ZingTruyen.Xyz

Dm Edit Ban Hoc Trong Sang

Thức ăn rơi rớt trên sàn là do con thây ma vụng về không cầm chắc mà làm rơi.

Phổ Diêu ngồi trên giường ăn trứng luộc từng chút một, mắt không rời khỏi Yên Luân, cả người luôn cảnh giác.

Trên người Phổ Diêu còn ôm thức ăn, cậu không dám để lung tung vì mỗi lần cậu đặt đồ ăn xuống giường hoặc bàn, Yên Luân lại đưa tất cả về ôm vào lòng nó, như thể muốn nó bị chôn vùi trong đống thức ăn.

Ăn hết hai quả trứng và một chai sữa, thật sự vẫn chưa thấy no, nhưng vì đồ ăn có hạn nên cậu phải ăn dè chừng.

Phổ Diêu đặt bao bì rỗng sang một bên, Yên Luân bám theo tay cậu mà ngửi, rồi cầm bao bì lên cắn thử, phát hiện đó không phải thứ ăn được thì bỏ lại chỗ cũ.

Phổ Diêu nhặt rác bỏ vào thùng, quay lại thì thấy Yên Luân đã mở một bao thức ăn khác đưa ra trước mặt cậu.

Là một chiếc bánh ngọt nhỏ, thơm phức, ngọt ngào, mùi thơm tỏa ra hấp dẫn vô cùng, Yên Luân tháo bao một cách cẩn thận mà không chạm vào chiếc bánh bên trong.

Nó dường như biết rằng Phổ Diêu sẽ ăn thứ này.

Bánh thơm ngọt đặt ngay bên miệng Phổ Diêu, hắn định cầm lấy ăn nhưng Yên Luân không chịu buông tay, như thể muốn cậu phải ăn từ tay mình mới thôi.

Phổ Diêu liếc nhìn, khóe mắt đánh giá khoảng cách giữa móng tay của Yên Luân và chiếc bánh, lấy hết can đảm cắn một miếng.

Yên Luân không cầm quá chặt, Phổ Diêu vừa cắn xong thì cậu thả ra, sau đó cũng bắt chước Phổ Diêu bỏ bao bì vào thùng rác.

Phổ Diêu ngẩn ra.

Con xác sống trước mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng tay chân vung vẩy, miệng phát ra tiếng kêu gầm gừ nhỏ, trông như một con chó lớn vui vẻ, dường như vừa làm được việc gì đáng tự hào.

Phổ Diêu nhanh chóng ăn xong bánh, nhưng không kịp uống nước nên bị nghẹn, cậu bối rối tìm nước, còn Yên Luân thì không hiểu, thấy cậu loay hoay tìm đồ, nó cũng học theo mà lục lọi thức ăn, vô tình làm cho chai nước càng lăn xa hơn.

Phổ Diêu ôm cổ, đấm ngực, chỉ cảm thấy sắp nghẹn chết đến nơi, trong đầu tự nhủ chẳng lẽ mình là pháo hôi sao? Không bị thây ma cắn chết thì thôi, giờ lại phải nghẹn chết khi ăn.

Đúng là thảm!

Trong đầu hệ thống cũng đang kêu “u u” không ngừng, không chỉ hệ thống mà cả thây ma Yên Luân cũng hoảng cả lên, không tìm đồ nữa mà chỉ quanh quẩn bên Phổ Diêu, ôm lấy cậu kêu “u u,” còn liếm tay và cằm cậu, không biết phải giúp cậu thế nào.

Phổ Diêu dốc hết sức đẩy nó ra, cuối cùng cũng đến được bàn của Yên Luân và lấy một chai nước.

Vặn nắp và uống ừng ực hai ngụm lớn, cuối cùng cũng dễ chịu hơn.

“Gừ gừ.”

Yên Luân rụt rè bước đến bên Phổ Diêu, phát ra tiếng kêu nhỏ. Âm thanh ấy không phải của con người, nghe giống tiếng rên nhẹ của loài chó lớn khi nũng nịu hoặc mèo lớn khi lăn lộn trong bụi rậm hơn, không hề có ý định tấn công.

Có vẻ như… nó đang lo lắng cho mình?

Giống như con mẹ đang quan tâm đến sự an toàn của con non, muốn cho ăn và chơi cùng?

Từ tối qua đến giờ, nó chưa hề tấn công, cũng không có ý định cắn hay ăn thịt, thậm chí thấy mình cần gì đều cố gắng giúp.

“Cậu không định ăn tôi, đúng không?”

Nói xong cậu vỗ nhẹ vào đầu mình, nói chuyện với một con xác sống  kiểu gì vậy chứ? Chẳng lẽ lại trông mong nó thật sự còn một chút nhân tính?

Nhưng… nó thật sự không có nhân tính sao?

Nếu vậy tại sao nó không cắn mình?

Xác sống  ngoài sân lúc biến đổi lập tức tìm người ăn thịt, sao Yên Luân lại khác?

Nghe Phổ Diêu nói, Yên Luân vui mừng kêu “u u” hai tiếng, đôi mắt xanh nhạt cứ nhìn cậu chằm chằm. Phổ Diêu cảm thấy nó có thể nhìn thấy được.

Đường nét gương mặt của Yên Luân sắc nét, đôi mắt phượng dài và hơi xếch, khi không cười trông nó có vẻ lạnh lùng, khó gần, đặc biệt là khi làn da trở nên tái nhợt, lại càng tăng thêm cảm giác lạnh lẽo, giống như một quỷ hồn hung tợn đứng trong đêm khuya, lặng lẽ quan sát thế gian khổ đau, dung mạo có thể khiến người ta sợ hãi.

Nhưng khi nhìn Phổ Diêu, đôi mắt ấy lại chẳng hề “hung ác” hay “lạnh lùng.” Nó dường như trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giống như đang chăm sóc con non vậy.

“Cậu thích tôi nói chuyện sao?”

“Cậu có hiểu tôi nói gì không?”

Vừa nói hai câu, Yên Luân đã vui đến nỗi ôm chầm lấy cậu.

Phổ Diêu hoảng sợ trước hành động này.

Cậu nghiêm giọng nói: “Không được tùy tiện ôm tôi.”

Nghe vậy, Yên Luân thật sự thả cậu ra. Nó nhẹ nhàng đặt Phổ Diêu xuống vị trí cũ.

Liệu nó có thể hiểu thật sao?

Phổ Diêu dần thấy nó không còn đáng sợ nữa.

Muốn thử lòng nó, Phổ Diêu nói: “Tôi đi tắm, cậu ở đây đừng động đậy nhé.”

Bị xác sống  liếm cả đêm, vừa nãy lại bị nghẹn rồi bị nó liếm tay, người cậu bây giờ đầy nước dãi của xác sống. Nhỡ nước dãi ấy dính vào vết thương, mắt hay miệng thì nguy to, nguy cơ biến dị rất cao.

Có thể vì Yên Luân mới biến thành xác sống và chưa ăn thịt người, nên cơ thể cậu không có mùi gì lạ, nhưng cả người vẫn dính dấp khó chịu, lúc trước cậu sợ bị Yên Luân ăn thịt, nhưng giờ nhìn nó ngoan ngoãn nghe lời như vậy cậu lại thấy bồn chồn.

Yên Luân chẳng hề có chút phản ứng gì, đứng đờ ra tại chỗ. Cơ thể nó đã chết từ lâu, không còn nhịp tim cũng chẳng còn hơi thở, khi đứng im trông như một con búp bê xinh đẹp.

Phổ Diêu vừa để ý nó vừa tìm quần áo trong tủ.

Cậu lấy một chiếc áo dài tay rộng rãi và một chiếc quần thun.

Đầu tiên, cậu rửa tay ở bồn rửa rồi cầm quần áo lên.

Nhưng vừa bước về phía nhà vệ sinh, Yên Luân lại đi theo sau.

Phổ Diêu rụt cổ lại, việc Yên Luân đi ngay sau  luôn khiến cậu cảm thấy lạnh sống lưng.

“Đừng đi theo, tôi đi tắm đây.” Phổ Diêu quay lại, chỉ về phía gần cửa ký túc xá, “Cậu đứng ở kia.”

Cửa nhà vệ sinh là một mảnh gỗ nát. Phổ Diêu không quen có người nhìn khi tắm, cậu chưa bao giờ từng tắm nơi công cộng, cậu thích việc tắm một mình rất vì chúng rất riêng tư.

Dù xác sống không còn là người nhưng cậu vẫn cảm thấy đôi chút khó chịu.

Đặc biệt là khi tắm phải cởi đồ, để lộ toàn bộ cơ thể trần trụi trước không khí, mà xác sống  thì thích ăn thịt tươi , ai biết nó có nổi điên mà nhai sống mình không?

Tốt nhất là để Yên Luân đứng ở xa, Phổ Diêu định bụng tắm nhanh, mong là không xảy ra chuyện gì.

Nhưng xác sống không thể hiểu.

Dù Phổ Diêu nói bao nhiêu lần, nó vẫn cố chấp đi theo, Phổ Diêu đành dắt nó đến cửa, “Cậu đứng ở đây, hoặc tự ngồi chơi một mình.”

Phổ Diêu lấy ghế kéo đến.

Yên Luân tưởng Phổ Diêu muốn chơi với mình, vui mừng kêu “gừ gừ” rồi nhanh nhẹn giúp cậu kéo ghế.

Cậu làm việc vụng về tay chân lóng ngóng, ghế bị lật đổ gây tiếng động lớn, khiến thây ma bên ngoài nghe thấy liền chạy đến đập cửa.

Tiếng “thùng thùng” làm Phổ Diêu giật mình.

Cậu run lên, hoảng hốt lùi lại mấy bước.

Thấy con mồi xinh đẹp của mình bị bọn ngoài kia dọa sợ, đôi mắt đẫm lệ, trông rất đáng thương, cả cơ thể cũng đẫm mồ hôi nên lại càng thơm hơn.

Giận thật!

Không ai được dọa cậu!

Trong mắt Yên Luân, Phổ Diêu là con mồi mà nó đã đánh dấu, mọi thứ của cậu đều thuộc về nó, dù cậu có thơm ngào ngạt thế nào đi nữa thì cũng phải ở đây với nó, không có thứ gì khác được phép làm cậu sợ hãi đến vậy.

Đáng chết!

Yên Luân suýt nữa lao ra phá cửa để hạ bọn xác sống  không biết điều ngoài kia.

Nhưng cánh cửa ký túc xá khá chắc chắn, lại đang khóa kín, hiện giờ không dễ gì ra được. Nó bực dọc đấm vào cửa mấy cái, gầm gừ để dọa nạt. Đám xác sống  bên ngoài dường như hiểu bên trong đã có kẻ mạnh chiếm giữ, liền nhanh chóng bỏ chạy.

Xong xuôi, Yên Luân quay lại định dỗ dành con mồi yếu ớt của mình, nhưng khi ngoảnh đầu lại thì phát hiện Phổ Diêu đã biến mất!

Nó lập tức cuống lên, chạy quanh ký túc xá hai vòng mà không thấy người đâu, đành dừng lại, cúi xuống ngửi ngửi, và rồi cúi thấp người tìm được Phổ Diêu dưới gầm giường.

Con mồi xinh đẹp của nó đang co rúm lại vì sợ, nằm trong bóng tối dưới gầm giường, tay bịt miệng, hơi thở rất nhỏ.

Đôi mắt trong veo mở to, đầy sợ hãi và lo lắng.

Thật tội nghiệp.

Con mồi đáng thương này cần được nó dỗ dành và liếm láp để lấy lại bình tĩnh.

Yên Luân đưa tay kéo Phổ Diêu ra, nhưng cậu lại chống cự.

Phổ Diêu đã bị Yên Luân dọa sợ.

Dù Yên bái Luân có tỏ ra hiền lành thế nào, nó vẫn là một con xác sống  với bản năng ăn thịt và hung bạo. Vừa rồi, việc nó đập cửa và gầm lên đã khiến bản tính điên dại của xác sống  lộ rõ, làm Phổ Diêu sợ hãi đến mức phải trốn tránh.

Bản tính hung tợn của nó khi bị kích động thì chẳng ai kiềm chế nổi.

Khi Yên Luân phát hiện Phổ Diêu biến mất, nó đã tìm kiếm quanh ký túc xá mấy lần.

Trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, xác sống  thường phân biệt tri giác  nhờ âm thanh, các nhân vật chính luôn có thể trốn thoát nếu giữ im lặng.

Phổ Diêu ẩn mình dưới gầm giường, hy vọng nó sẽ bình tĩnh lại, tránh việc nó nổi điên mà giết mình.

Nhưng không ngờ chỉ sau chưa đầy hai phút đã bị phát hiện!

Yên Luân chẳng nói chẳng rằng, dùng tay kéo cậu ra.

Móng tay đen sắc nhọn trông cực kỳ độc hại, Phổ Diêu hốt hoảng đạp nó, cố gắng đẩy nó ra.

Yên Luân khựng lại rồi dừng hẳn.

Phổ Diêu thở hổn hển nhìn chằm chằm vào nó, lo sợ nó sẽ đột ngột tấn công hay vô tình làm mình bị thương.

Đợi một lúc, Yên Luân bỗng nhiên ngồi xổm xuống.

Nó giữ tay bên mép giường, cúi đầu nhìn Phổ Diêu mà không cố kéo cậu ra nữa.

Giống như nó nhận ra Phổ Diêu đang sợ mình và cần phải tỏ ra vô hại để cậu bình tĩnh lại.

Ngồi xổm là tư thế không dễ dàng đối với một con xác sống.

Về mặt sinh học, nó đã thuộc về người chết, chỉ nhờ một năng lượng không rõ duy trì các hoạt động, và các chi không còn linh hoạt như khi còn sống, phải cần nhiều năng lượng hơn để di chuyển, bản năng luôn thúc giục nó nhanh chóng tìm kiếm thức ăn hoặc bảo toàn năng lượng.

Nhưng từ khi biến thành thây ma, nó luôn đi ngược lại bản năng của mình: không ăn con mồi trước mắt mà còn chăm sóc cậu, không yên tĩnh khi không cần săn mồi mà lại luôn đi lại cùng con mồi đáng yêu, cố gắng duy trì sự linh hoạt như khi còn sống.

Bằng chút trí óc không mấy thông minh, nó tự tìm ra cách chăm sóc con mồi của mình, muốn làm cho cậu thích sự dịu dàng của nó, con mồi nhỏ nhút nhát sẽ tin tưởng đồng loại hơn.

Thế là nó cố gắng tỏ ra giống con người.

Thật đáng yêu.

Lại trốn nữa rồi.

Dưới bóng tối chật hẹp của gầm giường, đôi mắt đẹp đẽ nhìn nó đầy cảnh giác.

Thế giới mà xác sống  thấy khác với người bình thường, trong mắt nó, Phổ Diêu hiện lên với những sắc màu đậm hơn, đôi mắt đẹp trong suốt lấp lánh, rực sáng giữa bóng tối, khi nhìn nó khiến nó đã cảm thấy rất vui, chỉ muốn ôm lấy, áp sát mà liếm cậu.

Nhiều lần nó phát hiện Phổ Diêu đang nhìn mình.

Nhưng con mồi đáng yêu lại rất nhút nhát, chỉ cần một cử động hơi lớn là nó giật mình, giống như bây giờ.

Yên Luân đặc biệt kiên nhẫn, cứ ngồi xổm chờ cậu ra.

Con mồi xinh đẹp dần dần thử di chuyển, thấy hắn không phản ứng gì thì lại bạo dạn hơn chút.

Phải mất một lúc lâu, Phổ Diêu mới chậm rãi di chuyển đến cạnh giường.

Yên Luân cố ý lùi ra xa một chút để cậu yên tâm.

Thấy hắn như vậy, con mồi xinh đẹp cũng từ từ bớt cảnh giác và lấy hết can đảm chui ra từ gầm giường.

Phổ Diêu cuối cùng cũng ra khỏi gầm giường.

Yên Luân vẫn ngồi xổm trên sàn.

Nó không di chuyển, cũng không phát ra tiếng kêu, trông không hề đáng sợ.

“Cậu sẽ không làm hại tôi, đúng không?”

Nghiêm Luân vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tiếng gầm gừ vừa rồi cũng chỉ dành cho lũ thây ma bên ngoài. Sau khi xua chúng đi, nó không tỏ ra hung hăng, mà ngược lại rất điềm đạm chờ đợi.

Như thể nó sợ làm cậu giật mình, còn cố tình đứng xa một chút.

“Gừ gừ.”

Yên Luân nhẹ nhàng phát ra một tiếng “gừ” nhỏ, dù không hiểu Phổ Diêu nói gì nhưng nó muốn đáp lại một cách dịu dàng, để cậu không sợ.

Phổ Diêu bật cười, “Thật tuyệt, thật tuyệt!” Cậu vui vẻ nói, “Tôi biết mà, cậu sẽ không làm hại tôi!”

Sáng nay, Phổ Diêu đã hình dung trước rằng Yên Luân có thể vẫn còn chút nhân tính, nên mong nó không làm tổn thương mình. Bây giờ đã rõ ràng rằng, dù bị bọn xác sống  khác kích động, nó vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Phổ Diêu nói: “Vậy cậu đứng đây đừng di chuyển, để tôi đi tắm.”

Cuối cùng Phổ Diêu cũng an tâm lấy quần áo đi tắm.

Hắn thật sự không chịu nổi cảm giác dính dấp khó chịu trên cơ thể nữa.

Vừa rồi nấp dưới gầm giường lại toát mồ hôi, giờ thấy Yên Luân đặc biệt ngoan ngoãn, cậu tranh thủ lúc này để đi tắm.

Quay đầu nhìn lại Yên Luân, nó vẫn ngồi xổm tại chỗ.

Đôi mắt xanh nhạt nhìn chăm chăm vào cậu, không đứng lên, trông giống như một con chó lớn ngoan ngoãn ngồi đó.

Trông không có vẻ gì là nguy hiểm, còn mang vẻ rất hiền lành.

Phổ Diêu cuối cùng cũng yên tâm đi tắm.

Thực ra Yên Luân không hoàn toàn ngoan ngoãn, cũng không phải không muốn đứng lên, mà là không thể đứng dậy được.

Nó đã đánh giá quá cao bản thân, không ngờ rằng ngồi xổm một hồi lại không nhúc nhích nổi.

Cơ thể nó càng lúc càng cứng đơ, dù cố gắng hành động giống người nhưng không thể thay đổi được thực tế rằng chức năng cơ thể đã cạn kiệt.

Bản năng thúc đẩy nó phải lập tức ăn con mồi trước mắt để bổ sung năng lượng.

Nhưng nó vẫn cố gắng kiềm chế.

Đôi tai cực kỳ nhạy bén của nó nghe thấy cách đó không xa có vài con mồi khác mà nó có thể ăn được.

Con mồi đáng yêu mà nó đang nuôi không thể ăn, nhưng ăn thứ khác thì cũng chẳng sao.

Đang mải nghĩ xem làm cách nào để săn mồi, thì đột nhiên, tiếng “rào rào” của nước vang lên bên tai nó.

Ngay lập tức, mọi ý nghĩ về săn mồi hay ăn uống đều biến mất, tâm trí nó vang lên hồi chuông cảnh báo!

Nguy hiểm!

Nước rất nguy hiểm!

Nó khẽ gầm lên một tiếng, nghiến răng cố gắng đứng dậy.

Rồi nó lảo đảo đi nhanh về phía âm thanh của nước, và nhìn thấy con mồi xinh đẹp của mình đang tự đứng dưới dòng nước xối xả!

Yên Luân vội vã lao vào, kéo con mồi ướt nhẹp của mình ra khỏi làn nước nguy hiểm đó.

Con mồi đáng yêu này thực sự khiến nó phải lo lắng quá nhiều rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz