ZingTruyen.Xyz

[ĐM - Edit] Phu Lang Ở Thế Giới Khác - Hậu Lai Giả

Chương 12: Có tiền

Linh_Yu

Huyện lệnh phu nhân xuất thân là đại gia khuê tú, lúc thường đặc biệt chú trọng thanh khiết. Chính là trâm cài mình yêu thích nếu có người xa lạ sờ qua, cũng phải triệt để thanh tẩy vài lần mới bằng lòng mang lại.

Thế nhưng lần này son môi kia khẳng định đã bị người bôi qua, vậy mà Huyện lệnh phu nhân cũng chẳng để ý đến, vội vã cầm lên bôi ở trên môi mình.

Đợi đến khi son môi bôi đến ngoài miệng, cảm giác trơn ướt kia làm nàng không kịp chờ đợi nữa đối nha hoàn nói: " Mau lấy gương đồng đến cho ta nhìn xem".

Nha hoàn chạy như bay tiến vào bên trong cửa hàng son phấn lấy ra một cái gương đồng. Thật sự thì gương đồng chiếu vào người nhìn cũng không rõ lắm, nhưng vì có thể là son môi màu đỏ mà nhìn được rõ ràng như vậy, làm cho cả gương mặt nàng càng thêm mỹ lệ.

" Phu nhân, thật là đẹp a!" Thiêm Hương cũng yêu thích vô cùng. Son môi kia bôi trên môi hai người Huyện lệnh phu nhân cùng Thẩm Mặc là hai cái hiệu quả khác nhau.

Thẩm Mặc nói: " Phu nhân, ngươi bôi lên cái này càng làm cho làn da thật long lanh a! Cả khuôn mặt tựa hồ cũng đang phát sáng".

Vừa nghe nói như thế, Huyện lệnh phu nhân theo bản năng nắm chặt son môi trong tay, không nghĩ trả lại. Gò má của nàng toả nhiệt, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa có yêu thích qua một thứ nào như vậy, cảm giác rất muốn chiếm làm của riêng. Nàng từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm, nàng biết làm như vậy là không đúng, hơn nữa thập phần đáng thẹn. Nhưng nàng quá thích, nhẫn nhịn xúc động đối nha hoàn nháy nháy mắt.

Thiêm Hương trong lòng biết rõ nói: " Vật này bao nhiêu tiền các ngươi ra giá đi"

Thẩm Mặc lại lắc đầu nói: " Ta là không dự định bán, đồ vật tốt như vậy cả đời này của ta cũng chưa chắc có cơ hội nắm giữ, cho nên ta dự tính làm đồ gia bảo truyền cho hậu thế, cũng làm cho bọn họ có thêm kiến thức, biết đến thế giới này có bao nhiêu điều mới lạ, vùng biển bên kia có rất nhiều đồ vật chúng ta chưa từng thấy".

" Chuyện này..." Thiêm Hương gấp đến độ giậm chân, hận Thẩm Mặc không nói nên lời, nàng có thể nhìn ra phu nhân nhà nàng thật thích son môi kia. Này tay đều nắm đến gắt gao như thế, một chút ý tứ trả về cũng không có. Phu nhân nhà nàng đã gặp qua nhiều thứ tốt, nhưng vì cái gì thời điểm này kiến thức lại hạn hẹp như thế.

" Huyện lệnh phu nhân chúng ta quả thật rất yêu thích vật này, ngươi liền ra giá đi"

Thiêm Hương thật sự không còn cách nào, chỉ có thể lấy thân phận ra cậy thế ép người, người thức thời liền biết nên làm như thế nào. Chuyện như vậy lúc bình thường phu nhân là tuyệt đối không cho phép, ngày hôm nay cư nhiên sau khi Thiêm Hương nói như vậy cũng không hề nói gì. Thiêm Hương liền biết phu nhân mình là rất muốn có cái gọi là son môi hồng kia.

Thẩm Mặc giả vờ sợ hãi nói: " Là Huyện lệnh phu nhân, tiểu nhân có mắt không thấy núi thái sơn, kính xin phu nhân thứ lỗi".

Huyện lệnh phu nhân nhẫn nhịn xấu hổ cả khuôn mặt đều nóng lên, nhẹ giọng nói: " Son môi này ta rất thích, không biết tiểu phu lang có chịu hay không bỏ đi yêu thích nhượng lại cho ta?"

Thẩm Mặc nói: " Huyện lệnh đại nhân yêu dân như con, tiểu nhân đối Huyện lệnh đại nhân thập phần kính ngưỡng, nếu phu nhân yêu thích, không bằng đưa cho phu nhân đi!"

Huyện lệnh phu nhân không nghĩ tới hắn sẽ nói lên như vậy, trong lòng hết sức cao hứng. Đồng thời cũng cảm thấy càng thêm ngượng ngùng, Huyện lệnh đại nhân có được thanh danh tốt như vậy không phải là một sớm một chiều, mà là khổ cực làm việc mấy chục năm mới chiếm được.

Nàng là một người có kiến thức, đương nhiên không thể phá huỷ thanh danh của Huyện lệnh đại nhân được, nếu là thực sự yêu thích cũng chỉ có thể lấy tiền bạc trong nhà ra trao đổi.

" Tuyệt đối không thể, vị phu lang này ngươi chỉ cần nói bao nhiêu tiền, ta biết vật này của ngươi quý báo, ngươi ra giá bao nhiêu ta cũng sẽ không trả giá".

Huyện lệnh phu nhân làm tốt chuẩn bị hắn sẽ phải nói mấy trăm lượng bạc. Cái son môi hồng này nàng thấy liền biết có giá trị. Tại chỗ này nhỏ còn tốt, nếu lấy đến kinh thành, các phu nhân phủ lớn này đó chính là có đắt hơn nữa cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế mua về.

Thẩm Mặc suy nghĩ một chút nói: " Tiểu nhân biết Huyện lệnh cùng phu nhân yêu dân như con, tiểu nhân là thật lòng nguyện ý đưa cho phu nhân. Mà cũng biết phu nhân khẳng định là không muốn trắng trợn lấy đi, nếu là vậy thì phu nhân cấp cho tiểu nhân năm mươi lượng bạc đi, xem như là tấm lòng thành của tiểu nhân đối Huyện lệnh đại nhân. Ngày sau, còn muốn dựa vào Huyện lệnh đại nhân nhiều hơn nữa!"

" Ngươi đây yên tâm" Trời cao hoàng đế xa, một cái Huyện lệnh ở trấn này cũng coi như là vua một cõi, nói một là không hai. Chỉ cần không phải là chuyện lớn giết người cướp của, Huyện lệnh phu nhân nguyện ý bán cái nhân tình này cho bọn họ.

" Không biết vị phu lang này họ tên là gì, nhà ở nơi nào? Ngày sau có chuyện tìm ta cũng hảo cho ta biết được chính ngươi ngày hôm nay!"

" Phu quân tiểu nhân họ Chu, gọi là Chu Cảnh, tiểu nhân là phu lang của hắn, gọi Thẩm Mặc"

Huyện lệnh phu nhân gật gật đầu, tự tay lấy xuống hầu bao chính mình thêu đưa cho Thẩm Mặc.

" Cái này là ta tự mình thêu ngươi cầm lấy làm tín vật, ngày sau cầm lấy nó tới cửa nói ngươi hoặc là tên phu quân ngươi, ta sẽ biết là các ngươi".

" Tạ ơn phu nhân" Thẩm Mặc vội vã nhận lấy.

Huyện lệnh phu nhân gật đầu nói: " Như vậy ngươi liền cùng ta về nhà lấy bạc đi".

" Đi theo phía sau kiệu đi!" Thiêm Hương đối Thẩm Mặc nói.

Thẩm Mặc chỉ vào Chu Cảnh đang xem đồ vật ở cách đó không xa nói: " Người kia là phu quân ta, ta đi gọi hắn".

Chu Cảnh ở xa xa đã nhìn thấy rõ rõ ràng ràng sự tình phát sinh, Thẩm Mặc lại đây hắn giả vờ hỏi hai câu, liền theo kiệu tử đi đến sân sau của nha môn.

Hai người chờ ở cửa hông, Thiêm Hương đi vào lấy bạc, rất mau liền đi ra.

Thiêm Hương đem ngân phiếu năm mươi lượng bạc đưa cho Chu Cảnh nói: " Vừa rồi lúc ra đây phu nhân có dặn qua ta, để ta nói lại cho ngươi, phu nhân biết soi môi hồng kia vốn là làm vật gia bảo của nhà các người, phu nhân yêu thích, từ trong tay phu lang ngươi mua lại, ngươi chớ trách phu lang ngươi tự mình làm chủ, phu nhân nhà ta đáp ứng phu lang nhà ngươi nếu có việc gì có thể tìm đến nàng, có thể giúp nhất định sẽ giúp đỡ".

Nguyên lai Huyện lệnh phu nhân thấy Chu Cảnh đi cùng, mới nhớ tới thứ quý trọng như vậy từ một cái song nhi có địa vị rất thấp tự mình chủ trương bán, còn bán tiện nghi như vậy, rất có thể khi trở về sẽ bị đương gia trách phạt , cố ý uỷ thác Thiêm Hương mang lời mình ra nói lại.

Chu Cảnh vội nói: " Được phu nhân yêu thích là phúc khí của chúng ta, cái son môi hồng này ở trong tay chúng ta cũng không có tác dụng gì, đến trong tay phu nhân mới là vận mệnh của nó".

" Tiểu Mặc, chúng ta có tiền a! Lần này rốt cuộc có thể ăn no bụng rồi" Cách nha môn rất xa, Chu Cảnh mới bại lộ thân phận, kích động đối Thẩm Mặc nói: " Vẫn là Tiểu Mặc có khả năng, dĩ nhiên còn có thể từ trên người Huyện lệnh phu nhân muốn một cái ân tình , có nhân tình này sau đó chúng ta làm việc gì đều có thể thoải mái tay chân, đây thực sự là niềm vui bất ngờ! Tiểu Mặc, ngươi quả thực là phúc tinh của ta!"

Thẩm Mặc bị khen mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng nói: " Ta chính là nghe ngươi nói vật này kỳ thực vốn có giá mấy trăm lượng, là bởi vì chúng ta không có nhân mạch, lại sợ đắt quá bán không được, mới bán năm mươi lượng, liền cảm thấy thiệt thòi. Ta nghĩ tìm cách bù đắp lại, mới có thể thuận miệng hỏi Huyện lệnh phu nhân muốn một cái ân tình".

Thẩm Mặc cũng đồng dạng kích động, hắn chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, trong lúc nhất thời như cảm thấy chính mình mang bảo tàng trong người.

" Trong nhà chúng ta còn có thật nhiều, đến lúc đó đem đi bán chúng ta sẽ phát tài!"

Chu Cảnh lại cười nói: " Này đó đồ vật trước tiên không bán, trong một lúc lấy ra quá nhiều đồ kỳ quái chỉ sợ làm người đỏ mắt, nếu như bị người nhớ thương đó chính là hoạ không phải phúc".

" Vẫn là phu quân nghĩ chu đáo" Thẩm Mặc thật cao hứng, bật thốt lên lời nói tự đáy lòng.

" Phu quân" Chu Cảnh lập lại hai chữ này, từ miệng tiểu phu lang hắn gọi ra sao lại êm tai thế này. " Lại kêu một tiếng cho ta nghe chút"

Vốn là không có gì, Chu Cảnh lại không đứng đắn mà nói chuyện làm cho Thẩm Mặc ngượng ngùng. Nơi này của bọn họ, thời điểm mới kết hôn tiểu phu thê đều gọi đương gia nhà mình là phu quân, chỉ có lớn tuổi mới gọi là đương gia

Lúc thường nghe tiểu phụ nhân trong thôn gọi cũng không cảm thấy cái gì, tại sao đến trong miệng Chu Cảnh liền... không đứng đắn như vậy.

Chu Cảnh nhìn tiểu phu lang bước mau vài bước ánh mắt tối sầm, có phu lang vẫn là tốt a!

Hai ngươi đầu tiên là đi ngân hàng tư nhân, đem ngân phiếu năm mươi lương đổi thành bạc vụn hơn nữa còn cố ý muốn một ngàn văn tiền đồng, dùng để tiêu dùng.

Trong nhà củi gạo dầu muối dấm trà cái gì cũng không có, mọi thứ đều thiếu, cái cần mua thực sự nhiều lắm.

Mà không dám mua quá nhiều đem về, chỉ sợ chọc mắt người đưa tới tay hoạ, cho nên chỉ có thể giống như mọi người mua một chút ít đồ cần thiết.

Gạo lức ăn không ngon, bên trong thường thường có lẫn lộn một ít đá sạn, mà giá thì tiện nghi nên mua liền hai mươi cân, gạo trắng thì rất quý giá lại cao nên chỉ mua mười cân, còn có mười cân dầu và mười cân bột mì.

Muối, nước tương, giấm các loại không cần nói tất cả đều phải mua. Chu Cảnh còn cố ý đi tiệm thuốc bắc mua ít hoa tiêu, trần bì, cây long nhãn các loại.

Thẩm Mặc cảm thấy kì quái về chuyện này, nhưng Chu Cảnh nói mấy thứ đó cũng được xem như là gia vị làm cho Thẩm Mặc kinh ngạc đến hỏng.

Quan trọng nhất cần mua đó chính là thịt, thời gan gần đây cái đồ chơi này làm Chu Cảnh thèm đến nhỏ dãi, một phát liền mua mười cân, này đó xương cốt cùng nội tạng hắn cũng bỏ ra mươi văn tiền bao mua toàn bộ.

Còn có đường trắng ở nơi này là đồ tốt, Chu Cảnh đoán rằng tiểu phu lang của hắn được ăn đường so với được ăn thịt còn ít hơn. Dù sao trên núi còn có thể săn được gà rừng, nhưng mà không thể tìm được đường trắng.

Quả nhiên trong đôi mắt của tiểu phu lang khi nhìn thấy hắn mua đường trắng, con sâu thèm cũng muốn bò ra ngoài.

Kỳ thực còn cần phải mua vải vóc làm quần áo, mà Chu Cảnh suy nghĩ một chút vẫn là không mua, bao nhiêu đây đã đủ gây chú ý rồi, nếu còn mua thêm vải vóc trở về nữa sợ là thật sự sẽ dẫn trộm vào nhà.

Bất quá cuối cùng vẫn là Chu Cảnh đem Thẩm Mặc kéo vào bên trong một tiệm son nước.

Thẩm Mặc vội nói: " Ta bôi phấn không dễ nhìn, không cần mua cái này"

Chu Cảnh lại cười đến có chút hèn mọn: " Ta không mua bôi ở trên mặt, mà là mua bôi ở chỗ đó".

Thẩm Mặc thực sự cảm thấy mặt mình nóng như bị lửa đốt, Chu Cảnh thật là công tử nhà giàu mà không phải là lưu manh hay sao?

" Ngươi... Ngươi làm sao luôn muốn này đó"

Chu Cảnh khí khái chính trực nói: " Ta là một nam nhân thập phần khoẻ mạnh có phu lang, làm chuyện đó là điều đương nhiên a!"

Thẩm Mặc nghĩ không muốn nói chuyện cùng hắn.

Chưỡng quỹ nghe Chu Cảnh nói muốn mua vật kia,cũng cười đến ám muội, nhìn về phía Chu Cảnh hiểu ý mà cười cười.

" Huynh đệ, ngươi là tới đúng nơi rồi! Những cái khác trên trấn ta không nói, nhưng ở đây ta dám đảm bảo, chỗ của ta toàn bộ đều là mẫu mã mới"

Chưỡng quỹ lấy ra hai loại nói: " Cái này hai mươi văn, cái kia đắt hơn một chút năm mươi văn".

Hai loại này cái nào cũng không loạt nổi vào mắt xanh của Chu Cảnh, vừa nhìn liền biết là hàng kém chất lượng.

Chu Cảnh nói: " Chưởng quỹ thứ này dù sao cũng là dùng ở nơi đó, ta cũng không dám dùng đồ không tốt, người liền lấy đồ tốt cho ta lựa chọn đi!"

Chưởng quỹ thử dò xét nói: " Tốt khẳng định là có, ngươi có thể bỏ tiền ra mua?"

" Tiểu nhà giàu trên trấn mua được, ta đây cũng có thể bỏ ra một khoản này"

Chưỡng quỹ nói: " Cái kia quý giá, chúng ta bán năm lượng bạc"

" Có thể"

Chưởng quỹ lấy ra năm loại, Chu Cảnh chọn một loại. Thời điểm trả tiền không cẩn thận bị Thẩm Mặc nhìn thấy, thiếu chút nữa bị Thẩm Mặc đoạt trở về. Lúc ra về còn căm giận bất bình nói: " Có chút xíu như thế, hắn là muốn cướp tiền a!"

Chu Cảnh nói: " Chúng ta một nhánh nhỏ son môi không phải cũng bán năm mươi lượng đó sao?"

" Đương nhiên chuyện đó không giống nhau, son môi nơi này cũng không có!"

Chu Cảnh cười nói: " Tiền nào của nấy, đến buổi tốt ngươi liền biết chỗ tốt của vật này"

Thẩm Mặc mắc cỡ không nói nữa, hắn cũng không dám lấy chuyện này ra bên ngoài thảo luận.

HẾT CHƯƠNG 12

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz