ZingTruyen.Xyz

Dm Abo Dac Nong Tin Tuc To Moc Tam Quan

Buổi sáng, Khuất Kinh, Thang Kha, Đoạn Khách Tâm và thư kí của gã, bốn người cùng xuống dùng bữa sáng. Đoạn Khách Tâm thoạt nhìn thần thái sáng láng, hoàn toàn không nhìn ra chút xíu uể oải nào từ trận ác chiến đêm qua.

Trong lòng Khuất Kinh ngược lại có điều khó nói. Nhưng hắn cũng không phải kiểu người giấu giấu giếm giếm, ngửa bài với Đoạn Khách Tâm: "Tối qua anh đặt món vịt nướng kia..."

"Vịt nướng?" Đoạn Khách Tâm không rõ lắm, "Vịt nướng gì? Không phải hôm qua ăn đồ Nhật sao?"

Khuất Kinh không thể không nói ra tên món ăn đầy đủ: "Chính là món vịt nướng tỷ dực song phi, mua A tặng O."

Thang Kha ở một bên lắng nghe, suýt chút phun nước trái cây ra ngoài. Thư kí của Đoạn Khách Tâm ngược lại cực kì bình tĩnh, dường như chuyện này chẳng có gì to tát.

"Cái gì? Chiêu kĩ nữ còn được mua tặng?" Đoạn Khách Tâm vô cùng kinh ngạc, "Chẳng trách anh của tôi đặt cho tôi cái này. Omega đã kết hôn có cách quản gia nha."

Khuất Kinh xem như hiểu được: "Cho nên đây đều là sắp xếp của Đoạn Khách Nghi?"

"Phải." Đoạn Khách Tâm trả lời, "Sao vậy? Cậu có chỗ nào không hài lòng sao?"

Trong lòng Khuất Kinh tự nhiên rất rất không hài lòng, nhưng mặt mũi vẫn phải cho, tùy tiện nói: "Không có gì. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Đoạn Khách Tâm liền cười nói với Khuất Kinh, cuối cùng vẫy tay tạm biệt.

Thang Kha lái xe đưa Khuất Kinh về nhà. Suốt dọc đường, trong xe vẫn luôn tản ra áp suất thấp. Thang Kha dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hiện tại Khuất Kinh rất không thoải mái. Từ gương chiếu hậu nhìn qua, cả khuôn mặt Khuất Kinh đều âm trầm.

Thang Kha ho khan hai tiếng, nói: "Tối hôm qua... Sao rồi?"

Khuất Kinh nói: "Không có gì! Cậu đừng hỏi."

"Đương nhiên, tôi không hỏi." Thang Kha vội vã đáp ứng, lái xe tới cửa nhà họ Khuất, đưa Khuất Kinh xuống xe.

Khuất Kinh cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào biệt thự. Khương Tuệ Tức đang ngồi ở ban công cùng cha Khuất vừa cắt tỉa cây cảnh, vừa nói chuyện phiếm. Nhìn thấy Khuất Kinh trở về, hai người đều đứng lên, cười hỏi. Khuất Kinh hỏi thăm cha mẹ xong mới nói: "Vợ con đâu?"

Cha Khuất hừ hừ hai tiếng: "Chỉ muốn vợ?"

"Mới kết hôn, vợ chồng son mà." Khương Tuệ Tức nói, "Hình như nó có chút đau đầu, ra ngoài đi dạo."

"Cái gì? Đau đầu?" Khuất Kinh có chút bất an, "Sao em ấy không nói cho con?"

"Làm sao?" Cha Khuất nói, "Ta bảo nó đi khám bác sĩ nó còn không nghe. Không chịu nghe người lớn nói!"

Khuất Kinh một bên đi lên lầu, một bên gọi điện thoại cho Du Chiêu, lại phát hiện tín hiệu báo bận, trong lòng càng lo lắng. Đi tới phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo lại thấy bên cạnh máy tính của Du Chiêu đặt một cốc nước và thuốc giảm đau.

Trong lòng Khuất Kinh như có ai nhéo, vốn muốn lấy thuốc giảm đau xem thử không ngờ khuỷu tay không cận thận đụng phải cốc nước, đổ lên bàn phím máy tính.

Khuất Kinh kinh hãi, lập tức "chữa cháy". May là trên bàn phím có màng không thấm nước, không tới nỗi hỏng. Khuất Kinh cầm khăn giấy lau chùi, không tránh khỏi chạm vào bàn phím, màn hình máy tính từ trạng thái Sleep chuyển sang hoạt động. Màn hình sáng lên, hàng chữ "Xem gần nhất: Tin nhắn từ Đoạn Khách Nghi" cũng theo đó hiện lên.

Khuất Kinh nhíu chặt lông mày: "Y gửi tin cho vợ mình?"

Khuất Kinh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, nỗ lực mở tin nhắn, lại phát hiện máy tính cần mật khẩu để khởi động.

"Mật khẩu... Mật khẩu là cái gì..." Khuất Kinh gãi gãi đầu, nhập 'Tôi yêu Khuất Kinh', hiện lên 'Sai mật khẩu'. Hắn chuyển sang nhập sinh nhật của mình, vẫn sai. Lần thứ hai nhập sinh nhật của Du Chiêu, vẫn sai.

"Có chuyện gì xảy ra..." Khuất Kinh ngồi trước máy tính, ngón tay ngừng lại, dường như ý thức được cái gì, rụt tay về, "Trời ạ?! Mình đang làm gì thế này? Mình thế mà muốn xâm phạm máy tính của vợ?"

Muốn biết có phải là do Đoạn Khách Nghi phá rối hay không, vẫn có biện pháp khác.

Khuất Kinh cầm điện thoại lên, gọi cho Đoạn Khách Nghi.

Đoạn Khách Nghi rất nhanh tiếp điện thoại: "Alo, xin hỏi ngài là?"

"Tôi là Khuất Kinh." Khuất Kinh trả lời.

"A, là cậu à?" Đoạn Khách Nghi cười khanh khách, "Sao rồi?"

"Ngài tìm kĩ nữ tới quấy rầy tôi, còn chụp ảnh gửi cho vợ tôi, là có ý gì?" Khuất Kinh khí thế hung hăng nói.

Trong lòng hắn kì thực cũng không chắc chắn, chỉ là dọa người mà thôi.

Đoạn Khách Nghi bên kia ngừng một chút, còn nói: "A... Cậu nói cái gì thế? Tôi không hiểu lắm."

Khuất Kinh vừa nghe lời này dừng lại, giọng điệu này, trong lòng đều chắc chắn, chỉ nói: "Nếu ngài đối với tôi chăm sóc như vậy, tôi cũng tìm cho ngài vài việc vui, bận bịu mấy ngày đi."

Đoạn Khách Nghi muốn nói chuyện, Khuất Kinh lại lập tức cúp điện thoại.

Bọn họ trước khi cưới Đoạn Khách Nghi đã ba lần bốn lượt cản trở, đã chọc Khuất Kinh không thoải mái. Nhưng Khuất Kinh nghĩ dù sao cũng là trưởng bối, liền nhịn. Bây giờ lại như vậy, Khuất Kinh cảm thấy không thể nhịn được nữa, nhất định phải cho y chút giáo huấn, bằng không không biết sau này còn làm ra chuyện gì nữa.

Chỉ là, việc cấp bách... vẫn là vợ.

Khuất Kinh đoán không sai, Du Chiêu đúng là nhận được mấy bức ảnh "loại kia".

Đoạn Khách Nghi chỉ nói: "Nhắc nhở mày, làm vợ cả, phải rộng lượng một chút."

Bức ảnh chính là Khuất Kinh đè tao vịt kia lên giường.

Đương nhiên, Du Chiêu cũng không biết một giây sau Khuất Kinh liền cho vịt một liều ức chế.

Thời điểm nhìn thấy tấm ảnh này, Du Chiêu biết thế nào là trời đất quay cuồng, lòng bàn tay ngứa ngáy.

Thật giống như việc cậu đã từng nghĩ tới vô số lần: Hạ Lăng lúc trước, còn có chút suy đoán không rõ ràng... Du Chiêu vẫn ở trong lòng diễn thử, một alpha giàu có một ngày nào đó sẽ ở bên ngoài tìm kích thích.

Khuất Kinh cũng sẽ không ngoại lệ.

Mà Du Chiêu cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng trong đầu Du Chiêu vẫn nhảy thình thịch, dường như có người dùng búa gõ đầu cậu, gõ tới đau đớn thấu xương.

"Tại sao lại đau như vậy?" Du Chiêu nghĩ, "Có lẽ mình ngã bệnh rồi."

Vì vậy Du Chiêu uống thuốc đau đầu, chậm rãi đi tới phòng khách, nhìn thấy đôi phu thê trên ban công kia: Bọn họ cũng có chuyện như vậy sao?

Đại khái là cảm nhận được tầm mắt của Du Chiêu, Khương Tuệ Tức cùng cha Khuất quay đầu nhìn cậu. Khương Tuệ Tức nhìn gương mặt Du Chiêu, "A" một tiếng, nói: "Con sao thế? Sắc mặt sao lại kém như vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?"

Du Chiêu "A" một tiếng, dường như kinh ngạc: Sắc mặt của mình hỏng bét tới như vậy sao?

Du Chiêu vội vàng nói: "Không... Chỉ là có chút đau đầu, con đã uống thuốc rồi."

"Làm sao thế?" Khương Tuệ Tức nói, "Uống thuốc rồi còn đau không?"

"Một chút ạ." Du Chiêu theo bản năng xoa xoa huyệt thái dương, "Đã tốt lắm rồi."

"Bệnh đau đầu có thể lớn, có thể nhỏ" Cha Khuất cũng mở miệng "Thật sự nghiêm trọng, có muốn đi gặp bác sĩ không?"

"Không cần, không cần!" Du Chiêu bất thình lình bị quan tâm, không biết phải làm sao.

Trước đây cậu cũng đã từng thử bị đau đầu, đau dạ dày không chữa, chỉ là người nhà xưa nay sẽ không quan tâm cậu như vậy. Loại quan tâm đột nhiên này lại khiến Du Chiêu rất không dễ chịu.

Khương Tuệ Tức giúp Du Chiêu rót trà, cha Khuất ở đằng kia khuyên cậu đi bác sĩ, làm Du Chiêu cả người không dễ chịu, liền nói: "Con ra ngoài đi dạo, hóng gió một chút là tốt rồi." Nói xong Du Chiêu liền chạy ra cửa.

Du Chiêu ở bên ngoài đi vài bước, tới vườn hoa tiểu khu, tìm một băng ghế dài ngồi xuống. Lấy điện thoại di động ra, trong lòng nặng nề tâm sự lại không biết tìm ai nói. Nghĩ tới nghĩ lui, trước tiên gọi điện cho Hoa Thì.

Bên kia Hoa Thì nhận điện thoại, ngữ khí lười biếng giống như vừa mới tỉnh ngủ: "Giám đốc Chiêu? Làm sao vậy?"

"Ừm..." Du Chiêu nhất thời cứng miệng, cũng không biết nên nói cái gì, liền sâu xa đáp, "Không có gì."

"Nói đi." Hoa Thì nghe ngữ khí của Du Chiêu, hơi tỉnh ngủ, "Có phải tối hôm qua Khuất Kinh tới cái suối nước nóng kia, thật sự xảy ra gì gì đó?"

Du Chiêu không nghĩ tới Hoa Thì linh mẫn như vậy, có chút kinh ngạc, nhưng trong nhất thời cậu lại không muốn thừa nhận, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Hoa Thì lại nói: "Sớm nói rồi mà. Bên kia chính là làm cái kia, đi tới đó chính là làm việc nọ kia mà."

Du Chiêu lại nói: "Thang Kha cũng đi, tôi thấy gã không nhất định sẽ làm cái kia."

"Thang Kha?" Hoa Thì ngẩn người, "Gã à... Vậy tớ hỏi gã một chút."

Nói rồi Hoa Thì liền cúp điện thoại.

Bên kia, rất nhanh Thang Kha liền nhận được điện thoại của Hoa Thì, bên tai nghe thấy một câu: "Thang Kha, anh phá thân sao?"

"..." Thang Kha nhất thời nghẹn lời, nửa ngày mới đáp, "Tôi thật sự muốn khởi tố cậu tội quấy rối."

Hoa Thì "xì" một tiếng: "Không phải, là tôi quan tâm anh mà. Nếu anh muốn phá thân, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

Thang Kha vẫn là câu nói kia: "Tôi thật sự sẽ khởi tố cậu tội quấy rối." Nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại của Hoa Thì, Thang Kha liền gọi điện cho Du Chiêu, xác nhận lịch bay và khách sạn. Du Chiêu nghe tiếng Thang Kha, trong đầu ong ong, lại nghe Thang Kha nhắc tới "Giám đốc Khuất", "tuần trăng mật", đầu lại càng đau.

"Cho nên," Thang Kha nói "Ngài cảm thấy thế nào?"

Du Chiêu cảm giác không thở được, chỉ nói: "Tôi... có chút đau đầu. Nói sau đi."

"Được." Thang Kha trả lời, "Có cần tôi giúp ngài hẹn bác sĩ trước không?"

"Không, không cần." Du Chiêu nói, "Hẳn là tối qua ngủ không đủ mà thôi."

"Được, vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt." Thang Kha nói.

Cúp điện thoại, Du Chiêu hai tay bụm mặt, nhắm mắt lại, thế nhưng trước mắt vẫn như có điểm điểm sao lấp lóe, đầu cũng như muốn nổ tung.

"Có lẽ mình thật sự bị bệnh." Du Chiêu hít sâu một hơi, đứng lên chậm rãi đi về nhà họ Khuất.

Vốn dĩ Du Chiêu rất thích nhà họ Khuất... Kì thực cậu mới vào ở không bao lâu liền yêu thích nơi này. Nhưng hiện tại cậu không quá muốn trở về.

Thời điểm cậu không muốn trở về nhà họ Khuất, lại nghĩ tới, chính mình càng không cách nào trở lại nhà họ Du.

Cậu không có nơi để đi.

Bởi vậy, Du Chiêu từng bước từng bước, theo đường cũ trở về biệt thự.

Nhìn xem, biệt thự nhà họ Khuất và nhà họ Du, giống nhau như vậy.

Du Chiêu đẩy cửa vào, đi lên lầu, từ từ mở cửa phòng ngủ.

Không cần mở toàn bộ Du Chiêu liền biết Khuất Kinh đã trở lại.

Tin tức tố nồng đậm, trong khoảnh khắc Du Chiêu mở cửa liền tràn đầy xoang mũi.

Đầu óc Du Chiêu một trận mê muội, cơ hồ mất đi trọng tâm. Cậu nỗ lực đứng thẳng, nỗ lực treo lên nụ cười tiêu chuẩn, để mình thoạt nhìn như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc cậu nhìn thấy Khuất Kinh, nụ cười ngưng lại trên khóe miệng.

Cậu không nhìn lầm, Khuất Kinh đang quỳ bàn phím? Trên đầu... Trên đầu là quả dứa? Chuyện này... Đây là mình đau đầu sinh ảo giác đúng không?

Du Chiêu dụi dụi con mắt, dường như không tin vào hình ảnh trước mặt: "Hả?"

Bàn phím gia truyền (đến từ cha Khuất) đặt trên giường, hai đầu gối Khuất Kinh quỳ phía trên, trên đầu đồng dạng là 'dứa gia truyền', tư thái thập phần quỷ dị.

Sau khi Du Chiêu xác định chính mình không nhìn lầm, liền bắt đầu hoài nghi Khuất Kinh không chỉ 'phiêu kĩ', còn cắn thuốc: "Anh! Anh làm sao..."

Khuất Kinh hốt hoảng: "Vợ ơi, em nghe anh giải thích!"

Du Chiêu lui về phía sau một bước: "Hành động này của anh, rất khó để giải thích hợp lý đi?"

Khuất Kinh vội vàng: "Không phải, anh đều có thể giải thích!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz