Dm Ongoing Tu La Trang Hom Nay That La Nao Nhiet
Edit: Yeekies“Bởi vì ngài với tôi mà nói cũng không quan trọng.”Đời trước, bọn họ không phải bạn bè đơn thuần, cũng không phải người yêu chân chính, bọn họ gặp mặt sẽ hôn môi, sẽ làm hết mọi thứ giữa những đôi tình lữ nên làm.Nhưng khi không thấy mặt nhau bọn họ chính là những người xa lạ.Thanh niên bên ngoài lạnh nhạt mà đóng cửa, không muốn nói thêm bất kì câu nào nữa, cũng không quay đầu lại mà hướng tới ký túc xá đi đến.Cánh tay cứng còng của người đàn ông bên trong xe nhẹ nhàng buông lỏng, hắn chậm rãi gục đầu xuống, vài sợi tóc mái khẽ rũ trên đôi mày kiệt ngạo, bàn tay dùng sức nắm chặt đến mức xương ngón tay trở nên trắng.Hắn không dám hỏi vì sao lúc ấy thanh niên uống lại ôm hắn, cõi lòng mang ý cười chứa đầy tình yêu kêu tên của hắn.Hắn không dám tưởng tượng thanh niên nhìn hắn thành ai đó, không dám tưởng tượng có phải hay không lúc thanh niên choáng váng trong cơn say, nhìn bộ dáng mơ hồ của hắn, mới phục hồi tinh thần mà kêu ra tên của hắn.Hắn tình nguyện lừa mình dối người, như một kẻ chết đuối cố huơ tay nắm được khối lục bình cuối cùng, hy vọng xa vời bắt lấy một chút tình yêu của thanh niên.Lừa hắn cũng tốt, hắn tự lừa chính bản thân mình cũng tốt.Người đàn ông suy sụp, chậm rãi buông túi dược trong tay, nở nụ cười tự giễu.Tài xế ở trước mặt sợ tới mức không dám thở mạnh một chút, đợi hơn nửa ngày, hắn mới nghe được người đàn ông phía sau hạ lệnh nói: “Đi.”Tài xế vội vàng khởi động, không khí bên trong xe áp lực mà an tĩnh.Chạy được vài phút, khung cảnh ngoài cửa sổ xe bay nhanh, xẹt qua hai sườn ngô đồng cửa nam. Bỗng nhiên người đàn ông phía sau mở miệng khàn khàn nói: “Quay trở về.”Tài xế rõ ràng sửng sốt, nhưng vẫn như cũ nghe lệnh làm theo lời người đàn ông nói, đảo quanh tay lái, đánh xe quay trở lại đường cũ.Chiếc xe màu đen im ắng mà dừng lại phía dưới ký túc xá.Người đàn ông mặt vô biểu tình ngồi ở ghế sau, gắt gao nhấp môi, vẫn không nhúc nhích cường chế ngồi im vài phút mới mặt vô biểu tình nói: “Đem túi thuốc đưa cho quản lí ký túc xá đó.”“Nói với hắn, đưa cho một nam sinh tên Trần Tê.”Tài xế theo bản năng trừng to đôi mắt, bản thân đã lái xe cho Yến gia nhiều năm. Cho dù là tiểu thiếu gia Chu gia Chu Lộc, hắn tuyệt đối cũng dám đánh đố Yến nhị gia mà dùng khẩu khí như vậy nói ra những lời đó như thanh niên.Khi nãy nam sinh kia đóng cửa xe, cũng không thèm quay đầu lại mà đi mất, chính là một ánh mắt cũng không thèm nhìn đến vị gia trong xe này. Kết quả vị gia này lại tự mình hờn dỗi vài phút, sau đó cũng không rên một tiếng mà kêu hắn quay xe trở lại phía dưới ký túc xá, cuối cùng còn ra lệnh, kêu hắn đem túi thuốc đưa cho quản lí ký túc xá của nam sinh.Yến Hoàn ngồi ở sau xe, nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Còn không mau đi?”Tài xế lập tức lanh lẹ dựa theo lời được phân phó đi làm, hắn trộm suy đoán, Yến gia Nhị gia tuyệt đối không dám tự mình đi vào ký túc xá kia.Sau khi tài xế trở về, nhìn người đàn ông phía sau xe hơi hơi thẳng lưng, do dự một chút, mới hỏi hắn: “Cậu ấy đã lên ký túc rồi?”Tài xế thật cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn nói: “Nhị gia, đã lên rồi.”Không bị ngã, không xảy ra việc gì, tung tăng nhảy nhót trên mặt đất ký túc xá.Yến Hoàn hơi hơi nhấp môi, một hồi lâu mới nói: “Trở về đi.”------Trong ký túc xá, Trần Tê thành thành thật thật ngồi trên ghế, Dương Khang kéo ghế, ngồi trước mặt cậu tận tình khuyên bảo nói: “Cậu làm sao mà ai mời rượu cũng uống như thế?”“Có bị ngốc không vậy?”Quý Nghiệp An cũng ôm tay, mặt vô biểu tình đứng trước mặt Trần Tê, nghe vậy lạnh lùng nói: “Tửu lượng bản thân mình như thế nào trong lòng cậu còn không rõ sao?”Trần Tê ngồi trên ghế một thân toàn mùi rượu, đầu còn có chút choáng váng, cậu sờ sờ mũi, ý đồ cứu lại hình tượng chính mình nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu rõ mà.”Nhìn Trần Tê một thân toàn mùi rượu, chậm rì rì bò lên lầu, Quý Nghiệp An sắc mặt lạnh lùng nói: “Cậu biết cái rắm!”Quý Nghiệp An thốt lên câu này dọa Trần Tê nhảy dựng, Dương Khang cũng sợ ngây người.Dương Khang ngồi trên ghế, quay đầu nhìn Quý Nghiệp An lắp bắp nói: “Quý ca, dữ, dữ như vậy làm gì?”Quý Nghiệp An sau khi thốt nên câu nói kia cũng hối hận, hắn nhấp môi nhìn Trần Tê mờ mịt ngồi trên ghế, sống chết nghẹn không nói được lời nào khác, chỉ có thể cứng rắn ném xuống một câu: “Cậu tự biết đi.”Dứt lời liền xoay người đẩy cửa ký túc xá ra.Chỉ để lại Trần Tê cùng Dương Khang mờ mịt mà ngồi trên ghế hai mặt nhìn nhau, Dương Khang gãi gãi đầu, nhìn Trần Tê nhẹ dỗ nói: “Tê bảo bối đừng tức giận, Quý ca tìm cậu cả đêm đấy.”Trần Tê sửng sốt, theo bản năng lặp lại nói: “Cả đêm?”Dương Khang kỳ quái nói: “Đúng vậy, chúng tôi nói cậu rất nhanh sẽ quay về nhưng Quý ca vẫn không tin, tự mình lấy xe trở về trường học tìm vài vòng.”Trần Tê có chút cảm động, cậu hít hít mũi nói: “Quý ca thật tốt.”Tuy rằng Dương Khang cảm thấy một bạn cùng phòng uống say, một bạn cùng phòng khác lái xe vòng quanh trường học tìm suốt cả đêm cũng có chút quái quái, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thán lên: “Đúng vậy, Quý ca thật tốt.”Bên ngoài hiên ký túc xá, Quý Nghiệp An ngồi xổm hút thuốc, sâu kín nhả ra một ngụm khói, sống chết không thể tưởng tượng được là ai đã đưa Trần Tê đi, hút được nửa điếu, hắn bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm lên: “Đừng để ta biết là tên họ Tần đưa người đi…”Bằng không về sau đừng nghĩ có thể đụng vào rượu dù chỉ một chút!Hắn căm giận mà dập tắt điếu thuốc, quyết định trở về ký túc xá nói bóng nói gió một chút, rốt cuộc là kẻ nào nửa đường dám đem người cưỡng chế bắt đi.Hắn ngồi xổm trên hiên đợi cho mùi khói thuốc tan đi, vừa đẩy cửa ký túc xá, liền nghe được thanh niên đặc biệt nghiêm túc nói với người bên kia điện thoại, giọng nói mang theo mấy phần trịnh trọng: “Không có video, thật sự không có video.”“Không lừa anh mà, em thật sự không lừa anh, đàn anh. Trên sân khấu có rất nhiều người, không phải chỉ có mỗi em.”Trong khách sạn, Tần Hằng dựa vào đầu giường, bọng mắt có chút thâm đen, tầm mắt có chút tối, hắn khẽ cười nói: “Anh thật không tin.”Hắn một bên nhìn đống công thức toán học rập rạp trên máy tính trước mặt, một bên lười nhác nói: “Chờ đàn anh bay trở về tóm được em, em chỉ khó thể khóc.”Tốt nhất là một bên mặc trang phục nữ, một bên khóc lóc trước mặt hắn.Ai bảo hắn vì cái cuộc thi chó má này mà bị cưỡng chế bỏ lỡ bộ dáng Trần Tê mặc trang phục nữ.Trần Tê nghe thanh âm Tần Hằng bên kia mang theo chút mệt mỏi, mở miệng nói: “Đàn anh, cuộc thi bên kia thật sự rất khó sao?”Đã bị cuộc thi này cưỡng chế tra tấn đến mấy ngày không ngủ, chỉ có thể điên cuồng dựa vào chút đồ ngọt phục hồi tinh thần, Tần Hằng mặt không đỏ tim không trật nhịp nhàn nhàn nói: “Khó gì chứ, chỉ bằng nó?”“Chờ đàn anh mang cúp vàng về cho em.”Trần Tê nhẹ nhàng cười cười nói: “Vâng, vậy học trưởng mau ngủ đi.”Tần Hằng tháo xuống kính đen, lười biếng cường điệu nói: “Anh mang cúp vàng cho em, em nhất định phải cho anh xem video, đã hiểu chưa? Hậu bối nhỏ.”Trần Tê cũng nghe nói qua cuộc thi này khó khăn biến thái đến cỡ nào, vì thế cười nói: “Vâng, em hiểu rồi.”Dù sao cậu thật sự không có video chính mình nam cải nữ trang.Sau khi Trần Tê cúp điện thoại, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Quý Nghiệp An đang lăng lăng mà nhìn chính mình chằm chằm, cậu bị dọa hoảng sợ, nhưng nghĩ đến người trước mặt không thấy cậu về mà đi tìm cả đêm, vì thế thật cẩn thận nói: “Lần sau tôi sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa.”Trần Tê chân thành giơ tay lên nói: “Thật sự sẽ không uống nhiều như vậy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz