ZingTruyen.Xyz

(ĐM-EDIT-Phần 1) BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Chương 59: Móc mắt xuống.

ThitThanTien

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, không phủ nhận.

Ánh mắt Tào Quan Lâm như có ánh sáng lập loè khác thường, hắn nhìn chằm chằm vực sâu ngoài cửa, trong lòng thấp thoáng hiện ra một phỏng đoán.

Không chỉ là Tào Quan Lâm, một số người chơi tương đối thông minh, tựa hồ cũng ý thức được điều gì.

"Vực sâu bên ngoài kỳ thật đều là giả đúng không?" Có người nhỏ giọng nói: "Bằng không sao có thể nghe được tiếng vang cơ chứ."

Đây là chứng cứ không thể bác bỏ.

"Chúng ta không cần tiếp tục bầu phiếu, hoàn toàn có thể rời đi từ cửa xe." Nam trung niên vỗ đùi, vô cùng kích động nói.

"Nhưng lỡ như vạn âm thanh kia là giả thì sao?" Lại có người đưa ra điểm đáng ngờ: "Nói không chừng mục chính là vì gạt chúng ta đi ra ngoài."

Nam trung niên nháy mắt ngây người, nghẹn họng.

Bởi vì đối phương nói cũng rất có lý.

Trong chốc lát, các người chơi ngược lại không biết nên làm gì cho đúng.

Bọn họ nhìn về phía Tào Quan Lâm.

Tào Quan Lâm híp mắt đánh giá Hạ Nhạc Thiên, sau một hồi mới nói: "Sao cậu lại nghĩ đến việc này?"

Hạ Nhạc Thiên cười cười, "Không biết, chỉ là cảm thấy Trạm Chung không phải đường sống, thậm chí rất có khả năng là đường chết, âm thanh vừa nãy phát ra càng khiến tôi khẳng định khung cảnh bên ngoài đều là ảo giác."

Tào Quan Lâm không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên trầm mặc.

Ngược lại những người khác nhịn không được hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Nếu bên ngoài đều là giả, có phải nói lên chúng ta hiện tại có thể xuống xe, không cần tiếp tục bầu phiếu hay không?"

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: "Trên thực tế tôi cũng không quá khẳng định, chờ một chút thử xem."

Dù sao chỉ dựa vào chút manh mối này, cũng không thể trăm phần trăm khẳng định sự thật, sau vài lần trải qua trò chơi, Hạ Nhạc Thiên đã học được hai chữ cẩn thận.

Những người khác lộ ra một chút thất vọng.

Một trận trầm mặc qua đi, có người nhịn không được đề nghị nói: "Nếu thật sự không được, chúng ta có thể thử để một người xuống xe, vậy chẳng phải sẽ biết vực sâu bên ngoài rốt cuộc là thật hay giả sao?"

Nếu bên ngoài thật sự là ảo giác, vậy thì bọn họ có thể trực tiếp rời khỏi từ cửa xe buýt.

"Biện pháp này rất tốt, nhưng vấn đề là ai đi xuống? Lỡ như bên ngoài thật sự là vực sâu, vậy người kia chẳng phải chết chắc à." Có người lập tức đáp.

Nói đến nói đi vẫn phải có người chết. Tất cả người chơi lại tiếp tục trầm mặc, tóc vàng tự nhận mình đã thành công ôm đùi không ngừng đánh giá từng người, trong mắt không tự giác lộ ra tia tàn nhẫn, làm mọi người sinh lòng cảnh giác.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí càng khẩn trương hơn so với lúc trước.

Bà chủ gia đình phụ nữ vội vàng cuộn lại một góc, lúc này bà ta đã hoàn toàn bị cô lập, không ai muốn giúp, lần trước bà có thể thành công giết chết người đàn ông kia hoàn toàn dựa vào đánh lén.

Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều vô cùng đề phòng bà, sợ chính mình là người xui xẻo tiếp theo.

Bà ta hiểu, kế hoạch đánh lén đã không còn tác dụng gì nữa.

Có lẽ người bị đẩy ra bầu phiếu trong lượt kế tiếp, chính là bà ta.

Giờ phút này đột nhiên bà không còn sợ hãi nữa, đầu óc tỉnh táo hơn bất kì lúc nào.

Hạ Nhạc Thiên không rảnh bận tâm suy nghĩ của những người này, cậu đang tự hỏi vấn đề vực sâu có thật sự là ảo giác hay không.

Đường sống thật sự có liên quan đến cánh cửa kia sao?

Vực sâu bên ngoài, rốt cuộc là thật hay giả.

Cậu nên tin tưởng âm thanh tai mình nghe được, hay là nên tin tưởng chân tướng tận mắt nhìn thấy?

Thanh niên kia không biết khi nào đã lại đây, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại biết bên ngoài có vấn đề?"

Cậu ta thật sự quá tò mò.

Hạ Nhạc Thiên thu hồi suy nghĩ, hơi nghiêng đầu nhìn thanh niên, phá lệ kiên nhẫn giải thích: "Yêu cầu trò chơi chỉ nhắc tới phải bầu phiếu, mới có thể đến Trạm Chung, nhưng chưa từng xác định cho chúng ta rằng đến Trạm Chung thì chúng ta có thể xuống xe."

Thanh niên lắng nghe rất nghiêm túc.

Những người khác cũng không tự giác dựng lỗ tai lên nghe lén.

Hạ Nhạc Thiên làm như không thấy bọn họ nghe lén, vẫn tiếp tục giải thích: "Nếu chỉ cần bầu phiếu là xe buýt có thể tiếp tục chạy, cậu không cảm thấy việc mở cửa xe buýt có hơi dư thừa sao?"

Thanh niên nghe vậy, có chút khó hiểu nói: "Chuyện này cũng không dư thừa mà, xe buýt đến trạm dừng tất nhiên phải mở cửa xe, bằng không người trong xe làm sao xuống xe........."

Giọng nói đột nhiên im bặt, thanh niên hình như ý thức được cái gì, nói nhanh: "Tôi hiểu ý anh rồi, chiếc xe này đến trạm sẽ mở cửa xe, mục chính là vì nhắc nhở chúng ta có thể xuống xe?"

Hạ Nhạc Thiên nói: "Cũng không hoàn toàn là vậy, chiếc xe này không thể suy đoán theo lẽ thường như thế giới Hiện Thực, xe buýt không có tài xế lại có thể chạy bình thường, vậy vì sao xe buýt đến trạm phải mở cửa như lẽ thường chứ?"

Thanh niên lẩm bẩm nói: "Cho nên việc mở cửa xe nhất định là đang ám chỉ gì đó."

Những người khác sau khi nghe xong, sôi nổi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, ánh mắt không tự giác nhìn về cửa xe.

Nhưng trên thực tế, Hạ Nhạc Thiên còn có một vấn đề chưa giải quyết được.

Đó chính là làm thế nào để các người chơi tiến hành bầu phiếu, nhưng lại bảo đảm không có người nào tử vong.

Hình như ngoại trừ biện pháp phiếu hoà ra, không còn cách nào khác.

Nói cách khác, chính cậu tự tay xoá sổ biện pháp duy nhất có thể khiến tất cả mọi người an toàn này.

Tâm trạng Hạ Nhạc Thiên đột nhiên trở nên nặng nề, lúc ấy cậu thật sự không nên dễ dàng đem biện pháp này ra để sử dụng.

Lại qua mười phút.

Xe dừng lại, giọng nữ quen thuộc tiếp tục vang lên nhắc nhở người chơi lập tức bắt đầu bầu phiếu.

Lòng người trầm xuống, ai cũng theo bản năng đề phòng người khác, ngoại trừ ba người Tào Quan Lâm vẫn còn lập nhóm như cũ, vẻ mặt họ cũng không khẩn trương như những người khác.

Không biết qua bao lâu, một nam người chơi đi thẳng vào ý chính: "Chúng ta có phải nên bầu phiếu hay không?"

Nhưng bầu ai đây?

Trên thực tế, trong lòng mọi người đều đã có đáp án, chính là bà chủ gia đình từng chủ động giết người.

Lúc trước bà ta vì tự bảo vệ mình mà giết người, đã làm người chơi sinh lòng phòng bị, nếu thật sự cần phải chết một người, vậy người kia nhất định là bà chủ gia đình.

Nhưng vấn đề là, sau khi bọn họ bầu phiếu xong, quỷ sẽ lập tức giết chết bà ta, đến lúc đó cửa xe mở ra, nên cử ai xuống xe xác định bên ngoài rốt cuộc có phải là ảo giác hay không?

Cho nên, không thể dễ dàng bầu phiếu.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Các người chơi vẫn không thương lượng ra biện pháp giải quyết.

"Nếu thật sự không được, chúng ta đập nát cửa xe!" Không biết là ai đột nhiên nói: "Sau đó tìm người xuống xe."

Biện pháp này rất nhanh được vài người chơi sôi nổi tán thành, trong lòng bọn họ biết rõ người nên xuống xe là ai.

Có mấy người chơi nghe những lời này, trong lòng càng không thoải mái, khó chịu cách xa những người càng nói càng hưng phấn này.

Hạ Nhạc Thiên nghe có người chơi nói muốn đập cửa xe, lập tức ngăn lại, nói: "Không thể đập cửa xe."

Mấy người chơi kia ngẩng đầu, bất mãn hỏi: "Vì sao không thể đập?"

Biểu tình Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc chưa từng có: "Bởi vì đập cửa xe, rất có thể sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ mà các người không tưởng tượng nổi."

Mà cái hậu quả này, thậm chí có thể còn khủng khiếp hơn so với bầu phiếu.

Lời này trong nháy mắt khiến mấy người kia sợ tới mức nói không ra lời, lại có người hình như nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hình như trò chơi này từng nhắc qua không thể đập cửa xe."

"Sẽ, sẽ có hậu quả gì?" Có người nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Người đập cửa xe, rất có thể sẽ bị quỷ ưu tiên giết chết."

Trong trò chơi Quỷ Gõ Cửa đã từng cảnh cáo người chơi tuyệt đối không thể ra khỏi phòng sau 12h đêm, người dám phá hủy quy định này, sẽ bị lệ quỷ ưu tiên tặng tấm vé chết thẳng khỏi đợi.

Cho nên hậu quả đập cửa xe có lẽ cũng tương tự như vậy.

Mấy người ồn ào muốn đập cửa xe nhịn không được run run.

Thời gian chậm rãi trôi đi, vừa vặn đến mười phút.

Các người chơi vẫn đang trong ngõ cụt, mà lúc này, điện thoại bọn họ đồng loạt vang lên âm thanh "Đinh".

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên lộp bộp một chút, lập tức móc di động ra đọc nội dung bên trên, sắc mặt khẽ biến.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân quỷ dị đột nhiên vang lên, âm thanh giày da đạp lên sàn xe buýt giống như bùa đòi mạng, nháy mắt làm đa số người chơi hét lên, xô đẩy nhau chạy đến đầu xe, trên mặt viết đầy sợ hãi.

Tại sao lại như vậy??

Rõ ràng còn chưa bầu phiếu, vì sao con quỷ kia lại xuất hiện?

Có người chơi tương đối bình tĩnh phát hiện tiếng bước chân này, có vẻ như chậm hơn rất nhiều so với những lần trước, hắn nháy mắt nhớ tới âm thanh nhắc nhở của điện thoại, vội vàng cầm điện thoại ra đọc thông tin, trừng lớn mắt quát mọi người: "Mau bầu phiếu cho bà ta! Không bầu phiếu tất cả chúng ta đều phải chết ở nơi này!"

Dứt lời, hắn nhanh chóng đem phiếu bầu cho bà chủ gia đình.

Chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong, hắn không có thời gian để ý quá nhiều.

Nghe tiếng bước chân của lệ quỷ dần dần tới gần, đa số người chơi vẫn thấp thỏm lo âu thét chói tai, căn bản không thể bình tĩnh lại.

Mà bà chủ gia đình nghe được lời này, vẻ mặt trong nháy mắt dữ tợn lên, dường như lúc này bà đã không còn sợ hãi con quỷ kia nữa, lảo đảo bò dậy nhào vào người chơi kia, há mồm cắn chặt cổ đối phương.

Người chơi kia vội vàng né tránh, nhưng điện thoại lại bất cẩn rơi trên mặt đất, bị người chơi khác trong lúc sợ hãi lui về sau vô tình đá vào một góc, hắn bỗng chốc trợn to mắt, vội vàng muốn nhặt điện thoại về, nhưng bà chủ gia đình cứ như điên rồi, bất chấp tất cả cào mặt hắn.

Hắn giận không thể át, giơ tay đấm vào bụng bà chủ gia đình.

Bà chủ gia đình bị đánh đến kêu rên, lại điên cuồng dùng tay hung hăng đâm vào mắt đối phương, thế nhưng thật sự moi ra tròng mắt hắn.

Nam người chơi lập tức kêu lên thảm thiết, hung hăng đá bay bà chủ gia đình.

Lúc này bà chủ gia đình đã không còn sức lực bò dậy, chỉ là hả hê nhìn nam người chơi, điên cuồng cười rộ lên.

Nam người chơi gắt gao bụm mắt lại, trong lòng thật sự muốn giết chết người phụ nữ đáng chết này.

Người chơi khác ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có bất cứ ai ngăn cản hai người họ giết hại lẫn nhau.

Mà lúc này, Tào Quan Lâm lập tức cầm di động ra, nhấn xuống lựa chọn bầu phiếu.

Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên lạnh băng, cậu không nghĩ tới trò chơi lại có thể mạnh mẽ ép buộc người chơi bỏ phiếu, những lần trước đều cho người chơi đầy đủ thời gian thương lượng.

Mà lúc này, chỉ cho đúng mười phút.

Càng về sau, độ khó của trò chơi cũng càng ngày càng cao.

Tiếng bước chân thong thả tới gần, dưới ánh mắt thấp thỏm lo âu của mọi người, bà chủ gia đình rất nhanh phát ra tiếng thét thống khổ chói tai, bà ta liều mạng giãy giụa, nhưng cứ như đấm vào trong không khí.

Một màn này khiến người xem như rơi vào hầm băng.

Chỗ đó nhất định có con quỷ tàng hình đang đứng!!!!

Ai cũng không biết con quỷ kia đang làm gì, các người chơi chỉ có thể nhìn thấy bà chủ gia đình phụ nữ giãy giụa trong chốc lát, sau hoàn toàn mất đi hô hấp, thi thể mềm mại gục xuống, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, dần dần đi xa.

Mọi người sắc mặt trắng bệch, kinh sợ nhìn thi thể của bà chủ gia đình, thậm chí trong đó có một người người chơi sợ tới mức tiểu ra.

Hơi thở tuyệt vọng bủa vây trong lòng mỗi người, tưởng tượng đến lát nữa còn phải trải qua hai trạm dừng, lý trí vốn dĩ đang không ổn định đã có dấu hiệu sắp sụp đổ.

Mà điều chân chính làm các người chơi tuyệt vọng là, cực khổ chạy đến Trạm Chung cũng không nhất định có thể sống sót.

Bởi vì trò chơi vốn dĩ không xác định Trạm Chung chính là điểm xuống xe.

Các người chơi hoàn toàn không biết làm sao mới có thể sống sót, bọn họ giống như lục bình nước chảy bèo trôi, không có bất cứ năng lực gì tự bảo vệ mình.

Hương vị hôi mốc tản ra đầy trong xe buýt, trong khoảng thời gian ngắn chết liên tục ba người, ba cổ thi thể nằm nơi đó, bộ dạng chết không nhắm mắt càng kích thích thần kinh mọi người.

Nam thanh niên che mắt, vội vàng chạy tới mở tay bà chủ gia đình ra, khi hắn nhìn thấy tròng mắt đã bị bà chủ gia đình bóp nát, nhịn không được tuyệt vọng khóc rống lên.

Mắt của hắn, vĩnh viễn đều không nhìn thấy được nữa.

Mà tất cả những thứ này, đều do mụ già quái đản này gây ra.

Âm thanh kẽo kẹt lại một lần nữa vang lên, cửa xe buýt chậm rãi mở ra, vực sâu đen nhánh như cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn của lệ quỷ, âm trầm chờ đợi người chơi nhảy xuống.

Tào Quan Lâm nhìn chằm chằm người chơi chỉ còn một con mắt kia, khóe miệng chậm rãi vẽ lên một đường cong tàn nhẫn.

**********

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz