[ĐM/EDIT - Done P1] (ABO) Cục cưng mềm mại ngọt ngào của Lục tiên sinh
🐇 183: Khó xử 🐇
Edit: mellyjellyxxTruyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.
Đôi mắt nhỏ sáng long lanh đầy mong đợi cẩn thận ấy khiến Thẩm Tu Nhiên nhìn mà không đành lòng từ chối thẳng thừng.Mặc dù trong lòng đã sớm đoán được Lục Thiên Du thích mình, nhưng anh không ngờ Lục Thiên Du lại không kiềm chế được mà nói thẳng ra như vậy.Thẩm Tu Nhiên tự nhiên là không muốn yêu đương lúc này. Tình cảm anh dành cho Lục Thiên Du vẫn chưa đạt đến mức có thể hẹn hò. Nhưng nói là hoàn toàn không có cảm tình thì cũng không đúng. Tóm lại là đang ở trạng thái trên tình bạn, chưa tới tình yêu.Thẩm Tu Nhiên chưa từng yêu đương, nhưng anh cũng không muốn yêu đương dễ dàng. Với sự hiểu biết của anh về Lục Thiên Du, nếu anh thẳng thừng từ chối, đứa nhỏ này sợ rằng sẽ nhốt mình trong phòng khóc cả tuần mất.Vì vậy anh mới cảm thấy khó xử như thế, cần phải suy nghĩ thật kỹ.-Nhưng Lục Thiên Du không thể chờ Thẩm Tu Nhiên suy nghĩ kỹ được. Thẩm Tu Nhiên cứ im lặng, mặt lại không biểu cảm gì khiến người ta đoán được, Lục Thiên Du sắp phát điên rồi.Lục Thiên Du ôm chặt chiếc gối trong lòng, như thể làm vậy có thể tiếp thêm dũng khí cho mình. Cậu khẽ nghiêng người về phía trước, gấp gáp hỏi: "Khó trả lời đến vậy sao? Anh rốt cuộc có đồng ý không?"Lục Thiên Du đương nhiên hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định của Thẩm Tu Nhiên. Cậu không hề muốn nghe lời từ chối, dù là Thẩm Tu Nhiên nói thử xem, hay cho cậu một thời gian "thử việc" cũng được!Nhưng nếu thật sự là lời từ chối, cũng không sao, dù sao cậu cũng đâu phải chưa từng bị từ chối. Chỉ cần Thẩm Tu Nhiên vẫn chưa thích ai, cậu vẫn có thể tiếp tục tự tin mà theo đuổi!Chỉ là im lặng không nói gì như bây giờ là có ý gì cơ chứ?! Thẩm Tu Nhiên ngày thường đâu phải là người lề mề như vậy, sao lúc này lại do dự thế!"Anh Tu Nhiên, anh cứ đồng ý đi mà~~"Thẩm Tu Nhiên không nói, Lục Thiên Du liền trực tiếp dùng chiêu làm nũng. Là một Omega được nuông chiều từ nhỏ, cậu đã đạt đến mức thuần thục trong chiêu này. "Được không anh~ Cầu xin anh đó~~ Đồng ý em đi~~"Thẩm Tu Nhiên chưa từng trải qua việc bị một Omega làm nũng mềm mại như thế. Hai tai anh bắt đầu nóng ran lên. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, ho nhẹ hai tiếng rồi vội vàng dời ánh mắt đi.Thật kỳ lạ, cứ nhìn thấy đôi mắt tội nghiệp nhưng đầy mong đợi của Lục Thiên Du, anh lại không thể thốt ra lời từ chối tàn nhẫn nào."Nếu anh cứ im lặng, vậy em coi như là anh đồng ý nhé?" Hừ hừ hừ, Lục Thiên Du nghĩ, đừng tưởng rằng dùng cách im lặng là có thể trốn tránh vấn đề!"Ài..." Thẩm Tu Nhiên bất lực thở dài, nghiêm túc nhìn cậu. "Lục Thiên Du, tại sao em lại đột nhiên, đột nhiên nói với anh chuyện này?" Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy Lục Thiên Du tuổi còn nhỏ, đưa ra quyết định quá vội vàng.Omega ở độ tuổi này của Lục Thiên Du đang khao khát một tình yêu đẹp, hướng đến một mối tình ngọt ngào. Nhưng Thẩm Tu Nhiên chưa chắc đã cho cậu được những cảm xúc đó. Anh sắp tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, có thể sau này sẽ không có thời gian ở bên cậu. Thà rằng không bắt đầu, còn hơn sau này phát sinh mâu thuẫn vì những vấn đề này."Tại sao lại đột nhiên muốn hẹn hò với anh? Trước đây chẳng phải em rất ghét anh sao?""Đó, đó là chuyện trước kia mà. Trước kia là hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm được giải quyết rồi, em không ghét anh nữa."Lục Thiên Du nghe thấy anh nhắc lại chuyện cũ, nghĩ đến bộ dạng ghét bỏ Thẩm Tu Nhiên của mình trước kia, cũng khó trách anh không tin cậu thích anh. Có lẽ anh vẫn nghĩ cậu đang bày trò nghịch ngợm.Lục Thiên Du hơi thất vọng, cụp vai xuống, cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Em thật sự không đùa đâu, cũng không phải nhất thời nảy lòng tham. Em, em..."Có lẽ thật sự là từ cái ngày hiểu lầm được giải tỏa, tình cảm của cậu dành cho Thẩm Tu Nhiên đã lặng lẽ thay đổi. Sau đó, lần cậu suýt bị bắt nạt ở quán bar, họ lại có những tiếp xúc sâu sắc hơn. Lục Thiên Du không dám chắc, có phải vì lần đánh dấu tạm thời duy nhất đó mà cậu nảy sinh tình cảm khác lạ với Thẩm Tu Nhiên hay không. Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng, bây giờ cậu biết rõ nội tâm mình muốn gì."Em biết anh có thể không tin, nghĩ em đang đùa giỡn, nhưng em thề, em tuyệt đối không lừa anh!" Lục Thiên Du biểu cảm vô cùng thành khẩn, trong mắt còn ánh lên sự lo lắng sợ bị từ chối."Anh cảm thấy, chúng ta có lẽ không hợp nhau lắm...""Tại sao chứ? Chúng ta còn chưa thử mà, sao anh biết chúng ta có hợp hay không?" Lại là cái lý do từ chối này, Lục Thiên Du đã bị từ chối nhiều lần với lý do "không hợp".Trước đây có rất nhiều người đã nói với cậu rằng, người ta dùng từ không hợp để từ chối, thật ra là ý không thích cậu, nếu còn cố chấp sẽ bị người khác ghét.Cậu không muốn bị ghét, nhưng cảm giác này thật sự quá tồi tệ. Cảm giác như có một khoảng trống lớn bị khoét đi trong lòng.-Thẩm Tu Nhiên im lặng nghiêng người đi, nhắm mắt lại xoa xoa giữa hai đầu mày, trông có vẻ rất khó xử.Điều này làm Lục Thiên Du cảm thấy càng thêm khổ sở.Một trận tủi thân dâng lên trong lòng, nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi khóe mắt, vừa vặn rơi xuống mu bàn tay cậu.Khi mất mát và khổ sở, Lục Thiên Du chỉ muốn một mình lẳng lặng rơi nước mắt, không muốn bị người khác nhìn thấy. Cậu không muốn khóc, cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt trên mặt càng nhiều. Lục Thiên Du giơ chiếc gối ôm trong lòng, cắn môi, áp vào mặt cọ cọ, miễn cưỡng lau sạch nước mắt.Sự im lặng này quá áp lực, cậu không thể coi đó là Thẩm Tu Nhiên ngầm đồng ý, cậu biết đây là sự từ chối không lời của anh.Thật kỳ lạ, chẳng phải chỉ là bị Alpha mình thích từ chối thôi sao, đâu phải lần đầu tiên, đâu phải chuyện gì to tát, tại sao lần này lại đau khổ đến thế, tại sao lại đau lòng như bị dao cắt, nước mắt cứ tuôn không ngừng. Lục Thiên Du cảm thấy mình sắp thở không nổi, cậu điên cuồng muốn thoát khỏi nơi này.-Phòng dụng cụ tuy lớn nhưng không phải là nơi thích hợp để chạy. Đặc biệt là khi không nhìn đường, hoảng loạn muốn chạy ra ngoài, không chú ý dưới chân thì nhất định sẽ vấp ngã.Rầm một tiếng, chiếc giá bên cạnh kêu lên rồi đổ sập, chiếc giá cùng với những hộp nhựa trên đó đè lên người Lục Thiên Du, các linh kiện nhỏ trong hộp vương vãi khắp nơi.Thẩm Tu Nhiên hoảng hốt, vội vàng chạy tới nhấc chiếc giá đè trên người Lục Thiên Du ra. May mắn là chiếc giá gỗ này khá nhỏ và nhẹ, hộp bên trong cũng chỉ là những vật dụng nhựa nhỏ, sẽ không gây ra thương tích quá lớn.Nhưng bị ngã và bị đồ đè lên như vậy, trên người vẫn bị thương một chút."Đừng che lại, để anh xem." Thẩm Tu Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lục Thiên Du đang che đầu gối, muốn kiểm tra xem cậu bị thương ở đâu."Em không cần, anh tránh ra, anh đừng quan tâm em." Lục Thiên Du mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, ôm lấy đầu gối quay lưng lại với Thẩm Tu Nhiên.Tỏ tình bị từ chối, muốn chạy trốn lại còn bị ngã. Chuyện thảm hại và mất mặt như vậy xảy ra với mình, bây giờ cậu chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.Thẩm Tu Nhiên ngồi xổm phía sau cậu, nhặt những đồ vật rơi vãi đầy đất xung quanh cậu rồi cho vào hộp. Nhanh chóng đặt đồ vật về chỗ cũ, anh đi đến trước mặt Lục Thiên Du, ngồi xổm xuống.Lục Thiên Du ôm đầu gối, trán tựa vào đầu gối, chôn kín cả khuôn mặt. Vừa rồi chắc chắn bị chiếc giá gỗ kia đập vào chân, Lục Thiên Du mặc quần đùi, phần cẳng chân có vết trầy xước rõ ràng.Còn về đầu gối cậu vẫn ôm chặt không buông...Lúc nãy Thẩm Tu Nhiên đặt hộp, thấy bên cạnh chiếc giá thô ráp có dính một chút máu tươi, hẳn là vết thương ở đầu gối Lục Thiên Du đang chảy máu. Nếu vết thương không được xử lý kịp thời, sẽ bị nhiễm trùng.Thẩm Tu Nhiên nhẹ nhàng vén tóc mái Lục Thiên Du lên, nắm lấy cổ tay cậu, hơi dùng sức kéo tay cậu ra."A a a a!!!!! Anh tránh ra!!!!!!" Lục Thiên Du đột nhiên tức giận hất tay Thẩm Tu Nhiên ra, còn dùng chân đá anh. Thẩm Tu Nhiên phản ứng nhanh, tránh được rồi nhanh chóng đè chặt cái chân không yên phận đó lại."Được rồi, đừng quậy nữa," Vết thương của cậu trông có vẻ nghiêm trọng, giọng Thẩm Tu Nhiên cũng trở nên cứng rắn hơn. "Đầu gối em đang chảy máu, mau lên lầu xử lý một chút.""Ô..." Bị quát một tiếng, Lục Thiên Du lấy cánh tay che mắt, ngừng quậy phá.Thẩm Tu Nhiên kéo cổ tay cậu, đỡ cậu đứng dậy khỏi mặt đất. Vết thương ở đầu gối rất bất tiện, khi đứng lên làm Lục Thiên Du đau đến mức không đứng vững, vừa vặn ngã vào lòng Thẩm Tu Nhiên.Bộ dạng chật vật như vậy đều đã bị thấy hết rồi, Lục Thiên Du dứt khoát không quan tâm nữa, ôm chặt eo Thẩm Tu Nhiên không muốn buông. "Ô... Anh đừng ghét em..."Thẩm Tu Nhiên đang định đẩy cậu ra, nghe thấy giọng nói nức nở tủi thân của cậu, bàn tay vốn định đẩy ra lại nhẹ nhàng ôm lấy cậu. "Anh không ghét em.""Nhưng anh không thích em ô ô ô..." Lục Thiên Du vừa nói vừa òa lên khóc. Thẩm Tu Nhiên đoán không sai, cậu quả thực sẽ khóc đến trời long đất lở vì bị từ chối."Ài..." Thẩm Tu Nhiên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, có chút bất lực và đau lòng. "Anh không có không thích em.""Anh có mà, rõ ràng anh có, anh còn không muốn thử một lần...""Anh chỉ là..." Thẩm Tu Nhiên dừng lại, rồi thở dài. Anh cảm thấy dù có giải thích thế nào cũng chẳng có ích gì.Hay là, cứ đồng ý với cậu đi."Lục Thiên Du...""Hả?""Nếu em muốn thử, thì chúng ta thử xem.""...!!!" Lục Thiên Du nín thở, sững sờ hai giây, nghi ngờ mình có nghe nhầm không."Anh, anh nói gì cơ? Anh vừa mới nói...""Ừm, anh nói, chúng ta thử xem đi."
Đôi mắt nhỏ sáng long lanh đầy mong đợi cẩn thận ấy khiến Thẩm Tu Nhiên nhìn mà không đành lòng từ chối thẳng thừng.Mặc dù trong lòng đã sớm đoán được Lục Thiên Du thích mình, nhưng anh không ngờ Lục Thiên Du lại không kiềm chế được mà nói thẳng ra như vậy.Thẩm Tu Nhiên tự nhiên là không muốn yêu đương lúc này. Tình cảm anh dành cho Lục Thiên Du vẫn chưa đạt đến mức có thể hẹn hò. Nhưng nói là hoàn toàn không có cảm tình thì cũng không đúng. Tóm lại là đang ở trạng thái trên tình bạn, chưa tới tình yêu.Thẩm Tu Nhiên chưa từng yêu đương, nhưng anh cũng không muốn yêu đương dễ dàng. Với sự hiểu biết của anh về Lục Thiên Du, nếu anh thẳng thừng từ chối, đứa nhỏ này sợ rằng sẽ nhốt mình trong phòng khóc cả tuần mất.Vì vậy anh mới cảm thấy khó xử như thế, cần phải suy nghĩ thật kỹ.-Nhưng Lục Thiên Du không thể chờ Thẩm Tu Nhiên suy nghĩ kỹ được. Thẩm Tu Nhiên cứ im lặng, mặt lại không biểu cảm gì khiến người ta đoán được, Lục Thiên Du sắp phát điên rồi.Lục Thiên Du ôm chặt chiếc gối trong lòng, như thể làm vậy có thể tiếp thêm dũng khí cho mình. Cậu khẽ nghiêng người về phía trước, gấp gáp hỏi: "Khó trả lời đến vậy sao? Anh rốt cuộc có đồng ý không?"Lục Thiên Du đương nhiên hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định của Thẩm Tu Nhiên. Cậu không hề muốn nghe lời từ chối, dù là Thẩm Tu Nhiên nói thử xem, hay cho cậu một thời gian "thử việc" cũng được!Nhưng nếu thật sự là lời từ chối, cũng không sao, dù sao cậu cũng đâu phải chưa từng bị từ chối. Chỉ cần Thẩm Tu Nhiên vẫn chưa thích ai, cậu vẫn có thể tiếp tục tự tin mà theo đuổi!Chỉ là im lặng không nói gì như bây giờ là có ý gì cơ chứ?! Thẩm Tu Nhiên ngày thường đâu phải là người lề mề như vậy, sao lúc này lại do dự thế!"Anh Tu Nhiên, anh cứ đồng ý đi mà~~"Thẩm Tu Nhiên không nói, Lục Thiên Du liền trực tiếp dùng chiêu làm nũng. Là một Omega được nuông chiều từ nhỏ, cậu đã đạt đến mức thuần thục trong chiêu này. "Được không anh~ Cầu xin anh đó~~ Đồng ý em đi~~"Thẩm Tu Nhiên chưa từng trải qua việc bị một Omega làm nũng mềm mại như thế. Hai tai anh bắt đầu nóng ran lên. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, ho nhẹ hai tiếng rồi vội vàng dời ánh mắt đi.Thật kỳ lạ, cứ nhìn thấy đôi mắt tội nghiệp nhưng đầy mong đợi của Lục Thiên Du, anh lại không thể thốt ra lời từ chối tàn nhẫn nào."Nếu anh cứ im lặng, vậy em coi như là anh đồng ý nhé?" Hừ hừ hừ, Lục Thiên Du nghĩ, đừng tưởng rằng dùng cách im lặng là có thể trốn tránh vấn đề!"Ài..." Thẩm Tu Nhiên bất lực thở dài, nghiêm túc nhìn cậu. "Lục Thiên Du, tại sao em lại đột nhiên, đột nhiên nói với anh chuyện này?" Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy Lục Thiên Du tuổi còn nhỏ, đưa ra quyết định quá vội vàng.Omega ở độ tuổi này của Lục Thiên Du đang khao khát một tình yêu đẹp, hướng đến một mối tình ngọt ngào. Nhưng Thẩm Tu Nhiên chưa chắc đã cho cậu được những cảm xúc đó. Anh sắp tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, có thể sau này sẽ không có thời gian ở bên cậu. Thà rằng không bắt đầu, còn hơn sau này phát sinh mâu thuẫn vì những vấn đề này."Tại sao lại đột nhiên muốn hẹn hò với anh? Trước đây chẳng phải em rất ghét anh sao?""Đó, đó là chuyện trước kia mà. Trước kia là hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm được giải quyết rồi, em không ghét anh nữa."Lục Thiên Du nghe thấy anh nhắc lại chuyện cũ, nghĩ đến bộ dạng ghét bỏ Thẩm Tu Nhiên của mình trước kia, cũng khó trách anh không tin cậu thích anh. Có lẽ anh vẫn nghĩ cậu đang bày trò nghịch ngợm.Lục Thiên Du hơi thất vọng, cụp vai xuống, cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Em thật sự không đùa đâu, cũng không phải nhất thời nảy lòng tham. Em, em..."Có lẽ thật sự là từ cái ngày hiểu lầm được giải tỏa, tình cảm của cậu dành cho Thẩm Tu Nhiên đã lặng lẽ thay đổi. Sau đó, lần cậu suýt bị bắt nạt ở quán bar, họ lại có những tiếp xúc sâu sắc hơn. Lục Thiên Du không dám chắc, có phải vì lần đánh dấu tạm thời duy nhất đó mà cậu nảy sinh tình cảm khác lạ với Thẩm Tu Nhiên hay không. Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng, bây giờ cậu biết rõ nội tâm mình muốn gì."Em biết anh có thể không tin, nghĩ em đang đùa giỡn, nhưng em thề, em tuyệt đối không lừa anh!" Lục Thiên Du biểu cảm vô cùng thành khẩn, trong mắt còn ánh lên sự lo lắng sợ bị từ chối."Anh cảm thấy, chúng ta có lẽ không hợp nhau lắm...""Tại sao chứ? Chúng ta còn chưa thử mà, sao anh biết chúng ta có hợp hay không?" Lại là cái lý do từ chối này, Lục Thiên Du đã bị từ chối nhiều lần với lý do "không hợp".Trước đây có rất nhiều người đã nói với cậu rằng, người ta dùng từ không hợp để từ chối, thật ra là ý không thích cậu, nếu còn cố chấp sẽ bị người khác ghét.Cậu không muốn bị ghét, nhưng cảm giác này thật sự quá tồi tệ. Cảm giác như có một khoảng trống lớn bị khoét đi trong lòng.-Thẩm Tu Nhiên im lặng nghiêng người đi, nhắm mắt lại xoa xoa giữa hai đầu mày, trông có vẻ rất khó xử.Điều này làm Lục Thiên Du cảm thấy càng thêm khổ sở.Một trận tủi thân dâng lên trong lòng, nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi khóe mắt, vừa vặn rơi xuống mu bàn tay cậu.Khi mất mát và khổ sở, Lục Thiên Du chỉ muốn một mình lẳng lặng rơi nước mắt, không muốn bị người khác nhìn thấy. Cậu không muốn khóc, cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt trên mặt càng nhiều. Lục Thiên Du giơ chiếc gối ôm trong lòng, cắn môi, áp vào mặt cọ cọ, miễn cưỡng lau sạch nước mắt.Sự im lặng này quá áp lực, cậu không thể coi đó là Thẩm Tu Nhiên ngầm đồng ý, cậu biết đây là sự từ chối không lời của anh.Thật kỳ lạ, chẳng phải chỉ là bị Alpha mình thích từ chối thôi sao, đâu phải lần đầu tiên, đâu phải chuyện gì to tát, tại sao lần này lại đau khổ đến thế, tại sao lại đau lòng như bị dao cắt, nước mắt cứ tuôn không ngừng. Lục Thiên Du cảm thấy mình sắp thở không nổi, cậu điên cuồng muốn thoát khỏi nơi này.-Phòng dụng cụ tuy lớn nhưng không phải là nơi thích hợp để chạy. Đặc biệt là khi không nhìn đường, hoảng loạn muốn chạy ra ngoài, không chú ý dưới chân thì nhất định sẽ vấp ngã.Rầm một tiếng, chiếc giá bên cạnh kêu lên rồi đổ sập, chiếc giá cùng với những hộp nhựa trên đó đè lên người Lục Thiên Du, các linh kiện nhỏ trong hộp vương vãi khắp nơi.Thẩm Tu Nhiên hoảng hốt, vội vàng chạy tới nhấc chiếc giá đè trên người Lục Thiên Du ra. May mắn là chiếc giá gỗ này khá nhỏ và nhẹ, hộp bên trong cũng chỉ là những vật dụng nhựa nhỏ, sẽ không gây ra thương tích quá lớn.Nhưng bị ngã và bị đồ đè lên như vậy, trên người vẫn bị thương một chút."Đừng che lại, để anh xem." Thẩm Tu Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lục Thiên Du đang che đầu gối, muốn kiểm tra xem cậu bị thương ở đâu."Em không cần, anh tránh ra, anh đừng quan tâm em." Lục Thiên Du mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, ôm lấy đầu gối quay lưng lại với Thẩm Tu Nhiên.Tỏ tình bị từ chối, muốn chạy trốn lại còn bị ngã. Chuyện thảm hại và mất mặt như vậy xảy ra với mình, bây giờ cậu chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.Thẩm Tu Nhiên ngồi xổm phía sau cậu, nhặt những đồ vật rơi vãi đầy đất xung quanh cậu rồi cho vào hộp. Nhanh chóng đặt đồ vật về chỗ cũ, anh đi đến trước mặt Lục Thiên Du, ngồi xổm xuống.Lục Thiên Du ôm đầu gối, trán tựa vào đầu gối, chôn kín cả khuôn mặt. Vừa rồi chắc chắn bị chiếc giá gỗ kia đập vào chân, Lục Thiên Du mặc quần đùi, phần cẳng chân có vết trầy xước rõ ràng.Còn về đầu gối cậu vẫn ôm chặt không buông...Lúc nãy Thẩm Tu Nhiên đặt hộp, thấy bên cạnh chiếc giá thô ráp có dính một chút máu tươi, hẳn là vết thương ở đầu gối Lục Thiên Du đang chảy máu. Nếu vết thương không được xử lý kịp thời, sẽ bị nhiễm trùng.Thẩm Tu Nhiên nhẹ nhàng vén tóc mái Lục Thiên Du lên, nắm lấy cổ tay cậu, hơi dùng sức kéo tay cậu ra."A a a a!!!!! Anh tránh ra!!!!!!" Lục Thiên Du đột nhiên tức giận hất tay Thẩm Tu Nhiên ra, còn dùng chân đá anh. Thẩm Tu Nhiên phản ứng nhanh, tránh được rồi nhanh chóng đè chặt cái chân không yên phận đó lại."Được rồi, đừng quậy nữa," Vết thương của cậu trông có vẻ nghiêm trọng, giọng Thẩm Tu Nhiên cũng trở nên cứng rắn hơn. "Đầu gối em đang chảy máu, mau lên lầu xử lý một chút.""Ô..." Bị quát một tiếng, Lục Thiên Du lấy cánh tay che mắt, ngừng quậy phá.Thẩm Tu Nhiên kéo cổ tay cậu, đỡ cậu đứng dậy khỏi mặt đất. Vết thương ở đầu gối rất bất tiện, khi đứng lên làm Lục Thiên Du đau đến mức không đứng vững, vừa vặn ngã vào lòng Thẩm Tu Nhiên.Bộ dạng chật vật như vậy đều đã bị thấy hết rồi, Lục Thiên Du dứt khoát không quan tâm nữa, ôm chặt eo Thẩm Tu Nhiên không muốn buông. "Ô... Anh đừng ghét em..."Thẩm Tu Nhiên đang định đẩy cậu ra, nghe thấy giọng nói nức nở tủi thân của cậu, bàn tay vốn định đẩy ra lại nhẹ nhàng ôm lấy cậu. "Anh không ghét em.""Nhưng anh không thích em ô ô ô..." Lục Thiên Du vừa nói vừa òa lên khóc. Thẩm Tu Nhiên đoán không sai, cậu quả thực sẽ khóc đến trời long đất lở vì bị từ chối."Ài..." Thẩm Tu Nhiên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, có chút bất lực và đau lòng. "Anh không có không thích em.""Anh có mà, rõ ràng anh có, anh còn không muốn thử một lần...""Anh chỉ là..." Thẩm Tu Nhiên dừng lại, rồi thở dài. Anh cảm thấy dù có giải thích thế nào cũng chẳng có ích gì.Hay là, cứ đồng ý với cậu đi."Lục Thiên Du...""Hả?""Nếu em muốn thử, thì chúng ta thử xem.""...!!!" Lục Thiên Du nín thở, sững sờ hai giây, nghi ngờ mình có nghe nhầm không."Anh, anh nói gì cơ? Anh vừa mới nói...""Ừm, anh nói, chúng ta thử xem đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz