Dm Edit Tro Choi Dang Tai Long That
Chương 021: Âu hoàng xem mình là bạn QAQ!Tống Thích đánh hơi được mùi drama, hết nhìn Tạ Tịch rồi nhìn sang cô gái kia, đôi mắt chớp chớp chớp.Cô ta điềm đạm còn rất đáng yêu, bước đến gần họ một cách rụt rè, mang theo nỗi mong đợi ngọt ngào mà níu lấy cánh tay Tạ Tịch: "Bạch Hạ ca ca, thật tốt là anh đã quay về..."Tạ Tịch lui lại một bước, kéo dài khoảng cách với cô: "Tôi không phải Bạch Hạ."Một câu này đã chặn đứng người con gái ấy ngay tại chỗ, nét ngọt ngào từ khuôn mặt gầy yếu chảy cạn, vụt hóa thành sự thấp thỏm âu lo: "Bạch Hạ ca ca, đừng đùa Vân Nhi như vậy mà, Vân Nhi rất sợ."Một thiếu nữ xinh đẹp dường này, lại còn tỏ vẻ đáng thương không muốn xa rời như thế, để cánh đàn ông nhìn thấy chỉ sợ là sẽ đổ ngay.Tạ Tịch không muốn lừa gạt cô, trực giác nói cho cậu biết, sự tình không đơn giản như vậy, thương tổn mà cô gái này đã chịu không chỉ nằm trên da thịt."Xin lỗi." Tạ Tịch nghiêm túc nói, "Tôi không phải Bạch Hạ, không phải người mà cô quen."Đôi mắt cô nàng trợn lớn, đồng tử màu đen cơ hồ chiếm hết tròng mắt, tăm tối đến mức làm cho người ta kinh sợ: "Sao lại không phải được chứ? Anh chính là Bạch Hạ ca ca mà... Trước đây... Không phải... Nhưng bây giờ... Bạch Hạ... Bạch Hạ ca ca..."Có vẻ như cô ta quá kích động, lời nói ra đều đứt quãng, khiến người khác nghe không rõ.Tạ Tịch chau mày, thấp giọng hỏi: "Trước đây..."Không đợi cậu nói xong, người con gái kia đã cắt ngang, cô móc từ trong túi mình ra một bức ảnh được bảo quản cực tốt: "Anh, anh nhìn đi... Bạch Hạ ca ca... Đây là em tặng cho em, là hình chúng ta chụp chung đó, sao có thể không phải là anh được? Sao lại có thể không phải..."Tay của cô nàng cũng rất gầy, ngón tay tái nhợt chỉ còn da bọc xương, lúc cô giơ bức ảnh lên như thế, phảng phất như tấm hình kia còn nặng hơn tay cô ta gấp ba bốn lần. Tạ Tịch chuyển dời ánh mắt, chăm chú nhìn về phía bức hình nọ. Đây là một bức ảnh chụp chung hai người, người con trai trong đó bộ dạng mơ hồ, chỉ riêng vóc dáng đã hoàn toàn khác biệt so với Tạ Tịch, anh ta cao hơn Tạ Tịch một chút, cũng khôi ngô hơn cậu, làm cho thiếu nữ đứng bên cạnh trở nên đặc biệt nhỏ bé xinh xắn.Cô gái trong ảnh cười đến vô cùng vui vẻ, lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng đong đầy sự ấm áp tựa ánh nắng mặt trời, dáng dấp của cô lúc ấy thon thả mảnh mai, không hề khô gầy lại âm u đầy tử khí như hiện tại.Thứ càng khiến cho Tạ Tịch để ý chính là thị trấn nằm sau lưng bọn họ.Hai người đã đứng chụp hình với nhau tại một chỗ nào đó trên núi cao, bên dưới là toàn cảnh thị trấn, nhà lầu ngói đỏ nối tiếp nhau san sát, men theo những con đường nhỏ ngay ngắn lót gạch xanh, khói sương mờ mịt bay lên cao, toát ra sự tĩnh mịch và an tường của đồng thoại xa xưa.Đây mới thật sự là thị trấn cổ tích.Tống Thích cũng nhìn thấy, cậu ta run lên, lời vọt đến khóe miệng lại nuốt ngược trở vào.Cô gái kia dè dặt cầu xin: "Bạch Hạ ca ca, anh nhìn xem... Đây là ảnh chụp của chúng ta, em vẫn luôn giữ gìn nó thật kỹ, một mực chờ đợi anh."Tạ Tịch nhìn cô, vẫn như cũ nhẫn tâm lập lại: "Thật xin lỗi, tôi không phải Bạch Hạ, cũng không có chút ấn tượng nào với tấm hình này cả."Sắc mặt cô nàng trắng bệch, thân thể hao gầy run lẩy bẩy, chẳng khác gì một gốc cây cằn cỗi chôn chân giữa trời đông giá rét sắp rơi mất mảnh lá khô cuối cùng: "Tại sao chứ? Anh không cần Vân Nhi nữa ư? Anh... thật sự không cần Vân Nhi sao?" Cùng với thanh âm bi thương của cô, từng giọt nước mắt thật lớn lăn xuống.Người cô ta quá ốm, khóc thảm như vậy, tựa hồ muốn ép hết lượng nước cuối cùng còn lại trong thân thể ra ngoài. Tạ Tịch liếc nhìn Tống Thích, Tống Thích ngầm hiểu, hai người cùng rời đi bỏ lại người con gái thống khổ ấy đằng sau.Sau khi đã đi xa, Tống Thích nhịn không được bảo: "Tội nghiệp cô bé đó quá...""Hết cách rồi." Tạ Tịch nói, "Tôi không phải Bạch Hạ, không thể cho cô ấy người mà cổ thật sự muốn, lừa gạt chỉ càng tổn thương người ta thêm mà thôi."Tống Thích thở dài: "Đúng là vậy." Nhưng quả thật người bình thường đều sẽ không kiềm lòng nổi trước lời khẩn cầu đầy đau đớn như thế của một cô gái nhỏ. Đừng nói trai thẳng, thân là gay như cậu ta còn có chút muốn dỗ dành cô nàng nín khóc. Tạ Tịch hỏi Tống Thích: "Lúc cậu tiến vào trò... thế giới này, có từng nhìn thấy toàn cảnh của thị trấn chưa?"Tống Thích cũng đã xem qua tấm ảnh, hiểu ngay lý do vì sao cậu hỏi thế, liền trả lời: "Chưa thấy toàn cảnh, cơ mà lúc tui đi chôm... Ề... lúc tui đi làm nhiệm vụ có chạy vào trong nhà của một gia đình, tình cảnh của bọn họ khiến tui bị ấn tượng sâu sắc luôn á."Tạ Tịch hỏi: "Họ làm sao?"Tống Thích đáp: "Rất nghèo, bọn họ ở trong một tòa nhà hai lầu xinh đẹp, còn có cái vườn nhỏ, trang trí trong nhà cũng rất tốt, nhưng mà... gần như không có miếng đồ ăn nào luôn."Tạ Tịch nhíu chặt lông mày, suy nghĩ sâu xa.Tống Thích tiếp tục nói: "Tui không rành đường đi, tưởng nhầm phòng bếp thành phòng ngủ nên đã... chui vào đó, cuối cùng phát hiện bên trong thùng gạo chỉ còn lại mấy hạt cùng với một mớ rau dại nhìn thôi đã thấy khó nuốt..."Tống Thích chưa từng sống khổ cực, cho nên có ấn tượng rất sâu đậm với gian bếp kia, đây cũng quá thê thảm rồi, người một nhà này nghèo đến nổi sắp phải gặm vỏ cây tới nơi. Tạ Tịch thì thầm: "Rốt cuộc cái trấn nhỏ này bị gì vậy?"Tống Thích nói: "Nguyên nhân có thể nào là do ác long không? Vì phải chu cấp nuôi dưỡng nó, cư dân thị trấn đành phải đem hết đồ ăn đi hiến tế..."Tạ Tịch lại nghĩ rằng—— Nếu thật sự là tại ác long, các thôn dân có lẽ sẽ không ngồi yên chờ chết như thế này đâu.Con người là một giống loài cho tới bây giờ đều không sợ trời không sợ đất, nhất là khi phải sống dưới điều kiện quá cực đoan ác liệt, bọn họ sẽ càng vì sống sót mà cái gì cũng dám làm.Ác long thì đã sao? Một nền văn minh mà ngay cả súng đạn cũng đều có, chẳng lẽ không xử lý nổi một con rồng? Sợ là đói lên thậm chí còn lột da nó đem đi hầm ăn luôn.Lại nói, nhiệm vụ của cậu là thu thập tim rồng, nếu con rồng này là một sinh vật mà cả thị trần dốc hết toàn lực đều không đối phó nổi, một người thu thập sơ cấp như cậu sẽ có thể làm được sao?Người chơi cấp thấp như bọn họ năng lực rất yếu, không hơn người bình thường bao nhiêu, một nhiệm vụ mà chỉ cần mười người đã có thể hoàn thành, cư dân thị trấn sao lại không giải quyết được chứ?Đương nhiên... Cũng có thể nói do đây là một trò chơi, mà theo thiết lập trò chơi thì dĩ nhiên phải lưu lại vấn đề cho người chơi đến giải quyết.Chỉ như vậy thôi sao? Tạ Tịch không hề cảm giác được mình là người "chơi"!Trước nhất toàn bộ những việc này đều là suy đoán, vẫn còn cách xa chân tướng một đoạn dài.Tạ Tịch đưa ra ý kiến: "Đầu tiên cứ đến sau núi nhìn thử xem."Tống Thích đáp: "Được."Hành trình đi đêm của hai người cũng khá nhanh gọn, một mặt là do nhìn thấy đường, mặt khác còn có thể tránh né tầm mắt của người ngoài, chuẩn một công đôi việc.Đi đến lúc trời tờ mờ sáng, bọn họ rốt cuộc cũng tới được phía sau núi.Đưa mắt nhìn một cái...Tống Thích gào rú: "Chỗ này rộng bao la như thế, chúng ta biết mò tìm hang đá kiểu gì!"Đây cũng không phải trò chơi trên máy tính mà cứ kéo bản đồ xuống là có thể nhìn được toàn cảnh, nơi bọn họ đang đặt chân là một thế giới có thật!Đi bộ suốt một đêm, vốn đã rất mệt mỏi, lại chỉ thấy được một vùng lưng núi rộng lớn bị cây cối um tùm bao phủ như vầy, thật sự là sầu phát khóc.Hang đá phía sau núi...Bắt thang lên hỏi ông trời mới biết được sau núi có tổng cộng bao nhiêu cái hang động!So với Tống Thích chỉ biết than ngắn thở dài, Tạ Tịch vô cùng tỉnh táo móc ra một cái kính lúp.Tống Thích: "..."Tạ Tịch nâng kính lúp lên, bắt đầu nghiêm túc lục soát...Tống Thích nhảy dựng: "Là kính dò tìm! Kính dò tìm ba vạn ngân tệ một cái!"Tạ Tịch trả lời: "Ừ, nhưng cấp bậc tìm kiếm thấp lắm, còn hạn chế số lần sử dụng, cơ mà miễn cưỡng vẫn xài được."Cái gì gọi là miễn cưỡng xài được hả cha nội? Dùng vật phẩm tầm cỡ này ở thế giới cấp D, không thấy phung phí của trời hả!Tống Thích nhớ đến bùa định thân trước đó, lại nhìn xuống kính dò tìm hiện tại, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Tịch ca... À nhầm, Tịch hoàng... Ngài kiếm đâu ra được nhiều tiền như vậy á... Sẽ không phải giống như tui... cầm tiền chia tay của mấy thằng cặn bã đó chứ..."Theo một ý nghĩa nào đó, quả thật cũng có chút tương tự... Tạ Tịch tiết lộ: "Đều là phần thưởng của trò chơi trước." Khi cậu dùng định thân phù đã không nghĩ sẽ tiếp tục lừa gạt Tống Thích, lúc ấy Tống Thích không có về trung ương, cho nên cậu ta không biết tin Tình yêu trái hay phải đã được qua cửa, cũng không biết rằng cậu chính là người phá đảo. Trong tất cả các Chuẩn thế giới, số lượng người thiết kế có thể tạo ra được các Chuẩn thế giới cấp cao không hề nhiều. X lại thuộc hàng có máu mặt trong số những người nổi tiếng, trò chơi do hắn thiết kế đều nằm trên bảng nổi danh, đáng tiếc chỉ có vài trò chơi cấp A được kích hoạt, cấp S hoặc thậm chí là cấp SS đều bị đóng chặt, ngay cả tín hiệu phát động cũng không có!Càng không ai qua cửa được thì càng khiến người ta hiếu kì, thế là càng bàn tán chuyện càng hot, càng truyền bá lại càng tà dị, thậm chí đến mức độ tin tức Tạ Tịch qua cửa vừa mới phát ra đã làm cho phân nửa đại sảnh Trung Ương lâm vào trạng thái khiếp sợ."Con mịe nó!" Tống Thích đầy mặt kinh hãi: "Chẳng phải anh mới qua cửa được có một thế giới thôi sao? Đến cùng thì nó cấp mấy mà giá trị phần thưởng lên tới tận bốn vạn ngân tệ dữ dzẫy!"Sự thật là nó thưởng đến mười vạn ngân tệ lận á...Tạ Tịch không giấu giếm nữa: "Cấp S."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz