Dm Edit Axb Khi Beta Lac Vao Show Hen Ho Ao Chiet Chi Moc He
Trượt tuyết vốn là một hoạt động tiêu hao thể lực khá lớn, Thẩm Trì Uyên trượt được một lúc thì cũng bắt đầu cảm thấy đuối sức.
Giọng Ôn Đường mang theo chút bực bội: "Mẹ nó, một lũ ngu ngốc, chờ em trở về sẽ cho bọn họ biết ai mới là ông đây..."Thẩm Trì Uyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì chậm rãi mở mắt. Giọng nói này rất quen... nhưng không giống với hình tượng Ôn Đường mà cậu từng quen biết.Ôn Đường vẫn tiếp tục nói chuyện thêm một lúc, cuối cùng như bị ai chọc tức, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn quanh. Thấy trước mặt có một cánh cửa, cậu ta không nghĩ nhiều liền đẩy vào, định nghỉ một lát."Ôn Đường?"Ôn Đường đang đóng cửa thì động tác khựng lại. Cậu ta không ngờ trong phòng lại có người. Gương mặt thoáng chút ngạc nhiên—hình tượng "ngoan ngoãn đáng yêu" mà cậu ta xây dựng sắp bị bại lộ mất rồi.Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người vừa gọi, giọng nói kia quá quen thuộc. Khi ánh mắt chạm đến Thẩm Trì Uyên đang nửa nằm trên giường, trong mắt Ôn Đường hiện rõ vẻ kinh ngạc và tán thưởng.Làn da của Thẩm Trì Uyên tái nhợt nhưng tinh xảo, mang theo một nét đẹp mong manh bệnh trạng, khiến người khác vừa nhìn đã muốn bảo vệ. Như một con búp bê phương Tây dễ vỡ, yếu ớt nhưng lại ẩn giấu sự kiên cường, mâu thuẫn mà hấp dẫn.Đôi môi trắng bệch kia, nếu nhuộm thêm chút đỏ thì sẽ càng đẹp hơn biết bao. Một người đẹp mong manh như thế này đáng ra nên được đặt trong lồng kính để trân trọng ngắm nhìn... nếu có thêm một sợi xích thì càng hoàn hảo...Ánh mắt Ôn Đường dừng lại trên cổ tay trắng ngần mảnh khảnh kia, cậu ta thầm nghĩ—chắc chắn sẽ rất hợp.Thẩm Trì Uyên bị ánh mắt đó nhìn đến mức không khỏi khẽ chau mày, nghi hoặc mở miệng: "Ôn Đường?"Ôn Đường vội hoàn hồn, đè nén những ý nghĩ mơ hồ trong lòng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trì Uyên: "Trì Uyên ca, sao anh lại ở đây?"Thẩm Trì Uyên mỉm cười nhẹ: "Không khỏe lắm, nên vào đây nghỉ một lát."Ôn Đường gật đầu, ánh mắt đảo qua chiếc giường rồi từ tốn bước lại gần: "Anh thấy không khỏe ở đâu? Em ngồi đây một lát được không?"Dù Thẩm Trì Uyên không rõ vì sao Ôn Đường không ra ngoài trượt tuyết mà lại muốn ở đây, nhưng cũng không tiện từ chối, đành gật đầu: "Được."Ôn Đường kéo chiếc ghế xếp ở đầu giường ra, ngồi xuống cạnh cậu. Ánh mắt lại vô thức rơi vào tay và cổ tay Thẩm Trì Uyên. Cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng...Đẹp thật đấy... Nếu đôi tay này dính một chút sữa trắng, thì sẽ càng mê người biết bao...Tiếc thật, lần trước quay show đầu tiên mà lại không phát hiện ra...Không khí trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.Thẩm Trì Uyên thấy Ôn Đường cứ nhìn chằm chằm tay mình không nói gì, cảm thấy hơi ngượng, liền khẽ rụt tay lại giấu vào trong chăn, mở lời phá vỡ im lặng: "Không ra ngoài trượt tuyết à?"Ánh mắt tiếc nuối trong mắt Ôn Đường chợt lóe lên, nhưng rất nhanh được thay thế bằng biểu cảm thường ngày. Cậu ta cười lắc đầu: "Không đi, bên ngoài lạnh quá."Thẩm Trì Uyên gật đầu, rồi chợt nhớ đến đoạn hội thoại mình nghe được khi nãy, ngẫm nghĩ một lát liền hỏi: "Vừa rồi cậu nói chuyện với huấn luyện viên à?"Ôn Đường gật đầu: "Vâng. Có một đội thi đấu hẹn tụi em đánh một trận giao hữu. Bên đó còn lên mạng nói nhăng nói cuội, bảo sẽ đánh bại em đến hoa rơi nước chảy, nói họ mới là đội mạnh nhất.""Rõ ràng trận trước đã thua em, còn không cam lòng. Đợi đến lúc thi đấu, em nhất định sẽ đập họ một trận tơi bời..."Thẩm Trì Uyên không quá hiểu về game và thi đấu, cũng không hứng thú lắm, nên chỉ gật đầu đáp cho có lệ.Nhưng một khi Ôn Đường đã nói về game, thì bất kể người nghe có hiểu hay không, cậu ta vẫn hào hứng kể lể đủ chuyện, thao thao bất tuyệt.May mà Thẩm Trì Uyên biết lúc nào nên gật đầu, khi nào nên chen vào một câu "Thật vậy sao, giỏi ghê." Cứ như vậy cũng khiến Ôn Đường cười tít mắt.Những suy nghĩ kỳ lạ trước đó dần dần tan biến, bị trò chơi và hào hứng thay thế.Bên trong phòng, hai người trò chuyện rất hòa hợp. Nhưng bên ngoài lại bắt đầu có dấu hiệu bất thường.Vốn dĩ nơi này rất yên tĩnh, mặt đất trắng xóa cũng không có gì bất thường, nhưng tuyết trên sườn núi bắt đầu trượt xuống với tốc độ nhanh hơn hẳn.Huấn luyện viên cau mày nhìn tuyết động, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.Mục Tùng Miễn cũng nhận ra điều gì đó không ổn. Tuyết trượt quá nhanh, hoàn toàn không bình thường.Những người còn lại thì vẫn mải mê trượt tuyết, chẳng ai để ý đến nguy hiểm đang đến gần, ngược lại còn vui chơi nhiệt tình hơn.Huấn luyện viên vừa lấy điện thoại định gọi xác nhận tình hình, thì một mảng tuyết lớn đột nhiên ập xuống, dừng ngay bên chân.Sắc mặt ông thay đổi rõ rệt, lập tức ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi. Giây tiếp theo, cả vùng núi yên tĩnh bị tiếng gầm rú ầm ĩ xé toạc—tựa như có vô số dã thú đang giận dữ gầm thét.Từng mảng tuyết trắng từ đỉnh núi như dải lụa trút xuống, đẹp đến ngỡ ngàng nhưng lại mang theo nguy hiểm chí mạng.Huấn luyện viên hét lớn: "Mau chạy! Tìm chỗ trú! Núp sau cây, hoặc chạy vào phòng! Tuyệt đối không được bị cuốn vào tuyết!"Giờ không thể rút lui an toàn, chỉ có thể mau chóng tìm vật cản để trú tạm. Chỉ cần không bị tuyết trực tiếp vùi lấp thì vẫn còn cơ hội sống sót.Hét xong, huấn luyện viên lập tức kéo người gần nhất chạy nấp sau một thân cây lớn, đủ to để 5 người ôm mới xuể.Người bị kéo chính là Mục Tùng Miễn. Đến khi anh nhận ra thì đã bị ép đứng sau thân cây, không thể thoát ra.Chỉ trong tích tắc, tuyết đã ập xuống, nuốt chửng toàn bộ khu nhà nghỉ—bao gồm cả nơi Thẩm Trì Uyên đang nằm. Không còn dấu vết gì nữa."Thẩm Trì Uyên! Thẩm Trì Uyên!"Mục Tùng Miễn muốn lao ra, nhưng bị huấn luyện viên giữ chặt không cho đi. Anh gào thét, mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn về hướng phòng nghỉ giờ đã bị tuyết vùi lấp.Cho đếnkhi tuyết bắt đầu tràn đến chỗ họ, che khuất cả tầm nhìn, Mục Tùng Miễn mới khôngcam lòng nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz