Dm Edit Khong Ai Choc Noi Ba Nho Nha Chau Dau
Chương 67: [Sửa khóa]Đang thay quần áo trong phòng ngủ chính, Thương Vũ Hiền đi vào.Tham Lãng đứng ở bên giường, cởi quần áo hướng về phía cửa sổ kính suốt sát đất.Hai tay cầm lấy quần áo ở nhà, cởi ra.Bên dưới áo lót cái gì cũng không mặc, đầu tiên để lộ vòng eo rắn chắc, sau đó dần dần nhô lên, cơ bắp săn chắc và tấm lưng trần quyến rũ.Quần dài đến hông, phần thân trên để trần, quần áo vén qua đầu.Toàn bộ phòng ngủ chính tràn ngập sự quyến rũ của nam thanh niên.Thương Vũ Hiền đứng ở cửa, thất thần nhìn về phía cậu.Đến rồi.Ba mươi sáu chiêu theo đuổi chồng: Ôm từ phía sau.---Những cử chỉ lãng mạn giữa các cặp đôi là gì? Tất nhiên đó là một cái ôm từ phía sau. Hãy ôm chặt người yêu từ phía sau, ghé môi vào tai anh ấy và thì thầm: "Là lỗi của tôi", "Đừng rời xa tôi", "Tối nay đừng đi". Bất cứ tâm địa sắt đá nào cũng đều có thể tan chảy, tuyệt đối bách phát bách trúng!Bên dưới cái này còn có một lưu ý khác: Tuy nhiên, phải phù hợp với thời tiết (trời càng tối càng tốt), vị trí (nơi càng vắng vẻ thì càng tốt), con người (mối quan hệ càng sâu sắc thì càng tốt), cơ hội rất khó tìm nên bạn phải nắm bắt chúng, cố lên Thương nhị!Ừm.Sự thật đã chứng minh bí tịch của Lệ Uy Dương có tác dụng.Sau nụ hôn dài trong phòng làm việc vừa rồi, người bạn nhỏ của anh cũng không thèm nấu ăn, để tránh mặt ông già và đứa trẻ, đối phương nóng lòng muốn dẫn anh vào phòng ngủ, sau đó bắt đầu đi cởi quần áo của cậu?Thương Vũ Hiền vô thức nhéo nhéo điện thoại: "..."Ôm từ phía sau, cơ hội chỉ có một lần.Một già một trẻ đang chơi đùa dưới lầu trong khi làm món cơm nhồi xì dầu, bây giờ chắc có thời gian chuẩn bị bữa tối.Cùng lúc đó, Tham Lãng nghe được phía sau có tiếng mở cửa: "..."Đình công, cơ hội chỉ có một lần.Cuộc sống ép buộc, hoàn cảnh ép buộc, một già một trẻ đã ăn vặt, bây giờ bỏ nhà đi, hẳn vẫn còn thời gian để hoàn thành bản thảo.(......)Hai người họ hoàn toàn không ở cùng một kênh.Thương Vũ Hiền từng bước từng bước đến phía sau Tham Lãng, bởi vì lo lắng mà bước chân trở nên nặng nề.Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, biết người yêu đang đến gần mình, Tham Lãng dừng động tác lại, vén áo qua đầu, không khỏi cong môi.Theo logic mà nói, người yêu lớn tuổi mới là người an ủi tôi, chẳng hạn như: Em làm sao vậy, đừng giận, sau này anh sẽ để ý, học cách sống tốt, hảo hảo cùng em sống tốt...Đã có một thời gian, người yêu thường nói: "Tôi không biết dỗ dành người".Phía sau cậu đã lâu không có động tĩnh gì.Tham Lãng kéo quần áo xuống, bối rối bước về phía trước một bước.Đột nhiên, Thương Vũ Hiền từ phía sau cậu đánh tới.Mẹ nó? !Tham Lãng đứng không yên, quỳ gối trên giường.Ừm, va chạm.Bởi vì quá căng thẳng nên thân thể tương đối cứng ngắc, hơn nữa còn muốn "ôm cậu thật chặt" đuổi kịp Tham Lãng tiến lên một bước, nên không thể khống chế tốt sức lực của mình...Cậu không kịp phòng bị quỳ xuống, Tham Lãng đang cởi quần áo, không giữ được thăng bằng lại bị đụng vào lưng nên ngã về phía trước, hai tay theo bản năng chống đỡ thân thể, nằm rạp trên giường.Tham Lãng: "????"Thương Vũ Hiền dựa vào phía sau ôm lấy eo cậu: "...""...""..."Tham Lãng cởi trần quỳ trên giường: "..."Thương Vũ Hiền sửng sốt: "..."Điều này hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.Bách phát bách trúng đâu?Tại sao lại lên giường mà không nói chuyện nhẹ nhàng?Trong phòng ngủ chính giương cung bạt kiếm, hai người đàn ông cúi mình theo kiểu chó và im lặng một lúc.Tham Lãng chậm rãi quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười nửa miệng: "Anh muốn làm gì?"Thương Vũ Hiền trên mặt không biểu tình: "Ôm em."Tham Lãng quay đầu lại: "...Cái gì?"Thương Vũ Hiền cúi người ôm cậu: "Từ phía sau.""!!!!!!"Điều này có ổn không?Tham Lãng sắc mặt tối sầm: "Anh đứng lên trước đi, sau đó chúng ta nói chuyện...""Tại sao em lại nằm xuống?""Anh đoán xem?""..."Tham Lãng cố chịu đựng, nắm lấy cổ tay anh: "Tôi chỉ đình công, anh lại muốn làm với tôi?"Thương Vũ Hiền: "????"Thương Vũ Hiền ở trong lòng lo lắng, vô thức muốn giải thích với cậu, anh không tự chủ được nghiêng người về phía trước, siết chặt eo hơn như sợ sự phản kháng của thanh niên.Tham Lãng vẻ mặt đờ đẫn: "Anh đi lên phía trước thử chống đỡ một lúc xem?"Thương Vũ Hiền: "..."Lúc này anh mới để ý tới tư thế của hai người.Toàn thân Thương Vũ Hiền cứng ngắc, đầu ngón tay càng ngày càng ấn mạnh vào cơ bụng săn chắc của người yêu.Thân hình của thanh niên rất nổi bật, với vòng eo thon gọn, hông hẹp, săn chắc và cứng rắn, làn da mỏng manh và mịn màng, giống như một con báo đang chuẩn bị đi, hiện đang phủ phục trước mắt anh.Thương Vũ Hiền hoảng sợ vội vàng né tránh tầm mắt, nhưng không nhịn được muốn nhìn thêm, toàn bộ đều có chút mơ hồ.Tham Lãng quay đầu liếc nhìn đôi mắt dè dặt nhưng lại rực lửa của người yêu, không khỏi bật cười: "Sao vậy, anh có hài lòng với hình dáng của chồng mình không?"Thương Vũ Hiền vẫn im lặng, mặt đỏ bừng và yếu hầu lên xuống.Tham Lãng quay lưng về phía anh, nửa quỳ trên giường, chậm rãi đứng thẳng: "...Anh sờ đủ chưa?"Phần thân trên gầy gò của cậu trải dài trước mắt."Không có."Thương Vũ Hiền bình tĩnh hạ người xuống, chậm rãi mở rộng cánh tay, ôm cậu từ phía sau.Người đàn ông của anh ấy.Ôm lấy.Ôm từ phía sau! thành công√.Tham Lãng hít một hơi, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người yêu, lông tơ sau lưng đều muốn nữa nổ tung."......Anh đang làm gì thế......""Đừng cử động, để tôi ôm em.""..."Có thủ đoạn gì mới?Biết sai liền sửa đổi?Sống nghiêm túc đâu?Tôi đình công chỉ để ngươi suy ngẫm chứ không phải để ngươi đến trêu chọc?Tại sao ống kính xoay một cái liền thay đổi phong cảnh?Hai phút trước tiểu gia vừa tuyệt vọng kêu cứu sự sống, đang mong chờ Chúa phù hộ cho tôi như một tín đồ thánh thiện, làm sao tôi có thể bị ngươi cám dỗ ngay được?Ngươi phải tôn trọng thái độ của tôi. Thái độ thành kính của ngươi đâu?Còn có thể thánh khiết sao?Không cần đòi hỏi gì khác, chỉ cần một chút kỹ năng sống của đại bảo bối, nhưng có vẻ như anh ta đã dùng hết số điểm kỹ năng tích lũy được hơn ba mươi năm để quyến rũ chồng?Chết tiệt, còn muốn từ phía sau?Ai đã giết thiên đạo và dạy anh ta chiêu thức sát thương này?Trong phòng ngủ chính đầy oi bức với ánh sáng mờ nhạt, Tham Lãng cởi trần, nửa quỳ nửa nằm bên giường, trong lúc nhất thời không hiểu rõ tình hình.So với cú đập tường cầu thang thoát hiểm, hành động này quá có hồn, hoàn toàn không thể đoán ra được mục đích của đại bảo bối.Thương Vũ Hiền ôm cậu từ phía sau, hôn từ sống lưng đến sau gáy, sau đó hôn lên tai câụ, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cậu.Anh không dùng chút sức nào, chỉ ngậm nhẹ vào miệng, thè đầu lưỡi quét vào vành tai.Tham Lãng hít sâu một hơi, toàn thân run rẩy, đè nén bản năng - nếu không làm như vậy, cậu sẽ lập tức xoay người, đè người yêu xuống dưới và làm thật tàn nhẫn một trận.Ngay lúc Tham Lãng còn đang ngơ ngác, Thương Vũ Hiền không ngừng cố gắng, hôn lên cái cổ thon dài của cậu, mút lấy đôi môi lạnh lẽo của cậu, ngón tay vuốt nhẹ qua laị trước người cậu, cảm giác được thanh niên vô thức đẩy về phía trước, co thắt cơ bụng, giống như chú mèo nhỏ mà hai người đã nói đến.Hai người đàn ông im lặng giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể một lúc, thở nhẹ như thể "ham muốn tình dục" của họ áp đảo tất cả.Cuộc sống cũng đã áp đảo.Sớm hay muộn, người yêu cũng bị áp đảo.Khi xảy ra mâu thuẫn giữa người yêu và cuộc sống, ngươi sẽ giúp đỡ ai?Trên thực tế, ngươi yêu và cuộc sống đều giống nhau, cuộc sống là một đại kỹ nữ, và người yêu là chính cung, từ một góc nhìn nào đó, cả hai đều có cùng một mục đích - cả hai đều là đối thủ của ngươi.Hoặc là bị vắt kiệt sức và đầu hàng; hoặc bạn sẽ chiến đấu cả đời và chỉ làm điều đó.Nam nhân, ha ha.Thương Vũ Hiền bắt đầu cúi đầu gặm cắn bả vai Tham Lãng, hôn không ngừng, lồng ngực dán chặt vào lưng thanh niên.Cảm nhận được sự cuồng nhiệt của người yêu, Tham Lãng thở ra, mỉm cười: "Bảo bối, tôi nhớ rồi, tôi đã nói với anh rồi, đàn ông thường nghĩ đến tình dục."Thương Vũ Hiền ánh mắt mơ hồ: "28 phút một lần?""Đó là dị tính, tôi nghe nói đồng tính luyến ái là chín phút." Tham Lãng không quay đầu lại, nhẹ nhàng thở dài, "Tôi về nhà chưa đầy chín phút, chưa kịp nghĩ tới chuyện tình dục, tôi đã tức giận vì củ hành, sau đó tôi bị anh từ phía sau tấn công, căn bản không đành lòng phản kháng."Thương Vũ Hiền cẩn thận suy nghĩ một lát, nghi hoặc hỏi: "...Sao em lại tức giận như vậy?"Quả nhiên một chút giác ngộ cũng không cóTham Lãng yếu ớt quay đầu hôn anh: "Bởi vì tôi yêu anh."Thương Vũ Hiền từ phía sau ôm chặt cậu: "Đừng tức giận vì củ hành."Tham Lãng: "... ha ha."Thương Vũ Hiền vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng điệu của một người đàn ông lớn tuổi an ủi cậu: "Quả chuối hỏng cùng đừng đau lòng, ngày mai tôi sẽ mua cho em."Tham Lãng: "????"Thương Vũ Hiền hôn lên vành tai của cậu, dùng sức mút lấy cổ cậu, giọng điệu có chút ủy khuất hơn trước nói: "Tham Lãng, tôi mỗi phút đều nghĩ đến em, nhiều hơn em nghĩ đến củ hành và chuối."Tham Lãng ngửa cổ, bị anh gặm cắn khẽ hừ một tiếng, nhếch khóe môi cười chửi: "Đ.M."Chết tiệt, sau khi nói chuyện lâu như vậy, chúng ta đang nói về loại cái quái gì vậy?Cố ý?Thương Vũ Hiền cố ý làm vậy?Tôi tức giận vì củ hành?Tôi đau lòng vì quả chuối.Chết tiệt.Tiểu gia sớm hay muộn cũng sẽ nhét một quả chuối vào chỗ đó của ngươi, đại bảo bối.Người yêu bị nghẹn đến chết, tất nhiên không nói nên lời, đối mặt với tình huống này thực sự rất tức giận.Thương Vũ Hiền sắc mặt đỏ bừng, đưa tay xuống, Tham Lãng nắm lấy cổ tay anh, sờ lên trán người yêu: "Hôm nay tôi đình công, anh ở nhà tự kiểm điểm đi, tôi đến quán Internet làm bản thảo." ."Thương Vũ Hiền bối rối: "Tự kiểm điểm? Cái gì?"Tham Lãng mỉm cười hôn mặt anh: "Dùng 10% sức lực của anh cho 'gia đình', đứng trong bếp một giờ, anh sẽ có được đáp án."Thương Vũ Hiền: "Máy tính của em không cầm về sao? Cũng có thể dùng máy tính của tôi trên tầng ba. Tại sao lại phải đến quán Internet?"Tham Lãng: "Hết cách rồi, chỉ có ở quán Internet tôi mới nhận ra rằng thời gian phải trả giá bằng tiền bạc, tôi sẽ không trì hoãn, đi đây."Thương Vũ Hiền: "..."Thế còn màn "ôm sau lưng" thật vất vả mới thành công thì sao?Ôm từ phía sau lưng thật chặt.Cả hai đều có cảm giác...Quá mãnh liệt...Nhưng vì cái gì mà vừa mới buông tay đã muốn bỏ chạy?Đúng vậy, ôm từ phía sau cái gì, hoàn toàn không có tác dụng.Nói xong, Tham Lãng ngồi thẳng dậy, buông tay Thương Vũ Hiền ra, đi đến tủ quần áo, mặc một chiếc áo khoác không quá dày, thay quần jean, không nói một lời rời khỏi phòng ngủ.Dưới ánh mắt đầy oán hận vô tận của người yêu, thanh niên hí ha hí hửng đi xuống nhà.Thương Vũ Hiền: "..."*Cứ như vậy, Tham Lãng bước ra khỏi cổng biệt thự số 11 trên chiếc xe cân bằng.Không đến mức tức giận, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt để huấn luyện đại bảo bối nên chỉ có thể ra ngoài hít thở không khí.Cũng ko phải vì cảm thấy uể oải vì cuộc sống hay vì cái gì khác, Tham Lãng là kiểu người "dù có lạc trong sa mạc, vẫn có thể tìm được một cây xương rồng và biến thành dưa chua", nên trong tiềm thức của cậu cảm thấy lo lắng khi người không hề có năng lực sinh hoạt, có chút bất lực.Nhất định phải dạy dỗ.Khi cậu lo lắng cho gia đình nhưng người yêu lại lười giúp khi chai nước tương bị đổ, có ai hiểu được sự bất lực và mệt mỏi?Dù vậy, Tham Lãng ngoài miệng nói không quản người yêu, già trẻ nhưng vẫn phải gọi điện về khi ăn ngoài.Chà, ba ba bá tổng là một gã khổng lồ kinh doanh và một gã khổng lồ trong cuộc sống.Nó cần phải được phát triển, trước tiên hãy tạo cho anh ấy một chút áp lực tinh thần, sau này anh ấy sẽ ổn thôi.Vì vậy, được ủng hộ bởi ý tưởng "chờ công việc trước mắt hết bận, tôi sẽ tiếp tục trừng trị ngươi", Tham Lãng ngồi trong quán cà phê Internet ở Nam Uyển, bình tĩnh và thoải mái giữa những người chơi đang chơi game xung quanh, với những suy nghĩ dâng trào và bụng đói cồn cào, dành từng giây sửa chữa bản thảo.Kết quả đang viết lúc 11 giờ đêm thì quán Internet bỗng nhiên mất điện.Đúng vậy, mất điện một lúcThậm chí còn không có thiết bị khẩn cấp, chỉ sau ba đến năm giây tối tăm, quán cà phê Internet đã trở thành một đống lời nguyền rủa, người ta nói rằng có một chút xung đột giữa chủ quán cà phê Internet và chủ siêu thị bên cạnh.Tham Lãng không để ý đến sự tức giận, vội vàng bật máy tính lên, định viết tiếp, kết quả là quán Internet đã cài đặt khôi phục hệ thống.Mẹ nó? !Tham Lãng: "..."Khôi phục hệ thống.Có lẽ sự oán giận của người yêu quá mạnh mẽ——Lời nguyền lớn.Tất cả ba tài liệu đã sửa đổi đều biến mất, khôi phục hệ thống...Không thể tức giận?Không! Thể! Tức! Giận?Gọi bạn là quái vật!Tham Lãng hai mắt đỏ hoe, vội vàng đi xe điện cân bằng về nhà.Toàn thân bốc cháy.Không biết có phải từ cửa sổ nhìn thấy cậu trở về hay không, Tham Lãng vừa mở cửa liền nhìn thấy Thương Vũ Hiền ở huyền quan đi tới.Tham Lãng đứng thẳng lên, nheo mắt nhìn anh.Nếu như không phải không có thời gian, cậu nhất định sẽ hỏi, đại bảo bối có phải có em bé ở nhà không?Nhưng bây giờ không phải lúc tức giận, cậu cúi đầu đi về phía cầu thang, nghe thấy Thương Vũ Hiền ở phía sau hỏi: "Viết xong rồi?"Tham Lãng sắc mặt cứng ngắc: "Mất điện..."Chuyện khôi phục hệ thống, vách đá cheo leo không thể cho anh ấy biết.Thương Vũ Hiền: "Quán cà phê Internet không khôi phục hệ thống?"Tham Lãng dừng bước, chậm rãi quay đầu lại: "..."Thương Vũ Hiền mang theo nụ cười bước lên bậc thang, đi tới trước mặt cậu, mở rộng vòng tay ôm lấy cậu, hiển nhiên là muốn an ủi người yêu một chút.Mẹ kiếp.Cậu không cảm thấy an ủi chút nào, phảng phất nghe thấy ẩn ý của đại bảo bối: Không làm không chết. (gần giống với gieo nhân nào gặp quả đấy)Không thể làm gi khác hơn là im lặng mà xoay người tiếp tục đi lên tầng.Vì thế đêm đó Tham Lãng đi thư phòng trên tầng ba.Hai giờ rưỡi sáng, nghe thấy tiếng gõ cửa.Tham Lãng ngẩng đầu.Thương Vũ Hiền đi vào, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh lam và bên ngoài khoác áo ngủ, đứng ở cửa thư phòng nhìn cậu.Tham Lãng cau mày hỏi: "Sao anh còn chưa ngủ?""Không ngủ được." Thương Vũ Hiền đi đến trước mặt cậu nói: "Xuống nhà viết đi."Tham Lãng duỗi tay ra ôm lấy anh: "Tiếng gõ phím sẽ ảnh hưởng đến việc anh nghỉ ngơi."Thương Vũ Hiền cụp mắt xuống, lẩm bẩm: "Dù sao cũng tốt hơn không có một chút buồn ngủ."Tham Lãng nghiêng người nhìn anh một lúc.Thương Vũ Hiền chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy cổ tay áo ngủ của anh, giữ chặt cánh tay của anh, không nói một lời."Được." Tham Lãng nói.Sau khi thu dọn máy tính, hai người cùng nhau trở về phòng ngủ chính, ở cầu thang không nói một lời, Thương Vũ Hiền kéo tay áo lôi cậu vào phòng ngủ.Trong phòng ngủ chính có một cái bàn máy tính nhỏ đặt trên giường lớn, Tham Lãng dựa vào đầu giường gõ phím.Thương Vũ Hiền nằm ở bên cạnh cậu, kéo chăn lên, trong ánh sáng lờ mờ nhìn cậu bằng đôi mắt mơ hồ.Khóe mắt người yêu nhìn cậu quá chăm chú, Tham Lãng thỉnh thoảng thất thần, ánh mắt đảo qua, sau đó lại quay về phía màn hình, gõ một dòng chữ, lùi lại nửa dòng."Cứ nhìn tôi như vậy anh có thể ngủ được à?""Ừm......"Anh vừa đáp, Tham Lãng liền nghiêng người hôn một cái thật lâu, khóe môi nhếch lên, trượt tới đáy mắt của anh: "Mau ngủ đi, tôi trước tiên phải hoàn thành nhiện vụ này, dù thế nào cũng phải xong bản thảo."Thương Vũ Hiền rầm rì một tiếng và tiến lại gần cậu, tựa mặt vào đùi cậu, hai tay ôm bụng, đôi mắt anh bị màn hình chói lóa làm lóa mắt.Tham Lãng nghiêng người, nhốt anh ở dưới người, ánh mắt không tập trung nhìn anh một lát, sau đó cười dỗ dành anh: "Ngủ đi, nhắm mắt lại, anh nhìn tôi, tôi không viết được.""Tại sao?""Anh đoán xem.""Em đang có những suy nghĩ bậy bạ?""...""Hay là em đang làm điều gì đó bậy bạ?""..."Ọtttt——Tham Lãng: "..."Thương Vũ Hiền kinh ngạc ngồi lên: "Em đói bụng?"Kỳ thật Tham Lãng đói bụng đã lâu, nhọc lòng cả buổi tối, cũng không ăn uống gì nghiêm túc, nửa đêm ngồi trên giường chỉ có thể gắng gượng.Trước đây đều là Tham Lãng làm cơm, nhưng cậu đã nói, hôm nay đình công, sao có thể xuống tầng nấu ăn? Tôn nghiêm đàn ông đâu?Trước đó, Thương Vũ Hiền cảm thấy thú vị khi người yêu nhỏ của anh hét lên trong bếp rằng muốn đình công: "Các người thích ăn gì thì ăn." chính xác là những lời này, nói như chặt đinh chém sắt, nản lòng thoái chí, không quan tâm, kết quả là cậu ấy vừa rời, chưa đầy nửa giờ, một anh chàng giao hàng pizza đã đến ngoài cửa nhà để giao đồ ăn mang về.Yêu cậu.Làm sao có thể không yêu?Thương Vũ Hiền đột nhiên cười ra tiếng.Ở tuổi ba mươi tám, anh phát hiện ra rằng so với thời điểm còn thanh niên thì anh càng yêu cậu hơn, mỗi ngày đều sẽ yêu cậu nhiều hơn một chút.Trong mắt Thương Vũ Hiền, người yêu của anh không có khuyết điểm và dù thế nào đi nữa cũng là người anh yêu nhất.Ở khóe mắt, ánh mắt của Thương Vũ Hiền càng ngày càng tập trung.Tham Lãng bị anh nhìn có chút không dễ chịu, người ta thường gọi là "kinh tởm", bụng cậu vẫn đang cồn cào, cứng đờ ngồi trước máy tính, ngoài ra, cậu còn có thể nghe được nhịp tim của chính mình.Thương Vũ Hiền đứng dậy ngồi dậy: "Không muốn ăn à?"Tham Lãng sắc mặt thẳng thắn nói: "Không đói."Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm cậu, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt tóc trên trán cậu, đột nhiên đến gần cậu, áp môi lên má cậu: "Tôi xuống nhà nấu cơm cho em."Tham Lãng: "????"Mẹ nó? !Cậu vừa nghe thấy gì?Không đợi đối phương phản ứng lại, Thương Vũ Hiền đã rời giường đứng dậy."Đợi đã, anh đi làm gì thế?""Tôi sẽ nấu chút đồ ăn cho em.""Không, không cần...đừng đi..."Tham Lãng có một cái bàn máy tính đặt trên người, không có cách nào ngăn cản anh ngay lập tức.Chẳng mấy chốc nghe thấy cửa phòng mở, Thương Vũ Hiền thực sự đã đi xuống nhà.Tại sao đột nhiên lại nói muốn vào bếp? Có thật là buổi tối anh ấy đã đứng trong bếp suốt một tiếng đồng hồ không? Được vua đầu bếp gợi ý?Nấu cơm? ?Tự dưng thấy có một dự cảm không lành...Tham Lãng vội vàng viết xong đoạn văn hiện tại, lưu bản sao lại, tắt máy tính rồi vội vàng đi xuống nhà.Chỉ nhìn thấy Thương Vũ Hiền đeo tạp dề đứng rửa rau trước bồn rửa, chắc là nghe thấy tiếng bước chân của Tham Lãng, liền quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.Trong bếp chỉ có một ngọn đèn nhỏ, chiếc tạp dề sọc trắng xanh thẫm và ánh trăng khiến nước da của anh trông trắng trẻo hơn, thân hình anh cân đối dưới bộ đồ ngủ bằng lụa, hai chiếc cúc trên cổ áo được mở ra, lộ ra ngực và xương quai xanh. ... Anh ấy trông có vẻ bí ẩn.Người đàn ông bước đi trên tòa tháp kính cao độ vào các ngày trong tuần chỉ thể hiện vẻ quyến rũ của mình vào lúc nửa đêm.Việc trở thành một thiên thần rơi vào thế giới phàm trần có ý nghĩa gì?Tham Lãng đứng ở quầy bếp, chợt tỉnh táo lại, vội vàng đi tới giật lấy trứng từ trong tay anh: "Tôi làm, anh đừng để bị ám mùi dầu."Thương Vũ Hiền nghiêng đầu, ánh mắt chân thành nhìn cậu: "Tham Lãng, để tôi thử xem, tôi cũng muốn làm cho em một bữa cơm..."Tham Lãng: "...Được."Ừm.Không nên mềm lòng.Mục đích là tốt nhưng kết quả lại đáng buồn.Chỉ là cơm chiên trứng thôi.Tham Lãng giải thích các bước cho anh."Chờ một chút, tôi đi chuẩn bị.""Ồ."Cậu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thương Vũ Hiền, anh từ phòng khách lấy một cuốn sổ đen và một cây bút, dùng một tay viết lại nguyên văn lời nói của Tham Lãng, giống như đang họp trong một căn phòng nhỏ. Chữ viết sinh động, rồng bay phượng múa.1. Đầu tiên rửa nồi, 2. Đổ nước ra, 3. Đốt đáy nồi.Tham Lãng: "..."Nhìn thấy người yêu đang nghiêm túc dựa vào bàn viết, Tham Lãng nhịn xuống, do dự đề nghị: "Cái này cũng không cần nhớ chứ?"Thương Vũ Hiền ngước mắt lên: "Tôi có thể không rửa nồi sao? Tôi không thể đun khô nồi sao?"Tham Lãng cau mày: "Không được, sau khi dầu nóng, nước trong nồi sẽ bắn ra ngoài. Đây là lẽ thường tình."Thương Vũ Hiền vẻ mặt nghiêm túc: "Vậy em không thể bỏ qua các bước, nhất định phải ghi nhớ."Tham Lãng: "...Ha ha, anh vui vẻ là được."Đại bảo bối được huấn luyện, nhanh như vậy đã biết, đại bảo bối thực sự có giác ngộ.Hãy làm hết sức mình.Vì vậy, Tham Lãng vội vã đứng ở phía sau, nghển cổ nhìn sang, người yêu của cậu vẻ mặt nghiêm túc đứng trước bếp lò, giống như bác sĩ phẫu thuật đang đứng trên bàn mổ...Xào, xào...xào...Nhìn thấy khói bốc ra từ nồi...Có khói...Khói?Đó không phải là nhiệt, đó là khói.Oh SHIT! !Bạn có thể giúp tôi tránh một số rắc rối.Tham Lãng lúc này thật sự rất sốt ruột, một tay cầm lấy xẻng, đẩy người yêu sang một bên: "Anh không cho dầu vào, lại cho nhiều nước như vậy, nhão như vậy làm sao ăn được?"Thương Vũ Hiền: "?? Có chuyện gì vậy?"Tham Lãng cầm tay anh lên nhìn, may mắn không có bỏng: "Lửa lớn quá, vừa rồi nồi có cháy không? Anh giỏi quá, hơn nửa đêm còn làm cơm... Tôi cảnh cáo anh, sau này anh không được phép vào bếp của tôi, xin hãy tránh xa thánh địa ra..."Thương Vũ Hiền ngước mắt, dịu dàng nhìn khuôn mặt bên cạnh của anh."Anh nhìn tôi làm gì, anh lùi lại một chút, khói bụi rất có hại cho da." Tham Lãng liếc mắt nhìn anh một cái, "Nhà bếp sắp bị anh cho nổ tung rồi.. ."Thương Vũ Hiền: "Khi em mệt mỏi, tôi cũng muốn nấu bữa tối cho em."Tham Lãng: "Không! Tôi không mệt! Tôi chưa bao giờ nói mệt. Tôi là chủ gia đình. Bữa tối là việc của tôi. Thương tổng tuyệt đối đừng bận tâm."Thương Vũ Hiền không nói gì, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Ừm."Tham Lãng cũng không nghĩ nhiều, nhìn chằm chằm vào đống đồ màu vàng xám trong nồi, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy muốn cứu một bát cơm chiên trứng khó đến thế."Làm lại lần nữa đi, lần này anh mang cho tôi một bát, tôi cũng đói rồi..."Tham Lãng lẩm bẩm.Thương Vũ Hiền thất thần nhìn cậu, sau đó đột nhiên tiến lên ôm cậu từ phía sau.Tham Lãng sửng sốt, vội vàng tắt lửa: "Sao vậy?"Thương Vũ Hiền từ phía sau cắn vào cổ cậu, nhỏ giọng nói vào tai cậu: "Vẫn là chồng thương tôi."Tham Lãng toàn thân hưng phấn: "..."Ừm?Có chỗ nào đó không đúng.Có phải lại rơi vào cái bẫy gì đó không?Dạy dỗ đâu?Tự kiểm điểm đâu?Đôi mắt đào hoa nheo lại, Tham Lãng cười nửa miệng: "..."Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp...Tiểu gia tức giận rồi, sao anh dám lừa dối tôi?"Bảo bối, đến đây.""Ừm?""Lại đây.""Làm gì?" "Anh.""..."Cũng không biết đã hôn nhau như thế nào.Ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể thanh niên cuối cùng cũng cháy thành một khối, loại bỏ mọi sự phản kháng của hai người.Tham Lãng giơ tay tắt đèn, xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhỏ dưới ánh trăng, cậu vòng tay qua eo Thương Vũ Hiền, giữ lấy gáy anh hôn lên.Mặc dù sáng sớm cả nhà chưa bao giờ ra ngoài dạo phố, nhưng lúc này hai người ở trong phòng bếp thân mật như vậy, chuyện này làm sao có thể làm ở đây?Thương Vũ Hiền vừa xấu hổ vừa sợ hãi, yếu đuối trong vòng tay của cậu, đứng không vững, lấy tay ôm chặt vai cậu, "Tham Lãng, đừng ở đây, đừng..." Ngoài miệng nói xin tha, nhưng ngón tay anh lại luồn vào mái tóc của chàng trai, nụ hôn dài nồng nàn giữa hai người phát ra âm thanh trêu ghẹo trong căn bếp dưới ánh trăng lúc nửa đêm.Cánh tay Tham Lãng dùng sức ôm lấy eo anh: "Đừng? Mấy ngày nay anh có biết đã đốt mấy đống lửa cho tôi không, anh dự định làm sao dập tắt cho tôi?"Thương Vũ Hiền hai mắt đỏ hoe, bị hôn đến hô hấp bất ổn: "..."Ngón tay thon dài của cậu thò vào trong tạp dề, kéo nhẹ một cái, một chiếc cúc áo bật ra, ngón tay Tham Lãng linh hoạt cởi cúc quần áo của anh, lòng bàn tay nóng bỏng di chuyển khắp cơ thể anh, xoa xoa đến phía sau anh, không biết làm thế nào kéo chiếc áo ngủ tơ tằm mỏng manh, từ bên trong tạp dề lôi ra.Thương Vũ Hiền trợn tròn mắt kinh ngạc, cảm giác lạnh buốt mới mẻ vừa mới kéo tới lại cảm nhận được hơi thở của Tham Lãng phả vào người mình.Tham Lãng đưa tay nhấc người yêu lên khỏi mặt đất, lưu loát cởi quần anh ném xuống sàn.Thương Vũ Hiền vừa sợ vừa lo, anh để trần vai và lưng, khoe ra phong thái quyến rũ, chỉ để lại một nửa tạp dề.Thân thể nam tử trẻ tuổi như lửa cháy, vốn dĩ cậu muốn dùng thân thể trần truồng của người yêu tấn công một cách bạo lực, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu đột nhiên bừng tỉnh.Trong căn bếp được bao phủ bởi ánh trăng, làn da trắng trẻo của người đàn ông bị lòng bàn tay nóng rực của thanh niên xoa đỏ.Thương Vũ Hiền khỏa thân, rúc vào lòng người yêu với khuôn mặt đỏ bừng, chỉ mặc một chiếc tạp dề sáng màu mà anh thường mặc.Làn da trắng như tuyết của người đàn ông được bao phủ hoàn toàn bởi những sợi dây, nhưng tấm lưng trần mịn màng và những đường cong cơ thể phía sau lại hoàn toàn lộ ra.Vào lúc đó, toàn bộ sự thận trọng cùng khí thế của anh đều biến mất không dấu vết trong vòng tay của thanh niên.Vẻ đẹp làm say đắm lòng người.Sau đó Tham Lãng đổi ý và quyết định tiếp tục chiêm ngưỡng nó.Cánh tay mạnh mẽ siết chặt quanh eo anh, và chỉ với một cú nhấc nhẹ, Thương Vũ Hiền đã được nhấc lên khỏi mặt đất.Hai chân của Thương Vũ Hiền không nhịn được quấn lấy cậu, hai tay ôm lấy vai cậu, anh nhìn xuyên qua phòng khách tối tăm, hoảng sợ nhìn về phía cầu thang, sau đó nhìn về hướng phòng khách.Tuy không có vách ngăn nhưng tòa nhà được thiết kế với nhiều điểm rẽ, ngoại trừ bóng tối vô tận trong màn đêm yên tĩnh và người đàn ông của anh, Thương Vũ Hiền không thể nhìn thấy gì.Trong bếp mở, trên quầy bếp dưới cửa sổ lồi, thanh niên bế anh lên, dùng tay đỡ anh ngồi dưới cửa sổ, yêu thích không buông tay mà xoa nắn, hôn môi say đắm. Thương Vũ Hiền mặt đỏ bừng, khóe mắt cũng đỏ bừng, ngửa người ra sau đập đầu vào kính, cơ thể được nâng lên cao, để lộ những đường cong cơ thể mịn màng và mọi thứ khiến anh cảm thấy xấu hổ trước mắt thanh niên.Đây là cảm xúc bản năng nguyên thủy nhất của con người, không có quần áo vướng víu, không có say xỉn và ám ảnh về tiền bạc, chỉ cách một lớp da giữa hai người, những ngón tay siết chặt trong vòng tay của người yêu, dù trong phòng gỗ nhỏ đơn giản, dù cho chăn ga gối đệm bẩn thỉu cũng có thể bên nhau đến già.Đối với một thanh niên bị mắc kẹt trong ngọn lửa hung hãn, không có gì dễ chịu hơn nhiệt độ của cơ thể người yêu, một khi đã trải nghiệm được sự thoải mái và khoái cảm mà nó mang lại cho nhau, anh sẽ không bao giờ quên được cảm giác không thể tách rời.Chỉ muốn tiếp tục làm việc đó.Điều thú vị hơn nữa chính là trạng thái hiện tại.Nửa đêm, ở phòng bếp trong nhà, người đàn ông cởi trần, đeo tạp dề thường ngày của thanh niên, được bế đến bàn bếp, trước cửa sổ không có rèm che, được cậu mạnh mẽ yêu thương.Nhiệt độ giữa hai người tăng lên, một người tấn công, một người phòng thủ, Thương Vũ Hiền thở hổn hển, dán lên hơi thở của Tham Lãng, lẩm bẩm: "Không được, buông ta ra... Đừng ở đây... Tham Lang, Tham Lãng..."Cứ như vậy, cậu hết lần này đến lần khác thử thách bản năng và giới hạn của anh.Thương Vũ Hiền xấu hổ nắm lấy sợi dây trên người để che đậy sự xấu hổ, đôi mắt đỏ hoe như ngấn lệ, rên rỉ cầu xin tha thứ giống như một lời niệm chú, điều này khiến thanh niên càng phát điên hơn là nằm trên giường mở rộng lòng dạ hoàn toàn nghêng tiếp.Tham Lãng đưa tay vào lọ sứ đựng dầu ô liu, ham muốn chinh phục và khoái cảm xông thẳng vào đại não, cậu bị người tình lớn tuổi quyến rũ đến mức thất thần, chậm rãi chuyện động thân thể, không để ý hết thảy mà đoạt lấy anh.Đầu tiên kinh ngạc rên rỉ, dùng giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin, Tham Lãng hôn anh đến ngạt thở, cậu nhìn người yêu mềm nhũn ra từng chút một, sau đó mới kiềm chế, thấp giọng hỏi: "Đau? Rất đau sao?""..."Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng dần đỏ lên, Thương Vũ Hiền nghẹn ngào quay người đi, hơi run đưa tay về phía cậu, ôm thật chặt người yêu nhỏ.Giống như không muốn cậu cử động nữa, sợ thanh niên sẽ xông vào lãnh thổ của mình, cũng như không muốn cậu rời đi và lại rơi vào cánh cửa trống rỗng đó.Giữa những cảm xúc bất lực và mâu thuẫn, chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên thanh niên, không biết anh đang cầu xin lòng thương xót hay là muốn.Giọng nói đó quá mức gợi cảm.Làm sao cũng yêu không đủ.Qua ánh trăng mờ ảo, người ta có thể mơ hồ nhìn thấy chỗ dây dưa thân mật giữa hai người, điều này khiến người đàn ông trung niên cảm thấy vô cùng xấu hổ và lúng túng, nhưng lại không thể cưỡng lại được tình yêu mãnh liệt mà thanh niên dành cho mình.Tham Lãng cắn nhẹ môi anh, nhẹ nhàng mút lấy, dùng lực nhiều hơn, thân thể nóng như lửa đốt, bị kích thích bởi khuôn mặt đỏ bừng đẩy cậu ra, lại bị kích thích bởi cái ôm chặt của anh, Tham Lãng cảm thấy được mình sắp bị anh làm phát điên, "Thoải mái sao?" ?"Thân thể gầy gò áp vào anh càng ngày càng mạnh mẽ, nặng nề, nhưng động tác của cậu lại không hề bị ảnh hưởng, anh cầu xin tha thứ khiến Tham Lãng cảm thấy đầu óc choáng váng, hô hấp càng ngày càng tắc nghẽn, đôi mắt dần dần mơ hồ.Đôi môi của Thương Vũ Hiền bắt lấy khóe mắt ẩm ướt của cậu, đáp lại cái ôm thật chặt của cậu.Thanh niên lại một lần nữa nhận ra sự khó hiểu của nam nhân, anh dường như có thể bao dung mọi thứ về bản thân mình, bạo lực, hiền lành, điên cuồng, hung bạo, thậm chí vô lý và hung hãn. Dường như chỉ cần là cậu, Thương Vũ Hiền sẽ hoàn toàn sa vào tình yêu của cậu, trong sự bối rối vị tha của mình, anh sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.Cả đời này, e rằng chỉ vì cùng cậu ôm nhau mà tồn tại.Thương Vũ Hiền nặng nề thở hổn hển, đôi mắt mơ hồ dần dần mơ hồ, giống như có hơi nước chậm rãi tuôn ra, anh thở hổn hển và rên rỉ không ngừng đến mức phải cắn một ngón tay, một bàn tay giữ chặt mép tủ bếp, trong sự nhấp nhấp của Tham Lãng mà đầu ngón tay siết chặt chuyển sang màu trắng đỏ trong âm thanh nặng nhẹ."Anh có biết anh quyến rũ đến mức nào không...""Tham Lãng, tôi không phải nữ nhân.""Tôi sẽ làm cho anh còn ẩm ướt hơn nữ nhân, toàn thân đều trơn trượt. Ừm, bảo bối nghịch sinh trưởng của tôi.""...Nói vớ vẩn."Tham Lãng nắm tay anh ngăn không cho anh cắn, "Nói ra", giọng nói của cậu ôn nhu như dụ dỗ, ôm lấy thân thể anh, kéo anh lại gần mình, hôn thật sâu lên môi anh, sau đó hôn nhẹ nhàng lên cổ, nhưng lực đạo càng lúc càng mạnh: "Bảo bối, Thoải mái không? Hả? Trả lời tôi.""Eo... của tôi sắp gãy rồi..." Thương Vũ Hiền không nhịn được rên rỉ."Bảo bối, lại đây, ôm tôi đi."Thanh niên ôm lấy anh, bế lên, anh làm sao có thể chịu đựng được, toàn thân anh chìm xuống, nhất thời run rẩy kêu lên.Tham Lãng ôm anh đi vào sâu trong phòng bếp, dùng sức xé toạc một mảnh rèm cửa sổ lớn màu trắng như tuyết, trải trên sàn trong bóng tối phía sau tủ.Hai người ôm nhau, Tham Lãng đỡ anh lên, Thương Vũ Hiền cảm giác như bị xuyên thủng, anh rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên cảm giác được dây đai tạp dề che trên người mình bị cởi ra sau lưng, viền áo cũng bị tuột ra, vạt áo đã được vén lên.Nam tử trần truồng không có cách nào trốn tránh, mặt đỏ bừng xấu hổ, vùi mặt vào cổ thanh niên.Tham Lãng chui vào, dùng tạp dề che đầu, áp vào người Thương Vũ Hiền, tùy ý hôn lên ngực anh, đôi môi cảm giác được trái tim của anh đang đập kịch liệt.Nhịp tim của anh càng lúc càng hưng phấn, cậu hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, hôn khắp người người yêu cho đến khi cả người ửng đỏ, ngay cả lời cầu xin của anh cũng giống như tiếng rên rỉ.Thân hình sống động và hấp dẫn của người đàn ông bỗng nảy nở trong tình yêu của thanh niên.Đầu ngón tay của Thương Vũ Hiền luồn vào trong bộ đồ ngủ của Tham Lãng, ôm lấy lưng cậu, ngón tay anh càng lúc càng di chuyển lên xuống mãnh liệt, cho đến khi anh mấy lần đạt đến đỉnh cao cảm thấy một luồng nóng dâng lên, đỉnh đầu không thể chịu đựng được nữa không khỏi rên rỉ một tiếng, anh trước nay chưa từng khóc, anh vùi mặt vào vai thanh niên, cắn thật mạnh vào cổ cậu, còn để lại những vết xước đỏ như máu trên lưng cậu.Tham Lãng đau lòng ôm lấy anh, bên tai nghe được thanh âm nghẹn ngào khó chịu, cảm giác được người yêu từng chút một tan vào trong ngực mình, theo sát cậu mà choáng váng từng đợt.Trong nháy mắt đó, Tham Lãng có ảo giác, linh hồn như bay lên trời, nhìn thấy mình đang bị anh nuốt chửng.Đom đóm. Con bọ ngựa. Nhện lửa.Sau khi quyến rũ con đực, nó sẽ trực tiếp ăn thịt bạn tình.Dù vậy.Tham Lãng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt thật lâu.Dù vậy, cũng vẫn như cũ bị anh mê luyến, hết lòng trở thành một với anh và cam tâm tình nguyện yêu anh.Cả đời này cũng sẽ không hối hận.Cho đến trăm năm sau, cái chết vẫn không thể chia cắt chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz