Chương 25: Mảnh ghép cuối cùng của sự thật
Nhà kho gần sân thể dục dù sao cũng nằm ở vị trí mà xung quanh cực kỳ trống trải, cháy một hồi thì thế lửa cũng yếu dần đi, nơi ngọn lửa lướt qua chỉ còn lại một mảng đen thui.
Mộc Nam để hai người kia nghỉ ngơi ở chỗ an toàn, còn cậu thì dẫn theo Tô Bất Thức đi ra phía sau nhà kho, vừa chịu đựng luồng khí nóng rực phả đến cùng mùi khét gay mũi, vừa tìm kiếm trên mặt đất: "Tôi rõ ràng nhớ là đã ném về hướng này rồi mà, kỳ lạ thật, tối om thế này quả nhiên khó tìm quá..."
Tô Bất Thức hỏi: "Đang tìm cái gì?"
"Đương nhiên là manh mối rồi. Lúc đó lửa lớn quá, may mà tôi thông minh lao thẳng đến chỗ mấy NPC kia, anh đoán xem tiếp đó như nào thử đi? Tôi tìm thấy trên người bọn họ một chiếc thẻ nhớ." Mộc Nam nói, "Vừa khéo sát trần nhà kho còn sót lại cái cửa sổ, tôi liền ném thẳng ra ngoài luôn... A, tìm thấy rồi."
Cậu nhặt một chiếc thẻ nhớ màu đen to hơn ngón tay cái một chút lên, điểm rơi của chiếc thẻ này cũng không xa lắm, nhưng thần kỳ là lại không hề bị hư hại chút nào.
"Là thẻ nhớ dùng cho máy ảnh." Tô Bất Thức nhận ra ngay, "Suy luận trước đó của cậu không sai."
"Xem ra Khúc Phỉ đúng là chuẩn bị quay video thật." Mộc Nam nói, "À này, giáo sư Tô, anh nghĩ cái người chống nạng kia có thật sự là Khúc Phỉ không?"
Tô Bất Thức biết cậu hỏi như vậy là đã có suy nghĩ khác, bèn hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"
Mộc Nam cười cười, cậu nhớ lại cuộc đối thoại với Hà Vu Quy lúc vừa mới tỉnh lại. Theo lời cậu ta nói, cậu ta vốn dĩ cùng NPC và hai người chơi kia ở trong nhà kho, lúc con quái vật chống nạng đó xuất hiện bọn họ đều không ai kịp phản ứng, đợi đến khi bị tập kích thì Hà Vu Quy đã mất nhận thức, tỉnh lại liền thấy nhà kho đã biến thành biển lửa.
"Theo lời cậu ta suy đoán thì mục đích của kẻ chống nạng hẳn là giết chết người chơi để ngăn họ vượt ải, cũng như báo thù những kẻ bắt nạt đã trở thành NPC kia. Nhưng theo trực giác đầu tiên của tôi thì chuyện này sao cứ giống như đang muốn tiêu hủy chứng cứ thế nhỉ." Mộc Nam lắc lắc chiếc thẻ nhớ trong tay, "Mà Khúc Phỉ thân là một phần của phó bản, muốn thiêu hủy chứng cứ thì thôi đi nhưng tại sao lại ra tay ngay lúc chúng ta điều tra đến bước này chứ? Thế này chẳng phải quá trùng hợp sao."
Bọn họ đều không phải là người tin vào sự trùng hợp, lúc này tiến hành phân tích tự nhiên đã có phỏng đoán, Tô Bất Thức khẳng định nói: "Cậu có đối tượng nghi ngờ rồi."
"Nên nói là tôi đã làm rõ được đại khái chân tướng rồi." Mộc Nam nháy mắt với anh, "Nhưng sau cùng có thể rời khỏi cái nơi rách nát này hay không, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút nhé?"
Tô Bất Thức liền nhìn cậu: "'Chúng ta'?"
"Đúng vậy, chúng ta. Chẳng lẽ tôi không phải là cộng sự ăn ý nhất nhất nhất của giáo sư Tô sao?" Mộc Nam hùng hồn đối mắt với anh, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản bác, "Được rồi! Vậy công việc thu dọn tàn cuộc sẽ do hai người chúng ta thực hiện, trước tiên phải tìm một nơi có thể phát video trong thẻ nhớ này, tôi nghĩ tốt nhất là phải phô trương một chút, gây chấn động một chút..."
"Nếu cậu tin tưởng," Tô Bất Thức vươn tay về phía người nọ, "Có thể giao thẻ nhớ cho tôi."
Ánh lửa nhảy nhót hắt lên mặt Tô Bất Thức, dưới sự phản quang lúc gần lúc xa của mặt kính thậm chí có thể nhìn thấy bóng của hàng lông mi dài trên gương mặt đó, đã vậy mà gương mặt tuấn tú này lại còn kết hợp với động tác đòi đồ, Mộc Nam cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó gãi nhẹ một cái, ngay lập tức không chút do dự, trực tiếp đặt thẻ nhớ vào lòng bàn tay đối phương.
"Đương nhiên, bởi vì giáo sư Tô chính là người tôi tin tưởng nhất mà."
Động tác cố ý làm chậm của Mộc Nam khiến thời gian hai người tiếp xúc bị kéo dài, Tô Bất Thức sau khi cảm nhận thấy xúc cảm ấm áp nơi đầu ngón tay của đối phương liền rụt phắt tay về, rồi nghiêng người đẩy gọng kính một cái như đang che giấu điều gì.
Mộc Nam cảm thấy trêu chọc anh thực sự rất vui, tâm trạng lập tức tốt lên, kéo theo bầu không khí căng thẳng cũng giảm bớt đi nhiều.
.
Sự thật chứng minh, giáo sư Tô đúng là thuộc về nhóm người luôn rất đáng tin cậy. Mộc Nam nhìn màn hình chiếu ở cửa ký túc xá, nội dung đang phát trên đó quả đúng như những gì bọn họ đoán, quay lại rõ ràng rành mạch gương mặt và hành vi của những kẻ bạo lực học đường.
Chỉ là không biết Tô Bất Thức kiếm đâu ra mấy thiết bị này, chẳng lẽ bản thể của anh ấy thực ra là một cái túi thần kỳ?
Vậy bây giờ chắc chỉ cần ngồi không đợi qua màn là được rồi.
"Đây cũng giống kiểu giúp người chết kêu oan nhỉ."
Giọng của Hà Vu Quy vang lên từ sau lưng, trên mặt cậu ta lộ rõ vẻ mệt mỏi bí bách, nhưng giọng nói lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Quảng trường ban đêm tập trung không ít người chơi, nhưng lại không hề có sương mù nổi lên. Có một bộ phận người chơi đã đoán ra được đầu đuôi câu chuyện, cho dù có người chưa đoán ra, cũng bắt đầu quấn lấy Lữ Thiên Xuyên - người dễ nói chuyện nhất trong cái nhóm nhỏ này của bọn họ, hỏi han từng chi tiết liên quan đến cốt truyện phó bản.
Mộc Nam thu hồi tầm mắt nhìn đám đông, khẽ cười một tiếng: "Chỉ là một đống dữ liệu trong câu chuyện mà thôi."
Lời này cậu nói rất bạc bẽo, nhưng Hà Vu Quy chỉ lắc đầu: "Có người coi những người chết đi trong phó bản này là quái vật đáng sợ, có người coi là một đống dữ liệu không thể thiếu trong trò chơi, và cũng lại có người cảm thấy bọn họ là những người đã từng thật sự tồn tại qua. Chuyện này rất bình thường, ít nhất A Nam cậu đã vô cùng nỗ lực, cuối cùng tạo ra kết quả tốt, như vậy là đủ rồi."
"Thế à? Vậy tôi coi như cậu đang khen tôi nhé."
Mộc Nam và Hà Vu Quy cùng đứng ở vị trí cách xa đám đông, bên tai cậu ngoại trừ âm thanh lúc chửi rủa lúc cầu cứu trong video, còn xen lẫn tiếng ho nhẹ của người bên cạnh.
Mãi cho đến khi video phát xong, tất cả mọi người đều chờ đợi sự kết thúc của trò chơi, thế nhưng sau một loạt tiếng tạp âm qua đi, mảnh đất dưới chân không hề có biến hóa, ngược lại là giọng nói của "cừu" từ trong loa vang lên.
[Chúc mừng người chơi D414 là người đầu tiên đạt được 90% tiến độ cốt truyện chính của phó bản, sắp sửa qua màn, xin những người chơi khác tiếp tục cố gắng!]
Đây vẫn là một mẩu thông báo, và tuyên bố trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Thông báo phát lại ba lần, tất cả người chơi nghe thấy đều vì câu nói này mà bồn chồn không yên, bao gồm cả Lữ Thiên Xuyên cũng nghi hoặc: "Khoan đã, 90% là tình huống gì?"
"Cốt truyện chính không phải nên kết thúc rồi sao?"
"Hung thủ cũng tìm được rồi mà, còn bỏ sót cái gì nữa?"
"Đừng bảo là vẫn bắt chúng ta tiếp tục đi học đấy?!"
"Chờ đã! Mọi người nhìn kìa, sương mù lại nổi lên rồi!"
"Cái gì?! Mau, mau chạy!!"
Sương mù màu trắng hòa vào bóng đêm, dường như sự yên bình vừa nãy chỉ là một trò đùa để bọn họ thả lỏng cảnh giác. Trong phó bản này rất nhiều người chơi đều phải chịu thiệt thòi vì màn sương này, người nào người nấy lập tức bỏ chạy tứ phía, tranh nhau chạy về phía ký túc xá.
Nhưng Mộc Nam chỉ ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu đã phát xong video, không nhúc nhích.
"Hết rồi, hết thật rồi, tiếp theo phải làm sao đây?" Lữ Thiên Xuyên căng thẳng chạy đến trước mặt hai người, "Tuy rằng không biết vì sao trò chơi này còn chưa kết thúc, nhưng chúng ta chạy trước đi! Còn không chạy là không kịp đâu!"
"A Nam..." Hà Vu Quy cũng bất an nhìn về phía Mộc Nam, chỉ thấy cậu đang chống cằm, cũng không hề lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên như những người khác, ngược lại như đang suy nghĩ điều gì.
"Ha, hóa ra là thế." Mộc Nam khẽ giọng đưa ra kết luận, "Chẳng trách cừu nói tỷ lệ vượt ải của phó bản này chỉ có 10% thôi, mọi người thấy sao?"
"Thấy sao cái gì nữa? Tôi cảm thấy chúng ta bây giờ nên chạy trước! " Lữ Thiên Xuyên sốt ruột nói, "Sương mù kia tới rồi, nó tới rồi kìa!"
"Không cần lo lắng." Mộc Nam nói, "Tôi đã biết những người trước kia kết thúc trò chơi như thế nào rồi."
"Cái gì? Vậy thì tốt quá! Người anh em A Nam cậu nói đi!"
"Phó bản này có hai cách vượt ải, cách thứ nhất là tuân thủ nghiêm ngặt từng lời cảnh báo bên trong phó bản." Mộc Nam nói, "Ví dụ, làm một học sinh ngoan đạt thành tích tốt sẽ không bị cuộc kiểm tra mỗi tối thanh trừng. Lại ví dụ như giữ im lặng, không chỉ là phải yên tĩnh trong trường hợp có sương mù mà còn phải làm lơ tất cả những điểm quỷ dị trong phó bản, cho dù là thi thể xuất hiện trong phòng học hay hành vi bạo lực học đường, đều phải giả vờ như không nhìn thấy."
Lữ Thiên Xuyên nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm: "Cái này không làm được đâu... Khoan đã, đợi một chút, nói như vậy thì, chúng ta từ hôm qua đến nay vẫn luôn điều tra, vậy chẳng phải là căn bản không thể nào vượt ải theo cách này rồi?"
"Cho dù có người làm được, cũng không thể nào là chúng ta rồi." Mộc Nam nhún vai bổ sung, không nhìn ra là đã có chủ ý hay ho gì nên mặc kệ đám sương mù này, hay là nản quá hóa liều muốn để mọi người cùng chết.
"Đừng đùa chứ, này khác nào đại biểu cho việc chúng ta bận rộn công cốc hai ngày nay chứ? Nhưng mà, trên thông báo rõ ràng nói cậu là người có tốc độ điều tra nhanh nhất..."
"Ừ, đúng vậy nha, đâu có cái lý nào để kẻ ăn không ngồi rồi qua màn, ngược lại để những người chơi chăm chỉ chạy cốt truyện như tôi bị kẹt lại chứ?" Mộc Nam cười nói, bỗng nhiên nhìn về phía một người khác nãy giờ vẫn không nói một lời, "Cho nên, mỗi một câu tôi nói tiếp theo đây đều là để bổ sung cho chân tướng, chứ không phải đang bắt nạt cậu đâu nhé, bạn học Hà Vu Quy~"
Người bị nhắc tên bỗng hơi mở to mắt, mà Lữ Thiên Xuyên thì trong sự yên tĩnh quỷ dị này nhận ra điều gì đó: "Tôi, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cậu nói cái gì? Tiểu Hà... Tiểu Hà làm sao cơ?"
"Tóm lại, bây giờ là kiểu tiết mục chỉ điểm boss cuối, thứ trong sương mù hiện tại sẽ không tấn công chúng ta đâu, vậy thì tranh thủ thời gian này từng chút một ghép lại sự thật đi." Mộc Nam ngả người dựa vào tường, nhìn về phía Hà Vu Quy nói, "Đầu tiên, ngọn lửa trong nhà kho kia là do cậu đốt, đúng không?"
Lữ Thiên Xuyên vốn còn muốn nói chuyện, nghe vậy trực tiếp bị câu này đập cho nghẹn họng, mà Hà Vu Quy thì cười khổ một tiếng, nói: "Mới câu hỏi đầu tiên mà đã sắc bén như vậy sao?"
Câu này của cậu ta chẳng khác nào ngầm thừa nhận, hay nói đúng hơn là đã từ bỏ hoàn toàn việc chối cãi rồi.
Mộc Nam nói: "Hết cách rồi, ngọn lửa này của cậu khiến tôi và giáo sư Tô cãi nhau một trận nên tôi cũng phải đòi một lời giải thích chứ."
"Đúng vậy, nếu không phải nhờ cái kỹ năng hồi sinh kia... Tôi lẽ ra nên nghĩ đến, nếu không sao cậu dám trực tiếp đuổi theo vào trong sương mù chứ." Hà Vu Quy lắc đầu, "Không sai, nhà kho là tôi đốt, nhưng tôi đáng lẽ đã xử lý rất kỹ càng rồi mới phải, sao cậu phát hiện ra được?"
"Vào nhà kho nhìn một cái là biết rồi. Mùi bên trong rất gay mũi, hẳn là đã dùng đến chất trợ cháy như xăng dầu, nếu là quái vật của phó bản ra tay thì cần phải tốn công tốn sức mượn dùng công cụ phức tạp như thế sao? Trực tiếp giết sạch tất cả mọi người hủy đi chứng cứ mới càng tiện lợi hơn chứ." Mộc Nam nói, "Vậy nói đến giết, thì lại không thể không nhắc đến sơ hở trên thi thể của hai người chơi kia. Nguồn gốc chủ yếu của vết máu ở hiện trường là do bị cắt cổ phun ra, người đang trong lúc hôn mê nên không có dấu hiệu giãy giụa gì, mà một người khác bị thương tự nhiên cũng không khó đối phó. Chỉ có điều, vết thương của bọn họ một cái ở cổ một cái ở ngực và đều là một đòn chí mạng, ngoại trừ cậu."
Hà Vu Quy nghe vậy, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương đã được băng bó ở bụng, nói: "Thực ra A Nam, có phải cậu đã sớm nghi ngờ tôi rồi không? Nếu không chỉ dựa vào sơ hở này, người bình thường cũng chỉ sẽ cảm thấy là con quái vật kia chưa kịp ra tay mà thôi."
Lữ Thiên Xuyên chính là cảm thấy như vậy, hiển nhiên kiểm chứng cho cái gọi là người bình thường mà cậu ta nói, lập tức trên mặt lúc đỏ lúc trắng không biết nói gì cho phải.
"Hầy, lạnh lùng quá nha, bạn học Tiểu Hà." Mộc Nam không hề lay động, ngược lại ném ra một chủ đề khác, "Gọi bạn thân của mình là 'quái vật', như vậy thực sự ổn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz