Sáng sớm, một chiếc xe buýt được trang trí dễ thương đã dừng lại trước căn biệt thự A09 khu Cự Hồ Ngọc Uyển.Cô giáo Tào của trường mẫu giáo thú cưng đến đón Khâu Tử Kiệt.Cô Tào có gương mặt bầu bĩnh như búp bê, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo thun đồng phục và quần jean xanh, khi cười lên đặc biệt thân thiện."Tiểu Hus, chúng ta chuẩn bị đến trường học rồi, chào tạm biệt ba đi nào~" Cô Tào vuốt đầu Khâu Tử Kiệt, thay cậu vẫy tay với Phó Dự.Khâu Tử Kiệt rất bình tĩnh, không kêu cũng không chào tạm biệt.Bởi vì nhanh thôi, họ sẽ gặp lại nhau.Cô Tào nắm lấy dây dắt, nói với Phó Dự: "Anh Phó, hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Hus đến lớp, có thể sẽ xuất hiện một số triệu chứng lo âu chia ly như buồn bã, bỏ ăn, không chịu chơi với các bạn khác. Nếu có những biểu hiện đó, chúng tôi sẽ lập tức liên lạc với anh. Nhưng anh cũng đừng lo, tôi sẽ kiên nhẫn an ủi và giúp bé dần dần... A—"Chưa nói hết, Khâu Tử Kiệt đã tung bốn chân chạy đi, lôi theo cô Tào bé nhỏ: "Ha, ha ha... thì ra bé mong được đi học đến vậy..."Xấu hổ ghê, lo âu chia ly cái gì chứ???Phó Dự đứng ở cửa nhìn bọn họ đi khuất, ngay cả một chữ cũng chưa kịp nói.Xe đưa đón nhanh chóng khởi hành. Qua cửa kính trong veo, là một cái đầu đẹp chuẩn giống thuần Husky, đang nhìn chằm chằm Phó Dự đứng ở cửa. Phó Dự cũng đang dõi theo cậu.Ánh mắt giao nhau, lửa bắn tung toé.Là tia lửa của một trận tranh đấu ngầm.Chờ xe đã đi xa, Phó Dự mới quay vào nhà, thu dọn đống đồ chơi Khâu Tử Kiệt bày bừa, nhặt lên một con thú nhồi bông bị xé rách lưng, bông trắng trồi ra ngoài. Hắn giữ nguyên tư thế cúi người, một tay chống lên đầu gối, nhớ lại lời cô giáo vừa nói về vấn đề lo âu chia ly.Con chó này có thể ăn hết hai bát to, gặm đồ chơi cả ngày không chán, chạy trong sân như lửa cháy sau mông.Lo âu?Chỉ sợ người lo chỉ có Trương Sĩ Diệu mà thôi.Phó Dự khẽ cười lạnh, trong mắt là vùng tối quen thuộc.7 giờ 10 phút.Phó Dự thay đồ thể thao ra ngoài chạy bộ buổi sáng.Cái tên 'Cự Hồ' trong Cự Hồ Ngọc Uyển là vì khu này gần hồ nước và có không gian xanh tự nhiên.Hơn nữa đây là khu biệt thự, người ngoài phải đăng ký mới được vào, người khả nghi sẽ bị bảo vệ chặn ngoài cổng, nên trong này rất vắng người, chỉ đến sau bữa tối mới hơi đông lên một chút, nhưng vẫn yên tĩnh hơn hẳn mấy công viên ở quanh vùng.Trên cành thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót trong trẻo, nắng sớm xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất loang lổ. Bóng dáng cao ráo lướt qua vùng tối, mồ hôi làm áo thể thao ướt đẫm.Chạy được một đoạn, Phó Dự bắt đầu đi bộ.Từ một hướng nào đó truyền đến tiếng mèo kêu yếu ớt.Hắn bước về phía âm thanh phát ra.Dưới bóng cây, trên băng ghế có một cái hộp giấy màu nâu, tiếng kêu phát ra từ đó. Bên trong là một con mèo con toàn thân trắng muốt, dưới bụng lót một miếng tã nhưng đã bẩn, chắc nó đã ở đây một mình cả đêm.Phó Dự khẽ gãi đầu mèo con, nó ngẩng mặt lên đầy khó nhọc."Xuỳ... xuỳ..." Mèo con hắt hơi, chắc bị cảm lạnh rồi."Là mèo con thật rồi mẹ ơi, con đã nói con nghe thấy tiếng mèo kêu mà!" Một cô bé thắt bím kéo tay mẹ chạy tới, vừa đến gần liền ôm mèo con lên, mắt sáng rỡ: "Mẹ ơi xem này, dễ thương quá!""Dễ thương thật, nhưng sao nó lại ở đây?" Mẹ cô bé liếc nhìn Phó Dự.Cô bé chừng bảy tám tuổi cũng nhìn hắn, hỏi thẳng: "Chú ơi, là mèo của chú sao? Mèo con nhỏ như vậy sao chú lại đem ra ngoài? Chú dùng hộp giấy là định vứt bỏ nó ạ?"Mẹ cô bé vội kéo tay con: "Con nít không được nói bậy."Phó Dự nói: "Là bị vứt bỏ thật, nhưng không phải mèo của chú."Cô bé lập tức quay sang năn nỉ mẹ, hai mắt lấp lánh: "Mẹ, con nuôi nó được không? Con muốn nuôi nó!"Mẹ: "Tất nhiên là được, con thích thì chúng ta sẽ nuôi.""Nếu con là đứa nhỏ phá phách thì chú khuyên con đừng nuôi, hai hôm nữa lại chơi chết nó." Phó Dự mở miệng."Con không phải mà!" Cô bé tức giận."Thật không?" Giọng Phó Dự đầy nghi ngờ."Con thật sự không phải đứa nhỏ phá phách!"Mẹ cô bé bật cười: "Anh yên tâm, nhà tôi còn có một bé mèo Anh lông ngắn, nuôi gần mười năm rồi, rất có kinh nghiệm.""Nó bị cảm, cần phải mang đi khám." Nói xong, Phó Dự lại tiếp tục chạy bộ.Sau lưng còn vang vọng đoạn đối thoại của hai mẹ con.Cô bé: "Chú kia xấu tính quá, còn nói con là đứa nhỏ phá phách!"Mẹ: "Nhưng chú ấy nói cũng không sai. Với lại là chú ấy thấy mèo trước, nếu con không biết chăm, sao chú phải nhường cho con?"...Về đến nhà cũng tầm 8 giờ như mọi khi, Phó Dự lên lầu tắm, tắm xong chỉ quấn khăn tắm vào phòng thay đồ lấy quần áo, rồi nhanh gọn tháo khăn ra. Cơ thể đàn ông nhà họ Phó cường tráng, chiều cao tối thiểu một mét chín phản chiếu trong tấm gương toàn thân.Hắn mở một ngăn tủ lấy....Đồ lót đâu hết rồi???Ngăn đựng đồ lót trống không, còn sạch hơn cả mặt hắn.Phó Dự giật giật mí mắt, quay vào phòng ngủ lấy điện thoại kiểm tra camera.Vào lúc một giờ sáng, một con Husky nghênh ngang bước vào phòng thay đồ, quen thuộc vỗ vào nút mở tủ quần áo tự động của hắn, hết lượt này tới lượt khác, mỗi lần tha một cái, có khi một lần tha bốn, năm cái, cứ thế trộm hết toàn bộ quần lót của hắn.Trộm hết... toàn bộ!Sắc mặt Phó Dự đen như đáy nồi.Hắn lập tức quấn lại khăn tắm, đi xuống tầng dưới tìm. Trong ổ chó ngoài mấy cục bông thì chẳng còn gì khác, trong ghế sofa không có, dưới bàn trà không có, trong tủ giày cũng không có... Một người đàn ông tài sản hàng trăm triệu như hắn cũng không thể ngờ được có ngày mình lại không có quần lót để mặc, thảm hại đến mức treo lủng lẳng* đi lòng vòng trong nhà lục tung mọi nơi.
*Tưởng tượng time~~ chỉ được giữ dính vào vật khác ở một điểm, còn toàn khối được buông xuống và có thể đung đưa dễ dàng trong khoảng không.Quan trọng là.... tìm không ra."Tao thật sự...." Phó Dự nghiến răng nghiến lợi, "Đã coi thường mày rồi."Lúc này, Khâu Tử Kiệt đã ăn xong bữa ăn nhẹ do trường chuẩn bị, ngồi yên lặng quan sát đám chó khác đang chạy điên loạn.Cô Tào dắt một con Husky khác đến, xoa xoa đầu Khâu Tử Kiệt nói: "Tiểu Hus, cô biết ngày đầu tiên nên con chưa quen lắm, nhưng ở trường có rất nhiều bạn nhỏ, còn có bạn cùng giống với con nữa. Con nhìn xem, đây là Peter, con có thể thử chơi với bạn trước.""Chào," Peter rất năng động, bắt đầu chạy vòng quanh Khâu Tử Kiệt, "Sao cậu không chơi với tụi tui?"Khâu Tử Kiệt nói: "Tôi đang tính thời gian."Peter nghiêng đầu: "Tính thời gian gì?"Khâu Tử Kiệt: "Thời gian về nhà."Peter: "Bây giờ vẫn chưa tan học đâu, không thể về nhà.""A, tui biết rồi!" Peter nhảy cẫng lên, vừa mừng vừa ngạc nhiên: "Cậu biết phép thuật! Cậu có thể sai khiến con người, làm họ quay như chong chóng, giống như thế này."Peter bắt đầu chạy vòng vòng đuổi theo cái đuôi của mình.Khâu Tử Kiệt trầm mặc nhìn trời, nhớ lại tối qua.Cậu đã giấu toàn bộ quần lót của Phó Dự ở một nơi bí mật, vì cậu hiểu rõ thói quen sinh hoạt của hắn, rất thích sạch sẽ, không chỉ tắm rửa vào buổi tối, mà sau khi chạy bộ buổi sáng cũng sẽ tắm một lần, thay toàn bộ quần áo, bao gồm cả quần lót.Nên cậu đã cược rằng, Phó Dự sẽ không nhặt lại quần lót đã mặc để mặc lại.Vậy thì hắn chỉ còn ba lựa chọn.Thứ nhất: Gọi người mang đến, hoặc tự đi mua.Thứ hai: Dứt khoát không mặc quần lót, chỉ mặc đồ thường ra ngoài đi làm.Thứ ba: Đón cậu về nhà, để cậu tìm quần lót cho hắn.Còn việc có đón cậu về hay không thì phụ thuộc vào việc Phó Dự có coi trọng thể diện không. Nếu hắn sĩ diện, chắc chắn sẽ không chịu gọi người đến đưa hay tự mình mặc đồ hiệu cao cấp đi đến cửa hàng chọn quần lót vào sáng sớm. Mà phương án thứ hai, chắc đa số mọi người đều không thích."Cô Tào, cô Tào." Hiệu trưởng từ sân huấn luyện chạy tới, gọi cô Tào, "Cô Tào, phụ huynh của Tiểu Hus vừa gọi, bảo chúng ta đưa Tiểu Hus về nhà."Cô Tào kinh ngạc: "Đột ngột vậy sao?"Hiệu trưởng: "Anh Phó nói ở nhà có chuyện, không tiện để Tiểu Hus ở ngoài.""Vậy được rồi." Cô Tào quay lại gọi Khâu Tử Kiệt: "Tiểu...."Hus đâu rồi???Phía xa chỉ còn lại mỗi Peter đang xoay vòng vòng, làm gì còn thấy bóng dáng Khâu Tử Kiệt.Lúc này đã vào giờ học, cô Tào không thể rời khỏi lớp, đành đưa Khâu Tử Kiệt ra xe đưa đón, dặn dò tài xế nhất định phải đưa đến tận nơi, tài xế liên tục gật đầu đồng ý.Trước căn biệt thự A09 khu Cự Hồ Ngọc Uyển, xe vừa mở cửa, Khâu Tử Kiệt đã nhảy phốc xuống, chẳng cần tài xế dắt, cổng sắt ngoài sân mở toang, cậu tiến vào sân, đón gió sớm quay về cửa chính.Tài xế vốn định đến bấm chuông hộ, mới đi được vài bước thì đã thấy cửa nhà mở rồi.Con Husky lắc cái mông trắng đi vào."Được rồi, đã đưa về an toàn." Tài xế lên xe, đạp ga rời đi, còn ngân nga một bài hát, liếc nhìn kính chiếu hậu, xa xa thấy con Husky vừa vào cửa lại đi ra, phía sau còn có chủ nhà.Nhưng sao... không mặc quần áo vậy ta...Chậc chậc chậc.Tuy Phó Dự không mặc quần áo, nhưng vẫn quấn một cái khăn tắm, chỉ là mỗi bước hắn đi trong sân, sắc mặt lại đen thêm một tầng: "Tao có chết cũng không ngờ được, quần của tao không phải bị mày giấu, mà là bị chôn."Khâu Tử Kiệt bước trên bãi cỏ, vòng qua vườn hoa, đi đến chỗ trồng cây phía đông trong sân."Ha..." Phó Dự cười lạnh.Nơi này bị cây cối che khuất, lại nằm ở góc khuất, hoàn toàn không nằm trong phạm vi tìm kiếm của Phó Dự, nhưng nếu lại gần thì sẽ thấy dấu hiệu từng bị đào và lấp lại, thậm chí còn có dấu chân chó mờ mờ trên đất."Mày chôn xong, còn đạp mấy cái?" Phó Dự hỏi."Đương nhiên." Khâu Tử Kiệt đáp.Đã chôn thì phải chôn cho chắc.Phó Dự giận dữ: "Đào lên!"Khâu Tử Kiệt dùng hai chân đào, xột xoạt xột xoạt...Với giống Husky mà nói, đào hố quả là sở trường. Đừng nói là chôn vài cái quần lót, muốn đào hố chôn cả Phó Dự cũng không thành vấn đề.Chỉ vài phút, Khâu Tử Kiệt đã đào ra một cái hố to, một đống quần lót nằm yên ổn dưới đáy hố.Phó Dự dùng hai ngón tay nhón lấy một cái, ánh mắt nheo lại phát ra tín hiệu nguy hiểm, tay còn lại túm lấy vòng cổ của Khâu Tử Kiệt, giọng u ám: "Toàn bộ đều dính bùn đất, mày nghĩ tao còn mặc được sao? Hay là sau này để mày mặc luôn đi?""Gấp gì chứ." Khâu Tử Kiệt lùi lại, lắc đầu thoát khỏi tay hắn, vòng qua bồn hoa chạy về phía cửa chính.Cậu dừng ở lối vào, quay đầu lại.Kỳ lạ là, Phó Dự lại hiểu được ánh mắt đó, là bảo hắn đi theo.Vào đến phòng khách.Khâu Tử Kiệt chạy về phía phòng bếp.Thái dương Phó Dự bắt đầu giật giật.Khâu Tử Kiệt đưa chân đặt lên tủ khử trùng trong bếp.Từng thấy chó biết giấu đồ rồi, nhưng chưa từng thấy con nào giấu giỏi đến vậy. Phó Dự đi đến tủ khử trùng, kéo ngăn tủ ra, bên trong xếp gọn gàng bát đĩa, nhưng trong một hàng đĩa, giữ khe hở hơi lớn hơn một chút. Nhìn kỹ vào trong, chẳng phải đang kẹp một cái quần lót hay sao."......"Phó Dự lấy nó ra, nắm trong tay, nắm chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc, hắn nhìn đôi mắt xanh đầy chân thành của đối phương, tra hỏi từ tận linh hồn: "Quần thì có rồi, nhưng cái tủ khử trùng này tao còn dùng được nữa không?""Dùng hay không tùy anh." Nói xong, Khâu Tử Kiệt bỏ chạy.Phó Dự hít sâu một hơi, trước tiên mặc quần lót vào, kẻo lại không cánh mà bay.Sau đó mới đi dạy dỗ Khâu Tử Kiệt."Chạy được khỏi cửa, nhưng chạy không thoát cái nhà này đâu." Câu nói lạnh như băng từ phòng khách truyền ra sân.Khâu Tử Kiệt cũng không sợ, thậm chí cậu còn đứng giữa bãi cỏ đợi Phó Dự. Thấy hắn không nhanh không chậm bước ra, cậu mới chạy về góc sân phía nam, chui vào đó, giả vờ sợ hãi tru lên thảm thiết như thể vừa uống một cân thuốc trừ sâu."Auuu auuu auuuu——""Auuu auuu auuu auuu auuu... auuu, uuuu——"Tiếng tru thảm thiết làm rối loạn suy nghĩ của Phó Dự, khiến hắn không chú ý dưới chân.Bộp! Một chân giẫm trúng hố.Nước bắn tung toé.Phó Dự cúi đầu nhìn.Một cái hố.Từ đâu ra?Chó đào.Bẫy."Giỏi lắm, mày đúng là một con chó không tầm thường." Nói hắn nghiến răng nghiến lợi thì không hẳn, nhưng hắn thật sự thấm thía được sự xảo quyệt hiểm ác của con Husky trước mắt: "Đi theo Trương Sĩ Diệu đúng là quá đáng tiếc, mày quả nhiên nên theo tao mới đúng."Khâu Tử Kiệt ngừng tru, đây là đang tự khen bản thân hắn xảo quyệt à, còn tỏ ra tự hào?Trong lòng bắt đầu đếm ngược: 3, 2, 1....Phó Dự xoay người rời đi.Vì ưa sạch sẽ, người đàn ông này chắc chắn sẽ quay về dọn sạch bản thân trước, chuyện dạy dỗ cậu sẽ bị tạm hoãn lại.Và, Khâu Tử Kiệt còn một chiêu nữa.Khi Phó Dự lần nữa bước ra khỏi phòng tắm, điện thoại đặt trên bàn liền nhận được một tin nhắn.[Đồ chết tiệt Phó Dự, ông đây là Trương Sĩ Diệu, thằng chó nhà mày, có phải mày trộm chó của tao không! Trả chó của tao đây, nếu mày không trả, ông đây sẽ đánh mày nát nhừ!]Phó Dự nhìn tin nhắn, mặt không biểu cảm, trong lòng cũng không chút gợn chút sóng. Nếu định trả chó thì đã trả từ lâu rồi, sao có thể đợi đến tận bây giờ?Bây giờ trả ấy hả? Nực cười.Chỉ là, tin nhắn này có điểm kỳ lạ, là tin nhắn ẩn danh, đi đòi chó của mình mà còn phải giấu tên?Sự nghi ngờ này là một sơ hở mà Khâu Tử Kiệt nhất thời chưa thể lấp đầy, bởi tin nhắn đó là do cậu lên lịch gửi qua máy tính, không phải từ Trương Sĩ Diệu thật. Giọng điệu cũng là cậu phỏng đoán mối thù sâu sắc giữa hai người mà bắt chước viết ra.Nhưng dù Phó Dự có tin hay không thì nội dung vẫn gợi nhắc hắn, con Husky này là thú cưng của Trương Sĩ Diệu, cậu ta nhất định vẫn đang tìm nó. Mà một khi bị đưa đến trường mẫu giáo, một môi trường đông người, tai mắt đầy rẫy, không chừng hôm nào đó Trương Sĩ Diệu nghe được tin tức sẽ lập tức xông vào trường bắt Husky đi mất.Vì vậy, trước là vụ giấu quần lót, sau là tin nhắn cảnh báo, hai chuyện gộp lại, có nên tiếp tục gửi Husky đến trường nữa không, Phó Dự cần phải cân nhắc kỹ càng.Phó Dự mặc đồ chỉnh tề xuống lầu.Khâu Tử Kiệt cũng đã quay vào nhà, chủ động đi vào nhà vệ sinh rửa chân, rồi tự mình tha khăn ra, ném lên đất, dậm dậm mấy cái để lau khô chân.Phó Dự nhướng mày, có lúc nhìn con Husky này cứ như một con chó ngốc, nhưng lại có lúc cảm thấy nó khá là thông minh.Ví như chuyện đào hố giấu quần lót, đầu óc bình thường làm sao nghĩ ra được?"Lại đây." Phó Dự gọi."Auuu auuu..." Khâu Tử Kiệt không lại gần, tru vài tiếng vô nghĩa rồi tự mình đi uống nước.Phó Dự hỏi: "Mày muốn đi mẫu giáo nữa không?"Khâu Tử Kiệt hoàn toàn có thể trả lời thẳng thắn, thậm chí còn có thể diễn đạt lại rõ ràng rành mạch tất cả những gì Phó Dự từng phân phó cho Triệu Khang và Bành Vĩ, bảo họ đi làm.Nhưng cậu không muốn làm vậy.Cậu không tin Phó Dự.Dù là người biến thành chó, hay chó biến thành người, đều quá kỳ lạ và hoang đường, đối phương chưa chắc đã tin. Dù có tin, làm sao đảm bảo Phó Dự sẽ không lợi dụng điều đó để khiến cậu làm việc gì? Người trong thương trường vốn rất xảo quyệt. So với việc trông cậy vào người khác, cậu thà dựa vào chính mình.Cảm giác bị người khác khống chế, Khâu Tử Kiệt đã chịu đủ rồi.Lúc này hiệu trưởng gọi đến, Phó Dự bắt máy, Khâu Tử Kiệt vừa chơi bên cạnh, vừa dựng tai lên nghe lén."Xin lỗi, tạm thời tôi không cho nó đi học nữa, không liên quan đến trường, đứa nhỏ này không rời tôi được, đúng vậy, rất quấn người." Phó Dự đút một tay vào túi quần, đồng hồ đeo tay sáng bóng chói mắt, dáng vẻ như một tinh anh đang bàn chuyện hợp đồng, nhưng những lời nói ra lại không câu nào là thật."À, đúng vậy, nó vừa về đến nhà là mắng tôi một trận, cứ ầm ĩ không chịu đến trường, thật sự không có cách nào với nó.""Không sao không sao," Hiệu trưởng rất thấu hiểu, lập tức tưởng tượng ra cảnh một chú Husky tủi thân tru lên với chủ nhân, "Bé con không quen là chuyện bình thường, hơn nữa bé đúng là không chịu chơi với các bạn, tính cách hơi cô lập, giáo viên khuyên mãi cũng không nhúc nhích, nhưng chó cưng vẫn cần giao tiếp một chút, đợi khi nào anh Phó có thời gian rảnh, có thể cùng bé đến trường mấy hôm, chúng ta thử lại lần nữa xem sao.""Được, cảm ơn.""Không có gì."Cuộc gọi kết thúc, Khâu Tử Kiệt cũng đã hiểu thế nào là miệng đàn ông toàn lời dối trá.Chính là loại người như Phó Dự.Còn cùng đến trường? Khâu Tử Kiệt không dám tưởng tượng, chỉ cần tiếp theo Phó Dự không đánh cậu một trận là đã may mắn lắm rồi."Bây giờ tao nên trừng phạt mày thế nào đây?"Khâu Tử Kiệt đang ngậm một món đồ chơi, rung đùi đắc ý, đột nhiên bóng tối phủ xuống đỉnh đầu, không cần đoán cũng biết là Phó Dự. Cậu vội dùng móng cào đất, như một quả tên lửa lao thẳng về phía phòng ăn để kéo giãn khoảng cách với tên đàn ông nham hiểm đó, đến khi vào vùng an toàn mới quay đầu lại. Kết quả, Phó Dự chẳng những không đuổi theo, mà còn bỏ đi, chiếc xe địa hình rống lên rồi lao ra khỏi cổng.Khâu Tử Kiệt nghi hoặc, nhưng cậu dám chắc, Phó Dự sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế.Lúc cậu còn đang lưỡng lự, nghĩ có nên tranh thủ lúc nhà không có ai để lên thư phòng luyện chữ hay không, thì Phó Dự đã quay lại.Khâu Tử Kiệt đi một vòng quanh chiếc xe địa hình, thấy Phó Dự mở cốp xe, lấy ra một chiếc xe nhỏ chỉ cao tới đầu gối. Nếu để người ngồi vào thì cùng lắm chỉ chứa được hai bé mầm non. Sau đó hắn lại lấy thêm bánh xe và một bộ dây dắt đeo lưng để lắp vào chiếc xe nhỏ....Dành cho ai thì khỏi cần nói cũng biết.Phó Dự cũng không ngại nói thẳng với Khâu Tử Kiệt: "Thấy không? Cái này chuẩn bị riêng cho mày đấy. Bãi cỏ không hợp để kéo ván trượt tuyết, nhưng kéo xe thì vẫn được."Khâu Tử Kiệt: "........""Chút nữa tao sẽ cột dây vào cho mày, cứ thoải mái chạy trong sân, không ai cản đâu."Phó Dự chất đống linh kiện ra giữa sân, xắn tay áo lên, theo hướng dẫn lắp vào bốn bánh xe, cố định những bộ phận còn lại. Sau đó, hắn lại lấy ra một cây gậy trúc.Lại là cái gì nữa đây?Khâu Tử Kiệt tròn mắt nhìn hắn buộc chắc cây gậy trúc dài vào thân xe, cuối cùng lấy ra một chiếc đùi vịt to tướng."Muốn ăn không?" Phó Dự giơ cái đùi vịt lắc qua lắc lại trước mặt cậu.Đôi mắt xanh lam dõi theo cái đùi vịt, hết nhìn trái lại nhìn phải.Nói thật, Khâu Tử Kiệt không thực sự muốn ăn, nhưng cái miệng thì cứ chảy nước miếng không ngừng."Tốt lắm." Phó Dự nói."Tôi biết anh muốn làm gì rồi." Khâu Tử Kiệt cố gắng lùi ra xa cái đùi vịt, bốn chân chạy mỗi hướng một kiểu, nhưng chạy được vài bước lại ngoái đầu nhìn, càng nhìn, nước dãi càng nhiều.Phó Dự hừ cười một tiếng.Hắn móc từ túi ra một sợi dây nhỏ, một đầu buộc vào xương đùi vịt, đầu kia buộc vào một đầu gậy trúc.Dụng cụ trừng phạt đã chuẩn bị xong.Người đàn ông lười biếng dựa vào cửa xe, khoanh tay nói: "Mày muốn tự tới, hay là để tao bắt mày tới?"Tự nguyện qua đó? Không đời nào. Khâu Tử Kiệt vội chạy về phòng, trượt chân một cái chui vào phòng tắm, đầu đẩy cánh cửa khép lại, sau đó đứng thẳng, lấy móng cào lấy cào để vào tay nắm cửa, "cạch" một tiếng, thật sự đã khóa được cửa.Tuy trốn không giải quyết được vấn đề tận gốc, nhưng có thể kéo dài được lúc nào thì hay lúc ấy.Tiếng bước chân của người đàn ông truyền đến, chậm rãi, ung dung như đang dạo chơi trong sân, còn gõ lên cửa vài cái: "Tiểu Hus, tránh xa ra một chút, tao sắp đạp cửa rồi."Khâu Tử Kiệt: "........"Bị người này gọi là Tiểu Hus khiến cậu nổi hết cả da gà.Lời vừa dứt, rầm! Một tiếng vang lớn nện thẳng lên cánh cửa."Auuu——!"Khâu Tử Kiệt tru lên một tiếng, dán người vào bức tường phía sau.Rầm! Rầm! Rầm!Đùng!!!Ổ khóa trên cửa bị lực mạnh làm lệch đi, cánh cửa bật mở đập vào tường.Điên rồi hả?!!Khâu Tử Kiệt trợn tròn mắt, dù biết Phó Dự không dễ đối phó, nhưng cũng không ngờ hắn lại dùng bạo lực như vậy ngay trong nhà mình.Người đàn ông đá văng cửa bước vào, từ tốn hạ chân xuống, đi tới trước mặt Khâu Tử Kiệt, cúi người xuống, đưa tay vuốt đầu cậu, từ đỉnh đầu vuốt đến lưng, ánh mắt híp lại lộ vẻ tà ác: "Thật ngại quá Tiểu Hus của tao, tao lười tìm chìa khóa, không làm mày sợ đấy chứ?""Sợ cái đầu anh á!"Tim Khâu Tử Kiệt vẫn còn run rẩy.Chớp mắt, Phó Dự đã vác cậu ra khỏi phòng tắm.Dù sao cũng là trứng chọi với đá, Khâu Tử Kiệt bị đeo bộ dây dắt vào, cái đùi vịt treo ở đầu gậy trúc lủng lẳng ngay trước mặt: "........""Được rồi, đi ăn đùi vịt của mày đi." Phó Dự vỗ lên đầu chó của cậu.Nhìn cái đùi vịt, Khâu Tử Kiệt đầy khinh thường.Cậu có định lực, còn là loại rất mạnh.Ba phút sau, cậu chạy vòng quanh sân đuổi theo cái đùi vịt.Bát nước, bát thức ăn đều chuẩn bị sẵn cho cậu, mệt thì có thể dừng lại ăn uống, nhưng mấu chốt là không sao ăn được cái đùi vịt! Mà trong lúc chạy, cậu lại cảm nhận được một loại khoái cảm chưa từng có, giống như nhai một thanh kẹo cao su, nhai mãi nhai mãi, hoàn toàn không thể dừng lại được.Khoảnh khắc đó, Khâu Tử Kiệt cảm nhận sâu sắc sự đáng ghét của Phó Dự, cùng với sức mạnh kéo xe tuyết ẩn sâu trong linh hồn Husky.*****Nhà chính nhà họ Phó.Tống Tinh Kỳ cùng Phó Sâm dùng xong bữa sáng, vui vẻ tiễn hắn ra xe. Ban đầu cậu không định đi cùng, nhưng Phó Sâm lại mở cửa xe cho cậu: "Lên xe."Hả???Cậu nghiêng đầu, tai giật giật, khó hiểu.Phó Sâm còn muốn cho cậu đến công ty? Không sợ cậu lại gây phiền phức nữa sao?"Tinh Kỳ," Phó Sâm nói, "Có anh ở đây, sẽ không để em bị bắt nạt đâu."