Q6 Chương 16: Trong Mộng Lệ Rơi Ướt Má, Nhìn Khắp Sơn Thủy Chẳng Ai Hay? (1)
Tưởng Hoàng xách cổ Lục Minh Quy lên: "Tuy chỉ là rối gỗ nhưng vẫn có hai hồn một phách trong đây nhỉ?" Thấy Tưởng Hoàng giơ tay, Tăng Huy dâng lên một lưỡi dao được thanh tẩy sáng lóa. Hắn cầm thật chặt dứt khoát cắt một đường trên cổ Lục Minh Quy. Máu tươi ấm nóng nhỏ xuống pháp chú, giọt máu đỏ thẫm vừa chạm trận đồ vòng tròn ánh sáng lập tức bừng lên rực rỡ, ánh sáng mạnh mẽ đến nỗi chấn không gian xung quanh rung chuyển. Những ký tự Phạn cổ xưa bao quanh tráp gỗ quay vòng nhanh dần, nét chữ nhòe đi, âm thanh niệm chú từ trong tráp phát ra quỷ mị bám riết người giải trận. Tưởng Hoàng và những người xung quanh bịt tai lại, một âm thanh sắc lạnh xé rách không trung, tiếng khóa xích va vào vật kim loại cứng rắn, từng khớp nối bung ra, tiếng leng keng vang vọng khắp nơi. Khí tức cổ xưa ùa ra, nắp tráp gỗ đã cũ kỹ, từ từ hé mở. Tưởng Hoàng mở to mắt, từ bên trong tráp, một ánh sáng đỏ rực bùng lên. Thần khí Biện Xương hình con dơi ba đầu chín mắt chậm rãi bay lên, từng luồng chân hỏa cuộn trào.Nghe đồn Biện Xương có thể phá vỡ mọi kết giới, xuyên thấu không gian và thời gian, triệt phá rào cản, trận pháp mà không vật gì có thể ngăn cản. Hơn nữa, nó còn mang trong mình năng lực triệu tập các thần khí khác, là trung tâm kết nối của tất cả. Toàn thân Tưởng Hoàng run rẩy, mồ hôi tuôn đẫm trán, không biết nó có thật sự phá được mọi kết giới hay không? Nhưng Tưởng Hoàng nhanh chóng nhận ra thứ này so với vết lõm trên thạch đá Bích Quan Thủ Tinh giống nhau. Xem ra đây là chìa khóa mà sách cấm nhắc đến. Hắn mừng rỡ đón lấy, chưa kịp đến gần tay đã nóng rát như bị thiêu đốt.Tăng Huy vội kêu lên: "Hoàng thượng...""Không sao." Hắn buông thõng tay xuống.Ca ca không thể mở pháp chú trên tráp, hắn chợt nghĩ đến khi vào Kính Du Mộng nhìn thấy Lục Minh Quy bày trận mở linh khí mấy lần. Không uổng công hắn đi đến chỗ dơ bẩn này, thành quả thu được ngoài sức mong đợi.Biện Xương thoát khỏi pháp ấn, quy tụ linh khí một lúc lâu rồi thu nhỏ thành một khối ngọc phách xíu nằm gọn trong lòng bàn tay. ***"Công tử đừng dọa nô tỳ." Tiểu Tây đỡ người lên giường, vừa rồi công tử vẫn ổn nhưng giờ tay chân lạnh ngắt, da thịt hồng hào xám lại đọng vảy băng. "Không sao, ngươi nấu cho ta ít nước nóng đi." Thẩm Huyền Quân đuổi khéo Tiểu Tây ra ngoài.Không lẽ Tưởng Hoàng mở được pháp chú rồi? Thẩm Huyền Quân vừa mừng vừa lo, tình hình tiến triển nhanh hơn y tưởng.Hắn biết phải dùng máu Lục Minh Quy mở pháp chú ư? Thế hắn có biết trong số bảo vật chất chồng đó cứ thứ dùng pháp bảo bản mệnh của Lục Minh Quy mình phong ấn không? Nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, Thẩm Huyền Quân gọi người chèo thuyền đưa mình qua bên kia hồ. Nguyên Dương đang ở trong sân chơi đùa với mấy con hươu sao, trèo lên một con ngựa con cưỡi khắp sân. Ngựa con chạy hơi nhanh, Nguyên Dương ôm cổ nó tuy sợ nhưng vẫn cười hí hửng cố gắng ghìm dây cương. Thẩm Huyền Quân đứng từ xa nhìn nó đối phó với chú ngựa, ánh mắt đầy yêu thương.Suýt ngã mấy lần Nguyên Dương cũng có thể làm quen với nó, sư phụ dạy thuần ngựa vỗ tay khen ngợi. Thấy con chơi vui, Thẩm Huyền Quân bảo công công dắt thêm một con ngựa đến đây."Phụ thân." Nguyên Dương thúc ngựa đến: "Phụ hoàng nói tối nay sẽ đưa chúng ta ra ngoài chơi."Thẩm Huyền Quân mỉm cười gật đầu, hai cha con đuổi nhau trong sân một hồi Tú Ngọc bảo Nguyên Thần thức rồi. Y bèn ôm đứa nhỏ đọc sách cho nó nghe, đứa lớn ở cạnh nghỉ mệt ăn điểm tâm.Đợi khi Nguyên Dương ngủ trưa Thẩm Huyền Quân đi đến ngục đang giam giữ Lục Minh Quy. Lúc này không phải giờ đưa cơm, nhác thấy người đến thị vệ trong bụi rậm nhảy ra, phía trong một đám người hớt hải rút kiếm.Thấy rõ là ai, thủ vệ đứng ra kính cẩn chào hỏi: "Công tử đến đây có việc gì ạ?""Ta vào trong một lát." Thẩm Huyền Quân vừa lách người, thủ vệ đã chặn lại: "Bên trong giam giữ nhiều tử tù, vô cùng dơ bẩn, công tử không nên vào."Y đáp: "Ta sẽ ra ngay thôi."Thủ vệ: "Hoàng thượng có lệnh không có thủ dụ không ai được vào."Thẩm Huyền Quân cau mày lục trong áo ra miếng ngọc bội mới lấy của hắn đêm qua: "Ta có việc quan trọng, nếu các người không cho vào thì cứ đi bẩm báo đi." Đám binh lính vội quỳ xuống xin y bớt giận.Thẩm Huyền Quân đi vào trong, không cho bất cứ ai theo cùng. Một canh giờ sau mới bước ra, thị vệ vội vào trong xem một lượt thấy không có vấn đề gì mới an tâm. ***"Ca ca xem ta mang thứ gì đến nè." Tưởng Hoàng hí hửng vào phòng đóng kín cửa lại, tỏ ra rất thần bí.Thẩm Huyền Quân từng trên giường ngồi dậy, mỉm cười: "Tưởng đệ quên đã hứa với ta hôm nay ra ngoài chơi rồi chứ?""Sao ta lại quên chứ?" Tưởng Hoàng sáp lại gần nhân lúc ca ca không ý thò tay vào trong áo thả ngọc phách xuống.Thẩm Huyền Quân thấy có vật rơi vào, bàn tay chui vào áo nhéo hắn, mặt tò mò: "Gì thế?"Hắn cười tủm tỉm không nói.Y lấy ra xem thử, ánh mắt sững sờ giây lát: "Đẹp quá."Hơi nóng trong ngực tràn lên tận mang tai, Biện Xương, sao Biện Xương lại ở đây? Trong số món đồ y lưu giữ không hề có Biện Xương!Tưởng Hoàng tiện tay lấy áo lông trên đầu giường khoác lên người y: "Đi luôn nhé, ta sai Trương công công chuẩn bị xe ngựa rồi."Khắp nẻo đường kinh thành vô cùng nhộn nhịp, xa xa có người dựng sân khấu hát kịch, Thẩm Huyền Quân muốn xem. Dưới sự bảo vệ của Trương công công và Tăng Huy họ nhanh chóng tìm được chỗ tốt ngồi, sân khấu vẫn chưa làm xong, hai bên có người bê giá đèn ra thắp. Đã lâu không ra ngoài hít thở, Nguyên Dương phấn khích vỗ tay, thấy đứa nhỏ khác một tay cầm lồng chim tơ vàng, một tay cầm xiên nướng cũng mèo nheo đòi ăn. Tưởng Hoàng nói với Tăng Huy: "Ngươi ở lại giữ chỗ đi."Trong thành có rất nhiều chỗ bán đồ chơi thủ công, Phương Bảo Lâu là một trong số đó. Hai bên cửa tiệm điêu khắc tranh vẽ phong cảnh, bên trên viết chữ nhỏ. Y thấy bên trong có rất nhiều người đang lựa chọn đồ, trên bàn bày đủ thứ. Nào là tranh lụa, lồng đèn, câu đố đến mấy món đồ chơi làm cầu kỳ như tượng gỗ ghép cảnh buông cần bên ao sen, ngựa dạo đồng hoang, thỏ dạo cung trăng.Chủ tiệm thấy phong thái của họ, lại liếc nhìn những món đồ trên người bèn sai người niềm nở mời họ vào buồng trong. Đích thân chọn ra từng khay, từng khay đồ bưng vào.Tỳ nữ dâng trà thơm, người làm bưng đồ đặt lên bàn tròn, Thẩm Huyền Quân và Nguyên Dương chụm đầu chọn từng món một, lồng chim sẻ bé bé xinh xinh bện từ vàng sợi. Hồ cá cảnh bằng ngọc, ba bốn con cá chép từng đường vân, từng chiếc vảy cá đều làm rất tỉ mỉ. Y chọn văn phòng tứ bảo cho con, Nguyên Dương bèn tỏ vẻ muốn bỏ chạy, Tưởng Hoàng chọn huân lô chim hạc đứng đài sen rồi bảo ông chủ cất hết vào rương khắc Thủy Kính Liên Hoa.Họ quay về hai bên sân khấu đã thắp đèn xong, bên trên không biết diễn vở kịch gì mà buồn thê thiết, xung quanh đỏ mắt rơi lệ. Hắn nghe loáng thoáng tướng quân thua trận trong lòng thấy sợ hãi, âm thầm liếc người bên cạnh một cái, thấy ca ca không có chút sầu muộn nào mới thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Huyền Quân ôm con trước ngực chăm chú xem kịch.Chiến tướng trên lưng ngựa ngày xưa đã không còn nữa rồi, hóa ra mọi thứ đều là giấc mộng từ kiếp này sang kiếp khác. Tưởng Hoàng lấy một cái xiên nướng đưa sang: "Món ca ca thích ăn này."Trái tim của hắn lạnh lẽo sắt đá, tại sao mọi hành động lại dịu dàng đến thế? Tại sao lại khiến y đắm chìm trong tình yêu không thật?Tất cả ân oán của hai người không biết làm sao xóa sạch, Thẩm Huyền Quân không thể nhìn hắn bằng ánh mắt mong đợi khát khao ngày ấy nữa. Y mỉm cười với hắn, bên dưới nụ cười che giấu một con dao sắc bén muốn đục khoét tim gan người khác.Tưởng Hoàng bóc vỏ hạt dẻ, ôn tồn trò chuyện về vở kịch đang diễn ra. Đến đoạn cao trào, hắn thấy đầu đau ong ong, vội vàng nôn nóng đứng dậy: "Hay là chúng ta đi ra bờ sông dạo đi."Nói xong cảm thấy không ổn, sắc mặt khó coi.Thẩm Huyền Quân gật đầu: "Được."Nguyên Dương đi theo dấu chân in trên cát, hắn đứng phía sau ngắm nhìn, trong ngực đè nặng bầu tâm sự. Nhìn bóng ca ca đi dẫn đầu giẫm ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước, nhớ đến trúc thư quấn trong lụa vẽ hoa mai lại lo âu. Ca ca từng nói lúc nhỏ bị bỏ dưới gốc hoa mai, trong huyễn cảnh cũng thế. Có lẽ là một thứ rất đặc biệt ca ca mới gói ghém cẩn thận giấu ở nơi kín đáo trong các.Đi một lúc Thẩm Huyền Quân thấy mệt toàn thân run rẩy, bước chân loạng choạng suýt ngã. Hắn chạy lên ôm vào lòng, thấy trên môi còn vương chút máu bèn kín đáo lau đi. Nguyên Dương chạy tới níu áo nhìn, khuôn mặt trẻ con lo sợ nhưng không dám hỏi."Chơi nhiêu đủ rồi chúng ta về cung thôi."Về đến cung ca ca đã sốt rồi người nóng ran, hắn lau người, rót thuốc, đến nửa đêm mới buông người đang ôm ra đến bảo các giải phong ấn trúc thư.Hắn vừa đi, Thẩm Huyền Quân mở mắt ra nhìn đỉnh màn. Bỗng có một bóng đen đi tới, y giật thót ngồi dậy vén màn nhìn kẻ đó là ai.Lục Minh Quy đứng trước giường rụt rè, bàn tay giơ ta giữa không trung chưa kịp thu lại."Sư tôn không khỏe?" Hắn quỳ bên dưới bắt mạch."Ta luyện công thất bại thôi, cũng tốt có thể lấy từ chỗ hắn vài thứ hay ho."Lục Minh Quy lặng thinh khác thường, cứ như thương tâm, cứ như trách móc. Thẩm Huyền Quân nằm xuống giường: "Hắn đã tìm thấy Biện Xương?""Là ta để vào." Thẩm Huyền Quân cũng đoán được phần nào, vỗ chỗ đệm bên cạnh mình ý bảo hắn ngồi lên cho dễ nói chuyện. Lục Minh Quy nghe theo ngoan ngoãn ngồi lên giường nhìn: "Sư tôn cấm thuật năm xưa người dùng..."Thẩm Huyền Quân lạnh lùng liếc sang, hắn ngậm miệng không dám nói nữa lấy thuốc cho y ngậm, rồi lấy nội đan giấu kín trong cơ thể y ra giúp chữa thương. Đây là nội đan của hắn, chỉ có hắn mới biết cách dùng hắn tốt nhất.Sau khi chữa thương kết thúc, trên người ướt đẫm rất khó chịu, Thẩm Huyền Quân ngồi dậy tắm rửa sạch sẽ. Lúc ra thấy hắn vẫn ngồi suy tư, tim y mềm đi, sau đêm nay lại phải nhẫn nhục sống với kẻ kia, y không muốn lãng phí thời gian bèn nói: "Đi dạo cùng ta đi."Tiểu Tây đã bị hắn thổi mê hương nằm ngủ trên kháng từ lâu, hai người dễ dàng ra ngoài ngắm sao trời. Dạo trước Tưởng Hoàng lên đây làm đu dây, y chán ghét nên không ngồi lên. Nhưng giờ lại chủ động ngồi đu dây đung đưa, Lục Minh Quy ở phía sau đẩy nhẹ nhàng.Lần sau cuối đẩy đu dây đã là chuyện rất lâu, hắn không nhớ nổi là mùa hạ hay mùa đông, nhưng nụ cười ngọt ngào ấy khắc sâu trong lòng. Cảm giác ngày đó rất khó quay trở lại.Thẩm Huyền Quân thẫn thờ giây lát: "Lỡ như hắn phá được kết giới bản mệnh của ngươi, liệu ngươi có..."Lục Minh Quy cau mày: "Cái đó không đáng lo."Giọng của Thẩm Huyền Quân êm ái: "Hay là tha cho Phương Dao đi, mấy khối băng đó dành cho ta tu luyện tốt hơn."Lục Minh Quy không cam tâm nhưng nghĩ đến Nguyên Dương được Phương Dao thăm hỏi một thời gian, đành gật đầu. Hắn đẩy thêm một cái, đột nhiên khuỵu xuống, có lẽ Tưởng Hoàng đã phá được thêm một phong ấn nữa.Thẩm Huyền Quân ngồi dậy đỡ hắn vào trong phòng ngủ ngơi.***
Ánh đèn rực rỡ của bảo các dần khuất sau lưng, Tưởng Hoàng bước đi trong vô thức, đôi chân nặng trĩu. Hắn đi từ nơi ánh đèn lộng lẫy đến những con đường hẻo lánh, hoang tàn. Ánh sáng dần thưa thớt, nhường chỗ cho bóng tối dày đặc bủa vây.Mỗi bước chân của Tưởng Hoàng như giẫm lên chính trái tim đang tan nát của mình. Hắn không còn cảm nhận được gì ngoài nỗi đau buốt giá đang lan tỏa vò nát chút lý trí còn sót lại.Bóng của Tưởng Hoàng in hắt trên tường, biến dạng gãy khúc. Lối đi càng lúc càng trở nên u ám, cuối cùng Tưởng Hoàng cũng đến được căn phòng củi nằm ở nơi hẻo lánh nhất của hoàng cung. Đây là nơi ca ca của hắn từng ở, khi không biết đi đâu về đâu, hắn lại tìm đến đây, hy vọng tìm được chút hơi ấm còn sót lại của người mình thương yêu.Bởi những nơi khác đều bị phá hủy hết rồi, người đang ở trong lòng hắn không còn yêu hắn da diết như trước nữa.Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên một tiếng, một thời gian dài không được tu sửa nơi này càng hỏng hóc nặng nề. Nơi góc phòng đầy mạng nhện, mùi củi mục ẩm ướt xộc đến, hơi lạnh cùng mùi mốc meo lượn lờ trong không khí, hắn rùng mình tìm chỗ nằm co ro. Khoảnh khắc hắn mở trúc thư trong bảo các, lòng hắn bừng sáng như ánh mặt trời, hy vọng tràn ngập. Nhưng khi cuộn trúc thư lại, tất cả đã tối đen như mực, mọi ánh sáng đều bị hút vào một hố đen vô tận. Tưởng Hoàng nằm cuộn người trên sàn nhà lạnh lẽo, như một cây đã héo khô, không còn sức sống. Hắn không quan tâm đến hết thảy xung quanh, không màng đến bụi bẩn bám đầy trên xiêm y. Một cảm giác nóng ran lan khắp toàn thân, mang theo thấp thỏm và sợ hãi. Tưởng Hoàng muốn giãy giụa, muốn thoát khỏi xiềng xích của số phận, như kẻ tìm ánh sáng trong bóng đêm thăm thẳm, cố gắng tìm hi vọng ở tận cùng tuyệt vọng.Trong mắt Tưởng Hoàng có dòng lệ sắp rơi, hắn nằm ngây ngốc một chốc, rồi bỗng cười phá lên, tiếng cười vang vọng trong căn phòng trống rỗng: "Xem ra đây là cách tốt nhất rồi."Hắn thì thầm, giọng nói đầy cay đắng.Tưởng Hoàng nhắm mắt lại, trong tâm trí hắn, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, giờ đây chỉ còn là kỷ niệm xa xôi, không thể chạm tới. Gió lạnh vẫn thổi qua khe cửa, Tưởng Hoàng vẫn nằm đó, bất động như một pho tượng đá. Đối với hắn thời gian đã đứng yên, những giây phút hạnh phúc ngọt ngào rồi lại bế tắc đau khổ hòa lẫn vào nhau, giã nát tâm can.Tưởng Hoàng bừng tỉnh đôi mắt mở to trong hoang mang nhìn vào khung cửa đóng chặt. Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, không còn là căn nhà củi ẩm thấp, mà là một nơi tối tăm lạnh lẽo hơn nhiều. Hắn nhận ra mình đang ở trong ngục tối...Tim Tưởng Hoàng đập mạnh, nhận ra mình đã rơi vào huyễn cảnh. Trong ánh sáng mờ ảo của ngục tối, Tưởng Hoàng nhìn thấy một bóng hình mình ghi lòng tạc dạ đã lâu. Ca ca đang cuộn mình trong góc tối, thân thể run rẩy vì đau đớn. Trên người vẫn còn những vết thương cũ chưa lành hẳn, sắc mặt xanh xao như tờ giấy. Trái tim của hắn như bị bóp nghẹt, muốn chạy đến ôm ấp, muốn xoa dịu nỗi đau của y, nhưng hắn không thể. Hắn không thể chạm vào, không cách nào an ủi chở che.Các tù nhân khác đang chỉ trỏ, cười nhạo. Tiếng cười của ngục tốt như những mũi kim đâm vào tim Tưởng Hoàng: "Đã bị phán tội tử rồi còn mong đứa bé trong bụng có thể giúp mình trèo cao."Một giọng nói khác vang lên đầy vẻ chế giễu: "Hoàng thượng đã bỏ mặc rồi còn mơ mộng hão huyền." Tưởng Hoàng cảm thấy máu trong người sôi lên giận dữ. Hắn muốn hét lên, muốn bảo vệ ca ca da khỏi những lời cay độc đó, nhưng hắn không thể vẫy vùng được.
Hắn chỉ có thể đứng đó, bất lực nhìn người mình yêu phải chịu đựng sự đau đớn nhục nhã.Thẩm Huyền Quân bị tai không nghe những lời đó, mỗi ngày đều ăn đủ hai bữa. Đi quanh quẩn trong không gian chật hẹp của ngục tối, cố gắng thư giãn, trò chuyện với cái bóng của mình. Y cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ, thoải mái nhất có thể, nhưng trong đôi mắt vẫn thấy nỗi buồn chiếm ngự. Vô Diện thường lén lút đưa thức ăn đến, làm trò chọc y cười. Có lúc bị phát hiện, ngục tốt đánh đập tàn nhẫn nhưng hắn vẫn lầm lì tìm cách trốn lính canh mang cơm vào.Trong một đêm tối tăm, Tưởng Hoàng nhìn thấy ca ca ngồi một mình trong góc ngục. Ánh trăng le lói qua song sắt, chiếu lên gương mặt xanh xao. Y nhìn về phía khung cửa nhỏ xíu nhìn về hướng bầu trời nhỏ bé.Tưởng Hoàng cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Hắn muốn ôm lấy ca ca lau đi những giọt nước mắt đó...Thẩm Huyền Quân cố kìm nén tiếng nấc, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Y nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên Tưởng Hoàng, những lời hứa hẹn, những kế hoạch tương lai. Giờ đây, tất cả đều tan thành mây khói. Y bị nhốt trong ngục tối này, không thể tự do, còn gì để trông chờ vào hắn nữa chứ?Tưởng Hoàng cố gắng chạm vào y, nhưng tay hắn chỉ xuyên qua bóng đêm lạnh lẽo. Rất muốn hét lên, muốn phá vỡ bức tường vô hình này, muốn ôm lấy ca ca nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng hắn không thể...Khoảng cách ngắn ngủi thế mà không thể nào vượt qua...Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Huyền Quân cố gắng mỉm cười với Vô Diện, nỗi tuyệt vọng lại sâu thêm một chút. Tưởng Hoàng lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Mỗi đêm, khi ánh trăng le lói qua song sắt, y lại nhìn về phía ánh sáng...Ánh sáng, ánh sáng, nó có thể soi sáng niềm tin đã rơi xuống đáy vực không?Khi huyễn cảnh dần tan biến, Tưởng Hoàng cảm thấy như một phần linh hồn mình cũng biến mất theo. Hắn tỉnh dậy trong căn phòng củi, nước mắt đầm đìa trên má. Tưởng Hoàng lững thững trở về, Tăng Huy gấp gáp đến báo tin: "Người trong ngục đã thoát rồi."Đầu óc hắn đang mơ hồ, nghe tin dữ này bỗng thấy như xương đang nứt ra. Hắn phải đoán ra ngay lúc rơi vào huyễn cảnh mới đúng!Hắn chạy đến ngục xem một lượt, quát: "Trẫm đã giăng kết giới ở khắp nơi rồi mà!"Thủ vệ cùng đoàn binh lính không ai dám ngẩng đầu lên, Tưởng Hoàng đau đầu đỡ trán, bỗng hỏi: "Hôm qua ca ca có đến đây không?" "Dạ có." Trong lòng thủ vệ vui mừng quá đỗi, lúc thấy phạm nhân biến mất hắn đã nghi ngờ do công tử làm. Nhưng sợ nói ra sẽ bị hoàng thượng lột da, công tử ghi thù.***
Thẩm Huyền Quân rửa mặt chải tóc tinh thần phấn khởi hơn ngày thường: "Không cần dọn bữa đâu ta đến chỗ Nguyên Thần ăn."Tiểu Tây vui mừng, dạo trước công tử dọn đến đây rồi ở lì trong phòng không chịu ra ngoài làm nàng sợ chết khiếp. Nàng đoán già đoán non công tử đang giận dỗi với hoàng thượng hay đã nhớ ra gì đó tình cảm chia cắt? Cho đến gần đây Vu sư phụ tới lui thường xuyên, công tử ăn uống ngon miệng, mỗi sáng thức dậy không thấy xuất hiện thêm tóc bạc. Nguyên Thần ngủ chưa thức, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng mềm mại hơn trước. Thẩm Huyền Quân hôn nhẹ, sai người dọn bữa sáng ra sân, ăn một nửa Tưởng Hoàng đã lảo đảo đi tới. Y vẫy vẫy tay với hắn: "Hôm nay đệ bãi triều sớm thế?"Hắn thẫn thờ ngồi xuống, y nhanh chân lấy bát xới cơm, gắp vài món hắn thích đưa đến trước mặt. Môi Tưởng Hoàng run rẩy, muốn nói rồi lại thôi, Thẩm Huyền Quân thấy lạ lấy khăn lau mồ hôi trán cho hắn: "Đệ không khỏe à?"Tưởng Hoàng nhìn sắc mặt y một lát, lắc đầu: "Thấy hơi chóng mặt thôi."Suốt bữa ăn hắn không nói gì, Thẩm Huyền Quân gắp thêm đồ ăn cho hắn, nhỏ giọng hỏi: "Đệ trách ta à?"Đúng lúc này Vu sư phụ hào hứng chạy đến hàng lễ: "Nghe tin hoàng thượng đang ở đây lão già này vội chạy đến ngay. Cả đêm qua lão tìm trong đống sách y ở bảo các cuối cùng cũng tìm được cách lấy gai băng trong người Phương tướng quân ra."Hoàng thượng nghe Vu sư phụ tìm ra cách mừng rỡ đứng dậy, ba người kéo nhau đến chỗ Phương Dao. Không muốn làm phiền họ ghi chép thuốc bàn cách nên Thẩm Huyền Quân chỉ vào xem Phương Dao một lát rồi ra. Hơn hai canh giờ hắn mới bước ra trên trán đầm đìa mồ hôi, y hỏi: "Có khả thi không?""Có, nhưng cần thêm thảo dược. Sau khi rút ra e là mất ngủ một thời gian, băng đâm vào người một thời gian rồi, Phương Dao bị nó hành hạ tim cũng suy yếu." Tưởng Hoàng uống vội chén trà trên bàn: "Bệnh này của hắn là do..."Tưởng Hoàng giật mình tưởng chừng sắp ngã xuống vực, suýt nữa tiết lộ ra việc không nên nói. Bệnh của Phương Dao là do mất đi Tây Uyển Nghi, nhiều năm qua hắn vẫn không nhắc đến người kia, nhưng Tưởng Hoàng biết lòng hắn không quên."Thế thì tốt rồi." Thẩm Huyền Quân ôm hắn: "Như vậy Uyển Nghi không cần sớm hôm lo lắng đau lòng nữa."Hắn gật đầu: "Thời gian tới ta có nhiều việc bận không thể đến thăm ca ca thường được, hay là...""Được rồi ta dọn về là được." Y rầu rĩ: "Kế hoạch luyện công của ta thất bại rồi ở trên đó làm chi nữa."Hắn nhớ hôm trước ca ca bảo luyện công suýt tẩu hỏa nhập ma, không muốn luyện nữa: "Đừng lo ta sẽ tìm cách giúp ca ca hồi phục."Thẩm Huyền Quân về cung trước, người hầu sẽ mang đồ đạc theo sau. Xế chiều Tưởng Hoàng ngồi trước hiên nhà làm túi thơm, trên bàn bày ba bốn loại cỏ thơm. Mặc dù đã biết là làm cho mình hắn vẫn vờ vĩnh hỏi: "Làm cho ta à?" Y lắc đầu: "Làm cho Phương Dao đó."Tưởng Hoàng gạn hỏi: "Sao lại cho hắn?""Đệ biết thế còn hỏi làm gì?" Thẩm Huyền Quân bật cười, dịu dàng ướm thử lên người hắn: "Cũng hợp lắm, đệ xem mấy loại cỏ thơm ta chọn có sai cái nào không?"Tưởng Hoàng sao người đổi cỏ thơm thành mấy viên thuốc thơm màu hổ phách bỏ vào túi: "Cái túi thơm này ca ca giữ bên cạnh giúp ta, đây là thuốc mới mỗi ngày nghiền một viên hòa cùng nước nóng, lúc đầu dùng sẽ hơi khó chịu một chút." Hắn than thở: "Ngày nào chưa chữa trị hết ta không thể nào yên lòng được.""Có Vu sư phụ bên cạnh sẽ ổn thôi." Thẩm Huyền Quân nhắc đến chuyện khác: "Thằng nhóc kia ngày càng lớn rồi cái gì cũng muốn thử, hôm qua nó bắt được mấy con cá to đòi hôm nay tan học sẽ về học nấu canh đấy."Y muốn giữ người ở lại nhưng hắn vẫn còn việc bận, bèn nói: "Nấu xong sẽ mang đến cho đệ mà, sợ đệ nuốt không nổi thôi."Tưởng Hoàng về thư phòng duyệt tấu chương, mới hết một chồng đã không kiên nhẫn nổi nữa quay về xem phòng bếp còn cứu được không? Quả nhiên vừa vào đã nghe tranh cãi qua lại, Nguyên Dương cười hì hì, ca ca cau có nhìn đồ đạc bừa bộn khắp nơi, muối và đường đều nằm trong tay Nguyên Dương bèn nghiêm giọng phản đối."Không chịu nghe lời à, bỏ thêm một chút muối đi.""Lúc nãy đã bỏ rồi mà." Nguyên Dương không chịu thua: "Lần trước người nấu canh mặn chát.""Con giỏi hơn hay ta giỏi hơn?"Nguyên Dương dẫu dẫu môi: "Con không tin tưởng khả năng nấu nướng của phụ thân lắm đâu. Trông nồi canh của con ngon hơn này."Thẩm Huyền Quân nhìn nồi bồ câu của mình, đây là món Tiểu Tây dạy đi dạy lại nhiều lần. Y chắc mẩm sẽ thành công nên chẳng thèm đôi co nữa. Tiểu Tây ở giữa vô cùng khó xử: "Hay là đợi canh sôi lại, nếm thử rồi hãy điều chỉnh."Từ khi biết được chuyện năm xưa Nguyên Dương đã trở nên trưởng thành rất nhiều. Nét hồn nhiên vô tư không còn nữa, chỉ những khi ở cạnh ca ca thế này nó mới thật tâm vui vẻ. Hắn đứng ở ngoài nghe họ ở bên trong ríu rít, không ai chịu thua ai.Đến khi trời tối hai người bưng canh quay về phòng đã thấy hắn ngồi trước sân. Nguyên Dương nấu canh cá trắm đen với bạch truật đỗ trọng, còn ca ca nấu bồ câu hầm đậu xanh. Hai người kéo qua kéo lại bắt hắn thử, thấy hắn uống rồi không nói mày chau lại, hờn dỗi.Tưởng Hoàng bị họ ép đến ôm bụng no nóc, luôn miệng nói: "Đều ngon cả, đều ngon cả."Nguyên Dương không phục: "Phụ vương thiên vị." Thẩm Huyền Quân cười đắc thắng.
Ánh đèn rực rỡ của bảo các dần khuất sau lưng, Tưởng Hoàng bước đi trong vô thức, đôi chân nặng trĩu. Hắn đi từ nơi ánh đèn lộng lẫy đến những con đường hẻo lánh, hoang tàn. Ánh sáng dần thưa thớt, nhường chỗ cho bóng tối dày đặc bủa vây.Mỗi bước chân của Tưởng Hoàng như giẫm lên chính trái tim đang tan nát của mình. Hắn không còn cảm nhận được gì ngoài nỗi đau buốt giá đang lan tỏa vò nát chút lý trí còn sót lại.Bóng của Tưởng Hoàng in hắt trên tường, biến dạng gãy khúc. Lối đi càng lúc càng trở nên u ám, cuối cùng Tưởng Hoàng cũng đến được căn phòng củi nằm ở nơi hẻo lánh nhất của hoàng cung. Đây là nơi ca ca của hắn từng ở, khi không biết đi đâu về đâu, hắn lại tìm đến đây, hy vọng tìm được chút hơi ấm còn sót lại của người mình thương yêu.Bởi những nơi khác đều bị phá hủy hết rồi, người đang ở trong lòng hắn không còn yêu hắn da diết như trước nữa.Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên một tiếng, một thời gian dài không được tu sửa nơi này càng hỏng hóc nặng nề. Nơi góc phòng đầy mạng nhện, mùi củi mục ẩm ướt xộc đến, hơi lạnh cùng mùi mốc meo lượn lờ trong không khí, hắn rùng mình tìm chỗ nằm co ro. Khoảnh khắc hắn mở trúc thư trong bảo các, lòng hắn bừng sáng như ánh mặt trời, hy vọng tràn ngập. Nhưng khi cuộn trúc thư lại, tất cả đã tối đen như mực, mọi ánh sáng đều bị hút vào một hố đen vô tận. Tưởng Hoàng nằm cuộn người trên sàn nhà lạnh lẽo, như một cây đã héo khô, không còn sức sống. Hắn không quan tâm đến hết thảy xung quanh, không màng đến bụi bẩn bám đầy trên xiêm y. Một cảm giác nóng ran lan khắp toàn thân, mang theo thấp thỏm và sợ hãi. Tưởng Hoàng muốn giãy giụa, muốn thoát khỏi xiềng xích của số phận, như kẻ tìm ánh sáng trong bóng đêm thăm thẳm, cố gắng tìm hi vọng ở tận cùng tuyệt vọng.Trong mắt Tưởng Hoàng có dòng lệ sắp rơi, hắn nằm ngây ngốc một chốc, rồi bỗng cười phá lên, tiếng cười vang vọng trong căn phòng trống rỗng: "Xem ra đây là cách tốt nhất rồi."Hắn thì thầm, giọng nói đầy cay đắng.Tưởng Hoàng nhắm mắt lại, trong tâm trí hắn, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, giờ đây chỉ còn là kỷ niệm xa xôi, không thể chạm tới. Gió lạnh vẫn thổi qua khe cửa, Tưởng Hoàng vẫn nằm đó, bất động như một pho tượng đá. Đối với hắn thời gian đã đứng yên, những giây phút hạnh phúc ngọt ngào rồi lại bế tắc đau khổ hòa lẫn vào nhau, giã nát tâm can.Tưởng Hoàng bừng tỉnh đôi mắt mở to trong hoang mang nhìn vào khung cửa đóng chặt. Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, không còn là căn nhà củi ẩm thấp, mà là một nơi tối tăm lạnh lẽo hơn nhiều. Hắn nhận ra mình đang ở trong ngục tối...Tim Tưởng Hoàng đập mạnh, nhận ra mình đã rơi vào huyễn cảnh. Trong ánh sáng mờ ảo của ngục tối, Tưởng Hoàng nhìn thấy một bóng hình mình ghi lòng tạc dạ đã lâu. Ca ca đang cuộn mình trong góc tối, thân thể run rẩy vì đau đớn. Trên người vẫn còn những vết thương cũ chưa lành hẳn, sắc mặt xanh xao như tờ giấy. Trái tim của hắn như bị bóp nghẹt, muốn chạy đến ôm ấp, muốn xoa dịu nỗi đau của y, nhưng hắn không thể. Hắn không thể chạm vào, không cách nào an ủi chở che.Các tù nhân khác đang chỉ trỏ, cười nhạo. Tiếng cười của ngục tốt như những mũi kim đâm vào tim Tưởng Hoàng: "Đã bị phán tội tử rồi còn mong đứa bé trong bụng có thể giúp mình trèo cao."Một giọng nói khác vang lên đầy vẻ chế giễu: "Hoàng thượng đã bỏ mặc rồi còn mơ mộng hão huyền." Tưởng Hoàng cảm thấy máu trong người sôi lên giận dữ. Hắn muốn hét lên, muốn bảo vệ ca ca da khỏi những lời cay độc đó, nhưng hắn không thể vẫy vùng được.
Hắn chỉ có thể đứng đó, bất lực nhìn người mình yêu phải chịu đựng sự đau đớn nhục nhã.Thẩm Huyền Quân bị tai không nghe những lời đó, mỗi ngày đều ăn đủ hai bữa. Đi quanh quẩn trong không gian chật hẹp của ngục tối, cố gắng thư giãn, trò chuyện với cái bóng của mình. Y cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ, thoải mái nhất có thể, nhưng trong đôi mắt vẫn thấy nỗi buồn chiếm ngự. Vô Diện thường lén lút đưa thức ăn đến, làm trò chọc y cười. Có lúc bị phát hiện, ngục tốt đánh đập tàn nhẫn nhưng hắn vẫn lầm lì tìm cách trốn lính canh mang cơm vào.Trong một đêm tối tăm, Tưởng Hoàng nhìn thấy ca ca ngồi một mình trong góc ngục. Ánh trăng le lói qua song sắt, chiếu lên gương mặt xanh xao. Y nhìn về phía khung cửa nhỏ xíu nhìn về hướng bầu trời nhỏ bé.Tưởng Hoàng cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Hắn muốn ôm lấy ca ca lau đi những giọt nước mắt đó...Thẩm Huyền Quân cố kìm nén tiếng nấc, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Y nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên Tưởng Hoàng, những lời hứa hẹn, những kế hoạch tương lai. Giờ đây, tất cả đều tan thành mây khói. Y bị nhốt trong ngục tối này, không thể tự do, còn gì để trông chờ vào hắn nữa chứ?Tưởng Hoàng cố gắng chạm vào y, nhưng tay hắn chỉ xuyên qua bóng đêm lạnh lẽo. Rất muốn hét lên, muốn phá vỡ bức tường vô hình này, muốn ôm lấy ca ca nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng hắn không thể...Khoảng cách ngắn ngủi thế mà không thể nào vượt qua...Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Huyền Quân cố gắng mỉm cười với Vô Diện, nỗi tuyệt vọng lại sâu thêm một chút. Tưởng Hoàng lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Mỗi đêm, khi ánh trăng le lói qua song sắt, y lại nhìn về phía ánh sáng...Ánh sáng, ánh sáng, nó có thể soi sáng niềm tin đã rơi xuống đáy vực không?Khi huyễn cảnh dần tan biến, Tưởng Hoàng cảm thấy như một phần linh hồn mình cũng biến mất theo. Hắn tỉnh dậy trong căn phòng củi, nước mắt đầm đìa trên má. Tưởng Hoàng lững thững trở về, Tăng Huy gấp gáp đến báo tin: "Người trong ngục đã thoát rồi."Đầu óc hắn đang mơ hồ, nghe tin dữ này bỗng thấy như xương đang nứt ra. Hắn phải đoán ra ngay lúc rơi vào huyễn cảnh mới đúng!Hắn chạy đến ngục xem một lượt, quát: "Trẫm đã giăng kết giới ở khắp nơi rồi mà!"Thủ vệ cùng đoàn binh lính không ai dám ngẩng đầu lên, Tưởng Hoàng đau đầu đỡ trán, bỗng hỏi: "Hôm qua ca ca có đến đây không?" "Dạ có." Trong lòng thủ vệ vui mừng quá đỗi, lúc thấy phạm nhân biến mất hắn đã nghi ngờ do công tử làm. Nhưng sợ nói ra sẽ bị hoàng thượng lột da, công tử ghi thù.***
Thẩm Huyền Quân rửa mặt chải tóc tinh thần phấn khởi hơn ngày thường: "Không cần dọn bữa đâu ta đến chỗ Nguyên Thần ăn."Tiểu Tây vui mừng, dạo trước công tử dọn đến đây rồi ở lì trong phòng không chịu ra ngoài làm nàng sợ chết khiếp. Nàng đoán già đoán non công tử đang giận dỗi với hoàng thượng hay đã nhớ ra gì đó tình cảm chia cắt? Cho đến gần đây Vu sư phụ tới lui thường xuyên, công tử ăn uống ngon miệng, mỗi sáng thức dậy không thấy xuất hiện thêm tóc bạc. Nguyên Thần ngủ chưa thức, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng mềm mại hơn trước. Thẩm Huyền Quân hôn nhẹ, sai người dọn bữa sáng ra sân, ăn một nửa Tưởng Hoàng đã lảo đảo đi tới. Y vẫy vẫy tay với hắn: "Hôm nay đệ bãi triều sớm thế?"Hắn thẫn thờ ngồi xuống, y nhanh chân lấy bát xới cơm, gắp vài món hắn thích đưa đến trước mặt. Môi Tưởng Hoàng run rẩy, muốn nói rồi lại thôi, Thẩm Huyền Quân thấy lạ lấy khăn lau mồ hôi trán cho hắn: "Đệ không khỏe à?"Tưởng Hoàng nhìn sắc mặt y một lát, lắc đầu: "Thấy hơi chóng mặt thôi."Suốt bữa ăn hắn không nói gì, Thẩm Huyền Quân gắp thêm đồ ăn cho hắn, nhỏ giọng hỏi: "Đệ trách ta à?"Đúng lúc này Vu sư phụ hào hứng chạy đến hàng lễ: "Nghe tin hoàng thượng đang ở đây lão già này vội chạy đến ngay. Cả đêm qua lão tìm trong đống sách y ở bảo các cuối cùng cũng tìm được cách lấy gai băng trong người Phương tướng quân ra."Hoàng thượng nghe Vu sư phụ tìm ra cách mừng rỡ đứng dậy, ba người kéo nhau đến chỗ Phương Dao. Không muốn làm phiền họ ghi chép thuốc bàn cách nên Thẩm Huyền Quân chỉ vào xem Phương Dao một lát rồi ra. Hơn hai canh giờ hắn mới bước ra trên trán đầm đìa mồ hôi, y hỏi: "Có khả thi không?""Có, nhưng cần thêm thảo dược. Sau khi rút ra e là mất ngủ một thời gian, băng đâm vào người một thời gian rồi, Phương Dao bị nó hành hạ tim cũng suy yếu." Tưởng Hoàng uống vội chén trà trên bàn: "Bệnh này của hắn là do..."Tưởng Hoàng giật mình tưởng chừng sắp ngã xuống vực, suýt nữa tiết lộ ra việc không nên nói. Bệnh của Phương Dao là do mất đi Tây Uyển Nghi, nhiều năm qua hắn vẫn không nhắc đến người kia, nhưng Tưởng Hoàng biết lòng hắn không quên."Thế thì tốt rồi." Thẩm Huyền Quân ôm hắn: "Như vậy Uyển Nghi không cần sớm hôm lo lắng đau lòng nữa."Hắn gật đầu: "Thời gian tới ta có nhiều việc bận không thể đến thăm ca ca thường được, hay là...""Được rồi ta dọn về là được." Y rầu rĩ: "Kế hoạch luyện công của ta thất bại rồi ở trên đó làm chi nữa."Hắn nhớ hôm trước ca ca bảo luyện công suýt tẩu hỏa nhập ma, không muốn luyện nữa: "Đừng lo ta sẽ tìm cách giúp ca ca hồi phục."Thẩm Huyền Quân về cung trước, người hầu sẽ mang đồ đạc theo sau. Xế chiều Tưởng Hoàng ngồi trước hiên nhà làm túi thơm, trên bàn bày ba bốn loại cỏ thơm. Mặc dù đã biết là làm cho mình hắn vẫn vờ vĩnh hỏi: "Làm cho ta à?" Y lắc đầu: "Làm cho Phương Dao đó."Tưởng Hoàng gạn hỏi: "Sao lại cho hắn?""Đệ biết thế còn hỏi làm gì?" Thẩm Huyền Quân bật cười, dịu dàng ướm thử lên người hắn: "Cũng hợp lắm, đệ xem mấy loại cỏ thơm ta chọn có sai cái nào không?"Tưởng Hoàng sao người đổi cỏ thơm thành mấy viên thuốc thơm màu hổ phách bỏ vào túi: "Cái túi thơm này ca ca giữ bên cạnh giúp ta, đây là thuốc mới mỗi ngày nghiền một viên hòa cùng nước nóng, lúc đầu dùng sẽ hơi khó chịu một chút." Hắn than thở: "Ngày nào chưa chữa trị hết ta không thể nào yên lòng được.""Có Vu sư phụ bên cạnh sẽ ổn thôi." Thẩm Huyền Quân nhắc đến chuyện khác: "Thằng nhóc kia ngày càng lớn rồi cái gì cũng muốn thử, hôm qua nó bắt được mấy con cá to đòi hôm nay tan học sẽ về học nấu canh đấy."Y muốn giữ người ở lại nhưng hắn vẫn còn việc bận, bèn nói: "Nấu xong sẽ mang đến cho đệ mà, sợ đệ nuốt không nổi thôi."Tưởng Hoàng về thư phòng duyệt tấu chương, mới hết một chồng đã không kiên nhẫn nổi nữa quay về xem phòng bếp còn cứu được không? Quả nhiên vừa vào đã nghe tranh cãi qua lại, Nguyên Dương cười hì hì, ca ca cau có nhìn đồ đạc bừa bộn khắp nơi, muối và đường đều nằm trong tay Nguyên Dương bèn nghiêm giọng phản đối."Không chịu nghe lời à, bỏ thêm một chút muối đi.""Lúc nãy đã bỏ rồi mà." Nguyên Dương không chịu thua: "Lần trước người nấu canh mặn chát.""Con giỏi hơn hay ta giỏi hơn?"Nguyên Dương dẫu dẫu môi: "Con không tin tưởng khả năng nấu nướng của phụ thân lắm đâu. Trông nồi canh của con ngon hơn này."Thẩm Huyền Quân nhìn nồi bồ câu của mình, đây là món Tiểu Tây dạy đi dạy lại nhiều lần. Y chắc mẩm sẽ thành công nên chẳng thèm đôi co nữa. Tiểu Tây ở giữa vô cùng khó xử: "Hay là đợi canh sôi lại, nếm thử rồi hãy điều chỉnh."Từ khi biết được chuyện năm xưa Nguyên Dương đã trở nên trưởng thành rất nhiều. Nét hồn nhiên vô tư không còn nữa, chỉ những khi ở cạnh ca ca thế này nó mới thật tâm vui vẻ. Hắn đứng ở ngoài nghe họ ở bên trong ríu rít, không ai chịu thua ai.Đến khi trời tối hai người bưng canh quay về phòng đã thấy hắn ngồi trước sân. Nguyên Dương nấu canh cá trắm đen với bạch truật đỗ trọng, còn ca ca nấu bồ câu hầm đậu xanh. Hai người kéo qua kéo lại bắt hắn thử, thấy hắn uống rồi không nói mày chau lại, hờn dỗi.Tưởng Hoàng bị họ ép đến ôm bụng no nóc, luôn miệng nói: "Đều ngon cả, đều ngon cả."Nguyên Dương không phục: "Phụ vương thiên vị." Thẩm Huyền Quân cười đắc thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz