ZingTruyen.Xyz

Dm Hoan Em Co The Den Nha Anh Khong



Đêm ở thành phố rực rỡ ánh đèn.

Từ gian bếp căn hộ thuê tỏa ra mùi thơm của thức ăn . Dư Thanh rắc nửa muỗng muối vào nồi, đậy nắp lại, hầm trong hai mươi phút. Anh cầm con dao bên cạnh, bắt đầu thái hành lá.

Hiện tại căn hộ thuê này là một phòng ngủ, một phòng khách, ở tầng ba, không còn là căn hầm cũ trước kia nữa.

Sau cái đêm cả hai đều bị thương đó, Dịch Giản Chu chuyển từ ở nội trú sang học bán trú, mỗi tối đều ngủ chung với Dư Thanh trên chiếc giường lò xo.

Nửa đêm, Dịch Giản Chu thường vô thức ôm lấy eo của Dư Thanh. Mùa đông thì không sao, Dịch Giản Chu đang trong giai đoạn phát triển, trao đổi chất nhanh, nhiệt độ cơ thể cao, ôm ngủ cũng khá ấm áp. Nhưng đến mùa hè thì rất khó chịu, sáng dậy là mồ hôi ướt đẫm. Dư Thanh nhiều lần đuổi Dịch Giản Chu về trường ngủ lại.

Sau kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, Dịch Giản Chu đỗ vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Dư Thanh quyết tâm chuyển nhà, tìm được một căn nhà cũ hai phòng ngủ, một phòng khách gần trường. Ban đầu anh định thuê căn này, vì nghĩ rằng Dịch Giản Chu ngày càng lớn, đang trong tuổi dậy thì nên cần có không gian riêng tư. Nhưng không ngờ Dịch Giản Chu lại từ chối, còn phân tích từng khía cạnh lợi ích của căn phòng một phòng ngủ khiến Dư Thanh không thể phản bác. Thế là mọi chuyện được giải quyết.

Từ phòng khách vọng lại tiếng chìa khóa xoay mở cửa. Dư Thanh khựng lại, nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.

Thái xong hành lá, Dư Thanh mới quay đầu lại. Trước mắt anh là một nam sinh trung học dáng người cao ráo, vẫn mặc đồng phục Nhất Trung, tùy ý dựa vào cửa bếp, lặng lẽ nhìn anh nấu ăn.

Dư Thanh hỏi: "Về rồi sao không nói gì? Thi đấu không thuận lợi à?"

Dịch Giản Chu: "Thuận lợi."

Dư Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt. Lần này chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."

Từ khi học cấp hai, mỗi năm Dịch Giản Chu đều tham gia các cuộc thi vật lý và toán học lớn nhỏ trong thành phố, trong tỉnh hoặc toàn quốc.

Hầu như lần nào cũng giành được tiền thưởng. Năm ngoái, cậu giành huy chương vàng tại cuộc thi vật lý cấp tỉnh dành cho học sinh trung học, tiền thưởng ba vạn tệ. Trường học cũng thưởng thêm tám nghìn tệ. Tất cả số tiền, Dịch Giản Chu như thường lệ đều đưa cho Dư Thanh.

Dư Thanh gửi số tiền đó vào một tài khoản khác rồi nói mật khẩu cho Dịch Giản Chu biết. Tài khoản này dùng để chuẩn bị chi phí học đại học trong bốn năm cho cậu. Lần cuối kiểm tra, tài khoản đã có mười hai vạn, đã dư dả rồi.

Mặc dù chưa bao giờ thấy Dịch Giản Chu lo lắng trong bất kỳ kỳ thi hay cuộc thi nào, trước ngày thi cậu còn thường xuyên ngồi xem phim trên ghế sofa cùng anh, vô cùng thoải mái, nhưng Dư Thanh vẫn cảm thấy cần phải an ủi đôi chút.

"Thi xong đừng suy nghĩ về đáp án làm gì, được hay không được giải cũng không quan trọng. Tối nay cứ thư giãn đi."

"Ừm." Dịch Giản Chu nhìn Dư Thanh tiếp tục thái rau, hỏi: "Cần em giúp gì không?"

Dư Thanh nghĩ ngợi, chỉ còn một món cuối cùng: "Lát nữa rửa bát là được rồi."

Anh nhìn quanh bếp một vòng rồi nói: "Giúp anh lấy túi muối trong tủ treo xuống, đổ vào hũ."

Dịch Giản Chu bước đến phía sau Dư Thanh, mở tủ treo bên trên.

Ánh sáng trước mắt Dư Thanh bị che khuất đi đáng kể, trên thớt bị chiếu một phần bóng tối. Dịch Giản Chu phía sau đứng rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi nước giặt còn vương trên áo cậu.

Mùi hương đó lảng vảng quanh mũi anh một lúc lâu. Dư Thanh cảm thấy khó hiểu, đặt con dao xuống, ngước nhìn vào tủ treo, chỉ thấy một phần lọ gia vị bên trong.

Chiều cao của anh trong đám đông đã được coi là nổi bật, vậy mà hiện giờ Dịch Giản Chu còn cao hơn anh nửa cái đầu, tầm nhìn hẳn phải thấy rõ hết mọi thứ trong tủ treo.

Dư Thanh hỏi: "Không tìm được à? Anh nhớ rõ là để trên đó mà."

"Không thấy." Dịch Giản Chu nói: "Để em bế anh lên xem."

Vừa dứt lời, eo Dư Thanh đã bị đôi tay mạnh mẽ vòng lấy. Người phía sau dễ dàng nhấc bổng anh lên, tầm nhìn của anh lập tức cao hơn hẳn.

Anh tìm qua tìm lại, di chuyển mấy chai gia vị ít dùng ở phía trong cùng, cuối cùng cũng thấy bịch muối ở góc tủ treo.

"Được rồi, để anh xuống đi." Giọng Dư Thanh pha chút khó hiểu: "Anh nhớ rõ là không để ở vị trí này mà."

Dịch Giản Chu đặt anh xuống, tay vẫn giữ ở hai bên eo anh, dùng lực rất nhẹ nhàng vuốt ve.

Dư Thanh không để ý, đưa bịch muối cho người phía sau: "Đem đi đổ vào hũ đi."

Trên bàn ăn, cả hai dường như ai cũng có tâm sự riêng, suốt bữa chỉ nghe tiếng bát đũa va chạm. Dư Thanh nhìn Dịch Giản Chu một cái, nhưng lời định nói lại nuốt xuống.

Đến khi nằm trên ghế sofa, Dư Thanh bật tivi, chuyển bừa một kênh, đang chiếu một bộ phim truyền hình gia đình. Nghe tiếng rửa bát vọng ra từ bếp, anh đứng dậy bước vào phòng ngủ.

Dư Thanh lấy ra một phong bì từ trong tủ, màu xanh nhạt, trên đó nét chữ thanh tú viết bốn chữ "Gửi Dịch Giản Chu." Anh cầm phong bì trong tay, cân nhắc xem lát nữa nên nói thế nào cho phải.

Trên tivi trong phòng khách, ai đó đã đổi kênh, chuyển sang bản tin tài chính. Dịch Giản Chu dường như có hứng thú với tài chính, từ khi vào cấp ba, buổi tối cậu thường xem tin tức về tài chính.

Trước đây, Dịch Giản Chu nói cần dùng một chiếc laptop. Dư Thanh bảo cậu cứ mua đi, tưởng rằng cậu sẽ dùng cho việc học, không ngờ trên màn hình máy tính của Dịch Giản Chu thường xuyên xuất hiện những biểu đồ xanh đỏ chằng chịt, có lẽ là các đồ thị đường cong, cùng một đống dữ liệu mà Dư Thanh không hiểu nổi. Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, miễn là không dùng để chơi game là được rồi.

Đợi đến khi nhạc kết thúc bản tin vang lên, Dư Thanh mới bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh đưa phong bì cho Dịch Giản Chu: "Cậu xem cái này đi."

Dịch Giản Chu nhận lấy, rút lá thư bên trong ra, chỉ lướt mắt qua một hai dòng rồi đặt lên bàn, trông có vẻ không mấy để tâm.

Cậu cầm điều khiển từ xa trên bàn, tắt tivi, căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Phản ứng của Dịch Giản Chu khác xa so với tưởng tượng của Dư Thanh, anh không đoán được cậu đang nghĩ gì. Từ khi vào cấp ba, Dịch Giản Chu càng ngày càng khó đoán hơn.

Dịch Giản Chu nhìn Dư Thanh: "Là cô chủ nhiệm đưa cho anh à?"

Dư Thanh gật đầu: "Tuần trước cô chủ nhiệm gọi anh đến trường, nói về chuyện này. Cô kể trong giờ giải lao, có một bạn nữ lén đặt lá thư này vào ngăn bàn cậu, tình cờ bị cô ấy nhìn thấy."

Quy định của trường Nhất Trung nổi tiếng nghiêm khắc, nghiêm đến mức học sinh nữ để tóc dài cũng phải buộc gọn. Chuyện học sinh cấp ba yêu sớm là rất bình thường, nhưng ở Nhất Trung, nếu bị phát hiện sẽ bị phê bình công khai trên loa phát thanh, thậm chí còn gọi phụ huynh đến làm việc.

Trong trường chỉ thấy nam nữ tách riêng, giữ khoảng cách để tránh gây hiểu lầm. Ngoài việc học thì vẫn chỉ là học.

Dư Thanh thỉnh thoảng đến trường cũng cảm nhận rõ bầu không khí ngột ngạt, anh cũng từng nghe nói có học sinh lớp 12 không chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự tử.

Nhưng mỗi năm vẫn có rất nhiều người chen lấn nhau để vào được trường này, vì tỷ lệ đỗ đại học ở đây là cao nhất trong thành phố. Điểm đầu vào đại học thấp nhất cũng đạt mức trung bình.

Dư Thanh tự thấy mình là một phụ huynh khá thoáng. Anh không phản đối chuyện yêu sớm của Dịch Giản Chu, nhưng vì cậu đã học ở ngôi trường này, anh vẫn mong cậu tập trung vào việc học, hoàn thành tốt ba năm cấp ba.

Đây là lần đầu tiên anh bị giáo viên gọi đến trường vì một việc không hay. Suy nghĩ của anh ít nhiều bị ảnh hưởng bởi lời giáo viên, cảm thấy chuyện này khá nghiêm trọng.

Dư Thanh nói: "Vì sợ ảnh hưởng đến cuộc thi vật lý của cậu, nên anh đợi cậu thi xong rồi mới nói."

Dịch Giản Chu thản nhiên đáp: "Tuần trước nói cũng không sao, em sẽ không bị ảnh hưởng đâu."

Dư Thanh nghẹn lời. Đúng là như vậy, Dịch Giản Chu chưa bao giờ khiến anh phải bận lòng. Ở các buổi họp phụ huynh, anh chỉ toàn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ các phụ huynh khác.

Dư Thanh: "Cậu không muốn biết bạn nữ đó là ai sao?"

Dịch Giản Chu: "Không muốn, biết rồi cũng không thay đổi suy nghĩ của em."

Những gì Dư Thanh chuẩn bị sẵn đều không dùng đến. Anh nghĩ Dịch Giản Chu có lẽ cũng thầm thích bạn nữ đó. Dù gì, việc một nữ sinh dám viết thư tình trong ngôi trường nghiêm ngặt này, chứng tỏ hai người họ thường xuyên tương tác, hoặc Dịch Giản Chu ít nhiều đã truyền đi tín hiệu nào đó, khiến bạn nữ ấy cảm thấy có hy vọng.

Dư Thanh: "Bạn nữ đó sau đó bị cô chủ nhiệm gọi riêng vào nói chuyện riêng. Trước khi anh rời đi, thấy em ấy khóc rồi mới rời văn phòng. Nhưng cô chủ nhiệm cũng khá tình cảm, không báo chuyện này cho ban giám hiệu, nên bạn nữ ấy ấy sẽ không bị phê bình công khai."

"Ừm." Dịch Giản Chu đáp rất hờ hững, vẫn không có phản ứng gì.

Dư Thanh vẫn còn hơi nghi ngờ: "Cậu thật sự không thích thầm ai sao?"

Câu hỏi này khiến Dịch Giản Chu im lặng rất lâu. Khi Dư Thanh nghĩ rằng cậu sẽ không trả lời, thì Dịch Giản Chu ngẩng lên nhìn anh, nói: "Có."

Dư Thanh bỗng nhiên ngộ ra: "Là bạn ngồi bàn trên đúng không?" Quả nhiên, chuyện thầm thích đôi khi có thể cảm nhận được lẫn nhau.

Nhưng Dịch Giản Chu phủ nhận: "Không phải cô ấy."

Dư Thanh tò mò: "Thế là ai?"

Dịch Giản Chu: "Bây giờ chưa thể nói."

Dư Thanh: "Tại sao?"

"Nói ra, anh sẽ ngăn cản em."

"Anh không cứng nhắc đến thế đâu." Dư Thanh cười: "Anh từng nghĩ cậu có thể yêu sớm, nhưng anh tin cậu biết phân biệt nặng nhẹ. Hơn nữa, nhiều khi cấm đoán chỉ khiến học sinh càng muốn nổi loạn, nên anh sẽ không ngăn cản cậu. Chỉ cần cậu đảm bảo không ảnh hưởng đến việc học là được."

Dịch Giản Chu nhìn Dư Thanh chăm chú: "Anh thực sự nghĩ như vậy sao?"

Dư Thanh: "Đương nhiên."

"Sẽ không ngăn cản em?"

"Tuyệt đối không." Dư Thanh cam đoan, nghĩ thêm: "Nhưng cậu cẩn thận đừng để trường phát hiện. Anh không muốn lại bị gọi lên trường vì chuyện này đâu."

Dịch Giản Chu: "Điều này anh có thể hoàn toàn yên tâm, sẽ không bị phát hiện đâu."

Dư Thanh: "Tại sao cậu dám chắc như vậy?"

"Vì người em thầm thích," Dịch Giản Chu nói, "không hề ở trong trường."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz