[ĐM/edit/Hoàn] Ta ở tinh tế chấn hưng Long tộc (1)
Q1 - chương 80: Bí cảnh hoang vu
Răng nanh của Lôi Lang lộ ra, nó ngáp một cái. Trác Tiên Khởi vỗ vỗ vào người nó, "Đi nghỉ đi."Lôi Lang quay người nằm xuống dưới một gốc cây. Mấy con Thanh Lang bên cạnh vây quanh nó.Trác Tiên Khởi đi tới ngồi bên cạnh mấy người họ, nhìn thấy họ chỉ trong thời gian ngắn đã dựng được một đống lửa trại không nhỏ, ánh mắt khen ngợi gần như không thể che giấu, "Xem ra bản lĩnh của các cháu không tệ đâu."Ở đây Bạch Hiển có quan hệ thân thiết nhất với ông, hơn nữa Bạch Hiển cũng không sợ ông. Cậu lập tức tự hào ngẩng đầu, "Đương nhiên rồi, bọn cháu ít nhiều cũng từng trốn thoát khỏi bãi trùng tộc mà ra đấy ạ."Trác Tiên Khởi bật cười, ông cũng biết chuyện Bí Cảnh Tứ Hải bị xâm nhập. Nhìn thấy Bạch Hiển giờ đây còn có thể lấy chuyện này ra đùa, xem ra cậu không bị ảnh hưởng quá nhiều.Bạch Quỳnh và những người khác cũng xúm lại. Thái độ của Trác Tiên Khởi quá đỗi thân thiện, ông dễ dàng hòa nhập với nhóm người trẻ này. Đến khi mấy người trong đoàn lính đánh thuê mang thịt đến, cùng nhau ngồi xuống ăn thịt uống rượu, bầu không khí càng trở nên sôi nổi hơn.Cuối cùng, hai nhóm người đã hòa thành một, đống lửa trại cũng trở nên rất lớn, đặt ở giữa. Sau khi hỏi ý kiến của họ, Trác Tiên Khởi đứng dậy tuyên bố, "Anh em, mấy nhóc này có quan hệ với tôi, mấy ngày tới sẽ cùng đi với chúng ta!"Những người lính đánh thuê vây quanh đồng loạt giơ tay hoan nghênh. Họ vốn luôn tin tưởng đoàn trưởng, và cũng dành nhiều thiện cảm cho nhóm Đường Ninh.Trong đoàn lính đánh thuê cũng có không ít nữ thành viên. Lăng Vị gần như bị kéo đi nói chuyện ngay lập tức, chẳng mấy chốc đã hòa nhập vào một đội.Cảm nhận được sự nhiệt tình và cưng chiều của cậu mình, Bạch Hiển với sự táo bạo của người em út, ghé vào tai Trác Tiên Khởi nói nhỏ, "Cậu ơi! Anh Đường rất sùng bái cậu, ngự thú của anh ấy cũng là một con sói đó ạ."Trác Tiên Khởi quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý cười. Nhóc con này có vẻ rất thân với đội trưởng của mình, "Yên tâm, đã gặp nhau rồi, cậu chắc chắn sẽ dẫn dắt cậu ta."Bạch Hiển cười hì hì, cắn một miếng lương khô trên tay, rồi nhận lấy bi đông nước Trác Tiên Khởi đưa tới uống hai ngụm, kết quả bị cay đến mức nghi ngờ nhân sinh, "Khụ khụ khụ khụ... Cậu ơi..."Trác Tiên Khởi ở bên cạnh cười vô tư lự, một lính đánh thuê cùng tuổi bên cạnh cũng cười, "Không được rồi nhóc con, hồi bằng tuổi cậu, đoàn trưởng đã uống cạn cả một bi đông rồi."Bạch Hiển ngẩng đầu lên, mắt hơi đỏ lên vì bị sặc, bực bội nhìn họ.Trác Tiên Khởi cười đủ rồi, mới vỗ vào người người bên cạnh, "Thôi đi Lão Cổ, vốn sức khỏe thằng nhóc này không tốt, bây giờ được thế này là tốt lắm rồi."Lão Cổ là bạn thân chí cốt của Trác Tiên Khởi, đương nhiên biết tình trạng của Bạch Hiển. Nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười với Bạch Hiển.Bạch Hiển kiêu ngạo "Hừ" một tiếng, "Cháu không còn là cháu của ngày xưa nữa đâu, sớm muộn gì cũng khiến mọi người kinh ngạc."Vẻ mặt kiêu căng đáng yêu này đã làm tan chảy hai người đàn ông trung niên vốn chỉ có ấn tượng về những đứa nhóc quậy phá làm mình tức chết. Cả hai đồng loạt gật đầu, "Được được được, bây giờ cháu đã rất giỏi rồi."Phải nói rằng, vai trò nhân vật có lẽ đã được thiết lập hoàn toàn ở vị trí "đoàn sủng" rồi. Bạch Hiển vừa ăn vừa nghĩ, sao ai cũng thích dỗ dành cậu thế nhỉ?——Ngày thứ ba, Trác Tiên Khởi không hề né tránh, trực tiếp dẫn Đường Ninh đi cùng mình. Là đội trưởng của hai đứa cháu, lại là người ngưỡng mộ ông, việc này cực kỳ hữu ích cho Đường Ninh, dù là để anh học hỏi kỹ năng chiến đấu hay kỹ năng dẫn đội.Đường Ninh biết ơn liếc nhìn Bạch Hiển, rồi đi theo bên cạnh ông, học hỏi vô cùng chăm chú.Hai ngày tiếp theo, nhóm Đường Ninh sống một cuộc sống "hạnh phúc". Vấn đề ăn uống, an toàn hoàn toàn không cần họ lo, đoàn lính đánh thuê sẽ chủ động giúp họ giải quyết.Mấy người thậm chí còn quan sát được sự nhạy bén và khả năng ra quyết định đáng kinh ngạc của các lính đánh thuê. Chỉ cần quan sát một vài dấu vết nhỏ, họ đã có thể phán đoán chính xác nơi đó có nguy hiểm hay không. Thậm chí, các lính đánh thuê còn rất chú ý đến vị trí của họ để bảo vệ, cứu họ khỏi nguy hiểm vài lần.Sự ăn ý khó tả của Đoàn Lính Đánh Thuê cũng là điều khiến mấy người vô cùng kinh ngạc. Hơn ba mươi người, lẽ ra rất khó phối hợp chính xác, nhưng người của Đoàn Lính Đánh Thuê Roar lại có thể phối hợp cực kỳ ăn ý để hạ gục các loại ma thú, ma thực.Họ cũng áp dụng chế độ đội nhóm nhỏ, nhưng khi hai đội hoặc nhiều hơn gặp nhau, họ có thể ngay lập tức thay đổi đội hình, sử dụng một phương pháp kiên cố, an toàn hơn để chống lại nguy hiểm.Họ cũng đã chứng kiến được nội lực thâm sâu của Đoàn Lính Đánh Thuê số một. Vài con sâu cát cấp 50 trở lên chặn đường, thậm chí không cần những người mạnh nhất trong đoàn ra tay, vài đội liên thủ đã có thể giải quyết dễ dàng, còn tháo rời đối thủ thành nhiều vật phẩm.Trong Đoàn Lính Đánh Thuê Roar, thực lực ngự thú của Trác Tiên Khởi và Lão Cổ là cao nhất, đều từ cấp 65 trở lên, nhưng người yếu nhất trong đoàn cũng đạt cấp 45, thậm chí sở hữu hai ngự thú. Đây chính là bản lĩnh giúp họ tung hoành, không hề sợ hãi ngoài tự nhiên! Đây chính là sức mạnh của Đoàn Lính Đánh Thuê số một!Phối hợp ăn ý, đội hình hoàn hảo. Nhóm Đường Ninh đã học được không ít kỹ năng chiến đấu cá nhân và phối hợp tác chiến, ai nấy đều đã ghi chép rất nhiều trong quang não, quyết định sẽ thử nghiệm từng cái một khi trở về.Thái độ hiếu học này càng khiến người của Đoàn Lính Đánh Thuê tăng thêm thiện cảm, ai cũng cưng chiều họ như con nít. Thậm chí khi họ không cẩn thận đi vào khu vực nguy hiểm và bị Trác Tiên Khởi trách mắng, vẫn có không ít người hòa giải, "Ây da, người trẻ tuổi có tinh thần khám phá là chuyện bình thường, chúng ta chú ý một chút là được mà..."Trác Tiên Khởi đương nhiên không có gì để nói. Ông vốn lo sợ anh em trong đoàn sẽ nghĩ nhóm Đường Ninh dựa vào quan hệ mà vào, sẽ bài xích họ, kết quả thì...Trác Tiên Khởi nhìn Bạch Hiển, bắt đầu suy nghĩ, đứa trẻ tinh ranh này rốt cuộc từ đâu mà ra thế!Đúng vậy, Bạch Hiển đã hoàn toàn quen thuộc với cả đoàn lính đánh thuê. Quan trọng nhất là cậu còn đặc biệt hiểu chuyện, gặp nữ thành viên thì gọi là chị, gặp nam thành viên thì gọi là chú. Gì cơ, bạn nói bị lệch vai vế à? Phân biệt đối xử?"Ây da~ Anh không thấy gọi chị nghe trẻ trung hơn sao?""Anh/chú không thấy gọi chú có cảm giác an toàn hơn sao?"Bạch Hiển đã thành công trở thành đoàn Sủng lần nữa."Phía trước có bãi cát lún lớn, chú ý đi đường vòng!"Một lính đánh thuê đi dò đường chạy về báo cáo.Họ lập tức bắt đầu đi đường vòng. Đúng lúc họ đi ngang qua một bãi cát hơi di chuyển bên trái, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nguy hiểm lần này cũng sẽ qua đi an toàn.Nhưng nguy hiểm là đột ngột. Bên dưới bãi cát không phải là cát lún dính nhớp, mà là một hố sâu khổng lồ. Lập tức, mấy con trùng tộc hung tợn nhảy vọt ra từ dưới bãi cát, những chiếc thương trùng dài và sắc nhọn đâm thẳng về phía mọi người không chút do dự.May mắn thay, đây không phải là lần đầu tiên họ đối mặt với trùng tộc. Các lính đánh thuê đều là những Ngự Thú Sư kinh nghiệm đầy mình, ngay lập tức các lá chắn phòng thủ ngưng tụ từ các nguyên tố được dựng lên trước mặt họ, chặn thành công đợt tấn công của mấy con trùng tộc này.Đây lại là một loại trùng tộc mới, khác biệt rất lớn so với những loại Bạch Hiển từng gặp trước đây. Nửa thân trước của chúng như bọ cánh cứng với lớp vỏ ngoài cứng cáp, nửa thân sau như rắn hoặc bọ cạp, một chiếc đuôi dài, chỉ có vài cái móc ngược xếp dọc ở đầu đuôi, vô cùng linh hoạt.Một cú quất đuôi tới, buộc họ phải phân tán đội hình, mỗi người một nhiệm vụ. Tuy nhiên, bên cạnh Bạch Hiển chỉ còn lại Lão Cổ và một lính đánh thuê khác. Trùng tộc không chút do dự chọn đội hình nhỏ này làm mục tiêu tấn công.Một con Giao Long ngay lập tức xuất hiện trước mặt Bạch Hiển. Hai chiếc đuôi chạm vào nhau, phát ra tiếng động lớn, trực tiếp quật chiếc đuôi của trùng tộc bay xa hơn mười mét.Đôi đồng tử lạnh lẽo dựng đứng của Lam Giáng quan sát tình hình xung quanh, từ từ hạ thấp thân mình, di chuyển Bạch Hiển lên lưng mình. Sau đó, Mạc Tư và Ngọc Bích cũng được phóng ra, gia nhập vào trận chiến cùng các lính đánh thuê.Lớp vỏ cứng rắn của Mạc Tư cùng với những pha quấy rối liên tục mang đến rắc rối lớn cho mấy con Trùng Tộc. Chúng thậm chí không thể tập trung tấn công vào một nơi, buộc phải quay đầu cắn về phía Mạc Tư.Rồi chúng lại bị Ngọc Bích đang canh giữ phía sau dùng một tiếng gầm lớn làm chấn động phải lùi lại. Nhìn chúng đứng yên tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, Bạch Hiển thầm dâng lên một chút đồng cảm. Nói gì thì nói, Ngọc Bích cấp 40 ở đây vẫn có chút sức chiến đấu, chưa kể đòn tấn công của nó là tấn công sóng âm hệ tinh thần.Lão Cổ kinh ngạc nhìn Ngọc Bích, rồi quay đầu nhìn Lam Giáng đang cuộn mình bên cạnh, vỗ vai Bạch Hiển, "Cậu nhóc này giỏi thật!"Bạch Hiển vô cùng đắc ý ngẩng đầu, "Đương nhiên rồi, cháu đã nói rồi, lợi hại lắm đó."Ngọc Bích và Mạc Tư đi theo phía sau Ngự Thú của các lính đánh thuê. Có sự quấy rối kép cả về tinh thần và thể chất của hai con này, sức chiến đấu của trùng tộc giảm đi đáng kể. Các lính đánh thuê gần như không tốn nhiều sức lực đã giải quyết được mấy con trùng tộc vừa chui ra."Thế nào đoàn trưởng, còn tiếp tục đi tới không, có cần đổi đường không?" Một lính đánh thuê tiến lên hỏi.Trác Tiên Khởi suy nghĩ một lát, "Các cậu thấy sao, chỉ cần không đụng phải bầy trùng tộc lớn, không đâm vào ổ trùng tộc, tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm lớn đâu."Phía trước có nhiều dược liệu quý hiếm, động vật quý hiếm hơn, cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại. Những người lính đánh thuê có đủ bản lĩnh không chút do dự chọn tiếp tục đi tới.Cả đoàn lại lên đường. Để giảm bớt mục tiêu, các ngự thú lại được thu về, chỉ để lại vài con nhanh nhẹn phụ trách cảnh giới và dò đường.Lôi Lang trầm ổn đi ở giữa đội hình, bên cạnh có một con ngân lang lông trắng dài, rất quen mắt, đi theo. So với vị tiền bối của mình, Khiếu Thiên có thể nói là quá hoạt bát, thỉnh thoảng lại tăng tốc, thỉnh thoảng lại quay về bên cạnh chủ nhân phía sau, trông giống hệt một chú chó nhiệt tình.Mấy ngày nay Lôi Lang đã hoàn toàn bị đồng loại này làm cho khuất phục. Dù biết đồng loại này còn nhỏ, nhưng sao tính cách lại không ổn định đến thế chứ?!Lôi Lang bất lực gầm nhẹ, gọi Khiếu Thiên về bên cạnh mình. Khiếu Thiên lại lon ton chạy tới.Đường Ninh đã xấu hổ che mặt, gần như không thể nhìn thẳng. Trác Tiên Khởi không nhịn được bật cười thành tiếng, "Ha ha ha ha... Không sao, mấy đứa còn nhỏ, hoạt bát một chút là bình thường."Đường Ninh im lặng chấp nhận lời này, "Nhưng hoạt bát quá thì chính là tự tìm chết rồi..."Lần này ngay cả Bạch Hiển và mấy người bên cạnh cũng bật cười.
----------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 80------------
Đã sửa: 8/12/2025Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz