Q6 Chương 17: Tỉnh Mộng Lệ Rơi Ướt Má, Nhìn Khắp Sơn Thủy Chẳng Ai Hay (3)
Lục Minh Quy đi sâu vào rừng trúc, trước mặt xuất hiện một khu mộ địa hoang tàn nằm giữa khoảng rừng mênh mông. Mùi đất và lá mục hòa lẫn với mùi xác chết thối rữa...Núi Huyền Cảnh tràn ngập linh khí sao lại xuất hiện một nơi như thế này chứ? Mộ phần đã tồn tại từ rất lâu, nhưng mùi thi thể và máu tanh lại như chỉ mới đây vài ngày. Hắn cố gắng định hướng, nhưng mọi hướng đều giống nhau, bóng tối và sương mờ bao phủ khắp nơi.Lục Minh Quy hỏi: "Ngươi có nhìn thấy không?"Viên Huyễn lắc đầu.Lục Minh Quy liếc bóng Viên Huyễn dưới chân mình, nhắc: "Nó đang tới!"Vừa báo động dưới chân hắn có làn sóng rung chuyển, hai người nhảy ra xa. Sâu dưới lòng đất, một con vật to lớn đang dần tỉnh giấc. Đã lâu rồi Hàn Hành không ngửi thấy mùi ma khí đậm đà đến thế. Nó cảm nhận không khí xung quanh rung động khe khẽ, mùi hương con mồi rất hấp dẫn, ồ có hai người, một ma một yêu. Mắt nó hé mở, mặt đất nứt ra, thân hình khổng lồ nhảy vọt lên vồ về phía Lục Minh Quy. May mà hắn đã có chuẩn bị, dùng kiếm Hồng Hoang chống đỡ, đánh bật con thú hung tợn văng xa.Thần thú Hàn Hành chạm đất nhẹ nhàng, một chân nhẹ nhàng quét đất, thong dong quan sát con mồi của mình. Lục Minh Quy cố gắng nhìn kỹ, thứ to lớn trước mặt đầu giống con lân nhưng có sừng nhọn, mắt tím vảy xanh, răng như ngà voi. Từng bước chân như sấm rền, một tiếng gầm trời vang lên, khiến cả khu rừng trúc chấn động.Lục Minh Quy cảm nhận được linh khí xung quanh tản ra dần rồi biến mất. Sức mạnh của nó làm hắn thấy lo sợ.Viên Huyễn chạy tới: "Nó là thú gì thế?""Không biết." Lục Minh Quy không có thời gian nhiều lời: "Vừa rồi tên kia bảo thần thú Hàn Hành."Thần thú lao về phía Lục Minh Quy với tốc độ đáng kinh ngạc so với kích thước của nó. Lục Minh Quy nhanh chóng né tránh, lưỡi kiếm Hồng Hoang chỉ đâm trúng vảy của nó. Lớp vảy này rất cứng, lưỡi kiếm chỉ để lại một vết xước nhỏ, không đủ để làm tổn thương nó. Hàn Hành quay lại, đuôi nó quét một vòng, tạo ra một cơn lốc nhỏ. Lục Minh Quy nhảy lên, tránh cú đánh của nó, thần thú gầm lên một lần nữa, lần này là tiếng gầm giận dữ. Nó há miệng, phun ra một luồng lửa xanh kỳ lạ. Lục Minh Quy tạo ra một lá chắn, sức mạnh của ngọn lửa vẫn đẩy hắn lùi lại vài bước.Viên Huyễn muốn xen vào, trước mặt lại xuất hiện vô số bóng cây, thân trúc di chuyển, từng chiếc lá nhọn từ bốn phương tám hướng bắn tới tách hắn ra khỏi Lục Minh Quy.Lục Minh Quy thở hổn hển, cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa vẫn còn lưu lại trên da. Tiếp tục phòng thủ không phải cách tốt, hắn tập trung toàn bộ linh lực, vào kiếm Hồng Hoang, một nguồn sống mạnh mẽ từ kiếm chảy tuần hoàn vào trong huyết mạch. Lưỡi kiếm bắt đầu phát sáng, từ màu đỏ chuyển sang màu trắng chói lọi.Hàn Hành dường như hiểu được sự thay đổi này. Nó dừng lại một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm đang phát sáng. Lục Minh Quy không bỏ lỡ cơ hội, ném kiếm lên không trung điều khiển, nhân lúc nó không đề phòng, mở ngực, mũi thương bất ngờ đâm lên trán nó.Trước khi đến đây hắn đã lấy lại nội đan từ chỗ ca ca. Sức mạnh thuần túy không thể đánh bại được thần thú này, hắn chỉ đành mượn tiên khí thanh tẩy quanh tháp cản chân. Hàn Hành gào lên đau đớn, cơ thể to lớn của nó lảo đảo. Nhưng nó nhanh chóng lấy lại thăng bằng và tấn công Lục Minh Quy dữ tợn gấp bội. Mỗi cú đánh của thần thú đều có thể kết liễu mạng sống người khác.Quần nhau gần nửa canh giờ, Lục Minh Quy và Hàn Hành đều bắt đầu mệt mỏi. Vết thương trên cơ thể thần thú ngày càng nhiều, nhưng nó vẫn không chịu khuất phục, ngược lại ngày càng hăng. Lục Minh Quy bị thương ở vài nơi, máu thấm ướt áo.Trong khi Lục Minh Quy nghĩ cách đối phó, phía lăng mộ sắc mặt Tưởng Hoàng tái mét. Hắn ôm cánh tay đau lên dữ dội của mình, thầm nghĩ: Lẽ nào vết thương cũ gây ra lúc thương lượng Hoàng Uyên lại tái phát? Không thể nào? Vết thương đã lành từ lâu, vào lúc tiết trời lạnh lẽo mới hơi đau nhức tí thôi.Thẩm Huyền Quân vội vã lau mồ hôi trên trán hắn: "Sắc mặt đệ kém lắm." Cạnh hoàng lăng có nơi cho hoàng thượng lên cúng bái nghỉ lại. Thẩm Huyền Quân gấp rút đỡ hắn lại đó nằm, sai người đi tìm đại phu sắc thuốc."Ca ca đừng đi."Thẩm Huyền Quân vỗ mu bàn tay của hắn, tỉ tê trấn an. Khi bình minh lên vẫn ngồi bên mép giường nhìn Tưởng Hoàng đang ngủ say. Trong cơn mê man, hắn nói mớ mấy câu, chân mày nhíu chặt.Thẩm Huyền Quân cầm chén thuốc, bàn tay khẽ run. Y vốn là người vô tâm, vô tình, không tin vào tình yêu, càng không nghĩ mình sẽ có ngày cam tâm tình nguyện đặt hết trái tim vào một người, dù biết rằng điều đó chỉ mang lại khổ đau.Tưởng Hoàng giật mình mở mắt ra, đôi con ngươi mơ màng như còn trong mộng. Hắn nhìn thấy Thẩm Huyền Quân cầm chén thuốc, ánh mắt thâm trầm lặng lẽ chăm chú nhìn mình, ngỡ rằng bản thân đang nhìn thấy một ảo giác."Đệ làm ta lo lắng cả đêm." Thẩm Huyền Quân đỡ hắn dậy, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy không hề rời khỏi hắn.Tưởng Hoàng chậm rãi dựa vào thành giường. Thẩm Huyền Quân nâng chén thuốc đến bên môi hắn, trong ánh mắt ấm áp ấy, hắn thấy có một tầng đau thương không cách nào che giấu, như một vết thương cũ đã khắc sâu trong lòng người, càng xóa càng ghi hằn vết xước.Nhìn chén thuốc đã cạn, Thẩm Huyền Quân đưa chén cho người hầu, bảo họ lui ra ngoài khép cửa. Tưởng Hoàng bất chợt nắm lấy tay y, bàn tay lạnh lẽo siết chặt. Thẩm Huyền Quân bối rối, toan rút tay về nhưng bị hắn giữ chặt hơn.Hai người nhìn nhau không biết nói lời nào.Y khẽ nằm xuống, tựa đầu vào vai hắn, giọng nói khẽ khàng như một lời thì thầm: "Đệ nghỉ thêm đi. Ta cũng thấy mệt, muốn ngủ một lát."Thật ra tâm trí của Thẩm Huyền Quân không đặt ở đây. Y đang nghĩ đến Lục Minh Quy ở phương xa. Từ khi nội đan của hắn lưu lại trong cơ thể này, giữa họ đã hình thành một sợi dây cảm ứng kỳ lạ. Lúc trả lại, y cảm thấy một phần máu thịt của mình đã theo hắn rời đi.Thẩm Huyền Quân biết rõ hắn đang bị thương, nhưng không cách nào đoán được liệu hắn có liều lĩnh như mọi khi hay không? Đã nhiều lần ăn trái đắng cớ sao hắn vẫn đâm đầu vào bể khổ để làm gì chứ? Không đáng, thật sự không đáng chút nào!Gió khẽ lay rèm cửa che bớt ánh nắng mỏng ấm áp ngoài cửa sổ, mỗi người trên chiếc giường này, trong căn phòng này đều ôm một nỗi niềm riêng. Mùi cỏ non sau cơn mưa đêm qua hòa cùng mùi gỗ trầm từ chiếc giường lớn, tạo nên một bầu không khí ấm áp, yên tĩnh.Đôi mắt Thẩm Huyền Quân khép hờ khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt của Lục Minh Quy vào tâm trí mình. Y không hiểu tại sao bản thân lại trở nên mâu thuẫn như thế này, thật quá mệt mỏi khi phải hận một người.Thù hận không còn tiếp cho y chút sức lực nào nữa ư?Lục Minh Quy không biết rằng từ khi nhớ lại tất cả, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của mình đều đang làm trái tim y khẽ nhói đau. ***Gió tuyết trong rừng trúc ngừng thổi, bên ngoài kết giới, từng đợt sát khí hùng hậu trào dâng. Những chiếc lá trúc trên cao sáng lấp lánh như mặt gương, ánh sáng khúc xạ tạo thành hàng trăm bóng ảnh đan xen, mỗi bóng ảnh đều phát ra tia sáng tím chói mắt.Hai bóng người lao vun vút, mỗi động tác đều mang theo sức mạnh kinh thiên động địa. Kiếm khí xé tan bầu không khí tĩnh mịch, tạo nên những vết nứt sâu hoắm trên mặt đất."Không thể nào..." Thanh Niệm đứng trong điện, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy. Y cảm nhận được sát khí đang từng bước áp sát, thần thú đã ngủ say vạn văn qua sao lại đột ngột xông ra chứ? "Hóa ra Đường Chi không nói đùa!"Trên núi Huyền Cảnh không ai có thể giữ được vẻ bình tĩnh. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt đầy kinh ngạc và ngưỡng vọng."Thần thú... thực sự là thần thú!" Một tiếng thở dài khẽ vang lên, mang theo sự kính sợ sâu sắc, chỉ một con rối gỗ lên núi đã có thể khiến thần thú không kiềm chế được vùng dậy ư?Hàn Hành quất đuôi tạo cơn lốc, những tia sáng tím từ đôi mắt nó tụ hội lại thành một cột sáng lớn, rồi bắn thẳng lên trời cao, khiến cả không gian chìm trong sắc tím chói lòa. Mặt đất như bị nhấc bổng lên, những bóng ảnh mờ ảo từ lá trúc phản chiếu gương mặt dữ tợn của Hàn Hành tạo nên cảm giác như có hàng trăm con thần thú đang lao tới cùng lúc.Lục Minh Quy vẫn kiên cường chống trả, thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng sắc bén, chợt vào khoảnh khắc hắn lao về phía trước, ánh sáng trên kiếm đột nhiên tắt ngúm.Thanh Niệm nhìn thấy từ xa, hoang mang: "Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao ánh sáng của thanh kiếm lại biến mất?"Lục Minh Quy khựng lại trên không trung, cơ thể hắn loạng choạng, rồi như một ngọn lá bị gió cuốn, hắn rơi thẳng xuống mặt đất lạnh giá. Xương cốt đau như gãy, hắn sờ chân mình, nó không ổn rồi, thử cử động vài lần, vẫn cố bò lên được.Hàn Hành lập tức lao tới, đôi mắt ngập tràn sát ý, móng vuốt sắc bén chực vồ lấy hắn. Đúng lúc ấy, một tiếng vút vang lên từ trên không. Một bóng chim lớn, đôi cánh đen như mực phủ kín cả bầu trời, lao xuống với tốc độ kinh hoàng, kẹp lấy Lục Minh Quy bay đi mất.Hàn Hành gầm lên phẫn nộ cố tìm kiếm kẻ vừa cướp đi con mồi. Hàn Hàn hung bạo thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Rừng trúc lùi dần rồi tan biến, quang cảnh hoang vu hiện ra... Tuy nhiên con mồi của nó đã biến mất trong màn đêm, chỉ còn tiếng gầm gừ vọng lại trong không gian trống rỗng.Thanh Niệm đứng bất động trong điện, lòng y như bị siết chặt. Trước cảnh tượng hung hiểm ấy, một nỗi lo sợ mơ hồ len lỏi trong tim: "Đó là Viên Viên mà? Chết mất thôi cả Tiên Du cũng góp gió vào việc này à?"Viên Viên thẳng thừng thả Lục Minh Quy xuống đất, hóa lại thành thiếu niên tóc trắng như mây.Viên Huyễn chụp được Lục Minh Quy, liếc nhìn Viên Viên như trách móc sao giờ ngươi mới tới. "Sư phụ ở đây đi." Không đợi Lục Minh Quy trả lời, Viên Huyễn đã lao về phía con thú, Cửu Uy nhắm thẳng vào mắt Hàn Hành.Lục Minh Quy không nghe theo mà nhanh chóng di chuyển, tìm kiếm cơ hội tấn công, một tay giữ chặt nơi trái tim đang co bóp. Hắn cố gắng đứng thẳng, nhìn thú Hàn Hành quay sang Viên Huyễn, miệng phun ra một luồng lửa xanh kỳ lạ. Viên Huyễn nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị lửa liếm qua vai, để lại một vết bỏng sâu.Lục Minh Quy mặc cho cơn đau đang hành hạ, chạy về phía đối diện, thú Hàn Hành bỏ qua Viên Huyễn chạy đuổi theo hắn. Lục Minh Quy chạy về phía khu mồ hoang, Hàn Hành tấn công họ nhưng luôn tránh xa nơi này. Thấy hắn đã chạy vào nơi không nên xâm phạm, thần thú lăm le ở bên ngoài không tiến vào, đầu ngoái nhìn về phía Viên Huyễn.Lục Minh Quy cảm thấy cơ thể mình yếu dần, trượt ngã đập mạnh vào một vật gì đó cứng, rồi lăn xuống một mặt phẳng nghiêng. Đến khi dừng lại được Lục Minh Quy cố gắng mở mắt, phát phát hiện mình nằm trong một tầng mật thất tối tăm, ánh sáng mờ ảo lọt qua những khe hở phía trên. Hắn cố gắng ngồi dậy, một cơn đau nhói từ đùi phải khiến hắn phải rên lên.Lục Minh Quy đưa tay sờ vào đùi máu đang chảy thấm ra bàn tay, thấy toàn máu đen không nhịn được cười khinh. Hắn từ từ cởi áo ngoài, xé thành những dải băng để cầm máu cho vết thương ở đùi. Lục Minh Quy đi một vòng mật thất nhìn như lăng mộ, nó vô cùng trống trải, sát bốn bức tường đều là bài vị. Hắn để ý đến các vị trí trung tâm tường đá, moi Biện Xương trong ngực ra ướm thử.Máu trên tay dính nhuốm đầy Biện Xương, mắt dơi đã mở ra.Không ngờ thứ mình cố ý bỏ vào tráp dùng cấm thuật phong ấn lại bị Tưởng Hoàng nhân cơ hội hạ độc lên đó. Tưởng Hoàng biết hắn sẽ đi tìm ca ca, cũng biết rõ ca ca đã nhớ lại mọi chuyện!Lục Minh Quy cũng muốn gửi cho hắn món quà lớn.Liệu ca ca có trúng độc không? Nghĩ đến đây hắn tức điên, ấn mạnh Biện Xương vào dấu tích trên bích quan.Phía trên đỉnh đầu hắn chợt bừng sáng, Lục Minh Quy ngã quỵ dần...***Đêm xuống không khí trong lăng mộ mang một vẻ tĩnh lặng nhưng không đáng sợ. Những ánh nến lập lòe chiếu sáng từng góc tường, phản chiếu lên những phiến đá khắc hoa văn cổ kính, như kể lại câu chuyện của những triều đại đã qua. Trong làn hương trầm phảng phất, Thẩm Huyền Quân theo Tưởng Hoàng vào sâu trong lăng mộ bái tế. Bóng hắn chậm rãi bước vào trong, dáng người cao gầy nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm. Y nghe được tiếng bước chân nặng nề, bất giác thấy mệt mỏi theo.Thẩm Huyền nhìn hắn, sau đó cúi đầu cùng hắn thắp nhang. Ánh sáng từ mấy ngọn thanh đăng đang cháy hắt lên gương mặt cả hai, chiếu rọi ánh mắt đầy suy tư của Tưởng Hoàng.Sau khi hoàn tất nghi thức, Tưởng Hoàng bước ra ngoài. Hắn không nói gì, chỉ ngồi xuống bậc thềm đá trước lăng. Thẩm Huyền Quân theo sau, y ngồi xuống bên cạnh hắn, tựa đầu vào vai hắn: "Mai chúng ta về sớm nhé, ta nhớ hai con quá."Trên trời cao mây trôi mất, ánh trăng sáng vẩy xuống không gian yên tĩnh. Những hàng cây cao lớn đứng im lìm trong gió, không hiểu sao mọi âm thanh bị nuốt hết. Mái tóc dài đen nhánh của Thẩm Huyền Quân bị cơn gió cuốn bay, vờn qua gương mặt của Tưởng Hoàng. Khóe miệng của hắn giương lên nụ cười nghẹn đắng, chứa đựng sự trào phúng lẫn một nỗi đau thầm kín, một vết thương cào xé trong lòng chưa bao giờ lành.Ánh trăng phủ lên người hắn một lớp ánh sáng bạc, khiến hắn trông vừa lạ lẫm, vừa gần gũi. Thẩm Huyền Quân trông một bên mặt hắn, hỏi: "Đệ còn mệt hay là vào trong nghỉ đi.""Từ nhỏ ta đã mất đi người thân." Giọng nói của Tưởng Hoàng vang lên giữa màn đêm.Y chỉ lặng lẽ nhìn hắn.Tưởng Hoàng như trôi lạc vào những ký ức xa xăm: "Phụ hoàng, mẫu hậu, cả các huynh đệ của ta nữa... tất cả đều rời đi. Còn ta, ta chỉ có thể sống sót giữa chiến loạn và thù hận."Đôi mắt của hắn khẽ nhắm lại, đau thương ngày ấy ùa về như một cơn sóng dữ: "Ta không có quyền chọn lựa, chỉ biết phải sống sót bằng mọi giá." Lời nói của Tưởng Hoàng như một lưỡi dao bén ngót, lặng lẽ cứa vào lòng Thẩm Huyền Quân. Y không biết vì sao mình lại cảm thấy đau lòng đến thế. Có lẽ là vì ánh mắt thâm trầm mà bi thương của Tưởng Hoàng, có lẽ là vì giọng nói mang theo sự bất lực của hắn, hoặc là vì chính những tội lỗi cố gắng che giấu của mình bị khơi dậy.Hóa ra mình vẫn còn vì hắn mà đau lòng. Dù y luôn cố gắng giữ mình lạnh nhạt, luôn tự nhắc bản thân rằng không nên để tình cảm chi phối. Nhưng cuối cùng y vẫn không thể kìm nén được cảm xúc đang dồn nén trong tim. Y không rõ con tim mình sao lại co giật dữ dội, là thương cảm cho hắn, hay là vì bản thân đã gây ra tội ác chồng chất?Thẩm Huyền Quân vẫn không thể lạnh nhạt trước hắn. Dù đã cố gắng che giấu cảm xúc, nỗi xót xa vẫn tràn ngập trong lòng không cách nào dập tắt được. Tiên Du ngày xưa thật sự đã chết rồi sao?Thẩm Huyền Quân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đau khổ của hắn đều do y gây ra. Đau khổ y phải chịu đựng là do chính y tạo nghiệt..."Ca ca..."Y nghe tiếng gọi, chập chạp ngẩng đầu nhìn hắn.Nhìn thấy hắn đang chờ đợi hướng về mình, nhìn thấy những sợi tóc mỏng manh, đen nhánh như tơ lụa quấn lấy nhau, tựa như một sự trói buộc vô hình. Thẩm Huyền Quân khẽ nâng tay, định gỡ những sợi tóc ấy ra, nhưng lại chậm rãi dừng lại. Bàn tay bị hắn nắm lấy, ủ ấm, trong tâm trí của y bây giờ là vô số suy nghĩ hỗn loạn.Tưởng Hoàng mỉm cười, hắn có thể cảm nhận được trong ánh mắt ca ca mong muốn xoa dịu vết thương trong hắn. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được sự bao dung âu yếm từ đối phương, cứ như những vết thương trong lòng đều được chữa lành."Ta và phụ hoàng rất ít khi gặp nhau, ông ấy đã mất như nào ta chỉ nghe lời kể qua loa." Những ký ức cũ từ lâu bị lãng quên đang chầm chậm ùa về, vây lấy Tưởng Hoàng không buông: "Nhưng mẫu hậu... Những tiếng cười nhạo, tiếng chửi rủa, những ánh mắt khinh bỉ và lạnh lùng... tất cả vẫn như hiện lên rõ ràng trước mắt, tựa như mới ngày hôm qua. Ta nhớ lại quãng thời gian mình cùng mẫu hậu lang thang khắp nơi, nương tựa vào nhau để sống. Đó là những tháng ngày cơ cực nhất, cũng là khoảng thời gian nhiều mất mát nhất." Hắn nghẹn ngào: "Bóng dáng người gầy guộc của người vẫn còn trở về trong giấc mơ, tấm áo vá chằng vá chịt, gương mặt không còn mùa xuân nữa. Người phụ nữ tưởng chừng yếu đuối chưa từng nếm trải khổ sở nhân gian lại mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Vì muốn bảo vệ ta bà sẵn sàng chịu đựng mọi khổ cực, nhẫn nhục làm đủ mọi công việc kiếm sống, bị người ta sỉ nhục đánh đập vẫn mỉm cười."Trong ánh mắt hắn có ánh lệ: "Mẫu hậu của ta có thể làm bất cứ việc gì người ta thuê, từ giặt giũ, quét dọn, đến khuân vác. Những đêm đông giá rét, bà ngâm mình trong nước lạnh buốt để giặt quần áo thuê, đôi bàn tay xương xẩu đỏ ửng, thậm chí rướm máu vì lạnh. Ta ngồi bên cạnh phụ giúp, bà ấy sợ ta lạnh tìm cách che chắn sưởi ấm, dù ta có thức gắng tới đâu vẫn mệt lả ngủ thiếp đi, khi thức vậy đã nằm ở chỗ kín gió hơn.""Ngày tháng trốn chạy là quãng thời gian ám ảnh nhất trong ký ức của ta. Truy binh đuổi sát phía sau, mẫu hậu luôn dùng thân mình che chắn cho hắn, bất chấp những nguy hiểm rình rập. Có lần bà bị thương nặng, nhưng không dám dùng số tiền ít ỏi để mua thuốc, chỉ lặng lẽ chịu đựng. Người lớn trẻ nhỏ không tìm nơi làm việc cố định, sợ người ta chú ý, sợ bị binh lính bắt về xử tội. Mỗi khi nhìn ánh mắt khác lạ của người khác là phải trốn ngay, có lúc quá đói, bà phải đi ăn xin, cúi đầu trước từng nhà, nhận những ánh mắt lạnh lùng và những tiếng chửi rủa xua đuổi. Nhưng bà không để tâm, vì bà biết, chỉ cần có được một mẩu bánh, con trai bà sẽ không bị đói.""Mẫu hậu từng rất xinh đẹp kiều diễm, được yêu thương, có trăm người hầu hạ. Nay lại trở nên phờ phạc tiều tụy, gương mặt luôn bẩn thỉu, trên môi đều là nụ cười đầy cay đắng. Ta lau mặt cho mẫu hậu, bà ấy nói phải trốn đám người truy đuổi, với lại nhìn như thế người ta mới thương." Cơn đau ngày ấy vẫn mắc nghẹn trong ngực hắn: "Có lần cả hai cùng kiệt sức sau một ngày trốn chạy, bà ấy trốn một góc gục xuống giữa con đường bùn đất, khóc nức nở. Tiếng khóc của bà khàn đặc, trào ra từ sâu trong lòng ngực. Nhưng khi bà ngẩng đầu nhìn thấy bóng của ta, ánh mắt bà lập tức thay đổi. Từ đau đớn, tuyệt vọng, chuyển sang tươi cười trấn an."Bà không khóc cho mình, mà khóc cho tương lai bất định của hắn, không biết hắn phải làm sao giữa thời chiến loạn bủa vây?Những ký ức ấy ùa về, khiến lòng Tưởng Hoàng nhói lên từng cơn. Sau ngần ấy năm, hắn đã học cách thản nhiên đối mặt với quá khứ. Hắn không còn oán hận cuộc đời, không trách số phận vì đã đẩy họ vào con đường cùng nữa, bởi vì hắn đã dùng thủ đoạn có được những thứ mình muốn, trả thù thành công. Nhưng mỗi lần nhớ lại, hắn vẫn cảm thấy tê tái, như thể những vết thương cũ lại bị xé toạc ra.Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh trên cao đang dõi theo hắn, như ánh mắt của mẫu hậu năm nào, bà ấy vẫn đang ở bên cạnh, ôm lấy hắn, vỗ về hắn như những ngày thơ bé. Hình như đâu đây vang lên tiếng cười của người. Hắn nhắm mắt, cảm nhận hơi thở dịu dàng như những ngày xưa cũ, khi mệt mỏi lại được người xoa đầu vuốt ve. Trước kia trong giấc mơ hắn luôn trở về ngày thơ bé, nơi có tiếng cười giòn tan của đại ca ngày nào. Đôi chân vững chãi đưa hắn đi khắp nơi, cho hắn một niềm tin vững chắc. Dù biết rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng hắn vẫn mỉm cười, bởi hắn biết, tình yêu của họ sẽ mãi mãi ở trong tim hắn không bao giờ phai nhạt. Tình cảm ấy vẫn sưởi ấm hắn trong những đêm dài lạnh giá. Dẫn lối cho hắn mỗi khi lầm đường, cứ nhớ về hắn không còn cảm thấy cô độc nữa. Dù thế gian này có lạnh lẽo, dù trái tim hắn có trống rỗng, hắn vẫn có nơi hướng về. Bây giờ hắn còn có một gia đình nhỏ của riêng hắn, chỉ cần thế thôi...Hắn muốn rũ bỏ quá khứ làm lại từ đầu, liệu có còn cơ hội không?Thẩm Huyền Quân vỗ vai hắn, không biết phải nói gì, quay đầu nhìn cửa lăng mộ, là tội nhân trong câu chuyện kia, y làm sao xứng đứng trước mặt người chết giãi bày đây? Những gì hắn làm đều để rửa sạch mối thù kia, giữa họ ân ân oán oán bao nhiêu năm để rồi nhận kết cục tàn khốc thế này đây!"Ca ca..." Tưởng Hoàng nắm tay y đặt lên tim mình: "Chúng ta cứ mãi như thế này được không?"Mặt Thẩm Huyền Quân trắng bệch, y bỗng cảm thấy mờ mịt, muốn trốn tránh. Y không muốn suy tư, trăn trở về tình yêu khiến người ta lạc lối nữa. Không muốn tự dối lòng đâu là thực, đâu là mơ. Hơn nữa còn có một người đang chờ y.Thẩm Huyền Quân rút tay lại, ngực lại đau, y nhìn xuống bàn tay được bị hắn bao bọc, ngón tay trống trơn. Chợt nhớ đến hồn phách Lục Minh Quy từng trốn trong nhẫn, người cứng lại, mặt tái nhách, lẽ nào Lục Minh Quy đã...Đúng lúc này Tăng Huy hét lớn: "Có người xông lên hoàng lăng."Pháo lệnh của Phương Dao cũng bắn lên, Tưởng Hoàng hiểu rõ Phương Dao đã tìm được người rồi.Một loạt binh lính chạy ra bao vây hoàng lăng chặt chẽ, Tăng Huy ráo riết dẫn binh đi lục soát một vòng lớn.Thẩm Huyền Quân được Tưởng Hoàng đưa về phòng, dặn y không được ra ngoài, cử người bảo vệ thật dày trước khi rời khỏi. Đám binh lính đứng thành hai hàng, ánh mắt sắc bén quét từng tấc đất, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống.Thẩm Huyền Quân ngồi bên cửa sổ nghe tiếng chim lớn vỗ cánh bay lượn, ban đầu chỉ là tiếng kêu đè nén, dần dần không chịu được nữa kêu thê thiết. Y nghe âm thanh quen thuộc vội mở cửa sổ, binh lính đang canh bên cửa sổ giật mình hét: "Công tử."Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn trời, chỉ nghe tiếng khóc không thấy bóng chim dữ đâu, ngực y quặn thắt. Binh lính chĩa binh khí lên trời, nhìn quầng sáng kết giới lan rộng ra, ai cũng căng thẳng. Thẩm Huyền Quân nắm chặt bậu cửa, toan ngồi dậy, kết giới trên trời thủng một lỗ nhỏ, có thứ gì đó chậm rãi rơi xuống dưới cửa sổ.Binh lính vừa nhặt lên Thẩm Huyền Quân đã giành lấy mở vải lụa đang gói ghém thứ gì đó ra. Biện Xương?Biện Xương dính đầy máu đen, đầu dơi ở giữa ngậm một viên ngọc đen phát ra ánh sáng đỏ u uất.Hơi lạnh dần lan khắp người, Thẩm Huyền Quân cầm vải lụa chi chít chữ bằng máu đã đen lại, từng chữ, từng chữ lướt qua trong đầu. Thẩm Huyền Quân quỳ thẳng đơ không khóc cũng chẳng động đậy, trên mặt đất xuất hiện một vệt máu, y lảo đảo rồi ngất lịm.Khăn lụa rơi xuống đất, gió thổi vào một góc.Tưởng Hoàng thình lình nhào tới: "Ca ca..."Tưởng Hoàng cố nén nhưng đau thương đã trào ra khóe mắt, hóa thành hai hàng lệ lã chã rơi. Hắn khóc cho một niềm ân hận vì hành động ngu xuẩn của mình. Hắn đã ra tay rồi không thể nào thu lại được nữa, lại một lần nữa hắn khiến người trong lòng chịu đau đớn giày vò.Dù xin lỗi cả trăm ngàn lần, cũng có được gì đâu? Lời xin lỗi ấy không thể kéo tình yêu ngày ấy trở về, không thể chữa lành những vết thương sâu hoắm trong trái tim ca ca, càng không thể đổi lại ánh mắt từng dành trọn niềm tin nơi hắn. Mỗi lời xin lỗi hắn thốt ra, vết thương trong lòng hắn càng sâu, càng làm hắn ra mình đã làm tổn thương ca ca tới mức nào. Hắn không muốn thừa nhận mình đã mất tất cả từ rất lâu. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, những ngón tay từng siết chặt lấy bàn tay kia, từng lau đi nước mắt đọng trên má, cũng chính nó moi móc trái tim ca ca ra khỏi lồng ngực.Ca ca rời đi mang theo cả ánh sáng ấm áp đã từng soi sáng cuộc đời hắn, trong khoảng thời gian vô định đó hắn từng hơi ấm từ hình bóng tương tự. Nhưng chợt nhận ra hắn không thể chạm vào người đó, ngày đêm oán hận không cam lòng. Trong đời hắn sẽ vĩnh viễn chẳng thể tìm lại ánh sáng tươi đẹp năm ấy nữa.Đêm đã khuya lắm, Tưởng Hoàng lặng lẽ ngồi ngoài bậc cửa thẫn thờ như tượng, cảnh tượng vừa rồi cứ trở đi trở lại trong đầu, bóng dáng ca ca đau khổ ngất đi hiện ra trước mặt hắn. Trong tay là khăn lụa đầy chữ máu không biết ai đã đạp bẩn kia.Chợt trong phòng có tiếng động lớn, Thẩm Huyền Quân tóc tai rũ rượi chưa kịp xỏ giày chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa kêu gào thảm thiết: "Vô Diện, hắn đâu rồi, hắn đâu rồi, hắn muốn gặp ta."Hắn đuổi theo, binh lính cũng đuổi theo, đến khi Thẩm Huyền Quân nhũn người ngã phệt xuống đất. Y ngẩng đầu nhìn trời, nhưng không tìm được bóng người cần gặp đó nữa...Ánh mắt Tưởng Hoàng buốt lạnh, khóe miệng càng lúc càng mím chặt.Thẩm Huyền Quân hôn mê lần nữa, hôn mê suốt ba ngày, trăng vừa lên đến ngọn cây, Thẩm Huyền Quân thức tỉnh dậy nhìn ra ngoài màn. Y còn bao lời gan ruột chẳng biết thổ lộ cùng ai. Lại là bi thương, lại là phẫn nộ, nước mắt cứ thế rơi ướt má.Bỗng nghe tiếng ai gọi ca ca, Thẩm Huyền Quân vội nín khóc nhoẻn miệng cười, thấp thỏm nghĩ sắc mặt mình chắc khó coi lắm bèn vỗ vỗ vài cái cho hồng hào lại."Ca ca." Tưởng Hoàng chạy lại giường ôm chặt Thẩm Huyền Quân vào lòng.Mặt Thẩm Huyền Quân trắng bệch nhìn hắn.Khi xác định mình không nhìn nhầm, loạng choạng chạy ra, thất thần nhìn khắp nơi. Họ đã về cung, khoảng sân xung quanh đầy cây lê, mấy con thú nhỏ vờn nhau quanh gốc cây."Vô Diện, Vô Diện đâu? Vô Diện của ta đâu?" Người luôn đi theo y năm năm tháng tháng nay đâu rồi? Y còn nhiều điều chưa nói với hắn, tiếc rằng ngay cả quay về hắn cũng không thể nữa rồi, hắn muốn gặp y cơ mà, hắn đâu rồi?"Vô Diện." Đột nhiên Thẩm Huyền Quân như bừng tỉnh giấc mộng, vội ngoảnh đầu trông về phía Tưởng Hoàng thảng thốt: "Ồ đệ ở đây sao không lên tiếng, làm ta lo lắng quá!"Ánh trăng tịch mịch rọi bóng hai người trước sân, Tưởng Hoàng ôm Thẩm Huyền Quân không buông, nước mắt chảy dài, trong lòng chỉ muốn cười thật to.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz