[ĐM/EDIT - Done P1] (ABO) Cục cưng mềm mại ngọt ngào của Lục tiên sinh
🐇 141: Càng đau lòng, càng phẫn nộ 🐇
Edit: mellyjellyxxTruyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.
Tô Ngôn nhớ lại lý do mình ở bệnh viện. Cậu muốn nói chuyện, nhưng phát hiện mình không thể thốt nên lời. Từng cơn đau trên bụng truyền đến, thấy Alpha của mình nhìn mình với ánh mắt nặng trĩu như vậy, cậu hoảng sợ.Bàn tay nhỏ giấu dưới chăn dùng hết sức sờ lên bụng mình. Vẫn có đường cong, bụng vẫn còn tròn, xem ra em bé chắc hẳn vẫn chưa rời đi. Nhưng tại sao lại đau như vậy..."Ưm..."Nước mắt đã lưng tròng, chỉ chớp mắt đã rơi xuống. Lục Cẩn Thừa vẫn nhìn cậu như thế, đau lòng lau nước mắt cho cậu, nhẹ nhàng giải phóng pheromone trấn an."Tô Ngôn, bụng còn đau không?"Dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng giọng nói của Alpha vẫn khàn đến cực điểm.-Khi nhận được điện thoại từ quản gia và bệnh viện, hắn vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng, đạt được thỏa thuận với đối tác. Hắn vốn nghĩ cuối cùng cũng đã xong việc quan trọng nhất, chỉ cần làm một số công việc kết thúc là có thể về sớm với vợ.Thành phố này có phong cách dân tộc rất độc đáo, trong mấy ngày đi công tác và tham quan, Lục Cẩn Thừa đã tìm thấy rất nhiều món đồ lưu niệm thú vị. Hắn đã dành thời gian nghỉ ngơi đi dạo một vòng ở khu phố đặc trưng, chụp vài tấm ảnh định để bảo bối Omega của mình tự chọn.Nhưng không ngờ, chưa kịp báo tin vui này cho bảo bối của mình, hắn đã nhận được điện thoại báo tin cậu gặp chuyện. Lục Cẩn Thừa lập tức thu dọn đồ đạc quay về. Trên đường đi hắn vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh để giao cho thư ký xử lý các công việc tiếp theo của chuyến công tác.Hắn lên chuyến bay sớm nhất để trở về Ninh Bắc, rồi lập tức đến bệnh viện. Nhờ được đưa đến kịp thời, sau khi được các bác sĩ hết lòng cứu chữa, em bé trong bụng Tô Ngôn coi như tạm thời được bảo toàn. Nhưng cũng chỉ là tạm thời, kết quả cuối cùng thế nào vẫn chưa thể nói trước.Nếu quá trình điều trị và chăm sóc sau này tốt, em bé ổn định trở lại thì sẽ không còn dấu hiệu sinh non. Hiện tại, điều quan trọng nhất là Alpha phải ở bên cạnh, trấn an cảm xúc của Omega. Cảm xúc ổn định, cơ thể mới có thể hồi phục. Bác sĩ nói với Lục Cẩn Thừa, sau khi Omega tỉnh lại có thể sẽ cảm thấy đau bụng, bảo hắn đừng quá lo lắng, hãy làm tốt công tác trấn an, cảm giác đau sẽ dần giảm đi.-"Đau..."Tay Tô Ngôn vẫn đặt trên bụng, giọng nói yếu ớt và những giọt mồ hôi trên thái dương cho thấy cậu đang đau đớn đến nhường nào."Ngoan, đừng sợ, có tôi ở đây," Lục Cẩn Thừa từ từ tăng liều lượng pheromone, "Em thả lỏng đi, lát nữa sẽ không đau nữa."Tô Ngôn nằm im, cố gắng thả lỏng cơ thể. Có tiên sinh ở bên cạnh, cậu không còn sợ hãi như lúc trước nữa."Tiên sinh, em bé có phải là..."Dù tay sờ bụng vẫn thấy tròn nhưng Tô Ngôn vẫn lo lắng, từ lúc tỉnh dậy, lông mày cậu vẫn nhíu chặt."Đừng lo lắng, em bé vẫn còn, đang rất ngoan."Lục Cẩn Thừa đặt tay lên bụng cậu, xoa bàn tay cậu qua một lớp chăn.Tô Ngôn bĩu môi, lẩm bẩm: "Vậy sao bụng vẫn đau? Em bé có giận không?""Không có, em bé không giận đâu." Lục Cẩn Thừa cười trầm thấp, cúi xuống hôn lên cái môi nhỏ đang bĩu ra của cậu. "Em bé chỉ đang sợ thôi, nên Tô Ngôn mới cảm thấy đau. Chúng ta an ủi em bé nhiều hơn, em bé sẽ không sợ nữa.""Vậy ạ," cũng đúng, cậu bị người phụ nữ xấu xa kia xô ngã làm em bé sợ hãi, "Vậy em sờ em bé nhé.""Ừm, Tô Ngôn thật ngoan."-Mấy ngày Lục Cẩn Thừa đi công tác, Tô Ngôn chưa từng có cảm giác an toàn được bao bọc bởi pheromone như bây giờ. Hai người cứ thế nhìn nhau, im lặng không nói.Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tô Ngôn cảm thấy những cơn đau âm ỉ trong bụng dần biến mất. Dù em bé vẫn còn trong bụng, nhưng khi nhìn thấy mu bàn tay mình đang truyền dịch, cậu hiểu rõ tình trạng của mình chắc chắn không ổn."Tiên sinh, sao em phải tiêm vậy?" Tô Ngôn trực tiếp hỏi. Lục Cẩn Thừa liếc nhìn chai thuốc giữ thai chuyên dụng cho Omega trên giá truyền, hít một hơi thật sâu, quyết định không giấu cậu. Thà hắn nói ra còn hơn để cậu tự đi hỏi bác sĩ, rồi sau khi biết sự thật lại càng lo lắng hơn.Cùng một câu nói, từ miệng Alpha của mình và từ miệng bác sĩ nói ra mang lại cảm giác khác nhau. Sau khi nghe xong, Tô Ngôn không quá lo âu hay căng thẳng."Tiên sinh, vậy em có phải ở bệnh viện lâu lắm không?" Tình hình vẫn có chút không lạc quan, Tô Ngôn nghĩ mình có lẽ phải nằm viện cả tháng.Lục Cẩn Thừa nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng: "Đừng lo, Tô Ngôn của chúng ta ngoan như vậy, nhất định không cần ở lâu đã có thể về nhà."-Tô Ngôn vừa tỉnh lại, tinh thần còn chưa ổn định lắm, chẳng mấy chốc đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ. Nhưng cậu sợ sau khi ngủ dậy mình sẽ không nhìn thấy Alpha nữa nên không muốn ngủ."Tô Ngôn, ngủ một lát đi. Tôi ở đây với em, đừng sợ.""Vậy khi em tỉnh dậy, anh phải là người đầu tiên em nhìn thấy, được không?""Được. Tôi sẽ ở ngay đây, không đi đâu cả. Khi em tỉnh dậy, người đầu tiên em thấy sẽ là tôi."Giọng Lục Cẩn Thừa trầm thấp, không khó để nhận ra sự cưng chiều tràn đầy làm người ta cảm thấy yên tâm. Sau khi kiên nhẫn dỗ dành cậu bé đáng thương trên giường ngủ, Lục Cẩn Thừa mới nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi ra ngoài.-Lục Cẩn Thừa đã cho người điều tra camera an ninh. Cấp dưới không dám gõ cửa vào, nên đã nhắn tin cho hắn. Hắn không dám đi quá xa khỏi phòng bệnh nên đã xem đoạn video giám sát ngay trên hành lang. Thoạt nhìn, quả thực trông giống một tai nạn.Sườn đồi có vài camera, từ nhiều góc độ khác nhau đều ghi lại được tình hình khi "tai nạn" xảy ra. Cấp dưới làm việc rất nhanh nhẹn, đã lấy được cả đoạn video giám sát từ lúc Tô Ngôn ra khỏi cửa. Các kỹ thuật viên đã nhanh chóng ghép những hình ảnh cùng thời điểm từ các camera lại với nhau.Lục Cẩn Thừa xem lại từ đầu đến cuối một lần. Khi kết hợp các camera khác nhau để xem, hắn phát hiện Thẩm Niệm An từ đầu đến cuối không hề có động tác giảm tốc độ hay dừng lại. Một người bình thường khi đang chạy, nếu nhận ra mình sắp va vào người khác sẽ theo bản năng mà giảm tốc độ.Thẩm Niệm An biết Tô Ngôn đang mang thai, không thể bị va chạm, cô ta hoàn toàn có thể buông dây dắt chó ngay từ đầu và chọn hướng chạy xa khỏi Tô Ngôn. Nhưng cô ta đã không làm vậy, rõ ràng là cố tình va chạm.Vẻ mặt của Lục Cẩn Thừa trở nên đáng sợ đến nỗi người bên cạnh cũng không khỏi run rẩy, sợ ông chủ tức giận sẽ liên lụy đến mình.-Sau khi dì Lương chạy đến hiện trường, việc đầu tiên là gọi điện thoại cấp cứu. Thẩm Niệm An lúc đó cũng được đưa đến bệnh viện, hiện đang nằm nghỉ trong phòng bệnh ở một khu vực khác.Lục Cẩn Thừa đã cho người canh chừng phòng bệnh của Thẩm Niệm An, chỉ cần cô ta tỉnh lại, sẽ có người thông báo cho hắn. Dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng không thể không liên quan đến Thẩm Niệm An.Hắn đã đồng ý tuân thủ lời hứa, chăm sóc cuộc sống cơ bản cho cô ta, nhưng không có nghĩa là cô ta có thể nhân lúc hắn vắng mặt mà làm hại người yêu của hắn. Chờ cô ta tỉnh lại, hắn muốn xem Thẩm Niệm An sẽ giải thích như thế nào.Sự việc lần này thực sự đã khiến Lục Cẩn Thừa bị dọa sợ. Dù thế nào, hắn tuyệt đối không thể để Thẩm Niệm An xuất hiện trước mặt Tô Ngôn nữa.-Tô Ngôn ngủ không yên giấc, cứ mơ thấy ác mộng. Mỗi giấc mơ đều rời rạc, rất lộn xộn. Những mảnh ký ức vụn vặt như thể những gì sâu thẳm trong tiềm thức đã bị chôn vùi từ lâu, giờ lại bị gió thổi bay lên.Ưm... Ồn quá...Bên tai hình như có người đang nói chuyện... Tô Ngôn từ từ mở mắt, phát hiện ra đó là chị y tá đang tháo bình truyền dịch cho cậu. Phòng bệnh rất lớn và rộng rãi. Bác sĩ đứng ở một góc xa hơn, đang nói chi tiết về tình trạng của cậu cho Lục Cẩn Thừa."Em tỉnh rồi à, có chỗ nào không khỏe không?"Chị y tá thấy cậu tỉnh liền nhẹ nhàng hỏi. Tô Ngôn chớp chớp mắt, đôi mắt long lanh nhìn chị y tá, gần như làm tan chảy trái tim của chị."Không có chỗ nào không khỏe, cảm ơn chị."Nghe giọng nói ngoan ngoãn, mềm mại của cậu, chị y tá cười càng thêm cưng chiều.-"Tỉnh rồi à?"Lục Cẩn Thừa đã đi tới. Bác sĩ và cô y tá bị đánh gục bởi sự đáng yêu của cậu bé liền rời đi."Tiên sinh, em tỉnh dậy, người đầu tiên em thấy là chị y tá.""Cái gì?" Lục Cẩn Thừa nhất thời không hiểu Omega của mình nói gì."Ừ hứ ~" Omega trên giường nũng nịu ưm ư."À," Lục Cẩn Thừa hiểu ra, "Vậy phải làm sao đây, người đầu tiên em thấy lại không phải tôi."Lục Cẩn Thừa ghé sát vào tai cậu thì thầm, môi còn cố tình chạm vào vành tai cậu, làm tai Tô Ngôn ngứa, rụt vai lại."Hừ hừ."Khẽ hừ vài tiếng trong cổ họng, Tô Ngôn kéo chăn lên che mặt chỉ để lại đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại.Lục Cẩn Thừa xoa mặt cậu, cười khẽ nói: "Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. Dì Lương vừa mang bữa tối đến cho em, ăn một chút đi nhé."Nghe thấy từ "bữa tối", Tô Ngôn mới nhận ra đã qua lâu như vậy rồi. Nói thế thì cậu cũng thấy hơi đói. Lục Cẩn Thừa giúp cậu điều chỉnh độ nghiêng của giường và đặt bàn ăn di động. Cậu chỉ có thể ăn một ít đồ thanh đạm, không được dùng quá nhiều gia vị.Tô Ngôn ăn một lát thì không cầm nổi thìa nữa, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Thừa."Ngoan, những món ngon khác chờ em khỏe rồi hẵng ăn."Lục Cẩn Thừa xoa đầu Tô Ngôn, cầm lấy thìa trong tay cậu đút cháo cho cậu ăn."Nào, há miệng ra. Lát nữa Lục Thiên Du nói sẽ đến thăm em đấy, để nó thấy em không ăn uống cẩn thận sẽ chê cười em đấy.""Ừm... Thôi được rồi."Tô Ngôn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cậu không muốn bị Lục Thiên Du chê cười. Lát nữa cậu nhất định phải tâm sự với Lục Thiên Du về những chuyện đã xảy ra hôm nay!Vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, Tô Ngôn lại cảm thấy tức giận, và thấy mình thật ngốc. Thiên Du đã nói với cậu rằng Thẩm Niệm An là một người phụ nữ xấu xa, vậy mà cậu lại đồng ý cho cô ta đi theo, còn đưa cả dây dắt chó của Sư Sư cho cô ta nữa.Ai! Chẳng lẽ đây là cái gọi là "mang thai ngốc ba năm" sao?Dễ dàng tin người khác như vậy, a a a, cậu vẫn cảm thấy mình quá ngốc. May mà em bé không sao, nếu không cậu nhất định sẽ tự trách đến chết. Tô Ngôn giận dỗi, uể oải ăn từng muỗng cháo nhạt nhẽo. Lục Cẩn Thừa nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng đau xót vô cùng. Càng đau lòng, hắn càng phẫn nộ.
Tô Ngôn nhớ lại lý do mình ở bệnh viện. Cậu muốn nói chuyện, nhưng phát hiện mình không thể thốt nên lời. Từng cơn đau trên bụng truyền đến, thấy Alpha của mình nhìn mình với ánh mắt nặng trĩu như vậy, cậu hoảng sợ.Bàn tay nhỏ giấu dưới chăn dùng hết sức sờ lên bụng mình. Vẫn có đường cong, bụng vẫn còn tròn, xem ra em bé chắc hẳn vẫn chưa rời đi. Nhưng tại sao lại đau như vậy..."Ưm..."Nước mắt đã lưng tròng, chỉ chớp mắt đã rơi xuống. Lục Cẩn Thừa vẫn nhìn cậu như thế, đau lòng lau nước mắt cho cậu, nhẹ nhàng giải phóng pheromone trấn an."Tô Ngôn, bụng còn đau không?"Dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng giọng nói của Alpha vẫn khàn đến cực điểm.-Khi nhận được điện thoại từ quản gia và bệnh viện, hắn vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng, đạt được thỏa thuận với đối tác. Hắn vốn nghĩ cuối cùng cũng đã xong việc quan trọng nhất, chỉ cần làm một số công việc kết thúc là có thể về sớm với vợ.Thành phố này có phong cách dân tộc rất độc đáo, trong mấy ngày đi công tác và tham quan, Lục Cẩn Thừa đã tìm thấy rất nhiều món đồ lưu niệm thú vị. Hắn đã dành thời gian nghỉ ngơi đi dạo một vòng ở khu phố đặc trưng, chụp vài tấm ảnh định để bảo bối Omega của mình tự chọn.Nhưng không ngờ, chưa kịp báo tin vui này cho bảo bối của mình, hắn đã nhận được điện thoại báo tin cậu gặp chuyện. Lục Cẩn Thừa lập tức thu dọn đồ đạc quay về. Trên đường đi hắn vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh để giao cho thư ký xử lý các công việc tiếp theo của chuyến công tác.Hắn lên chuyến bay sớm nhất để trở về Ninh Bắc, rồi lập tức đến bệnh viện. Nhờ được đưa đến kịp thời, sau khi được các bác sĩ hết lòng cứu chữa, em bé trong bụng Tô Ngôn coi như tạm thời được bảo toàn. Nhưng cũng chỉ là tạm thời, kết quả cuối cùng thế nào vẫn chưa thể nói trước.Nếu quá trình điều trị và chăm sóc sau này tốt, em bé ổn định trở lại thì sẽ không còn dấu hiệu sinh non. Hiện tại, điều quan trọng nhất là Alpha phải ở bên cạnh, trấn an cảm xúc của Omega. Cảm xúc ổn định, cơ thể mới có thể hồi phục. Bác sĩ nói với Lục Cẩn Thừa, sau khi Omega tỉnh lại có thể sẽ cảm thấy đau bụng, bảo hắn đừng quá lo lắng, hãy làm tốt công tác trấn an, cảm giác đau sẽ dần giảm đi.-"Đau..."Tay Tô Ngôn vẫn đặt trên bụng, giọng nói yếu ớt và những giọt mồ hôi trên thái dương cho thấy cậu đang đau đớn đến nhường nào."Ngoan, đừng sợ, có tôi ở đây," Lục Cẩn Thừa từ từ tăng liều lượng pheromone, "Em thả lỏng đi, lát nữa sẽ không đau nữa."Tô Ngôn nằm im, cố gắng thả lỏng cơ thể. Có tiên sinh ở bên cạnh, cậu không còn sợ hãi như lúc trước nữa."Tiên sinh, em bé có phải là..."Dù tay sờ bụng vẫn thấy tròn nhưng Tô Ngôn vẫn lo lắng, từ lúc tỉnh dậy, lông mày cậu vẫn nhíu chặt."Đừng lo lắng, em bé vẫn còn, đang rất ngoan."Lục Cẩn Thừa đặt tay lên bụng cậu, xoa bàn tay cậu qua một lớp chăn.Tô Ngôn bĩu môi, lẩm bẩm: "Vậy sao bụng vẫn đau? Em bé có giận không?""Không có, em bé không giận đâu." Lục Cẩn Thừa cười trầm thấp, cúi xuống hôn lên cái môi nhỏ đang bĩu ra của cậu. "Em bé chỉ đang sợ thôi, nên Tô Ngôn mới cảm thấy đau. Chúng ta an ủi em bé nhiều hơn, em bé sẽ không sợ nữa.""Vậy ạ," cũng đúng, cậu bị người phụ nữ xấu xa kia xô ngã làm em bé sợ hãi, "Vậy em sờ em bé nhé.""Ừm, Tô Ngôn thật ngoan."-Mấy ngày Lục Cẩn Thừa đi công tác, Tô Ngôn chưa từng có cảm giác an toàn được bao bọc bởi pheromone như bây giờ. Hai người cứ thế nhìn nhau, im lặng không nói.Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tô Ngôn cảm thấy những cơn đau âm ỉ trong bụng dần biến mất. Dù em bé vẫn còn trong bụng, nhưng khi nhìn thấy mu bàn tay mình đang truyền dịch, cậu hiểu rõ tình trạng của mình chắc chắn không ổn."Tiên sinh, sao em phải tiêm vậy?" Tô Ngôn trực tiếp hỏi. Lục Cẩn Thừa liếc nhìn chai thuốc giữ thai chuyên dụng cho Omega trên giá truyền, hít một hơi thật sâu, quyết định không giấu cậu. Thà hắn nói ra còn hơn để cậu tự đi hỏi bác sĩ, rồi sau khi biết sự thật lại càng lo lắng hơn.Cùng một câu nói, từ miệng Alpha của mình và từ miệng bác sĩ nói ra mang lại cảm giác khác nhau. Sau khi nghe xong, Tô Ngôn không quá lo âu hay căng thẳng."Tiên sinh, vậy em có phải ở bệnh viện lâu lắm không?" Tình hình vẫn có chút không lạc quan, Tô Ngôn nghĩ mình có lẽ phải nằm viện cả tháng.Lục Cẩn Thừa nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng: "Đừng lo, Tô Ngôn của chúng ta ngoan như vậy, nhất định không cần ở lâu đã có thể về nhà."-Tô Ngôn vừa tỉnh lại, tinh thần còn chưa ổn định lắm, chẳng mấy chốc đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ. Nhưng cậu sợ sau khi ngủ dậy mình sẽ không nhìn thấy Alpha nữa nên không muốn ngủ."Tô Ngôn, ngủ một lát đi. Tôi ở đây với em, đừng sợ.""Vậy khi em tỉnh dậy, anh phải là người đầu tiên em nhìn thấy, được không?""Được. Tôi sẽ ở ngay đây, không đi đâu cả. Khi em tỉnh dậy, người đầu tiên em thấy sẽ là tôi."Giọng Lục Cẩn Thừa trầm thấp, không khó để nhận ra sự cưng chiều tràn đầy làm người ta cảm thấy yên tâm. Sau khi kiên nhẫn dỗ dành cậu bé đáng thương trên giường ngủ, Lục Cẩn Thừa mới nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi ra ngoài.-Lục Cẩn Thừa đã cho người điều tra camera an ninh. Cấp dưới không dám gõ cửa vào, nên đã nhắn tin cho hắn. Hắn không dám đi quá xa khỏi phòng bệnh nên đã xem đoạn video giám sát ngay trên hành lang. Thoạt nhìn, quả thực trông giống một tai nạn.Sườn đồi có vài camera, từ nhiều góc độ khác nhau đều ghi lại được tình hình khi "tai nạn" xảy ra. Cấp dưới làm việc rất nhanh nhẹn, đã lấy được cả đoạn video giám sát từ lúc Tô Ngôn ra khỏi cửa. Các kỹ thuật viên đã nhanh chóng ghép những hình ảnh cùng thời điểm từ các camera lại với nhau.Lục Cẩn Thừa xem lại từ đầu đến cuối một lần. Khi kết hợp các camera khác nhau để xem, hắn phát hiện Thẩm Niệm An từ đầu đến cuối không hề có động tác giảm tốc độ hay dừng lại. Một người bình thường khi đang chạy, nếu nhận ra mình sắp va vào người khác sẽ theo bản năng mà giảm tốc độ.Thẩm Niệm An biết Tô Ngôn đang mang thai, không thể bị va chạm, cô ta hoàn toàn có thể buông dây dắt chó ngay từ đầu và chọn hướng chạy xa khỏi Tô Ngôn. Nhưng cô ta đã không làm vậy, rõ ràng là cố tình va chạm.Vẻ mặt của Lục Cẩn Thừa trở nên đáng sợ đến nỗi người bên cạnh cũng không khỏi run rẩy, sợ ông chủ tức giận sẽ liên lụy đến mình.-Sau khi dì Lương chạy đến hiện trường, việc đầu tiên là gọi điện thoại cấp cứu. Thẩm Niệm An lúc đó cũng được đưa đến bệnh viện, hiện đang nằm nghỉ trong phòng bệnh ở một khu vực khác.Lục Cẩn Thừa đã cho người canh chừng phòng bệnh của Thẩm Niệm An, chỉ cần cô ta tỉnh lại, sẽ có người thông báo cho hắn. Dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng không thể không liên quan đến Thẩm Niệm An.Hắn đã đồng ý tuân thủ lời hứa, chăm sóc cuộc sống cơ bản cho cô ta, nhưng không có nghĩa là cô ta có thể nhân lúc hắn vắng mặt mà làm hại người yêu của hắn. Chờ cô ta tỉnh lại, hắn muốn xem Thẩm Niệm An sẽ giải thích như thế nào.Sự việc lần này thực sự đã khiến Lục Cẩn Thừa bị dọa sợ. Dù thế nào, hắn tuyệt đối không thể để Thẩm Niệm An xuất hiện trước mặt Tô Ngôn nữa.-Tô Ngôn ngủ không yên giấc, cứ mơ thấy ác mộng. Mỗi giấc mơ đều rời rạc, rất lộn xộn. Những mảnh ký ức vụn vặt như thể những gì sâu thẳm trong tiềm thức đã bị chôn vùi từ lâu, giờ lại bị gió thổi bay lên.Ưm... Ồn quá...Bên tai hình như có người đang nói chuyện... Tô Ngôn từ từ mở mắt, phát hiện ra đó là chị y tá đang tháo bình truyền dịch cho cậu. Phòng bệnh rất lớn và rộng rãi. Bác sĩ đứng ở một góc xa hơn, đang nói chi tiết về tình trạng của cậu cho Lục Cẩn Thừa."Em tỉnh rồi à, có chỗ nào không khỏe không?"Chị y tá thấy cậu tỉnh liền nhẹ nhàng hỏi. Tô Ngôn chớp chớp mắt, đôi mắt long lanh nhìn chị y tá, gần như làm tan chảy trái tim của chị."Không có chỗ nào không khỏe, cảm ơn chị."Nghe giọng nói ngoan ngoãn, mềm mại của cậu, chị y tá cười càng thêm cưng chiều.-"Tỉnh rồi à?"Lục Cẩn Thừa đã đi tới. Bác sĩ và cô y tá bị đánh gục bởi sự đáng yêu của cậu bé liền rời đi."Tiên sinh, em tỉnh dậy, người đầu tiên em thấy là chị y tá.""Cái gì?" Lục Cẩn Thừa nhất thời không hiểu Omega của mình nói gì."Ừ hứ ~" Omega trên giường nũng nịu ưm ư."À," Lục Cẩn Thừa hiểu ra, "Vậy phải làm sao đây, người đầu tiên em thấy lại không phải tôi."Lục Cẩn Thừa ghé sát vào tai cậu thì thầm, môi còn cố tình chạm vào vành tai cậu, làm tai Tô Ngôn ngứa, rụt vai lại."Hừ hừ."Khẽ hừ vài tiếng trong cổ họng, Tô Ngôn kéo chăn lên che mặt chỉ để lại đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại.Lục Cẩn Thừa xoa mặt cậu, cười khẽ nói: "Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. Dì Lương vừa mang bữa tối đến cho em, ăn một chút đi nhé."Nghe thấy từ "bữa tối", Tô Ngôn mới nhận ra đã qua lâu như vậy rồi. Nói thế thì cậu cũng thấy hơi đói. Lục Cẩn Thừa giúp cậu điều chỉnh độ nghiêng của giường và đặt bàn ăn di động. Cậu chỉ có thể ăn một ít đồ thanh đạm, không được dùng quá nhiều gia vị.Tô Ngôn ăn một lát thì không cầm nổi thìa nữa, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Thừa."Ngoan, những món ngon khác chờ em khỏe rồi hẵng ăn."Lục Cẩn Thừa xoa đầu Tô Ngôn, cầm lấy thìa trong tay cậu đút cháo cho cậu ăn."Nào, há miệng ra. Lát nữa Lục Thiên Du nói sẽ đến thăm em đấy, để nó thấy em không ăn uống cẩn thận sẽ chê cười em đấy.""Ừm... Thôi được rồi."Tô Ngôn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cậu không muốn bị Lục Thiên Du chê cười. Lát nữa cậu nhất định phải tâm sự với Lục Thiên Du về những chuyện đã xảy ra hôm nay!Vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, Tô Ngôn lại cảm thấy tức giận, và thấy mình thật ngốc. Thiên Du đã nói với cậu rằng Thẩm Niệm An là một người phụ nữ xấu xa, vậy mà cậu lại đồng ý cho cô ta đi theo, còn đưa cả dây dắt chó của Sư Sư cho cô ta nữa.Ai! Chẳng lẽ đây là cái gọi là "mang thai ngốc ba năm" sao?Dễ dàng tin người khác như vậy, a a a, cậu vẫn cảm thấy mình quá ngốc. May mà em bé không sao, nếu không cậu nhất định sẽ tự trách đến chết. Tô Ngôn giận dỗi, uể oải ăn từng muỗng cháo nhạt nhẽo. Lục Cẩn Thừa nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng đau xót vô cùng. Càng đau lòng, hắn càng phẫn nộ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz