[ĐM/Hoàn] Cuộc Sống Thường Ngày Của Hầu Nam Trong Dinh Thự Ma
Chương 9
Không nghĩ tới quản gia Mary lại bởi vì Matthew cầu xin mà càng thêm tức giận, bà ta nhíu chặt mày, giọng nói âm lãnh:" Matthew, cậu cũng bị cậu ta mê hoặc ư?"Matthew nghe vậy sửng sốt. Peach dựa tường xem kịch cười nhạo một tiếng, nói lớn:" Quản gia, cậu ta đã lạc lối rồi mà ngài vẫn chưa thấy sao?"Nghe vậy, sắc mặt của quản gia Mary càng thêm lạnh lùng, bà ta quay đầu lại, ánh mắt như muốn xẻo một miếng thịt trên người Chung Minh xuống:" Bây giờ đã dám ăn cắp hoa hồng của công tước đại nhân. . . . . Về sau không biết sẽ làm ra việc gì. Thứ sứ đồ bất tuân lời dạy của thượng đế cần phải nghiêm trị."Không khí đại sảnh lạnh dần. Matthew cau mày, yế ớt há miệng. Chung Minh dưới ánh mắt nghiêm khắc của bà ta mím môi, cảm thấy quản gia Mary vẫn là có thành kiến với cậu.Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên."Các ngươi đang làm gì vậy?"Chung Minh nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu, liền thấy Albert xuất hiện ở đoạn ngoặt cầu thang.Gương mặt nhóc ta trắng nõn, đôi mắt màu xanh biếc lạnh lùng nhìn xuống mọi người trong đại sảnh:" Có chuyện gì sao?"Vẻ tức giận trên mặt quản gia Mary cứng lại, có chút kinh ngạc nhìn cậu bé đang chậm rãi đi xuống:" Thiếu gia Albert, sao ngài lại xuống đây?" Bà ta hơi nhíu mày, cúi đầ nhìn đồng hồ quả quýt:" Hiện tại thiếu gia không phải có lớp toán học sao?"Albert nhìn về phía bà ta nói:" Ta học xong trước rồi." Dứt lời nhóc ta chậm rãi đi xuống cầu thang, lướt qua Chung Minh như thể không quen biết, nói với quản gia Mary:" Người hầu này đã phạm phải lỗi gì mà bà nhất quyết phải đưa cậu ta vào phòng tam giam vậy?"Quản gia Mary nhìn Chung Minh, hơi hơi cúi người nói:" Thưa thiếu gia, cậu ta tự tiện hái hoa hồng trong vườn ạ."Chung minh giương mắt nhìn về phía Albert, vô thức mở miệng. Lại thấy nhóc ta nhìn về phía cậu, đáy mắt mang theo sự thích thú, cố ý kéo dại giọng:"Ồ-----thì ra là vậy."Nhóc ta nhìn Chung Minh, trong mắt mang theo sự trêu đùa của bề trên với bề dưới, cong môi:" Vậy quản gia nhất định phải trừng phạt tên hầu nam tay chân không sạch sẽ này đấy."Chung Minh đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mà mở to hai mắt.Quản gia Mary gật đầu, đáp:" Tất nhiên ạ."Trong lòng Chung Minh nặng trĩu, theo bản năng nhìn về phía Matthew, đối phương lại có chút mất tự nhiên mà rũ mắt, có lòng nhưng không thể làm được gì. Dưới mệnh lệnh của quản gia Mary, hai hầu nam khác tiến lên, duỗi tay bắt lấy tay Chung Minh.Chung Minh thở dốc, cuối cùng bất chấp tất cả, nhìn về phía Albert đang đứng bên cạnh quản gia Mary:" Thiếu gia Albert."Con ngươi đen nhánh của cậu lớn hơn người bình thường một, làm ra vẻ mặt nỳ có chút đáng thương:" Cầu ngài cứu tôi." Mắt Albert sáng lên, hình ảnh của Chung Minh phản chiếu trong đôi mắt màu xanh biếc, cong môi đột nhiên nói:"Đợi đã."Hai hầu nam kia dừng bước. Đòng thời, Albert duỗi tay, bàn tay trống rỗng xuất hiện một bông hồng đỏ tươi ướt át, dưới ánh mắt kinh ngạc của quản gia Mary, nhóc ta cười nói:" Hoa hồng là ta kêu cậu ta hái."Chung minh thở phào nhẹ nhõm.Nhưng khi quản gia Mary nhìn thấy vẻ mặt kiêu căng của Albert, sắc mặt thay đổi mấy lần, nửa ngày sau, bà ta mới từ từ thở ra, nhắm mắt lại:" Nếu là thiếu gia yêu cầu, vậy không cần đến phòng tạm giam nữa."Nghe vậy, Albert nhếch môi, nhìn về phía Chung Minh, biểu cảm như đang tranh công.Nhưng mà giây tiếp theo, giọng nói của quản gia Mary thay đổi:" Nhưng mà trừng phạt thì không thể thiếu." Bà ta quay đầu nhìn về phía Matthew:" Matthew, đi lấy thước đến đây."Nghe vậy Chung Minh mở to mắt. Còn Albert trong nháy mắt liền bị chọc giận, nhìn về phía quản gia Mary:" . . . . . Bà nói cái gì?"Sắc mặt trắng bệch của nhóc ta lộ ra vẻ tức giận, mày trùng xuống, biểu cảm thật sự không giống một đứa trẻ. Nhưng quản gia Mary cũng không dao động, bà ta thẳng lưng, lạnh lùng nói:"Hoa hồng của công tước đại nhân cũng không phải thứ ngài có thể tự tiện hái." Bà ta hướng Albert vươn tay:" Phiền ngài trả đủ số lượng."Albert thoạt nhìn giống một sư tử con tức giận, trừng mắt nhìn nữ nhân tiều tuỵ trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, ngực kịch liệt phập phồng. Quản gia Mary vẫn không biểu cảm, bất động như núi.Albert trừng mắt nhìn nữ nhân này, không nghĩ tới người kia lại có thể cho một người hầu tuỳ ý nhục nhã nhóc ta.Cuối cùng, nhóc ta vẫn nhẹ nhàng buông tay ra, hoa hồng trôi nổi trên không, bay đến chỗ quản gia Mary, nhẹ nhàng dừng lại ở lòng bàn tay bà ta."Bé ngoan."Quản gia Mary hài lòng cong môi, không hề keo kiệt đưa ra lời khen.Sắc mặt Albert như cũ lạnh băng trừng bà ta, giống như một động vật nhỏ không chịu khuất phục.Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, Matthew cầm thước bước về phía đại sảnh.Chung Minh quay đầu, nhìn thấy trong tay cậu ta là một cây thước phỏng chửng to bằng một cánh tay chỉ biết mở to mắt.Matthew nhìn cậu một cái, đi đến bên cạnh quản gia Mary, thấp giọng hỏi:" Quản gia, vẫn làm như cũ sao?"Quản gia Mary dời mắt qua, giựt lấy thước từ trong tay Matthew, quay đầu nhìn về một phía khác."Peach, lần này giao cho cậu."Peach bị điểm tên, hởi mở to mắt, sau đó môi lộ ra tươi cười, chậm rãi ngồi dậy, từ từ tiến lên nhận lấy thước trong tay quản gia Mary.Gã ta cầm thước vẩy vẩy hai cái trên không, thước lướt qua không khí quyền đến những trận xé gió.Chung Minh nghe thấy âm thanh kia thì run rẩy một chút, theo bản năng rụt cổ, mắt thấy Peach đang đi đến chỗ mình, sợ hãi mà lui về phía sau một bước."Đứng yên đấy."Peach thấy động tác của cậu, lập tức phát ra tiếng quát chói tai. Chung Minh dừng bước, nghe tiếng giày da đi trên đất phát ra tiếng giòn tan. Hơi sợ hãi nhìn về thanh niên cười như không cười trước mặt.Một tay Peach cầm thước, đứng ở trước mặt Chung Minh, "bốp" một cái đánh vào lòng bàn tay.Dưới lớp kính gọng vàng đôi mắt hẹp dài nheo lại, tầm mắt một tấc rồi một tấc lướt qua người Chung Minh, từ gương mặt trắng nõn đến hai tay thon dài tinh tế của cậu, lại đến hai chân thon dài thẳng tắp của thanh niên bị quần tay bao sát, trên môi hiện lên một nụ cười tàn ác:"Tôi nhìn thấy cậu là đã cảm thấy khó chịu."Giọng nói ác liệt của nam nhân quanh quẩn trong không khí.Gã ta vươn tay, dùng thước điểm qua hai vị trí, nhướng mày:"Bắp chân cùng lòng bàn tay, cậu chọn một cái đi."Ngoài kia, tia sáng cuối cùng đã biến mất chỉ còn lại bóng tối bao phủ dinh thự.Đại sảnh phi thường yên tĩnh, giọng nói của Peach vang vọng, làm Chung Minh muốn giả vờ như chưa nghe thấy gì cũng không được.Không có người nào phản đối về phương thức trừng phạt của Peach. Matthew nhíu mày, nhìn sườn mặt căng chặt nghiêm túc của quản gia Mary, cuối cùng vẫn không nói gì."Sao nào? Mau chọn đi." Peach vung cây thước trên tay, từng chút từng chút đánh vào tay Chung Minh, ánh mắt chế giễu nhìn Chung Minh:" Cậu còn muốn cầu cứu ai nữa? Cho dù là Matthew hay là quản gia Mary thì cũng không ai dung túng đối với loại người tay chân không sạch sẽ như cậu."Chung Minh đột nhiên ngước mắt, môi mím chặt, vẻ bình thản trên mặt xuất hiện một tia tức giận.Peach nhìn thấy sự tức giận của cậu, đắc ý nhếch môi, nốt ruồi ở cằm chuyển động.Tức giận trong mắt Chung Minh biến mất. Cậu dời mắt, nhìn về phía Albert đang đứng bên cạnh quản gia Mary. Nhóc ta cúi đầu thật sâu, tay phải đặt bên người nắm chặt.Xem ra sẽ không có người nói giúp cậu.Chung Minh rũ mắt, lại quay vẻ dáng vẻ lạnh lùng, chậm rãi xoè tay về phía trước.Peach thấy cậu xoè tay, ánh mắt hơi loé. Sâu trong lòng, gã ta kỳ thật có chút mong chờ hầu nam mới tới này xắn ống quần lên, lộ ra bắp chân trắng nõn.Bất quá tay cũng được. Gã ta nhìn Chung Minh xoè hai tay, mười ngón tay cậu tinh tế thon dài, lòng bàn tay mềm mại non mịn, thoạt nhìn là hai tay chưa từng làm việc nặng nhọc, đầu ngón tay rất nhỏ làm cho vết đâm nhỏ do hoa hồng gây ra càng trở nên gai mắt.Giống như một bức tranh sơn dầu thượng hạng.Peach hơi nheo mắt lại. Giây tiếp theo, âm thanh xé gió truyền đến. "Bốp" một tiếng, thước đánh vào lòng bàn tay Chung Minh.Đau đớn làm Chung Minh rên lên một tiếng, không khỏi co rúm tay lại."Duỗi tay ra." Giọng nói lạnh lùng của Peach truyền đến, trên mặt gã ta không còn nụ cười, đôi mắt dưới kính đặc biệt rợn người:" Nếu còn dám né liền thêm mười cái." Chung Minh thầm rít mấy hơi, chậm chạp duỗi tay ra, lập tức bị đánh một thước."Bốp!"Cây thước một lần nữa vung lên, thật ra lực đánh của Peach cũng không quá mạnh, nhưng làn da của Chung Minh quá non, nơi bị đánh đã sưng đỏ, vết đỏ hằn lên làn da trắng nõn, vết thương đối lập mãnh liệt khiến nó càng trở nên nặng nề hơn. Matthew nhìn vết thương kia, khi Peach vung cây thương lên lần nữa, lông mày cậu ta run lên, nhắm mắt cứng ngắc xoay đầu.Peach chú ý tới dáng vẻ của cậu ta, trong lòng cười khẩy, một lần nữa giơ cao cây thước."Đợi một chút."Động tác Peach dừng lại, quay đầu nhìn về phía âm thanh liền thấy một người phụ nữ trẻ tuổi tóc vàng đứng ở chỗ ngoặt tầng hai nhìn về phía họ.Quản gia Mary cũng ngẩng đầu, sửng sốt khi nhìn thấy người phụ nữ, nghi hoặc nói:"Joan tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì?"
Người lên tiếng là gia sư Joan. Ánh mắt cô ta nhẹ nhàng đảo qua người Chung Minh, rồi lạnh nhạt dời đi, nhìn quản gia Mary nói:" Công tước đại nhân nói ngài ấy có chút đói bụng.""Muốn hỏi quản gia có thể đem điểm tâm lên trước không?"Nghe vậy, quản gia Mary ngẩn người. Hiển nhiên loại yêu cầu này hiếm khi xuất hiện ở dinh thự. Bà ta chỉ ngạc nhiên chớp mắt, nói ngay:" Được, tôi sẽ lập tức đưa lên."Sau đó bà ta ra hiệu với Peach, định bụng rời đi.Nhưng đúng lúc này, Joan lại mở miệng:" Công tước đại nhân nói hy vọng có thể gặp hầu nam mới tới một lần."Nghe vậy, động tác của quản gia Mary dừng lại. Peach đột nhiên nhíu mày. Matthew mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Chung Minh.Là tiêu điểm được chú ý, Chung Minh chậm rãi ngẩng đầu, biểu còn mờ mịt hơn những người khác.Công tước? Đó là ai?Peach không thể tin được mà siết chặt thước, đột nhiên mở miệng:" Cái này hình như không phù hợp quy củ-------""Câm miệng." Nhưng mà lần này quản gia Mary lại lạnh giọng đánh gãy lời gã ta. Cấp bậc nghiêm ngặt ở dinh thự này, mệnh lệnh của công tước đại nhân là đại diện của quyền uy tối cao, ai cũng không thể cãi lời. Bà ta hít sâu một hơi, sửa sang lại biểu cảm, lạnh nhạt nói:"Tôi đã biết."Bà ta quay đầu, hướng Chung Minh vẫy tay:" Cậu lại đây."Chung Minh dừng một chút, nhìn Peach đang cắn răng ở đối diện, hơi do dự nhưng vẫn bước đến, lướt qua gã ta đi tới trước mặt quản gia Mary.Thần sắc trong đôi mắt màu xanh xám của nữ quản gia hiện lên sự bình tĩnh, tầm mắt dừng lại trên người Chung Minh, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của cậu.Lòng bàn tay đầy vết thương bị đánh sưng đỏ của Chung Minh hiện lên trong mắt bà ta.Matthew đứng ở sau quản gia Mary, nhìn những vết đánh hằn đỏ kia, giữ mày hiền lên chút u ám.Đồng thời, Chung Minh chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt có chút ửng đỏ, nhanh chóng lướt qua vai quản gia Mary nhìn Matthew một cái.Quản gia Mary không chú ý tới người phía sau chớp mắt cứng đờ. tựa hồ cảm thấy Chung Minh vì bản thân mắc phải "sai lầm" mà chấp nhận trừng phạt, biểu cảm của bà ta lại trở nên có chút nhu hoà, như một người mẹ duỗi tay ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi ở thái dương Chung Minh:"Xem ra cậu đã tiếp thu trừng phạt."Quản gia Mary ôn nhu nói. Tay phải giơ ra một cái chữ thập kim loại, nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính:"Nào, nói cùng ta--------- thượng đế tối cao, thỉnh cầu ngài tha thứ cho linh hồn tội lỗi của tôi."Chung Minh nhìn vẻ mặt của bà ta, cảm thấy người này có chút vấn đề, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, giống như quản gia Mary nói:" Thượng đế, cầu ngài tha thứ cho tôi."Ngữ khí cậu đặc biệt thành kính, đôi mắt rũ xuống dáng vẻ đặc biệt khiêm tốn. Quản gia Mary hài lòng gật đầu, buông tay cậu ra, xoay người nói:" Đi với ta."Chung Minh gật đầu đuổi theo, đem dáng mặt khác nhau của những người phía sau vứt sau người.Matthew mở to mắt, nhìn hình bóng của cậu, chân giật giật, nhưng rồi cuối cùng vẫn không di chuyển nửa bước.****Chung Minh trầm mặc đi phía sau quản gia Mary, một đường đi đến sau bếp. Nữ quản gia đi đến bên quầy rượu, cầm lấy một khay đựng đồ ăn nhét vào trong tay cậu. Cái khay nặng hơn ngoài dự đoán, trên tay Chung Minh là vết thương đau xót, cánh tay bị ép xuống dưới, suýt chút nữa làm rơi khay.Nặng quá!Chung Minh nhất thời có chút trợn mắt cắn chặt răng, môi mím chặt nhịn xuống đau đớn, miễn cưỡng cầm chắc khay đồ ăn trên tay."Tí nữa cậu đi theo tôi mang điểm tâm lên kia."Quản gia Mary không chú ý đến động tĩnh bên này của cậu, bà ta vẫn đang bận rộn trong bếp, không quay đầu mà đem một ly hồng trà đặt trên khay."Ta sẽ giới thiệu cậu với công tước đại nhân." Quản gia Mary một bên nói, một bên mở lò nướng, sau đó hương thơm ngọt ngào của điểm tâm lập tức ùa tới:"Trước khi ta mở miệng, cậu đừng nói một câu gì.""Cộp" một tiếng, khay đồ ăn trên tay Chung Minh xuất hiện một đĩa bánh quy chocolate. Động tác quản gia Mary lưu loát mà xoay người đi ra khỏi phòng bếp, Chung Minh nhanh chóng cầm khay đồ ăn đuổi theo bà ta, rũ mắt nhìn đồ vật trên tay. Đó là một khay con sứa mà trắng, mặt men gốm tinh tế, mặt trên được rải bột hoa hồng, cùng một ly hồng trà và một đĩa bánh quy nhỏ, cả ly và đĩa đều thống nhất là một bản vẽ hoa hồng.
Người lên tiếng là gia sư Joan. Ánh mắt cô ta nhẹ nhàng đảo qua người Chung Minh, rồi lạnh nhạt dời đi, nhìn quản gia Mary nói:" Công tước đại nhân nói ngài ấy có chút đói bụng.""Muốn hỏi quản gia có thể đem điểm tâm lên trước không?"Nghe vậy, quản gia Mary ngẩn người. Hiển nhiên loại yêu cầu này hiếm khi xuất hiện ở dinh thự. Bà ta chỉ ngạc nhiên chớp mắt, nói ngay:" Được, tôi sẽ lập tức đưa lên."Sau đó bà ta ra hiệu với Peach, định bụng rời đi.Nhưng đúng lúc này, Joan lại mở miệng:" Công tước đại nhân nói hy vọng có thể gặp hầu nam mới tới một lần."Nghe vậy, động tác của quản gia Mary dừng lại. Peach đột nhiên nhíu mày. Matthew mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Chung Minh.Là tiêu điểm được chú ý, Chung Minh chậm rãi ngẩng đầu, biểu còn mờ mịt hơn những người khác.Công tước? Đó là ai?Peach không thể tin được mà siết chặt thước, đột nhiên mở miệng:" Cái này hình như không phù hợp quy củ-------""Câm miệng." Nhưng mà lần này quản gia Mary lại lạnh giọng đánh gãy lời gã ta. Cấp bậc nghiêm ngặt ở dinh thự này, mệnh lệnh của công tước đại nhân là đại diện của quyền uy tối cao, ai cũng không thể cãi lời. Bà ta hít sâu một hơi, sửa sang lại biểu cảm, lạnh nhạt nói:"Tôi đã biết."Bà ta quay đầu, hướng Chung Minh vẫy tay:" Cậu lại đây."Chung Minh dừng một chút, nhìn Peach đang cắn răng ở đối diện, hơi do dự nhưng vẫn bước đến, lướt qua gã ta đi tới trước mặt quản gia Mary.Thần sắc trong đôi mắt màu xanh xám của nữ quản gia hiện lên sự bình tĩnh, tầm mắt dừng lại trên người Chung Minh, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của cậu.Lòng bàn tay đầy vết thương bị đánh sưng đỏ của Chung Minh hiện lên trong mắt bà ta.Matthew đứng ở sau quản gia Mary, nhìn những vết đánh hằn đỏ kia, giữ mày hiền lên chút u ám.Đồng thời, Chung Minh chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt có chút ửng đỏ, nhanh chóng lướt qua vai quản gia Mary nhìn Matthew một cái.Quản gia Mary không chú ý tới người phía sau chớp mắt cứng đờ. tựa hồ cảm thấy Chung Minh vì bản thân mắc phải "sai lầm" mà chấp nhận trừng phạt, biểu cảm của bà ta lại trở nên có chút nhu hoà, như một người mẹ duỗi tay ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi ở thái dương Chung Minh:"Xem ra cậu đã tiếp thu trừng phạt."Quản gia Mary ôn nhu nói. Tay phải giơ ra một cái chữ thập kim loại, nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính:"Nào, nói cùng ta--------- thượng đế tối cao, thỉnh cầu ngài tha thứ cho linh hồn tội lỗi của tôi."Chung Minh nhìn vẻ mặt của bà ta, cảm thấy người này có chút vấn đề, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, giống như quản gia Mary nói:" Thượng đế, cầu ngài tha thứ cho tôi."Ngữ khí cậu đặc biệt thành kính, đôi mắt rũ xuống dáng vẻ đặc biệt khiêm tốn. Quản gia Mary hài lòng gật đầu, buông tay cậu ra, xoay người nói:" Đi với ta."Chung Minh gật đầu đuổi theo, đem dáng mặt khác nhau của những người phía sau vứt sau người.Matthew mở to mắt, nhìn hình bóng của cậu, chân giật giật, nhưng rồi cuối cùng vẫn không di chuyển nửa bước.****Chung Minh trầm mặc đi phía sau quản gia Mary, một đường đi đến sau bếp. Nữ quản gia đi đến bên quầy rượu, cầm lấy một khay đựng đồ ăn nhét vào trong tay cậu. Cái khay nặng hơn ngoài dự đoán, trên tay Chung Minh là vết thương đau xót, cánh tay bị ép xuống dưới, suýt chút nữa làm rơi khay.Nặng quá!Chung Minh nhất thời có chút trợn mắt cắn chặt răng, môi mím chặt nhịn xuống đau đớn, miễn cưỡng cầm chắc khay đồ ăn trên tay."Tí nữa cậu đi theo tôi mang điểm tâm lên kia."Quản gia Mary không chú ý đến động tĩnh bên này của cậu, bà ta vẫn đang bận rộn trong bếp, không quay đầu mà đem một ly hồng trà đặt trên khay."Ta sẽ giới thiệu cậu với công tước đại nhân." Quản gia Mary một bên nói, một bên mở lò nướng, sau đó hương thơm ngọt ngào của điểm tâm lập tức ùa tới:"Trước khi ta mở miệng, cậu đừng nói một câu gì.""Cộp" một tiếng, khay đồ ăn trên tay Chung Minh xuất hiện một đĩa bánh quy chocolate. Động tác quản gia Mary lưu loát mà xoay người đi ra khỏi phòng bếp, Chung Minh nhanh chóng cầm khay đồ ăn đuổi theo bà ta, rũ mắt nhìn đồ vật trên tay. Đó là một khay con sứa mà trắng, mặt men gốm tinh tế, mặt trên được rải bột hoa hồng, cùng một ly hồng trà và một đĩa bánh quy nhỏ, cả ly và đĩa đều thống nhất là một bản vẽ hoa hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz