[ĐM | HOÀN] Thừa tướng đã mơ ước trẫm từ lâu - Tạp Liễu Năng Toa
Chương 15
Từ miệng Lưu Huỳnh biết được Thái hậu lâm bệnh, sau khi dùng bữa trưa xong, Yến Vân Tiêu liền đến tẩm cung Thái hậu thăm hỏi.Dưới mắt Thái hậu thâm quầng, thần sắc tiều tụy, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon."Tiêu Nhi đến rồi, ngồi đi." Thái hậu nói.Yến Vân Tiêu nói: "Nghe nói nương nương thân thể không khỏe, đã cho thái y đến khám chưa?"Thái hậu cười nói: "Chẳng qua là ngủ không ngon, không có gì đáng ngại."Yến Vân Tiêu "ồ" một tiếng, rồi dựa lưng vào ghế, vắt chân chữ ngũ, dáng vẻ ngồi ngả ngớn như một nhị thế tổ.Thái hậu nói: "Nghe nói đêm qua ngươi ở Chu Hà cung đến tận giờ Tý, chơi đùa thì được, nhưng tuyệt đối không được quá đà."Yến Vân Tiêu chẳng hề để ý cười nói: "Hương vị của nam nhân, chậc —— cuối cùng trẫm cũng nếm trải rồi, thật sự không kìm được mà đắm chìm vào hoan lạc chốn khuê phòng."Lời này nói quá mức ngả ngớn, Thái hậu lập tức nhíu mày.Yến Vân Tiêu không hề phát hiện, tiếp tục nói: "Hương vị của nam nhân ấy, quả thật là vừa mạnh mẽ, mãnh liệt, lại trong nhu có cương, trong cương có nhu. Tiểu quan ở Chu Hà cung kia, làn da ấy, chậc chậc, mềm thật sự, so với gấm Tứ Xuyên lụa Tô Châu còn muốn mịn màng hơn. Còn có cái kia......"Sắc mặt Thái hậu đã hoàn toàn đen lại, nặng nề nói: "Hoàng thượng!"Yến Vân Tiêu lúc này mới dừng lại, cười gượng nói: "Xin mẫu hậu thứ tội."Thái hậu hít sâu một hơi, làm bộ thuận miệng nhắc đến: "Ngươi còn trẻ, chơi đùa thì được, nhưng bản thân là hoàng đế, vì hoàng gia khai chi tán diệp là trách nhiệm ngươi phải gánh vác."Yến Vân Tiêu không kiên nhẫn bưng chén trà lên, động tác thô lỗ, nắp chén va vào vành chén phát ra tiếng kêu lanh lảnh.Trong mắt Thái hậu xẹt qua một tia chán ghét, ngay sau đó lại che giấu rất tốt."Nghe nói ngươi có thân thiết với một danh kỹ?" Thái hậu nói, "Ngươi là hoàng đế, nên giữ gìn thân phận, sớm cắt đứt thì hơn. Long tử long tôn của triều Đại Yến ta, không thể sinh ra từ loại người này."Yến Vân Tiêu trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không kiên nhẫn phất tay: "Trẫm đã nói rồi, sau khi nếm qua mùi vị của nam nhân, trẫm sớm đã......""Hoàng thượng!" Thái hậu nghe được mấy chữ "mùi vị nam nhân", thái dương liền giật thình thịch, lạnh giọng ngắt lời y.Ngay sau đó lại hạ giọng dịu dàng: "Ngươi không thể vĩnh viễn không phong hậu. Cháu gái của Lâm thái phó, năm nay vừa mười sáu tuổi, thông tuệ ôn hoà, ai gia đã xem qua cho ngươi, vô cùng đoan trang hiền thục."Lại là người nhà họ Lâm.Yến Vân Tiêu trong lòng đã chán ghét đến cực điểm, chỉ bưng chén trà lên uống, vẻ mặt không kiên nhẫn sắp tràn ra ngoài.Thái hậu biết ép buộc y quá mức chỉ có phản tác dụng, liền chuyển đề tài, hỏi y chút chuyện khác. Yến Vân Tiêu không chút để ý ứng phó.Đột nhiên, một mùi hương thoang thoảng truyền đến. Ánh mắt Yến Vân Tiêu dừng lại trên bàn hương, nơi đó đang đốt một nén hương. Mùi hương này vừa rồi đã thoang thoảng, chẳng qua quá nhạt, nhưng giờ đã đốt được nửa nén nên mùi mới nồng đậm hơn.Ánh mắt Yến Vân Tiêu chợt lóe, cười nói: "Hương gì mà thơm vậy?"Thái hậu ngẩng đầu lên nhìn, nói: "À, đây là của Lâm Thừa tướng đêm qua phái người đưa đến, nói là có tác dụng an thần. Hôm nay ai gia đốt lên, quả nhiên ngủ ngon hơn chút.""Trẫm gần đây cũng ngủ không ngon, mẫu hậu có thể chia cho trẫm một ít được không?"Thái hậu muốn lừa y phong hậu sinh con, tự nhiên sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, vội vàng sai cung nữ gói một ít cho y.Lại nói chuyện phiếm vài câu, Yến Vân Tiêu liền đứng dậy cáo lui.Bước ra khỏi tẩm cung Thái hậu, nụ cười lười nhác trên mặt Yến Vân Tiêu tức khắc biến mất. Y nhìn chằm chằm hộp hương, trầm ngâm suy nghĩ."Bảo Lam Lục về một chuyến." Y khẽ nói với Tiểu Đặng Tử, "Mùi hương này, giống với 'Mộng hương' mà hắn từng cho trẫm ngửi trước đây.""Mộng hương" là một loại bí hương truyền của Tây Vực, cực kỳ quý hiếm, ít người biết đến. Hương này có tác dụng an thần, có thể dệt nên những giấc mơ đẹp. Tuy nhiên nếu đốt hương này lâu dài, sẽ khiến người ta chìm đắm trong mộng mị, chỉ nguyện ngủ mãi không muốn tỉnh, cuối cùng thần trí hỗn loạn, trạng thái gần như phát điên."Thừa tướng đưa sao?" Yến Vân Tiêu cong môi cười, "Ngươi thật đúng là nằm ngoài dự đoán của trẫm."Đôi mắt y sáng lên kỳ dị, cười có ba phần giảo hoạt, như bắt được đuôi cáo của kẻ nghiêm cẩn nhất.Lúc này đã là đầu hạ, trong Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở. Yến Vân Tiêu xuyên qua những khóm hoa, thỉnh thoảng có con bướm đậu trên vai y. Tâm trạng y rất tốt, suốt đường đều ngân nga ca hát.Đối mặt với y vốn là hai đối thủ mạnh mẽ, nhưng hiện tại đột nhiên phát hiện, hai người đó không hòa thuận, trong đó có một người muốn chỉnh chết người kia. Y đột nhiên từ phe yếu thế, biến thành ngư ông đắc lợi ngồi xem hổ đấu, tâm trạng tự nhiên rất tốt.Còn về kết quả hai hổ tranh đấu, chuyện đó còn quá xa vời, không nằm trong phạm vi suy xét của y. Y hiện tại chỉ lo xem kịch là tốt rồi. Dù sao bất kể là ai chết, đối với y mà nói đều chỉ có lợi, không có hại.Bởi vậy khi đối mặt Lâm Hồng ở Noãn Các, Yến Vân Tiêu lần đầu tiên cảm thấy người này nhìn rất thuận mắt.Y nhiệt tình tiếp đón: "Ai da, Thừa tướng đến rồi, không cần đa lễ, mời ngồi! Tiểu Đặng Tử, pha trà, pha cho Thừa tướng một tách trà Minh Tiền Long Tỉnh vừa mới được tiến cống từ Giang Nam."Lâm Hồng trên đường đến thấp thỏm bất an, hành động đêm qua của hắn quá khác thường, sợ hoàng đế nhìn thấu tâm tư của hắn, ở ngoài Noãn Các bồi hồi đi lại mấy vòng mới hạ quyết tâm vào cửa. Nào ngờ hoàng đế thế mà không hề nhắc đến, còn đối xử với hắn thân thiện như vậy.Hắn cảm thấy yên lòng.Nhưng còn chưa kịp bình tâm lại, một mùi hương ngọt ngào quen thuộc xông vào khoang mũi, sắc mặt Lâm Hồng đột biến. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nén hương đang cháy dở trên bàn hương, giọng nói khẩn trương hỏi: "Nén hương này... Hoàng thượng lấy từ đâu ra?"Yến Vân Tiêu vẫn luôn bất động thanh sắc quan sát hắn, tự nhiên nhận ra vẻ mặt thay đổi của hắn thu vào mắt, thản nhiên đáp: "À, đây là Thái hậu ban thưởng. Sao vậy, Thừa tướng không thích mùi hương này sao?"Sắc mặt Lâm Hồng căng thẳng, hắn đi qua dập tắt nén hương vào tro, lúc này mới nói: "Nén hương này là thần dâng cho Thái hậu. Hương này rất có lợi cho người già, có tác dụng an thần yên giấc. Nhưng đối với người trẻ tuổi như Hoàng thượng lại không thích hợp, chỉ có thể khiến người cả ngày uể oải, tinh thần mệt mỏi."Yến Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng càng thêm xác định nén hương này có vấn đề. Lam Lục đang ở Tây Vực, nhanh nhất cũng phải năm ngày sau mới có thể đến kinh thành, y liền nghĩ thử Lâm Hồng một phen, nào ngờ thật sự phát hiện ra manh mối.Nhưng y không hiểu chính là, Lâm Hồng người này tâm cơ thâm trầm, tại sao vừa ngửi thấy mùi hương này, thì lập tức biến sắc, lộ ra sơ hở lớn như vậy?Thấy hoàng đế im lặng, Lâm Hồng cho rằng y tức giận, liền nhẹ nhàng nói: "Trong phủ của thần còn cất giữ một ít hương quý trong kho, nếu Hoàng thượng thích, buổi tối thần sẽ sai người đưa vào cung. Chỉ là nén hương này, tuyệt đối không thể đốt nữa."Yến Vân Tiêu bước nhanh đến trước mặt Lâm Hồng, nắm lấy tay hắn, chân thành nói: "Không có Thừa tướng, trẫm thật không biết phải làm sao cho phải! Thừa tướng ở đây, là phúc của trẫm, càng là phúc của triều Đại Yến."Cảm giác mềm mại bất ngờ từ tay truyền đến, khiến Lâm Hồng cứng đờ.Hai người đứng rất gần đối diện nhau, Yến Vân Tiêu tràn đầy thâm tình cảm động, Lâm Hồng thì tràn đầy căng thẳng và bối rối, bị hắn che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh.Cả hai không ai động đậy.Yến Vân Tiêu nghĩ đến Mộng hương, thầm nghĩ Thừa tướng có âm mưu và dã tâm lớn, không phải thứ tốt lành gì. Lâm Hồng nghĩ đến Tam Diệt Kiếm Trận và xương quạt, thầm nghĩ thì ra hoàng đế giấu quá sâu, hoàn toàn không hề đơn thuần như bề ngoài.Cả hai đều nhận ra đối phương không phải hạng dễ đối phó, mang theo vài phần thấu hiểu, vài phần dò xét mà đối diện.Sau đó, Lâm Hồng quỳ xuống.Nắm tay hoàng đế, cùng hoàng đế đối diện trong gang tấc đến mức nghe rõ nhịp thở của nhau. Có thể gắng gượng đến mười nhịp hô hấp, đã là cực hạn của hắn. Cho nên hắn quỳ xuống.Hắn trang trọng nâng tay hoàng đế, nói: "Thần xin lấy thân tàn này, vì Hoàng thượng mà cống hiến sức lực. Nguyện Hoàng thượng thiên thu vạn tuế, vạn sự như ý."Tay hoàng đế rất lạnh, làm hắn nhớ đến xương quạt đúc từ sương thiết bên vách núi.Đêm qua, biết được vụ ám sát ở tửu lâu là do hoàng đế tự biên tự diễn, chỉ vì muốn giết hắn. Lâm Hồng trong lòng có từng thấy buồn không?Có lẽ có một chút, nhưng rất nhanh liền bị dòng nhiệt lưu tràn đầy trong lòng xua tan.Thì ra hoàng đế so với hắn tưởng tượng còn coi trọng hắn hơn, sẽ âm thầm bố cục nhắm vào hắn, sẽ cùng thuộc hạ thảo luận kế hoạch đối phó hắn. Tưởng tượng đến đôi môi xinh đẹp của hoàng đế hoặc căm ghét hoặc kiêng kỵ mà thốt ra tên của hắn, hắn liền không thể kiềm chế được.Nếu đã quen tôn thờ ai đó như thần thánh, thì vô luận người đó đối xử với ngươi ra sao, đều là chuyện nhỏ nhặt.Vô luận là yêu hay là ghét, là oán hay là giận, là hờ hững hay là coi trọng, điều đó đều không quan trọng.Bởi vì chỉ cần được ghi hận trong lòng, đã là vinh sủng vô thượng.
⭐⭐⭐
Tác giả có lời muốn nói:Tiểu hoàng đế ngoài miệng: Mùi vị của nam nhân a, mạnh mẽ, mãnh liệt, trong nhu có cương, trong cương có nhu......Trên thực tế: Tránh xa trẫm ra một chút, đừng dựa gần như vậy.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz