ZingTruyen.Xyz

[ĐM/Ongoing] Đừng đếm cừu

Chương 17: Khi ánh mắt chạm nhau, anh đang nghĩ gì

Cua_cherry

p/s: Từ chương này, đại từ thay thế cho Lữ Thiên Xuyên là gã hoặc thi thoảng ông nhé :3 Chương này mình mới biết ông này tầm tuổi trung niên =))) mấy chương về trước đợi sau này mình sẽ beta lại sau. Cảm ơn cả nhà!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thanh niên với đôi mắt màu nhạt luôn mang nét mặt ung dung thư giãn mỗi khi giải đố, thời gian im lặng khi chơi game cũng không dài, chỉ là thỉnh thoảng trong lúc livestream đột nhiên nở nụ cười, sau đó liền bắt đầu kể lại quá trình giải đố cho fan nghe.

Tô Bất Thức hiện tại nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Cậu và Hà Vu Quy mang bộ dạng không chút phòng bị nhau nào ghé sát vào nhau. Tô Bất Thức tiếp tục giảng bài, anh đã lâu không làm mấy chuyện dạy học trồng người kiểu vậy, may mà những sản phẩm do phó bản tạo ra này cũng sẽ không có ý kiến gì. Mãi cho đến khi tan học, anh lẳng lặng lau sạch bảng đen, lúc này mới lại nhìn về phía góc lớp nơi hai người thì thầm to nhỏ suốt nửa tiết học kia.

Kết quả vừa hay chạm phải ánh mắt của thanh niên.

Thanh niên buộc gọn đuôi tóc màu đỏ lên trông càng thêm trẻ trung, ngay khoảnh khắc cậu nhận ra hai người chạm mắt nhau liền cong mắt cười, động tác vẫy tay gọi anh trông vừa thân thiết vừa tự nhiên.

Tô Bất Thức sững sờ, tiếp đó đi về phía cậu, nỗi phiền muộn tích tụ sâu trong lòng không biết tại sao lại đột nhiên tan biến.

"Giáo sư Tô cả tiết học chỉ lo giảng bài không thèm nhìn tôi một cái luôn." Mộc Nam nửa thật nửa giả than thở, Tô Bất Thức còn chưa mở miệng, cậu lại nhướng mày cười nói, "Đoán xem tôi phát hiện ra cái gì rồi?"

Lúc này cậu vậy mà không thấy tiếc nuối vì không phát hiện ra manh mối ngay từ đầu nữa mà lại huênh hoang như được mùa, Tô Bất Thức thấy thế bèn rất phối hợp hỏi: "Phát hiện ra gì rồi?"

"Tên của người chết, còn xác định được cậu ta chính là học sinh của lớp 26 nữa." Mộc Nam đưa manh mối cho anh xem, nhưng không định giải thích quá trình giải đố bởi cậu cho rằng Tô Bất Thức tất nhiên là xem hiểu được, chủ đề liền nhảy vọt hơn một chút, "Giáo sư Tô cảm thấy, hai người này sẽ có quan hệ gì?"

Tô Bất Thức suy ngẫm một hồi, phân tích nói: "Hai người đó hẳn là cùng giới, hơn nữa quan hệ ít nhất cũng không quá tệ."

"Đúng vậy, ngay cả khi thôi học vì bệnh cũng sẽ để lại đồ cho cậu ta, tôi nghĩ dù chưa chắc đã là bạn bè nhưng cũng tuyệt đối không phải chỉ là bạn học bình thường đâu." Mộc Nam nói, tiếp đó liền thấy Tô Bất Thức bởi vì lời nói đầy ẩn ý của cậu mà lại nhìn cậu một cái.

"Nếu suy đoán theo hướng như vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến người này......" Hà Vu Quy dừng một chút, nhìn cái tên trên danh sách, "Mới khiến cậu ta đã không lấy được những thứ này lại còn... chết ở trong trường?"

"Cái này chắc chỉ có tiếp tục điều tra người tên Khúc Phỉ này mới có cơ hội biết được." Mộc Nam nhún vai nói.

Ngay khi ba người cùng phân tích những manh mối đã có xong, Lữ Thiên Xuyên vốn ngồi ở hàng đầu không biết từ lúc nào đã nhân lúc tan học chạy tới, gã vừa tới liền kéo cao âm lượng trung bình của cả nhóm, oang oang nói: "Giáo sư Tô? Đây là giáo sư Tô phải không? Thấy ngài lên lớp dạy học dọa tôi giật cả mình!"

Người đàn ông ở độ tuổi trung niên như gã theo lý mà nói không nên cứ hở tí lại tỏ ra hấp tấp như vậy, nhưng Mộc Nam phát hiện cậu sắp quen với cái tính cách đó của ông anh này luôn rồi, nên cũng không bảo gã hạ thấp giọng mà chỉ dựa vào ghế nhìn người ta trêu chọc: "Bây giờ bụng hết đau rồi à?"

"Hết đau rồi hết đau rồi, trải qua cú sốc giữa trưa hôm nay thì bệnh thấp khớp lâu năm của tôi cũng sắp khỏi rồi." Lữ Thiên Xuyên nói, giọng điệu mang đậm cảm giác sống sót sau tai nạn.

Hà Vu Quy cũng nhận ra được, lập tức thuận theo lời gã hỏi tiếp: "Giữa trưa?"

"Đúng vậy, hồi trưa ý, trên đường cái sương mù dày đặc như vậy mà các cậu không gặp phải sao?" Lữ Thiên Xuyên nói, còn chưa đợi bọn họ trả lời liền tiếp tục, "Trong sương mù đó có thứ gì đó! Trắng xóa một cục nhìn không rõ là thứ gì, đột nhiên xuất hiện lôi người đi ngang qua vào trong sương mù! May mà lúc đó tôi vẫn chưa ra khỏi căng-tin, phát hiện thứ đó sẽ không tấn công NPC, liền vội vàng vác theo một học sinh bỏ chạy. Các cậu thử đoán xem kết quả thế nào? Khu vực xung quanh ký túc xá và căng-tin toàn là sương mù, chỉ có tòa nhà dạy học là đỡ hơn chút, mẹ kiếp, cái mạng già của tôi sắp chạy mất một nửa rồi......"

Mộc Nam nghe thế rồi nhìn biểu cảm của gã không giống giả bộ, điều này ngược lại khiến cậu không biết nên cà khịa thế nào. Tạm thời không nói đến chuyện Lữ Thiên Xuyên sáng nay vừa mới tiêu chảy vì đồ ăn sáng ở căng-tin vậy mà vẫn dám chạy đi căng-tin lần nữa, thế nhưng vác NPC làm tấm khiên để chạy trốn, đây là chuyện mà người bình thường có thể nghĩ ra sao?

"Thế NPC kia đâu?" Mộc Nam vẫn là không nhịn được mà hỏi.

"Tôi tiện tay ném luôn ở cổng tòa nhà dạy học rồi, tôi cũng đâu làm gì nó, chắc không bị tính là phạm quy đâu nhỉ......" Lữ Thiên Xuyên nhìn Mộc Nam mang theo biểu cảm hả hê khi người gặp họa, không biết sao càng nói càng chột dạ, "Đợi một chút, nhìn biểu cảm của các cậu, chẳng lẽ các cậu không gặp phải à?"

"Gặp rồi, chẳng qua không phải loại mà ông gặp." Mộc Nam giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Anh gặp màu trắng còn bọn tôi thì gặp màu đen, cái này nên gọi là gì nhỉ? Hắc Bạch Vô Thường chia nhau đòi mạng à?"

Hà Vu Quy thấy Lữ Thiên Xuyên vẫn ngơ ngác, đành phải làm tròn chức trách phiên dịch: "Chúng tôi gặp phải con quái vật què chân phụ trách thanh trừng người chơi tối hôm qua."

Cậu ta hiện tại nhắc tới vẫn còn chút kinh hồn bạt vía, mà Tô Bất Thức vừa nghe thì lập tức nhìn về phía Mộc Nam, giống như đang xác nhận lại lần nữa xem cậu có bị thương không: "Thứ đó đuổi theo các cậu?"

"Đúng vậy, hơn nữa quanh chúng tôi một bóng người cũng không có. Haizz, nói vậy nghĩa là chúng tôi còn khá được hoan nghênh đấy chứ." Mộc Nam cười cười, kể lại tình huống lúc đó sinh động như thật cho hai người kia nghe, thuận tiện kể luôn tình tiết chạy thục mạng với Hà Vu Quy khiến sắc mặt cậu ta lại trắng thêm một bậc.

"Từ ký túc xá chạy đến tòa nhà dạy học......" Chỗ Tô Bất Thức thấy khó hiểu hiển nhiên cũng giống cậu, nhưng giống như kiêng kị những người chơi khác xung quanh nên cũng không hỏi nhiều.

Lữ Thiên Xuyên đối với việc này vẫn là nửa tin nửa ngờ, bỗng gã chợt nhớ tới lần nào gã cũng gặp phải chuyện khác với người khác, nhưng năm lần bảy lượt đều có thể thoát chết trong gang tấc, có lẽ cũng chính vì vậy mà ánh mắt Mộc Nam nhìn gã luôn vô cùng vi diệu... Cái đầu vốn không linh hoạt lắm của Lữ Thiên Xuyên nghĩ tới chỗ này cuối cùng cũng sáng tỏ: Khác biệt với đám đông tức là khả nghi. Gã luống cuống chỉ vào ba người chơi khác đảm bảo những gì gã trải qua đều là sự thật, còn tùy tiện túm một người chơi đi ngang qua đang định nghe ngóng động tĩnh bên này làm chứng cho gã.

"A! Cái gì ý ta, đúng đúng đúng, giống như như anh ta nói, con quái vật kia to lắm, nhìn không rõ là gì nhưng chắc chắn không phải người, tôi cũng suýt chút nữa bị cuốn vào trong sương mù rồi, ai biết được bị kéo vào đó còn mạng trở ra hay không a? Không phải có mấy người đều không về được sao...... May mà tôi chạy nhanh......" Người chơi bị túm lại kia nhìn thân hình vạm vỡ của Lữ Thiên Xuyên khổ sở không dám phản kháng, vừa hối hận tại sao mình lại đi qua đây vừa run rẩy làm chứng cho người ta.

Mộc Nam thấy vậy không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười, không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng, mãi đến khi cậu hướng về phía Lữ Thiên Xuyên liên tục đảm bảo mình không nghi ngờ gã thì gã mới buông người ta ra.

Một màn pha trò vừa rồi quả thực đã làm dịu đi không ít bầu không khí căng thẳng, cho dù tình hình hiện tại có một bộ phận người mất tích không rõ, nhưng mọi người hiển nhiên đã thả lỏng hơn rất nhiều, Mộc Nam cũng không định tiếp tục tạo ra sự hoảng sợ, vừa hay tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, cậu liền vẫy tay bảo mọi người giải tán, ai về chỗ nấy.

Mà Tô Bất Thức cũng không nói gì nhiều, chỉ ngồi trở lại cái ghế ở hàng cuối cùng cách Mộc Nam một lối đi.

Sương mù ngoài cửa sổ vẫn rất dày.

Mộc Nam quả thực vẫn không thể từ những mô tả hỗn loạn của Lữ Thiên Xuyên và những người chơi khác mà chắp vá ra hình tượng của "quái vật trong sương mù" kia, nhưng trong lời nói của họ đều tiết lộ ra một manh mối: Người chơi ở trong sương mù dày đặc sẽ gặp nguy hiểm.

Cậu chợt nhớ tới, bởi vì cái "tên chống nạng" kia mà cậu và Hà Vu Quy vẫn luôn không có cơ hội đi sâu vào sương mù bên ngoài tòa nhà, ngược lại không biết làm sao lại trực tiếp đến tòa nhà dạy học.

Nếu như... Cậu thầm nghĩ, nếu như không có sự truy đuổi của tên chống nạng kia, nếu hai người bọn họ cũng chạy vào trong sương mù thì liệu còn có thể sống sót không chút tổn hại nào mà đi ra không?

.

Các tiết học buổi chiều kết thúc nhanh hơn trong tưởng tượng nhiều.

Cũng không biết tại sao Hà Vu Quy lại cố chấp với việc học tập như vậy, Mộc Nam thấy tuổi tác cậu ta cũng không lớn, có lẽ là kiểu học sinh quen với việc nghiêm túc ghi chép bài vở. Về phần giáo sư Tô thì chỉ có thể nói là càng ngột ngạt hơn nữa, từ tiết thứ ba khi anh trở về chỗ ngồi học sinh trở đi, ngay cả những mảnh giấy anh truyền đi cũng đều tiếc chữ như vàng, trong lúc mơ màng lại khiến Mộc Nam tìm lại được cảm giác đi học ngày xưa.

Vậy không được, cứ liều mạng học hành thế này chẳng phải còn đáng sợ hơn game kinh dị nhiều sao.

Thế là Mộc Nam cả buổi chiều về cơ bản đều chỉ có thể tự mình sắp xếp manh mối, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Tô Bất Thức đang tự học thay mà ngẩn người, đáng tiếc hai tiết dạy học phía sau vẫn đổi thành NPC, điều này khiến cậu mất đi không ít niềm vui.

Ngoài ra vẫn còn một chuyện bên lề chính là Mộc Nam vẫn luôn không nhìn thấy nữ NPC tổ chức bài kiểm tra ngẫu nhiên ngày hôm qua, tức là người ở trong văn phòng buổi trưa nay.

Đợi đến khi chuông tan học lần nữa vang lên, sương mù lại một lần nữa tan đi, những người chơi còn lại lúc này mới hoàn hồn, chen chúc nhau muốn nhân cơ hội này rời khỏi tòa nhà dạy học.

Mộc Nam theo thường lệ mang manh mối theo bên người, lại không ngờ lần này Tô Bất Thức chủ động đi đến bên cạnh cậu.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Biểu cảm của Tô Bất Thức không được tự nhiên cho lắm, thực tế thì trong hai tiết học vừa nãy anh truyền giấy với Mộc Nam vẫn luôn mang biểu cảm không được tự nhiên lắm, cậu nghi ngờ đối phương có lẽ vẫn còn do dự không biết có nên nói với cậu nguyên nhân của một số việc hay không.

Cho nên đây quả nhiên là muốn nói chuyện trực tiếp sao? Mộc Nam cười cười, đứng dậy nói: "Được a, vậy chúng ta cùng nhau......"

"Có thể cho tôi đi cùng không!"

Tiếng hét lớn tràn đầy mong đợi cắt ngang bầu không khí mà Mộc Nam cố gắng tạo ra, cậu nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy Lữ Thiên Xuyên không biết từ lúc nào đã lại sáp lại bên cạnh mấy người bọn họ, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn bọn họ.

Tên này chẳng lẽ không thể giống Hà Vu Quy tinh mắt một chút được sao... Mộc Nam bất đắc dĩ thầm nghĩ, nhưng cũng không từ chối, bốn người tạo thành một tổ đội đủ nổi bật liền cùng nhau rời khỏi phòng học.

Hành lang lúc này trông vẫn dài một cách kỳ lạ, hoàn toàn khác với dáng vẻ khúc khuỷu bọn họ gặp phải hồi trưa, ngược lại cho cậu một cảm giác déjà vu y hệt như tối hôm qua.

Phòng học lớp 26 bên cạnh không biết vì sao bị khóa lại, Mộc Nam mấy lần muốn điều tra lại đều không có kết quả, không khỏi bắt đầu nghi ngờ đây có phải là cơ chế đặc biệt của phó bản hay không. Ví dụ như mỗi khoảng thời gian lại hiện ra một khung cảnh khác nhau, ngược lại có thể kết hợp ăn ý với sự khác biệt của hành lang buổi trưa.

Cậu và Tô Bất Thức sánh vai đi về phía trước, chỉ là giáo sư Tô vẫn không hỏi ra vấn đề mà anh vốn muốn hỏi.

Mộc Nam vừa nghĩ xem hay là cậu chủ động khơi mào câu chuyện, liền thấy Hà Vu Quy bên cạnh nháy mắt với cậu một cái, tiếp đó chủ động tụt lại phía sau nửa bước đi cùng Lữ Thiên Xuyên rồi thấp giọng hỏi thăm tình trạng sức khỏe của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz