Dm H Van Song Tinh Trang Chu Muon Mot Chut
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad và Wordpess)Chương 9.Huyền Ngọc rút ra cự vật vẫn còn cứng rắn như cũ, nhanh chóng lấy một cây bạch ngọc hình trụ (s*x toy á) lấp kín hoa huyệt, Nhạc Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, cúc huyệt lại lần nữa bị thao mở!"Trang chủ...... Huyền Ngọc......" Nhạc Điềm khóc lóc xin tha, "Cầu xin ngươi...... Từ bỏ......""Đêm nay là trừng phạt," Huyền Ngọc đã bắn một lần càng thêm kéo dài, cự vật dưới háng dần dần đứng thẳng rồi lớn hơn nữa, "Ta nhất định sẽ làm ngươi vĩnh viễn không quên đêm nay!"Thọc vào rút ra kịch liệt đem dịch nhầy bôi trơn ở phía trước đánh thành nước văng khắp nơi, 'bạch bạch' một vòng dịch nhầy dính ở huyệt khẩu, giống như tinh dịch, đáng tiếc là chỉ sợ đêm nay hậu huyệt không được buông tha.Huyền Ngọc không ngừng biến hóa góc độ đâm thọc, hung hăng đỉnh vào mỗi một tấc thịt ruột, cuối cùng tìm được một chỗ nhô lên."!!!" Nhạc Điềm trợn to mắt không nhịn được thét chói tai, cổ họng căng chặt lại như thất thanh. Hoa huyệt cắn lấy cây trụ ngọc hút vào bên trong, hậu huyệt càng xoắn chặt cự căn hơn!"Đâm sâu như thế, trừ ta ra, còn ai có thể thỏa mãn ngươi được."Người song tính thể chất đặc thù, luôn có hai bộ phận sinh dục, điểm sướng trong hậu huyệt bị tử cung đẩy vào bên trong, nếu không phải Huyền Ngọc thiên phú dị bẩm, sợ là vĩnh viễn cũng không thể làm Nhạc Điềm cảm nhận được hậu huyệt bị thao sướng là như thế nào.Nếu tìm được điểm sướng rồi, Huyền Ngọc liền không ngừng dùng quy đầu cường tráng hung ác đâm vào chỗ đó!"A!! A!! Quá kịch liệt! Không cần!!"Nhạc Điềm bị trang chủ nắm lấy tóc ép cúi đầu, nghe được một câu mệnh lệnh lãnh khốc: "Mở mắt ra!"Nhạc Điềm không dám phản kháng, thuận theo mở bừng mắt, lại nhìn thấy cự vật đang điên cuồng ra vào, cái bụng nhỏ bằng phẳng trắng nõn của cậu bị đỉnh nhô lên một khối!"A a a!" Nhạc Điềm điên cuồng thét chói tai, đôi mắt lại giống như bị dính vào chỗ kia không dời tầm mắt đi chỗ khác được, trơ mắt nhìn cự vật lần lượt va chạm ra vào trong cơ thể cậu, tiếp theo đó là bụng nhỏ bị cự vật hung ác đỉnh đến nhô lên!"Ta sẽ chết! Ta nhất định sẽ chết!" Nhạc Điềm điên cuồng lắc đầu, thị giác đánh sâu vào làm thế giới của cậu đều muốn sụp đổ!"Dù có chết cũng là bị ta thao chết!" Huyền Ngọc buông ra đầu Nhạc Điềm, bắt lấy đầu gối cậu ép cong xuống, làm cho cặp mông vểnh nâng lên, cúc huyệt ở kẽ mông bị lộ ra, đang bị cự vật của hắn mạnh mẽ thao vào trong!"A a a a!" Điểm sướng kia nào chịu được hành động thao tàn nhẫn mãnh liệt như vậy, tiểu côn thịt cương cứng nhịn không được, không chịu được mấy lần đâm liền bắn ra luôn. Nhạc Điềm sống sờ sờ bị thao bắn.Huyền Ngọc hung mãnh thô bạo lại tàn nhẫn thao mấy trăm cái, rút ra cây trụ ngọc rồi lại hung hăng đâm vào hoa huyệt vô cùng nhanh! Bụng Nhạc Điềm đã hơi trướng bắt đầu có độ cong nhô lên rõ ràng."Uống nước." Huyền Ngọc nhét trụ ngọc trở lại, nâng Nhạc Điềm đang xụi lơ thành một đoàn dậy, đút cho cậu một chén nước."Từ bỏ...... từ bỏ......" Nhạc Điềm thất thần nghẹn ngào nỉ non, há to miệng uống sạch một ly."Lần này ngươi mua xuân tình tán này thật ra cũng không tồi, lần sau cần phải cẩn thận chút."Xuân tình...... Tán?Hai mắt Nhạc Điềm dần dần khôi phục thần trí, chén nước trong tay này, còn không phải là cái ly cậu mới vừa vào cửa liền bỏ thuốc vào hòa với nước sao!"A!" Nhạc Điềm liền hét lên một tiếng ném bỏ cái ly, rút thân mình bò về phía sau. "Ta chịu không nổi...... Ta thật sự chịu không nổi......"Huyền Ngọc bắt lấy đôi chân cậu đang đá loạn, từng chút từng chút đem người kéo trở về."Ngươi chịu không nổi, nhưng ta còn chưa có tận hứng.""Lần này sẽ không lại buông tha ngươi."Nhạc Điềm vừa khóc kêu vừa bị kéo vào lốc xoáy dục vọng, có xuân dược trợ hứng, Nhạc Điềm chìm trong tình ái kịch liệt vẫn chưa bị hôn mê.Đêm nay cúc huyệt vừa mới được khai bao lại bị thao hơn ba lần, vừa hồng vừa sưng sáng lên ánh nước, tựa hồ chỉ cần đụng nhẹ cũng bị phá hư."Không sao cả còn có chỗ này." Huyền Ngọc ở trong ánh mắt hoảng sợ của Nhạc Điềm rút ra trụ ngọc trong hoa huyệt, hoa huyệt bị lấp đầy ba lần bắn tinh dịch bụng phập phồng, như là một con mèo nhỏ bị cho ăn quá no, cái bụng nhỏ phình phình trướng trướng mượt mà đáng yêu.Nhưng hoa huyệt bị rót tràn ngập tinh dịch rốt cuộc cũng không chịu được cự vật dữ tợn.Dục vọng thô to cứng rắn hung mãnh đâm vào hoa huyệt, nhắm ngay chỗ sâu trong tử cung tàn nhẫn thao! Quá nhiều bạch trọc bị đâm đến phun ra ngoài!"Mỗi lần đều bắn ở bên ngoài, lần này bắn vào sâu bên trong cho ngươi.""A! Không! Từ bỏ!!" Nhạc Điềm khóc đến nước mắt chảy đầy mặt, xuân tình tán làm thân thể cậu vô cùng hưng phấn, hoa huyệt gắt gao cắn cự vật không buông, ngay lúc cự vật đâm sâu vào trong còn mở rộng ra hoan nghênh.Tiểu côn thịt đã bắn qua ba bốn lần đỏ rực, đáng thương hề hề theo thân thể bị va chạm mà đong đưa."Ưm a a a!" Cực đại quy đầu đỉnh tiến vào sâu bên trong, tử cung lại lần nữa bị cự vật đến thăm!Huyền Ngọc sảng khoái mà thở dài, cơ bắp eo càng căng chặt đỉnh sâu, hung mãnh thọc vào rút ra tử cung nhỏ bé kia!Tử cung bị thao nhận lấy khoái cảm quá mức kịch liệt, Nhạc Điềm thất thần mà nhìn chằm chằm trần nhà, toàn thân giống như chỉ còn lại phần dưới thân thừa nhận cự vật đang ra vào của Huyền Ngọc, giống như không tự mình làm chủ được, bản thân cậu sinh ra chính là để cho trang chủ thao, là dâm huyệt thỏa mãn dục vọng của trang chủ. Tinh thần cùng thân thể nhận cùng lúc hai kích thích làm Nhạc Điềm hoàn toàn thất thần, há miệng phun đầu lưỡi, trong miệng vang lên thanh âm rên rỉ thét chói tai, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, chảy đến phần cổ.Huyền Ngọc thích muốn chết biểu tình bị thao hư đến thất thần này của cậu, cự vật dưới háng lại trướng to vài phần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, mãnh liệt thọc vào rút ra mấy chục cái, toàn bộ quy đầu cắm vào tử cung, đứng vững ở chỗ sâu bên trong bắn ra!Bụng Nhạc Điềm trướng lớn giống như mang thai mấy tháng, lại không có sức lực giãy dụa chỉ có thể hét lên, phát ra một tiếng khẽ gọi, sau đó liền nằm liệt trên giường.Bị một bàn tay kéo lên, Nhạc Điềm vô lực ngẩng đầu: "Còn...... muốn tới sao......"Trả lời cậu chính là hành động hắn nắm lấy eo thon, tàn nhẫn áp eo cậu ngồi xuống cự vật."Ô......" Nhạc điềm đến sức lực rên rỉ cũng không còn. Sau đó dựa vào lồng ngực trang chủ, eo nhỏ bị bắt lấy, ngồi ở trong lòng ngực hắn bị thao tàn nhẫn.Tiểu côn thịt bắn quá nhiều, mã mắt sưng đỏ đến một giọt cũng không bắn ra được nữa, tiểu côn thịt run lên, chảy ra một cột nước màu vàng.Nhạc Điềm bị thao đến não không thể tự hỏi được gì, nhìn chằm chằm côn thịt đang nhô lên ở trên bụng, bị thao đến đứt quãng nói: "Nước tiểu...... tè ra quần......"Huyền Ngọc tất nhiên cũng thấy được, nhưng nghe thấy giọng cậu nói không mang theo tia cảm xúc nào mà như đang thuật lại, tay hắn nắm lấy eo thon, càng thêm dùng sức nâng lên thân thể cậu, hung hăng áp xuống cự vật! Đôi tay mạnh mẽ bóp phần eo thon lưu lại hai cái dấu tay xanh tím."A...... A...... A......" Nhạc Điềm giống như một nhạc cụ dâm mĩ, mỗi khi bị thao đến tử cung, liền phát ra một tiếng rên rỉ dâm đãng, tiểu côn thịt cũng bắn ra vài giọt nước tiểu.Lại một lần bắn vào trong tử cung, bụng Nhạc Điềm đã rất lớn, tử cung bị căng lên có chút đau đớn, bạch trọc trộn lẫn dâm dịch không ngừng trào ra ngoài khi cự vật kia mềm xuống.Huyền Ngọc đẩy Nhạc Điềm nằm xuống, kéo phần mông cao lên, làm toàn bộ eo lưng Nhạc Điềm đều treo trên không, cơ hồ như đứng chổng ngược lên.Bạch trọc vì ảnh hưởng trọng lực nên không một giọt nào chảy ra được, Nhạc Điềm suy yếu mà vuốt cái bụng tròn xoe của mình, nhỏ giọng nỉ non: "Trang chủ không được...... Ta ăn không vô nữa......"Cự vật bị lời nói kích thích cứng trở lại, trở nên vừa to vừa lớn, liền tư thế này từ trên mà thao thẳng đi xuống!"A...... Muốn chết...... sắp bị thao xuyên......" Tay nhỏ của Nhạc Điềm vô thức sờ đến chỗ cổ họng mình, tựa hồ như đang xác nhận có phải bị thao tới chỗ đó rồi hay không, bị thao đến không biết chính mình đang nói cái gì, thân thể chỉ có thể trực quan cảm thụ kêu to.Huyền Ngọc bị cậu câu dẫn đến đôi mắt đỏ lên, không rên một tiếng mà dùng dương vật cứng như sắc thao mạnh, hận không thể dùng dương vật hắn đóng đinh cậu trên giường, thao chết cậu.Một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, chiếu lên lông mi dính vài giọt nước mắt của Nhạc Điềm. Cậu hơi hơi mở mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghẹn ngào nói: "Trời đã sáng......"Lại lần nữa bắn đầy trong tử cung, Huyền Ngọc thao đến rất là tận hứng, tâm tình thật tốt trả lời: "Ừm, trời đã sáng."Ánh mắt Nhạc Điềm trì độn chuyển hướng sang nhìn nam nhân đã tàn sát bừa bãi cậu một đêm "Trang chủ...... Ngài còn muốn sao......""Từ bỏ..." Huyền Ngọc rất thích bộ dáng nhu thuận lại câu nhân này của cậu, biết cậu thật sự không thể nào bị thao nữa, liền khẽ hôn lên trán cậu "Ngủ đi.""Được......" Nhạc Điềm nhắm mắt lại, nháy mắt liền hôn mê đi.Một tia cảm giác cuối cùng, giống như có đồ vật lạnh lẽo thật lớn nào nhét vào hoa huyệt sưng to nóng rát của cậu......***Chương 10"Chậc chậc, làm được như thế này cũng thật là tàn nhẫn nha."Nam tử mặc y phục màu xanh đem tay Nhạc Điềm thả vào lại trong chăn, lại khẽ chạm trán của cậu."Túng dục quá độ, còn có chút chấn kinh, cảm xúc dao động quá lớn, ngươi như thế nào có thể đem người làm thành như vậy?" Nam tử đứng yên ở bên cạnh Huyền Ngọc trêu đùa.Thấy hắn trầm mặc không nói, nam tử kia cũng tập mãi thành quen, mở ra hòm thuốc của mình tìm tòi."Cổ họng nhiễm trùng cùng tâm lý kinh sợ dẫn tới sốt nhẹ, đêm qua có chảy máu không? Không có? Vậy thì khẳng định đã sưng rồi, cái này dùng được này, mỗi ngày dùng một lần vào buổi sáng và tối. Mấy thang thuốc này ngươi tìm người nấu cho tốt, sau khi ăn cơm liền cho uống.""Ta đây đi trước, thuốc mỡ ngươi muốn quá nhiều, ta cũng không nhiều như vậy đâu. Còn nữa, thân thể của đứa bé này chịu không nổi dày vò, cái này..." Cố Minh Đài nâng lên thứ nằm ở dưới gối đầu, là một sợi dây xích khóa lấy cổ tay của Nhạc Điềm quơ quơ, "Vẫn là bỏ đi, với võ công này của ngươi, còn sợ cậu ta chạy trốn được sao?"Huyền Ngọc vẫn trầm mặc như cũ, nam tử kia không thèm để ý mà nhún nhún vai, sửa lại vật phẩm trong hòm rồi muốn rời đi. "Cố Minh Đài" Đây là lần đầu tiên Huyền Ngọc mở miệng từ khi Cố Minh Đài tới đây, Huyền Ngọc nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt yên lặng "Nhiễu chỉ nhu, Xuân tình tán, hẳn là ngươi cho cậu ấy?"Bước chân của nam tử kia ngưng lại, xoay người cười nói: "Chuyện này cũng biết rồi sao? Thế nào, người cũng đều ăn sạch xương rồi, còn muốn tìm ông mối ta đây gây phiền toái?""Trên thế gian này thuốc có thể ảnh hưởng được ta vốn rất ít, càng không tới phiên một người hầu nhỏ như cậu ấy có được thuốc, rốt cuộc là ngươi có mục đích gì?""Ta đây không phải là nhìn đứa nhỏ này yêu thầm đến mức đáng thương sao, hơn nữa vẫn là một song nhi, thịt đưa tới cửa, ngươi không ăn? Nếu không phải nhờ ta, cái khối băng ngàn năm như ngươi đây, chẳng biết khi nào mới tìm được tức phụ (vợ) nha ."Huyền Ngọc căn bản không tin lời hắn nói, đường đường một y thánh nổi danh giang hồ, như thế nào lại tùy tiện lấy thuốc có thể ảnh hưởng Võ lâm chí tôn, đưa cho một người hầu nhỏ.Hắn từ nhỏ lãnh tình lãnh dục, đối với vạn vật trên thế gian không có hứng thú, tính cách càng là lãnh đạm, từ nhỏ đến lớn, chỉ có tên Cố Minh Đài quấn lấy, đơn phương tuyên bố phải làm bằng hữu của hắn."Được rồi, nghĩ như vậy nhiều làm gì" Cố minh đài đánh gãy suy nghĩ của hắn "Hiện tại mỹ nhân trong ngực, nên thương cậu ấy thân là song nhi, thương cả đời......" Ánh mắt Cố Minh Đài hơi tối đi, như là nghĩ tới điều gì."Ta biết" Huyền Ngọc đi đến bên mép giường, lấy khăn lông trên trán đổi thành cái khác. "Là ta đã cứu hắn."Năm ấy hắn vừa mới 5 tuổi, cha mẹ hắn cuối cùng cũng phát hiện phương diện tình cảm hắn bị thiếu hụt, lúc dẫn hắn đi dạo phố, đi nhìn những đồ vật tầm thường mà hài tử yêu thích. Chỉ cần là vật hắn nhìn nhiều hơn một chút, phụ thân đều mua tất cả.Ở trên đường về nhà, qua cửa sổ xe ngựa, hắn nhìn thấy một ngõ nhỏ âm u, trên đống rác dơ hề hề có một cái bọc, bên trong phát ra tiếng khóc vang dội nỉ non.Hắn liếc mắt một cái, phụ thân hắn liền ôm đứa bé kia trở về.Có lẽ là tuổi hắn còn quá nhỏ, phụ thân vẫn chưa nói cho hắn biết nguyên nhân đứa bé bị vứt bỏ, chỉ tắm rửa sạch sẽ cho ăn no rồi ôm tới đưa cho hắn, nghĩ chuyện này sẽ khiến hắn cười tươi một cái, hoặc là chú ý một chút.Nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, phụ thân liền giao em bé cho quản gia xử lý, giống như những đồ vật ngày đó mua ở trên phố.Sau đó, trong phủ nhiều thêm một người hầu nho nhỏ.Cha mẹ mời y thánh nổi danh, cũng không thể chữa khỏi căn bệnh lãnh cảm của hắn, phụ thân Cố Minh Đài càng nghi hoặc "Hắn không bệnh, các ngươi tìm ta làm cái gì?"Hắn là trời sinh lãnh tình, nói bệnh cũng không phải là bệnh, chỉ là không giống người bình thường thôi.Thời thơ ấu của Huyền Ngọc cực kỳ không thú vị, mỗi ngày dựa theo sự sắp xếp của phụ mẫu đọc sách luyện kiếm, hắn như là rối gỗ trên sân khấu kịch, không có cảm xúc của chính mình, chỉ là dựa theo quy định mà hoạt động.Theo tuổi lớn dần, tình huống vẫn không giảm bớt chút nào, chỉ là quy tắc trở nên nhiều lễ nghĩa liêm sỉ, thị phi trắng đen, phụ mẫu hắn nỗ lực dạy dỗ hắn trở thành một người bình thường, mà Cố Minh Đài quấn bên người hắn cũng yêu thích chuyện đi du lịch thăm thú đó đây nên kéo theo hắn.Khuôn mặt hắn rút đi vẻ thiếu niên ngây ngô, thân mình cũng dần dần đĩnh bạt. Khi hắn luyện kiếm người nhìn lén cũng không phải chỉ mình người hầu nhỏ kia, ngược lại là có một đống thiếu nữ đậu khấu niên hoa (thiếu nữ tuổi dậy thì 13-15)."Khát......" Thân hình nhỏ bé ở trên giường phát ra tiếng, Huyền Ngọc mới từ trong hồi ức bừng tỉnh, Cố Minh Đài đã sớm đi không biết bao lâu rồi.Nhẹ đỡ Nhạc Điềm cho uống nước, rồi đỡ người nằm xuống, thay đổi một chiếc khăn lông mới.Nhạc Điềm choáng đầu vì được trang chủ hầu hạ, ánh mắt mê ly đuổi theo bóng hình trang chủ, cảm thấy mọi thứ tốt đẹp này như một giấc mộng."Vì sao thích ta, là bởi vì ta cứu ngươi sao?"Tay nhỏ của Nhạc Điềm bắt lấy chăn thẹn thùng kéo che nửa mặt, thanh âm mơ hồ từ trong chăn truyền ra tới: "Không...phải...đó...là......""Ngủ tiếp một chút đi, lát nữa ăn cơm xong liền uống thuốc.""Không...... Không muốn uống thuốc......" Nhạc Điềm lấy hết can đảm, dùng thanh âm nghẹn ngào lần đầu tiên cự tuyệt trang chủ."Chỉ là chút thuốc trị liệu cổ họng thôi. Hơn nữa lần trước ngươi vẫn chưa mang thai, nếu là có mang, đêm qua ta sẽ không phạt ngươi như thế."Bị phát hiện tính toán trong lòng, rồi nghĩ tới đêm qua kịch liệt như thế nào, mặt Nhạc Điềm liền hồng lên."Ngủ đi."Nhạc Điềm hạnh phúc nhắm mắt lại, lâm vào giấc ngủ sâu..Hồi ức."Nhanh dọn dẹp một chút, thiếu gia sắp phải đi luyện kiếm!""Nhanh lên nhanh lên!"Hai nữ hầu nhỏ vui cười chạy đi, Nhạc Điềm bẹp bẹp miệng, đám tỷ tỷ kia lại đi chiếm vị trí của cậu, rõ ràng là cậu vẫn luôn ở nơi đó trộm xem thiếu gia luyện kiếm.Hự hự bò lên trên đại thụ, ngồi trên nhánh cây quen thuộc. Nhìn cách đó không xa, vừa lúc có thể nhìn thấy một mảnh đất trống trong rừng, thân ảnh một thiếu niên mặc bạch y múa kiếm nhanh nhẹn....... Ở phía sau tảng đá lớn ở bên sườn núi là một đám thiếu nữ mặc đủ loại y phục sặc sỡ."Đáng ghét, cái cây ở phía trước kia lớn lên quá cao mà, đều không nhìn thấy gì hết." Nhạc Điềm nhỏ giọng oán giận, dịch dịch mông qua bên cạnh.Hôm nay gió có chút lớn, thổi đến lá cây trong rừng vang lên sàn sạt, Nhạc Điềm nắm chặt nhánh cây, lắc lư theo nhánh cây trong gió, như là chơi đánh đu, vô cùng thú vị.Cười khẽ "đánh đu" trên nhành cây, ánh mắt Nhạc Điềm theo sát thiếu niên bạch y kia.Thiếu gia hôm nay vẫn lợi hại như vậy, nghe nói võ công đã luyện đến tầng cuối cùng rồi!Tiểu hài tử đang chuyên chú rình coi không phát hiện ra, chính mình càng ngày càng lớn. Thiếu gia mỗi ngày tiến bộ không ngừng, chính cậu mỗi ngày cũng cao lớn hơn, vốn dĩ nhánh cây thô tráng đã đuổi không kịp thể trọng của cậu, từng vết đứt gãy dần xuất hiện.Một tiếng vang thanh thúy, đại não Nhạc Điềm trống rỗng, không cảm giác được trọng lượng nháy mắt đánh úp lại, bên tai là tiếng gió gào thét bén nhọn, trước mắt là hình ảnh loang lổ màu xanh màu trắng.Nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua lớp y phục mỏng truyền đến, Nhạc Điềm đột nhiên mở to mắt, đối diện một đôi mắt đen khộng gợn chút sóng nào.Lại được thiếu gia cứu một lần nữa...... Tiểu hài tử cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, hai mắt khép lại ngất đi..Tiểu kịch trường:Huyền phụ: Mua mua mua! Con xem trọng cái gì ta đều mua cho con! Tiểu hài tử? Là tiểu hài tử nhà ai! Ôm về ngay!Cố Minh Đài: Con heo nhỏ nhà ta cuối cùng biết thu hoạch cải trắng rồi!Nhạc Điềm: Thật không dám giấu giếm, ta từ nhỏ đến lớn đều nhìn trang chủ mà lớn..P/s: Mấy nay bịnh nên chậm trễ việc ra chương, xin lỗi mọi người nha :(( Còn 2 chương nữa là xong chuyện, ngày kia sẽ up lên nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz