ZingTruyen.Xyz

Dm Edit Doan Menh

Chương 25: Lệnh Trảm 01 - "Phụt... hahahaha... Nói hay lắm!"

Dương Kỷ Thanh trầm tư một lát rồi tiếp tục hỏi nhỏ Dương Nhất Lạc: "Tại sao Nhậm gia lại trở thành gia tộc giàu nhất trong giới huyền thuật?"

Nhậm gia chuyên về lĩnh vực phong ấn xác chết, vào thời đại mai táng phát triển mạnh, công việc kinh doanh không tệ, nhưng khi đó gia tộc giàu nhất trong giới huyền thuật không phải Nhậm gia mà là Chu gia, nổi tiếng về phong thủy. Hiện nay đều đã chuyển sang hỏa táng, sao Nhậm gia lại trở thành gia tộc giàu nhất trong giới huyền thuật? Chẳng lẽ bây giờ Nhậm gia không còn kinh doanh phong ấn xác chết mà chuyển sang lĩnh vực khác?

Dương Nhất Lạc ghé sát vào tai Dương Kỷ Thanh, nói nhỏ: "Cố Dần nói với tôi, đó là vì Nhậm gia không chỉ làm ăn với người sống mà còn làm ăn với người chết."

Dương Nhất Lạc nói xong, giải thích cụ thể cho Dương Kỷ Thanh về mô hình kinh doanh hiện tại của Nhậm gia.

Những người chết do tai nạn xe cộ, bị sát hại phân xác, thi thể bị nát bét, cũng không thể để người chết chết không toàn thây, lúc này người thân sẽ tìm đến Nhậm gia nhờ giúp đỡ nối lại và sửa chữa thi thể của người chết, đây là làm ăn với người sống.

Làm ăn với người chết thì phức tạp hơn, những vong hồn không có ai thu nhận sẽ tìm đến Nhậm gia để nhờ thu nhận xác, những vong hồn nhớ người thân sẽ thuê xác của Nhậm gia để nói vài lời với người thân ở dương thế, còn có những vong hồn vì lý do kỳ lạ muốn đi lại ở dương gian, cũng sẽ tìm đến Nhậm gia để thuê xác.

Vì là làm ăn, người chết cũng phải trả công cho Nhậm gia. Người có người thân ở dương thế sẽ báo mộng để người thân trả tiền, người có vật tùy táng giá trị sẽ dùng vật tùy táng để thay thế tiền công. Người không có vật tùy táng, cũng không có người thân ở dương thế, nếu thi thể còn thì sẽ nhờ Nhậm gia luyện thi thể thành âm thi, cho Nhậm gia thuê cho đến khi trả đủ tiền công, ngay cả khi không có thi thể, vong hồn sẽ phải ở lại Nhậm gia làm việc.

Dương Kỷ Thanh: "... Hậu duệ của Nhậm gia thật có ý tưởng."

Dương Nhất Lạc: "Đúng vậy. Các gia tộc trong giới huyền thuật đều có công ty hợp pháp, trong đó công ty của Cố gia là kiếm tiền nhiều nhất, nhưng công việc kinh doanh huyền thuật lại không thể so với Nhậm gia, vì vậy Nhậm gia trở thành gia tộc giàu nhất trong giới huyền thuật."

Dương Kỷ Thanh và Dương Nhất Lạc thì thầm với nhau, sau khi hiểu rõ mô hình kiếm tiền hiện tại của Nhậm gia, quay lại thì thấy Nhậm Triều Lan trước đó đứng bên cửa sổ nhìn ra khu vườn, hiện tại đã bước tới bên cạnh quầy bar, đang cầm ly nước uống.

Dương Kỷ Thanh nhìn thoáng qua chiếc ly sứ trắng trong tay Nhậm Triều Lan, rồi nhìn về hai chiếc cốc sứ trắng cùng loại còn lại trên quầy bar.

Anh nhớ sau khi Dương Nhất Lạc uống xong nước, đặt ly trở lại vị trí cũ, sát với chiếc ly chưa uống qua, còn anh uống một ngụm rồi đặt ly ở vị trí xa hơn hai chiếc ly kia. Nhưng mà bây giờ trên quầy chỉ còn hai chiếc ly đặt cạnh nhau, chiếc ly anh để xa hơn đã biến mất.

Dương Kỷ Thanh quay lại nhìn về phía ly nước trong tay Nhậm Triều Lan, sau đó ánh mắt dần dần dời lên, dừng lại trên đôi môi ướt nước của hắn.

"Sao vậy?" Nhậm Triều Lan thấy Dương Kỷ Thanh nhìn mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi, chủ động hỏi.

"Cái ly anh đang cầm là ly tôi vừa uống..." Dương Kỷ Thanh chỉ vào chiếc ly trong tay Nhậm Triều Lan, nói.

Nghe thấy lời của Dương Kỷ Thanh, Nhậm Du vừa rồi đứng cách xa để nhường đường cho Nhậm Triều Lan, nhìn thoáng qua quầy bar, lên tiếng chứng thực: "Đúng rồi, lão tổ tông, cái ly anh đang cầm là ly mà Dương tiên sinh vừa uống."

Dương Kỷ Thanh thấy Nhậm Triều Lan khẽ ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn chiếc ly sứ trắng trong tay, đôi tai trắng hơn cả chiếc ly sứ nhanh chóng ửng đỏ.

Nhìn tai của Nhậm Triều Lan đỏ lên, vừa rồi còn không có cảm giác gì đặc biệt, Dương Kỷ Thanh đột nhiên thấy kỳ quặc. Chẳng qua là uống cùng một ly nước thôi mà? Nhậm Triều Lan sao lại đột nhiên xấu hổ như vậy? Làm cho anh cũng cảm thấy không tự nhiên.

Dương Kỷ Thanh quay mặt đi, không nhìn tai đỏ của Nhậm Triều Lan. Nhậm Triều Lan lại ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Kỷ Thanh, khóe miệng nở nụ cười.

Dương Nhất Lạc cảm thấy không khí giữa hai người có chút vi diệu, lặng lẽ dời bước. Còn Nhậm Du không hề nhận ra, thẳng thắn kết luận, "Đều là đàn ông, uống chung một ly nước có gì to tát đâu."

Nhậm Triều Lan quay người đặt ly sứ trắng lên quầy bar, hiếm khi đồng tình với lời của Nhậm Du: "Đúng là không có gì to tát."

Nghe lão tổ tông tiếp lời mình, Nhậm Du vui vẻ tiếp tục, "Nếu là cô gái vô tình uống nước của Dương tiên sinh, chắc chắn sẽ thấy xấu hổ. May mà lão tổ tông là đàn ông."

Nhậm Triều Lan: "..."

Dương Kỷ Thanh: "Phụt... hahahaha... Nói hay lắm!"

Nhậm Du ngượng ngùng gãi đầu, "Cảm ơn Dương tiên sinh đã khen, tôi cũng không nói gì cao siêu lắm."

Dương Nhất Lạc: "..." Nếu Nhậm Kiều Kiều mà ở đây, Nhậm Du chắc chắn đã ôm chân do bị giày cao gót giẫm vào, sau đó kêu lên đau đớn rồi.

Nhậm Du không quên mình dẫn lão tổ tông tông đến xem nhà, nói vài câu lấy lòng rồi quay lại chủ đề chính, "Lão tổ tông, anh có hài lòng với ngôi nhà này không? Nếu không hài lòng, tôi sẽ đưa mọi người đi xem những ngôi nhà khác."

Nhậm Triều Lan không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nhậm Du, mà nhìn về phía Dương Kỷ Thanh hỏi: "Cậu thấy sao?"

Chỉ cần ở cùng Dương Kỷ Thanh, ở đâu cũng được, vì vậy ý kiến của hắn không quan trọng, quan trọng là Dương Kỷ Thanh nghĩ thế nào.

Dương Kỷ Thanh nhìn một vòng quanh phòng khách, nói: "Tôi thấy chỗ này cũng được, ở đây nhé?"

Chỗ này cách phố thương mại chỉ qua một hồ nhân tạo, xung quanh đủ sôi động, có ban công để trồng hoa, không xa chỗ làm của Dương Nhất Lạc, lại miễn phí tiền thuê, hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của ba người. Hơn nữa, căn nhà này là nhà riêng, cách xa hàng xóm, không lo lắng làm hàng xóm sợ hãi nếu có chuyện lạ xảy ra trong nhà.

Mặc dù đây là nhà của Nhậm gia, nhưng anh và Nhậm Triều Lan là đồng minh, mượn nhà của hậu duệ đồng minh thì có gì không đúng? Nhậm Triều Lan có thể vì vấn đề ký ức nên mang theo suy nghĩ kỳ quặc, nhưng anh thực lòng coi Nhậm Triều Lan là đồng minh. Sống cùng đồng minh thực sự tiện lợi hơn rất nhiều.

Dương Kỷ Thanh không có ý kiến với nơi ở mới này, Dương Nhất Lạc đương nhiên cũng không.

Buổi chiều, Nhậm Du lái xe giúp ba người Dương Kỷ Thanh chuyển nhà.

Đồ đạc trong căn nhà thuê nhỏ của Dương Nhất Lạc không nhiều, ngoài một số quần áo, chỉ còn lại vài kỷ vật của Dương gia. Đồ đạc của Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan còn ít hơn, ngoài quần áo và giày dép Dương Nhất Lạc mua cho bọn họ, chỉ còn lại bộ quần áo chôn cất bọn họ mặc từ mộ đi ra.

Nhậm Du thấy không cần phải gọi công ty chuyển nhà, tự mình lái xe chạy hai chuyến đã giúp ba người chuyển hết đồ vào nhà riêng.

Chuyển xong đồ đạc, ba người mỗi người mang đồ về phòng mình sắp xếp. Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan ở hai phòng chính trên tầng hai, Dương Nhất Lạc ở phòng phụ tầng một.

Trong lúc ba người đang sắp xếp đồ trong phòng, Nhậm Du ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lập danh sách các vật dụng sinh hoạt còn thiếu trong căn nhà. Những thứ không cần gấp, liên hệ với một số cửa hàng thương hiệu để bọn họ sắp xếp giao hàng. Những thứ cần gấp, ghi vào ghi chú trên điện thoại, chuẩn bị lát nữa lái xe đi mua ngay.

Nhậm Du vừa viết xong ghi chú thì nghe tiếng bước chân ở cầu thang. Quay đầu nhìn lại, thấy Nhậm Triều Lan từ trên lầu đi xuống.

"Lão tổ tông." Nhậm Du đứng dậy, cung kính chào.

Nhậm Triều Lan đáp nhẹ một tiếng, đi xuống bậc thang cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Nhậm Du.

"Trước khi đến đây, Nhậm Thiếu Trạch có nói gì với cậu không?"

"Gia chủ nói tôi đi theo lão tổ tông." Nhậm Du nói xong, bổ sung thêm: "Tất nhiên tùy thuộc vào lão tổ tông có muốn giữ tôi lại hay không."

"Nhậm gia cần tôi làm gì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi không cần người hầu hạ bên cạnh, cậu không cần phải theo tôi." Nhậm Triều Lan từ chối Nhậm Du.

"Ồ, vậy thì mai tôi sẽ về." Nhậm Du có chút thất vọng, thực ra anh ta cũng muốn ở lại học một chút thuật pháp từ lão tổ tông. Nhưng lão tổ tông không muốn, anh ta cũng không ép.

"Lão tổ tông, tối nay anh muốn ăn gì? Tôi đi mua đồ, tiện thể mua nguyên liệu về nấu, thêm chút hơi ấm cho căn nhà mới này."

"Cậu biết nấu ăn?" Nhậm Triều Lan hơi ngạc nhiên.

"Tôi đã học nấu ăn vài năm." Nhậm Du cười đáp.

Nhậm Triều Lan nói vài món Dương Kỷ Thanh thích ăn, phần còn lại để Nhậm Du tự quyết. Nhậm Du đáp một tiếng, cầm chìa khóa xe, ra ngoài mua đồ.

Buổi tối, sau bữa tối thịnh soạn, Dương Kỷ Thanh và Dương Nhất Lạc xoa bụng no căng, câu nào cũng khen ngợi tài nấu nướng của Nhậm Du.

Nhậm Triều Lan tuy không nói gì, nhưng cũng không thể phủ nhận tài nấu ăn của Nhậm Du rất giỏi. Đặc biệt là món Tứ Xuyên, Dương Kỷ Thanh vừa ăn vừa khen.

Nhìn đĩa gà xào ớt sạch sẽ trước mặt Dương Kỷ Thanh, Nhậm Triều Lan nhìn Nhậm Du: "Nhậm Du."

Nhậm Du: "A? Lão tổ tông, anh có điều gì dặn dò?"

Nhậm Triều Lan: "Còn một phòng phụ, để lại cho cậu ở."

Nhậm Du ngẩn ra hai giây, mới nhận ra Nhậm Triều Lan đã thay đổi ý định, cho phép anh ta ở lại.

Nhậm Du đứng bật dậy, cúi chào chín mươi độ: "Cảm ơn lão tổ tông!"
__________________

1965 từ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz