ZingTruyen.Xyz

[ĐM- Edit]Vạn Người Ghét, Cậu Bỏ Cuộc

chương 32

kawaibiiii

Nửa sau buổi triển lãm tranh, Lộc Dự An một mình dạo xem.

Trong suốt triển lãm, bức tranh khiến cậu yêu thích nhất là một bức thủy mặc sơn thủy vẽ bằng vàng, trải theo chiều ngang. Tranh không lớn, nhưng khí thế lại hùng vĩ, trong sự trang nghiêm còn phảng phất nét cô quạnh.

Tranh sơn thủy kim bích là một thể loại hiếm trong quốc họa, bởi vì chất liệu kim bích sử dụng vàng thật làm màu vẽ. Vàng từ xưa đã là vật quý, người họa sĩ nếu không đủ bản lĩnh, khi vẽ rất dễ bị sự trân quý ấy ràng buộc, khiến bức tranh trở nên gò bó.

Loại tranh này, không phải người có tấm lòng khoáng đạt thì khó lòng đạt được sự hòa hợp với vẻ rực rỡ của kim bích sơn thủy.

Thế nhưng bức tranh này lại không giống với sự lộng lẫy thường thấy của dòng tranh đó. Điều Lộc Dự An nhìn thấy nhiều hơn là sự tịch liêu, cô tịnh giữa non nước. Trong từng nét vẽ của núi sông và dòng nước, cậu mơ hồ thấy được hai chú hạc tiên đang cúi đầu tỉa lông, lặng lẽ đứng song song — một hình ảnh đơn độc, trầm lặng.

Bức tranh này giữa muôn vàn tác phẩm không hẳn nổi bật, nhưng lại âm thầm hút lấy ánh nhìn của cậu.

Đầu bức tranh có đề một đoạn bút tích của người họa sĩ. Nét chữ sắc sảo, phóng khoáng nhưng ẩn chứa nội lực, bút lực mạnh mẽ. Rõ ràng người vẽ không chỉ giỏi tranh mà còn giỏi cả thư pháp.

Ai là người vẽ bức tranh này?

Cảnh tượng Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy chính là một thiếu niên tóc đen đang ngẩng đầu đứng trước màn lụa trắng.

Cậu đứng đó rất lâu không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn chăm chú bức tranh sơn thủy ấy, bóng lưng như tan vào bóng tối của tấm màn trắng.

Chiếc áo rộng càng làm thiếu niên thêm gầy gò, nhưng sống lưng cậu lại thẳng tắp, như thể dù thế nào cũng sẽ không bao giờ cúi xuống.

Yếu ớt và bướng bỉnh, cậu thiếu niên ấy dường như luôn mang theo hai mặt đối lập, vậy mà lúc nào cũng xuất hiện trước mặt anh một cách vừa vặn đến lạ.

Mạc Nhân Tuyết vốn chỉ là tình cờ đi ngang qua, thế nhưng lại dừng bước. Đôi mắt anh dần tối lại, rồi cuối cùng, vẫn là bước tới gần.

Anh không dừng lại bên cạnh cậu mà đi một vòng, đến đứng trước mặt cậu.

Nơi Mạc Nhân Tuyết đứng, vừa vặn là chỗ chỉ cần thiếu niên ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh.

Mãi cho đến khi ánh mắt của thiếu niên cuối cùng cũng rời khỏi bức tranh, nhận ra sự hiện diện của anh, Mạc Nhân Tuyết cũng đưa mắt nhìn về phía bức tranh ấy, giọng điệu như lơ đãng hỏi:
“Em thích bức tranh này lắm sao?”

“Thích lắm.” Lộc Dự An không hề do dự gật đầu, chẳng chút che giấu sự yêu thích của mình. Cậu nhìn bức tranh trước mặt, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ rạng rỡ, khẽ nói thêm:
“Em… em có thể mua nó không?”

Rồi lập tức vội vàng bổ sung:
“Nếu… nếu nó không đắt quá!”

Mạc Nhân Tuyết hơi ngừng lại một chút rồi mới trả lời:
“Bức tranh đó không bán.”

Lộc Dự An lộ rõ vẻ thất vọng, chẳng buồn giấu giếm:
“À… vậy à…”

Ánh mắt Mạc Nhân Tuyết dừng lại trên vai trái của Lộc Dự An, chân mày khẽ nhíu.

Lộc Dự An liếc theo ánh mắt của anh, lúc này mới chợt nhận ra vết thương trên vai trái lại nứt ra lần nữa.

Từ sau lần dầm mưa hôm trước, vết thương vốn đã gần lành lại bắt đầu tái phát. Có lẽ lúc né cây thang, vết thương đã bị rách, chỉ là cậu không để ý.

Bên cổ áo hoodie, làn da trắng hiện lên một vết sẹo đỏ tấy, vẫn là vết thương hôm nọ khi đánh nhau. Có lẽ không được chăm sóc đúng cách, mép vết thương sưng đỏ, thịt bị rách ra, còn tệ hơn cả lúc mới bị thương. Máu tươi rỉ ra từng chút một.

Từng giọt máu dần dần thấm đỏ sợi dây đỏ quấn trên cổ cậu. Cậu cẩn thận tháo sợi dây đỏ xuống, giấu miếng ngọc trắng mịn như mỡ dê, một chiếc ấn ngọc, vào túi áo.

Mạc Nhân Tuyết vừa nhìn thấy hình dáng long quy đặc biệt trên ngọc, lập tức nhận ra đó là một con dấu.

Đeo cả con dấu theo người, đúng là hiếm thấy.
Với đồ vật thì quý trọng, còn với bản thân thì lại quá tùy tiện.

Lần nào Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy thiếu niên này, cũng là lúc cậu ở trong mưa, mà bản thân thì chẳng hề chăm sóc cho chính mình.

Giọng anh nhẹ nhàng vang lên:
“Giờ học sinh cấp ba đều không coi trọng sức khỏe của mình như vậy à?”

Nhưng chính cái người không coi trọng sức khỏe ấy, rõ ràng cũng không nghĩ đến việc, vết thương vốn chỉ cần nghỉ vài ngày là lành, giờ lại rách toạc, máu không ngừng thấm ra. Cậu thậm chí còn cảm nhận được dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy dọc từ vai xuống xương quai xanh, bị vải áo thấm lấy, không có chút dấu hiệu nào của việc cầm máu.

Vết thương thế này không phải quá nghiêm trọng, nhưng để mặc nó chảy máu ngay trước mặt Mạc Nhân Tuyết, cảm giác cũng có chút kỳ lạ.

Lộc Dự An cúi đầu liếc vai trái, do dự đưa tay lên ấn nhẹ vào bên ngoài lớp áo, ánh mắt sắc sảo lúc này lại thoáng chút lưỡng lự, cuối cùng cũng khẽ dùng lòng bàn tay ấn xuống, cố gắng cầm máu tạm thời.

Mạc Nhân Tuyết lại vươn tay, nắm lấy cổ tay cậu.

Thiếu niên khựng lại, hơi ngẩng cằm, nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ.

Đến lúc này, Mạc Nhân Tuyết mới thật sự chú ý đến đôi mắt của cậu – màu hổ phách trong suốt, thuần khiết, giống như dòng suối anh từng thấy khi leo núi ở Thụy Sĩ.

Anh khẽ dừng lại trong giây lát, nói:
“Chờ chút—”

“Tôi đưa em đến phòng y tế.”

Mạc Nhân Tuyết đã từng trải qua đủ loại hoạt động – từ công việc hậu cần sắp xếp triển lãm, đến vai trò đấu giá viên trong các buổi bán tranh. Anh rất hiểu những sự kiện lớn thế này nhất định sẽ có phòng y tế dự phòng. Bản thân anh từ trước tới giờ luôn yêu cầu tất cả triển lãm dưới quyền đều phải tuân thủ đầy đủ quy trình.

Quả nhiên, anh đưa cậu tìm được phòng y tế, lôi ra một túi thuốc sát trùng và vài cây bông băng, tiện tay ném cho cậu.

Lộc Dự An phản xạ nhanh, bắt gọn túi thuốc bằng một tay, bên trong đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Chỉ là, vết thương ở vai, muốn bôi thuốc thì phải cởi áo. Cậu hơi do dự, liếc nhìn Mạc Nhân Tuyết.

Nếu bây giờ bảo anh ra ngoài… có phải hơi bất lịch sự không?

Mạc Nhân Tuyết khẽ nhướng mày, như đã hiểu ý. Anh rút ra một điếu thuốc, xoay người bước ra khỏi phòng.

Mạc Nhân Tuyết đứng ngoài cửa, rút điếu thuốc ra hút từ tốn. Chờ khoảng một lúc, anh bước lại gần, nhưng từ trong phòng lại vang lên tiếng loảng xoảng va đập. Nghĩ đến cái tính không sợ trời đất của cậu học sinh cấp ba kia, anh không dám chậm trễ, lập tức đẩy cửa bước vào.

Trước mắt anh là một mớ lộn xộn: chai lọ rơi vỡ đầy sàn, một vài lọ thủy tinh vỡ vụn, mảnh kính lẫn lộn với dịch lỏng loang khắp nền.

Lộc Dự An đã cởi áo hoodie, đang quay lưng về phía anh. Dáng người thiếu niên thẳng tắp, làn da trắng hơi tái, bờ vai mảnh, xương bướm nổi rõ đẹp mắt, sống lưng kéo dài đến eo được bao phủ bởi lớp cơ bắp mảnh khảnh. Nhưng điều khiến người ta không thể rời mắt chính là những vết sẹo chi chít trên lưng cậu, vết cũ đan xen, nhìn mà rợn người.

Có nhiều vết sẹo tròn, ghê rợn, dấu tích của việc bị tàn thuốc dí vào da. Mạc Nhân Tuyết từng làm công tác xã hội, từng thấy loại thương tích này.

Trên lưng cậu còn vô số vết sẹo khác, hình dạng vặn vẹo, ghê rợn, những vết thương thường thấy trên người phụ nữ yếu đuối hoặc những đứa trẻ bị bạo hành.

Sắc mặt Mạc Nhân Tuyết trầm xuống, định bước tới. Anh biết rõ loại thương tích này từ đâu mà có.

Nhưng anh chỉ vừa nhấc chân lên, đã nhận ra thiếu niên quay lưng về phía mình bỗng nhiên toàn thân căng cứng, cơ bắp sau lưng co chặt như con thú nhỏ vừa bị dọa sợ.

Mạc Nhân Tuyết không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người lại, đóng cửa phòng. Anh nhìn điếu thuốc hút dở trong tay, dứt khoát dập tắt. Đợi đến khi chắc cậu đã mặc lại áo, anh mới đẩy cửa vào lần nữa.

Cậu đã dọn sạch mảnh vỡ dưới đất, vứt hết vào thùng rác. Trong lúc cuống quýt, Lộc Dự An không nhận ra miếng ngọc treo cổ, dấu ấn bằng ngọc trắng – đã rơi xuống một góc phòng.

Mạc Nhân Tuyết không hỏi gì. Anh lại lấy thêm một túi thuốc, đưa cho Lộc Dự An. Anh vốn không phải kiểu người hay lắm lời, nhưng nghĩ đến tính cách “có đồ thì giữ, còn bản thân thì mặc kệ” của cậu, vẫn không nhịn được dặn thêm:

“Nhớ bôi thuốc đúng giờ.”
Chữ “đúng giờ” anh nhấn rất rõ ràng.

Tưởng rằng cậu học sinh này sẽ lại lạnh mặt như mọi khi…

Ai ngờ thiếu niên lại ngoan ngoãn ôm lấy túi thuốc, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc gật đầu. Gương mặt sắc sảo thường ngày lúc này lại mang chút ngây ngô dễ thương hiếm thấy.

Mạc Nhân Tuyết bước lên một bước, giọng mềm hẳn đi:
“Trước đây em từng xem triển lãm chưa? Ngoài tranh của sư thúc, còn vài bức là của ông ngoại tôi. Tôi dẫn em xem nhé.”

Thật ra tranh của ông ngoại anh là vật riêng, không nằm trong danh sách triển lãm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz