ZingTruyen.Xyz

Dm Edit Khong Ai Choc Noi Ba Nho Nha Chau Dau




"Xin hỏi......"

Long Đình Thế Kỷ, một người bảo vệ thò đầu ra ngoài.

Chiếc Porsche bị kẹt trước cổng rào chắn tự động, Tham Lãng quay đầu lại nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, cúi đầu lật xem ví tiền, không biết dùng thẻ nào để vào: "Số 11, ờ ... "

Tại lối vào đường hầm, sau khi hai người lên xe, Thương Vũ Hiền không được tốt lắm, anh đem chìa khóa, ví tiền và điện thoại di động lên đùi Tham Lãng, nói: "Lái xe cẩn thận", sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, cậu băn khoăn không biết có nên báo tên chủ nhân hay không, hay đơn giản nói "sếp của cậu đang ở trong xe", nhưng xét về thân phận của Thương Vũ Hiền, lương tâm chột dạ cắn rứt, sợ rằng ảnh hưởng không tốt, nhân viên nhỏ sẽ bí mật nói về cuộc sống riêng tư của ông chủ?

Đúng lúc này, Trương Đại Tráng, một cựu binh vừa hoàn thành việc bàn giao, từ xa bước đến.

"Tham tiên sinh, xin chào, mời vào!" Trương Đại Tráng vội vàng chạy đến trạm gác cửa, tự mình vận hành cổng tự động hai tầng, nháy mắt với cậu trai kia, nói nhỏ "Đây là người nhà ông chủ. "

"Xin chào, vất vả rồi."

Nhanh như vậy đã có thể quen mặt?

Tham Lang cảm ơn y và lái chiếc Porsche đi vào.

"A, người nhà của ông chủ? Anh ấy là ngôi sao?"

"Ai biết, cậu ấy nhất định không phải tiểu nhân, còn có lễ phép..."

Hai người vươn cổ nhìn ra từ cửa sổ của trạm gác cửa, mỗi ngày đều đổi một chiếc xe nên hầu như không nhớ nổi, biển số xe là bao nhiêu, hôm nào phải hỏi Phương trợ lý một chi tiết các loại xe.

Tham Lăng lái thẳng vào gara của Biệt thự 11.

Mang theo ví, chìa khóa, điện thoại di động và người yêu.

Nhà để xe của Thương Vũ Hiền gần như đã kín chỗ.

Đậu xe bên cạnh một chiếc BMW màu xanh lam, mở cửa bên phụ, cúi đầu vào trong, ghé sát vào lỗ tai nam nhân, "Tỉnh lại, đã về đến nhà, cảm thấy thế nào?"

Hơi lạnh tràn vào, lông mi của Thương Vũ Hiền khẽ nhúc nhích, thân thể nghiêng về một nơi ấm áp, cái trán đặt ở trên vai thiếu niên: "Tôi khát."

Ngón tay của thanh niên xoa xoa gáy nóng rực, cậu nghe xong liền chớp mắt, xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, nâng đầu người kia lên khiến anh phải ngước lên một chút, hai người trao nhau nụ hôn ướt át.

Cái người được giúp đỡ ra khỏi gara: "Tôi không giống như anh, tôi chưa bao giờ say rượu, tôi có thể tự đi lại và không bị ngã."

"Chà, anh thật sự rất tuyệt vời." Miệng còn lại vang lên, nhưng cậu lại nắm lấy tay người kia, vòng tay ôm eo anh không buông.

Con đường này còn rất dài, và cậu không biết chúng ta có thể hỗ trợ nhau như thế này được bao lâu.

Trong phòng khách lầu một, Tham Lãng ôm lấy Thương Vũ Hiền đi về khách phòng ở hướng đông.

Thương Vũ Hiền rũ mắt xuống: "Tôi hôm nay không ở trong khách phòng."

Tham Lãng: "???"

Thương Vũ Hiền: "Chúng ta đi phòng ngủ chính."

Tham Lãng: "..."

Đầu óc rối bời, cậu dìu Thương Vũ Hiền lên phòng ngủ chính trên lầu 2. Tham Lãng nhìn quanh, lúc này tâm trạng khác hẳn.

Căn phòng vẫn như lần trước cậu rời đi, bộ đồ ngủ cậu thay vẫn tùy tiện nằm ở bên cạnh giường lớn, còn chưa gấp gọn, thậm chí còn có nửa ly nước trong cốc nước trên bàn.

Có dấu vết của cậu ở khắp mọi nơi.

Thương Vũ Hiền đang ngồi trên giường, vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ, yếu ớt dựa vào đầu giường, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu.

Tham Lãng thu dọn giường, nhìn lại, quan sát anh một hồi: "Không thoải mái sao? Không khát sao? Tôi xuống lầu lấy đồ uống cho anh."

Tầm mắt từ trên mặt thanh niên rời đi, "Trà trong tủ lạnh."

Tham Lãng sờ trán, hơi nóng, kê gối sau lưng anh: "Sau khi uống bia nên uống trà gì? Không tốt, không tốt cho niêm mạc dạ dày, lại còn kích thích thận, thận không tốt thì phải làm sao bây giờ"

Thương Vũ Hiền: "... Ai nói vậy?"

"<<Bản thảo cương mục>>, uống trà sau khi uống bia rượu sẽ làm tổn thương thận, thắt lưng và chân nặng nề, bàng quang lạnh đau, phù nề, khát và co thắt. Khi bà ngoại tôi còn sống cũng nghiện rượu, và bà cũng thích uống trà, tôi ghi nhớ điều đó cho bà ấy", Tham Lãng chớp mắt, "Chỉ uống nước lã thôi. "

"Được, nghe cậu nói," Thương Vũ Hiền cười cười, chống đỡ đứng lên, "Tôi đi phòng thư phòng một chút, trở về chúng ta nói chuyện."

Tham Lãng sửng sốt: "Với tình trạng này của anh?"

Thương Vũ Hiền: "Lần trước cậu cũng ở trong trạng thái này."

Tham Lãng có chút khó chịu: "Xin lỗi, tôi quá căng thẳng và tùy tiện."

Thương Vũ Hiền bước tới cửa, ghé sát vào vai cậu: "Không muốn câu trả lời sao?"

Tham Lãng trực tiếp nhìn anh: "Anh suy nghĩ đáp án bao lâu?"

Thương Vũ Hiền quay đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Bảy ngày, trừ bỏ ngủ, thất thần, khoảng chùng 1.000 phút."

Trái tim run lên, Tham Lãng gật đầu: "Được rồi, nói chuyện đi."

Một nghìn phút?

Có cảm giác không thể giải thích được, tôn trọng và có giá trị

Thôi vậy, bất kể thế nào, ai cũng không muốn lôi lôi kéo kéo, cái gì đến thì cũng sẽ đến.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa phòng ngủ, tách ra trên cầu thang, một người đi lên và người kia đi xuống.

Tham Lãng bước xuống hai bước, lỡ đãng quay đầu nhìn lên trên.

Ánh mắt ổn định.

Cậu phát hiện Thương Vũ Hiền đã đi lên hai bước, dừng lại ở đó, từ bên cạnh nhìn xuống, chăm chú nhìn cậu.

Nhìn thấy người bên kia cũng quay lại, cả hai đều sững sờ.

Trong chớp mắt.

Hai người đàn ông không nói tiếng nào, nhìn nhau trong năm giây, sau đó cùng nhau thu hồi ánh mắt và tiếp tục đi về phía trước.

Cậu lấy một nồi nước nóng đặt lên bếp, cho hai lát chanh khô vào đó, dọn dẹp tủ lạnh một lần nữa, vứt bỏ thịt bò đã để trong tủ lạnh mà cậu mua từ lần trước, lấy những thực phẩm đã hết hạn sử dụng ra ném nó đi.

Khi cậu quay lại phòng ngủ chính, cậu thấy Thương Vũ Hiền đang mặc bộ đồ ngủ, ngả lưng trên ghế sô pha trước cửa sổ kính sát đất, đang trả lời tin nhắn WeChat trên điện thoại di động, cũng không kiêng kị Tham Lãng, vẫn độc miệng đến rối tinh rối mù.

Trên bàn cafe thì lộn xộn một đống đồ vật.

Một lúc sau, nước vừa đủ ấm để uống, Tham Lãng ngồi bên cạnh rót cho anh một ly.

Lại muốn bắt đầu nói chuyện như một buổi giới thiệu sản phẩm mới sao?

Thương Vũ Hiền uống một hơi cạn sạch, đặt điện thoại di động xuống, cầm lấy một túi hồ sơ, đặt trước mặt Tham Lãng, đi thẳng vào vấn đề: "Trước khi chúng ta nói chuyện, tôi trước tiên muốn xin lỗi cậu, tôi đã nhờ người để điều tra cậu trước đây, đây là thông tin, cậu mang nó đi - không tôn trọng cậu, xâm phạm quyền riêng tư của cậu, tôi xin lỗi - Tôi biết nam nhân mà tôi nhìn thấy tối nay là ai, bạn trai cũ của cậu".

Tham Lãng nhất thời không phản ứng được, lấy tài liệu trong túi hồ sơ ra, thật ra cũng không có gì đặc biệt, đơn điệu đến mức không khỏi thở dài trong lòng: A, nửa đời trước của ta. thật sự rất chán.

"Tương lai sẽ không xảy ra tình huống như này", Tham Lãng đặt tài liệu xuống và nói ngắn gọn về cuộc gặp gỡ của mình với Hứa Duệ.

Thương Vũ Hiền nở nụ cười, nụ cười có chút đáng sợ: "Quấn lấy?"

Tham Lãng thở ra một hơi: "Trên đường không đẩy ra được, bất quá nói như thế nào, y quá gầy, tôi sợ đánh y, y sẽ không chịu nổi."

Thương Vũ Hiền hừ lạnh một tiếng: "Ừ, người gầy như cây trúc, có đánh hay đá, dù có dùng kim chọc vào cũng không chảy ra một giọt máu."

Tham Lãng: "..."

Giọng điệu mỉa mai và ăn dấm của anh quá rõ ràng.

Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm vào mắt cậu và nói từng chữ: "Nhưng khi gió thổi, nó sẽ rơi xuống."

Tham Lãng rùng mình một cái: "Này, anh làm sao vậy, gió lớn, định giết người sao? Việc này tôi sẽ tự mình lo liệu, tôi sẽ thu dọn."

Thương Vũ Hiền mấp máy khóe môi: "Cậu đau lòng?"

Tham Lãng thích thú: "Đúng vậy, nếu tôi đau lòng, anh cảm thấy thế nào, có thấy chua xót không? Đó là cảm giác của tôi khi nhìn thấy vợ cũ của anh, cũng không nói rằng sẽ thổi bay cô ấy, đúng không?"

Thương Vũ Hiền sững sờ một chút, rũ mắt xuống, dùng lông mi dài che lại.

Một lúc sau.

Anh nhẹ giọng nói: "Tôi đã ba mươi bảy tuổi, Tham Lãng, thời niên thiếu tôi chưa từng yêu, cũng chưa từng yêu ai. Ba năm trước, tôi biết Tạ Nhã Cầm đã ngoại tình ở Mỹ, tôi cũng vừa mới nghe qua. Nhưng, thật nực cười, tôi thậm chí cũng không tức giận. "

Tham Lãng nhìn vẻ mặt của anh: "Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, đừng nghĩ về nó nữa".

Thương Vũ Hiền ngồi thẳng dậy, nhìn cậu một cái, giọng điệu có chút trịnh trọng, có chút ảo não cùng hối lỗi: "Trước đây tôi có nhìn thấy Hứa Duệ ở sân bay một lần, cũng không có ấn tượng gì, nhưng gặp lại y tối nay, tôi cảm thấy không ổn. Tôi đã quen với việc tự mình đưa ra quyết định, trước đó không cùng cậu thương lượng, tôi đã không suy nghĩ chu toàn về việc để cậu đi gặp Tạ Nhã Cầm. "

Tham Lãng lơ đễnh nhìn anh, nhìn Thương Vũ Hiền từ trên bàn lấy ra một túi hồ sơ khác.

Anh đang điều tra ai?

"Đối với câu trả lời của cậu," Thương Vũ Hiền ngước mắt lên đối diện với cậu, cẩn thận lựa chọn từng chữ, "Tham Lãng, tôi chưa sẵn sàng, không thể dành cả đời ở bên cậu..."

"Chờ đã!"

Một cơn choáng váng lướt qua bao phủ toàn bộ đại não, Tham Lãng ngắt lời anh.

Thương Vũ Hiền: "Nghe tôi nói xong..."

"Không cần nói nữa, toàn những lời vô nghĩa," Tham Lãng đưa tay che miệng anh: "Nói bậy bạ là bị ngắt lời, dùng sức ngậm miệng lại nghe tôi nói."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng nhìn anh chằm chằm: "Thương Vũ Hiền, tôi có thể nói gì mới để anh yên tâm, thề nguyện kết hôn sao, dù giàu nghèo hay bệnh tật, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ?"

Thương Vũ Hiền xoa trán: "Cậu đang nói cái gì?"

Tham Lãng: "Hứa đi, tôi sẽ cho anh một lời hứa."

Thương Vũ Hiền: "..."

Những lời tâm tình buồn nôn thật sự là không nói ra được, Tham Lãng nói thẳng: "Tôi biết, tuổi tác chúng ta chênh lệch khá lớn, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người. Nếu như anh cảm thấy được đối với tôi không có lòng tin, tôi có thể đưa cho anh bất kỳ lời hứa nào. "

"Lời hứa? Tôi là một doanh nhân," Thương Vũ Hiền chế nhạo, "Tôi không tin vào những lời hứa. Lời hứa là thứ không đáng tin cậy nhất trên thế giới."

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền nghiêng người sang một bên ghé sát tai Tham Lãng, hai người gần như đối mặt, anh thì thào nói: "Lúc trước ở trong xe, cậu hỏi tôi có phải yêu cậu không." Giọng anh càng ngày càng nhỏ, anh từ từ ngẩng đầu lên và thở vào tai người thanh niên, "Là, tôi cảm thấy rằng kể từ khi gặp cậu, giống như tôi đã bị kết án tù chung thân và sau đó chết trong nhà tù này."

Cặp mắt đào hoa trợn to, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, môi đập vào mặt anh.

Thương Vũ Hiền đứng dậy ngồi trở lại, nhìn người bạn nhỏ của mình, cười nhẹ: "Cho nên, tôi quyết định kéo cậu theo, cho dù có chết thì tương lai cũng muốn chết cùng cậu".

Đây là ý gì?

Phòng ngủ quá yên tĩnh, Tham Lãng bên tai ù đi.

Đây là thời khắc tối nhất trong đêm, thậm chí thời gian cũng không biết lạc lối ở nơi nào.

"Tôi không tin vào những lời hứa, tôi chỉ tin vào hợp đồng, và những thỏa thuận bằng lời nói cũng ổn," Thương Vũ Hiền đặt năm túi hồ sơ trước mặt Tham Lãng, "Trong khoảng thời gian một năm, sau một năm, hai người sẽ chính thức nói chuyện lại, cậu có quyền lựa chọn lại. "

Tham Lãng có chút sững sờ, "Một năm, cái gì?"

Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm vào mặt cậu, vô cùng nghiêm túc nói: "Tham Lãng, từ nay về sau, tôi sẽ coi cậu như người yêu của tôi, sau một năm, nếu cậu muốn rời đi, dù muốn hay không, tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của cậu, và sẽ không làm tổn thương đến cậu".

Tham Lãng trong mắt hiện lên một loại vui mừng, trong lòng có chút cảm động: "Thương Vũ Hiền, anh có quyền lựa chọn sau một năm, tôi không cần, chỉ cần anh muốn cùng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau. Nếu như anh cảm thấy, tôi không tốt như vậy, không xứng đáng với anh, anh liền rời bỏ tôi. "

Thương Vũ Hiền nở nụ cười: "Cậu có chắc chắn, một năm nữa, cậu sẽ không rời xa tôi không?"

Tham Lãng kiên định nói: "Xác định."

Thương Vũ Hiền nở nụ cười: "Hảo, nếu như cậu rời đi tôi, tôi sẽ giết cậu."

Tham Lãng chớp chớp mắt: "Kỳ thật, tôi còn cảm thấy được, chúng ta có thể vẫn luôn như thế này, đi tới tám mươi một trăm năm...

Thương Vũ Hiền: "Không, sau một năm, tôi sẽ không cùng cậu quan hệ như này."

Tham Lãng: "???"

Thương Vũ Hiền mở tập hồ sơ đầu tiên, sau đó mở tập hồ sơ thứ hai, thứ ba ...

"Đây là tất cả tài sản hiện tại của tôi, bất động sản, cổ phiếu, kế hoạch đầu tư", vô số đồ vật chất thành đống trên bàn cà phê bày ra trước mặt Tham Lãng, "Một năm sau, nếu như cậu nguyện ý, chúng ta sẽ đi Mỹ kết hôn."

Tham Lãng: "???????"

Thương Vũ Hiền không cho cậu thời gian để suy nghĩ về điều đó: "Khi tôi ở Mỹ, nhiều gia đình có phong tục chuẩn bị SomethingFour cho cô dâu".

Anh nói, và lấy ra một chiếc vòng tay bằng ngọc bích trắng mịn từ trong két sắt nhỏ.

"SomethingOld, cái này là do bà tôi tặng cho tôi trước khi bà qua đời, nó là từ thời nhà Minh – nhà Thanh, được bảo quản rất tốt. Bà nói, để tôi có thể trao nó cho người có thể dành cả cuộc đời mình cho tôi."

Thương Vũ Hiền lấy ra một chiếc hộp nhung và mở ra là một chiếc đồng hồ nam, Tham Lãng nhận ra rằng Thương Vũ Hiền cũng có một chiếc, nhưng mặt số của anh màu bạc, còn chiếc này màu đen.

"SomethingNew, tôi đã nhờ một người bạn mang nó về từ Thụy Sĩ. Nó rất hợp với cậu".

Anh lại lấy ra một tấm séc khác và có chút ngượng ngùng mà nở nụ cười:

"SomethingBorrowed, tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, không biết hỏi ai tặng cậu cái gì, nên tôi hỏi mẹ vay 520 vạn, sau này sẽ trả lại cho bà ấy."

Thương Vũ Hiền nói những lời này, không có nhìn vào mắt Tham Lăng.

Anh lấy ra một chiếc chìa khóa BMW từ chiếc két sắt nhỏ.

"SomethingBlue, cậu vừa thấy rằng có thêm một chiếc ô tô trong gara, chiếc bên cạnh và chiếc xe này đã được giao vào ngày hôm qua. Tôi nghĩ chiếc BMW màu xanh lam này sẽ rất phù hợp với cậu, một mẫu hatchback thể thao series - 1, bởi vì cậu muốn đi làm, những mẫu quá khoa trương sẽ không phù hợp. "

"Biệt thự nghỉ mát này cách nhà cậu không xa. Ở sau núi có suối nước nóng. Đây là thứ mà tôi đưa cho ông ngoại ... Khụ, lễ sửa miệng". Anh lấy ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản và bản sao một số quỹ ủy thác. "Đây là cho cậu. Trong tương lai, cậu sẽ tự tay mình đưa cho Đường Đường và đưa nàng xuất giá."

Tham Lãng: "..."

Không thể bình tĩnh nổi.

Anh chỉ xem xét mối quan hệ giữa hai người, mà Thương Vũ Hiền đã cân nhắc nhiều như vậy rồi sao?

"Cậu đã nói lời yêu tôi trước, nên SomethingFour này là món quà của tôi để đáp lại cậu, cũ một chút, mới một chút, vay mượn một chút, xanh biếc một chút, tuy là phong tục của nước ngoài, nhưng hồi nhỏ tôi cũng có chút mơ tưởng. Nhưng mà, tương lai ta sẽ chuẩn bị những thứ này, sau đó sẽ giao cho ai ... Đã quá lâu, ta đã quên mất chuyện này, không ngờ mười lăm năm sau lại gặp được cậu. "

Thương Vũ Hiền lẩm bẩm, định thần lại, hai mắt phiếm hồng nhìn Tham Lãng.

Anh nói: "Nếu cậu nghĩ chúng ta hợp nhau thì sau một năm chúng ta sẽ kết hôn, sau khi kết hôn, một nửa tài sản của tôi thuộc về cậu, nhưng mọi thứ về cậu đều thuộc về tôi, tất cả mọi thứ, thể xác, tinh thần, kể cả tính mạng của cậu".

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền chăm chú nhìn cậu: "Nếu cậu lừa dối trong hôn nhân, hoặc yêu người khác, tôi sẽ ..."

"Muốn mạng của tôi." Tham Lãng nói một cách bình tĩnh.

Thương Vũ Hiền lắc đầu, rũ mắt xuống, kéo nhẹ khóe môi dưới: "Khi tôi già rồi, nếu cậu yêu ai, dù là nam hay nữ, hãy nói cho tôi biết, chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh, và sau đó cậu đi ra khỏi nhà, lấy SomethingFour tôi đã đưa cho cậu, và coi nó như một lời chúc từ tôi, và tặng nó cho người cậu yêu thương. "

Trái tim như núi lửa bùng lên, lồng ngực bỏng rát nặng nề.

Tham Lãng nhìn chằm chằm vào mắt anh, giọng nói có chút khàn khàn: "Thương Vũ Hiền, tôi sẽ không yêu người khác, anh như thế nào mới có thể tin tưởng tôi?"

"Ta không tin, không phải cậu". Anh đứng dậy vươn vai, hiển nhiên cảm giác được thân thể cũng không còn dẻo như ở tuổi ba mươi, xoay người đi tới trước mặt thanh niên, đặt hai tay lên đầu gối của cậu, cúi xuống, đến gần mặt cậu, "Tham Lãng, đã đạt được thỏa thuận chưa?"

Tham Lãng ngẩng đầu nhìn anh: "Kỳ thực, ngươi không cần phải như thế..."

"Đúng vậy, điều tôi ban đầu nghĩ tới là dự định qua năm mới liền đi kết hôn," Thương Vũ Hiền ngắt lời cậu, nắm cổ tay cậu, đeo chiếc nhẫn bạch kim trên bàn cà phê vào ngón giữa bên trái, kích thước vừa phải. "Tuy nhiên, đêm nay tôi nghĩ lại, cậu còn quá trẻ, còn quá nhiều bất trắc, cậu vừa mới tốt nghiệp không lâu, sự nghiệp đang lên, 'gia đình' không chỉ là trách nhiệm cùng nghĩa vụ, đôi khi còn rất nặng nề, cậu có chắc mình đã sẵn sàng để bắt đầu cuộc sống gia đình và có thêm một cô con gái, cùng một người tình không mấy hòa hợp? "

Thương Vũ Hiền kéo người thanh niên từ trên sô pha lên, hơi nhướng mắt nhìn cậu, cầm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của cậu, hạ mắt hôn lên ngón tay cậu, có chút bá đạo và nâng niu: "Nhưng mà, Tham Lãng, tôi không thể chờ đợi cậu quá lâu, tôi cũng đã quá già để yêu rồi, tôi không thể đợi cậu quyết định có muốn chung sống với tôi cả đời hay không, cùng lắm là một năm, trong vòng một năm, cậu được hưởng quyền yêu của tôi và không cần phải chịu trách nhiệm về tôi. "

Tham Lãng dụi cằm vào mái tóc mềm mại của anh: "Những thứ này nóng quá, nói tôi phải làm sao, tôi có thể cho anh những gì để đáp lại..."

Thương Vũ Hiền lẩm bẩm, "Chỉ cần lấy một trong những thứ chúng ta nghĩ."

Một trong những thứ chúng ta nghĩ?

Tham Lãng tim đập như sấm, nhất thời có chút quay cuồng, trong tiềm thức muốn ôm lấy anh. Trên ngón tay vừa hôn, môi nam nhân nhẹ nhàng cọ xát, rất mềm mại và ấm áp, cảm giác này khác với khi chạm vào cơ thể khiến da đầu tê dại, hai mắt bắt đầu mờ mịt, ngay cả giác quan cũng bắt đầu không rõ ràng, chỉ có thể bị anh dẫn dắt.

Thương Vũ Hiền: "Cậu muốn khóc?"

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền: "Tôi không biết dỗ người."

Tham Lãng: "..."

Nhớ lại thời gian lần đầu tiên gặp nhau.

Cặp mắt đào hoa cong lên: "Được rồi, tôi đáp ứng anh."

Thương Vũ Hiền mỉm cười: "Vậy thì tôi sẽ thực hiện quyền lực của mình."

Nhìn thấy nam nhân đang đến gần mình, Tham Lãng không khỏi co rụt lại: "??? Chờ đã, đại thúc, điều mà tôi đang nghĩ đến là "cả đời"! Tôi sẽ dùng cả đời này để đáp lại đại thúc."

"Cả đời? Thật quá ảo tưởng, lời nói rỗng tuếch, tôi là thương nhân," Thương Vũ Hiền cười, hơi ngẩng đầu lên, cắn môi thanh niên, "Tôi nghĩ đến "cả đời của cậu"".

Tham Lãng: "..."

Dưới đôi môi mềm mại ôn nhu của anh, Tham Lãng kinh ngạc mở to hai mắt, toàn bộ thế giới trước mắt đều chìm vào điên cuồng náo động, cảm giác được nơi hàm răng khẽ chạm qua hơi đau đớn.

Tầm mắt của Tham Lãng hoàn toàn bị nam nhân che khuất, trước mắt cậu là đôi mắt của anh, hai tay bị anh giam cầm, thân thể bị anh áp chế, ngay sau đó, đôi môi của Thương Vũ Hiền nhẹ nhàng rơi xuống.

Tham Lãng không thể nhúc nhích, miệng bị bịt kín, đầu óc trống rỗng, khiếp sợ nhắm mắt lại.

Đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng, có chút mát lạnh.

Thương Vũ Hiền ngập ngừng hôn cậu, môi ban đầu chỉ chạm vào nhau, nhẹ nhàng cọ vào nhau, đầu lưỡi lần theo đường viền môi thanh niên, hết sức xoa nắn cậu, cực điểm ôn nhu.

Tham Lãng dần dần cảm giác được đôi tay đang nắm lấy cổ tay mình khẽ run.

Đại thúc chưa bao giờ chủ động hôn người khác sao?

Tham Lãng do dự rồi chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt Thương Vũ Hiền sâu thẳm và trìu mến, có một tầng sương mờ mịt, đang nhìn anh thật chăm chú.

Lúc ánh mắt chạm nhau, Thương Vũ Hiền sửng sốt một chút, đôi mắt đào hoa vừa động tình, mê người không thể tưởng tượng nổi.

Không thể không buông cổ tay thanh niên.

Tham Lãng lợi dụng tình thế đảo khách thành chủ, nắm lấy eo anh, đẩy mạnh anh xuống ghế sô pha.

Ghế sofa đập mạnh.

Khóe mắt Thương Vũ Hiền đỏ hoe, đôi mắt sâu thẳm mềm mại kia lúc này càng toát lên vẻ quyến rũ bí ẩn. Tham Lãng nghiêng người chống đỡ trên ghế sofa, ôn nhu nhìn vào mắt anh, không chớp mắt, quan sát ngắm nhìn người mình yêu.

Hai người nhìn nhau, một giây cũng không rời tầm mắt.

Khuôn mặt đỏ bừng, hôn môi sưng đỏ, thanh niên cười trầm mặc, cùng anh mười ngón tay đan chặt vào nhau, đôi mắt đào nhuốm một màu sắc khác.

Một đôi mắt hồng đào, không cười nhưng cũng đa tình.

Khi yêu, thật khiến người ta mê đắm.

Thương Vũ Hiền sững sờ.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Thương Vũ Hiền nhất thời thất thần, đôi môi vì cọ xát mà trở nên sưng đỏ, Tham Lãng siết chặt eo anh, bá đạo dùng sức cọ xát vào thân thể anh, mang theo cảm giác xâm chiến, điên cuồng hôn xuống.

Trong đầu như có thứ gì đó bùng nổ, cả người sắp sôi trào, hai người há miệng thở dốc, thanh niên hô hấp dồn dập, vì vậy rời khỏi môi anh, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi anh.

Hai người khẽ thở hổn hển, khóe môi cọ vào nhau, chóp mũi quét đáy mắt của nhau, hơi thở đan xen, đồng thời hít thở vài hơi.

Một lúc sau, cậu lại hôn sâu xuống, và vòng tay cậu ôm chặt hơn, gần như ôm chặt lấy anh.

Cho dù điên cuồng hôn anh như thế nào, cậu cũng cảm thấy như vậy là chưa đủ.

Không đủ.

Thương Vũ Hiền hai tay được giải thoát, anh do dự, chậm rãi trượt hai tay ra sau lưng thanh niên, đột nhiên dùng sức mà ôm chặt lấy cậu.

Môi và lưỡi anh bắt đầu tê dại, nhưng anh lại khao khát nhiều hơn.

Ôm cậu, đáp lại cậu, cảm nhận cậu.

Ở tuổi ba mươi bảy, chàng trai nói với đại thúc rằng cậu đã yêu anh mà không hề do dự.

Bảy ngày, 1000 phút, Thương Vũ Huền có được câu trả lời:

Chàng trai trẻ đẹp trai này đã khiến anh yêu điên cuồng.

Không có cách nào từ chối, không có cách nào dừng lại, không có cách nào trốn tránh, vậy hãy tùy hứng lần cuối trước khi già đi.

Như con thiêu thân lao vào lửa, Thương Vũ Hiền giơ hai tay ôm lấy cổ thanh niên, sau đó, dùng sức chế trụ sau đầu cậu, dâng lên tình yêu của mình, đầu lưỡi chậm rãi đưa vào trong miệng, thăm dò cậu, tấn công cậu, chủ động ngày càng nhiều, và hung hăng tấn công cậu.

Tham Lãng sững sờ, khóe môi cười cong lên càng sâu, lại còn cười thành tiếng trêu chọc đầu lưỡi, ý cười tràn đầy vui thích.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn cậu và ngỏ lời yêu cậu.

Muốn anh.

Tham Lãng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, đôi mắt đỏ bừng xúc động, ánh mắt sâu thẳm thường ngày càng trở nên dịu dàng, như thể nếu chủ động thêm một chút nữa sẽ lấy được anh ngay lập tức.

Đôi mi của Thương Vũ Hiền chậm rãi chuyển động.

Sau đó, cậu nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa và nhỏ giọng nói: "Đi ngủ đi."

Sau đó, người thanh niên cảm thấy toàn thân bắt đầu run lên.

***

Trong phòng ngủ chính không có đồ dùng của phu phu, điều này Tham Lãng đã biết từ lâu.

Một khi đã có được trái tim, trái lại không vội vàng, cảm giác này rất kỳ lạ.

Thương Vũ Hiền cự tuyệt thanh niên ôm anh, sau khi uống bia xong thì đau đầu kinh khủng, hơn nữa hai người ầm ĩ một trận trên ghế sofa, Tham Lãng nhận thấy anh đã phát sốt.

"Ngày đông ngồi ở lề đường uống rượu, các anh thật đúng là có bản lĩnh." Trong phòng tắm, Tham Lãng ôm chặt lấy anh, biến một nụ hôn sâu đầy trách mọc thành một cái nũng nịu trừng phạt, "Tạ Nhã Cầm đã hôn anh rồi sao?

Hơi thở của Thương Vũ Hiền trở nên nặng nề hơn, "Hả? Cái gì?"

Tham Lãng cắn đầu lưỡi anh: "Tối hôm đó, tôi đã nhìn thấy."

Thương Vũ Hiền cau mày suy nghĩ một chút: "Không phải, ngươi xác định sao, có phải là nhìn lầm rồi? Cô ấy chuẩn bị kết hôn sau khi sinh con, liền mời tôi tới dự hôn lễ, bởi vì không ngờ rằng ta sẽ đồng ý nên cô ấy liền kích động, cũng không dán lên, cô ấy lớn lên ở Pháp ... "

Vậy, vậy?

Sẽ không nhìn lầm... đi?

Tham Lãng có chút ngượng ngùng: "Kia, như vậy cũng không được. Không ai có thể động vào đồ của ta."

Thương Vũ Hiền mỉm cười: "Cây tre kia ôm lấy cậu."

Tham Lãng càng thêm xấu hổ, dùng sức đẩy mạnh: "Về sau anh nhớ kỹ, ngoại trừ anh, tất cả mọi người - ý tôi là tất cả những người nghĩ xấu về tôi, trong mắt ta, đều là tre. Ôm hay không, đều không phải người."

"Có phải người hay không không quan trọng, ta sẽ làm cho bọn họ hối hận," Thương Vũ Hiền động tác trên tay càng nhanh hơn, "Tay đau, cậu muốn bao lâu."

Cặp mắt đào hoa trêu chọc: "Tiểu gia bền, tùy thuộc vào tay nghề của anh."

Trong phòng tắm mù sương, Thương Vũ Hiền buông tay, nhìn chằm chằm thanh niên một hồi.

Từ từ, cong lưng, ngồi xổm xuống.

Tham Lãng: "... Đừng ... Đậu má".

Một lúc sau.

Thực sự là một chút thời gian.

Trở lại giường ngủ, Tham Lãng nâng chăn đắp lên bọn họ, nghiêng người vây anh ở dưới thân, ôm chặt anh, "Giết tôi đi."

Ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của cậu không có tiêu điểm, nhìn chằm chằm vào nam nhân với đôi mắt ngái ngủ.

Sau đó dịu dàng hôn anh, dùng trán thử nhiệt độ trên trán anh.

"Hạ sốt rồi," Tham Lãng trấn an mà dụi mặt vào người anh, "Sắp hết thuốc chưa?

"Hừ," Thương Vũ Hiền đặt trán lên vai cậu, đột nhiên nói: "Từ chức, đến Hằng Thương giúp tôi".

Bàn tay xoa lưng nam nhân ngừng lại, Tham Lãng nhất thời không nhịn được, "Từ chức? Tôi mới đi làm được một tuần."

Cái ôm của người thanh niên khiến anh cảm thấy thanh thản, nam nhân thường xuyên mất ngủ nãy giờ nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Không sao, tôi đã nói với Mạnh tổng, đến Hằng Thương, an bài cậu tại tầng sáu mươi lăm, văn phòng tổng bộ, trực tiếp tôi quản lý. "

Tham Lãng di chuyển xuống, hôn lên khóe miệng anh, "Sau đó, các đồng nghiệp từ Hằng Thương hỏi tôi, tại sao không có thông báo tuyển dụng, như thế nào trực tiếp liền tới Hằng Thương làm việc? Tôi nên trả lời như thế nào?"

Thương Vũ Hiền không chút nghĩ ngợi: "Đi cửa sau."

Tham Lãng ho khan một tiếng: "..."

Thương Vũ Hiền ngẩn người: "..."

Tham Lãng ho khan xong thì bắt đầu cười: "Tôi sẽ nói cho họ biết vì tôi đã ngủ với sếp của các anh."

Thương Vũ Hiền thở nhẹ: "Đúng vậy, công ty chúng tôi chưa có tiền lệ bị sa thải vì ngủ với sếp. Đây là vấn đề nguyên tắc cá nhân và không liên quan gì đến công việc."

Tham Lãng sửng sốt, anh không có một chút từ chối công khai quan hệ?

Nhìn ánh mắt ngái ngủ của nam nhân, thanh niên nhếch khóe miệng hôn lên mười ngón tay đan vào nhau của hai người.

Tắt đèn, đưa tay ôm anh, để anh nằm trong lồng ngực, ôm chặt lấy anh, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên huyệt thái dương của anh: "Đầu còn đau không, bệnh của anh chỉ là mệt mỏi lâu ngày thôi, tiền lúc nào cũng có thể kiếm được, thỉnh thoảng cũng phải cho thân thể nghỉ ngơi chứ

Thương Vũ Hiền xoa xoa tay cậu: "Đỡ hơn rồi, tôi không kiếm tiền, phúc lợi cũng không tới, nhân viên nhiều như vậy sẽ ăn cái gì..."

Như Người Nhện Marvel yêu thích của Tham Lãng đã nói, sức mạnh càng lớn đi kèm với trách nhiệm càng lớn. Thương Vũ Hiền kinh doanh quá lớn, anh mạnh mẽ, chỉ là sau lưng lộ ra một mặt đau khổ ít ai biết.

Mà càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, xoa xoa huyệt thái dương của anh, "Sau này, tôi chuẩn bị cho anh chút đồ ăn ngon, bồi dưỡng thân thể đi."

"Đồ ăn của Hằng Thương ăn cũng được, hôm khác cậu tới thăm, tôi sẽ đưa cậu đến nhà hàng trên lầu mười."

"Bà chủ đi thị sát công việc?"

"Hảo."

"Cây rụng tiền anh còn không có lay động, làm trễ nải sự phát triển của lứa tiếp theo". *

* 摇钱树你还没摇,耽误了下一批果实的生长: câu này m ko hiểu lắm, nên dịch ko được chuẩn.

"Hiểu rồi, cứ coi như tiền sinh hoạt, tiền mua thức ăn."

"Hảo".

"Nếu nửa đêm khó chịu quá, cứ gọi tôi dậy và chúng ta sẽ đến phòng cấp cứu."

"Không sao, ta có kinh nghiệm, ngủ thiếp đi cũng không đau."

"Nó không tốt cho não, lão niên si ngốc làm sao bây giờ? Đến khi Đường Đường kết hôn, sẽ không có ai để nói chuyện với tôi. Hãy nghe tôi và đừng gắng gượng."

"Hảo."

Trong bóng tối, nam nhân tiến lại gần anh, lần đầu tiên trong đời anh tiếp cận một người, anh đặt nhẹ cánh tay lên cơ thể người thanh niên, và anh có thể nghe thấy tiếng thở của cậu.

Nó rất gần, ngay sát tai, thật sự rất yên tâm.

Thanh niên thì thào: "Vừa rồi ta quên hỏi anh, nếu có một ngày, anh rời đi ta trước?"

Nam nhân nói: "Tôi hơn cậu mười hai tuổi, và chỉ có hai khả năng, hoặc là cậu rời bỏ tôi, hoặc là chính ta rời khỏi cậu để đến một thế giới khác".

Truyện ngôn tình kinh điển nhất.

Làm cho lòng người đau đớn.

"... Thương Vũ Hiền, cảm ơn vì đã chọn tôi."

"Giữa chúng ta chưa bao giờ là quan hệ chọn lựa, chỉ là gặp nhau thôi."

Gặp nhau, ngươi nói ngươi yêu ta, ta thấy ta cũng yêu ngươi, sau đó yêu nhau, chỉ thế thôi.

Cặp mắt đào hoa mang ý cười: "Vị nam nhân mà ta gặp này có thể cho ta hôn một cái trước khi đi ngủ không?"

Thương Vũ Hiền hơi ngẩng mặt lên, thanh niên cúi đầu đặt ở trên môi hắn.

"Ngủ ngon, lão bảo bối nhi."

"Khụ, ừm, ngủ ngon."

***

Ánh sáng ban mai khẽ chiếu và xiên vào cửa sổ kính cao sát đất, cả căn phòng mờ mịt.

... Nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác đầu không còn đau nữa, Thương Vũ Hiền chậm rãi mở mắt ra.

Ngẩn ra một hồi lâu.

Ánh mắt mờ mịt ngẩng đầu nhìn cái cằm thanh tú của thanh niên, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cậu, kề sát vào lồng ngực cậu, gối lên cánh tay cậu, rúc vào lòng nhau, ôm eo, chân quấn lấy chân.

Thương Vũ Hiền nín thở và khẽ di chuyển, nhưng bị Tham Lãng đang say ngủ ôm chặt hơn.

Đột nhiên, cậu nhận ra được cái gì đó, cảnh giác mở mắt ra, đôi mắt hoa đào hiện ra thủy quang, cậu bối rối một hồi, sau đó nhanh chóng hồi phục, đem anh ôm vào trong lòng.

Cứ như vậy lặng yên mà ôm.

Thương Vũ Hiền không nhìn thấy, ở phía sau anh, tay phải của Tham Lãng đã đã mất đi cảm giác, năm ngón tay run rẩy, mạnh mẽ nắm chặt tay, mở ra rồi lại nắm ... Làm gối ôm cả đêm, cánh tay của cậu liền tê dại.

Môi kề môi, thanh niên hôn nhẹ một cái, "Đầu còn đau không?"

Anh lắc lắc đầu.

Tham Lãng thì thào: "Mấy giờ rồi? Tôi đi làm lúc mười giờ, hôm nay tôi trực."

"Sáu giờ sáng." Thương Vũ Hiền nói, "Ngủ thêm một lát?

"..."

Không chờ cậu trả lời, vì cảm thấy ấm áp, người thanh niên vòng tay qua người anh, vùi vào người anh, vùi mặt vào cổ và vai anh rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Gặp được cậu, liền minh bạch rất nhiều chuyện.

Trên đời này có một việc mà một nam nhân trung niên chưa từng trải qua trong nửa đời người.

Buổi sáng thức dậy, thì thầm với người bên gối và nhỏ giọng hỏi người đó mấy giờ rồi.

Đó là lần đầu tiên trải nghiệm hạnh phúc bình thường nhất trên thế giới, người có tất cả mọi thứ trong mắt mọi người.

Khóe mắt anh ngước nhìn lên đồng hồ điện tử trên bàn đầu giường, chưa bao giờ hy vọng nhiều như thế này, hy vọng thời gian có thể ngừng trôi.

- Chúng ta có thể bên nhau bao lâu?

Tham Lãng an tĩnh mà ngủ trong lòng ngực anh, mò mẫm tìm thứ gì đó, bàn tay từ trước ngực anh đưa xuống, sau đó nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của anh.

Thương Vũ Hiền nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: "Thật sự có thể kéo dài sao?"

"Ừm ......"

Cậu nói lảm nhảm, cúi người về phía ngực anh và vòng tay qua eo anh.

Gắn bó cùng nhau.

Từ điển định nghĩa: cùng nhau, ở cùng nhau.

Anh chưa bao giờ được trải nghiệm nó, trải qua cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại, gần như không có mối tình nào, cơ bản là xa cách lâu dài, sinh con ra ống nghiệm, rồi cứ ly thân.

Nhưng anh đã đầu tư vào rất nhiều bộ phim truyền hình, và anh có thể hiểu một chút về tình yêu.

Tất cả đều vì "ở bên nhau" mà liều mạng.

Nếu đánh vần hay thì gọi là "Cuối cùng cũng cưới", nếu đánh vần dở thì gọi là "tình sâu, nghĩa cạn", nếu đánh vần dễ thì gọi là "mối duyên trời cho". khó thì gọi là "cắt gai, đâm", đau thì gọi là "cuồng". khéo léo và đê tiện "... Nói tóm lại, hoặc chết ngạt nó, hoặc là giúp nhau; thực ra, a người cũng có thể già đi.

* 拼好了叫"终成眷属",拼不好叫"情深缘浅",容易拼的叫"天作之合",困难的叫"劈荆斩棘",疼痛的叫"歇斯底里",忧伤的叫"婉转凄绝"......总之,要么之死靡它,要么相濡以沫;事实上,一个人,也能天荒地老。

Từ trước đến nay chưa bao giờ đạo đức giả như vậy, không biết cùng thanh niên sẽ có kết quả như nào.

Học cách lo lắng về được mất.

Trả lời một vài tin nhắn ở WeChat, và nhìn sang bên đồng hồ điện tử.

Ba ngày Tết không có ngày nghỉ, mười giờ có một cuộc họp ở Hằng Thương.

Muốn tách ra.

Một giây, hai giây, ba giây ... Ba mươi giây, năm mươi giây ...

Anh vươn tay lấy đồng hồ, ném xuống tấm lót chân dưới giường, không nhìn thấy.

Liền rất thoải mái, Thương Vũ Hiền nhắm mắt lại, ôm lấy thân thể thanh niên, ôm thật chặt, lại từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Chín giờ rưỡi, một chiếc Bentley Mulsanne, theo sau là một chiếc Volkswagen Phaeton, dừng lại trước cửa biệt thự 11.

Tiểu Phương và Lệ Uy Dương đến cùng hai bác sĩ gia đình.

Theo thói quen của ông chủ, mỗi sáng tám giờ, anh sẽ dựa vào đầu giường ăn sáng, lật nhanh tờ báo tài chính, nhìn lướt qua tin tức buổi sáng trên TV treo tường, kiểm tra thông tin chứng khoán trong điện thoại di động, trong khi nhìn về phía sổ ghi chép hội nghị trên máy tính xách tay. Cafe bánh mỳ ăn sáng, mọi thứ cơ bản được giải quyết nhanh chóng, sau đó Thương Vũ Hiền nhắm mắt lại, dựa vào đầu giường khoảng 3 phút, xuống giường đi tắm, thay quần áo và đi làm.

Lệ Uy Dương ngáp một cái ở cửa, "Các anh có cuộc họp lúc mấy giờ?"

"Mười giờ, muộn quá rồi." Tiểu Phương bấm mật khẩu, "Thương tổng không phải đi, chủ trì cuộc họp là được, các trưởng phòng gặp mặt."

Đoàn người đi vào trong nhà.

Đi đến phòng khách ở phía đông của tầng một, gõ cửa nhẹ nhàng, thật lâu không có tiếng đáp lại, gõ lại, mở cửa ra.

Không có ai.

Tiểu Phương suy nghĩ một chút, kêu bác sĩ đợi ở dưới lầu, cùng Lệ Uy Dương vừa lên lầu vừa gọi điện thoại, nhưng điện thoại tắt máy, lại không dám tùy tiện đi khắp nơi tìm kiếm.

Lệ Uy Dương đi đi lại lại như bị kích động, dừng lại trước cửa phòng ngủ chính, và áp tai vào cửa để nghe trộm ...

Lệ Uy Dương: "Phương Phương, họ đang làm gì vậy?"

Tiểu Phương đen mặt, "Nếu tò mò như vậy, anh tự vào xem đi."

"Hô, đừng kích tôi, đi vào luôn đó!" Lệ Uy Dương vặn nắm cửa, nhưng cửa không khóa, vì vậy y vội vàng buông ra, "Đậu má... Thương nhị, anh đang làm gì trong phòng? Không nên ... làm gì? "

Tiểu Phương khóe miệng giật giật: "Chờ một chút, ông chủ khi thức dậy... không tốt lắm..."

Lệ Uy Dương rùng mình một cái, nghĩ đến đây liền không dám đi vào nữa.

Thương Vũ Hiền thức dậy ở đâu, rõ ràng là sát khi thức dậy,

Sự tức giận của Thương Vũ Hiền ở đâu khi anh ta tỉnh dậy? Rõ ràng là giết người khi anh ta tỉnh dậy, khi anh ta tỉnh dậy, ai đó xung quanh anh ta có thể vô tình giết anh ta.

* 商宇贤哪里是起床气,分明是起床杀气,醒来时身边有人,可能会失手弄死他

Tiểu Phương có chút cuống lên, "Không thể chờ nữa, lần này có mấy doanh nghiệp đại lý đến, Thương tổng không đến, nên video họp nhất định phải có mặt".

Do dự một hồi, y gõ cửa: "Thương tổng, không có thời gian, còn có mười phút..."

Không ai đáp lại.

"Thương tổng, tôi đang mở cửa."

Cánh cửa khẽ mở.

Lệ Uy Dương tránh sang một bên, Tiểu Phương nhìn về phía trước thì thào nói: "Thực xin lỗi Thương tổng, đã đến lúc ngài phải đi rồi."

Im lặng.

Tiểu Phương hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Lệ Uy Dương ở cửa nhìn bóng lưng của Tiểu Phương, mong đợi nhận được câu trả lời từ hành động của hắn. Tuy nhiên, Tiểu Phương bước chân dừng lại, hắn đi được một đoạn ngắn vào bên trong, rồi bất động.

"Sao vậy?" Lệ Uy Dương trầm giọng hỏi, y cũng bước vào, đi đến bên cạnh Tiểu Phương, sửng sốt.

Tiểu Phương: "Suỵt..."

Rèm che chắn ánh sáng, phòng ngủ mờ mịt.

Ánh nắng ấm áp của mùa đông năm mới, và ánh sáng bầu trời vô tận, nhẹ nhàng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, làm dịu mắt hai người họ.

Trong bóng tối, hai nam nhân lặng lẽ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Hai nam nhân.

Bên dưới khuôn mặt đẹp đẽ là khuôn mặt đang say ngủ yên bình của một nam nhân, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đồng dưới đáy biển sâu. Tên là ... "Sleeping Eternity"?

Trong ánh sáng mờ, đặc biệt không chân thực.

Dù chỉ một lần, Lệ Uy Dương chưa bao giờ nhìn thấy Thương Vũ Hiền, người luôn căng thẳng tột độ, lại ngủ say đến mức không tỉnh táo ngay cả khi cửa được mở và hai người đột nhập vào phòng ngủ.

Thật yên bình.

Nó yên lặng đến nỗi họ ảo tưởng rằng, bọn họ, có phải đã tuẫn tình, đã chết?

Lệ Uy Dương và Tiểu Phương đồng thời nhận ra điều này, kinh ngạc mà xác nhận lại bằng ánh mắt, gần như đồng thanh lầm bẩm:

"Thương tổng (Thương nhị), tỉnh lại đi."

Nhưng không một ai dám bước tới.

Không phải không dám, mà là trong tiềm thức không muốn quấy nhiễu.

Hai nam nhân, có thể ở bên nhau bao lâu?

Tiểu Phương nhìn chiếc đồng hồ điện tử ném trên mặt đất, với tư cách là trợ lý đặc biệt cấp cao của Thương Vũ Hiền, y biết ông chủ bị suy nhược thần kinh cao độ, càng là âm thanh kim loại ma mị và kỳ quái thì anh càng nhạy cảm tỉnh dậy.

Ví dụ, âm thanh lên đạn.

Từ trong túi áo khoác, y lấy ra một chiếc bật lửa ZIPPO, nghiêm nghị liếc nhìn Lệ Uy Dương, đặt ngón tay cái lên nắp kim loại, do dự hồi lâu rồi nói với hắn: "Tốt hơn là anh nên tìm một chỗ để trốn."

Lệ Uy Dương đứng ở sau ghế sô pha gãi gãi đầu, "Tại sao, tại sao Thương nhị không tỉnh?"

Tiểu Phương: "Không phải là không tỉnh, mà là không muốn tỉnh ... Thực xin lỗi."

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, tiếng bật lửa vang lên!

Cạch cạch.

Một âm thanh nhỏ vang lên

Cùng lúc đó, cơ thể Thương Vũ Hiền đông cứng lại.

Ngay sau đó, theo phản xạ, anh ôm chặt Tham Lãng trong tay, duỗi cánh tay, sờ vào ngăn kéo đầu giường, một loạt động tác nhanh đến mức Tiểu Phương cũng quay sang bên cạnh anh, như thể anh muốn tránh một cái gì đó.

"Ông chủ, là tôi."

Thương Vũ Hiền chỉ sờ sờ tiểu mô hình, liền tỉnh lại, dừng động tác, chậm rãi mở mắt ra, ngây người nhìn thẳng về phía trước, không thích ứng với ánh sáng. Sau đó, anh nhanh chóng khôi phục lại ý thức và ôm người trong ngực chặt hơn.

Thương Vũ Hiền nhìn hai người trong phòng ngủ, khóe mắt đỏ lên, sắc mặt trắng bệch, trầm giọng nói:

"... Các cậu... muốn chết à?"

"Tôi xin lỗi, tôi dẫn theo bác sĩ đến đây, và họ phải quay lại để hội chẩn.

Lệ Uy Dương bị dọa sợ, suýt tiểu ra quần.

Thương nhị của ngày thường đâu rồi, nhìn đôi mắt đỏ đỏ kia, đó là ánh mắt sát khí, nếu như cho anh đồ thật, sẽ không bị anh giết sao?

Tiểu Phương lảng tránh nhìn sang chỗ khác, giọng nói của y có chút run rẩy: " Xin lỗi ngài, ngài sắp bỏ lỡ cuộc họp."

Ánh mắt Thương Vũ Hiền khẽ động, nhìn bọn họ, "Đi ra ngoài!"

Nói xong, anh nằm uỵch xuống giường, cụp mắt nhìn người thanh niên trong vòng tay mình.

"Thương tổng, thật sự không còn kịp nữa, đã gần mười giờ."

"Tôi biết."

"..."

Một lúc sau.

Tiểu Phương bất đắc dĩ, đành phải liều mạng.

Bước đến mép giường, cúi xuống nhặt chiếc đồng hồ điện tử dưới đất lên, đặt ngón trỏ lên mặt kính, búng nhẹ rồi lại chạm nhẹ ... Giây số hiện lên, liền dùng đầu ngón tay đặt ở phía trên...

Cạch... cạch... cạch....

Thật làm người ta nghĩ đến âm thanh cào tường.

"Đủ rồi, tôi biết rồi," Thương Vũ Hiền xoa huyệt thái dương đau nhói, giọng nói khàn khàn, "Cút ra ngoài!"

Đột nhiên, bàn tay kia nắm chặt lấy tay anh, Thương Vũ Hiền rũ mắt nhìn xuống, thấy người thanh niên đã tỉnh lại. Tham Lãng mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, chăm chú nhìn anh như nhận ra điều gì đó...

"Đánh thức em sao?" Thương Vũ Hiền vỗ vỗ cậu nhẹ giọng nói: "Em ngủ ngon không?

Tham Lãng ngây người nhìn anh, đột nhiên giơ tay lên, kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, thở phào nhẹ nhõm: "Không còn nóng nữa, mấy giờ rồi?"

"Bây giờ là mười giờ." Thương Vũ Hiền vuốt tóc trên trán, "Có đói không, tôi sẽ gọi người mang đồ ăn cho em".

"Đậu má, tôi bị muộn rồi!" Tham Lãng ngồi dậy, "Mới đi làm được một tuần đã đi trễ?!

Thương Vũ Hiền: "..."

"Muộn lắm rồi, ta phải đi, anh ở nhà chờ tôi, buổi tối tôi sẽ trở lại."

Đứng dậy mặc áo, quay người lại và hôn Thương Vũ Hiền một ngụm.

Nam nhân sững sờ nhìn cậu, gương mặt vẫn không chút biểu cảm, không nói thêm lời nào.

Không biết cậu nói những lời này, có hay không được anh tiếp thu vào trong đầu, mặc quần vào, quay người lại hôn anh, ngữ khí của Tham Lãng càng lúc càng nhanh, sau khi mang tất xong liền xoay người ôm lấy anh.

Thanh niên ôm anh, cánh tay càng siết chặt: "Không muốn đi, a, ta không muốn đi làm, không muốn phát điên, hôm nay có hợp đồng ký kết, tôi nhất định phải đi, đợi tôi trở lại, ân? "

Tham Lãng vừa nói, vừa ngồi ở trên giường, nâng cằm, xoa xoa mặt anh, kéo chăn lên, đem Thương Vũ Hiền che kín: "Tại sao không nói lời nào, biệt lão không nói lời nào, anh không nói, tôi không biết anh muốn gì... Có phải anh vẫn không khỏe? Ngủ một giấc đi, nếu không, lát nữa tôi kêu Tiểu Phương đưa ngươi đi bệnh viện? "

Thương Vũ Hiền quay đầu, nhìn chằm chằm mặt của cậu: "..."

Tham Lãng không thể không buông anh, đứng lên: "Vậy thì ... Ta đi đây, hôm nay lái xe BMW."

Đột nhiên, Thương Vũ Hiền ngồi dậy, duỗi tay ra, vòng tay qua eo cậu.

Tham Lãng sững sờ kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt còn đang buồn ngủ kia, bỗng nhiên có chút đỏ lên.

Thương Vũ Hiền nhìn chằm chú cậu, vòng tay ôm eo cậu, vừa mở miệng lại nhíu mày, tựa hồ không biết tại sao lại làm ra hành động này, hoàn toàn là theo bản năng, cũng không biết nên nói cái gì tiếp theo.

Thế nhưng Tham Lãng biết.

Thanh niên cười trầm mặc cúi xuống, dùng sức hôn anh: "Thật sự rất nhanh sẽ trở về, trước khi trời tối, nhưng buổi tối phải về quán, ông ngoại ở nhà một mình, ta không yên lòng."

"À, mấy ngày nay tôi đang tìm người sửa lại tiệm. Biến nó thành siêu thị. Thuê hai người trông tiệm". Thương Vũ Hiền không ngước mắt khi nói những lời này, "Tôi nghĩ, đưa ông ngoại đến nhà chúng ta ở, chúng ta chăm sóc dễ dàng hơn, không biết lão nhân có nguyện ý hay không".

Tham Lãng sững sờ một hồi, anb thậm chí chuyện này cũng suy tính?

Cậu cười cắn anh một cái: "Được rồi, nói chuyện sau, ta thật sự là sắp muộn."

Tham Lãng nắm lấy cánh tay anh, cố gắng dùng sức gỡ ra, nhưng không nhúc nhích, lại nữa ... Lúc này, cánh tay trên eo cậu đột nhiên buông lỏng, Thương Vũ Hiền nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại:

"Về sớm một chút, hôm nay tôi nghỉ ngơi, Đường Đường không có ở nhà."

Tham Lãng mỉm cười: "Đã biết."

Thanh âm của bọn họ rất nhỏ.

Nhưng bên ngoài phòng ngủ, Tiểu Phương và Lệ Uy Dương đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Tham Lãng rũ mắt cười cười, đứng dậy đi ra khỏi cửa, lúc đi ra ngoài, Tiểu Phương đã dẫn cậu xuống lầu, kêu bác sĩ rút mấy ống máu, nói rằng ông chủ buổi sáng dặn dò, muốn đem máu của cậu nhập thông tin vào cơ sở dữ liệu gia đình, đề phòng khi cần.

Tiểu Phương nói một chút tình hình.

Bởi vì anh bạn nhỏ đêm qua đua xe và có ý định nổi loạn, điều đó quá nguy hiểm, Thương Vũ Hiền trước tiên nghĩ đến cái này, kêu Tiểu Phương đưa bác sỹ tới.

Tham Lãng hợp tác lấy máu, xong xuôi liền đi thẳng vào ga ra.

Trong phòng ngủ chính, Tiểu Phương đã trở lại, và Thương Vũ Hiền vừa ra khỏi phòng tắm.

Mặc bộ đồ ngủ bằng lụa cùng một vẻ tự phụ cấm dục: "Đi đến thư phòng, mở họp, tôi đi thay quần áo."

"Vâng."

...

...

...

Tác giả có điều muốn nói: Khi ta về già, nếu ngươi đã yêu người khác, hãy lấy SomethingFour của ta như một lời chúc phúc của người lớn tuổi mà tặng cho người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz