Dm Nhan Gian Dang Gia Xuan Phong Dao
Edit: Tử Đinh HươngCái chết của một người dường như mang đến cho mọi người khác trong tiểu khu một bầu không khí ấm áp.Sáng sớm hôm sau, Lâm Vân Khởi đang trên đường đi quét dọn tòa nhà, liền nhìn thấy hai ông cụ cởi trần đang tụ tập tán gẫu.Trước đây trên đường không thể nhìn thấy cái cảnh "thâm tình" này, hàng xóm cũng ít khi chào hỏi nhau."Nghe nói cậu ta mới ngoài năm mươi tuổi, còn trẻ quá, thật đáng tiếc.""Người ta tới kéo xác nói rằng thi thể còn tốt, hình như là chết no."Chết no?Lâm Vân Khởi ngược lại không thấy cái chết kiểu này có gì mới mẻ, lúc cậu học đại học có một nam sinh ăn liên tục ba bốn chén lớn, liên tục uống nước, cuối cùng là yên giấc nghìn thu.Bất quá có người trời sinh là để ăn, chẳng hạn như cậu.Đừng nhìn thân hình cậu gầy gò, nhưng sức ăn lại lớn, không thua kém gì mấy người vừa ăn vừa ghi hình trực tiếp.Quét xong tầng lầu, Lâm Vân khởi tiếp tục đi công viên gần đó tản bộ."Cảm ơn."Ở cửa lớn có người phát tờ rơi, không quản đối phương có nhận hay không, người nọ cũng đều nói một tiếng cảm ơn.Người này ngoài ba mươi, đi đứng có chút chậm chạp, giống như một con mèo bị thiểu năng bẩm sinh, mỗi lần hô hấp lồng ngực phập phồng so với người thường khá khó khăn."Ông chủ Liễu?" Lâm Vân Khởi nhìn người có chút quen mắt, kêu một tiếng.Người kia đứng thẳng người, thời điểm nhìn cậu, gương mặt tái nhợt ốm yếu hiện lên một nụ cười: "Là cậu à. Đã lâu không gặp."Không nghĩ tới có thể gặp người quen, Lâm Vân Khởi có chút kinh ngạc. Ông chủ Liễu mở quán trà sữa gần đó được một thời gian, Lâm Vân Khởi giúp dỡ hàng mấy lần do thấy chân ông không tiện. Để tạ ơn cậu giúp đỡ, ông chủ Liễu cũng thường mời cậu uống trà sữa.Sau đó không biết vì sao có người nói trà sữa nhà ông làm không được hợp vệ sinh, nên khách hàng dần thưa thớt, cuối cùng bị ép đến không thể tiếp tục kinh doanh.Lâm Vân Khởi liếc nhìn tờ rơi, hóa ra là một thông báo tuyển dụng."Nhân viên nếm thử?""Đúng vậy, tôi mở một nhà hàng tự phục vụ, muốn làm một cách chỉn chu hơn."Nhân viên ăn thử cũng có yêu cầu, đầu tiên là vị giác cùng khứu giác nhất định phải nhạy bén, có thể dễ dàng phân biệt chất lượng thực phẩm, thời hạn sử dụng.Ông chủ Liễu trả lương cũng không hề thấp, mỗi lần nguyện ý thử đồ ăn liền được trả 1.500 NDT.*1.500 NDT xấp xỉ 5.300.000 VND.Ông chủ Liễu cười cười, cử động khóe miệng hơi khó khăn, cả người càng thêm gầy yếu: "Tôi nhớ cậu vị giác rất tốt, có muốn cân nhắc một chút hay không?"Lâm Vân Khởi ăn ngay nói thật: "Tôi không có kinh nghiệm.""Không sao, cậu cứ làm. Nhà hàng của tôi mỗi lần chỉ tiếp đãi mười người, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn dùng rất đắt, quả thật đáng đồng tiền bát gạo."Ông chủ Liễu giới thiệu rất nhiều, Lâm Vân Khởi cũng không tiện từ chối ý tốt của ông, đồng ý khai trương sẽ tới.Lúc hai người nói chuyện, dưới tàng cây sau lưng bọn họ một khoảng, một vệt bóng đen dừng lại phút chốc, lại rất nhanh rời đi....Ở một nơi bí mật trong thành phố, có một cơ sở chuyên xử lý ma quỷ, nhưng không phải ai cũng biết, lúc này La Bàn Thất đang cà lơ phất phơ mà đẩy của đi vào."Cậu không phải đang làm nhiệm vụ à?" Một đồng nghiệp hỏi."Tạm thời có chút chuyện, sếp đâu?"Theo sự chỉ dẫn của đồng nghiệp, La Bàn Thất đi đến phòng lưu trữ."Kho lưu trữ hồ sơ tà vật cấm mang đồ uống vào." Nhiếp Ngôn nhắc nhở.La Bàn Thất đứng ở cửa nhún vai: "Quỷ là quỷ, nhất định phải đặt cho nó cái tên à."Ma quỷ.Không thể làm cho chúng nó trở nên trang trọng được.Nhiếp Ngôn lười không để ý tới hắn: "Tôi kêu cậu theo dõi người, sao lại trở về rồi?"La Bàn Thất ngừng nói đùa, nghiêm mặt nói: "Khi tôi đi theo Lâm Vân Khởi, gặp một người khiến tôi cảm thấy hơi kỳ quái."Nhiếp Ngôn đặt tập tài liệu xuống, nghe hắn nói.Giác quan thứ sáu cũng là một trong những năng lực trong nghề của bọ họ, La Bàn Thất sẽ không ăn nói mơ hồ.La Bàn Thất thẳng thắn cho Nhiếp Ngôn xem một bức ảnh: "Lâm Vân Khởi gọi ông ta là ông chủ Liễu, nhưng theo quan sát của tôi, không có lửa trên vai ông chủ Liễu này."Vẻ mặt của Nhiếp Ngôn có chút thay đổi: "Không có lửa sao?"La Bàn Thất gật đầu: "Khi một người chết đi, lửa mới có thể tắt, người này không phải đã trở thành thây ma sao?"Lúc đó hắn phản ứng theo bản năng với sự dị thường của ông chủ Liễu, nhưng cho đến nay, ma quỷ có thân thể mà tổ đặc biệt xử lý là rất là ít, tỷ như người bị ma quỷ nhập rồi thao túng, nhưng trường hợp tương tự như ông chủ Liễu này, chưa từng nghe thấy.La Bàn Thất lầm bầm lầu bầu giống như nói ra suy nghĩ trong lòng. Nhiếp Ngôn cắt ngang: "Chưa từng nghe thấy? Cũng không hẳn vậy."La Bàn Thất có chút không hiểu."Sổ Sinh Tử." Nhiếp Ngôn lạnh lùng phun ra ba chữ.La Bàn Thất nhấp môi hai lần, không nói nên lời.Sự thành lập của tổ đặc biệt có thể bắt nguồn từ hơn nửa thế kỷ trước, với mục đích dọn dẹp ma quỷ quấy nhiễu để bảo vệ dân thường. Ngoài ra, còn có một nhiệm vụ quan trọng là tìm tung tích của Sổ Sinh Tử.La Bàn Thất chỉ mới bắt đầu xử lý sự cố ma quỷ cấp cao mấy năm gần đây, có điều không rõ lắm: "Sổ Sinh Tử thực sự tồn tại sao?"Nhiếp Ngôn: "Trong một lúc khó nói hết, nhưng mà tổng bộ đã xác định được sự tồn tại của Sổ Sinh Tử. Chúng ta chỉ cần tìm và tiêu hủy nó."Thứ sổ huyền thoại có thể phá vỡ sự sống và cái chết này là một mối nguy hiểm tiềm ẩn bất kể là ai sẽ giữ nó."Nếu Sổ Sinh Tử bị hủy hoại, chẳng phải nhân loại có thể có được..."Nhiếp Ngôn xua tay: "Ngay cả khi nó bị hủy hoại, con người vẫn sẽ có sinh lão bệnh tử."Dường như trong đó còn có nhiều nội tình khúc chiết, Nhiếp Ngôn không muốn nói nhiều: "Hãy theo dõi Lâm Vân Khởi, và tiếp cận ông chủ Liễu này thông qua cậu ta, xem có thể điều tra được gì hữu ích không."...Lâm Vân Khởi không biết rằng ông chủ Liễu, một "Nhành Liễu rũ trong gió"(*) đã trở thành mục tiêu của những người trong tổ đặc biệt.(*)Bản gốc là '弱柳扶风'Sau khi tản bộ trở về từ công viên, con đường nhỏ hẹp của tiểu khu đã bị chặn bởi một chiếc ô tô sang trọng.Biển số xe đều là số tám, Lâm Vân Khởi có ấn tượng về chiếc xe này, chính là xe của em trai của người vừa mới chết, lúc đó bên kia dựng tang lễ tại căn hộ đã thuê, từng bảo cậu lăn xa một chút mà quét dọn.Là một người có tính khí xấu.Người đàn ông vừa mang đồ từ trên lầu xuống, đang tìm cách phân loại các di vật.Cảm thấy đồ trong tay quá nặng, nhìn thấy Lâm Vân Khởi liền ra hiệu: "Tôi nhớ cậu là người dọn dẹp vệ sinh, tới đây phụ một chút."Lâm Vân Khởi đã từng giao thiệp với những người giàu có, họ được phân thành hai loại, đặc biệt lịch sự và coi trời bằng vung.Người trước mặt thuộc vế sau.Nhìn thấy Lâm Vân Khởi không để ý tới mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, bước nhanh tới mở miệng như muốn mắng người: "Cậu..."Lâm Vân mặt không cảm xúc, chờ cái tát giáng xuống mặt mình."Em chính là những ngày tháng tư chốn nhân gian."(*)(*)Tựa như bài hát 你是人间四月天 - bài hát như lời tỏ tình~~Link: https://www.youtube.com/watch?v=sEUrGruaUnINói xong toàn bộ đồ đạc trên tay kêu răng rắc và rơi xuống đất.Người đàn ông đột nhiên tim đập điên cuồng, ánh mắt đầy say mê mà nuốt nước bọt một cái, như bị câu mất hồn phách.Lâm Vân Khởi có hơi bất ngờ trước sự quẹo cua quá gắt này. Một lúc sau, như hiểu ra điều gì đó, cậu quay đầu nhìn theo phía người nọ đang nhìn.Có người đang đứng dưới gốc cây anh đào sau lưng cậu.Lâm Vân Khởi không biết phải diễn tả như thế nào, giống như những đóa hoa đào lộng lẫy trên đầu đều bị khí chất của người này nhiễm vào, từ vẻ đẹp trực tiếp biến thành rượu hoa đào làm say lòng người.Nhưng thái độ của đối phương dường như không dễ tiếp cận, giống như rượu hoa đào trong veo ngọt dịu pha chút cay nồng.... Bạch Từ.Ở cùng một khu, Lâm Vân Khởi đối với người này có ấn tượng sâu đậm.Ấn tượng này không phải đến từ khí chất hay vẻ ngoài điển trai, mà là lần nào cũng có người tỏ tình với anh ta một cách điên cuồng, và cuối cùng những người này hoặc là phát điên hoặc là biến mất.Em trai của người đã khuất trước mặt này rõ ràng có xu hướng trở thành một trong những kẻ theo đuổi định sẵn có kết cục bi thảm.Lâm Vân Khởi khẽ thở dài một tiếng, thật sự không thể nghĩ ra cho dù là tình yêu sét đánh đi nữa thì cũng sẽ không điên cuồng đến trình độ như vậy."Anh ta là ai?" Người đàn ông lẩm bẩm."Giống như anh trai của anh thôi, một cư dân bình thường trong tiểu khu."Người đàn ông liếc mắt nhìn Lâm Vân Khởi nói: "Không, anh ta tuyệt đối không phải người bình thường, cậu không ngửi thấy được sao? Trong tiếng gió thổi có xen lẫn với hơi thở của anh ấy, tôi chưa từng ngửi thấy mùi nào ngọt ngào như thế trong không khí.""..."Lúc trước người này một kẻ nhà giàu mới nổi ăn nói phách lối nay đột nhiên phát triển thành một thi sĩ tình yêu dịu dàng trong tích tắc, không phải tận mắt chứng kiến, ai có thể tin được điều đó?Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vân Khởi nhìn thấy loại "cảnh tượng hoành tráng" này, trước đây cậu đã nghi ngờ Bạch Từ có phải là một kẻ giết người biến thái hay không, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng anh ta giống như kẻ bị quấy rối hơn.Người đàn ông giẫm lên di vật của anh trai mình rồi bước tới, vươn tay nắm lấy cánh tay Bạch Từ, nhưng đáng tiếc chỉ mò được không khí.Bạch Từ chẳng biết đã đi ngang qua hắn ta từ lúc nào.Lúc đi ngang qua bên cạnh Lâm Vân Khởi, Bạch Từ dừng bước lại, im lặng một lúc rồi nói: "Chào buổi sáng."Tòa nhà nơi Lâm Vân Khởi chịu trách nhiệm dọn dẹp cũng có một căn là nơi Bạch Từ ở, hai người họ có thể gặp nhau gần như mỗi ngày.Đây cũng là lý do vì sao Lâm Vân Khởi bị tổ đặc biệt theo dõi, tổ đặc biệt thường xuyên chú ý đến mọi hành tung của Bạch Từ, một tồn tại bí ẩn rất nguy hiểm trong mắt bọn họ, người sẽ cố tình câu giờ xuất hiện trong tiểu khu mỗi ngày, cùng Lâm Vân Khởi nói lời chào buổi sáng, chào buổi chiều và chúc ngủ ngon, thật khó để không nhận ra."Buổi sáng tốt lành."Lâm Vân trả lời một câu, đột nhiên cảm thấy sau lưng như có gai. Cách đó không xa, em trai của người đã chết đang nhìn chằm chằm vào cậu một cách hung dữ, như thể hắn sẽ biến ngay thành một con thú, lao đến xé nát da thịt của cậu.Có rất nhiều tin tức về tính cách hoang tưởng làm tổn thương những người vô tội, Lâm Vân Khởi không nghi ngờ gì về việc hắn ta có khả năng trút giận trên người mình vì việc không theo đuổi được Bạch Từ.Như thể biết cậu đang nghĩ gì, Bạch Từ nói, "Người này ấn đường đen tối, đang có tai họa quấn thân, sống không lâu đâu, cậu đừng lo lắng."Lâm Vân Khởi thật sự nghe ra một giọng điệu an ủi từ lời nói của anh ta.Hai người không nói chuyện nữa, nói chính xác là Lâm Vân Khởi chủ động tránh giao tiếp quá nhiều, dù sao thì bên người Bạch Từ cũng có quá nhiều sự việc quái dị, việc né tránh trong tiềm thức là bản năng của con người.Cậu mua đồ ăn sáng rồi lên lầu, gần đây nhiệt độ tăng nhanh, hôm nay căn phòng ngộp vô cùng.Lâm Vân Khởi mở cửa thông gió, dời một băng ghế nhỏ ra ngồi bên ngưỡng cửa, cẩn thận bóc lớp giấy bọc bên ngoài, lộ ra một góc bánh xèo thơm tho.Xúc xích giăm bông được gói trong nhiều nước chấm, phối hợp với đậu xanh trên mặt bánh xèo, chỉ cần cắn một miếng là có thể cảm nhận được mùi thơm của trứng. Xà lách cũng rất béo ngậy, có thịt và rau, lớp vừng bên ngoài khi nhai cũng rất thơm.Cậu híp mắt hưởng thụ, và quỷ chết đói không thể nhìn thấy bằng mắt thường ngồi trên bậc thềm, cứ như vậy nhìn cậu ăn.Bát tự trong tay quỷ chết đói có một vết nứt sâu, khí đen từ giữa tản ra xung quanh, uốn lượn về phía Lâm Vân Khởi.Những luồng khí đen dường như có thể thẩm thấu hết mọi thứ này, quanh quẩn bên Lâm Vân Khởi như một con rắn nhỏ, nhưng vẫn không thể xuyên qua da thịt cậu.Giữa hai bên có một kết giới vô hình, chỉ cần có kết giới đó bao phủ, quỷ chết đói sẽ không thể nuốt chửng linh hồn của Lâm Vân Khởi.Sau khi thất bại một lần nữa, quỷ chết đói vẫn duy trì đôi mắt uể oải, toàn bộ khuôn mặt ẩn trong bóng tối của chiếc áo choàng.Vẫn còn chút bánh xèo cuối cùng còn sót lại, Lâm Vân Khởi há miệng nhét hết vào, hai má phồng lên như một chú chuột hamster.Cuối cùng cũng nuốt xuống, lại hít hà hương vị sữa đậu nành, xúc động nói: "Ăn uống no nê, tuyệt đối là một trong những lần sống vội vàng đẹp nhất đời người."Tác giả có điều muốn nói:Lâm Vân Khởi: Mọi người phải có mục tiêu theo đuổi trong cuộc sống.Bạch Từ: Cho nên anh tới bên cạnh em đây.Quỷ chết đói: Vậy thì tôi đi?Lưu ý: Văn án không có các yếu tố như thiên đình, địa phủ, Sổ Sinh Tử không theo nghĩa sổ truyền thống ẩn chứa những hiểm họa vô cùng lớn, sẽ giải thích ở phần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz