Dm H Van Song Tinh Trang Chu Muon Mot Chut
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress)Chương 3."A! A! Ô......" Tiếng khóc nức nở ấm ách mang theo rên rỉ, cùng với âm thanh thân thể va vào nhau kịch liệt 'bạch bạch' vang lên.Huyền Ngọc chặn không cho đầu gối của tiểu tặc co lại, hắn dùng sức tách ra, để dương vật có thể đâm vào sâu hơn, mỗi lần đều hung hăng đỉnh tới cửa tử cung khẩn trí gắt gao kia!"Ô oa! Ô ô ô...... Cầu ngài...... Cầu xin ngài......" Nhạc Điềm dùng một tay che lại tiểu nhục hành, vật nhỏ đáng thương bởi vì đau đớn mà co thành một đoàn nhỏ, bị thân thể phía trên mạnh mẽ làm đong đưa mang theo chút hoảng loạn.Nhạc Điềm khóc cực thảm, nước mắt nối nhau chảy xuống giống như dây chuyền ngọc bị đứt các viên ngọc châu rơi xuống từng hạt từng hạt. Một cái tay khác che lại bụng nhỏ, tựa hồ sờ thấy hung khí ở trong bụng mình đỉnh ra hình dạng.Khí quan không biết tên trong cơ thể lại lần nữa bị cự vật hung ác đâm vào, đau đớn cùng khoái cảm quỷ dị làm Nhạc Điềm càng lớn tiếng khóc kêu.Cậu cảm giác được! Cảm giác được! Thật sự bị đỉnh đến cùng! Không thể vào được nữa! Cậu thật sự cảm giác được nội tạng bị đỉnh tới lộn xộn! Cậu sẽ chết! Chính cậu sẽ chết ở trên giường nam tử mà cậu thích, là sống sờ sờ bị thao chết!"Ô ô ô a! Cầu xin ngài, không cần! Ta sẽ hư! Thật sự sẽ hư!"Nhạc Điềm lớn tiếng khóc kêu, cánh tay mềm mại thúc đẩy bả vai to lớn của trang chủ.Huyền Ngọc thả chậm động tác, phát hiện tiểu tặc dưới thân thật sự kêu quá thê thảm. Khi dễ người ta quá mức cũng không tốt, tiểu tặc khóc đến thở hổn hển, đều sắp ngất luôn rồi, hắn không hề thích tiểu tặc im lặng bất động.Mới vừa rồi hắn thật sự bị câu dẫn nên quá nóng vội, lần đầu phá thân, tiểu huyệt lại nhỏ hẹp như thế, làm sao có thể thừa nhận phần thân mà đến người bình thường cũng không thừa nhận được?Huống chi tiểu tặc vẫn chưa động tình, tiểu huyệt thật khô ráp kẹp chặt, hắn còn cậy mạnh đỉnh vào, khó trách tiểu tặc khóc thành như vậy.Thật là một tên tiểu tặc dụ người, thế mà làm hắn mất đi lý trí.Buông đôi tay ép chặt lấy eo, lấy tới một chiếc gối đầu nhét dưới eo tiểu tặc. Cúi thân xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tiểu tặc, liếm sạch hết những giọt nước mắt không ngừng chảy kia."Không khóc, ta sẽ nhẹ một chút."Thấy trang chủ mềm lòng, Nhạc Điềm vội vàng xin tha: "Thực xin lỗi...... Cầu xin ngài không cần làm...... xin ngài......"Huyền Ngọc khẽ cười. Người khác không hiểu rõ, còn tưởng rằng hắn mới là tên hái hoa tặc ấy chứ."Là ngươi tới trêu chọc ta trước, ta nói rồi, đêm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."Ngón tay mang theo vết chai do luyện kiếm nhẹ nhàng xoa bóp huyệt khẩu đang bị cự vật căng phẳng, cự vật đổi góc độ chậm rãi thăm dò hoa huyệt."Ta cũng không dám nữa...... Cầu ngài...... Cầu ngài......" Tay Nhạc Điềm che lại bụng vẫn chưa buông, nhớ lại những cú va chạm đáng sợ kia cả người cậu liền run rẩy.Cự vật xâm nhập vào hoa huyệt thả nhẹ động tác làm hoa huyệt dễ chịu hơn chút, huyệt thịt căng chặt bị khai thác một cách dịu dàng, tầng tầng lớp thịt như cái miệng nhỏ non mềm bao vây lấy cự vật, bắt đầu chậm rãi ướt át lên."Ưm......" Tiếng kêu của Nhạc Điềm dần dần thay đổi âm điệu, theo chuyển động của cự vật thọc vào rút ra mà thanh âm ngọt hơn, gương mặt bị dọa đến tái nhợt giờ đây cũng đỏ ửng.Huyền Ngọc cũng không biết trong mắt hắn bây giờ chỉ toàn sự ôn nhu.Tiểu tặc khóc kêu rên rỉ làm hạ thể của hắn vô cùng phấn khởi, âm thanh dính nhớp cùng tiếng rên rỉ làm ngực hắn căng trướng một cách lạ kỳ."Thoải mái sao?" Huyền Ngọc bắt đầu đưa đẩy tốc độ nhanh hơn, còn chưa tìm được điểm sướng của tiểu tặc mà hắn đã bắt đầu nôn nóng. Không biết khi đó, tiểu tặc sẽ phát ra âm thanh gì đây?Nhạc Điềm xấu hổ đến mặt càng đỏ hơn, cậu cắn tay của chính mình để không phát ra tiếng.Huyền Ngọc cũng không ngăn lại, hạ thân xoay vòng thẳng tiến, tiến công một lát, cuối cùng tìm được một chỗ thịt mềm nhô lên."Ô!" Nhạc điềm mở to hai mắt, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên khó nhịn.Huyền Ngọc ác ý gia tốc dùng toàn lực đâm vào nơi kia, đâm cho tiểu huyệt căng thẳng co rụt lại, tựa như muốn gắt gao cắn giữ cự vật, nhưng bị khoái cảm kích thích đến không còn năng lực chống cự, chỉ có thể mềm mại mở rộng cửa vào, tùy ý để kẻ xâm lấn muốn lấy gì thì lấy nấy.Bị hoa huyệt hút đến kêu lên một tiếng, Huyền Ngọc không hề áp chế, mỗi lần đều rút ra cả căn, chỉ chừa lại quy đầu to béo ở ngay cửa huyệt, tiếp theo liền hung hăng cọ vào chỗ kia một chút rồi đâm vào trong nháy mắt, đụng phải chỗ sâu trong cái miệng nhỏ!Vóc người tiểu tặc không lớn, cự vật của Huyền Ngọc lại vừa thô vừa dài, mỗi lần đều có thể dễ dàng đâm sâu vào khe hở thần bí bên trong.Bị mấy lần đâm vào, Nhạc Điềm liền chịu không nổi, buông tay ra khóc lóc kêu: "Quá sâu! Ta sợ hãi...... Cầu ngài......""Không sợ, ta còn chưa đi vào toàn bộ." Huyền Ngọc lại lần nữa cúi người, đặt xuống vô số nụ hôn khẽ ở trên mặt tiểu tặc, động tác ôn nhu trái ngược hoàn toàn với hạ thân đang hung ác tàn nhẫn đâm sâu.Tâm tình tràn ngập mâu thuẫn nghẹn ở ngực, tiểu tặc ấm ách khóc kêu làm hắn muốn không màng tất cả mà hung hăng thao chết tiểu tặc dưới thân, một câu sợ hãi mềm mại của cậu, lại làm trái tim hắn hơi đau.Chẳng sợ hắn muốn cố nén dục vọng dưới hạ thân sưng to, trấn an tiểu tặc, Huyền Ngọc cảm thấy làm cũng đã làm, đây là lần hắn thỏa mãn nhất từ trước tới giờ.Được nam nhân âu yếm ôn nhu hôn môi gò má, trái tim Nhạc Điềm đều mềm đi, xúc động muốn nói hắn cứ tùy tiện đâm vào, thao cậu đến nội tạng phá vỡ, thao đến yết hầu, thao điên thao chết cậu cũng được, bởi vì cậu thích trang chủ vô cùng.Nhưng liêm sỉ và ngượng ngùng làm cậu không dám mở miệng nói như thế, chỉ dám đem hai chân xụi lơ câu lấy vòng eo to lớn của trang chủ.Ánh mắt Huyền Ngọc ám trầm, nắm lấy eo thon liều mạng đâm vào rút ra, mạnh mẽ lao vào trong hoa huyệt ướt át.Hoa huyệt bị thao mở chặt chẽ hút lấy cự vật, hoàn toàn bị căng thành bộ dáng của dương căn, dán sát không có một khe hở, tựa hồ trời sinh ra cả hai phù hợp ở bên nhau."Không cần câu dẫn ta như vậy, ta sợ mình nhịn không được."Ta cũng sợ bản thân nhịn không được, Nhạc Điềm trong lòng yên lặng kêu. Trang chủ, thích ngài, ta rất thích ngài.***Chương 4.Huyền Ngọc chưa bao giờ gặp qua chuyện hưng phấn như thế, làm hắn nổi điên phát cuồng, tiểu tặc dưới thân rên rỉ khóc kêu, tiểu huyệt gắt gao cắn lấy cự căn của hắn, mọi thứ đều phù hợp như thế.Đáng tiếc cái miệng nhỏ ở chỗ sâu bên trong còn chưa vì hắn mở ra, hắn còn chưa hoàn toàn tiến vào.Lại một lần nữa không cam lòng đâm thật mạnh vào chỗ sâu bên trong nhận được một tầng thịt mềm, đổi lấy âm thanh tiểu tặc kinh hô sợ hãi.Tiểu huyệt vốn dĩ khô ráp khó động đã bị thao mở, từng đợt từng đợt dịch nhầy trào ra, trong đó có hòa lẫn một ít vết máu, chảy xuống theo kẽ mông trắng nõn của Nhạc Điềm làm ướt tấm đệm vải mềm kia.Lại là trăm cái đẩy mạnh thọc vào rút ra, động tác của Huyền Ngọc càng thêm nhanh, hô hấp cũng dồn dập hỗn độn.Đột nhiên Huyền Ngọc đem eo sườn chân khép lại, rút ra vật dữ tợn dừng ở ngoài môi âm huyệt rồi mạnh mẽ lao tới!"Không cần! Bắn vào trong!" Nhạc Điềm kinh hãi hô to. Nếu bắn ra bên ngoài, đêm nay hết thảy đều bị uổng phí! Đã bị trang chủ phát hiện, đây có thể là cơ hội duy nhất của cậu!Động tác của Huyền Ngọc hơi ngừng lại, tràn ngập suy nghĩ không thể tưởng tượng, cảm tình thoáng chốc bị làm lạnh đi."Vậy nên đây là mục đích của ngươi? Mang thai hài tử của ta, trở thành chủ nhân của Băng Hàn kiếm trang?" Huyền Ngọc không màng tới đau đớn nơi hạ thân, buông ra hai chân hai tay của tiểu tặc.Hắn hơi hơi bình tĩnh, một tay xoa cái trán, lại sờ đến mảnh vải trên mắt.Nhưng hắn đã không muốn biết bộ dáng của tiểu tặc nữa.Tối nay thật sự quá mức hoang đường, bị tiểu tặc hạ dược trói lại, ý đồ mang thai hài tử của hắn, càng hoang đường hơn chính là, hắn thế nhưng vì sự khiêu khích trúc trắc tiểu tặc cùng tiếng khóc rên ấm ách của tiểu tặc mà động tình.Lần đầu tiên yêu thích một thứ, nhưng lại là kết cục thế này."Đương nhiên không phải!" Nhạc Điềm mẫn cảm cảm giác được cảm xúc của trang chủ đang thay đổi."Nếu không tin, sau này ta sẽ không bao giờ sẽ xuất hiện ở trước mặt ngài! Càng đừng nói tới chuyện trở thành chủ nhân Băng Hàn kiếm trang!" Nhạc Điềm không muốn trang chủ nghĩ cậu là một kẻ tiểu nhân mưu toan danh lợi, chẳng sợ cậu đã làm chuyện sai lầm rồi, nhưng là, không làm như vậy, cậu làm sao có khả năng giao thoa cùng trang chủ.Nước mắt Nhạc Điềm lại chảy xuống, lúc trước khóc là bởi vì thân đau, lần này lại là vì tâm đau.Thân hình nóng bỏng lại bao phủ lên, Nhạc Điềm vội vàng dùng tay chân của mình víu lấy người kia."Thật sự, xin ngài tin ta......""Ta tin ngươi, nhưng ngươi đừng nghĩ rời đi." Cự vật thô tráng đột nhiên đâm vào!"A! Trang chủ!" Nhạc Điềm gắt gao ôm cổ Huyền Ngọc, thừa nhận từng đợt va chạm mãnh liệt của người kia."Ngươi muốn hài tử của ta?"Nhạc Điềm dùng sức ôm lấy tay Huyền Ngọc, sợ hắn lại một lần nữa rời đi."Ưm! A...... Đúng...... Đúng vậy......" Thanh âm do bị va chạm mà đứt quãng."Được, ta cho ngươi" Huyền Ngọc vuốt ve cái bụng mềm mại của tiểu tặc, "Thả lỏng, để ta đi vào."Cự vật như là sợ tiểu tặc không hiểu, hung tợn mà cắm sâu vào trong, lại quấy đâm chỗ nhỏ ở sâu bên trong."Ưm ư! A! Không được! Sẽ hư! Ta...... A...... Ta sẽ chết......""Sẽ không, thả lỏng" Huyền Ngọc không vì tiểu tặc khóc kêu mà mềm lòng, nếu muốn hạt giống của hắn tất nhiên phải đưa đến chỗ sâu nhất."Nội tạng...... Nội tạng sẽ bị phá hư......" Nhạc Điềm khóc lóc nói, không hiểu mới vừa rồi trang chủ còn lau nước mắt an ủi cậu, vì sao bây giờ muốn trừng phạt cậu như vậy."A, chuyện này ngươi cũng không biết mà đã muốn mang thai con của ta?" Huyền Ngọc cười khẽ, tất cả hàn ý vừa xuất hiện liền tan đi, tiểu tặc này quả nhiên đáng yêu muốn chết."Đây là tử cung, là nơi mà tương lai ngươi mang thai đứa con của ta, hiện tại, mở nó ra!" Hắn sẽ đem toàn bộ tinh dịch nóng bỏng bắn vào, thẳng đến khi bụng tiểu tặc phồng lên."A! Ta......" Mặt Nhạc Điềm đột nhiên đỏ lên, thì ra là chỗ kia! Trang chủ còn muốn......"Như vậy sẽ càng dễ mang thai." Huyền Ngọc quyết tâm muốn đem phần rễ cự vật chen vào luôn, hoàn toàn chiếm hữu tên tiểu tặc này.Nhạc Điềm vừa nghe xong, có chút động tâm."Ta...... Ta sẽ không......"Khóe miệng Huyền Ngọc hơi hơi kéo lên, tiểu tặc sắp mắc câu."Ngươi chỉ cần thả lỏng, không được phản kháng ta."Kế tiếp là từng trận đâm rút mưa rền gió dữ, khiến Nhạc Điềm mở to hai mắt, thất thần nhìn chằm chằm nóc giường, mười ngón tay bấu chặt lấy tấm vải trải giường, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, một câu cũng nói không nên lời.Trên dương vật dữ tợn nổi đầy gân xanh, thô to căng cứng làm hoa huyệt đến một khe hở cũng không có. Huyền Ngọc không hề kiềm lại sức, dùng hết toàn căn thẳng tiến, hoa huyệt đáng thương căn bản là không bì kịp với chiều dài của dương vật, bị nó hung hăng đâm vào cửa tử cung, bị ép mở ra.Thân thể Nhạc Điềm căn bản không khống chế nổi, hai chân căng chặt vắt ở trên eo Huyền Ngọc, muốn ngăn cản những đợt thâm nhập thô bạo mạnh mẽ này."Thả lỏng!" Huyền Ngọc phát giác cơ thể tiểu tặc căng chặt, đánh một cái chụp lên cánh mông tròn xoe!Nhạc Điềm bị đánh một chưởng mà hoàn hồn, nước mắt liên tục chảy xuống dưới, giãy giụa phản kháng."Ô ô ô ô...... Không...... Ta chịu không nổi......" Nhạc Điềm khóc nức nở đáng thương, thân cọ sàng đan hướng về phía sau để tránh né trọng lực cắm vào.Huyền Ngọc bắt lấy eo tiểu tặc hung hăng kéo về phía mình, đồng thời hạ thân ra sức thẳng tiến!"A a a a!"Một nửa quy đầu to béo chen vào cung khẩu, nơi đó hút chặt đến mức Huyền Ngọc hít hà một hơi, nhịn xuống toàn bộ dục vọng muốn đâm thẳng vào trong, nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông mượt mà no đủ của tiểu tặc."Trang chủ...... Trang chủ......" Nhạc Điềm khóc thở hổn hển, tử cung bị tiến vào căng ra đáng sợ. cảm giác này làm cậu không biết phải làm sao, đôi tay sờ soạng trên người Huyền Ngọc, không biết là muốn đẩy ra hay là muốn ôm chặt."Ngoan." Huyền Ngọc bắt lấy cái tay đang đốt lửa khắp nơi của tiểu tặc, cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau "Đau không?"Nhạc Điềm gật đầu, mới nhớ là trang chủ không nhìn thấy, mở miệng nói: "Có chút......"Nhạc Điềm nắm chặt tay trang chủ, tâm hoảng loạn sợ hãi cũng dần dần bình phục lại.Huyền Ngọc nhẹ nhàng rút ra, quy đầu từ cửa tử cung kia lui ra, tiếp theo lại đỉnh vào thật mạnh."Ưm!" Đau đớn vốn dĩ đã tan đi, cửa tử cung vô cùng mẫn cảm truyền đến một trận khoái cảm mãnh liệt.Huyền Ngọc dần dần tăng nhanh tốc độ, mỗi lần đều đâm thẳng tiến vào, lần sau còn đâm sâu hơn so với lần trước.Từng trận khóa cảm nảy lên, cửa tử cung càng ngày càng mềm xốp, ở lần đâm cuối cùng dùng sức đâm vào, toàn bộ cực đại quy đầu tiến vào tử cung!Phần hông Huyền Ngọc kề sát bắp đùi Nhạc Điềm, toàn căn tiến vào.Thỏa mãn thở dài một tiếng, Huyền Ngọc khẽ nhúc nhích, liền cảm nhận được tử cung cắn mút lấy dương vật đến không chừa một khe rãnh nào, hoàn toàn chặt chẽ dán sát vào.Hai chân Nhạc Điềm chịu không được phát run lên, dường như trong cơ thể cậu có thể miêu tả ra hình dáng cự vật.Khoái cảm tê dại làm Nhạc Điềm nhịn không được co rụt lại, hình dạng cự vật trong cơ thể càng thêm rõ ràng.Huyền Ngọc cảm giác được động tác nhỏ của cậu, hơi hơi rút ra lại mãnh liệt cắm trở về!"A......" Từng tiếng rên rỉ ngọt nị vang lên, tốc độ Huyền Ngọc thẳng đâm càng thêm nhanh chóng, mỗi lần đều hoàn toàn rời khỏi tử cung, rồi lại hung hăng mà cắm trở về, phần hông đánh vào bắp đùi Nhạc Điềm phát ra âm thanh 'bạch bạch' kịch liệt!Nhạc Điềm bị khoái cảm bao phủ hoa huyệt lầy lội bất kham, mỗi lần thọc vào rút ra đều mang ra một đợt dịch nhầy, chảy xuống bắp đùi lại bị động tác kịch liệt văng khắp nơi, phát ra tiếng nước dính nhớp.Huyền Ngọc dùng sức lột ra môi tiểu huyệt, để chính mình tiến vào càng sâu hơn, thậm chí phần dưới quy đầu mấy tấc cũng đều cắm vào tử cung!"A! A! Trang chủ! Chậm...... Chậm một chút!" Ánh mắt Nhạc Điềm đều bị đâm cho tan rã, chịu không được xin tha.Huyền Ngọc không nói một lời cứ lần lượt va chạm mãnh liệt, thẳng đến lúc Nhạc Điềm sắp hôn mê, mới thật sự mạnh mẽ thẳng đâm đến chiều sâu mà xưa nay chưa từng có, bắn nhanh tinh dịch nóng bỏng ra!"A a a! Bắn vào tới!" Nhạc Điềm che lại bụng khóc thút thít "Thật nhiều......Thật nóng, muốn đầy......"Tử cung nho nhỏ bị căng lớn, cái bụng bằng phẳng đều phồng lên!Huyền Ngọc chưa bao giờ biết bắn trong cơ thể lại vui sướng như thế, thẳng đến khi bắn xong giọt cuối cùng, mới chậm rãi đem dương vật mềm nhũn rút ra. Tiểu huyệt không có đồ vật cách trở nhưng vẫn không khép lại được, tinh dịch màu trắng đục chậm rãi tràn ra từ trong chỗ sâu."A!" Nhạc điềm hoảng loạn muốn khép chặt môi âm huyệt, nhưng nơi đó bị cự vật thao một lúc lâu căn bản không thể nào khép lại được. Đỏ mặt dùng tay che lại không cho tinh dịch chảy ra, Nhạc Điềm nằm ở trên giường căn bản không dám đứng dậy."Sao lại muốn con của ta như thế? Vì cái gì?" Huyền Ngọc lại đỉnh trở về, lấp kín huyệt khẩu không cho tinh dịch chảy ra. Trong lòng có một suy đoán, ẩn ẩn có chút chờ mong."Ta...... Ta......" Nhạc điềm không dám mở miệng."Nói, nói ra, ta liền cưới ngươi" Huyền Ngọc mở miệng, đến cả bản thân hắn cũng kinh ngạc."Trang chủ!" Nhạc Điềm vừa mừng vừa sợ.Huyền Ngọc nghe giọng tiểu tặc vui sướng, nghiêm túc suy xét tính khả thi. "Trước tiên phong ngươi làm thiếp, đợi đến ngày mai, điều tra rõ thân thế của ngươi, ta liền tới cửa cầu hôn, lập ngươi thành chính thê. Một đời một kiếp chỉ có mình ngươi, như vậy được không?"Huyền Ngọc ôm người vào sát trong lòng ngực, tự bản thân thấy kinh ngạc, hắn thế mà muốn cưới một người đến tên cũng không biết.Nhạc Điềm liền hiểu rõ, trang chủ đem cậu xem thành nữ nhân, nên mới muốn cưới cậu, thân thể cậu dị dạng như vậy, sẽ có ai nguyện ý tiếp thu?Duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng phần rìa giường, nơi đó cậu có để một bình thuốc phòng ngừa vạn nhất.Đợi một hồi lâu không có tiếng trả lời, ngực Huyền Ngọc hơi gấp gáp "Cởi bỏ mảnh vai che đôi mắt cho ta.""Không...... Ta vẫn chưa ăn diện, không muốn để ngươi nhìn thấy ta như vậy." Nhạc Điềm qua loa lấy lệ trả lời."Còn câu trả lời thì sao? Vì sao ngươi muốn mang thai con của ta?" Vì sao không muốn gả cho ta.Tay cầm bình sứ lạnh lẽo, tâm Nhạc Điềm bình tĩnh lại, hít sâu một hơi ôm lấy trang chủ."Trang chủ, ta thích ngươi, rất thích ngươi.".P/s: Tác giả không viết ngược, không viết BE nên mn yên tâm nha :3 Cứ nghĩ mỗi chương ngắn lắm, ai dè chỉ mấy chương đầu ngắn, mấy chương sau cũng bằng hoặc hơn 2k chữ á ~~ thanh thủy văn t edit 6k chữ cũng được, mà H văn t edit 2k chữ là đã muốn xỉu rồi :))))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz