ZingTruyen.Xyz

[ĐM] [EDIT hoàn] Nhất túy hứa phong lưu

7+8

Linhbio244

7: Thị tẩm
Những sợi tóc bạch kim quấn quanh thân, vạt áo lỏng lẻo rộng mở hiển lộ thân thể gầy yếu của thiếu niên. Dưới lớp hồng sam là làn da trắng ngần chói mắt, tựa vào chiếc trường kỷ, Lăng Lạc Viêm dùng đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc trên đầu vai, bộ dáng có vài phần thờ ơ, cũng như là đang lo lắng điều gì, đôi mắt luôn lộ ra vẻ hấp dẫn mị hoặc lòng người, giờ phút này chỉ còn một mảnh thâm trầm

Ngay khi Long Phạm quay trở lại phòng, nhìn thấy cảnh tượng như thế, cũng là thân thể trước kia giờ bị sinh linh chiếm cứ, vẻ lạnh lùng ngày xưa giờ lại toát ra đậm đặc màu lửa nóng mang theo tà khí mị hoặc, che giấu niềm kiêu hãnh xuống dưới, còn có mới vừa rồi ánh mắt thâm trầm, hắn bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, không biết bộ dáng ban đầu của sinh linh này là như thế nào

Ý niệm trong đầu chẳng qua chỉ chợt lóe lên mà thôi, cước bộ vẫn không dừng lại Long Phạm đi vào trong phòng

"Tông chủ, có thể đứng dậy dùng bữa."

Tóc đen xõa dài, cúi đầu thi lễ, bạch y bào theo động tác của hắn nhẹ phất phơ mang theo hương sen như có như không. Lăng Lạc Viêm đang suy nghĩ dần phục hồi tinh thần, nhìn lướt qua Long Phạm, có một số việc vẫn sớm nên hỏi rõ ràng mới hảo, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đợi đợi hắn có thể sử dụng linh lực liền phải chết vì ngủ không đủ.

"Này, bản tông chủ có thể triệu người thị tẩm?"

Xôn xao, một trận tiếng vang từ cạnh bàn truyền đến. Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn lên, ngay tại nơi để ngọ thiện một thị nữ mặt đỏ bừng mang theo vẻ kinh ngạc thu hồi ánh mắt. Biết là do chính mình hỏi như vậy tạo nên, hắn không thèm để ý, chậm rãi đứng lên, đến trước mặt Long Phạm, đối với khuôn mặt quá mức tuấn mỹ, biểu cảm lại không hề gợn sóng

"Ta nói, bản tông chủ có thể truyền người thị tẩm? Thân là tế ti, việc này ngươi nên biết."

"Bẩm tông chủ, có" Long Phạm trả lời, tuy không kinh ngạc như thị nữ kia nhưng hắn trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sinh linh này muốn như thế nào?

Quả nhiên, tuy là cơ thể mười lăm mười sáu tuổi nhưng dù sao thân là nam nhân, thực tế đã hơn hai trăm tuổi, lại ở một thế giới cổ xưa, bình thường người ta mười lăm mười sáu tuổi coi như là trưởng thành, Lăng Lạc Viêm nghe hắn trả lời, thả lỏng tâm tình

"Đêm nay chiêu một người thị tẩm đến đây."

Phanh, lần này không chỉ là tiếng va chạm nơi thành bàn, mà rõ ràng là trên mặt đất. Thị nữ thoáng chốc mặt trắng bệch, vài thị nữ khác lo lắng thùy hạ ánh mắt, bổ nhào quỳ gối trên đất

"Là...là nô tì sai, thỉnh tông chủ thứ tội, tế ti đại nhân thứ tội!"

Trưởng lão Nham Kiêu đối vị tân tông chủ một câu xưng hô không đúng liền bị tế ti phạt đi giới viện, nàng chỉ là một cái thị nữ nho nhỏ nghe tông chủ cùng tế ti đối thoại, lúc trước va chạm cạnh bàn đã là không nên, bây giờ lại làm vỡ khay đựng rượu, phải nhận loại trừng phạt nào ngay cả nàng đều không dám nghĩ.

Long Phạm xoay người thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, thị nữ hầu hạ tông chủ đều trải qua nghiêm ngặt tuyển chọn, ngày gần đây mới thay đổi một nhóm, không nghĩ tới cũng có người không thể dùng.

Vì Long Phạm thản nhiên liếc mắt một cái, còn mang theo vẻ mặt tiếc nuối thở dài, các thị nữ trong lòng đều căng thẳng. Tế ti đại nhân trên mặt không thể hiện tức giận, nhưng đó chính là vẻ mặt trước khi hạ lệnh trừng phạt.

Lăng Lạc Viêm nhìn khay rượu vỡ vụn, lơ đểnh đi đến trước mặt thị nữ, nhếch môi mỉm cười

"Chỉ là một khay rượu mà thôi, hà tất phải như thế, để người ta khôi phục nguyên trạng là được." Nói xong, hắn ngoảnh đầu

"Long Phạm"

Khay rượu vỡ tan sau một vầng hào quang nhu hòa hiện lên, hoàn chỉnh nằm ngay ngắn trên bàn. Thị nữ nhìn thấy Long Phạm dùng linh lực khôi phục khay rượu, không dám tin trừng lớn mắt. Dùng linh lực khôi phục vật bị nghiền nát so với dùng linh lực phá hư càng khó. Tuy chỉ là thị nữ nho nhỏ, nhưng nàng cũng biết việc này không phải ai cũng có thể làm được. Tế ti thân phận như tôn sư, tự mình hầu hạ vị tân tông chủ này đã khiến người ta kinh ngạc, thế nhưng còn nghe lệnh y, nguyện ý hao tổn linh lực chỉ để khôi phục một khay rượu tầm thường?

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc không dám tin của thị nữ, Lăng Lạc Viêm càng thêm xác định linh lực của Long Phạm quả thật áp đảo phía trên mọi người. Không biết ngoài Xích Diêm tộc thì thế nào, nhưng trong tộc nhất định là đệ nhất. Mà khôi phục vật bị phá nát không phải mỗi người có thể làm, điểm ấy cũng là rõ ràng. Xem ra hắn quả thực tìm được một người hầu hạ không tồi.

Liếc mắt trên thân bạch y bào một cái, Lăng Lạc Viêm nâng thị nữ kia dậy, thấy nàng vẫn chưa hồi phục tinh thần, xem ra cũng thanh tú thập phần đáng yêu. Một tay nâng mặt của nàng lên, khẽ cười hỏi

"Ngươi tên gì?" Nếu là thị tẩm không hợp tâm ý có thể bảo Long Phạm triệu nàng đến cũng không sao.

"Nô tì Yên Nhiên" thị nữ tên Yên Nhiên ngốc lăng, nhìn trước mặt tông chủ cao xấp xỉ bằng mình, chỉ là bộ dáng thiếu niên nhưng đôi mắt cười lại như hàm chứa thâm tình, đôi môi quyến rũ hòa cùng vẻ mặt khêu gợi, tất cả đều là mê hoặc cuốn hút lòng người. Chỉ là hỏi tên mà thôi nàng lại không biết vì sao cảm thấy trên mặt giống như hỏa thiêu nóng bừng cả lên.

"Yên Nhiên, tên rất hay, đã là yên nhiên thì càng nên cười mới được" (Yên nhiên = xinh đẹp). Đầu ngón tay theo bên mặt nàng mơn trớn, Lăng Lạc Viêm lại khẽ cười một tiếng

"Đi xuống đi, nơi này không còn chuyện của ngươi,"

Yên Nhiên ngây ngốc gật đầu, cũng không biết chính mình như thế nào đi ra cửa phòng. Vài thị nữ khác lôi kéo nàng ly khai, trong lòng đều một trận phập phồng, ngoảnh đầu lại nhìn cánh cửa, các nàng đều cảm thấy rằng so với vị tông chủ luôn lạnh băng lúc trước, vẫn là người trước mắt càng khiến người yêu thích.

Từ lúc Lăng Lạc Viêm mở miệng Long Phạm không nói thêm bất cứ điều gì, cho đến khi bọn thị nữ lui ra, Lăng Lạc Viêm ngồi bên cạnh bàn bắt đầu dùng bữa, hắn mới nghĩ đến một màn mới vừa rồi, nói

"Tông chủ muốn thị tẩm, Long Phạm sẽ đi truyền lệnh, nhưng có một chuyện tông chủ cần biết trước, những người thị tẩm trong Liên Ngọc các, tất cả đều là nam tử, không biết tông chủ...."

"Nam nữ không sao cả, có người là được" Lăng Lạc Viêm khoát tay áo, không nghĩ thế giới này cũng không kiêng dè quan hệ đồng tính, bất quá đối với hắn mà nói, không có gì khác biệt.

"Long Phạm tuân mệnh, nhưng thân thể tông chủ sắp tới không thích hợp giao hoan" Hắn vốn tưởng rằng sinh linh này thích nữ tử, cũng không nghĩ tới mới đến đây không bao lâu hắn lại đề ra yêu cầu như vậy.

"Nếu nói phải thị phụng ta như tông chủ, trước khi chưa lợi dụng xong thì không nên phật ý tông chủ" Lăng Lạc Viêm nghe vậy nâng tay lên, hướng về phía Long Phạm nhướng mày trêu chọc

"Ngươi cũng sẽ nói ra hai chữ này? Cùng ngươi thật sự không xứng."

Giao hoan, từ này theo trong miệng Long Phạm nói ra thật đúng là kỳ quái, nam nhân tựa như thoát tục, xem tình dục chi niệm hoàn toàn không quan hệ, nói như vậy, sắc mặt vẫn thản nhiên trầm tĩnh.

"Long Phạm cũng chỉ là phàm nhân mà thôi," Đôi mắt thanh lam nhìn Lăng Lạc Viêm trông lại, cảm thấy kỳ quái

"Là phàm nhân, cũng là nam nhân, vì sao không được nói hai chữ này?" Đúng rồi, lời này thật ra đúng như vậy

"Đó là bản tông chủ sai rồi, tự phạt một ly." Ngửa đầu một ngụm uống hạ ly rượu trong tay, rượu khiến tứ chi hắn nóng lên, Lăng Lạc Viêm thoải mái liếm môi, bỗng nhiên có chút đồng tình với người nam nhân này.

Trong tộc, người người kính sợ hắn như thần, nhưng chung quy hắn cũng chỉ là con người mà thôi. Nghe nói tuổi gần ngàn năm, từ thế giới hiện đại đến đây, với hắn mà nói, hắn không thể tưởng tượng năm tháng dài lâu như thế. Đôi môi dính tửu dịch khẽ nhếch lên, Lăng Lạc Viêm đứng dậy, đến trước mặt bạch y bào không nhiễm bụi trần kia

"Này, sống lâu lắm, có hay không thực nhàm chán?"

Lần đầu, có người hỏi hắn vấn đề như vậy. Long Phạm nhìn trước mắt thiếu niên không hảo hảo đứng thẳng, cơ hồ đang tựa vào trên người mình, y bào lỏng lẻo, tóc tai phi tán rối loạn, giơ lên đôi mắt mị hoặc cùng khinh điêu. Nếu là kẻ khác như thế sẽ khiến người ta chán ghét, nhưng hắn như vậy, tư thái cư nhiên vô cùng tao nhã đẹp mắt.

Đôi mắt u lam theo nhan sắc như hỏa kia xẹt qua, nhìn xa xăm

"Chưa từng nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ, nếu tông chủ muốn biết, Long Phạm trở về suy nghĩ, ngày mai sẽ cấp cho tông chủ một lời giải đáp."

"Sách, thật sự là không ý nghĩa" hắn làm sao không hiểu Long Phạm đang đùa giỡn hắn? Một tay đặt trên bạch y thuần khiết, phía dưới tay lộ rõ cảm giác rắn chắc làm cho hắn ái muội cười khẽ

"Nhìn thân thể ngươi không tồi, sẽ không phải mấy trăm năm qua chưa từng chạm đến ai?"

Tuy Long Phạm khiến người ta cảm giác là như thế, nhưng theo như lời hắn, là phàm nhân lại là một nam nhân, sẽ không thể không có tình dục.

"Đa tạ tông chủ quan tâm, Long Phạm bên cạnh cũng không thiếu người." Tình dục chi niệm là một trong những dục vọng bình thường của con người, hắn là người đương nhiên cũng sẽ có, phóng giải dục vọng, nam có nữ cũng có, nhưng hắn không lưu tâm, mười hai truyền sử của hắn có người phụ trách quản lý chuyện này.

"Vậy sẽ không nhàm chán" ở trước ngực hắn vỗ nhẹ, Lăng Lạc Viêm phát giác dưới thân y bào này, xem ra cao ráo như Long Phạm cư nhiên có vóc người không tồi, cũng không gầy yếu, trong ngực săn chắc so với các nam tình nhân trước kia của hắn chẳng hề kém cỏi, thậm chí cảm xúc rất tốt.

"Có cơ hội tiện làm cho ta nhìn xem bộ dáng dưới thân y bào này đi" Lộ ra ánh mắt tán thưởng cùng thích thú đánh giá trên người Long Phạm. Hắn đến nay mới thôi đề phòng, cũng là nhất nhất tín nhiệm, dù sao hiện tại bọn hắn đang ở cùng một chiếc thuyền, trêu đùa một chút như vậy cũng sẽ không có việc gì. Muốn hắn lưu lại Xích Diêm tộc để lợi dụng, cần phải trả giá đắt, hơn nữa là đưa hắn tới đây chính là Long Phạm.

Y phục như hỏa gần sát bạch y nhân, trên môi dính tửu dịch nhẹ nhàng ánh lên, chậm rãi gần sát bên tai tựa hồ là muốn hôn lên đó, nhưng khi vừa chạm vào bỗng nhiên ngừng lại. Khẽ cười một tiếng, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại, trước mắt mờ đi hòa cùng bóng đêm hắc ám, bởi vì rượu cùng giấc ngủ không đủ, cũng bởi vì thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, hắn bắt đầu cảm thấy dưới chân hư nhược - vô lực, bất thình lình hoa mắt cho hắn biết khối thân thể này đã đến cực hạn.

Đáng tiếc, còn chưa nhìn thấy tế ti đại nhân không nhiễm bụi trần bị hắn hôn thì biểu tình sẽ như thế nào, buồn bực thở dài, hắn tựa vào thân bạch y

"Không cần đợi đến buổi tối, lập tức giúp ta tìm người thị tẩm đến đây"

Thở ra hơi rượu từ trong miệng phất qua bên tai, kém chút nữa đã muốn hôn lên cổ hắn, lại nháy mắt ngừng. Muốn thị tẩm, đôi mắt thanh lam hiện lên một tia cảm xúc không hiểu, Long Phạm đỡ thân thể của hắn, để hắn ngồi trên ghế

"Không biết tông chủ muốn nam tử, hay là muốn triệu thị nữ kia?" Mới vừa rồi ánh mắt Lăng Lạc Viêm nhìn thị nữ, hắn vẫn chưa bỏ qua.

"Lúc trước ngươi có nói Liên Ngọc các này nọ, cứ đến đó, hoặc là... lưu ngươi lại cũng được" nghiêng người tựa vào ghế, Lăng Lạc Viêm giương mắt hướng hắn khẽ cong môi, lời nói cười đùa lộ ra sự nhẫn nại tựa hồ đang kềm chế cái gì, Long Phạm liếc mắt nhìn hắn một cái, bước ra cửa phòng.

Lăng Lạc Viêm thấy hắn ly khai, hạ xuống ý cười bên môi, dưới đáy lòng thầm mắng một tiếng. Không nghĩ đến dù đã thay đổi thân thể, bệnh cũ của hắn vẫn như cũ, mấy ngày nay dựa vào Long Phạm trị liệu mà nghỉ ngơi căn bản không đủ, hắn cần hảo hảo ngủ ngon, nhưng không có người để hắn ôm, hắn căn bản là ngủ không được!

Bất luận là nam hay là nữ, điều hắn cần chỉ là một người để hắn đi vào giấc ngủ.

Ấn trụ hai bên thái dương đang lên cơn đau đớn, hắn miễn cưỡng đi đến bên giường, chờ Long Phạm tìm người đến đây cho hắn.

___________________________________

8: Ám sát
Khi Long Phạm quay trở lại phòng, phía sau còn mang theo hai nam tử khuôn mặt tuấn tú cũng bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, đứng phía sau hắn im lặng không lên tiếng, hiển nhiên hiểu được quy củ, cũng không tùy ý ngẩng đầu chỉ đứng như vậy chờ hắn hoặc Long Phạm mở miệng trước.

Ngoảnh đầu đánh giá trên người bọn hắn, Lăng Lạc Viêm muốn biết chủ nhân khối thân thể này trước kia thích thưởng thức loại người nào. Nhìn kỹ lại, một người ôn nhuận như ngọc, người còn lại so sánh mà nói cũng không quá xuất chúng nhưng có mái tóc bạch kim giống hắn, lại lộ ra tướng mạo có chút yếu nhược khiến người trìu mến, thấy ánh mắt hắn đánh giá, hơi thoáng tránh né nhưng nét mặt lại nổi lên một tia hy vọng.

"Các ngươi tên gọi là gì?" Nằm ở trên giường Lăng Lạc Viêm đối với hai người mở miệng hỏi.

"Lâm Diệp bái kiến tông chủ." Cái kia ôn nhã hành lễ. Người bên cạnh mang theo vẻ mặt yếu nhược cúi đầu nói

"Từng được tông chủ ban tên Phàm Kì." Nói xong ngẩng đầu nhìn Lăng Lạc Viêm một cái, lúc này mới khom lưng thi lễ.

Nói như vậy nguyên lai là được thụ sủng, bằng không sẽ không được ban tên. Bị hoa mắt cùng đau đầu tra tấn, Lăng Lạc Viêm lúc này không còn sức hao phí thời gian, đối Long Phạm nói

" Ta chỉ cần một người, người còn lại mang xuống đi."

Long Phạm đi đến bên giường

"Không biết tông chủ muốn người nào?" Phàm Kì vốn rất được sủng ái, nếu là thị tẩm hơn phân nửa là hắn. Nhưng sinh linh này yêu thích loại người nào hắn vẫn chưa biết được, với lại vừa triệu đến một người, hắn khó được có chút hiếu kỳ, sinh linh này đến tột cùng tính toán như thế nào, đôi mắt tràn đầy mị sắc liễm hạ.

Long Phạm đặt câu hỏi, thản nhiên đứng một bên hướng Lăng Lạc Viêm nhìn lại. Phía sau hắn Lâm Diệp cùng Phàm Kì đối với đáp án của vấn đề này lại thập phần để ý. Sự việc phát sinh trong tộc sớm được truyền khai, vị tông chủ này cùng người trước kia bất đồng. Mọi người cũng đều biết, tế ti bảo hộ cùng với thái độ của các vị trưởng lão khiến người trong Liên Ngọc các ôm vài phần mong đợi. Chỉ cần có thể được vị tông chủ này yêu thích, nói không chừng có thể cùng Phàm Kì giống nhau, được nhìn bằng con mắt khác, được ban tặng linh lực. Tuy không đủ linh phách có thể tu luyện nhưng đối với thường nhân mà nói đó là ân huệ khó có được, có thể trừ đi bệnh tật, hơn trăm tuổi mà dung nhan không đổi. Nếu vận khí tốt còn được tuyển làm truyền sử trong tộc, nghe lệnh các trưởng lão, trở thành một trong những thành viên trong tộc mà không phải ở Liên Ngọc các ngày ngày chờ đợi.

"Ai muốn lưu lại thì lưu lại" Hơi hơi nhắm hai mắt, hiện giờ bất quá là muốn có một khối thân thể ấm áp, đối với Lăng Lạc Viêm mà nói là người nào cũng không có gì khác biệt. Phàm Kì tiến lên trước từng bước mang theo sợ hãi trên mặt cùng vài phần cẩn thận

"Ngày xưa đều là Phàm Kì cùng tông chủ...." Nhìn chăm chú hồng y trên giường kia, hắn hạ mắt xuống, giấu trong lòng vẻ vội vàng khẩn thiết, còn thiếu chút nữa.... còn thiếu chút nữa hắn đã có thể làm cho tông chủ trước kia đồng ý để hắn trở thành truyền sử của trưởng lão. Không nghĩ tới tông chủ bị hôn mê ngủ say, mà vị tân tông chủ này không biết tính tình như thế nào, nếu là có thể lấy lòng hắn, như vậy mấy chục năm nay chờ đợi không có uổng phí.

Muốn nói lại thôi, lời nói cẩn thận hàm chứa sợ hãi khiến Lăng Lạc Viêm tĩnh mắt nhìn lại. Nam sủng tên Phàm Kì này thật ra so với đám người ở thế giới hiện đại trước kia hắn đã gặp thập phần tương tự, mặt ngoài ôn thuận nhã nhặn, yếu ớt vô dụng, còn che giấu dã tâm

"Phàm Kì ư? Ngươi lại đây." Phía sau trướng mạn, bàn tay thon dài trắn nõn chậm rãi nâng lên, hướng tới cách đó không xa dùng tay ra hiệu, chỉ là động tác tùy ý nhưng lơ đãng trong lúc đó lại lộ ra một tia tà khí vô cùng quyến rũ.

Kia vẫn là tông chủ sao? Phàm Kì có chút kinh ngạc, không tự giác tim đập nhanh hơn. Lâm Diệp vẫn chưa được gọi tên, nhìn thấy Phàm Kì giống như hồn phách bị tước đoạt, từng bước từng bước đến gần, nguyên bản không thèm để ý giờ phút này cũng dâng lên vài phần ghen tị.

Ghen tị không phải vì mất đi cơ hội lấy lòng tông chủ, mà vì không thể tiếp cận hồng y thiếu niên kia.

Long Phạm đứng một bên nhìn thấy vẻ mặt của hai người, lại một lần nữa phát hiện, sinh linh này không chỉ có đôi mắt si mê lòng người, chỉ cần hắn muốn, giơ tay nhấc chân, đều mang theo ma tính mị hoặc.

"Các ngươi có thể đi xuống" ngữ thanh nhẹ nhàng đối với Lâm Diệp cùng Long Phạm mà nói. Lăng Lạc Viêm đem Phàm Kì kéo đến bên giường, cách trướng mạn truyền ra, đối với Phàm Kì trong lời nói cũng hoàn toàn dịu dàng nhưng bất đồng

"Đem y phục thoát ra."

Âm thanh mềm nhẹ trong lời nói mang theo tình ý như có như không, cũng không cho kháng cự, nhưng đối mặt hắn lúc này ai có thể kháng cự. Phàm Kì mừng thầm bắt đầu thoát y. Bên cạnh y mệ màu đỏ nâng lên, đầu ngón tay ở trên mặt hắn mơn trớn

"Phàm Kì thực ngoan, bộ dáng thoát y làm cho người ta xem thật tốt ..."

Khoát tay, trướng mạn bên giường bị hạ xuống, tầng tầng sa bạch dưới ánh mặt trời lộ ra một mạt như hỏa, Long Phạm thu hồi mắt mang Lâm Diệp ra cửa phòng.

Để cho Lâm Diệp trở về Liên Ngọc các, Long Phạm đứng trước cửa, cho dù nhắm mắt lại, cảnh vật trong phòng hết thảy đều nằm bên trong linh thức của hắn. Phàm Kì thoát hết y phục lại giúp thiếu niên thoát y sam, sợi tóc bạch kim của hai người giao triền quấn quanh. Nhìn Phàm Kì, đôi mắt ẩn tình mang theo vẻ mị hoặc...

"Tông chủ"

"Gọi ta Lạc Viêm ..." ánh mắt ẩn tình dừng lại trên thân thể trần trụi của Phàm Kì, hai tay ôm lấy hắn, chạm vào làn da trơn bóng ấm áp, Lăng Lạc Viêm vừa lòng thở nhẹ. Có lẽ sau khi thân thể khôi phục hắn sẽ hảo hảo yêu thương tên Phàm Kì này, nhưng trước mắt hắn cần chính là ngủ một giấc thật ngon.

"... Lạc Viêm, không thích Phàm Kì?" Xưng hộ tục danh của tông chủ lại bị đôi mắt nhu tình kia chăm chú nhìn, Phàm Kì vui sướng dằn nén đáy lòng một loại tình cảm đầy hưng phấn, lộ ra bộ dáng ủy khuất.

Vị tân tông chủ này so với lúc trước xem ra càng dễ dàng tiếp cận hơn. Một tay thoát y phục của hắn, Phàm Kì tin tưởng tiếp qua mấy ngày hắn có thể trở thành truyền sử dưới tay trưởng lão, chân chính trở thành người của Xích Diêm tộc.

Nâng mắt lên, Lăng Lạc Viêm khẽ cười

"Nếu là không thích, sao lưu ngươi lại" khều nhẹ khuôn mặt nhìn như yếu đuối của Phàm Kì, Lăng Lạc Viêm bắt lấy cằm của hắn, tay thoáng sử dụng chút lực

"Nếu ở lại, tiện phải ngoan một ít, ân?"

Đôi tay đang thoát ra nội sam của hắn dừng lại, khuôn mặt vẫn tươi cười như trước, đôi mắt mang theo tình ý, vẻ nhu tình cũng không lui ra nửa phần, nhưng Phàm Kì cũng không dám tiếp tục xằng bậy. Lăng Lạc Viêm vừa lòng đem cánh tay gác trên lưng hắn, ôm vào, khép lại hai mắt.

Rốt cục có thể yên giấc.

Ở bên ngoài phòng Long Phạm mở mắt, thu hồi linh thức, sinh linh này muốn thị tẩm người chỉ để dùng như thế?

"Tế ti đại nhân, các vị trưởng lão ở Lâm Tiêu điện chờ đã lâu, ngài xem." Một trong mười hai truyền sử dưới tay Long Phạm đến trước mặt hắn bẩm báo.

Nguyên bản tông chủ hôn mê mấy chục năm tất cả sự vụ đều là do các trưởng lão cùng chung sắp xếp, những việc hệ trọng thì nghe theo tế ti phân phó. Cách vài ngày, tế ti sẽ gặp các trưởng lão cùng nghị sự tộc vụ, nhưng từ khi "Tông chủ" tỉnh lại tế ti đại nhân rất ít khi rời khỏi Xích Viêm cung của tông chủ, để cho bọn họ những người này bận tối mày tối mặt.

Lâm Tiêu điện là nơi để nghị sự, quả thật đã mấy ngày không đi, Long Phạm hướng đến cửa phòng phía trước liếc mắt nhìn một cái

"Đi thôi, đến Lâm Tiêu điện."

Long Phạm theo truyền sử rời đi, trong phòng, Lăng Lạc Viêm rốt cục có thể an giấc. Ở bên cạnh hắn Phàm Kì cảm thấy khó hiểu, đã triệu hắn đến thị tẩm vì sao chỉ muốn hắn thoát ra y phục, như thế mà thôi. Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng không dám quấy nhiễu mộng đẹp của vị tông chủ này, chỉ là để hắn ôm, trong lòng tính toán làm như thế nào có thể mau thỏa mãn tâm nguyện của chính mình

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời sáng rực lọt vào trong phòng, xuyên thấu tầng tầng sa bạch. Trên giường hai người, một người đang ngủ say, một người lại cân nhắc cho tương lai, một mạt bóng đen che khuất ánh hào dương, Phàm Kì đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình chưa từng lưu ý, trong khi Lăng Lạc Viêm đang ngủ say lại cảm giác được điều gì, chợt mở mắt.

Cơ hồ không hề có tiếng vang, trước mặt hắn, kia tầng sa trướng thuần bạch trong giây lát hóa thành từng mảnh vụn loang lổ như cánh bướm trắng tung bay phất phơ. Thình lình bên trong xuất hiện một cơn gió lạ, mũi nhọn sắc bén lạnh như băng không thoát khỏi ánh mắt của Lăng Lạc Viêm, cũng không thấy người chỉ là một mạt bóng đen, lưỡi dao sắc bén tựa hồ bị bóng đen kia điều khiển, bay đến, hướng hai người tấn công.

Phàm Kì hoảng sợ bắt lấy tấm lụa trắng che trên người, thích khách đột nhiên xuất hiện sẽ không hướng hắn mà đến, ai lại đi giết một tên nam sủng. Kéo lấy tấm lụa trắng hướng dưới giường bỏ chạy, trong miệng hô hảm một tiếng

"Không phải ta!"

Lưỡi dao sắc bén theo không trung bay đến mang theo một tia sáng chói mắt, tựa hồ vì lời nói của hắn mà xác định mục tiêu chân chính, xẹt qua mái tóc bạch kim của Phàm Kì, mang theo tiếng vang vô cùng tê lạnh hướng Lăng Lạc Viêm trên giường mà đi.

Ám sát? Lăng Lạc Viêm nheo mắt lại. Tuy trước đây hắn là nghệ sĩ nhưng cũng không phải dễ dàng bị hà hiếp. Nhếch môi, đôi mắt toát ra như lửa dần dần hắc ám tăng lên, tàn nhẫn lẳng lặng giấu dưới đáy lòng đã lâu cuối cùng lại bị khơi dậy.

Hắn chán ghét nhớ lại chuyện khi đó, nhưng giờ có người cứ khiến hắn nhớ lại, linh sư kia cũng thế, thích khách này cũng vậy

Nếu đã là như thế, hắn không nên làm cho người ta thất vọng. Đôi mắt sắc lại, dần dần ngầm hạ, đối với lưỡi dao sắc bén đầy hàn khí đang tiến đến, hắn chợt nâng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz