ZingTruyen.Xyz

Dm Abo Dac Nong Tin Tuc To Moc Tam Quan

Sau khi bảo lãnh cho Hạ Lăng, Du Chiêu liền báo lại tình huống cho Hạ Đào. Hạ Đào là khách hàng của cậu, mà Hạ Lăng thì không, Du Chiêu tự nhiên không cần giúp Hạ Lăng che dấu, không e dè mà nói cho Hạ Đào: "Lúc đó tôi thấy rõ ràng trên người Hạ Lăng có vết thương. Nếu nói là chơi gái bị bắt, không có khả năng sẽ bị như vậy?"

Hạ Đào nghe xong cũng rất kinh ngạc: "Bị thương? Có nghiêm trọng không?"

"Thoạt nhìn không quá nghiêm trọng, nhưng mặt mũi sưng vù." Du Chiêu có chút lo lắng, "Cậu cũng không biết sao?"

"Tôi không biết." Hạ Đào mơ hồ có chút sầu lo, "Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết. Có thể giúp tôi trông chừng anh ấy không?"

"Ừm..." Du Chiêu lộ vẻ khó khăn, nhưng với khách hàng không thể nói "Không", liền uyển chuyển nói, "Trông chừng cậu ta là đương nhiên. Nhưng tôi và cậu ta không tính là quen biết, chỉ sợ không thích hợp."

"Như vậy đi..." Hạ Đào cũng rõ ràng, "Thuê vệ sĩ âm thầm bảo vệ anh ấy, chi phí không cần phải lo lắng."

"Không thành vấn đề." Du Chiêu gật đầu.

Giúp người là niềm vui, giúp người lại còn có tiền, vậy càng là niềm vui nhân đôi.

Trước kia Du Chiêu làm dịch vụ an ninh, rất dễ dàng tìm được vệ sĩ. Vệ sĩ đến ở cách vách nhà Hạ Lăng, âm thầm bảo vệ y. Ngày đầu tiên vô sự, ngày thứ hai vệ sĩ liền gọi điện cho Du Chiêu, nói có một người khả nghi tới tìm Hạ Lăng, giữa hai người dường như có tranh chấp.

Du Chiêu lập tức lái xe tới nơi ở của Hạ Lăng. Trên đường đi vệ sĩ gửi cho Du Chiêu vài bức ảnh của người khả nghi kia. Du Chiêu mở điện thoại, vừa nhìn liền kinh ngạc tới mức tròng mắt cũng muốn rơi xuống... Đối tượng khả nghi chính là Cao Bá Hoa!

Du Chiêu vừa tới dưới lầu lại được vệ sĩ báo cáo tình hình: "Không sao rồi, người kia đã rời đi. Tôi gõ cửa nhà Hạ Lăng, y rất bình thường."

Du Chiêu lại nói: "Hạ Lăng không nghi ngờ gì anh chứ?"

"Không có." Vệ sĩ đáp, "Tôi giả vờ muốn tán tỉnh y. Dường như y đã quen với việc này, không hề nghi ngờ."

"...Tốt." Du Chiêu đỗ xe trước chung cư, không biết nên đi hay tới thăm Hạ Lăng một chút.

Lúc cậu đang do dự thì thấy Cao Bá Hoa vẻ mặt giận dữ từ trên lầu đi xuống.

Cao Bá Hoa nhìn thấy Du Chiêu liền thu lại vẻ giận dữ, nhoẻn miệng cười. Du Chiêu không hề cảm thấy vì gặp mình mà Cao Bá Hoa mới hết giận. Chỉ là dù gã tức nổ đầu nhưng gặp người quen liền phải thay bằng khuôn mặt giả dối tươi cười thôi.

Du Chiêu cũng theo thói quen mà cười xã giao đáp lại.

Cao Bá Hoa bắt tay Du Chiêu: "Chào chị dâu!"

Du Chiêu đánh tay hắn, nói: "Không được nói bừa."

"Anh chính là chị dâu của tôi mà!" Cao Bá Hoa thân thiết nói.

Du Chiêu lại nói: "Vậy cũng thật lạ. Vì sao khi có mặt Khuất Kinh và người khác anh chưa bao giờ gọi tôi là chị dâu?"

"Sao tôi không muốn chứ? Nhưng Khuất Kinh không chịu nhận tôi là em trai, sao tôi dám gọi anh là chị dâu?" Cao Bá Hoa thở dài, "Tôi cũng rất thất vọng! Tôi rất mong anh có thể giúp đỡ một chút, để anh ấy chấp nhận người em này, cũng khuyên anh ấy đi gặp ba một chút."

Du Chiêu bất đắc dĩ nói: "Đây là việc của hai người, e là tôi không giúp được."

"Tôi cũng biết là rất khó. Mà... Mà tình huống bây giờ càng ngày càng gấp..." Cao Bá Hoa nghẹn ngào, "Ba tôi không còn nhiều thời gian. Tiếc nuối duy nhất của ông chính là việc này... Nếu như không được, ông ấy chết không nhắm mắt, mà tôi cũng không cam lòng!"

"Không còn nhiều thời gian?" Du Chiêu kinh ngạc, "Anh nói gì? Không phải là..."

"Là thật, tôi không nói dối." Cao Bá Hoa nói, "Ba tôi hiện giờ đang ở viện dưỡng lão. Một giây ông cũng không quên được anh ấy. Chúng tôi đều hy vọng anh ấy có thể trở về. Anh ấy không nhận người thân cũng được, ít nhất cũng phải tới nhìn ba một lần!"

Du Chiêu cảm thấy bất ngờ: "Khuất Kinh biết tình trạng sức khỏe chủ tịch Cao hiện giờ sao?"

"Biết. Tôi đã khuyên anh ấy nhưng anh ấy không chịu để ý tới, ngay cả liếc mắt nhìn ông một lần cũng không chịu!" Trong giọng nói của Cao Bá Hoa tựa hồ có chút oán giận, "Thực sự là..." Cao Bá Hoa muốn nói "vô tình", nhưng nghĩ lại, tùy tiện nói xấu chồng trước mặt vợ thật không tiện, miễn cưỡng nghẹn xuống.

Du Chiêu biết Cao Bá Hoa muốn nói gì, chỉ đáp: "Tôi cảm thấy chắc là có hiểu lầm! Khuất Kinh là người rộng lượng, khuyên bảo vài lần sẽ tốt thôi."

"Vậy anh có thể khuyên anh ấy nhiều một chút không!"

Du Chiêu không nghĩ tới trách nhiệm này sẽ rơi vào đầu mình, vội vã chuyển đề tài, hỏi: "Khuất Kinh có từng nói tại sao không muốn gặp chủ tịch Cao không?"

"Anh ấy nói mình là con trai nhà họ Khuất, không có quan hệ với nhà họ Cao." Cao Bá Hoa trả lời, "Tôi nghĩ anh ấy vẫn ghi hận ba năm đó đưa anh ấy tới cô nhi viện. Nhưng đây cũng là vạn bất đắc dĩ. Anh giúp tôi nói tốt vài câu với anh ấy nhé. Lúc đó ba tôi thân làm con, chưa kết hôn đã mang thai, truyền ra ngoài không êm tai liền bị người nhà bức ép xử lý. Trong lòng ông ấy cũng không muốn!"

Cao Bá Hoa liên miên nói chuyện năm đó. Thời thiếu niên, chủ tịch Cao bước vào kì phản nghịch, mười tám tuổi đã làm ba. Nhà họ Cao sợ ảnh hưởng tới hôn sự của ông sau này, miễn cưỡng chia rẽ ba con bọn họ, đưa Khuất Kinh vào cô nhi viện. Qua vài năm chủ tịch Cao liền lập gia đình. Tuy rằng cùng alpha kia sinh được Cao Bá Hoa nhưng vẫn luôn không vui. Ông vẫn luôn nhớ Khuất Kinh, thật vất vả mới tìm được thì Khuất Kinh lại không chịu nhận. Trong lòng ông vô cùng tuyệt vọng, chỉ hy vọng được gặp Khuất Kinh lần cuối. Nhưng Khuất Kinh tâm địa sắt đá, một cái liếc mắt cũng không chịu cho.

Du Chiêu nghe Cao Bá Hoa mang theo oán giận kể lại, trong lòng vừa bất mãn với ba con nhà họ Cao, lại khổ sở thay Khuất Kinh. Du Chiêu không để ý tới chuyện năm đó, chỉ nghĩ: Nếu Khuất Kinh không thích nhà họ Cao, vậy bọn họ không nên quấy rầy anh ấy. Khuất Kinh làm đúng, bọn họ không có quyền oán giận anh ấy.

Cao Bá Hoa nhìn Du Chiêu không hề bị lay động, thầm nghĩ: Cái tên Du Chiêu này thật lãnh tâm, cho dù mình khóc chết trước mặt e là cũng không thèm nhíu mày một cái... Nói đi nói lại đúng là con trai Du Hải, tính cách này đúng là không lẫn đi đâu được.

Cao Bá Hoa đánh người không nhúc nhích, liền đổi chủ ý, nói: "Thật ra anh cũng như vậy, từ nhỏ đã đáng thương. Tôi biết Đoạn Khách Nghi không dễ đối phó, Du Ung kia tính tình cũng khiến người ta không ưa nổi!"

Cao Bá Hoa vừa giả bộ đáng thương nay lại lộ ra vẻ giảo hoạt, ngôn ngữ công kích nói: "Anh và Du Ung đều là con trai của Du Hải, làm sao gã có thể thừa kế tất cả? Chỉ vì gã là alpha? Thật không đáng. Tuy cũng là alpha nhưng tôi rất công bằng. Anh xem, ba tôi cũng là omega nhưng ông ấy có thể ngồi lên chủ vị nhà họ Cao. Tôi thấy, chỉ cần đủ thủ đoạn, nhà họ Du cũng sẽ là của anh."

Cao Bá Hoa cả người âm lãnh. Du Chiêu nghe lời này chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Cao Bá Hoa lại cười: "Tôi nắm được nhược điểm lớn nhất của bọn họ, chỉ cần anh muốn, nhà họ Du liền là của anh..."

Du Chiêu bỗng nhiên hiểu được, vội vàng ngắt lời Cao Bá Hoa: "Anh có ý gì? Tôi không hiểu!"

"Chị dâu giả ngu với tôi sao?" Cao Bá Hoa cười, đáp "Chúng ta đều là người một nhà, nhà họ Du thuộc về anh đối với tôi đều là tốt. Tôi cũng không thể hại anh mà."

Ý tứ của Cao Bá Hoa rất rõ ràng. Trong tay gã có nhược điểm lớn của Đoạn Khách Nghi và Du Ung, mà cái nhược điểm này có thể khiến địa vị của bọn họ trong lòng Du Hải bị dao động. Như vậy, Du Chiêu có thể tranh đoạt quyền thừa kế nhà họ Du. Nhưng nếu Du Chiêu muốn biết, cậu nhất định phải đứng cùng một trận tuyến với Cao Bá Hoa, trở thành người một nhà. Du Chiêu đưa Khuất Kinh trở lại nhà họ Cao, sau đó cùng nhà họ Cao tranh đoạt quyền thừa kế nhà họ Du, đây tất nhiên là làm ít hưởng nhiều.

Cao Bá Hoa vốn muốn dùng tình thuyết phục nhưng "đánh" không nổi Du Chiêu, liền chuyển thành dụ dỗ. Cao Bá Hoa nói Du Chiêu xuất thân không tốt, từ một omega hèn kém trở thành người đứng đầu nhà họ Du, hấp dẫn như vậy thì ai có thể chống lại được?

Không nghĩ tới, trước nay Du Chiêu chưa từng mơ ước tài sản của nhà họ Du. Cậu muốn thoát khỏi nhà họ Du, tất cả, bao gồm cả tài phú.

Du Chiêu lạnh nhạt nói: "Không cần nói nữa. Người biết thì coi anh là trò cười, không biết lại nghĩ anh mơ ước gia sản của người khác! Có đúng không?"

Nói xong Du Chiêu xoay người ngồi vào xe, biến mất như một làn khói. Cao Bá Hoa ăn một miệng khói, đứng ngây tại chỗ, không thể tin được Du Chiêu lại bỏ qua điều kiện hấp dẫn như vậy!

"Anh ta giả vờ? Giả vờ thanh cao sao? Nếu không phải giả vờ, chính là bị ngu!"... Cao Bá Hoa mắng thầm.

Du Chiêu vừa lái xe vừa suy nghĩ chuyện vừa rồi. Nếu nói Du Chiêu không có hứng thú với tài sản của nhà họ Du, vậy tuyệt đối là nói thật. Nhưng đối với nhược điểm của ba con Đoạn Khách Nghi cậu lại cảm thấy rất tò mò.

"Rốt cuộc là nhược điểm lớn thế nào?" Du Chiêu thật tò mò, "Không phải Cao Bá Hoa nói bậy đấy chứ?"

Chờ lái xe về nhà họ Khuất, Du Chiêu đã quăng chuyện này ra sau đầu. Dù sao đối với chuyện của nhà họ Du, cậu muốn tránh càng xa càng tốt, Cao Bá Hoa lại càng không muốn dây vào... Bởi vì Khuất Kinh không thích người này.

Du Chiêu vào phòng ngủ, thấy phòng vệ sinh đóng chặt, bên trong phát ra âm thanh cực kì khả nghi.

Du Chiêu bất giác nhăn chặt mày, gửi tin nhắn cho bác sĩ: "Bây giờ tôi có cần phải tiếp tục cấm dục không?"

Điện thoại lập tức rung lên.

Du Chiêu nghi hoặc sao bác sĩ lại trả lời nhanh như vậy, kết quả vừa nhìn liền thấy tin nhắn tự động: "Xin chào, hôm nay là ngày nghỉ, hiện tại tôi không ở trên cương vị công tác. Sau khi trở lại tôi sẽ lập tức trả lời tin nhắn của ngài! Nếu phát sinh tình huống khẩn cấp, vui lòng gọi XXXXXXX hoặc tới bệnh viện gần nhất. Chúc ngài một ngày tốt lành!"

Lúc này Du Chiêu mới nhớ ra, hôm nay là cuối tuần.

Du Chiêu lấy ra máy đo nồng độ tin tức tố, tự mình kiểm tra. Gần đây cậu đều uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi theo quy luật, phối hợp trị liệu, tin tức tố bất ổn ngày càng nhỏ. Du Chiêu cảm thấy có chút an ủi. Bây giờ kiểm tra, thấy chỉ số bình thường lại càng yên tâm hơn một chút.

Rất nhanh, cửa phòng tắm mở ra, bên trong tràn ra hương vị bạch đàn nồng đậm.

Khuất Kinh bước ra, nhìn thấy Du Chiêu liền sợ hết hồn: "Em... Không phải em nói hôm nay em tới công ty hả? Sao nhanh như vậy..."

Du Chiêu cười cười: "Sao anh lại căng thẳng như vậy? Đã làm gì hả?"

Kỳ thực trong lòng Du Chiêu biết rõ Khuất Kinh làm gì, chỉ là vẻ mặt hoang mang của Khuất Kinh rất đáng yêu, cậu vờ như không biết đứng dậy đi tới.

Khuất Kinh sợ tới lùi một bước, từ trong túi bỗng rơi xuống một vật.

Du Chiêu khom lưng nhặt lên, chính là ảnh cưới của cậu và Khuất Kinh.

"Anh..." Du Chiêu có chút lúng túng.

Khuất Kinh vội vàng đoạt lấy bức ảnh, nói: "Anh... Anh đang suy nghĩ... Không phải em nói muốn chụp bù ảnh cưới sao? Anh nghĩ... Chúng ta có thể... Có thể..."

"Có thể thế nào?" Du Chiêu hỏi.

"Có thể để Thang Kha sắp xếp." Nói xong Khuất Kinh liền cầm điện thoại lên.

Du Chiêu bất đắc dĩ nhắc: "Hôm nay là ngày nghỉ, đừng làm phiền cậu ấy. Việc này cũng không gấp, chờ mai lại nói đi."

Tuy rằng Du Chiêu nói như vậy nhưng Khuất Kinh đã gọi rồi. Chỉ là chuông reo một hồi cũng không có ai bắt máy. Khuất Kinh nghi ngờ cau mày: "Không bình thường. Sao Thang Kha lại không nhận điện thoại chứ?"

"Sao vậy? Thang Kha không thể có thời gian không nghe điện thoại sao?" Du Chiêu chỉ vào đồng hồ đeo tay, "Bây giờ đang là 11 giờ tối!"

Khuất Kinh lại nói: "Cuối tuần, mười một giờ thì sao? Cho dù núi lửa phun trào cậu ta cũng có thể nghe điện thoại của anh mà."

Du Chiêu càng thấy Thang Kha đáng thương, chỉ nói: "Anh không để cho cậu ấy có chút thời gian riêng tư sao? Tha cho cậu ấy đi, giám đốc Khuất."

Khuất Kinh nghe vợ nói vậy đành để điện thoại xuống: "Được rồi, nể mặt em, tạm tha cho cậu ta lần này."

Du Chiêu lại cười nói: "Trước đây Thang Kha luôn lập tức nhận điện thoại, bây giờ lại không, có phải là gặp chuyện khó khăn gì không?"

"Có thể." Khuất Kinh gật đầu, rồi lại không quá để ý, "Nhưng không phải lo. Thang Kha người này có sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua đâu?"

Nhưng Khuất Kinh không hề biết, Thang - sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua - Kha thực sự đang phải trải qua sóng to gió lớn nhất đời gã!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz