ZingTruyen.Xyz

Dm Edit Moi Ngay Deu Ghen Voi Chinh Minh

Chương 41: Bị Tranh Đoạt Di Sản (21). Kết Thúc Thế Giới Thứ 2.

Tạ Quân Nhai làm phụ tá mang binh suốt đêm lục soát ở trong thành, đặc biệt là ở trong rừng cây, đào ba thước đất cũng muốn bắt được Khúc Hải Thành.

Phụ tá ngủ một nửa bị kêu lên, trên mặt một chút dị sắc đều không có, dẫn người đi tìm.

Thân hình cao lớn dừng trước cửa, quay đầu lại nhìn Nguy Dã, hắn vẫn là rũ đầu ánh mắt tránh né. Lại mở miệng nói: "Thúc Vân, cậu ở lại một lát, tôi có lời muốn nói với cậu."

Tạ Thúc Vân ngồi ở bên cạnh hắn, nghe vậy đồng ý, vẫn ngoan giống như trước.

Sắc mặt Tạ Quân Nhai rất khó xem, không thể nói là trào phúng vẫn là không tình nguyện: "Tôi đi?"

Quả nhiên nghe được một tiếng "Ừm".

Tạ Quân Nhai hơi kém tức tới cười, tầm mắt nhìn qua hai người, áp xuống lửa giận, giật nhẹ khóe miệng: "Được."

Trước khi rời đi, vẫn là để lại một câu: "Tạ Thúc Vân, nhớ xử lý vết thương cho tẩu tử."

Quân ủng rời đi. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Tạ Thúc Vân đứng dậy đi cầm hòm thuốc, không để ý tới vết thương của mình, làm Nguy Dã vươn tay.

Tạ Thúc Vân vân du bên ngoài, không chỉ biết xem quẻ đoán mệnh, cũng biết chữa bệnh. Nguy Dã sớm biết y thuật của y rất tốt, tay cũng không thấy đau, Tạ Thúc Vân rũ mắt làm việc, nghiêm túc đến tựa như trên thế giới chỉ còn lại việc này là quan trọng.

Không nói gì, một lát sau, Nguy Dã bỗng nhiên mở miệng: "Thúc Vân, cậu thích tôi?"

Tạ Thúc Vân động tác băng bó cũng không có ngừng, ánh mắt thẳng thắn: "Rất thích."

Đôi mắt đen của người trẻ tuổi như là chất chứa sao trời.

Một mảnh chân thành.

Nguy Dã giật môi: "Cậu còn trẻ."

Tạ Thúc Vân thẳng tắp nhìn hắn, tựa như muốn nói "Thì sao".

Nguy Dã muốn khuyên y, lại thấy chột dạ, gian nan mà tiếp tục nói: "Cậu mới hai mươi tuổi, còn không có gặp qua phụ nữ đẹp."

"Đạo sĩ có thể cưới vợ sinh con chứ? Một ngày nào đó...... Cậu sẽ tìm được cô gái mà mình thích. Hiện tại chỉ là rung động nhất thời mà thôi, cậu còn không rõ ý nghĩa của việc thích."

Ngụ ý, đừng treo trên cái cây lệch tán này.

Tạ Thúc Vân lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cong lên mặt mày cười nói: "Tẩu tẩu nói đúng, tôi tuy là đạo sĩ, cũng có thể cưới vợ sinh con."

"Hơn nữa...... Còn từng nghiên cứu qua kỹ thuật trong phòng nha."

Không được nha đạo sĩ nhỏ. Nguy Dã kinh ngạc giương mắt, trách không được y cũng đem tác dụng của vòng treo hiểu sai.

"Tẩu tẩu tò mò sao?" Tạ Thúc Vân hoàn toàn không để ý tới lời khuyên, chuyển dời đến đề tài khác .

Nguy Dã lập tức lắc đầu, chặn đề tài ái muội này, lại thấy Tạ Thúc Vân linh hoạt đem vết thương trên tay hắn băng bó xong, bỗng nhiên cánh tay hướng về phía trước, ngón tay thon dài ở khuỷu tay hắn ấn một cái.

Nguy Dã môi không kịp đề phòng đột nhiên phát ra thanh âm.

Cánh tay nháy mắt tê ngứa, chỉ cần đơn giản như thế, so với khiêu khích còn muốn làm người run rẩy.

"Tỷ như nhân thể có chút huyệt đạo, đụng vào sẽ mang đến cảm giác đặc biệt."

Tạ Thúc Vân vẫn là cười tủm tỉm, Nguy Dã lại ý thức được y có chút tức giận.

Nguy Dã đứng dậy: "Cảm ơn cậu băng bó cho tôi, đêm đã khuya, cậu về nghỉ ngơi đi."

Tạ Thúc Vân buồn bã nói: "Tẩu tẩu trên người còn vết thương chứ?"

Nguy Dã lập tức lắc đầu. Tạ Thúc Vân cười cười: "Vậy được rồi."

Nói xong, y lại không đi, mà là bỗng nhiên vươn tay, nhấn eo Nguy Dã một cái.

Nguy Dã: "A?!"

Lập tức cả người không còn sức lực.

Tạ Thúc Vân đem hắn bế lên, đặt trên giường.

Đối mặt với người đang trợn to mắt, y thở dài, chậm rãi nói: "Đừng giấu bệnh sợ thầy. Tôi giúp em xem những nơi khác."

Nguy Dã: "......" Liền xem vết thương ha!

Tạ Thúc Vân giúp hắn cởi áo ngoài, lỏa lồ cánh tay có chút trầy da, phía dưới xương quai xanh còn bị nhánh cây đâm vào. Khi cứu y vì quá mức khẩn trương, thế nhưng không cảm thấy đau.

Ánh mắt hơi tối, Tạ Thúc Vân cúi người, nhẹ nhàng đem gai nhọn lấy ra.

Nguy Dã ngay từ đầu có chút cứng đờ, lại phát hiện y thực quy củ, làm tốt bổn phận của thầy thuốc.

Xử lý vết thương xong, Tạ Thúc Vân lại giúp hắn mát xa đùi, cảm giác thoải mái cùng an toàn đánh úp tới, Nguy Dã bất tri bất giác ngủ rồi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, An Thành đã bị giới nghiêm, Tạ Quân Nhai phái thuộc hạ nghiêm khắc kiểm tra mỗi người ra khỏi thành, đảm bảo sẽ không làm Khúc Hải Thành chạy thoát.

Khúc Hải Thành nhiều năm luyện tà thuật, âm khí trên người rất nặng, Tạ Thúc Vân cũng mang la bàn ra ngoài.

Nhưng mà Tạ Thúc Vân tìm khắp An Thành, lại có quân đội hỗ trợ, liên tiếp ba ngày, thế nhưng không có chút tiến triển nào.

Nguy Dã nghĩ nghĩ, kêu Từ quản gia mướn họa sĩ tới. Từ miệng hắn, làm họa sĩ vẽ một bức họa, dán khắp nơi ai tìm được manh mối thưởng số tiền lớn. Tướng mạo Khúc Hải Thành độc đáo, chỉ cần lộ diện trước mặt người khác, tất nhiên sẽ bị chú ý.

Từ quản gia gọi người đi dán, xoay người, bỗng nhiên nhìn thấy Tạ Quân Nhai ở ngoài cửa, cúi đầu kêu một tiếng: "Nhị gia."

Nguy Dã hướng Tạ Quân Nhai lãnh đạm gật đầu, lập tức xoay người về phòng.

Sắc mặt Tạ Quân Nhai trầm xuống, ngũ quan thâm thúy lập thể, khi không nói lời nào mang ra chiến trường khí thế khiếp người.

Người nhìn thấy đều phải rùng mình, chỉ thấy nhị gia nhìn bóng dáng Nguy Dã một lát, bỗng nhiên đuổi theo.

Có người hầu nhỏ giọng nói: "Quản gia, ngài xem đương gia cùng nhị gia có phải hay không......"

"Im miệng!" Từ quản gia trách mắng: "Mặc kệ đương gia làm cái gì, đều có đạo lý riêng, là việc cậu có thể xen vào?"

Trước khi cửa phòng đóng, đã bị một bàn tay to chặn lại. Giọng Tạ Quân Nhai trầm thấp: "Đại tẩu sao gặp tôi liền trốn?"

Trốn hay không cũng không làm được gì, chỉ cần y muốn là có thể tìm tới. Nhưng Nguy Dã vẫn là làm ra bộ dáng rối rắm trốn tránh.

Hắn chỗ nào địch nổi đầu lĩnh quân phiệt, không quá hai giây cửa đã bị phá vỡ, cả người bại lộ trong tầm mắt sắc bén của đối phương.

Nguy Dã sắc mặt hơi tái nhợt, sợ hãi, thế nhưng xoay người liền tính nhảy cửa sổ.

Tạ Quân Nhai tức giận đến cười ra tiếng, ôm lấy eo Nguy Dã.

"Tạ Quân Nhai!" Nguy Dã sợ hãi kêu một tiếng, duỗi chân: "Tôi không muốn, anh không thể như vậy!"

Tạ Quân Nhai vốn dĩ chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng, thấy hắn bài xích như vậy, lửa giận lập tức thiêu cháy: "Như nào?"

Hắn ôm chặt eo nhỏ của Nguy Dã, hôn bên tai hắn: "Chúng ta cái gì cũng đã làm, còn thế nào không được?"

Liền tại cái phòng này, bọn họ từng triền miên, hơi thở quen thuộc liền ở bên tai, Nguy Dã cầu xin nói: "Chúng ta coi như cái gì cũng chưa xảy ra, được không?"

"Em cho rằng tôi là cún? Vẫn là đồ vật thay thế Tạ Văn Tu?" Tạ Quân Nhai cắn răng nói: "Có thể để em vẫy tay thì tới, xua tay thì đi?"

"Chính là Văn Tu còn ở nha......"

"Không, anh ta đã chết." Tạ Quân Nhai lạnh lùng nói: "Nếu không phải một con quỷ chạy ra, em đã chấp nhận tôi."

Nếu lời nói là giả, Nguy Dã còn có thể lớn tiếng phản bác, cố tình y nói đều là thật sự. Nguy Dã có chút hỏng mất, lại nghe được giọng nói nhu hoà bên tai: "Nếu em thật sự không cần tôi, tôi sẽ không ra tay. Nhưng em rõ ràng cũng có cảm giác đối với tôi."

"Không, lòng tôi chỉ có Văn Tu." Nguy Dã mãnh liệt lắc đầu.

"Tôi không tin." Tạ Quân Nhai kiên định mà hôn lên gáy hắn.

Hô hấp thô nặng làm Nguy Dã nhịn không được mà run, vạt áo bị nhấc lên, hắn quát lớn, chống đẩy, đôi tay lại bị siết lại.

"Tạ Quân Nhai! Anh dám!" Giọng nói kèm theo hơi thở hổn hển cùng cố uy hiếp.

Hai tròng mắt Tạ Quân Nhai ửng đỏ nhìn hắn, thế nhưng không làm cái gì, mà là cuối đầu xuống.

Nguy Dã: "!"

Hắn bắt lấy sợi tóc sau đầu Tạ Quân Nhai, da đầu tê dại: "Anh đứng lên, anh có thấy dơ hay không?"

Nhưng thân thể Tạ Quân Nhai nửa ngồi xổm, không nhúc nhích, chỉ có hầu kết phập phồng lên xuống.

Tạ Quân Nhai đem lửa giận toàn bộ đốt tới trên người Khúc Hải Thành. tăng quân đội tìm kiếm, cơ hồ đem cả An Thành đều lục tung.

Trong rừng cây cũng bị san bằng, lại đào ra không ít xương người, đều bị đưa đến Bác Cốt Tháp.

Tạ Quân Nhai trị quân cực nghiêm, thuộc hạ không dám nhân cơ hội quấy rầy bá tánh. Việc này tuy rằng làm ồn ào huyên náo, nhưng người trong thành phố còn bình yên sinh sống.

Người ở An Thành đều biết, nhà họ Tạ tìm một ông lão bị cháy hỏng mặt, treo số tiền thưởng tiền lớn. khi đưa hài cốt đến Bác Cốt Tháp, có người do dự mà đi tới: "Quân gia, nghe nói phát hiện việc lạ gì đều phải báo cáo......"

Phụ tá nói: "Anh nói đi."

"Nhà tôi ở gần Bác Cốt Tháp, trong nhà gần đây hay mất đồ ăn." Người nọ nói: "Tối hôm qua tôi liền gác đêm, muốn bắt trộm, kết quả phát hiện là một con chó."

Phụ tá nói trong lòng chó ăn vụng tính việc lạ gì, kế tiếp đối phương lại nói: "Tôi vốn dĩ muốn đánh chó, nhưng con chó này trên người có mùi xác chết, đôi mắt cũng là hồng, tôi lặng lẽ đi theo phía sau, phát hiện nó chui vào Bác Cốt Tháp rồi không thấy."

"Chó mắt đỏ, chui vào Bác Cốt Tháp?" Phụ tá nhíu mày.

"Đúng vậy, quân gia, nhà tôi trước kia từng ở nghĩa địa, nhìn thấy chó ăn thịt người đều như vậy, Bác Cốt Tháp không phải có người trông coi sao, nó còn có thể chui vào, tôi suy đoán Bác Cốt Tháp không chừng có lỗ hổng?"

Tạ Quân Nhai nói có tin tức liền báo cáo, phụ tá không dám trì hoãn, lập tức đem việc này báo lên.

Trên bàn cơm nhà họ Tạ, ba người đang ăn. Nghe phụ tá nói, Tạ Thúc Vân mắt sáng ngời, giống như ré mây nhìn thấy mặt trời: "Khúc Hải Thành có thể điều khiển động vật, con chó kia nhất định là ông ta nuôi!"

"Khó trách tôi tìm khắp An Thành cũng không phát hiện, nếu trốn trong đó, âm khí của Bác Cốt Tháp có thể hoàn toàn che giấu hơi thở của ông ta."

Tạ Quân Nhai ăn mà không có mùi vị gì ném chiếc đũa, đứng dậy: "Đi một chuyến."

Nguy Dã cùng Tạ Thúc Vân đồng thời đi theo. Tạ Quân Nhai nhíu mày nhìn Nguy Dã một cái, Nguy Dã nghiêm mặt nói: "Đừng nói là nguy hiểm, tôi nhất định phải đi."

Rất nhanh tập hợp đủ người, đem Bác Cốt Tháp vây kín không kẽ hở. Người báo cáo thấy thế có chút hoảng, Nguy Dã cho người nọ một bao đại dương, vẻ mặt ôn hoà nói: "Đồng hương, cậu đừng sợ, đem vị trí chỉ cho tôi là được."

"Cảm ơn ông chủ Nguy!" Người nọ lập tức dẫn bọn hắn đến phía sau Bác Cốt Tháp.

Bác Cốt Tháp nói là tháp, kỳ thật chỉ là một mảnh nghĩa trang công cộng, mỗi một nơi đều có không ít cốt người, nhà họ Tạ mướn người trông coi, hàng năm có nhan khói cung phụng.

Nhìn từ xa không có gì không ổn, một đám người tìm tòi bốn phía, ở dưới một thảm cỏ phát hiện một cái hang động, không rõ sâu bao nhiêu.

Phụ tá nói: "Đại soái, tôi dẫn người xuống xem."

"Khúc Hải Thành núp ở An Thành nhiều năm, trong Bác Cốt Tháp trộm rất nhiều thi thể, cái động này chỉ sợ đã bị ông ta đào thông." Tạ Thúc Vân lắc đầu: "Các cậu không quen thuộc, chỉ sợ sẽ mất dấu Khúc Hải Thành, để tôi xuống."

Nguy Dã lập tức phản đối: "Không được, ông ta rất xảo quyệt."

Tạ Quân Nhai lạnh lùng nói: "Tạ Thúc Vân là người, binh của tôi thì không phải người?"

"Anh âm dương quái khí làm gì, nói chuyện đàng hoàng." Nguy Dã liếc y một cái.

Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này Nguy Dã không hề tỏ thái độ lãnh đạm, rõ ràng bị giáo huấn, khuôn mặt Tạ Quân Nhai nguyên bản âm trầm thế nhưng câu môi cười một cái.

Làm người xung quanh đều líu lưỡi, ông chủ Nguy thật dễ dàng có thể làm đại soái thay đổi sắc mặt.

Nguy Dã nói: "Nghe nói thợ săn sẽ dùng khói đem động vật dụ ra."

Thật vất vả hòa hoãn Tạ Quân Nhai vừa định khen hắn, lại nghe Tạ Thúc Vân cười nói: "Tẩu tẩu thật thông minh, sao tôi lại không nghĩ ra cách hay như vậy."

Tạ Quân Nhai:...... Moẹ nó.

Khói được thổi vào đường hầm, không đến nửa tiếng, tiếng chó sủa vang lên, một con chó đen mập mạp từ cửa hang khác chui ra.

Binh lính đứng xung quanh, lập tức có người đem con chó bắt lấy giết chết.

Mọi người cảnh giác, lại qua gần một tiếng, Nguy Dã cho rằng Khúc Hải Thành tình nguyện bị ngộp chết cũng không ra, thì một cái bóng người đen gầy lăn ra tới, cổ họng nghẹn ngào mà ho.

Phụ tá đi qua, Tạ Thúc Vân quát: "Lui ra phía sau!"

Khúc Hải Thành bắn ra phi đao, Tạ Quân Nhai lại liên tiếp nổ súng, không chút do dự phế đi tứ chi Khúc Hải Thành.

"Cảm ơn đại soái cứu mạng!" Phụ tá lui về phía sau hai bước, lòng còn sợ hãi, lại chuyển hướng Tạ Thúc Vân: "Cảm ơn tam gia nhắc nhở."

Tạ Thúc Vân nhàn nhạt gật đầu, đi qua, đem Khúc Hải Thành lật qua, lấy ra các loại ám khí trong lòng ngực ông ta.

Khúc Hải Thành gắt gao nhìn chằm chằm y: "Ngày đó không thể giết cậu, không nghĩ tới sẽ rơi vào trong tay cậu."

Tạ Thúc Vân cười cười: "Thiên Đạo luân hồi, báo ứng mà thôi. Uổng cho ông học đạo nhiều năm, thì ra còn chưa rõ đạo lý này?"

"Báo ứng? Nếu thực sự có báo ứng, Tạ Quan Hoa sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nhà họ Tạ các người sao còn chưa tuyệt tự?!" Vết sẹo trên mặt Khúc Hải Thành vặn vẹo như con rết: "Nhớ năm đó tôi *kinh tài tuyệt diễm, sư phụ của cậu cũng không bằng tôi, hôm nay lại là ông ta danh tiếng truyền xa, ông trời bất công!"

*Kinh tài tuyệt diễm: vừa có tài vừa đẹp khiến người khác phải kinh sợ.

"Rơi vào nông nỗi này, tất cả đều là do ông tâm thuật bất chính." Tạ Thúc Vân lạnh lùng nói: "Không cùng ông nói lời vô nghĩa, nói ra phương pháp tinh lọc âm hồn trong trận pháp."

Khúc Hải Thành mặt không biểu cảm: "Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi, cậu trực tiếp giết tôi đi."

Nguy Dã bỗng nhiên tiến lên, đạp lên vai ông ta, hung hăng nghiền.

Khúc Hải Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trên người ông ta có mùi da thịt thối rữa là do đêm đó bị Nguy Dã bắn trúng hai phát, trong thành giới nghiêm, không có cách trị thương, quanh miệng vết thương đều chảy mủ.

Ba chữ Tạ Văn Tu, tựa hồ có thể làm Nguy Dã tràn ngập lực lượng cùng dũng khí, mặt mày hắn lạnh lẽo: "Ông nói đúng, thắng làm vua thua làm giặc. Hiện tại ông ở trong tay chúng tôi, còn không ngoan ngoãn nghe lời, là muốn nếm thử cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong?"

Tạ Thúc Vân cùng Tạ Quân Nhai đều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Nguy Dã có thể tàn nhẫn như vậy, mặt không cảm xúc mà tra tấn người, mắt phượng hơi cong, càng thêm phần lãnh diễm.

Tạ Quân Nhai tiến lên, che không được thâm tình trong mắt: "Dẫm ông ta làm dơ chân em, để tôi."

Khúc Hải Thành kêu đau, bỗng nhiên cười nhạo, tầm mắt nhìn qua Nguy Dã cùng anh em nhà họ Tạ: "Không nghĩ tới nha, hai anh em đều yêu đại tẩu? Tạ Văn Tu biết việc này sao?"

Ánh mắt ông ta ngoan độc, oán hận nói: "Nhà họ Tạ các người thật là dơ bẩn!"

Ông ta mắng to lên, từ ngữ hết sức ô uế, người chung quanh hận nhưng lại không thể không nghe, trong lòng run sợ nhìn đại soái.

Tạ Quân Nhai cũng không để ý, y xua tay làm thuộc hạ lui về phía sau, lo lắng nhìn về phía Nguy Dã. Nguy Dã ngón tay nắm chặt, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn đứng thẳng.

Tạ Thúc Vân thấp giọng nói: "Tẩu tẩu đừng nghe, dơ lỗ tai." Y trực tiếp dỡ xuống cằm Khúc Hải Thành.

Khúc Hải Thành tầm mắt bắn về phía ba người, trong cổ họng kêu ra tiếng: "Muốn siêu độ Tạ Văn Tu? Còn kém nhiều lắm...... Tôi muốn nhà họ Tạ các người đau đớn mà chết!"

Đột nhiên hai mắt ông ta trợn lên, trong miệng chảy ra máu tươi.

Thế nhưng đã chết. Tất cả mọi người sửng sốt, Tạ Thúc Vân biến sắc: "Không tốt!"

Ngọc bội bên hông khí đen cuồn cuộn. Người bày trận vừa chết, lực lượng của Tạ Văn Tu liền tăng, phá được phong ấn.

Tạ Thúc Vân vội vàng cắn ngón tay, vẽ bùa trên ngọc bội, ngực lại đau, phun ra một búng máu.

Một thân ảnh tái nhợt thon dài xuất hiện ở bên cạnh y, giây tiếp theo bóng người chợt lóe, xuất hiện bên người Tạ Quân Nhai.

"Văn Tu!" Nguy Dã kinh hô, lại thấy Tạ Văn Tu thật sâu liếc hắn một cái, tròng mắt đỏ như máu, duỗi tay bóp lấy cổ Tạ Quân Nhai.

Tốc độ quá nhanh, mọi người biến sắc, mấy chục khẩu súng khẩu giơ lên, lại không biết có tác dụng hay không.

Chỉ có Tạ Quân Nhai sắc mặt không thay đổi nói: "Tôi biết anh vì sao muốn giết tôi."

Bàn tay Tạ Văn Tu dùng sức, từng chữ từng chữ nói: "Cậu biết là được."

"Tạ Quân Nhai, anh còn chơi lửa!" Nguy Dã bắt lấy tay Tạ Văn Tu, run giọng nói: "Văn Tu, anh ta là em trai của anh, anh hãy bình tĩnh được không?"

"Tôi không có loại em trai lòng muông dạ thú này." Tạ Văn Tu lý trí đã không còn thừa, chỉ còn lại lòng đố kị trước khi bị Tạ Thúc Vân phong ấn.

Nguy Dã sứt đầu mẻ trán, hận không thể đem hai người bọn họ mang về, đáng tiếc độ hảo cảm đều còn thiếu một chút.

"Đại ca, anh bình tĩnh lại, không cần bị sát khí thao túng." Tạ Thúc Vân che ngực chậm rãi đến gần: "Giết người anh sẽ không thể khôi phục được. Tôi chỉ có thể...... Đánh tan hồn phách của anh."

Tạ Văn Tu không dao động, chỉ khi nghe được Nguy Dã khẩn trương mà ngăn cản, trong mắt mới có sắc thái của con người.

"Văn Tu, anh đừng giết người, em không muốn mất anh." Nguy Dã nghẹn ngào: "Anh trở về, chúng ta sống cùng nhau......"

"Không có khả năng, các ngươi người quỷ khác biệt." Tạ Quân Nhai ách thanh mở miệng, cố chấp mà nhìn chằm chằm hắn: "Em đã là người của tôi......"

"Anh câm miệng!" Mắt thấy Tạ Văn Tu bị chọc giận, Nguy Dã gầm lên.

Sắp bị Tạ lão nhị làm tức chết, đây cũng là một người cố chấp không sợ chết.

"Văn Tu, anh trước kia không phải như thế." Nguy Dã gắt gao nhìn đôi mắt Tạ Văn Tu, muốn làm y lấy lại lý trí.

Tạ Văn Tu ngón tay run run, chậm rãi buông ra Tạ Quân Nhai.

Tạ Thúc Vân nhẹ nhàng thở ra, đang muốn thu Tạ Văn Tu về ngọc bội, không biết là binh lính nào xúi quẩy, tay run lên bắn ra phát súng.

Tạ Văn Tu lại lần nữa bị kích thích, bỗng nhiên mở ra năm ngón tay. Nguy Dã đồng tử co rụt lại, duỗi cánh tay che ở trước mặt Tạ Quân Nhai, lại bị Tạ Quân Nhai xoay người bảo vệ.

Phốc! Một búng máu phun ra tới, Tạ Quân Nhai ngã về phía trước.

"Tạ Quân Nhai!" Nguy Dã bị y đè ở dưới thân, nước mắt chảy ra: "Anh thế nào?"

Tạ Quân Nhai ho khan, thế nhưng còn cười mà nhìn hắn: "Tôi biết là em thích tôi......"

"Anh còn cười được!" Nguy Dã: "Anh điên rồi sao?!"

Tạ Thúc Vân lấy ra một đống bùa, đang muốn ra tay, mà Tạ Văn Tu đã ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa làm Nguy Dã bị thương khiến lý trí y đã trở về. Tạ Thúc Vân thấy thế lấy ra ngọc bội: "Đại ca, anh......"

"Không cần tốn nhiều sức." Tạ Văn Tu nhìn một màn trước mặt, nản lòng thoái chí, đối Tạ Thúc Vân nói: "Cậu đánh tan hồn phách tôi đi."

Nguy Dã: "......"

Một cái muốn tìm chết, một cái muốn tự sát, một cái so với một cái càng điên, buộc hắn chọn một trong hai?

【 không thể làm mảnh nhỏ chết. 】001 có chút khẩn trương:【 Tạ Quân Nhai phải sống sót, Tạ Văn Tu cũng không thể hồn phi phách tán, nếu không mảnh nhỏ liền sẽ sụp đổ. 】

Ổn định. Nguy Dã hít sâu một hơi, càng là thời điểm mấu chốt, càng phải bình tĩnh.

"Anh nói không sai." Nguy Dã duỗi cánh tay ôm lấy Tạ Quân Nhai, hôn lên bờ môi y.

Tạ Quân Nhai mừng như điên. Y nghe được Nguy Dã dịu nói: "Em thích anh."

Dấu chấm thứ hai đầy.

Tạ Văn Tu thấy một màn như vậy, trong mắt dần hoang vắng, chậm rãi lui về phía sau, hồn phách dần ảm đạm.

"Đại ca!" Tạ Thúc Vân ngạc nhiên kinh hô, trận pháp cùng người bày trận đều không còn, giờ khắc này Tạ Văn Tu thế nhưng muốn tự tiêu tán.

Tạ Quân Nhai không tự chủ được nghiêng đầu nhìn Tạ Văn Tu, trong ngực còn toát lên vui sướng khi có được người trong lòng, bỗng nhiên cảm giác được Nguy Dã đẩy y ra, đứng lên.

Trong lòng hoảng loạn, Tạ Quân Nhai giãy giụa muốn đứng dậy, trên người lại tê rần, Nguy Dã học thủ pháp của Tạ Thúc Vân đè huyệt vị của y.

"Em thích anh." Nguy Dã nhìn y mà cười, hắn tiếp tục nói: "Nhưng thực xin lỗi, em đã có Văn Tu."

Hai tròng mắt Tạ Quân Nhai co rụt lại.

Nguy Dã xoay người, giống một con chim nhỏ vui sướng, nhào vào trong lòng ngực Tạ Văn Tu.

Hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Văn Tu, đem họng súng đặt ở trước ngực mình: "Em không muốn lại mất anh, nếu anh phải đi, thì hãy mang em theo cùng."

Cùng với tiếng người hoảng sợ hô lên ở phía sau, âm thanh thông báo công lược thành công cũng vang lên.

Hết sức nghìn cân treo sợi tóc, Nguy Dã rốt cuộc cứu vớt được Tạ Văn Tu sắp hồn tiêu phách tán.

Trước mắt thế giới biến thành không gian hệ thống. Nguy Dã quay người lại, phía sau lại có thêm ba cái thân thể.

"......" Lần thứ hai vẫn là bị dọa đến run.

Chỉ thấy qua linh hồn nhỏ bé của Tạ Văn Tu, còn không có xem qua bộ dáng chân chính của y. Nguy Dã đi đến trước người Tạ Văn Tu, xoa bóp tay, lại sờ mặt y.

"Bộ dạng chân chính của Tạ đại ca so với linh hồn nhỏ bé càng đẹp nà!"

【 đừng có sờ lung tung thân thể của tôi......】001 qua tới.

"Sờ một chút thì có sao." Nguy Dã chớp chớp mắt: "Hôn đều đã hôn, đây là bạn trai tôi."

Hắn làm bộ lại gần nhón chân, 001 bỗng nhiên bổ nhào vào trên người Tạ Văn Tu, thao tác thân thể lui về phía sau hai bước.

Trong mắt nó có chút kinh hoảng, bộ dáng cực kỳ giống con người, Nguy Dã cơ hồ tưởng rằng Tạ Văn Tu tỉnh lại.

001 mở miệng, dùng giọng của Tạ Văn Tu nói: "Hiện tại không phải bạn trai cậu, không thể hôn."

"Anh đều đi vào, tôi còn có thể hôn à." Nguy Dã nhàm chán mà liếc nó một cái, xoay người đi xem thân thể Tạ Thúc Vân.

001: "...... À."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz