[ĐM/HOÀN] BÁC SĨ GIANG MANG THAI CON CỦA ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN
Không có gì hết
Thẩm Phương Dục nghiêng đầu nhìn Giang Tự, bỗng nhiên nhớ tới cậu chàng trong quán bar: "Tôi nói chứ... chắc cậu không phải đồng tính luyến ái đâu ha."
Một đấm nện trên bụng hắn, Giang Tự bẻ khớp xương híp mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi cao 1m88, cho dù là đồng tính luyến ái thì... tôi cũng là 1."
Giang Tự quá say nên cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì. Nếu anh tỉnh táo lại, có lẽ anh sẽ nhận ra bản thân đã bị mấy lời nói xà lơ của Thẩm Phương Dục dụ xuống hố.
Cũng may Thẩm Phương Dục cũng say đến nửa mê nửa tỉnh, nên không có phát hiện lỗ hổng trong lời nói của anh. Hắn chỉ nhạy cảm bắt được con số, theo bản năng đáp trả: "Tôi cao 1m88,4 đấy."
Giang Tự: "Tôi cao 1m88,43."Ai mà không biết tính số lẻ chứ."Ha~" Thẩm Phương Dục cười ra tiếng"Tôi cao 1m88,44.""Đệch..." Giang Tự trừng mắt liếc hắn.Thẩm Phương Dục càng ngày càng quá đáng: "Không chỉ tôi cao hơn cậu, mà cậu tin không? Con hàng của tôi cũng dài hơn con hàng của cậu.""Tôi không tin!"Dục vọng thắng thua của đàn ông giống như được khắc vào DNA, đặc biệt dưới tác dụng của cồn vào như nuốt sạch lý trí.Thẩm Phương Dục thẳng tay cởi quần, rồi giơ tay cởi luôn quần Giang Tự. Quần tây cắt may vừa người che khuất đi đôi chân cao dài của anh, trông đặc biệt cảnh đẹp ý vui.Đại khái Giang Tự cũng uống đến đần người ra rồi, trong đầu chỉ đầy câu không thể thua Thẩm Phương Dục, vậy mà lại để hắn tuỳ tiện cởi quần ra. Hai người cuối đầu nhìn cùng lúc, sau đó nhìn nhau trăm miệng một lời nói: "Tôi dài hơn cậu!""Không thể nào." Thẩm Phương Dục trực tiếp kéo tay Giang Tự qua, đè lên thằng em của mình."Tự cậu dùng tay đo đi."Tay Giang Tự rất trắng, ngón tay thon dài, còn có một vết chai mỏng. Bởi vì bàn tay không có nhiều thịt nên còn có thể thấy mạch máu màu xanh nhạt nổi trên mu bàn tay. Có thể là do vừa uống rượu xong nên máu đều dồn lên trên đầu, ngược lại bàn tay anh có chút lạnh. Lúc đụng vào Thẩm Phương Dục, hắn hơi run lên một chút."Cậu đừng nhúc nhích!" Trong đầu Giang Tự chỉ còn lại mỗi suy nghĩ đo đạc dài ngắn, bàn tay của anh cứ cọ tới cọ lui trên hàng họ của Thẩm Phương Dục. Thẩm Phương Dục rối loạn cúi đầu, kích thích thị giác khiến đầu óc của hắn đần ra.Đôi tay ngày thường luôn hoàn thành tuần tự từng bước phẫu thuật đang xoa nắn trên người hắn, trong lòng hắn đột nhiên hoảng hốt chẳng hiểu vì sao."Đập cái gì mà đập." Một bên hắn ghét bỏ trái tim chưa hiểu sự đời của mình, một bên sờ soạng nắm tay Giang Tự. Giang Tự bị cắt ngang nên khó chịu giương mắt nhìn hắn, bởi vì động tác ngẩng đầu mà vài sợi tóc mái rủ xuống che trước mắt anh. Lúc này Thẩm Phương Dục mới nhận ra mắt kính của Giang Tự không biết rớt lúc nào rồi.Mắt Giang Tự là mắt hai mí, có lẽ bởi vì cận thị nên khi không có mắt kính trông hơi mơ hồ. Đôi mắt dưới cặp kính có vẻ sắc bén lúc này lại như dịu dàng dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp. Giang Tự như này làm Thẩm Phương Dục cảm thấy xa lạ. Chất cồn khiến đầu óc đến thân thể Thẩm Phương Dục cứ lâng lâng giống như đang đi trên mây, rồi giống đang trong giấc mơ vậy.Thẩm Phương Dục ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Giang Tự một lúc, bỗng nhiên hắn phát hiện bên dưới đuôi mắt của Giang Tự có một nốt ruồi nhỏ.Nốt ruồi đó rất nhỏ, bình thường bị mắt kính che mất nên hắn cũng chẳng thèm để ý. Hiện tại đột nhiên phát hiện khiến Thẩm Phương Dục như bị nghiện, cứ nhìn chằm chằm vào nó không thể nào dời mắt được.Kỳ lạ mà Thẩm Phương Dục cảm thấy nốt ruồi đó có chút quyến rũ.Mặt Giang Tự là kiểu trắng lạnh, một nốt ruồi màu đen như vậy xuất hiện trông đặc biệt rõ ràng. Thẩm Phương Dục nhìn nốt ruồi đó đến hoa mắt, yết hầu lên xuống một cái, bỗng nhiên quên mất người nằm trên giường là ai.Vì thế một giây sau, ma xui quỷ khiến Thẩm Phương Dục nhẹ nhàng đặt môi lên nốt ruồi nhỏ đó.Lông mi Giang Tự run run, hơi mờ mịt híp mắt. Ý thức của anh mơ màng, sau một lúc Giang Tự mới hơi nghiêng đầu. Một tay Thẩm Phương Dục chống trên gối cúi đầu nhìn Giang Tự. Trong nháy mắt anh nghiêng đầu, Thẩm Phương Dục nhạy bén phát hiện trên cổ anh cũng có một nốt ruồi đen nhỏ."Mẹ tôi nói những người trắng trẻo rất dễ có nốt ruồi, đúng thật nhỉ?"Hắn nói xong rồi lại cúi đầu hôn xuống, giống như một cái bình đi thu thập nốt ruồi vậy.Môi Thẩm Phương Dục rất lạnh, bất chợt chạm vào cần cổ đang nóng khiến Giang Tự ngẩng đầu theo bản năng. Đường nét cằm của anh vô cùng xinh đẹp, bởi vì ngửa đầu ra nên trông rất rõ ràng.Thẩm Phương Dục còn muốn hôn xuống, lại bị Giang Tự chặn lại."Nóng." Giang Tự nhắm hai mắt, cọ ra nếp nhăn trên gối đầu, không thèm khách sáo nói"Đi mở điều hoà đi."Thẩm Phương Dục nghe lời đi mở điều hoà xong quay lại, một tay hắn chống đầu rũ mắt nhìn xuống Giang Tự đang nằm. Vừa nãy hai người bọn họ lăn lộn ở trên giường một lúc, áo sơ mi của Giang Tự đã bị cuốn lên khỏi eo rồiVẫn là Giang Tự trong mơ đáng yêu hơn, Thẩm Phương Dục nghĩ. Anh không quậy không phá, tuy dưới ánh đèn màu vàng ấm áp trông có vẻ không chân thật lắm nhưng nhìn cũng thấy vui lòng.Ánh mắt Thẩm Phương Dục xẹt qua vòng eo thon mịn màng của Giang Tự, quần nhau nãy giờ nên trên áo sơ mi chỉ còn sót vài cái nút. Bởi vì không có tiếp xúc với ánh mặt trời nên làn da trên ngực Giang Tự rất trắng, Thẩm Phương Dục liếc mắt liền thấy một nốt ruồi ở giữa.Khác với hai nốt ruồi lúc nãy, nốt ruồi này là màu đỏ. Trông giống như cất giấu một giọt máu bên trong vậy.Bác sĩ Thẩm - bình thu thập nốt ruồi - Phương Dục nhìn chằm chằm nó nửa ngày, sau đó xoa xoa đôi mắt, trong lòng nóng tới hoảng. Hắn giơ ngón tay đè xuống nốt ruồi son đó như ấn chốt mở, phía trên bỗng truyền đến một tiếng rên không rõ lắm.Đỉnh đầu Thẩm Phương Dục đã tê rần."Đệch, cậu đừng có đè tôi..."Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi muốn ngồi dậy, Giang Tự cũng hốt hoảng như nhận ra điều gì đó. Anh cảm thấy phiền trong lòng, giơ chân dùng sức đạp Thẩm Phương Dục một cái: "Biến."Nhưng một chân này cũng chỉ đá vào không khí. Lúc Thẩm Phương Dục né cú đá của anh đã thuận tay nắm được mắt cá chân Giang Tự.Mắt cá chân của Giang Tự rất nhỏ, làn da cũng mịn màng. Thẩm Phương Dục không nhịn được vuốt ve thêm một lát.Lại một tiếng rên rỉ nhỏ truyền ra.Không giống như trong phim, giọng nói của đàn ông có hơi trầm, xen kẽ một chút lãnh đạm, nhưng lại như đang đổ thêm dầu vào lửa.Bỗng nhiên Thẩm Phương Dục cúi đầu, ánh mắt tối tăm không rõ nhìn về điểm cuối của đôi chân kia.Giấc mơ này cũng kích thích quá rồi đó!Hắn buông thả bản thân chìm vào giấc mơ ngọt ngào này, đôi môi hơi lạnh chạm lên mắt cá chân nong nóng. Từng nụ hôn rải rác dần dần men theo đôi chân dài dời lên trên. Giang Tự hừ khẽ một tiếng, cơ bắp bên đùi trong run lên nhè nhẹ. Cảm giác nhột nhột trên đùi truyền đến khiến đại não mơ màng vì rượu của anh dần nóng lên. Cái nóng lan đến trên mặt, làm anh phải hé miệng thở dốc. Giang Tự hơi lắc chân, đạp lên lồng ngực nóng hầm hập của Thẩm Phương Dục. "Làm gì đó... biến đi.""Không thích." Thẩm Phương Dục giữ chặt bắp đùi anh, ánh mắt mơ màng nhìn vào "Giang em" đã hơi thức dậy. "Cậu cũng có phản ứng rồi này." Giang Tự lại hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Cũng có phải bị liệt dương đâu mà không phản ứng." Giang Tự hơi chống tay ngồi dậy, một tay vươn ra nắm tóc Thẩm Phương Dục, kéo đầu hắn lại gần. "Giờ cậu muốn làm gì hả?"Thẩm Phương Dục mỉm cười, đôi mắt đào hoa mơ màng vì rượu, mí mắt ửng hồng trong càng quyến rũ hơn gấp ngàn lần. "Làm cậu.""Cậu điên à? Muốn làm cũng là ông đây làm cậu!"Giang Tự dùng sức lật người Thẩm Phương Dục lại, anh ngồi ngang bụng hắn, hai tay bắt lấy hai tay Thẩm Phương Dục chặn trên đầu hắn. Thẩm Phương Dục thả lỏng người, mỉm cười nhìn anh, hông hẩy nhẹ lên một cái."Hoá ra cậu thích tư thế này à?"Giang Tự nóng máu, đấm một cái lên ngực Thẩm Phương Dục."Đồ biến thái!"
Thẩm Phương Dục bật cười, bỗng hắn gồng người lật anh lại. Đôi tay nhanh chóng rút cà vạt ra trói tay Giang Tự.
Giang Tự bị trói tay xong vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt bị cận hơi nhíu lại nhìn hắn.
"Cậu mau cởi ra cho tôi."
"Không cởi."
Thẩm Phương Dục cúi người hôn nhẹ lên nốt ruồi dưới mi mắt Giang Tự. Thật ra nãy giờ hắn vẫn luôn bị nốt ruồi này thu hút. Dưới ánh mắt mơ màng và đầu óc quay cuồng vì chất cồn, thì cái nốt ruồi nhỏ màu đen này vẫn luôn thu hút hắn, dù làm gì cũng không dời sự chú ý đi được.
Hàng mi Giang Tự khẽ run lên vì ngứa, anh quay mặt sang một bên khiến nụ hôn rơi vào gò má mình.
Thẩm Phương Dục không tránh, thuận thế hôn dần đến vành tai mỏng manh đang ửng đỏ.
Cái chạm nhẹ ban đầu dần biến chất, nụ hôn trở nên ướt át hơn. Tiếng mút mát lẫn với tiếng nước vang vọng trong không gian khiến bầu không khí cũng trở nên mờ ám.
Đôi môi rời khỏi vành tai, chuyển sang cần cổ trắng ngần. Hai tay Thẩm Phương Dục lưu loát cởi nút áo sơ mi, sau đó kéo cái áo vướng víu ra khỏi người Giang Tự.
Bởi vì việc "so hàng" ban nãy mà cả hai đã cởi sạch quần bên dưới. Hiện giờ Thẩm Phương Dục lại cởi áo anh ra, nên lúc này Giang Tự đang trong tình trạng khoả thân hoàn toàn.
Thẩm Phương Dục nhổm người dậy, ngắm nhìn Giang Tự khoả thân nằm trên đệm. Hai tay anh bị trói trên đỉnh đầu bởi chiếc cà vạt màu đen. Cơ thể màu trắng lạnh nằm trên ga giường màu tối càng nổi bật hơn.
Và thứ thu hút sự chú ý của Thẩm Phương Dục chính là nốt ruồi son đỏ tươi ngay giữa ngực Giang Tự. Thẩm Phương Dục nhìn chằm chằm vào nó, ngón tay vươn ra đè mạnh lên.
Giang Tự hừ một tiếng, xoay đầu lại nhìn hắn: "Mắc gì... cậu cứ ấn nó hoài vậy."
Thẩm Phương Dục không trả lời, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên nốt ruồi son. Sau đó tựa như mất không chế, Thẩm Phương Dục vươn lưỡi hết liếm rồi lại mút. Mạnh đến nỗi vùng da xung quanh bắt đầu đỏ lên.
Giang Tự hơi khó chịu vặn vẹo eo, dương vật bên dưới cũng hoàn toàn cương cứng.
Thẩm Phương Dục cũng không khá hơn là bao, hắn đã cứng từ lâu, từ nãy đến giờ vẫn luôn cố nhịn.
Nhưng có vẻ bây giờ không nhịn được nữa, Thẩm Phương Dục dần mất khống chế, động tác cũng dần quá trớn hơn.
Hai tay hắn mơn trớn khắp cơ thể Giang Tự, nhẹ nhàng chơi đùa với đầu vú của anh. Cảm giác xa lạ truyền đến khiến Giang Tự cau mày, tiếng rên rỉ nhỏ vụn vang lên.
Đôi môi Thẩm Phương Dục lướt qua lớp cơ bụng xinh đẹp của Giang Tự, cho đến khi hắn đột ngột ngậm dương vật của anh vào miệng.
"Ư..."
Giang Tự mím môi chặn lại tiếng rên rỉ sắp thoát ra. Anh hơi vặn eo, vừa muốn đút vào sâu hơn nhưng cũng muốn rút ra. Cảm giác sung sướng xen lẫn mâu thuẫn làm Giang Tự không biết nên phản ứng như thế nào.
Thẩm Phương Dục đã bắt đầu phun ra nuốt vào, đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng lướt qua lướt lại vùng nhạy cảm bên dưới quy đầu. Giang Tự cong chân, bắp đùi hơi dùng sức căng lên, khoái cảm đánh ập vào đầu óc.
Anh nằm hờ tóc hắn: "Đừng..."
Thẩm Phương Dục không quan tâm, hắn tiếp tục đè hai đùi anh lại rồi ngậm vào càng sâu hơn.
"Ưm.."
Giang Tự không chịu được kích thích như vậy. Vốn bình thường anh không có quá nhiều ham muốn trên phương diện này. Chưa kể công việc bác sĩ đã quá bận rộn khiến anh chẳng còn mấy thời gian để giải toả. Thế nên bác sĩ Giang đầu hàng rất nhanh.
Khoảnh khắc bắn tinh, Giang Tự nắm tóc Thẩm Phương Dục kéo mạnh ra. Tinh dịch phun ra dính vào miệng và cằm hắn.
Thẩm Phương Dục nhổm dậy theo lực kéo, hắn rút khăn giấy lau miệng và cằm, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Giang Tự không biết đang nghĩ gì.
Giang Tự khép hờ mắt thở dốc, tận hưởng khoái cảm sau xuất tinh.
Bỗng anh cảm thấy mông mình lạnh lạnh, có gì đó trơn ướt đang mân mê bên ngoài lối vào.
Giang Tự mở mắt ra nhìn xuống, thấy Thẩm Phương Dục đã đeo bao cao su vào ngón tay, đang bóp gel bôi trơn ra bôi lên lối vào phía sau của anh.
Giang Tự cau mày: "Cậu làm thật à?"
Thẩm Phương Dục hừ cười một tiếng: "Giờ cậu hỏi câu này không thấy thừa hả?"
Ngón tay từ từ đâm vào, lần đầu tiên có vật lạ xâm nhập nơi đó khiến Giang Tự khó chịu cau mày. Anh nhịn cảm giác khó tả, rất muốn giơ chân đạp Thẩm Phương Dục một cái.
Nhờ vào gel bôi trơn và bao cao su trên ngón tay, Thẩm Phương Dục thuận lợi đẩy một ngón tay vào trong. Hắn bắt đầu xoay tròn ngón tay rồi nhẹ nhàng ra vào, mở rộng cho anh.
Mồ hôi trượt từ trán xuống cằm, rồi rơi trên đùi Giang Tự. Thẩm Phương Dục khẽ thở dốc, đôi mắt đỏ bừng vì rượu và tình dục đang nhìn chăm chú vào lỗ nhỏ đỏ hồng.
Lỗ nhỏ lần đầu bị khai mở đang gấp gáp cắn mút ngón tay hắn. Thẩm Phương Dục không thể tưởng tượng được chút nữa khi đâm vào đây sẽ sướng đến nhường nào.
Giang Tự cau mày khó chịu, anh hơi cong eo muốn đẩy vật lạ ra khỏi người mình. Nhưng Thẩm Phương Dục đè chặt anh như gọng sắt, khiến anh không thể làm gì được cả.
Từ một ngón tay đến hai ngón tay rồi ba ngón tay, động tác của Thẩm Phương Dục càng lúc càng nhanh. Tiếng nước òm ọp vang lên trong không gian, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ nho nhỏ hoà vào nhau tạo thành bản nhạc dâm đãng.
"Đủ.. đủ rồi."
Giang Tự khó chịu vặn vẹo eo, cảm giác vừa ngứa vừa xót khiến anh không chịu nổi. Muốn có gì đó dừng lại sự tra tấn ngọt ngào này.
Thẩm Phương Dục thở hắt ra một hơi, bản thân hắn cũng không chịu nổi nữa. Dương vật cương cứng như gậy sắt, nóng lòng muốn vùi vào nơi ẩm ướt ấm áp kia lắm rồi.
Hắn rút tay ra, bôi gel lên dương vật rồi hấp tấp xông vào.
"A..."
Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, một tiếng thoả mãn và một tiếng nghẹn ngào.
Dù đã mở rộng kỹ càng nhưng ba ngón tay làm sao so được với dương vật của người đàn ông trưởng thành. Giang Tự bị cảm giác đau bất ngờ đánh úp, sự sung sướng ban nãy cũng bay mất đi một nửa.
Thẩm Phương Dục hơi ngừng lại để Giang Tự thích ứng, cũng để bản thân bình tĩnh sau cảm giác ép chặt sung sướng này.
Bên trong lỗ thịt của Giang Tự vừa ướt vừa nóng, từng thớ thịt co bóp hút chặt quy đầu hắn, làm hắn sung sướng không chịu được.
Thẩm Phương Dục nhìn thấy chân mày Giang Tự hơi giãn ra thì bắt đầu động thân. Hắn nhẹ nhàng đâm rút, cho đến khi toàn bộ dương vật đều vùi vào lỗ thịt ấm áp.
Hai tay đang bị trói của Giang Tự chống trên vai hắn, tựa như đang từ chối nhưng cũng tựa như đón mời.
"Giang Tự..."
Thẩm Phương Dục khẽ gọi tên anh, thân dưới vẫn di chuyển rất nhẹ nhàng chậm rãi.
Giang Tự đã dần quen với sự xâm nhập xa lạ, sau đó anh bắt đầu khó chịu với tốc độ chậm như rùa bò kia.
"Cậu.. không còn sức à?"
Thẩm Phương Dục hừ một tiếng, đâm mạnh một cái.
"Ư..."
"Cậu mới không có sức ấy! Có tin tôi chơi chết cậu không?"
"Cậu thử xem?"
Thách thức luôn là điểm trí mạng với con trai, chưa kể đây là hai vị vua chuyên tranh giành đấu đá nữa chứ.
Thẩm Phương Dục bắt đầu tăng tốc, tiếng bạch bạch liên tiếp vang lên trong phòng. Hắn đâm vừa nhanh vừa mạnh, tiếng rên rỉ toát ra từ miệng Giang Tự cũng càng lúc càng to hơn.
Thẩm Phương Dục chợt dừng, nắm vai anh làm anh xoay người lại quỳ trên giường. Trong lúc đó hắn vẫn cắm dương vật trong lỗ thịt khiến dương vật xoay một vòng cạ vào điểm nhạy cảm. Giang Tự quỳ trên giường mà không kiềm được hai bắp đùi run rẩy.
Thẩm Phương Dục chống tay xuống giường, đè lên lưng anh tiếp tục đâm rút. Hắn hôn khẽ lên vành tai anh rồi ngậm mút. Vành tai mong manh nhạy cảm bị hắn ngậm trong miệng chơi đùa đến đỏ bừng.
Từng chiếc hôn ướt át rơi trên đầu vai, rồi hắn chợt há miệng cắn lên gáy anh một cái.
"A ưm... Thẩm Phương Dục..."
"Hửm?"
Hàm răng vẫn cắn giữ vùng da gáy mà nhẹ nhàng nhay mút. Sau đó hắn nhả ra, vươn lưỡi liếm lên vết răng mới.
"Cậu là chó à?"
Giang Tự quay đầu lại trừng hắn, vừa thở dốc vừa hỏi.
Thẩm Phương Dục không trả lời, hắn bị đôi mắt mờ sương của anh thu hút. Vì kính cận đã rớt từ lúc nào nên anh phải luôn nheo mắt, giờ đây trong đôi mắt đó lại thêm chút long lanh và ửng đỏ vì tình dục.
Thẩm Phương Dục không nhịn được, hắn giơ tay giữ chặt cằm anh, bỗng cúi xuống hôn lên môi anh thật mạnh.
"Ư.. Thẩm..."
Chiếc lưỡi ẩm ướt luồn vào giữa kẽ răng khi Giang Tự mở miệng nói chuyện. Nó nhanh chóng quấn lấy lưỡi Giang Tự cùng nhau nhảy múa. Nó lướt qua vòm miệng, lướt qua những chiếc răng trắng rồi bắt đầu đâm vào rút ra hệt như hành động dưới thân hắn vậy.
"Ưm..ức..."
Giang Tự bị giữ chặt cằm, chịu dựng chiếc lưỡi của Thẩm Phương Dục càn quét trong khoang miệng. Anh không kịp nuốt nước bọt, để nó tràn ra khoé môi rồi chảy xuống cằm, làm ướt bàn tay đang nắm chặt cằm anh.
Thẩm Phương Dục càng hôn càng sâu, động tác dưới thân cũng càng lúc càng mạnh bạo. Tiếng rên rỉ toát ra bị hắn nuốt hết vào bụng.
Đến khi Thẩm Phương Dục buông tha cho đôi môi của Giang Tự thì anh cũng đã mệt lả. Bị ép quay đầu, bị ép mở miệng để hắn hôn thật sâu. Bên dưới còn bị hắn đâm liên tục khiến cả người anh tê dại cả đi.
Thẩm Phương Dục lật người anh lại, nâng hai chân anh gác lên vai bắt đầu chạy nước rút. Tư thế này làm dương vật hắn đâm đúng vào điểm G của Giang Tự. Anh không chịu nổi khoái cảm mạnh mẽ như lốc xoáy này, hai chân hơi vùng vẫy muốn từ chối.
"Đừng... Thẩm Phương Dục... không chịu nổi.."
"Cậu yếu vậy à... Giang Tự."
Thẩm Phương Dục vừa thở dốc vừa nở nụ cười thiếu đánh. Cứ thấy nụ cười này của hắn là anh lại ngứa tay.
Nói thì nói vậy nhưng Thẩm Phương Dục lại quay sang hôn lên mắt cá chân anh một cái rồi thả chân anh xuống.
Hắn xoay người nằm xuống, sau đó kéo Giang Tự ngồi lên bụng mình.
"Tự cậu làm đi."
Giang Tự hừ một tiếng, anh muốn làm Thẩm Phương Dục bắn ra trong vòng vài phút. Ở đó mà cười nhạo anh.
Giang Tự nhổm người dậy nhét dương vật Thẩm Phương Dục vào trong, sau đó bắt đầu vặn eo lên xuống.
Thẩm Phương Dục mở to mắt nhìn kỹ hình ảnh này. Đúng là giấc mơ ngọt ngào, bình thường làm gì hắn được nhìn thấy hình ảnh này của Giang Tự chứ.
Giang Tự nhuốm mùi tình dục trần truồng ngồi trên người hắn, tự mình ăn dương vật hắn. Tiếng rên rỉ nhỏ vụn, gương mặt kiềm chế sung sướng kia làm dương vật hắn như muốn nổ tung.
Giang Tự tăng tốc nhún trên dương vật, cơ vòng co bóp siết chặt khiến Thẩm Phương Dục nhịn không được phải rên lên thành tiếng.
"Ha...ư.. Giang Tự.."
Giang Tự vừa tự nhún vừa tự vuốt ve dương vật cho mình, khoái cảm trong người anh sắp nổ tung, anh cũng đã sắp không nhịn nổi.
Tốc độ vuốt ve dương vật trên tay tăng nhanh hơn, cho đến khi anh rùng mình bắn tinh, lỗ thịt cũng vô thức co bóp siết chặt. Giang Tự nhân lúc này ngồi mạnh xuống khiến dương vật đâm vào thật sâu.
Hai tiếng rên rỉ đồng thời vang lên, Thẩm Phương Dục cũng buông súng đầu hàng.
"Ha..."
Sau giây phút bắn tinh sung sướng, hai tiếng thở dài thoả mãn lại đồng thời vang lên. Giang Tự mệt mỏi ngã xuống người Thẩm Phương Dục nằm thở dốc.
Thẩm Phương Dục cũng không khá hơn, hắn ôm lấy cơ thể mướt mồ hôi của Giang Tự mà từ từ tìm lại bình tĩnh.
"Cậu bị nhún có 3 phút đã bắn rồi, yếu ớt." Giang Tự đang thở dốc vẫn không quên mỉa mai hắn.
"Cái đệt Giang Tự, cậu nói lý chút đi. Trước đó tôi đã làm hơn 15 phút rồi đấy."
"Tôi không biết, cậu là đồ yếu ớt." Giang Tự bỗng nổi hứng vô lý ngang, không cần quan tâm đúng sai logic gì nữa cả.
Thẩm Phương Dực tức mình, xoay người đè anh xuống. Dương vật trong cơ thể Giang Tự nhanh chóng cứng trở lại như thể đang chứng mình nó không hề yếu.
"Tôi yếu á? Được, tối nay cậu không yên với tôi đâu Giang Tự à."
Thẩm Phương Dục tháo cà vạt đang trói tay Giang Tự ra, chuyển sang bịt mắt anh. Cà vạt đen che đi đôi mắt xinh đẹp, màu đen nổi bật trên làn da trắng lạnh làm Giang Tự trông cực kỳ quyến rũ.
Thẩm Phương Dục cúi đầu hôn lên môi anh, thân dưới bắt đầu nhúc nhích, chuẩn bị cho một vòng đâm rút mới.
Đêm vẫn còn dài lắm...
———
Viết một lèo luôn mn ơi 🤣 Đúng là cứ đụng tới mấy thứ 18+ là văn chương lai láng mà!
Xong gòy đó, mn nhận quà vui vẻ nha! Yêu mn 💜😘
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz