ZingTruyen.Xyz

Dm Edit Sau Khi Toi Nhan Loi Lam Bao Mau Dai Lao Tan Tat Cong Roi

Phó Các quả thật muốn đi ngủ, lúc trước vào thời điểm này hắn thường vẫn đang làm việc ở thư phòng, nhưng từ khi chân bị thương, mẹ hắn đã ra lệnh tử cho hắn, mỗi ngày phải đi ngủ trước mười hai giờ.

Nghỉ ngơi đầy đủ cũng sẽ giúp chân của hắn phục hồi nhanh hơn.

Phó Các cũng có cùng suy nghĩ với mẹ hắn có thể nhanh chóng đứng dậy và đi lại về cơ bản hắn đã trở lại với lịch trình làm việc bình thường, đi ngủ lúc mười một rưỡi và thức dậy vào lúc tám rưỡi sáng.

Hắn ngồi vào bàn làm việc, cố gắng tiếp tục đọc sách sau khi họp xong, nhưng vẫn không vào nên tối nay hắn sẽ tự cho mình một kỳ nghỉ ngắn - ngồi trên xe lăn phát ngốc.

Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười một rưỡi, hắn mới ấn định thời gian này để ngủ.

Chiếc điều khiển từ xa nhỏ nằm trong rãnh trên xe lăn cả ngày cuối cùng cũng được sử dụng.

Thẩm Ý An đến rất nhanh, dù sao cậu cũng chỉ cách Phó Các một tầng.

Lần thứ hai vào phòng Phó Các, cậu ngựa quen đường cũ, sau khi gõ cửa và được sự cho phép của hắn, cậu thò đầu ra từ phía sau cánh cửa, chỏm tóc nhỏ theo động tác của cậu lắc lư chuyển động.

Phó Các liếc nhìn chỏm tóc của cậu rồi nhếch môi cười.

Ánh đèn trong phòng có chút lờ mờ, Thẩm Ý An cũng không nhìn rõ, khi cậu bước vào thì thấy một cuốn sách được đóng đặt trên mặt bàn, cậu cho rằng buổi tối Phó tiên sinh vẫn luôn đọc sách liền nhịn không được nhọc lòng hỏi: "Phó tiên sinh, ánh đèn tối như vậy đọc sách không tốt cho mắt đâu."

Ở chung với Phó Các được một ngày, Thẩm Ý An cảm thấy tính cách đối phương cũng không cổ quái như lời Tô Đỉnh và chú Lý nói, hắn tuy lạnh lùng nhưng khá dễ nói chuyện, lúc cậu bị tê chân té vào người hắn không màng đến vết thương ở chân mà vẫn đỡ cậu.

Phó tiên sinh là một người thích giúp đỡ người khác.

Vì thế lúc này lá gan cậu lớn hơn, cố gắng sửa chữa những thói quen xấu của Phó Các.

Nhưng sau khi nói xong cậu lại cảm thấy có chút hối hận, Phó Các dù sao cũng là ông chủ của cậu, làm sao có thể bằng lòng bị cấp dưới giáo dục.

Nhưng Phó Các chỉ nói: "Đèn vừa tắt."

Thẩm Ý An liếc nhìn Phó Các, thấy hắn quả thực không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.

Biểu tình nhỏ của cậu bị Phó Các bắt được, người đàn ông nhướng mày, đột nhiên hỏi: "Cậu sợ tôi sao?"

"Không." Thẩm Ý An buột miệng nói ra, cậu không biết vì sao Phó Các lại hỏi như vậy, cũng không biết biểu cảm của mình quá rõ ràng, ngược lại thắc mắc hỏi: "Vì sao Phó tiên sinh lại hỏi như vậy?"

Phó Các: "Vẻ mặt cậu vừa rồi giống như bộ dáng sống sót sau tai nạn, sợ tôi mắng cậu?"

Thẩm Ý An nhỏ giọng nói: "Rất rõ ràng sao..."

Phó Các gật đầu, lại hỏi: "Sao cậu lại sợ tôi?"

"..." Thẩm Ý An rối rắm một lát, thành thật nói: "Hôm nay trước khi tới đây có hơi sợ một chút, nhưng bây giờ đã không sợ nữa."

Phó Các tỏ ra hứng thú nhìn vẻ mặt thành khẩn của thiếu niên mặc bộ đồ ngủ có hình con gấu, lại hỏi tiếp: "Lúc trước cậu chưa từng gặp tôi thì sao lại sợ?"

"Thật ra tôi đã từng nhìn thấy rồi." Thẩm Ý An sửa lại.

"Trên tờ nhật báo tài chính kinh tế."

Cậu không nói là vì Tô Đỉnh và chú Lý đã tiêm cho cậu suy nghĩ "Phó Các tính khí thất thường", cậu không thể làm liên lụy tới người khác được.

Phó Các không hiểu mà cười một tiếng: "Ảnh chụp cậu cũng sợ."

Thẩm Ý An không biết nên nói gì, chỉ có thể ngập ngừng nói: "Tôi nhát gan."

Phó Các không hỏi thêm câu nào nữa, để Thẩm Ý An đẩy hắn đi tới mép giường.

Thẩm Ý An lại nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng lần này cậu thở phào trong lòng vì lại sợ Phó Các nhìn thấy.

Phòng của Phó Các là phòng ngủ chính của toàn bộ Phó gia, vốn dĩ giường trong phòng cho khách cũng đã đủ lớn, mà giường ở phòng ngủ chính lại còn lớn hơn, Thẩm Ý An cảm thấy cho dù có hai người đàn ông to lớn lăn lộn trên đó vẫn còn rộng.

Gối đầu của Phó Các được đặt ở giữa, lúc Thẩm Ý An đẩy hắn dừng lại ở mép giường, cậu vẫn còn đang nghĩ giường lớn như vậy, Phó tiên sinh ngủ chính giữa, buổi tối chân sẽ không bị rơi ra ngoài.

Sau khi đứng yên, Phó Các quay đầu nhìn cậu.

Thẩm Ý An cảm thấy Phó tiên sinh có thể nhìn thấu mọi thứ, hôm nay đã hai lần thông qua biểu cảm nhìn ra suy nghĩ của cậu.

Cho nên lần này khi cậu bị Phó tiên sinh nhìn, tuy rằng chưa làm ra hành động gì nhưng vẫn có chút khẩn trương.

Phó Các nhìn chằm chằm vào cánh tay lộ ra ngoài của cậu, làn da mịn màng, trắng như tuyết thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu ở dưới.

Thẩm Ý An trông không giống như người có thể bế được hắn.

Hắn không khỏi nhớ đến cảnh tượng ôm eo Thẩm Ý An trong phòng tắm.

Phó Các nghĩ.

Thẩm Ý An, một nam sinh gầy gò, mềm mại, chưa tốt nghiệp đại học, để hắn ôm cậu còn được.

Tô Đỉnh lúc tuyển người không xem xét về vấn đề thể lực sao? Thẩm Ý An không giống như người có thể bế được hắn.

Đúng lúc Phó Các đang suy nghĩ đến tính khả thi của việc tự đẩy mình lên giường thì lại nghe thấy cậu nói: "Phó tiên sinh, tôi bế ngài nha."

Một bàn tay từ phía sau đưa ra, Phó Các giật mình: "...Đợi đã."

Giây tiếp theo, hắn lơ lửng trên không, được Thẩm Ý An nâng lên trong tư thế bế công chúa, sau đó trực tiếp đặt hắn lên giường.

Phó Các: "..."

Ở mép giường, Thẩm Ý An quay lưng về phía ánh đèn nên không thể nhìn rõ biểu tình của cậu, chỉ có thể thấy cái bím tóc nhỏ lắc lư hai lần theo chuyển động của chủ nhân.

Nó dường như đang chào hỏi Phó Các.

"..." Phó Các: "Sức lực của cậu còn rất lớn."

"Đúng vậy!" Thẩm Ý An có chút hưng phấn: "Hôm trợ lý Tô phỏng vấn còn bảo tôi ôm anh ấy để kiểm tra thể lực."

Phó Các cau mày, trong giọng điệu có chút không vui mà chính hắn cũng không nhận ra: "Cậu ta bảo cậu ôm?"

Thẩm Ý An gật đầu, liếc nhìn thấy Phó Các bỗng tỏ ra không vui nên có chút bối rối.

Vừa rồi vẫn ổn sao đột nhiên lại tức giận?

Trong tiểu thuyết thường miêu tả nam chính bá đạo tổng tài tính tình khó đoán, hỉ nộ vô thường, xem ra là có chút cơ sở khoa học.

Phó Các lại hỏi: "Cậu ta bảo cậu ôm thì cậu liền ôm?"

Thẩm Ý An gật đầu đồng thời hỏi: "Bởi vì trợ lý Tô nói cân nặng của anh ấy cũng ngang với ngài nên tôi bế được anh ta cũng có thể bế được ngài..."

Nói xong cậu lén nhìn sắc mặt của Phó Các, nhưng cậu vẫn không hiểu vì sao đối phương lại tức giận.

Tức giận vì cậu ôm trợ lý Tô sao?

Có gì đáng giận?

Thẩm Ý An nói: "Phó tiên sinh, anh tức giận sao?"

"Không?" Phó Các nói.

Được rồi.

Thẩm Ý An không hỏi nữa, sẽ rất bất lịch sự.

"Vậy Phó tiên sinh, tôi về trước, ngài ngủ đi, buổi tối nếu có việc gì thì cứ việc gọi tôi."

Ví dụ như muốn đi vệ sinh hay gì đó.

Phó Các gật đầu đồng ý, Thẩm Ý An liền xoay người ra ngoài, khi đi tới của lại bị Phó Các gọi lại.

Tay cậu nắm lấy nắm cửa, đứng dưới ngọn đèn nhỏ, ánh đèn trắng sáng chiếu vào mặt và cánh tay cậu làm cả người trông như đang phát sáng.

Thẩm Ý An mặc bộ đồ ngủ hình gấu khi quay đầu lại nhìn có chút ngốc, đôi mắt hoa đào ngấn nước, nghi hoặc nhìn về phía Phó Các.

Phó Các vốn muốn mở miệng nói nhưng lại dừng lại, sau khi hít sâu một hơi, hắn ho nhẹ: "Sau này đừng tùy tiện ôm người khác."

Nói xong, hắn bổ sung thêm: "Trừ tôi ra."

Thẩm Ý An không hiểu, Thẩm Ý An cũng không rõ, nhưng tiền lương một tháng phát cho cậu là mười vạn tệ, nên cậu buộc mình phải hiểu.

Dưới ánh đèn, thiếu niên da trắng sáng bóng ngoan ngoãn nói: "Tôi hiểu rồi Phó tiên sinh."

Chạm vào tay nắm cửa, Thẩm Ý An bước ra ngoài.

"Phó tiên sinh, chúc ngủ ngon."

Cánh cửa đóng sầm lại.

Sau khi Thẩm Ý An rời đi, Phó Các nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong chốc lát rồi lại nhớ tới bộ dáng nam sinh mặc dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.

Tim đập có chút nhanh, thình thịch trong lồng ngực.

Phó Các thở dài, đưa tay ra che mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz