Dm End Canh Cua Homer Kisaragi Kisaragi
"Trái Đất, nơi mà nhân loại nương tựa để sinh tồn, một hành tinh xanh với lịch sử bốn tỷ ba trăm triệu năm. Nó nằm trong hệ Mặt Trời, ở quỹ đạo hành tinh thứ ba, cách Mặt Trời 150 triệu km..."Diệp Lâm đổi hướng tablet, giảng đường anh đang ngồi không có nhiều người, phần lớn đều ngồi rải rác, hình chiếu hiện lên một không gian ba chiều kỳ lạ, giống như vòi hoa sen chiếu từ trên xuống, hình ảnh hiển thị chân thực đến mức khiến người ta rùng mình.Độ tuổi của những bạn học cùng anh "lên lớp" rất khác nhau, anh thuộc nhóm tương đối bình thường."Cậu nhớ được bao nhiêu rồi?" Người bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng hỏi anh.Diệp Lâm nghĩ mãi không ra tên người đó, cho đến khi đối phương chủ động đưa tay ra: "Tôi tên là Trần Đa, mã số 349." Anh ta do dự nửa phút, vẫn bổ sung thêm một câu, "Tháng trước mới được đào lên.""Đào lên" ở đây đúng theo nghĩa đen.Bây giờ là năm 230 Tân Công Nguyên.Trước đó, thế giới đã bị diệt vong.Máy chiếu vẫn tiếp tục hoạt động, giọng AI trung tính rất kỳ lạ, không phân biệt nam nữ: "Sau khi Trái Đất vỡ vụn, nhà khoa học 'Bạch Hạc' đã tạo ra lỗ sâu nhân tạo, lấy Bắc Cực làm mốc, xây dựng trạm không gian sinh tồn mới, năm 96 Tân Công Nguyên, Trái Đất xảy ra thảm họa đứt gãy xích đạo, hàng vạn người dân được chuyển đến khoang sinh mệnh, chôn vùi ở vùng đất băng giá..."Trần Đa nghe đến đây thì cười khẽ, anh ta nói: "Tôi chính là người thứ 349 được đào lên từ vùng đất băng giá đó.""Tôi là người thứ 23." Diệp Lâm lẩm bẩm, anh được coi như là người đi trước, được đào lên đã gần một năm rưỡi, nhưng gần đây mới đi học vì khoang sinh mệnh của anh gặp chút vấn đề, bản thân cũng bị thương rất nặng, đã bị mất trí nhớ thì thôi, khuôn mặt còn bị biến dạng, nếu không phải trên người vẫn còn giấy tờ chứng minh thì có lẽ bây giờ anh chỉ được gọi là số 23.Trần Đa gật đầu: "Cậu rất nổi tiếng."Diệp Lâm: "?"Trần Đa: "Học viên thích nghi với nền văn minh mới lâu nhất, mãi vẫn chưa vượt qua kỳ thi."Diệp Lâm: "..."Cái này không thể trách anh được, anh không nhớ cái gì cả. Khoang sinh mệnh đã phá hỏng hoàn toàn não bộ của anh, hồ sơ cá nhân của anh nói Diệp Lâm là một kỹ sư, Automotive Engineer (kỹ sư ô tô), nhưng khi anh bắt đầu học lại từ đầu, anh nhận ra mình hoàn toàn không hiểu gì cả.Mất trí nhớ này không chỉ đơn giản là Diệp Lâm không nhớ mình là ai hoặc trước đây làm gì, mà là anh hoàn toàn không thể nhận thức được thế giới này.Ví dụ, anh đang ở Thành phố Dưới, một thành phố ngầm giống như đại dương thủy tinh trong suốt vô hạn này, thông qua "giếng trời" có thể nhìn thấy rõ "mặt trăng đen" treo trên bầu trời.Đối với Diệp Lâm, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ và khó tin.Sau khi tan học, Trần Đa đi theo Diệp Lâm qua hành lang dài, nơi họ ở là nửa dưới xích đạo, sau thảm họa đứt gãy, những người sống sót đều di cư đến bán cầu bắc, vì vỡ vụn quá nhiều, hiện tại chỉ còn chưa đến một nửa diện tích đất có thể sinh sống, ngay cả một nửa này cũng chia thành Thành phố Trên và Thành phố Dưới, phía dưới trục xích đạo mới chính là trái tim mới của Trái Đất, Troy."Mặt trăng đen" treo trên bầu trời, thành phố Troy có hình kim tự tháp ngược, khu vực gần xích đạo được xây dựng bằng thang trời trong suốt, con người học tập và làm việc ở đây có thể nhìn thấy bầu trời tương đối bình thường thông qua giếng trời.Mỗi khi đi qua giếng trời, Diệp Lâm đều không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn "mặt trăng đen" kia, nó là một lỗ sâu* nhân tạo, tên là Cánh cửa Homer.*Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này. (Wikipedia)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz