ZingTruyen.Xyz

Dm Abo Dac Nong Tin Tuc To Moc Tam Quan

Nếu đã dùng tranh của Hạ Đào 'mượn hoa hiến Phật*', Du Chiêu thầm nghĩ vẫn nên báo trước với Hạ Đào một tiếng.

(*) Mượn hoa hiến Phật: mượn hoa của người khác dâng lên Phật; nghĩa xấu: chỉ người xảo quyệt; nghĩa tốt: người khiêm tốn, làm việc tốt nhưng không nhận về mình

Kì thực Du Chiêu không muốn thâm giao với người này. Xét tới mối quan hệ giữa Hạ Đào và Hạ Lăng, Hạ Đào và Du Hải, dù Hạ Đào ngọt ngào khả ái thế nào, Du Chiêu đối với cậu ta không thân cũng chả thích.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, đối với Du Chiêu, Hạ Đào dù sao cũng tốt hơn so với Đoạn Khách Nghi. Du Chiêu có thể cho Đoạn Khách Nghi mặt mũi, không thể không giảng lễ nghĩa với Hạ Đào.

Du Chiêu liền gọi điện hỏi Hạ Đào, ý tứ cũng rất rõ ràng. Lấy tranh của Hạ Đào làm lễ vật sẽ khiến Đoạn Khách Nghi ghi hận Hạ Đào. Du Chiêu nói trước với Hạ Đào, miễn cho sau này mọi người khó xử. Nếu Hạ Đạo thật sự không muốn, Du Chiêu cũng sẽ không miễn cưỡng.

Cùng ngày, lúc Du Chiêu 'đi ngang qua' Du thị, liền gọi điện hẹn Hạ Đào uống cafe, chỉ nói: "Hai ngày nữa Đoạn Khách Nghi muốn mời tôi tham gia buổi triển lãm tranh từ thiện. Nếu đi tay không thì thật không tốt, nên muốn chọn một lễ vật. Vừa vặn Tiểu Thích đề xuất với tôi, trước đó vài ngày cậu có tặng qua một bức tranh rất đẹp."

Hạ Đào là người tinh tế, vừa nghe liền hiểu, nhưng cũng có mấy phần kinh ngạc. Dù sao trước giờ Du Chiêu đều khiêm tốn, Hạ Đào nghĩ thế nào cũng không ra Du Chiêu sẽ làm ra loại sự tình 'trêu chọc thị phi' này. Cho nên Hạ Đào không thể không xác nhận lại một lần: "Tranh của tôi không thể sánh được với danh họa nổi tiếng, ngài không phải là muốn đưa tới triển lãm tranh, tặng cho Đoạn Khách Nghi chứ?"

"Tôi đang có ý định này!" Du Chiêu gật đầu, "Hơn nữa tôi cảm thấy cậu vẽ cũng không kém người khác. Tôi biết một người mở phòng tranh, anh ta nói cậu vẽ rất đẹp, trưng bày ở phòng tranh của gã có thể bán được mười lăm vạn."

Hạ Đào nghe vậy ha ha nở nụ cười: "Vậy cũng quá ác rồi ! Anh định lấy tranh của tôi tới hiếu kính Đoạn Khách Nghi, đúng là khiến người ta bất ngờ!"

Du Chiêu liền thử thăm dò: "Vậy cậu không ngại?"

Hạ Đào lại cười hỏi: "Anh cảm thấy vì sao tôi phải để ý?"

Chuyện này một lời khó nói hết, Du Chiêu liền cười đáp: "Bởi vì đây là quà cậu tặng tôi, tôi đưa cho người khác, không nên sợ cậu để bụng sao?"

"Tôi chưa bao giờ để ý. Nhưng anh nói như thế, tôi ngược lại cảm thấy có chút đạo lý. Tôi vẽ cực khổ như vậy, tặng anh anh lại muốn đưa cho người khác, không tốt lắm!" Hạ Đào cười nói, đôi mắt hoa đào bình tĩnh nhìn Du Chiêu. Mặc dù Du Chiêu là một omega cũng nhịn không được mà cảm thấy đôi mắt này tựa hồ nước mùa xuân, câu dẫn lòng người.

Có điều Du Chiêu là omega, cũng sẽ không bị Hạ Đào câu dẫn tới thất hồn lạc phách, vẫn cực tỉnh táo. Hạ Đào bây giờ là muốn đặt điều kiện với cậu. Dù sao Hạ Đào là người sống thực tế, nếu đã đáp ứng Du Chiêu, tất nhiên phải lấy được chỗ tốt.

Du Chiêu cười nhạt: "Vậy cậu nói xem, tôi nên nhận lỗi thế nào đây?"

Hạ Đào nâng cằm: "Kì thực anh không nói tôi còn không nghĩ ra tranh của tôi có thể kiếm tiền đấy! Không phải anh nói phòng tranh kia nguyện ý bán tác phẩm của tôi sao? Anh làm PR, không bằng giúp tôi làm một triển lãm tranh đi."

Du Chiêu không nghĩ tới Hạ Đào sẽ đưa ra yêu cầu này: "A? Cậu muốn làm họa sĩ?"

"Không dám giấu giếm, tôi học vẽ từ nhỏ." Hạ Đào nói, "Chỉ là con đường này không dễ đi mà thôi."

Thật ra Du Chiêu cũng không có năng lực thưởng thức thứ nghệ thuật cao siêu này, cũng không nghiêm túc xem tranh của Hạ Đào. Nói ra mười lăm vạn cũng là vì giữ thể diện mà thôi. Thật sự nói để Hạ Đào làm họa sĩ, Du Chiêu cũng không chắc.

"Đây chính là..." Du Chiêu có chút khó khăn, "Mở triển lãm tranh mất chi phí kì thực không nhỏ."

Hạ Đào nở nụ cười, nói: "Tôi biết. Nhất định sẽ không để anh làm không công. Tôi sẽ bảo giám đốc Hải chi tiền."

Du Chiêu nghe thấy lời này, thực sự không biết là nên vui hay buồn.

Vui chính là Du Chiêu vừa kết thúc tuần trăng mật liền tiếp nhận món làm ăn lớn thứ hai. Du Hải nếu đáp ứng, ra tay tất nhiên sẽ xa hoa. Buồn chính là, cậu mở công ty, khách hàng đầu tiên là bạn 'mẹ kế', khách hàng thứ hai lại là tình nhân của cha.

Bên Hạ Đào thu xếp xong, Du Chiêu liền trở về. Vừa vặn Khuất Kinh đi ngang qua, liền lái xe đưa Du Chiêu về. Sau khi lên xe, Du Chiêu thuận miệng nói hai ngày nữa cậu muốn tham gia triển lãm tranh của Đoạn Khách Nghi. Cậu chỉ nói: "Em biết thật ra anh rất bận, không cần phải đi cùng em."

Khuất Kinh lại nói: "Anh đương nhiên phải đi. Nếu không đi, không biết Đoạn Khách Nghi còn muốn bắt nạt em thế nào!"

Du Chiêu không nghĩ tới Khuất Kinh bây giờ lại phản cảm với Đoạn Khách Nghi như vậy, lại cười nói: "Xem anh nói kìa! Em và Đoạn Khách Nghi ở chung một nhà đã bao lâu rồi? Làm sao không thể đơn độc đối mặt với ông ta? Ông ta là thế gia công tử, rất có chừng mực. Em cũng thế."

Khuất Kinh vuốt má Du Chiêu, nói: "Em đương nhiên phải."

Du Chiêu ngủi thấy hương bạch đàn trên người Khuất Kinh trở nên nồng nặc, liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, càng ngượng ngùng, đẩy Khuất Kinh ra: "Thang Kha còn ở phía trước đấy."

Thang Kha ngồi ở ghế lái, bình tĩnh đáp: "Không, tôi không có." Sau đó ấn nút lệnh trên bảng điều khiển, tấm ngăn tự động ngăn cách không gian ghế trước và sau.

Du Chiêu nhìn vách ngăn chậm rãi đóng lại, kinh ngạc nhìn Khuất Kinh: "Xe còn có loại trang bị tính năng này?"

"Lúc chúng ta đi tuần trăng mật anh đã bảo Thang Kha tìm người cải tạo một chút." Khuất Kinh trả lời, "Đây là xe chuyên dụng đưa đón vợ, rất cần không gian riêng tư thân mật."

Thế là Khuất Kinh lại cùng Du Chiêu ở phía sau ân ân ái ái. Du Chiêu vẫn cảm thấy không được, nói: "Đừng như vậy... Thang Kha ở đây."

Khuất Kinh vừa dỗ vừa lừa Du Chiêu, nói: "Cậu ta là beta, không ngửi thấy được."

Thang Kha nghĩ thầm: Không ngửi thấy được, chẳng lẽ tôi còn không nghe được?

Nhưng Thang Kha vẫn rất chuyên nghiệp mà giả câm giả điếc, an an ổn ổn mà đưa cặp phu phu không biết xấu hổ này về tới nhà.

Qua mấy ngày, Khuất Kinh cùng Du Chiêu lần thứ hai ra ngoài, Thang Kha vẫn lái "xe chuyên dụng đưa đón vợ", đưa hai vị tới hội trường triển lãm tranh từ thiện.

Triển lãm được tổ chức ở một khách sạn xa hoa. Đoạn Khách Nghi thuê hội trường, mời không ít danh lưu đến đây. Chỉ có điều, Đoạn Khách Nghi không nghĩ tới sẽ gặp Du Chiêu và Khuất Kinh ở đây. Bởi vậy, thời điểm ánh mắt ba người chạm nhau, Đoạn Khách Nghi không tránh khỏi mà ngẩn người một giây, nhưng ông ta cũng được gia giáo rất nghiêm, rất nhanh treo lên nụ cười dối trá: "Các con đã tới? Thật sự làm ta vui mừng!"

Du Chiêu nói: "Đúng vậy, hoạt động từ thiện có ý nghĩa như vậy, sao có thể bỏ qua?"

"Vậy rất tốt." Đoạn Khách Nghi cười gật đầu.

Du Chiêu còn nói: "Thật khéo, tôi từ phòng tranh của một người bạn mua được một tác phẩm hội họa mới, vừa vặn mang tới chỗ ngài góp chút sức."

"Vậy quá khách sáo rồi." Đoạn Khách Nghi gật đầu mỉm cười, nói với trợ lý bên cạnh, "Còn không nhanh treo tranh của Chiêu Nhi lên?"

Trợ lý liền đi theo Thang Kha di chuyển tranh vẽ. Đoạn Khách Nghi cũng không hỏi một câu, tựa hồ cũng không quá quan tâm tới lai lịch bức họa mà Du Chiêu đưa tới. Mà Du Chiêu cũng không muốn tự mình nhắc đến, tỏ vẻ một chút cũng không tiếp tục nói chuyện. Du Chiêu cùng Khuất Kinh ở sảnh trưng bày uống chút rượu, ăn điểm tâm, bình phẩm mấy bức họa.

Khuất Kinh nói: "Em xem chúng ta chỉ nhìn không mua, có phải là không tốt hay không?"

"Em mới tặng một bức đó." Du Chiêu nói, "Còn mua?"

Khuất Kinh cười nói: "Vợ anh quản việc nhà thật đảm mà."

Du Chiêu ngại ngùng mà cười, cũng không tiện nói cho Khuất Kinh biết, chính cậu bỏ ra mười lăm vạn để chọc giận. Tuy rằng cậu cảm thấy Khuất Kinh chắc chắn sẽ không để ý.

Khuất Kinh ôm lấy Du Chiêu, nói: "Đoạn Khách Nghi vẫn thường làm mấy hoạt động kiểu này sao?"

"Đúng vậy." Du Chiêu đáp, "Phu nhân xã giao mà."

Khuất Kinh nhân tiện nói: "Vậy mà trước khi cưới em còn nói tình nguyện làm phu nhân xã giao? Anh thấy thật phí, để em làm mấy cái hoạt động nhỏ nhỏ, tẻ nhạt lại không sinh lời, có thể tức chết em."

Du Chiêu cười nói: "Không khó lắm. Em làm cái gì cũng được."

Khuất Kinh lại nói: "Vậy tối hôm qua bảo em 'ứ ừm' sao em không chịu?"

Du Chiêu đỏ mặt, nói: "Cuối cùng không phải vẫn làm à..."

Hai người ở trong góc thì thầm to nhỏ, trên mặt đều là xuân tình, trong không khí như có hoa mới nở, mới mẻ tươi ngát. Đoạn Khách Nghi xa xa nhìn tới, con mắt cái mũi đều chua.

"Nghiệt chủng Du Chiêu này trước đây nhìn thành thật lãnh đạm, hóa ra đều là giả vờ. Giống y ba nó, nhìn thật thà, nhưng so về câu dẫn đàn ông lại không ai bằng." Đoạn Khách Nghi càng nghĩ càng giận, bên ngoài ngụy trang tao nhã, thực tế đã nghẹn đến nội thương. Triển lãm tranh kết thúc, tiễn khách ra về xong, nụ cười trên mặt Đoạn Khách Nghi lập tức biến mất, sầm mặt đẩy cửa đi vào phòng nghỉ, uống một ly lớn whisky.

Trợ lí cũng vội theo vào, rót chén trà nóng cho y: "Giám đốc Đoạn, đừng tức giận. Chút nữa sẽ đau đầu!"

Đoạn Khách Nghi hỏi: "Bức tranh của Du Chiêu bán đi chưa?"

Trợ lý trả lời: "Bán rồi. Được một triệu lận!"

"Một triệu?" Đoạn Khách Nghi kinh ngạc, lại không cam lòng, "Có bị bệnh không? Bức tranh kia có giá tới như vậy à?"

"Người mua là giám đốc Lữ, cũng chính là bạn cũ của giám đốc Hải. Hôm nay giám đốc Hải không tới, ông ấy cũng nên cho giám đốc Hải chút mặt mũi. Khả năng giám đốc Lữ cũng cân nhắc người đưa bức họa tới là Du Chiêu, cho nên mới vậy." Trợ lý nói một tràng, "Tranh này có thể bán giá cao như vậy, còn không phải là vì nhìn mặt mũi của ngài sao? Chỉ cần là ngài tổ chức, cho dù tranh do trẻ con vẽ cũng có thể bán giá trên trời!" Trợ lý nhất mực thổi phồng Đoạn Khách Nghi.

Đoạn Khách Nghi lúc này mới nguôi giận, chỉ nói: "Một triệu cũng tốt, đều là ở triển lãm tranh của ta! Ta cũng không cần tức giận!"

Trợ lý nghe vậy mới yên tâm gật đầu: "Đúng vậy! Còn không phải sao?"

Đoạn Khách Nghi điều chỉnh tâm lý, lúc này mới coi như là sống lại. Không nghĩ tới, qua hai ngày, Đoạn Khách Nghi liền nhận được điện thoại từ một số lạ. Đoạn Khách Nghi vốn không muốn tiếp, bởi người quen y đều lưu trong danh bạ, mà người không thân thuộc chỉ có phương thức liên hệ của trợ lý. Y không phải là người chăm chỉ, điện thoại công việc đều gạt cho trợ lý. Việc quan trọng nhất của y là gia đình, công việc chỉ là thứ yếu.

Không nghĩ tới, cú điện thoại này liên tục gọi nhiều lần.

Đoạn Khách Nghi không thể không nhận, ngược lại thanh âm của đối phương lại khá quen tai: "Chào ngài, tiên sinh Đoạn Khách Nghi!"

Đoạn Khách Nghi ngẩn ra: "Cậu là?"

"Tôi là phóng viên báo đô thị Kiều Đông Nguyên!"

Đoạn Khách Nghi cảm thấy kì quái, hỏi: "A, hóa ra là vậy. Làm thế nào mà cậu có được số điện thoại riêng của tôi?"

"Là Tiểu Thiện Công Một, công ty của giám đốc Chiêu cung cấp." Kiều Đông Nguyên trả lời.

Đoạn Khách Nghi nghe tới hai chữ "Du Chiêu" liền không cao hứng, nghĩ thầm thứ này càng ngày càng vô lễ, dám tùy tiện đưa số điện thoại cá nhân của mình cho phóng viên. Nhưng đối phương là phóng viên, Đoạn Khách Nghi vẫn duy trì khách sáo, cười cười nói: "Hóa ra là vậy! Rất hân hạnh. Xin hỏi là có chuyện gì không?"

"Là như vậy, chúng tôi muốn hẹn ngài thực hiện một buổi phỏng vấn." Kiều Đông Nguyên nói, "Liên quan tới triển lãm tranh từ thiện của ngài mấy hôm trước."

"Ồ?" Đoạn Khách Nghi hơi có chút hứng thú, "Báo đô thị làm sao lại nể nang mặt mũi, muốn viết về triển lãm tranh của tôi?"

Kiều Đông Nguyên trả lời: "Là như vậy, Hạ Đào là họa sĩ mới, tranh của y tại triển lãm của ngài bán được giá một triệu..."

"Hạ Đào??? Họa sĩ???" Đoạn Khách Nghi tức nghẹn, thiếu chút nữa vứt đi phong phạm quý phái, nhảy dựng lên từ trên ghế mắng người.

Hạ Đào lắc mình biến hóa trở thành "họa sĩ mới thanh tân", tự nhiên phía sau có hậu trường. Này có thể nói là Tiểu Thiện Công Một PR ngôi sao mới, cũng có thể nói là do Du Hải chi cho Tiểu Thiện Công Một tấm chi phiếu lớn. Đương nhiên, giám đốc Lữ bỏ ra một triệu mua lại tác phẩm của Hạ Đào cũng không thể không kể công.

Mặc dù giám đốc Lữ ở tiệc từ thiện bỏ ra một triệu, nhưng ông ta cũng không phải là nhà từ thiện, nguyện ý tốn nhiều tiền như vậy tất nhiên là nhìn mặt mũi Du Hải.

Có điều trước đó giám đốc Lữ cũng đã cân nhắc qua, thậm chí còn hỏi Du Hải: "Trong hoạt động của phu nhân ông lại để cho Hạ Đào náo động, có phải không tốt lắm không?"

"Không sao!" Du Hải nói.

Vốn dĩ gần đây Du Hải đối với Đoạn Khách Nghi có chút bất mãn, nhận cơ hội muốn cho Đoạn Khách Nghi chút màu sắc, chỉ nói: "Khách Nghi gần đây có chút càn rỡ, tôi muốn cho y học làm người thu liễm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz