[DM/EDIT/ABO] Omega Xuyên Tới Dân Quốc Sinh Con Cho Kẻ Thù.
Chương 14 - phong ba Tiêu Tương Đồ
Edit: Rosie_LusiBiểu cảm của Lý Quang Tông khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt rõ ràng, chân thành."Không có.""Vậy sao quận chúa lại đột nhiên chết rồi?""Ở Mông Cổ.""Ý gì?""Quận chúa đang ở Mông Cổ.""Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"Lý Quang Tông nuốt nước bọt một cái: "Năm vạn đồng dương mua lại hưu thư của ngươi. Quận chúa giả chết rồi quay về Mông Cổ.""Lý Quang Tông..." Cảnh Chiêu nghe xong câu này, trong lòng ngổn ngang trăm mối, vừa kinh ngạc, lại càng cảm động hơn. Chợt nhận ra bản thân đã trách nhầm Lý Quang Tông, cảm giác áy náy dâng trào:"Xin lỗi... Nhiều tiền như vậy, e là ta không thể trả nổi..."Lý Quang Tông không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của hắn, như một quý ông phương Tây, đặt một nụ hôn xuống mu bàn chân ướt át đó: "Không cần ngươi trả."Nói xong, y bế Cảnh Chiêu lên giường, ra hiệu cho Quý Toàn mang chậu nước rửa chân đi. Quý Toàn vừa rời đi, y cũng chuẩn bị trèo lên giường.Cảnh Chiêu đạp một chân vào ngực y, cười đùa:"Muốn lên giường à? Trước tiên phải hành lễ với bổn vương đã."Khóe môi Lý Quang Tông hơi nhếch, trong mắt là cưng chiều sủng nịnh, y đứng thẳng dậy, chỉnh lại áo bào, lui về sau nửa bước, cúi người, làm một lễ nghi chuẩn mực: "Thỉnh vương gia kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."Lý Quang Tông học dáng vẻ nô tài một cách có bài bản, khiến Cảnh Chiêu bật cười:"Nhìn y như người Đông Dương."Tuy Cảnh Chiêu chưa nhận được thánh chỉ chính thức của triều đình nhà Thanh để phong vương, nhưng chiếc mũ Duệ thân vương vốn đã chắc chắn, cha truyền con nối, không thể thay đổi. Chỉ vì tiểu triều đình trong Tử Cấm Thành kiêng dè tân chính phủ, nên sau khi Duệ vương gia qua đời mới không lập tức hạ chỉ phong vương. Nếu không thì theo quy chế của triều Thanh, bây giờ hắn đã là Duệ vương rồi."Đứng lên đi." Cảnh Chiêu cố ý làm ra vẻ cao ngạo, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà nói. Nhìn dáng vẻ thành khẩn, cung kính của Lý Quang Tông, hắn mới vừa lòng nhường ra nửa bên giường.Cảnh Chiêu gối đầu lên cánh tay Lý Quang Tông, cuộn mình trong khuỷu tay y, mặt áp vào lồng ngực. Một bàn tay nhỏ khẽ khàng, tựa như vô tình mà lại cố ý, lướt trên cơ ngực rắn chắc, đầu ngón tay còn mang theo chút khiêu khích.Hắn ngẩng mặt nhìn người đàn ông, chớp mắt một cái rồi hỏi:"Hôm đó ở hí lâu, mấy kẻ mặc áo da dê đó là ai vậy?"Lý Quang Tông đang nhắm mắt, chậm rãi mở ra:
"Hỏi chuyện này làm gì?""Ta hôm nay..." Cảnh Chiêu vốn định nói mình nhìn thấy người mặt có vết sẹo ở viện của đại tỷ, nhưng lại sợ làm hỏng danh tiếng của tỷ tỷ, nên lời đến môi bèn đổi: "Hôm nay ta gặp lại người mặt có vết sẹo đó rồi, chính là kẻ hôm nọ ở hí lâu nhà ngươi uống rượu. Hắn đến nhà ta đưa thư của nhị tỷ. Ta chỉ thấy kỳ lạ, sao người đưa thư lại trông giống thổ phỉ thế, nhìn vào thật đáng sợ."Lý Quang Tông trầm mặc một lúc, rồi đáp:
"Thuỷ thủ trên thuyền chở hàng.""Thuỷ thủ? Bọn họ còn đi đưa thư sao?""Có lẽ thế. Những việc riêng của bọn họ ta không rõ lắm." Rõ ràng Lý Quang Tông không muốn dây dưa thêm về đề tài này, y kéo Cảnh Chiêu sát vào lòng hơn, siết chặt, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu hắn:"Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều."Đến canh năm, cổng lớn Kim phủ vang dội như bị sét đánh. Vì Kim phủ từng bị thổ phỉ cướp bóc, Vân Anh vịn vào cớ bọn gác cổng không làm tròn bổn phận,nên đã đuổi hết bọn gác cổng trước kia.. Hiện tại không có ai canh cửa ban đêm, nên tối đến Quý Toàn sẽ ra đóng then cài ngược.Đêm qua, khi Lý Quang Tông vào phủ thì đúng lúc gặp Quý Toàn đang cài then cửa. Y chẳng nói chẳng rằng liền xông thẳng vào, Quý Toàn cũng không sao ngăn nổi.Lý Tư gõ cửa hồi lâu mới đánh thức được Quý Toàn đang canh đêm ở Phù Quang Uyển chạy ra, hé cửa một khe, thò đầu ra hỏi: "Người nhà họ Lý, anh tìm gì thế?""Đại gia nhà chúng ta đâu?" Giọng Lý Tư khàn đặc, nghe rất vội vã."Còn đang ngủ." Lời vừa dứt, Lý Tư đã thô bạo đẩy cửa, nhấc chân xông vào: "Ở viện nào?""Ê ê, sao anh lại vô phép tắc thế hả?"Lý Tư quát như ra lệnh:"Dẫn đường.""Tôi đâu phải nô tài nhà các người..."Hai con mắt Lý Tư trừng sáng quắc như cú mèo, như muốn mổ luôn Quý Toàn, gầm lên:"Dẫn đường nhanh lên!"Quý Toàn rụt cổ lại, lẩm bẩm trong bụng: "Chủ tớ y chang nhau, toàn bọn hạng háo sắc vô lại!"Không lâu sau, Lý Quang Tông như chân mọc lửa, giận dữ phừng phừng bước ra khỏi Kim phủ.Thì ra vừa rồi Lý Tư đã gấp gáp bẩm báo ngoài Phù Quang Uyển: Nhị thiếu gia bỏ mặc tân nương mới cưới, chạy đi mất rồi. Quả là to gan!Trong Mặc Trúc Hiên, Chu Lạc Bình người mới vào cửa chưa tròn một đêm, đang mặc áo cưới đỏ ngồi ngay ngắn trên giường, đến cả khăn trùm đầu cũng chưa được vén lên.Thời gian quay về đêm qua, Chu Lạc Bình tràn đầy mong chờ, ngồi đợi tân lang đến vén khăn trùm.Thế nhưng Lý Quang Dật lại mãi chẳng hành động, chỉ ngồi trước án thư, lặng lẽ viết chữ.Một lúc lâu sau, hắn mới buông bút, đi tới ngồi cạnh tân nương, nói: "Chu tiểu thư, ta thẳng thắn nói với nàng, ta không phải người có thể để nàng ký thác cả đời. Trong lòng ta sớm đã có người khác, việc thành thân với nàng chẳng qua là sự sắp đặt trớ trêu của số phận. Nay giang sơn tan vỡ, quốc gia lâm nguy, làm nam nhi phải nên xông pha báo đáp tổ quốc, chứ không nên bị giam cầm trong xiềng xích của cuộc hôn nhân phong kiến này mà vùng vẫy. Ta không thể làm lỡ dở đời nàng. Nàng nên đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Bên ngoài là trời đất rộng lớn, chúng ta đều nên là những cánh chim tự do, đi tìm phương hướng của chính mình..."Chu Lạc Bình vốn là một cô gái nông gia chất phác, mang theo quan niệm truyền thống lấy chồng theo chồng. Nàng nói nàng nguyện đợi hắn. Nhưng Lý Quang Dật lại nói không cần, tương lai khó lường, có lẽ hắn còn chẳng giữ được mạng để quay về.Hắn nhét vào tay nàng một tấm vé tàu đi Châu Âu cùng một khoản tiền riêng mà mình đã chắt bóp tích cóp, nói: "Chu tiểu thư, về nhà hay đi xa, do nàng chọn. Lý Quang Dật ta có lỗi với nàng."Rồi hắn bỏ đi, chẳng mang theo gì, cứ thế tay không rời khỏi. Xem ra, ngôi nhà này chẳng có gì đủ để níu giữ được bước chân hắn.Chu Lạc Bình là người hiểu lẽ, cũng kính trọng một trang nam tử chí ở giang sơn. Trong lòng nàng đã thành toàn cho người chồng trên danh nghĩa, kẻ một lòng muốn báo đáp đất nước. Nàng kiên cường, không rơi lấy một giọt lệ, cho đến khi trời sáng mới bảo nha hoàn hồi môn đi báo lại chuyện này cho quản gia Lý phủ.Quản gia hay tin, lập tức sai Lý Tư đi tìm đại gia.Lý Quang Tông vội chạy về. Chu Lạc Bình tự tay vén khăn trùm đầu, nhào xuống quỳ dưới chân y, ánh mắt ngấn lệ: "Đại gia, Lạc Bình vô dụng, không giữ được nhị gia, nguyện chịu phạt."Lý Quang Tông hít sâu một hơi, dẫu thế nào y cũng có giới hạn của mình, sẽ không nổi giận với một nữ nhân. Nén chặt lửa giận trong lòng, y trầm giọng hỏi: "Nó đi lúc nào?""Đêm qua, giờ Hợi." Chu Lạc Bình nhỏ giọng đáp.Lý Quang Tông phì mạnh qua mũi, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói với Lý Tư: "Phái người đi tìm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."Khi xoay người lại, trên án thư đập vào mắt y là một tờ giấy mỏng - hưu thư.
Trong từng câu chữ đều là sự tự trách, phê phán bản thân của Lý Quang Dật, đồng thời khuyên Chu tiểu thư nên đi tìm mối duyên mới.Đệ đệ đã đi rồi, không để lại cho mình lấy một câu. Ngực Lý Quang Tông như bị khoét rỗng, từng cơn đau nhói, lại như mất đi thêm một mảnh.Y chua xót nhắm chặt mắt lại.
Thật sự là ta đã làm sai sao?
Y tự hỏi chính mình.Mây trôi lững lờ, thời gian như tên bắn.Chớp mắt, đã là giữa mùa hạ.Không hề có tin tức gì về Lý Quang Dật, nhưng Lý Quang Tông vẫn chưa từng bỏ cuộc. Hết lớp này đến lớp khác người được phái đi, dọc ngang khắp sông núi phương Nam phương Bắc.Ve kêu râm ran inh ỏi ồn ào, đồng hồ tự reo trong Trân Ngoạn Nhã Tập "ding... dong..." gõ mười hai tiếng.Chính ngọ, nắng hè như lửa đốt, không khí ngập tràn hơi nóng hầm hập.Cảnh Chiêu mặc một thân áo mỏng mùa hạ, đứng sau quầy. Khuỷu tay hắn tùy tiện chống lên mặt quầy, một tay phe phẩy quạt tre, một tay lật xem sổ sách, miệng cười đến không khép lại được.Bộ trà cụ thời Minh hắn thu vào với giá năm trăm, nay bán ra năm nghìn."Một năm chẳng có mấy lần mở hàng, nhưng chỉ cần mở một lần là đủ ăn ba năm" đó chính là điều kỳ diệu trong giới chơi đồ cổ.Có điều, Cảnh Chiêu thì tháng nào cũng mở hàng. Cách kinh doanh của hắn khác hẳn những hiệu đồ cổ khác. Hắn không chỉ dựa vào mua bán đồ cổ thật để sinh sống, mà chi tiêu thường ngày phần lớn dựa vào bán các loại đồ giả cổ bày biện.Dù sao thì, nhà nào mở tửu lâu hay trà quán, ai nỡ dùng đồ cổ thật để trang trí? Như thế chẳng phải tự rước trộm cướp vào nhà sao."Chương..." Cảnh Chiêu vừa định gọi Chương Hàm lại cùng đối chiếu sổ sách, tiện thể tính công cho hắn và bát thúc, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì nhớ ra mình vừa cho hai người kia nghỉ trưa. Giờ chắc bọn họ đang ở đâu đó trong quán rượu, uống đến khoái chí rồi."Xin chào." Một người đàn ông mặc tây trang màu nâu, mang kính gọng vàng, trông nho nhã bước vào, vén rèm cửa. Cảnh Chiêu vừa nhìn đã biết đây là người từng du học về, người ta gọi đó là thân sĩ."Tiên sinh, ngài cần tìm gì sao?" Cảnh Chiêu bước vòng qua quầy, nhiệt tình đón tiếp.Người đàn ông đảo mắt nhìn khắp cửa tiệm. Bên trái, phía sau khu tiếp khách, là tủ kính lớn trưng bày đủ loại đồ sứ. Bên phải, trên tường sơn hồng treo kín tranh chữ. Ông ta khẽ nhíu mày: "Những bức tranh này... đều là đồ giả?""Tiên sinh thật có mắt tinh đời, quả nhiên là người trong nghề. Người bình thường nhìn thì khó mà phân ra được."
Cảnh Chiêu giải thích "Mấy bức này chỉ là mẫu trưng bày thôi, đồ thật thì để trong tàng bảo thất. Nếu ngài ưng ý bức nào, ta sẽ lập tức cho người lấy ra."Cảnh Chiêu dẫn khách tới thưởng lãm bức 《Thu Lâm U Cư Đồ》 treo trên tường, vừa chỉ vừa giới thiệu: "Bức này là do họa sư cung đình thời Càn Long vẽ. Kết cấu núi non học theo Nghi Tốn, bút mực trong trẻo nhuận nhã..."Lại chỉ sang một bức khác: "Còn bức 《Thương Nham Phi Bộc》 này là tác phẩm của họa gia Trương Ngọc Phàm cuối thời Minh, nét bút hùng hậu..."Người đàn ông xem ra chẳng mấy hứng thú với mấy bức họa giả, trái lại đối với Cảnh Chiêu lại rất quan tâm. Ông ta nhìn ngắm mãi, ánh mắt từ gương mặt trắng trẻo lưu luyến xuống tận vòng eo mảnh mai, mí mắt gần như không muốn chớp, cuối cùng buông một câu: "Từ lâu đã nghe đại danh Kim lão bản, nay gặp tận mắt mới biết, quả thật có chỗ hiểu lầm. Không phải một kẻ công tử phong lưu, mà là tiên nhân trong tranh bước ra."Khóe môi Cảnh Chiêu giật giật, thấy lời hắn ta nói thật là buồn nôn."Tiên sinh quá lời rồi, ta chẳng qua chỉ là phàm phu tục tử, sao dám sánh với Đông Phương Sóc đời Tây Hán, lại càng không bì được với thi tiên Lý Thái Bạch. Xin nhận không nổi cái danh hiệu này."Người đàn ông mỉm cười, chợt chỉ vào bức 《Tiêu Tương Đồ》 giữa tường: "Bức này, có chân tích không?""Ấy, nếu nói đến cổ họa thì ta rất sẵn lòng phụng bồi." Cảnh Chiêu cười đắc ý, "Đương nhiên là có, nhưng bức này xin thứ lỗi, không bán.""Vì sao vậy?""Nó chính là trấn điếm chi bảo của ta. Nếu mất đi bức này, sinh ý của ta e là sẽ sụp đổ.""Không biết hôm nay Mộ mỗ có vinh hạnh được chiêm ngưỡng một phen chăng?"Cảnh Chiêu mỉm cười: "Xem thì được thôi, nhưng cửa hàng ta có quy củ, muốn xem chân tích của 'Tiêu Tương Đồ' phải có mức tiêu dùng tích lũy đạt đến con số này." Nói rồi hắn giơ bốn ngón tay."Bốn nghìn?" Người đàn ông hơi kinh ngạc.Đến lượt Cảnh Chiêu cũng sững lại, bốn nghìn có thể mua được cả một khu nhà rồi. Hắn đâu phải kẻ làm ăn chụp giật, vội xua tay giải thích:
"Bốn trăm thôi. Tiêu Tương Đồ vốn là tuyệt bút hiếm có của họa gia Nam Đường Đổng Nguyên. Chỉ cần bỏ ra bốn trăm để tận mắt thấy chân tích, đã là điều bao người cầu mà chẳng được. Ngài tuyệt đối không thiệt đâu.""Được. Phân kỳ nhé." Người đàn ông cũng sảng khoái, bỏ ra năm mươi đồng mua một đôi ngựa sứ nhỏ giả Tam Thái thời Đường. Thanh toán xong, ông lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên quầy: "Danh thiếp của tôi. Kim lão bản, lần sau gặp lại."Cảnh Chiêu cầm lên xem, trên đó ghi:
Tên: Mộ Thượng Viễn.
Chuyên gia tín dụng và đầu tư tài chính.
Hội viên Công hội tài chính Thượng Hải.
Tổng giám đốc Ngân hàng Trung Quốc...Thì ra là một vị ngân hàng gia.Nói đến việc 'Tiêu Tương Đồ' trở thành trấn điếm chi bảo, thật phải cảm ơn Chương Hàm. Khi ấy có một kỳ nhân sa sút đem bức tranh này đến bán. Vừa nhìn thấy, mắt Chương Hàm đã sáng rực, vội hỏi giá bao nhiêu. Kỳ nhân kia đưa năm ngón tay ra, giá năm nghìn.Có lẽ hắn ta vốn không biết đây là báu vật tổ tiên truyền lại. Chương Hàm dù trong lòng mừng rỡ muốn nổ tung, vẫn cố ghìm lại trả xuống còn ba nghìn tám. Với dân trong nghề, bức tranh này ít nhất cũng đáng giá mười vạn đại dương, đúng là nhặt được món hời lớn từ trên trời rơi xuống."Kim huynh! Có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi!" Chương Hàm loạng choạng xông vào cửa, suýt nữa vấp phải bậc thềm."Chuyện gì vậy?"Chương Hàm vịn khung cửa, thở hổn hển:"Dụ quận vương... khụ, bát thúc của huynh... bị người ta bắt đi rồi.""Cái gì! Ai bắt?" Cảnh Chiêu buông rơi ấm trà."Là chưởng quỹ Tôn, nói ngài ấy ăn trộm đồ.""Đi, đi mau, tới đó xem!"Cảnh Chiêu vội vàng theo Chương Hàm chạy ra ngoài.Trước cửa Bảo Vân Các trên phố đã bị người vây chật như nêm, mấy tên nhàn hạ mặc áo ngắn chỉ trỏ vào bên trong bàn tán."Cái vị Dụ quận vương này, ăn chơi trác táng không thiếu món nào, giờ lại đi làm chuyện ăn trộm, đúng là thứ bùn nhão không đắp nổi tường.""Rồng giống phượng giống mà còn sa sút đến mức đi trộm gà trộm chó, bảo sao triều Thanh chẳng suy vong?"Cảnh Chiêu khó nhọc chen vào, ngó vào trong Bảo Vân Các, chỉ thấy bát thúc đang bị khóa chặt hai tay ra sau lưng, hai viên cảnh sát kẹp hai bên, ép chặt ông xuống."Đồ mất mặt." Cảnh Chiêu nghiến răng mắng một câu, rồi bước vào, nói: "Các vị cảnh sát đại ca, chưởng quỹ Tôn, chuyện gì thế này?"Chưởng quỹ Tôn giọng đầy mỉa mai: "Chuyện gì à? Dụ quận vương... à không, giờ chắc cũng đổi họ thành Kim rồi chứ? Chính tên Kim Phong Thái này ăn trộm đồ của ta!"Thực ra không phải vậy. Dụ quận vương tuy cùng cha cùng mẹ với A Mã của Cảnh Chiêu, nhưng lúc mới đầy tháng đã được đưa sang nhà đại bá làm con thừa tự, mãi lớn lên mới biết cha mẹ ruột là ai. Đến nay ông vẫn chưa có ý đổi sang họ Kim."Ăn trộm cái gì?""Cảnh Chiêu, ta không hề ăn trộm, họ vu khống ta." Phong Thái sốt ruột, giậm chân liên tục.
"Con phải tin thúc thúc, chúng ta là người một nhà mà.""Im đi." Cảnh Chiêu liếc Phong Thái một cái.Chưởng quỹ Tôn nói: "Hôm qua buổi chiều, y đến cửa tiệm ta xem tranh. Ta nghĩ y từng là vương gia, cũng từng chứng kiến nhiều chuyện lớn, nên mới lấy Tiêu Tương Đồ cho y xem thử. Ai ngờ, chỉ trong lúc rót trà, tên đó cùng tranh biến mất. Khi đó trong tiệm chỉ có mỗi y, chẳng phải y ăn trộm thì còn ai nữa?!"Phong Thái bất bình, phì một tiếng: "Đừng có bịa đặt, ta không ăn trộm. Lúc ấy nhìn thoáng qua đã thấy là đồ giả, chả thèm ngó, gia đây đi luôn."Chưởng quỹ Tôn nói: "Ta làm nghề cổ vật bao năm, trong giới đồ cổ cũng có chút danh tiếng, chẳng lẽ còn phân biệt không ra thật giả? Nếu là đồ giả, ngươi ăn trộm làm gì? Ai mà thèm lấy đồ giả không đáng giá?"Cảnh Chiêu hiểu rõ, bát thúc chắc chắn không ăn trộm. Đồ thật đang ở trong tay hắn, đồ giả thì cả đệ tử lão họa sỹ cũng có thể sao chép, chẳng giá trị gì, ăn trộm làm gì cho mệt.Cảnh Chiêu nói: "Chưởng quỹ, bắt kẻ trộm phải có chứng cứ rõ ràng.""Đương nhiên." Chưởng quỹ vừa dứt lời, từ đám đông bước ra vài thanh niên, "Họ đều trông thấy, chiều hôm qua Kim Phong Thái ôm tranh chạy ra khỏi tiệm. Ta cử người đuổi theo, nhưng chân y chạy nhanh như thỏ."Phong Thái: "Ta có ôm tranh đâu, cũng đâu phải sợ bị đuổi. Người nhà sòng bạc còn đuổi sau mông ta đòi nợ, không chạy thì bị đánh chết à!"Không có chứng cứ gì rõ ràng, Cảnh Chiêu không tranh cãi thêm nữa. Hắn bảo Chương Hàm về Kim phủ một chuyến, để Quý Toàn từ kho dưới đất mang ra bức Tiêu Tương Đồ thật, đi cùng tới đây.Cảnh Chiêu cầm lấy, giơ cao bức tranh: "Ở nhà đã có đồ thật, bát thúc ăn trộm tranh? Xin hỏi, sao phải ăn trộm đồ giả?"Phong Thái: "Đúng đúng."Một viên cảnh sát mặt nhọn tiến lên, giật lấy bức tranh từ tay Cảnh Chiêu, chẳng hề nâng niu, kéo dây đỏ mở ra: "Chưởng quỹ Tôn, phải bức này không?"Nhìn cảnh ấy, Cảnh Chiêu xót hết cả ruột, rít lên:
"Nhẹ tay thôi, nhẹ tay, đừng làm hỏng."Chưởng quỹ Tôn liếc bức tranh, mắt lập tức sáng rực: "Nhìn kìa, nhìn kìa! Không phải bức này là bức nào? Nói không ăn trộm, không ăn trộm cái gì? Ai mà chẳng biết các ngươi là một nhà."Cảnh Chiêu: "Nói bậy gì vậy, ta mua đàng hoàng, thu về hợp pháp."Chưởng quỹ Tôn: "Kim lão bản, nói thế cũng phải có chứng cứ.""Đương nhiên có." Cảnh Chiêu bảo Chương Hàm về cửa tiệm lấy sổ thu. Một lúc sau, Chương Hàm quay lại, mở sổ đọc:"Thu bức Tiêu Tương Đồ, người bán: Đồng Phúc, địa chỉ..."Cảnh Chiêu cầm sổ, mở ra, đưa cho viên cảnh sát xem: "Trên này có chữ ký, chỉ cần tìm Đồng Phúc hỏi thì rõ."Chưởng quỹ Tôn: "Tìm ngay! Phải tìm ngay! Ta xem hắn bán một bức tranh cho hai nhà thế nào.""Bán hai nhà?" Cảnh Chiêu nhíu mày.Chẳng mấy chốc, Đồng Phúc bước vào, mặc trường bào mới tinh, cúi xuống định thỉnh an Cảnh Chiêu. Hắn liếc mắt, nghiêm mặt: "Miễn đi, thuộc kỳ nào?"Đồng Phúc: "Thuộc kỳ, Chính Lam Kỳ."
* thuộc Kỳ, tức là thuộc một trong các đơn vị hành chính quân sự của Mãn Châu thời Thanh. Người Mãn thường được phân theo 8 Kỳ (Bát Kỳ), là hệ thống quân đội dân cư.
* Chính Lam Kỳ, một trong 8 Kỳ. Trong 8 Kỳ có 4 Kỳ Chính (chính đỏ, chính lam, chính trắng, chính hắc) và 4 Kỳ Phó (phó đỏ, phó lam, phó trắng, phó hắc).Cảnh Chiêu nhìn chằm chằm Đồng Phúc: "Nói rõ với ta, bức tranh này có phải ngươi bán cho cửa tiệm ta không?"Đồng Phúc mặt đầy ngạc nhiên, như bị oan ức đến mức không chịu nổi, hai tay vội vã giơ lên:"Kim gia, ngày đó ta thật bán bức tranh này, nhưng bán cho Bảo Vân Các, không phải cho Trân Ngoạn Nhã Tập."Hắn ta vội chạy đến quầy, cầm bút viết hai chữ lớn trên giấy, đưa cho Cảnh Chiêu: "Này xem đi, ta từ nhỏ đã đọc nhiều thơ sách, chữ nhỏ ta viết sao lại giống như mạng nhện trong sổ thu? Hoàn toàn không phải một kiểu dáng."Chương Hàm nghe vậy, tức giận đến mức đỏ hết mặt, chỉ vào Đồng Phúc, giọng dứt khoát: "Chính là ngươi đến bán. Tự xưng là Đồng gia, ta, Chương Hàm, nhớ mặt không quên, không thể nhầm được!"Ngày hôm đó Cảnh Chiêu tuy trốn đi, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Chương Hàm, hai người cùng hưởng vinh, cùng chịu tổn thất. Hắn hít một hơi thật sâu, quay sang viên cảnh sát mặt nhọn nói:"Trong đồn các người có chuyên gia giám định chữ viết đúng không? Mau mời họ tới, xác định chữ viết, sự thật sẽ rõ ràng."Viên cảnh sát không chần chừ, liền sai đồng nghiệp đi mời người tới.Bên ngoài, đám đông hóng chuyện chờ hồi lâu, cuối cùng một lão sư tóc bạc đi theo cảnh sát vào.Lão sư tiến vào cửa tiệm, đứng vững trước mặt Cảnh Chiêu, đẩy kính lên mũi, cầm lấy hai mẫu chữ viết trong tay Cảnh Chiêu, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, chăm chú so sánh, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng lắc đầu. Một lúc sau, lão nói: "Không giống, không phải cùng một người viết."Nói xong, chưởng quỹ Tôn vội đưa cuốn sổ thu của mình ra để lão giám định. Lần này, ngay cả người không chuyên cũng thấy rõ, nét chữ nhỏ, đều tăm tắp, gần như y hệt nét chữ Đồng Phúc vừa viết.Cảnh Chiêu tức giận muốn nổ tung, mặt đỏ bừng, tay run run chỉ vào những người trong Bảo Vân Các, gầm lên: "Các người là đồng lõa, các người là một bọn."Viên cảnh sát nghe lời vị thế tử đời Thanh này thì không vừa ý, ngực phồng lên, giọng khàn cất lên: "Này, ngươi nói gì thế? Chúng ta ăn cơm nhà nước, làm việc công bằng, nếu còn dám vu khống, tin hay không, ta lập tức tống ngươi vào ngục, cho ngươi nếm mùi tù tội!"Hắn tiến đến trước mặt chưởng quỹ Tôn, đẩy bức Tiêu Tương Đồ trong tay mình cho ông ta:
"Bằng chứng rõ ràng, trả lại vật cho chủ, mọi người giải tán đi."Cảnh Chiêu tức giận đến mức mắt đỏ, miệng há hốc, thở hổn hển, như sắp ngất xỉu. Hắn như con thú bị nhốt, cứ quay vòng tại chỗ. Nửa năm nay, hắn chỉ thu được một món cổ vật giá trị như thế này, năm nay phải trả Lý Quang Tông 180 nghìn tiền gốc lãi, mới kiếm được chưa đầy một nửa. Mọi kế hoạch cuối cùng đều đặt vào bức tranh này, giờ còn bị người khác lừa mất, hắn sốt ruột, bối rối không biết phải làm sao."Kim huynh, bình tĩnh, bình tĩnh đã, giữ sức khoẻ là chính." Chương Hàm nhìn thấy hắn như sắp ngất, vội vàng tiến đến đỡ, dìu hắn ngồi lên ghế nghỉ một lát.Rồi Chương Hàm đứng ra, vừa định đối chất với chưởng quỹ Tôn, bỗng đám đông bên ngoài tan ra, thu hút ánh mắt của mọi người trong Bảo Vân Các.Chỉ thấy Lý Quang Tông mặc vest lịch lãm, bước ra từ đám đông, tràn ngập khí chất, khiến mọi người xung quanh như bùn cát, chỉ có hắn là viên ngọc sáng rực.Viên cảnh sát thấy vậy, như chú chó con vội lao ra chào đón, cúi người, lia lịa nói: "Ôi, Lý gia. Ngài đi ngang qua à? Chẳng lẽ là đặc biệt tới xem náo nhiệt sao?"Lý Quang Tông liếc nhìn xung quanh, hỏi: "Đang làm gì thế này?"
Giọng y không lớn, nhưng cả khu phố ồn ào bỗng chốc im lặng.Cảnh Chiêu chậm rãi nhìn về phía cửa, vừa thấy Lý Quang Tông, chân không còn nghe lời, muốn chạy lao vào lòng ngực rộng rãi của y, trút hết mọi ấm ức, nhờ y phân xử công bằng vụ hôm nay rồi an ủi mình.Nhưng có quá nhiều người xung quanh, lý trí còn sót giữ hắn lại, không lao vào người kia. Hắn chỉ ngồi đó nhìn người đàn ông của mình, như chú gà chiến thua trận, tội nghiệp, muốn khóc mà sợ người ta cười.Viên cảnh sát mặt đầy nịnh nọt, thêu dệt, kể tường tận sự tình cho Lý Quang Tông nghe. Một công chức cảnh sát phải nịnh một thương nhân như thế, thật buồn cười.Nhưng hắn có cách nào khác đâu, cảnh sát trưởng gặp Lý Quang Tông cũng phải lễ phép gọi một tiếng "gia", nếu hắn không thuận theo, Lý gia phê bình một câu, có khi mất chức ngay.Lý Quang Tông nghe xong, không chút biểu cảm, bước dài vào Bảo Vân Các, tự nhiên ngồi vào vị trí trên, ngẩng cao nhìn mọi người trong phòng, ngón tay khẽ gõ lên bàn.Viên cảnh sát liếc chưởng quỹ Tôn, ra lệnh đầy uy quyền: "Sao còn không rót trà?"Lý Quang Tông đâu có tâm trí uống trà, trong hiệu thuốc còn cả núi việc chờ xử lý.Y liếc mắt ra hiệu cho viên cảnh sát, lập tức hắn cầm sổ thu của hai bên và chữ vừa viết của Đồng Phúc. Lý Quang Tông nhận lấy, chỉ liếc qua một cái là nhìn ra mánh khóe, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Đồng Phúc: "Dùng tay trái viết."Bốn chữ này như sét đánh ngang trời. Đồng Phúc hoảng hốt, mặt tái mét, liếc sang chưởng quỹ Tôn. Chưởng quỹ Tôn ánh mắt tránh đi, cũng mất hết khí thế, thở dài cúi đầu.Dưới sự giám sát của mọi người, Đồng Phúc phải dùng tay trái viết tên mình. Viên cảnh sát đưa cho lão giám định xem, kết quả hiển nhiên, chữ viết bằng tay trái y hệt chữ ký trên sổ thu của Trân Ngoạn Nhã Tập, không sai một ly.Lý Quang Tông đứng dậy, mặt lạnh lùng nói:
"Lừa đảo, ba năm tù."Câu này nói với viên cảnh sát kia, nhưng hoảng sợ thật sự là chưởng quỹ Tôn và Đồng Phúc, hai người suýt nữa ngã vật xuống đất.Khi đi qua bên cạnh Cảnh Chiêu, Lý Quang Tông dừng bước một chút. Không ai chú ý đến nắm tay y siết chặt, cũng không ai thấy ánh mắt y thoáng chút xót xa. Chỉ có Cảnh Chiêu ngửi thấy mùi hương quen thuộc, như một tia sáng lọt vào bóng tối, soi rọi thế giới hiện tại của hắn.Nhìn bóng lưng cao lớn dần khuất xa, Cảnh Chiêu bỗng cười. Nụ cười lan từ trong mắt, rất dễ thương. Hắn cười chính mình ngốc nghếch, cũng cười cho số phận vẫn đối tốt với hắn...Bên ngoài, đám người hóng chuyện bàn tán:
"Lạ thật, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi, Lý gia l còn lo chuyện thù hằn của kẻ khác."Vụ thù truyền kiếp giữa hai nhà, dân chúng quanh Hoàng Thành hầu như ai cũng biết.Chương Hàm thầm nghĩ: "Quả thật kỳ lạ."Viên cảnh sát : "Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi!"Cảnh Chiêu lấy lại bức Tiêu Tương Đồ, còn chưởng quỹ Tôn và Đồng Phúc như hai con chó mất chủ bị viên cảnh sát dẫn đi.Lý Quang Tông thật sự chỉ đi qua đây thôi. Y cao lớn, tình cờ nhìn thấy Cảnh Chiêu trong tiệm người khác đang lo lắng cuống cuồng, mắt tròn như mèo con bị treo lên mà bắt nạt, lòng y xót xa, thật sự không thể làm ngơ.Quay về hiệu thuốc, chỉ thấy Tề tam công tử dẫn theo bảy tám viên cảnh sát đang lục soát hiệu thuốc một cách náo loạn, quầy thuốc phía trước bừa bộn như tổ quạ. Mấy nhân viên mặc áo trắng thấy Lý Quang Tông liền vội tiến đến:"Đông gia, cuối cùng cũng đến rồi ạ."
*Đông gia là xưng hô sếp/ông chủ của thời đó. Hôm nay thật sự là một ngày tệ hại đối với Lý Quang Tông. Buổi sáng, ba vị di nương trong nhà liên tục giục chuyện thành thân, người nọ xen lời người kia, làm y đau hết cả đầu.
Ngay sau đó, người từ hiệu thuốc vội vã đến báo tin rằng Tề Tam công tử dẫn cảnh sát đến lục soát hiệu thuốc.Tề Tam công tử cáo buộc, thuốc sốt rét bán ở Nam Tế Đường là mua từ Vạn An Đường, nhà họ không bán thuốc giả, mà kẻ bán thuốc giả là Vạn An Đường, còn đưa ra biên lai mua bán làm bằng chứng, trên biên lai có mực dấu của Lý Quang Tông.Hơn nữa, còn có nhân chứng, cậu nhân viên từng làm trong kho thuốc của Vạn An Đường là Lý Tam khai rằng toàn bộ thuốc sốt rét trong kho Vạn An Đường đều là giả.Cảnh sát mới lập hồ sơ điều tra.Đoàn của Tề tam công tử như bầy châu chấu quét qua, lục tung cả quầy phía trước rồi kéo vào kho phía sau, đảo tung mọi thứ. Các loại thuốc Tây quý giá rơi vung vãi, tủ thuốc bị cạy mở, toàn bộ kho bừa bộn không còn hình thù.Một viên cảnh sát toát mồ hôi, đá nhẹ vào hộp thuốc trên sàn, lầm bầm: "Tề gia, chỗ này cũng không có thuốc sốt rét, ngài chắc là giấu ở đây?"Tề tam công tử liếc nhìn Lý Tam: "Ngươi chắc chắn giấu ở đây à?"Lý Tam co cổ, lắp bắp: "Ch-chắc chắn... chắc chắn rồi, tất cả thuốc đều do tôi xếp."Lý Quang Tông ung dung ngồi ở quầy, hút thuốc, bình tĩnh chờ họ lục xong ra ngoài.Không lâu sau, Tề tam công tử dẫn đoàn người hùng hổ đi ra, chỉ thẳng mũi Lý Quang Tông, giận dữ nói: "Ngươi giấu thuốc giả ở đâu rồi?"Ai mà dám nói chứ, đúng là con trai khờ nhà địa chủ. Lý Quang Tông thở ra một làn khói, chậm rãi hỏi:
"Lục xong hết rồi sao?"Viên cảnh sát dẫn đoàn, cảnh sát Trần, cười gượng tiến lên, nói:"Lý gia, xin đừng trách, chúng tôi cũng chỉ làm theo pháp luật thôi." rồi đưa ra lệnh lục soát.Lý Quang Tông lười biếng không thèm nhìn, chỉ khẽ giơ ngón tay gọi Tề tam công tử lại.Tề tam công tử không hiểu sao, như bị phù phép, vô thức bước đến gần. "Làm gì thế?" hắn hỏi.Lý Quang Tông đứng dậy, tiến sát tai hắn thì thầm: "Người bán thuốc sốt rét giả cho Nam Tế Đường đúng là ta, nhưng tiếc thay ngươi không tìm ra tang vật. Chỉ dựa vào một tờ biên lai không thể chứng minh là ta bán, Tề công tử nên về nhà đặt một chiếc quan tài thật đẹp cho lệnh đường đi, đây là chính sự.""Ngươi..." Tề tam công tử đồng tử co lại, lùi một bước, quay sang hét với mọi người: "Mọi người nghe chưa, hắn thừa nhận rồi, thừa nhận bán thuốc giả, chính là hắn, bán cho Nam Tế Đường là hắn!"Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, lắc đầu, ra hiệu không nghe thấy gì cả. Thật sự là không nghe thấy."Đồ điếc. Các người đều điếc hết rồi!" Tề tam công tử giận sôi máu, run rẩy toàn thân, bước tới đá mạnh vào Lý Tam: "Đi.""Đứng lại." Lý Quang Tông gọi họ lại.Kế toán của hiệu thuốc vội tiến lên, đưa sổ ghi chép. Lý Quang Tông không nhận, chỉ bảo:
"Đọc đi."Kế toán mở sổ, khẽ hắng giọng:
"Kho thuốc Tây, aspirin hư hỏng 12 thùng, sulfonamide hư 8 thùng, iod 186 chai...
Kho thuốc Bắc, nhân sâm 20 thùng, đông trùng hạ thảo 24 thùng..."Đọc một hồi lâu, Lý Quang Tông ra hiệu dừng lại, nói: "Đây đều là những dược liệu quý giá. Trong tình huống bằng chứng chưa đủ, các ngươi bừa bãi phá hoại tài sản riêng của ta, có đáng để bồi thường không?"Lý Quang Tông bước tới trước mặt Trần cảnh, tay đặt lên vai ông ta vỗ nhẹ, ánh mắt vừa thân thiện vừa mang sức áp chế khủng khiếp: "Trần cảnh, ông nói xem?"Trần cảnh rụt cổ, mồ hôi chảy đầy trán: "Đúng... phải, phải bồi thường."
Biểu cảm hoảng sợ của ông ta, chắc trong đầu đang nghĩ đến việc bán nhà bán đất rồi.Lý Quang Tông hạ giọng cực thấp: "Yên tâm, không cần các ngươi bồi thường. Tội danh của Tề Văn Sinh..."
(Tề Văn Sinh là phụ thân của Tề tam công tử.)Trần cảnh còn nhỏ giọng hơn, run rẩy trả lời:"Lý gia... tội danh này chưa đến mức tử hình. Theo pháp luật, bán thuốc giả thì bị phạt tù năm năm, Tề gia nộp tiền phạt rồi, tối đa ba năm. Tất cả hồ sơ đều đã chuyển lên tòa án."Đôi mắt Lý Quang Tông sâu thẳm, trầm xuống:
"Rất tốt. Về báo cho Triệu cảnh trưởng biết, tối nay tại Dinh Viên Hằng, Thẩm đại nhân hẹn ông ta đánh bài."Lý Quang Tông rút tay khỏi vai Trần cảnh, ông ta như được minh oan, vội vàng gật đầu: "Được, được...."
Rồi lập tức dẫn theo người rút lui, hầu như là phải chạy thục mạng.Tề tam công tử khom lưng như kẻ trộm, vừa bước qua cửa thì Lý Quang Tông gọi lớn: "Tề Ngọc Thành."Tề Ngọc Thành sững người, liền bỏ chạy. Lý Quang Tông vốn không phải kẻ chịu thiệt thòi, liền cho người đem sổ thu chi thẳng tới Tề gia, mở miệng ra hỏi: mười vạn đại dương, nếu không đạt, thì gặp ở tòa án.Gió đêm nhẹ nhàng, trăng mờ ảo.Tài xế vừa mở cửa xe cho Lý Quang Tông, một bóng dáng lén lút như mèo chui vào.Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của đậu khấu theo gió bay vào, Lý Quang Tông biết ngay ai đó lại bị miêu cổ chứng rồi.Hương thơm quá nồng, khiến thanh quản Lý Quang Tông khẽ động, khó kìm chế.Y lặng lẽ ngồi vào xe.Cảnh Chiêu lập tức quấn lấy y: "Hôm nay đa tạ ngươi.""Không cần." Lý Quang Tông gõ hai cái vào tựa ghế lái, kéo rèm ngăn giữa, hỏi: "Ngươi chịu được bao lâu?""Không chịu nổi một giây nào nữa." Cảnh Chiêu tay không yên, lần mò vào lòng y, giọng mềm mại dính dính, "Lý Quang Tông, ta bây giờ muốn..."
Nói xong, hắn nhảy lên người y, chụp lấy khuôn mặt đối phương rồi hôn lên.Lý Quang Tông nghiêng đầu tránh: "Không được, tối nay còn việc."Cảnh Chiêu hờn dỗi cắn môi: "Hừ. Nếu ngươi hôm nay không muốn ta, xuống xe ta sẽ tìm người khác ngủ."Gân xanh nổi ở thái dương Lý Quang Tông, nghĩ thầm Cảnh Chiêu thật lẳng lơ, y thật sự muốn tát cho một cái.Nhưng y nhịn được.Y chỉ dựa ra sau, nhắm mắt, ngoan ngoãn để Cảnh Chiêu tháo dây thắt lưng.⸻Ánh Hà công quán, tựa núi dựa sông, cảnh quan đẹp, là biệt thự kiểu Châu Âu.Lý Quang Tông mua để phục vụ quyền quý giải trí.Chiếc xe màu đen chầm chậm tiến vào cổng, hai bên đường là bãi cỏ xanh mướt. Trước tòa nhà năm tầng, một đài phun nước dựng đó, dưới tượng thần tình yêu phát ra ánh sáng màu lung linh, như trong mơ.Xe dừng bên đài phun, nửa hồi lâu cửa xe mới được mở. Lý Quang Tông chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, mặt bình thản bước xuống. Cảnh Chiêu theo sau, môi đỏ bóng, đuôi mắt còn vương chút ướt át chưa phai."Đại gia!" Một cô bé buộc tóc tết chạy đến, má trái còn để lại vết đỏ do bị tát, giọng có chút ủy khuất: "Mai công tử hờn dỗi, không chịu trang điểm và thay đồ, ta chỉ khuyên vài câu thôi... vậy mà bị đánh.""Thẩm đại nhân đến chưa?"Lý đại gia chẳng thèm quan tâm cô bé bị đánh, khiến cô bé hơi không vui, bĩu môi:"Chưa, mà trông thấy sắp tới giờ rồi.""Lên lầu."Cảnh Chiêu theo sau hai người tiến vào đại sảnh. Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên trần chói mắt khiến hắn phải nheo mắt lại, suýt thì nhìn không rõ gì.Khi mắt đã quen dần, chưa kịp chiêm ngưỡng kỹ lưỡng dinh thự lộng lẫy như cung điện này, hắn phát hiện Lý Quang Tông đã biến mất ở góc lầu hai.Hắn vội bước lên cầu thang đuổi theo, thì "bốp!" Một tiếng vang giòn.Khi Cảnh Chiêu vừa lên tới, cảnh tượng trước mắt khiến hắn khó tin. Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, mặc áo ngủ nữ bằng vải mỏng, lại vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Lý Quang Tông...
"Hỏi chuyện này làm gì?""Ta hôm nay..." Cảnh Chiêu vốn định nói mình nhìn thấy người mặt có vết sẹo ở viện của đại tỷ, nhưng lại sợ làm hỏng danh tiếng của tỷ tỷ, nên lời đến môi bèn đổi: "Hôm nay ta gặp lại người mặt có vết sẹo đó rồi, chính là kẻ hôm nọ ở hí lâu nhà ngươi uống rượu. Hắn đến nhà ta đưa thư của nhị tỷ. Ta chỉ thấy kỳ lạ, sao người đưa thư lại trông giống thổ phỉ thế, nhìn vào thật đáng sợ."Lý Quang Tông trầm mặc một lúc, rồi đáp:
"Thuỷ thủ trên thuyền chở hàng.""Thuỷ thủ? Bọn họ còn đi đưa thư sao?""Có lẽ thế. Những việc riêng của bọn họ ta không rõ lắm." Rõ ràng Lý Quang Tông không muốn dây dưa thêm về đề tài này, y kéo Cảnh Chiêu sát vào lòng hơn, siết chặt, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu hắn:"Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều."Đến canh năm, cổng lớn Kim phủ vang dội như bị sét đánh. Vì Kim phủ từng bị thổ phỉ cướp bóc, Vân Anh vịn vào cớ bọn gác cổng không làm tròn bổn phận,nên đã đuổi hết bọn gác cổng trước kia.. Hiện tại không có ai canh cửa ban đêm, nên tối đến Quý Toàn sẽ ra đóng then cài ngược.Đêm qua, khi Lý Quang Tông vào phủ thì đúng lúc gặp Quý Toàn đang cài then cửa. Y chẳng nói chẳng rằng liền xông thẳng vào, Quý Toàn cũng không sao ngăn nổi.Lý Tư gõ cửa hồi lâu mới đánh thức được Quý Toàn đang canh đêm ở Phù Quang Uyển chạy ra, hé cửa một khe, thò đầu ra hỏi: "Người nhà họ Lý, anh tìm gì thế?""Đại gia nhà chúng ta đâu?" Giọng Lý Tư khàn đặc, nghe rất vội vã."Còn đang ngủ." Lời vừa dứt, Lý Tư đã thô bạo đẩy cửa, nhấc chân xông vào: "Ở viện nào?""Ê ê, sao anh lại vô phép tắc thế hả?"Lý Tư quát như ra lệnh:"Dẫn đường.""Tôi đâu phải nô tài nhà các người..."Hai con mắt Lý Tư trừng sáng quắc như cú mèo, như muốn mổ luôn Quý Toàn, gầm lên:"Dẫn đường nhanh lên!"Quý Toàn rụt cổ lại, lẩm bẩm trong bụng: "Chủ tớ y chang nhau, toàn bọn hạng háo sắc vô lại!"Không lâu sau, Lý Quang Tông như chân mọc lửa, giận dữ phừng phừng bước ra khỏi Kim phủ.Thì ra vừa rồi Lý Tư đã gấp gáp bẩm báo ngoài Phù Quang Uyển: Nhị thiếu gia bỏ mặc tân nương mới cưới, chạy đi mất rồi. Quả là to gan!Trong Mặc Trúc Hiên, Chu Lạc Bình người mới vào cửa chưa tròn một đêm, đang mặc áo cưới đỏ ngồi ngay ngắn trên giường, đến cả khăn trùm đầu cũng chưa được vén lên.Thời gian quay về đêm qua, Chu Lạc Bình tràn đầy mong chờ, ngồi đợi tân lang đến vén khăn trùm.Thế nhưng Lý Quang Dật lại mãi chẳng hành động, chỉ ngồi trước án thư, lặng lẽ viết chữ.Một lúc lâu sau, hắn mới buông bút, đi tới ngồi cạnh tân nương, nói: "Chu tiểu thư, ta thẳng thắn nói với nàng, ta không phải người có thể để nàng ký thác cả đời. Trong lòng ta sớm đã có người khác, việc thành thân với nàng chẳng qua là sự sắp đặt trớ trêu của số phận. Nay giang sơn tan vỡ, quốc gia lâm nguy, làm nam nhi phải nên xông pha báo đáp tổ quốc, chứ không nên bị giam cầm trong xiềng xích của cuộc hôn nhân phong kiến này mà vùng vẫy. Ta không thể làm lỡ dở đời nàng. Nàng nên đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Bên ngoài là trời đất rộng lớn, chúng ta đều nên là những cánh chim tự do, đi tìm phương hướng của chính mình..."Chu Lạc Bình vốn là một cô gái nông gia chất phác, mang theo quan niệm truyền thống lấy chồng theo chồng. Nàng nói nàng nguyện đợi hắn. Nhưng Lý Quang Dật lại nói không cần, tương lai khó lường, có lẽ hắn còn chẳng giữ được mạng để quay về.Hắn nhét vào tay nàng một tấm vé tàu đi Châu Âu cùng một khoản tiền riêng mà mình đã chắt bóp tích cóp, nói: "Chu tiểu thư, về nhà hay đi xa, do nàng chọn. Lý Quang Dật ta có lỗi với nàng."Rồi hắn bỏ đi, chẳng mang theo gì, cứ thế tay không rời khỏi. Xem ra, ngôi nhà này chẳng có gì đủ để níu giữ được bước chân hắn.Chu Lạc Bình là người hiểu lẽ, cũng kính trọng một trang nam tử chí ở giang sơn. Trong lòng nàng đã thành toàn cho người chồng trên danh nghĩa, kẻ một lòng muốn báo đáp đất nước. Nàng kiên cường, không rơi lấy một giọt lệ, cho đến khi trời sáng mới bảo nha hoàn hồi môn đi báo lại chuyện này cho quản gia Lý phủ.Quản gia hay tin, lập tức sai Lý Tư đi tìm đại gia.Lý Quang Tông vội chạy về. Chu Lạc Bình tự tay vén khăn trùm đầu, nhào xuống quỳ dưới chân y, ánh mắt ngấn lệ: "Đại gia, Lạc Bình vô dụng, không giữ được nhị gia, nguyện chịu phạt."Lý Quang Tông hít sâu một hơi, dẫu thế nào y cũng có giới hạn của mình, sẽ không nổi giận với một nữ nhân. Nén chặt lửa giận trong lòng, y trầm giọng hỏi: "Nó đi lúc nào?""Đêm qua, giờ Hợi." Chu Lạc Bình nhỏ giọng đáp.Lý Quang Tông phì mạnh qua mũi, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói với Lý Tư: "Phái người đi tìm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."Khi xoay người lại, trên án thư đập vào mắt y là một tờ giấy mỏng - hưu thư.
Trong từng câu chữ đều là sự tự trách, phê phán bản thân của Lý Quang Dật, đồng thời khuyên Chu tiểu thư nên đi tìm mối duyên mới.Đệ đệ đã đi rồi, không để lại cho mình lấy một câu. Ngực Lý Quang Tông như bị khoét rỗng, từng cơn đau nhói, lại như mất đi thêm một mảnh.Y chua xót nhắm chặt mắt lại.
Thật sự là ta đã làm sai sao?
Y tự hỏi chính mình.Mây trôi lững lờ, thời gian như tên bắn.Chớp mắt, đã là giữa mùa hạ.Không hề có tin tức gì về Lý Quang Dật, nhưng Lý Quang Tông vẫn chưa từng bỏ cuộc. Hết lớp này đến lớp khác người được phái đi, dọc ngang khắp sông núi phương Nam phương Bắc.Ve kêu râm ran inh ỏi ồn ào, đồng hồ tự reo trong Trân Ngoạn Nhã Tập "ding... dong..." gõ mười hai tiếng.Chính ngọ, nắng hè như lửa đốt, không khí ngập tràn hơi nóng hầm hập.Cảnh Chiêu mặc một thân áo mỏng mùa hạ, đứng sau quầy. Khuỷu tay hắn tùy tiện chống lên mặt quầy, một tay phe phẩy quạt tre, một tay lật xem sổ sách, miệng cười đến không khép lại được.Bộ trà cụ thời Minh hắn thu vào với giá năm trăm, nay bán ra năm nghìn."Một năm chẳng có mấy lần mở hàng, nhưng chỉ cần mở một lần là đủ ăn ba năm" đó chính là điều kỳ diệu trong giới chơi đồ cổ.Có điều, Cảnh Chiêu thì tháng nào cũng mở hàng. Cách kinh doanh của hắn khác hẳn những hiệu đồ cổ khác. Hắn không chỉ dựa vào mua bán đồ cổ thật để sinh sống, mà chi tiêu thường ngày phần lớn dựa vào bán các loại đồ giả cổ bày biện.Dù sao thì, nhà nào mở tửu lâu hay trà quán, ai nỡ dùng đồ cổ thật để trang trí? Như thế chẳng phải tự rước trộm cướp vào nhà sao."Chương..." Cảnh Chiêu vừa định gọi Chương Hàm lại cùng đối chiếu sổ sách, tiện thể tính công cho hắn và bát thúc, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì nhớ ra mình vừa cho hai người kia nghỉ trưa. Giờ chắc bọn họ đang ở đâu đó trong quán rượu, uống đến khoái chí rồi."Xin chào." Một người đàn ông mặc tây trang màu nâu, mang kính gọng vàng, trông nho nhã bước vào, vén rèm cửa. Cảnh Chiêu vừa nhìn đã biết đây là người từng du học về, người ta gọi đó là thân sĩ."Tiên sinh, ngài cần tìm gì sao?" Cảnh Chiêu bước vòng qua quầy, nhiệt tình đón tiếp.Người đàn ông đảo mắt nhìn khắp cửa tiệm. Bên trái, phía sau khu tiếp khách, là tủ kính lớn trưng bày đủ loại đồ sứ. Bên phải, trên tường sơn hồng treo kín tranh chữ. Ông ta khẽ nhíu mày: "Những bức tranh này... đều là đồ giả?""Tiên sinh thật có mắt tinh đời, quả nhiên là người trong nghề. Người bình thường nhìn thì khó mà phân ra được."
Cảnh Chiêu giải thích "Mấy bức này chỉ là mẫu trưng bày thôi, đồ thật thì để trong tàng bảo thất. Nếu ngài ưng ý bức nào, ta sẽ lập tức cho người lấy ra."Cảnh Chiêu dẫn khách tới thưởng lãm bức 《Thu Lâm U Cư Đồ》 treo trên tường, vừa chỉ vừa giới thiệu: "Bức này là do họa sư cung đình thời Càn Long vẽ. Kết cấu núi non học theo Nghi Tốn, bút mực trong trẻo nhuận nhã..."Lại chỉ sang một bức khác: "Còn bức 《Thương Nham Phi Bộc》 này là tác phẩm của họa gia Trương Ngọc Phàm cuối thời Minh, nét bút hùng hậu..."Người đàn ông xem ra chẳng mấy hứng thú với mấy bức họa giả, trái lại đối với Cảnh Chiêu lại rất quan tâm. Ông ta nhìn ngắm mãi, ánh mắt từ gương mặt trắng trẻo lưu luyến xuống tận vòng eo mảnh mai, mí mắt gần như không muốn chớp, cuối cùng buông một câu: "Từ lâu đã nghe đại danh Kim lão bản, nay gặp tận mắt mới biết, quả thật có chỗ hiểu lầm. Không phải một kẻ công tử phong lưu, mà là tiên nhân trong tranh bước ra."Khóe môi Cảnh Chiêu giật giật, thấy lời hắn ta nói thật là buồn nôn."Tiên sinh quá lời rồi, ta chẳng qua chỉ là phàm phu tục tử, sao dám sánh với Đông Phương Sóc đời Tây Hán, lại càng không bì được với thi tiên Lý Thái Bạch. Xin nhận không nổi cái danh hiệu này."Người đàn ông mỉm cười, chợt chỉ vào bức 《Tiêu Tương Đồ》 giữa tường: "Bức này, có chân tích không?""Ấy, nếu nói đến cổ họa thì ta rất sẵn lòng phụng bồi." Cảnh Chiêu cười đắc ý, "Đương nhiên là có, nhưng bức này xin thứ lỗi, không bán.""Vì sao vậy?""Nó chính là trấn điếm chi bảo của ta. Nếu mất đi bức này, sinh ý của ta e là sẽ sụp đổ.""Không biết hôm nay Mộ mỗ có vinh hạnh được chiêm ngưỡng một phen chăng?"Cảnh Chiêu mỉm cười: "Xem thì được thôi, nhưng cửa hàng ta có quy củ, muốn xem chân tích của 'Tiêu Tương Đồ' phải có mức tiêu dùng tích lũy đạt đến con số này." Nói rồi hắn giơ bốn ngón tay."Bốn nghìn?" Người đàn ông hơi kinh ngạc.Đến lượt Cảnh Chiêu cũng sững lại, bốn nghìn có thể mua được cả một khu nhà rồi. Hắn đâu phải kẻ làm ăn chụp giật, vội xua tay giải thích:
"Bốn trăm thôi. Tiêu Tương Đồ vốn là tuyệt bút hiếm có của họa gia Nam Đường Đổng Nguyên. Chỉ cần bỏ ra bốn trăm để tận mắt thấy chân tích, đã là điều bao người cầu mà chẳng được. Ngài tuyệt đối không thiệt đâu.""Được. Phân kỳ nhé." Người đàn ông cũng sảng khoái, bỏ ra năm mươi đồng mua một đôi ngựa sứ nhỏ giả Tam Thái thời Đường. Thanh toán xong, ông lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên quầy: "Danh thiếp của tôi. Kim lão bản, lần sau gặp lại."Cảnh Chiêu cầm lên xem, trên đó ghi:
Tên: Mộ Thượng Viễn.
Chuyên gia tín dụng và đầu tư tài chính.
Hội viên Công hội tài chính Thượng Hải.
Tổng giám đốc Ngân hàng Trung Quốc...Thì ra là một vị ngân hàng gia.Nói đến việc 'Tiêu Tương Đồ' trở thành trấn điếm chi bảo, thật phải cảm ơn Chương Hàm. Khi ấy có một kỳ nhân sa sút đem bức tranh này đến bán. Vừa nhìn thấy, mắt Chương Hàm đã sáng rực, vội hỏi giá bao nhiêu. Kỳ nhân kia đưa năm ngón tay ra, giá năm nghìn.Có lẽ hắn ta vốn không biết đây là báu vật tổ tiên truyền lại. Chương Hàm dù trong lòng mừng rỡ muốn nổ tung, vẫn cố ghìm lại trả xuống còn ba nghìn tám. Với dân trong nghề, bức tranh này ít nhất cũng đáng giá mười vạn đại dương, đúng là nhặt được món hời lớn từ trên trời rơi xuống."Kim huynh! Có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi!" Chương Hàm loạng choạng xông vào cửa, suýt nữa vấp phải bậc thềm."Chuyện gì vậy?"Chương Hàm vịn khung cửa, thở hổn hển:"Dụ quận vương... khụ, bát thúc của huynh... bị người ta bắt đi rồi.""Cái gì! Ai bắt?" Cảnh Chiêu buông rơi ấm trà."Là chưởng quỹ Tôn, nói ngài ấy ăn trộm đồ.""Đi, đi mau, tới đó xem!"Cảnh Chiêu vội vàng theo Chương Hàm chạy ra ngoài.Trước cửa Bảo Vân Các trên phố đã bị người vây chật như nêm, mấy tên nhàn hạ mặc áo ngắn chỉ trỏ vào bên trong bàn tán."Cái vị Dụ quận vương này, ăn chơi trác táng không thiếu món nào, giờ lại đi làm chuyện ăn trộm, đúng là thứ bùn nhão không đắp nổi tường.""Rồng giống phượng giống mà còn sa sút đến mức đi trộm gà trộm chó, bảo sao triều Thanh chẳng suy vong?"Cảnh Chiêu khó nhọc chen vào, ngó vào trong Bảo Vân Các, chỉ thấy bát thúc đang bị khóa chặt hai tay ra sau lưng, hai viên cảnh sát kẹp hai bên, ép chặt ông xuống."Đồ mất mặt." Cảnh Chiêu nghiến răng mắng một câu, rồi bước vào, nói: "Các vị cảnh sát đại ca, chưởng quỹ Tôn, chuyện gì thế này?"Chưởng quỹ Tôn giọng đầy mỉa mai: "Chuyện gì à? Dụ quận vương... à không, giờ chắc cũng đổi họ thành Kim rồi chứ? Chính tên Kim Phong Thái này ăn trộm đồ của ta!"Thực ra không phải vậy. Dụ quận vương tuy cùng cha cùng mẹ với A Mã của Cảnh Chiêu, nhưng lúc mới đầy tháng đã được đưa sang nhà đại bá làm con thừa tự, mãi lớn lên mới biết cha mẹ ruột là ai. Đến nay ông vẫn chưa có ý đổi sang họ Kim."Ăn trộm cái gì?""Cảnh Chiêu, ta không hề ăn trộm, họ vu khống ta." Phong Thái sốt ruột, giậm chân liên tục.
"Con phải tin thúc thúc, chúng ta là người một nhà mà.""Im đi." Cảnh Chiêu liếc Phong Thái một cái.Chưởng quỹ Tôn nói: "Hôm qua buổi chiều, y đến cửa tiệm ta xem tranh. Ta nghĩ y từng là vương gia, cũng từng chứng kiến nhiều chuyện lớn, nên mới lấy Tiêu Tương Đồ cho y xem thử. Ai ngờ, chỉ trong lúc rót trà, tên đó cùng tranh biến mất. Khi đó trong tiệm chỉ có mỗi y, chẳng phải y ăn trộm thì còn ai nữa?!"Phong Thái bất bình, phì một tiếng: "Đừng có bịa đặt, ta không ăn trộm. Lúc ấy nhìn thoáng qua đã thấy là đồ giả, chả thèm ngó, gia đây đi luôn."Chưởng quỹ Tôn nói: "Ta làm nghề cổ vật bao năm, trong giới đồ cổ cũng có chút danh tiếng, chẳng lẽ còn phân biệt không ra thật giả? Nếu là đồ giả, ngươi ăn trộm làm gì? Ai mà thèm lấy đồ giả không đáng giá?"Cảnh Chiêu hiểu rõ, bát thúc chắc chắn không ăn trộm. Đồ thật đang ở trong tay hắn, đồ giả thì cả đệ tử lão họa sỹ cũng có thể sao chép, chẳng giá trị gì, ăn trộm làm gì cho mệt.Cảnh Chiêu nói: "Chưởng quỹ, bắt kẻ trộm phải có chứng cứ rõ ràng.""Đương nhiên." Chưởng quỹ vừa dứt lời, từ đám đông bước ra vài thanh niên, "Họ đều trông thấy, chiều hôm qua Kim Phong Thái ôm tranh chạy ra khỏi tiệm. Ta cử người đuổi theo, nhưng chân y chạy nhanh như thỏ."Phong Thái: "Ta có ôm tranh đâu, cũng đâu phải sợ bị đuổi. Người nhà sòng bạc còn đuổi sau mông ta đòi nợ, không chạy thì bị đánh chết à!"Không có chứng cứ gì rõ ràng, Cảnh Chiêu không tranh cãi thêm nữa. Hắn bảo Chương Hàm về Kim phủ một chuyến, để Quý Toàn từ kho dưới đất mang ra bức Tiêu Tương Đồ thật, đi cùng tới đây.Cảnh Chiêu cầm lấy, giơ cao bức tranh: "Ở nhà đã có đồ thật, bát thúc ăn trộm tranh? Xin hỏi, sao phải ăn trộm đồ giả?"Phong Thái: "Đúng đúng."Một viên cảnh sát mặt nhọn tiến lên, giật lấy bức tranh từ tay Cảnh Chiêu, chẳng hề nâng niu, kéo dây đỏ mở ra: "Chưởng quỹ Tôn, phải bức này không?"Nhìn cảnh ấy, Cảnh Chiêu xót hết cả ruột, rít lên:
"Nhẹ tay thôi, nhẹ tay, đừng làm hỏng."Chưởng quỹ Tôn liếc bức tranh, mắt lập tức sáng rực: "Nhìn kìa, nhìn kìa! Không phải bức này là bức nào? Nói không ăn trộm, không ăn trộm cái gì? Ai mà chẳng biết các ngươi là một nhà."Cảnh Chiêu: "Nói bậy gì vậy, ta mua đàng hoàng, thu về hợp pháp."Chưởng quỹ Tôn: "Kim lão bản, nói thế cũng phải có chứng cứ.""Đương nhiên có." Cảnh Chiêu bảo Chương Hàm về cửa tiệm lấy sổ thu. Một lúc sau, Chương Hàm quay lại, mở sổ đọc:"Thu bức Tiêu Tương Đồ, người bán: Đồng Phúc, địa chỉ..."Cảnh Chiêu cầm sổ, mở ra, đưa cho viên cảnh sát xem: "Trên này có chữ ký, chỉ cần tìm Đồng Phúc hỏi thì rõ."Chưởng quỹ Tôn: "Tìm ngay! Phải tìm ngay! Ta xem hắn bán một bức tranh cho hai nhà thế nào.""Bán hai nhà?" Cảnh Chiêu nhíu mày.Chẳng mấy chốc, Đồng Phúc bước vào, mặc trường bào mới tinh, cúi xuống định thỉnh an Cảnh Chiêu. Hắn liếc mắt, nghiêm mặt: "Miễn đi, thuộc kỳ nào?"Đồng Phúc: "Thuộc kỳ, Chính Lam Kỳ."
* thuộc Kỳ, tức là thuộc một trong các đơn vị hành chính quân sự của Mãn Châu thời Thanh. Người Mãn thường được phân theo 8 Kỳ (Bát Kỳ), là hệ thống quân đội dân cư.
* Chính Lam Kỳ, một trong 8 Kỳ. Trong 8 Kỳ có 4 Kỳ Chính (chính đỏ, chính lam, chính trắng, chính hắc) và 4 Kỳ Phó (phó đỏ, phó lam, phó trắng, phó hắc).Cảnh Chiêu nhìn chằm chằm Đồng Phúc: "Nói rõ với ta, bức tranh này có phải ngươi bán cho cửa tiệm ta không?"Đồng Phúc mặt đầy ngạc nhiên, như bị oan ức đến mức không chịu nổi, hai tay vội vã giơ lên:"Kim gia, ngày đó ta thật bán bức tranh này, nhưng bán cho Bảo Vân Các, không phải cho Trân Ngoạn Nhã Tập."Hắn ta vội chạy đến quầy, cầm bút viết hai chữ lớn trên giấy, đưa cho Cảnh Chiêu: "Này xem đi, ta từ nhỏ đã đọc nhiều thơ sách, chữ nhỏ ta viết sao lại giống như mạng nhện trong sổ thu? Hoàn toàn không phải một kiểu dáng."Chương Hàm nghe vậy, tức giận đến mức đỏ hết mặt, chỉ vào Đồng Phúc, giọng dứt khoát: "Chính là ngươi đến bán. Tự xưng là Đồng gia, ta, Chương Hàm, nhớ mặt không quên, không thể nhầm được!"Ngày hôm đó Cảnh Chiêu tuy trốn đi, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Chương Hàm, hai người cùng hưởng vinh, cùng chịu tổn thất. Hắn hít một hơi thật sâu, quay sang viên cảnh sát mặt nhọn nói:"Trong đồn các người có chuyên gia giám định chữ viết đúng không? Mau mời họ tới, xác định chữ viết, sự thật sẽ rõ ràng."Viên cảnh sát không chần chừ, liền sai đồng nghiệp đi mời người tới.Bên ngoài, đám đông hóng chuyện chờ hồi lâu, cuối cùng một lão sư tóc bạc đi theo cảnh sát vào.Lão sư tiến vào cửa tiệm, đứng vững trước mặt Cảnh Chiêu, đẩy kính lên mũi, cầm lấy hai mẫu chữ viết trong tay Cảnh Chiêu, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, chăm chú so sánh, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng lắc đầu. Một lúc sau, lão nói: "Không giống, không phải cùng một người viết."Nói xong, chưởng quỹ Tôn vội đưa cuốn sổ thu của mình ra để lão giám định. Lần này, ngay cả người không chuyên cũng thấy rõ, nét chữ nhỏ, đều tăm tắp, gần như y hệt nét chữ Đồng Phúc vừa viết.Cảnh Chiêu tức giận muốn nổ tung, mặt đỏ bừng, tay run run chỉ vào những người trong Bảo Vân Các, gầm lên: "Các người là đồng lõa, các người là một bọn."Viên cảnh sát nghe lời vị thế tử đời Thanh này thì không vừa ý, ngực phồng lên, giọng khàn cất lên: "Này, ngươi nói gì thế? Chúng ta ăn cơm nhà nước, làm việc công bằng, nếu còn dám vu khống, tin hay không, ta lập tức tống ngươi vào ngục, cho ngươi nếm mùi tù tội!"Hắn tiến đến trước mặt chưởng quỹ Tôn, đẩy bức Tiêu Tương Đồ trong tay mình cho ông ta:
"Bằng chứng rõ ràng, trả lại vật cho chủ, mọi người giải tán đi."Cảnh Chiêu tức giận đến mức mắt đỏ, miệng há hốc, thở hổn hển, như sắp ngất xỉu. Hắn như con thú bị nhốt, cứ quay vòng tại chỗ. Nửa năm nay, hắn chỉ thu được một món cổ vật giá trị như thế này, năm nay phải trả Lý Quang Tông 180 nghìn tiền gốc lãi, mới kiếm được chưa đầy một nửa. Mọi kế hoạch cuối cùng đều đặt vào bức tranh này, giờ còn bị người khác lừa mất, hắn sốt ruột, bối rối không biết phải làm sao."Kim huynh, bình tĩnh, bình tĩnh đã, giữ sức khoẻ là chính." Chương Hàm nhìn thấy hắn như sắp ngất, vội vàng tiến đến đỡ, dìu hắn ngồi lên ghế nghỉ một lát.Rồi Chương Hàm đứng ra, vừa định đối chất với chưởng quỹ Tôn, bỗng đám đông bên ngoài tan ra, thu hút ánh mắt của mọi người trong Bảo Vân Các.Chỉ thấy Lý Quang Tông mặc vest lịch lãm, bước ra từ đám đông, tràn ngập khí chất, khiến mọi người xung quanh như bùn cát, chỉ có hắn là viên ngọc sáng rực.Viên cảnh sát thấy vậy, như chú chó con vội lao ra chào đón, cúi người, lia lịa nói: "Ôi, Lý gia. Ngài đi ngang qua à? Chẳng lẽ là đặc biệt tới xem náo nhiệt sao?"Lý Quang Tông liếc nhìn xung quanh, hỏi: "Đang làm gì thế này?"
Giọng y không lớn, nhưng cả khu phố ồn ào bỗng chốc im lặng.Cảnh Chiêu chậm rãi nhìn về phía cửa, vừa thấy Lý Quang Tông, chân không còn nghe lời, muốn chạy lao vào lòng ngực rộng rãi của y, trút hết mọi ấm ức, nhờ y phân xử công bằng vụ hôm nay rồi an ủi mình.Nhưng có quá nhiều người xung quanh, lý trí còn sót giữ hắn lại, không lao vào người kia. Hắn chỉ ngồi đó nhìn người đàn ông của mình, như chú gà chiến thua trận, tội nghiệp, muốn khóc mà sợ người ta cười.Viên cảnh sát mặt đầy nịnh nọt, thêu dệt, kể tường tận sự tình cho Lý Quang Tông nghe. Một công chức cảnh sát phải nịnh một thương nhân như thế, thật buồn cười.Nhưng hắn có cách nào khác đâu, cảnh sát trưởng gặp Lý Quang Tông cũng phải lễ phép gọi một tiếng "gia", nếu hắn không thuận theo, Lý gia phê bình một câu, có khi mất chức ngay.Lý Quang Tông nghe xong, không chút biểu cảm, bước dài vào Bảo Vân Các, tự nhiên ngồi vào vị trí trên, ngẩng cao nhìn mọi người trong phòng, ngón tay khẽ gõ lên bàn.Viên cảnh sát liếc chưởng quỹ Tôn, ra lệnh đầy uy quyền: "Sao còn không rót trà?"Lý Quang Tông đâu có tâm trí uống trà, trong hiệu thuốc còn cả núi việc chờ xử lý.Y liếc mắt ra hiệu cho viên cảnh sát, lập tức hắn cầm sổ thu của hai bên và chữ vừa viết của Đồng Phúc. Lý Quang Tông nhận lấy, chỉ liếc qua một cái là nhìn ra mánh khóe, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Đồng Phúc: "Dùng tay trái viết."Bốn chữ này như sét đánh ngang trời. Đồng Phúc hoảng hốt, mặt tái mét, liếc sang chưởng quỹ Tôn. Chưởng quỹ Tôn ánh mắt tránh đi, cũng mất hết khí thế, thở dài cúi đầu.Dưới sự giám sát của mọi người, Đồng Phúc phải dùng tay trái viết tên mình. Viên cảnh sát đưa cho lão giám định xem, kết quả hiển nhiên, chữ viết bằng tay trái y hệt chữ ký trên sổ thu của Trân Ngoạn Nhã Tập, không sai một ly.Lý Quang Tông đứng dậy, mặt lạnh lùng nói:
"Lừa đảo, ba năm tù."Câu này nói với viên cảnh sát kia, nhưng hoảng sợ thật sự là chưởng quỹ Tôn và Đồng Phúc, hai người suýt nữa ngã vật xuống đất.Khi đi qua bên cạnh Cảnh Chiêu, Lý Quang Tông dừng bước một chút. Không ai chú ý đến nắm tay y siết chặt, cũng không ai thấy ánh mắt y thoáng chút xót xa. Chỉ có Cảnh Chiêu ngửi thấy mùi hương quen thuộc, như một tia sáng lọt vào bóng tối, soi rọi thế giới hiện tại của hắn.Nhìn bóng lưng cao lớn dần khuất xa, Cảnh Chiêu bỗng cười. Nụ cười lan từ trong mắt, rất dễ thương. Hắn cười chính mình ngốc nghếch, cũng cười cho số phận vẫn đối tốt với hắn...Bên ngoài, đám người hóng chuyện bàn tán:
"Lạ thật, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi, Lý gia l còn lo chuyện thù hằn của kẻ khác."Vụ thù truyền kiếp giữa hai nhà, dân chúng quanh Hoàng Thành hầu như ai cũng biết.Chương Hàm thầm nghĩ: "Quả thật kỳ lạ."Viên cảnh sát : "Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi!"Cảnh Chiêu lấy lại bức Tiêu Tương Đồ, còn chưởng quỹ Tôn và Đồng Phúc như hai con chó mất chủ bị viên cảnh sát dẫn đi.Lý Quang Tông thật sự chỉ đi qua đây thôi. Y cao lớn, tình cờ nhìn thấy Cảnh Chiêu trong tiệm người khác đang lo lắng cuống cuồng, mắt tròn như mèo con bị treo lên mà bắt nạt, lòng y xót xa, thật sự không thể làm ngơ.Quay về hiệu thuốc, chỉ thấy Tề tam công tử dẫn theo bảy tám viên cảnh sát đang lục soát hiệu thuốc một cách náo loạn, quầy thuốc phía trước bừa bộn như tổ quạ. Mấy nhân viên mặc áo trắng thấy Lý Quang Tông liền vội tiến đến:"Đông gia, cuối cùng cũng đến rồi ạ."
*Đông gia là xưng hô sếp/ông chủ của thời đó. Hôm nay thật sự là một ngày tệ hại đối với Lý Quang Tông. Buổi sáng, ba vị di nương trong nhà liên tục giục chuyện thành thân, người nọ xen lời người kia, làm y đau hết cả đầu.
Ngay sau đó, người từ hiệu thuốc vội vã đến báo tin rằng Tề Tam công tử dẫn cảnh sát đến lục soát hiệu thuốc.Tề Tam công tử cáo buộc, thuốc sốt rét bán ở Nam Tế Đường là mua từ Vạn An Đường, nhà họ không bán thuốc giả, mà kẻ bán thuốc giả là Vạn An Đường, còn đưa ra biên lai mua bán làm bằng chứng, trên biên lai có mực dấu của Lý Quang Tông.Hơn nữa, còn có nhân chứng, cậu nhân viên từng làm trong kho thuốc của Vạn An Đường là Lý Tam khai rằng toàn bộ thuốc sốt rét trong kho Vạn An Đường đều là giả.Cảnh sát mới lập hồ sơ điều tra.Đoàn của Tề tam công tử như bầy châu chấu quét qua, lục tung cả quầy phía trước rồi kéo vào kho phía sau, đảo tung mọi thứ. Các loại thuốc Tây quý giá rơi vung vãi, tủ thuốc bị cạy mở, toàn bộ kho bừa bộn không còn hình thù.Một viên cảnh sát toát mồ hôi, đá nhẹ vào hộp thuốc trên sàn, lầm bầm: "Tề gia, chỗ này cũng không có thuốc sốt rét, ngài chắc là giấu ở đây?"Tề tam công tử liếc nhìn Lý Tam: "Ngươi chắc chắn giấu ở đây à?"Lý Tam co cổ, lắp bắp: "Ch-chắc chắn... chắc chắn rồi, tất cả thuốc đều do tôi xếp."Lý Quang Tông ung dung ngồi ở quầy, hút thuốc, bình tĩnh chờ họ lục xong ra ngoài.Không lâu sau, Tề tam công tử dẫn đoàn người hùng hổ đi ra, chỉ thẳng mũi Lý Quang Tông, giận dữ nói: "Ngươi giấu thuốc giả ở đâu rồi?"Ai mà dám nói chứ, đúng là con trai khờ nhà địa chủ. Lý Quang Tông thở ra một làn khói, chậm rãi hỏi:
"Lục xong hết rồi sao?"Viên cảnh sát dẫn đoàn, cảnh sát Trần, cười gượng tiến lên, nói:"Lý gia, xin đừng trách, chúng tôi cũng chỉ làm theo pháp luật thôi." rồi đưa ra lệnh lục soát.Lý Quang Tông lười biếng không thèm nhìn, chỉ khẽ giơ ngón tay gọi Tề tam công tử lại.Tề tam công tử không hiểu sao, như bị phù phép, vô thức bước đến gần. "Làm gì thế?" hắn hỏi.Lý Quang Tông đứng dậy, tiến sát tai hắn thì thầm: "Người bán thuốc sốt rét giả cho Nam Tế Đường đúng là ta, nhưng tiếc thay ngươi không tìm ra tang vật. Chỉ dựa vào một tờ biên lai không thể chứng minh là ta bán, Tề công tử nên về nhà đặt một chiếc quan tài thật đẹp cho lệnh đường đi, đây là chính sự.""Ngươi..." Tề tam công tử đồng tử co lại, lùi một bước, quay sang hét với mọi người: "Mọi người nghe chưa, hắn thừa nhận rồi, thừa nhận bán thuốc giả, chính là hắn, bán cho Nam Tế Đường là hắn!"Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, lắc đầu, ra hiệu không nghe thấy gì cả. Thật sự là không nghe thấy."Đồ điếc. Các người đều điếc hết rồi!" Tề tam công tử giận sôi máu, run rẩy toàn thân, bước tới đá mạnh vào Lý Tam: "Đi.""Đứng lại." Lý Quang Tông gọi họ lại.Kế toán của hiệu thuốc vội tiến lên, đưa sổ ghi chép. Lý Quang Tông không nhận, chỉ bảo:
"Đọc đi."Kế toán mở sổ, khẽ hắng giọng:
"Kho thuốc Tây, aspirin hư hỏng 12 thùng, sulfonamide hư 8 thùng, iod 186 chai...
Kho thuốc Bắc, nhân sâm 20 thùng, đông trùng hạ thảo 24 thùng..."Đọc một hồi lâu, Lý Quang Tông ra hiệu dừng lại, nói: "Đây đều là những dược liệu quý giá. Trong tình huống bằng chứng chưa đủ, các ngươi bừa bãi phá hoại tài sản riêng của ta, có đáng để bồi thường không?"Lý Quang Tông bước tới trước mặt Trần cảnh, tay đặt lên vai ông ta vỗ nhẹ, ánh mắt vừa thân thiện vừa mang sức áp chế khủng khiếp: "Trần cảnh, ông nói xem?"Trần cảnh rụt cổ, mồ hôi chảy đầy trán: "Đúng... phải, phải bồi thường."
Biểu cảm hoảng sợ của ông ta, chắc trong đầu đang nghĩ đến việc bán nhà bán đất rồi.Lý Quang Tông hạ giọng cực thấp: "Yên tâm, không cần các ngươi bồi thường. Tội danh của Tề Văn Sinh..."
(Tề Văn Sinh là phụ thân của Tề tam công tử.)Trần cảnh còn nhỏ giọng hơn, run rẩy trả lời:"Lý gia... tội danh này chưa đến mức tử hình. Theo pháp luật, bán thuốc giả thì bị phạt tù năm năm, Tề gia nộp tiền phạt rồi, tối đa ba năm. Tất cả hồ sơ đều đã chuyển lên tòa án."Đôi mắt Lý Quang Tông sâu thẳm, trầm xuống:
"Rất tốt. Về báo cho Triệu cảnh trưởng biết, tối nay tại Dinh Viên Hằng, Thẩm đại nhân hẹn ông ta đánh bài."Lý Quang Tông rút tay khỏi vai Trần cảnh, ông ta như được minh oan, vội vàng gật đầu: "Được, được...."
Rồi lập tức dẫn theo người rút lui, hầu như là phải chạy thục mạng.Tề tam công tử khom lưng như kẻ trộm, vừa bước qua cửa thì Lý Quang Tông gọi lớn: "Tề Ngọc Thành."Tề Ngọc Thành sững người, liền bỏ chạy. Lý Quang Tông vốn không phải kẻ chịu thiệt thòi, liền cho người đem sổ thu chi thẳng tới Tề gia, mở miệng ra hỏi: mười vạn đại dương, nếu không đạt, thì gặp ở tòa án.Gió đêm nhẹ nhàng, trăng mờ ảo.Tài xế vừa mở cửa xe cho Lý Quang Tông, một bóng dáng lén lút như mèo chui vào.Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của đậu khấu theo gió bay vào, Lý Quang Tông biết ngay ai đó lại bị miêu cổ chứng rồi.Hương thơm quá nồng, khiến thanh quản Lý Quang Tông khẽ động, khó kìm chế.Y lặng lẽ ngồi vào xe.Cảnh Chiêu lập tức quấn lấy y: "Hôm nay đa tạ ngươi.""Không cần." Lý Quang Tông gõ hai cái vào tựa ghế lái, kéo rèm ngăn giữa, hỏi: "Ngươi chịu được bao lâu?""Không chịu nổi một giây nào nữa." Cảnh Chiêu tay không yên, lần mò vào lòng y, giọng mềm mại dính dính, "Lý Quang Tông, ta bây giờ muốn..."
Nói xong, hắn nhảy lên người y, chụp lấy khuôn mặt đối phương rồi hôn lên.Lý Quang Tông nghiêng đầu tránh: "Không được, tối nay còn việc."Cảnh Chiêu hờn dỗi cắn môi: "Hừ. Nếu ngươi hôm nay không muốn ta, xuống xe ta sẽ tìm người khác ngủ."Gân xanh nổi ở thái dương Lý Quang Tông, nghĩ thầm Cảnh Chiêu thật lẳng lơ, y thật sự muốn tát cho một cái.Nhưng y nhịn được.Y chỉ dựa ra sau, nhắm mắt, ngoan ngoãn để Cảnh Chiêu tháo dây thắt lưng.⸻Ánh Hà công quán, tựa núi dựa sông, cảnh quan đẹp, là biệt thự kiểu Châu Âu.Lý Quang Tông mua để phục vụ quyền quý giải trí.Chiếc xe màu đen chầm chậm tiến vào cổng, hai bên đường là bãi cỏ xanh mướt. Trước tòa nhà năm tầng, một đài phun nước dựng đó, dưới tượng thần tình yêu phát ra ánh sáng màu lung linh, như trong mơ.Xe dừng bên đài phun, nửa hồi lâu cửa xe mới được mở. Lý Quang Tông chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, mặt bình thản bước xuống. Cảnh Chiêu theo sau, môi đỏ bóng, đuôi mắt còn vương chút ướt át chưa phai."Đại gia!" Một cô bé buộc tóc tết chạy đến, má trái còn để lại vết đỏ do bị tát, giọng có chút ủy khuất: "Mai công tử hờn dỗi, không chịu trang điểm và thay đồ, ta chỉ khuyên vài câu thôi... vậy mà bị đánh.""Thẩm đại nhân đến chưa?"Lý đại gia chẳng thèm quan tâm cô bé bị đánh, khiến cô bé hơi không vui, bĩu môi:"Chưa, mà trông thấy sắp tới giờ rồi.""Lên lầu."Cảnh Chiêu theo sau hai người tiến vào đại sảnh. Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên trần chói mắt khiến hắn phải nheo mắt lại, suýt thì nhìn không rõ gì.Khi mắt đã quen dần, chưa kịp chiêm ngưỡng kỹ lưỡng dinh thự lộng lẫy như cung điện này, hắn phát hiện Lý Quang Tông đã biến mất ở góc lầu hai.Hắn vội bước lên cầu thang đuổi theo, thì "bốp!" Một tiếng vang giòn.Khi Cảnh Chiêu vừa lên tới, cảnh tượng trước mắt khiến hắn khó tin. Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, mặc áo ngủ nữ bằng vải mỏng, lại vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Lý Quang Tông...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz