ZingTruyen.Xyz

[ĐM | HOÀN] Thừa tướng đã mơ ước trẫm từ lâu - Tạp Liễu Năng Toa

Chương 61

eocoten

Lâm Hồng đứng ngây người tại chỗ một lát, đột nhiên không nói một lời mà xoay người, nhanh chóng bước ra ngoài.

Cửa tẩm cung có ba mươi bậc đá xanh, Lâm Hồng mỗi bước đi đều suýt ngã xong khó khăn lắm mới đứng vững, loạng choạng như say rượu, cuối cùng cũng xuống đến bậc cuối cùng, rồi sau đó tay chân lóng ngóng đi về phía xa.

Cấm vệ ở cửa nhìn bóng dáng hắn đi xa, nghĩ đến bước chân kỳ lạ của hắn trên bậc thang, trong lòng nghi hoặc: Chẳng lẽ đây là một loại bộ võ công mới được phát minh sao?

Cốc Nguyên Thành vẫn đang làm việc ở Chính Sự Đường, bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, truyền đến tiếng rầm, hắn ngẩng đầu thấy Lâm Hồng bị vấp phải ngưỡng cửa, loạng choạng bước vào phòng.

Vẻ mặt Lâm Hồng thất thần, trong lòng càng thêm áy náy, vội đứng dậy nói: "Đại nhân, hạ quan đem bản công văn kia giao cho Hoàng thượng, thật sự không có ác ý."

Lâm Hồng như một hồn ma bay đến bên bàn, trên mặt treo nụ cười: "Đúng vậy, công văn, ta đến tìm công văn."

"Ngài muốn tìm gì...... Đại nhân, trán ngài sao vậy? Hoàng thượng phạt ngài sao? Ôi, đều do hạ quan......" Cốc Nguyên Thành hối hận vì đã đi mách tội với hoàng đế, cảm thấy việc mình làm thật không phải quân tử.

Lâm Hồng tùy tay lật lật trên bàn, nụ cười trên mặt mơ hồ: "Hoàng thượng, rất tốt, đặc biệt tốt."

Nói xong, không lấy gì cả, lại như say rượu, xoay người đi ra ngoài.

Cốc Nguyên Thành kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hồng, trong lòng vừa hoảng hốt vừa nghi hoặc: Thừa tướng rốt cuộc đến làm gì?

Trong lòng Lâm Hồng bốc lên một ngọn lửa, thời gian càng dài, ngọn lửa càng cháy mạnh. Hắn bước nhanh trong cung, thỉnh thoảng ngây ngốc cười thành tiếng, bất giác đi đến căn nhà nhỏ.

Hắn đi vào khu rừng xanh tươi sau núi, đột nhiên nhảy xuống, lao vào một hồ nước, bơi qua bơi lại mấy chục vòng, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại một chút.

Chờ về phủ thay quần áo xong, Lâm Hồng tiến vào trong cung thì trời đã gần tối.

Hôm nay tinh thần Yến Vân Tiêu không tồi, đang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy hắn đến, thuận miệng hỏi một câu: "Đi đâu vậy?"

Lâm Hồng nói: "Vừa rồi ở Chính Sự Đường, hôm nay chính sự có hơi nhiều."

"Ồ." Yến Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhíu mày nói, "Trong ngực ngươi giấu cái gì vậy?"

Lâm Hồng không hiểu gì cúi đầu, thấy trong lồng ngực có cái gì đó đang động đậy. Hắn vươn tay từ trong áo móc ra một con cua.

Lâm Hồng: "......"

Con cua là ở hồ nước sau núi, lúc bơi Lâm Hồng tiện tay bắt hai con, lúc đó hắn tự cho là đã bình tĩnh lại, nhưng vì sao con cua này lại ở trong y phục mới thay của hắn?

Chẳng lẽ hắn đã mang con cua về phủ suốt dọc đường?

Không hề hay biết.

Con cua liều mạng giãy giụa.

Yến Vân Tiêu nhìn hắn với ánh mắt trở nên kỳ lạ: "Tướng gia có sở thích kỳ lạ nào mà trẫm không biết sao?"

Lâm Hồng vội vàng giải thích: "Không phải, không có, em tin ta đi."

Yến Vân Tiêu khép sách lại rồi ném sang một bên: "Đừng lại gần đây, đi rửa tay đi."

Thấy bản thân bị ghét bỏ, Lâm Hồng vội vàng ném con cua cho thái giám, sau đó dùng nước do cung nữ mang đến, hắn rửa đi rửa lại nhiều lần, xát thêm bột bồ kết, rồi xoa mu bàn tay đến đỏ bừng, lấy lòng nói: "Rửa sạch sẽ rồi, tuyệt đối không có mùi tanh."

Yến Vân Tiêu lúc này mới cho phép hắn đến gần.

Lâm Hồng ngồi xuống mép giường, kéo tay y qua, đặt trong lòng bàn tay mình mà vuốt ve xoa nắn, dường như nhìn y bao nhiêu cũng không đủ: "Hôm nay cảm thấy tốt hơn chút nào không? Thân thể có gì không khỏe không?"

"Cũng tạm." Ánh mắt Yến Vân Tiêu lướt qua mặt Lâm Hồng, hơi ngạc nhiên mà dừng lại, "Ngươi bị đánh sao?"

Lâm Hồng sờ sờ cục u lớn trên trán, bình tĩnh nói: "Bị muỗi đốt, muỗi Tây Vực đốt người đặc biệt đau."

Sợ hoàng đế tiếp tục hỏi, Lâm Hồng vội nói: "Hôm nay ánh trăng không tồi, em nằm nhiều ngày như vậy rồi, ta đưa em ra ngoài đi dạo giải sầu một chút được không?"

Yến Vân Tiêu nghĩ nghĩ, mấy ngày nay phần lớn thời gian đều ốm yếu trên giường, quả thật có chút lười biếng, liền nói: "Được."

Lâm Hồng hưng phấn ôm chặt rồi hôn mạnh lên trán y: "Ta đi chọn y phục cho em." Nói xong liền ngân nga đi về phía dãy tủ gỗ tử đàn hương kia.

Nửa tháng nay, hắn đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều bộ y phục cho Yến Vân Tiêu, chỉ chờ để trang điểm cho tiểu trân châu của hắn.

Tiểu trân châu của hắn.

Của hắn.

Hắc hắc.

Lâm Hồng cười đến khóe miệng sắp toác đến mang tai, thì gặp phải ánh mắt cảnh giác của Yến Vân Tiêu, vội ho khan một tiếng che đi nụ cười: "Em vẫn còn yếu, phải mặc dày một chút."

Yến Vân Tiêu liếc nhìn bộ y phục Lâm Hồng chọn, quả nhiên lại là sự phối hợp chói mắt. Đây lại là một chiếc trường bào màu vàng nhạt, y chưa từng mặc loại quần áo này, y thật sự không biết Lâm Hồng tìm ra từ xó xỉnh nào.

Vừa định nói chuyện, lại nghe Lâm Hồng nói: "Em mặc gì cũng đẹp, bảo bối tin ta được không? Trên đời này không có màu sắc nào mà em không hợp."

Yến Vân Tiêu: "......"

Mấy ngày nay dưỡng bệnh, y tự biết mình tiều tuỵ, đúng là lúc mẫn cảm yếu đuối, rất cần những lời nịnh nọt như vậy.

Trong lòng rất hưởng thụ, nhưng trên mặt lại lạnh lùng: "Thì ra ngươi ngoài thêu hoa và nấu cơm, cũng chỉ biết nịnh bợ."

Lâm Hồng nở nụ cười rạng rỡ với y, lộ ra hàm răng trắng.

Bên ngoài trường bào màu vàng nhạt, Lâm Hồng lại khoác cho y một chiếc áo choàng lông thỏ cùng màu, cầm lấy dải ruy băng lụa màu vàng lưu ly, nói: "Chỉ là đi dạo, không cần mang quan, ta vấn tóc cho em được không?"

Yến Vân Tiêu thờ ơ ừ một tiếng.

Mái tóc đen nhánh như mây trơn bóng mềm mại, Lâm Hồng từ hai bên lấy ra một lọn tóc, buộc lại với nhau, dùng dải ruy băng lụa màu vàng lưu ly buộc lỏng, chỉnh sửa lọn tóc đã buộc lại vào giữa.

Cứ như vậy, phần lớn tóc vẫn buông xõa, chỉ có tóc ở hai bên tai được buộc lại phía sau đầu, để lộ cằm và xương tai, vầng trăng khuyết trên tai phải lấp lánh sáng lên, trông có tinh thần hơn rất nhiều.

Lâm Hồng nhìn trái nhìn phải, nhìn xa, rồi lại nhìn gần, cười ngây ngô rồi ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn chân trần của Yến Vân Tiêu, làm ấm xong thì đi tất vải trắng và giày đen cho y.

"Muốn nhìn không?" Lâm Hồng như hiến vật quý nói.

Yến Vân Tiêu nhíu mày: "Nam tử hán đại trượng phu, ôm gương tự soi, còn ra thể thống gì."

Lâm Hồng lập tức nhận lỗi: "Xin lỗi, là ta sai, chỉ là quá muốn chia sẻ vẻ đẹp với người trong lòng."

Yến Vân Tiêu: "......"

Sao trước đây y lại không biết người này miệng lưỡi trơn tru đến thế? Ăn nhầm thuốc gì rồi?

Y vốn có tính phản nghịch, Lâm Hồng càng bắt y nhìn, y càng không nhìn, nịnh nọt một lần y còn vui vẻ, lần thứ hai liền mất tác dụng.

"Còn đi không?" Yến Vân Tiêu nói.

Lâm Hồng vội vàng dìu y: "Đi."

Yến Vân Tiêu nói: "Đã nói với bên ngoài ta đang bế quan, nên không đi Ngự Hoa Viên, ta dẫn ngươi đi một nơi."

Y chỉ huy Lâm Hồng nhấc một phiến gạch đá xanh ở góc nội điện, để lộ ra một mật đạo u tối.

Trước khi xuống mật đạo, Lâm Hồng tham lam nhìn thêm Yến Vân Tiêu một lần —— y vì bệnh tật mà sắc mặt yếu ớt tái nhợt, màu vàng nhạt vừa vặn làm nổi bật, phản chiếu làn da trắng nõn, như chim hoàng oanh đậu trên cành, như núi xa phủ tuyết trắng, phong thái cao quý thanh thoát, đẹp đến cực điểm.

Đẹp đến mức như vậy, lại nói thích hắn, hơn nữa còn là "rất" thích hắn, giờ phút này lại mời hắn cùng đi mật đạo.

Lâm Hồng cảm thấy mình như đang nằm mơ, đầu óc hắn quay cuồng, sau khi đỡ hoàng đế vào mật đạo, hắn cảm thấy chân đã mềm nhũn, nhịn không được dùng sức ôm y vào lòng.

"Quá hạnh phúc." Lâm Hồng lặp đi lặp lại nói, "Sao em lại đối xử tốt với ta như vậy."

Yến Vân Tiêu không hiểu: "Càng cua kẹp hỏng đầu ngươi rồi sao?"

Lâm Hồng hắc hắc cười, buông y ra, một tay cầm gậy đánh lửa, tay kia ôm chặt lấy vòng eo y.

Nội lực tiêu tan, cộng thêm thân thể suy yếu, toàn thân Yến Vân Tiêu đều mềm nhũn, bị Lâm Hồng ôm lấy chậm rãi đi về phía trước. Trong mật đạo u ám vắng lặng, đi chưa được bao xa, hơi thở y đã mang theo tiếng thở dốc rất nhỏ.

"Có khỏe không?" Lâm Hồng cảm thấy cơ thể trong tay càng thêm yếu, hắn sợ vòng eo kia bị cánh tay mình bẻ gãy, không khỏi lo lắng nói, "Không được thì nói, ta cõng em đi."

Yến Vân Tiêu lau thái dương lấm tấm mồ hôi, lắc đầu.

Lâm Hồng biết y cố chấp và tự trọng, bèn không đề cập nữa, thả chậm bước chân, nói vài lời để phân tán sự chú ý của y.

Yến Vân Tiêu lúc đầu còn thỉnh thoảng "ừ" vài tiếng phụ họa hắn, sau đó thở dốc càng lúc càng dữ dội, toàn thân đều dựa vào khuỷu tay Lâm Hồng, hai má ửng hồng, mồ hôi lấm tấm như mưa.

Lâm Hồng dịu dàng khuyên y: "Em còn đang bệnh, phải từ từ, để ta cõng em nhé? Không sao đâu, chờ em dưỡng sức tốt rồi luyện võ lại, rất nhanh là có thể khôi phục."

Yến Vân Tiêu bất lực gật đầu.

Lâm Hồng liền cõng y lên, một tay cầm cây đánh lửa, tay kia nắm lấy cánh tay đang buông thõng của y rồi tiến về phía trước.

"Phải rồi, em..." Lâm Hồng nghiêng đầu định nói gì đó, nhưng má phải lại vô tình chạm phải đôi môi lành lạnh của Yến Vân Tiêu, khiến đầu óc hắn trống rỗng trong giây lát.

Hắn im lặng quay mặt đi, khựng lại một chút rồi lại quay sang: "Em..."

Cảm giác mềm mại và lạnh lẽo ấy khiến cõi lòng Lâm Hồng xao động. Hắn quay đầu nhìn con đường phía trước, rồi lại lần thứ ba quay sang.

Rồi bị người kia cắn một cái vào má.

Giọng Yến Vân Tiêu tuy yếu ớt nhưng đầy vẻ hăm dọa: "Nhìn đường."

Lâm Hồng mặt không đổi sắc, một tay đỡ lấy hông y, nhấc lên cao hơn một chút: "Được rồi."

Chẳng mấy chốc, một vầng trăng đã hiện ra ở cửa động.

Ra khỏi mật đạo, trăng tháng Giêng treo lơ lửng giữa trời, ánh bạc tuôn chảy như thác.

Đây là một biệt viện trang nhã, trong sân trồng một vườn hồng đỏ rực.

Bước chân Lâm Hồng chợt khựng lại —

Cũng vào thời điểm này năm ngoái, hắn từng thấy một đóa hồng đỏ trên bàn của hoàng đế. Hắn đã đếm từng bông một trong Ngự Hoa Viên mà vẫn không tài nào tìm ra xuất xứ của đóa hoa ấy.

Hóa ra là ở nơi này.

Trong sân có một chiếc trường kỷ được trải sẵn lớp lót nhung dày. Lâm Hồng cẩn thận đặt Yến Vân Tiêu lên, để y thoải mái nằm xuống.

Sau đó, Lâm Hồng lấy cớ đi đun nước, rồi vào gian nhà chính, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Nơi này rất sạch sẽ, hẳn là có người thường xuyên quét dọn.

Trong phòng có một bàn hai ghế, trên bàn có một ấm hai chén, xem ra ở đây có không quá hai người.

Màu sắc của đệm giường khá trung tính.

Cách bài trí phòng ngủ cũng rất bình thường... Khoan đã? Trên bàn có một hộp phấn ư?

Kể từ hồi chiều nay, sau khi nghe hoàng đế nói thích mình, đầu óc Lâm Hồng vẫn luôn trong trạng thái đình trệ. Giờ đây, khi nhìn thấy hộp phấn, suy nghĩ của hắn lập tức hoạt động trở lại — từng có nữ nhân ở đây!

Vậy đóa hoa hồng kia là do nữ nhân ở đây tặng.

Hơn nửa khả năng đó là vị Bộ Diêu cô nương đã rời kinh thành.

Lâm Hồng bưng trà nóng ra.

Yến Vân Tiêu tựa vào trường kỷ, mắt lim dim. Nghe tiếng bước chân của hắn, y cũng không động đậy, mặc cho Lâm Hồng đỡ mình dậy, chậm rãi uống nửa chén trà nóng được đưa đến bên môi.

"Đỡ hơn chút nào chưa?"

Yến Vân Tiêu lười biếng ừ một tiếng, rồi nói: "Ta vẫn còn yếu lắm."

Giọng y có chút ủ dột.

Trước đây, y ngày ngày cầm một chiếc quạt xếp, các quan viên chỉ nói y thích làm ra vẻ phong lưu, nào ai biết đó lại là vũ khí của y. Xương quạt bằng băng thiết trong nháy mắt có thể lấy mạng kẻ địch.

Quạt xếp trong tay y dù đối mặt với mười hai thích khách giữa đường, y cũng không hề sợ hãi, chỉ một chiêu là không còn ai đứng vững.

Nhưng bây giờ, y cầm quạt  thực sự cũng chỉ để làm ra vẻ phong lưu.

Yến Vân Tiêu vô thức siết chặt tay áo, môi mím chặt. Hàng mi y rũ xuống, trông cô đơn đến lạ.

"Không sao đâu." Lâm Hồng xót xa nâng mặt y lên, "Bảo bối ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa. Đợi đến khi em khoẻ lại, ta sẽ luyện võ cùng em, được không? Mấy chiêu thức trước kia em đều nhớ cả, học lại sẽ rất nhanh thôi. Tiêu Nhi thông minh như vậy, tính giác ngộ lại cao, nhất định sẽ sớm vượt qua bản thân trước kia. Tin ta, được không?"

Yến Vân Tiêu không nói lời nào, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Bị người trong lòng dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Lâm Hồng hận không thể móc tim ra cho y, ôm y dỗ dành nhiều lần, thỉnh thoảng hôn lên trán và bên tai y.

Yến Vân Tiêu cũng không phải người có tinh thần sa sút, rất nhanh đã điều chỉnh được cảm xúc. Lâm Hồng thấy thần sắc y tươi tắn hơn, liền ngồi xuống mép giường, xoa bóp bắp chân và đầu gối cho y, tránh cho việc đi lại đột ngột sau này sẽ bị chuột rút.

"Ngươi vừa rồi ở trong phòng khám phá được cái gì?" Yến Vân Tiêu vươn tay nắm lấy ánh trăng, tùy ý hỏi.

Lâm Hồng mặt không đổi sắc, nói: "Một hộp phấn."

Khoé môi Yến Vân Tiêu mang nụ cười, đưa ánh trăng kia qua, Lâm Hồng cẩn thận tiếp nhận, hai tay nâng niu, cười nói: "Ai nói ánh trăng không thể nắm trong tay? Không những thế, ta cùng quân ở một chỗ, còn có thể cùng mộng những ngày tươi đẹp."

Ánh trăng yên tĩnh, biển hoa như lửa.

Lâm Hồng đi qua hái một đóa hồng đỏ, lột bỏ gai nhọn, đưa đến trước mặt Yến Vân Tiêu: "Em có thấy đóa hồng này quen thuộc không?"

Yến Vân Tiêu tiếp nhận đóa hồng, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, nghi hoặc liếc nhìn hắn.

"Có lẽ vào thời điểm này năm trước, có người đã tặng em một đóa hồng tương tự." Lâm Hồng ám chỉ nói.

Yến Vân Tiêu thông minh đến mức nào, nghĩ đến hộp phấn Lâm Hồng vừa nói, rồi lập tức nhớ lại năm trước, Lam Vệ thông qua mật đạo mang đến cho y một đóa hồng.

"Thế nào, lại ghen sao?" Yến Vân Tiêu chống khuỷu tay, cài đóa hồng vào cổ áo Lâm Hồng, cười tủm tỉm nói, "Người thích ta nhiều lắm, nhìn thấy một người liền ăn dấm một lần, ta sợ ngươi sẽ chết vì chua."

Lâm Hồng nắm lấy tay y, từ xương cổ tay vuốt ve đến đầu ngón tay hơi lạnh, nhìn y thật sâu: "Nàng gọi em là Vân Tiêu." Dừng một chút lại nói: "Gọi sáu lần."

Yến Vân Tiêu nói: "Chuyện này không phải rất bình thường sao, nàng quen ta đã bao nhiêu năm rồi."

Lâm Hồng không phục: "Ta quen em sớm hơn mà, khi em còn buộc hai bím tóc sừng dê, ta đã quen em rồi. Nàng đã từng thấy em buộc bím tóc sừng dê chưa?"

Nhắc đến chủ đề này, Yến Vân Tiêu lập tức xấu hổ bực bội. Cuộc gặp gỡ đầu tiên năm năm tuổi dưới gốc cây đại thụ ở Ngự Hoa Viên, quả thực là lịch sử đen tối của y.

Y lập tức xụ mặt xuống: "Đã nói không được nhắc lại."

Lâm Hồng hạ giọng: "Vốn dĩ rất ghen với nàng, nhưng sau khi tiễn nàng về cung, ta liền không ghen chút nào nữa."

Bởi vì hắn đã nghe được lời nói hay nhất trên thế giới.

Lâm Hồng quỳ một gối xuống đất, ôm lấy sau gáy Yến Vân Tiêu, cúi đầu hôn lên môi y.

Yến Vân Tiêu khẽ run lên, ngay sau đó nhắm mắt lại, buông lỏng hàm răng.

Nụ hôn dần dần sâu hơn, Yến Vân Tiêu thở gấp, thân thể mềm nhũn, bị ôm chặt. Mái tóc vốn buộc lỏng đã bung ra, trải rộng giữa hai người.

Dây buộc tóc lụa và đóa hồng đỏ rơi trên mặt đất, bị gió thổi vào biển hoa, nhưng không ai để ý đến.

Vầng trăng lặng lẽ ẩn vào tầng mây.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz