ZingTruyen.Xyz

[ Diệp Bách ] Tự Tình

21. Tiểu Hồ Ly Của Tông Chủ ( 1 )

Yuikisuna

# Bối Cảnh : Diệp Đỉnh Chi ngắm nhìn khung cảnh trắng xóa ở Thiên Ngoại Thiên vô tình phát hiện một chú cáo tuyết nhỏ.
# HE
# -abc : suy nghĩ.
////////

Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng bước từng bước ra bên ngoài. Không gian bên ngoài phủ trắng cả một vùng trời, tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từng chiếc lá, từng nhánh cây. Hắn vươn tay chạm vào một bông hoa tuyết đang rơi. Cảm giác từ bàn tay truyền đến đại não.

Thật lạnh lẽo.

- Gru... Gru....

Một thanh âm yếu ớt vang lên. Diệp Đỉnh Chi bất giác đi đến gốc cây phát ra âm thanh yếu ớt đó.

Khụy người xuống nhìn vào hốc cây. Hắn nhìn thấy một con cáo tuyết nhỏ đang nằm co ro trong hốc cây. Tuyết phủ gần nửa người cáo nhỏ. Hắn nhẹ nhàng chạm vào bộ lông của chú cáo.

Mềm thật...

Hắn nhìn chú cáo nhỏ này mà có chút thương tiếc mà truyền một ít nội lực vào cho nó. Cáo tuyết cảm nhận được một luồng hơi ấm truyền từ trên thân ra cơ thể. Nó cố mở mắt lên nhìn người trước mặt, cố hết sức dùng đầu dụi vào tay hắn.

- Thật đáng yêu...

Hắn bất giác nói lên. Nhìn chú cáo tuyết yếu ớt mà rủ lòng thương tình. Hắn bế chú cáo lên rồi trở về tẩm điện của Tông Chủ.

Chú cáo tuyết một lần nữa mở mắt dậy, nó nhìn xung quanh mà nhẹ nhàng cụp tai rồi vẩy đuôi nhẹ.

- Chết rồi! Ta thật sự biến thành một con cáo tuyết. Bách Lý Đông Quân ta một đời ngông cuồng bây giờ lại biến thành một con cáo tuyết vô dụng thế này!!!!

Giọng nói này không ai khác ngoài Bách Lý Đông Quân, đại thành chủ Thành Tuyết Nguyệt. Kẻ mà được người đời ca tụng là Tửu Tiên trên giang hồ. Đao kiếm quyền đều tuyệt thế, mà bây giờ lại trở thành một chú cáo tuyết chẳng có tí sức lực nào.

Bách Lý Đông Quân lấy hai chân trước che đi gương mặt của mình mà xấu hổ. Tai cùng đuôi phe phẩy như đang ngại ngùng.

- Chỉ chọc giận Hàn Y muội muội một tí... Muộn ấy liền biến ta thành thế này... Được lắm... Chờ đó... Ta chắc chắn sẽ trả thù.

Diệp Đỉnh Chi bưng sữa ấm vào liền nhìn thấy cảnh này mà dựa cửa nhìn. Từng cử chỉ của y đều bị Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy. Hắn bỗng nhiên bật cười rồi tiếng vào.

- Haha... Cáo nhỏ... Ngươi đây là đang tự trách mình à?

Bách Lý Đông Quân nghe giọng nói quen thuộc mà nhìn lên. Là Vân ca! Vân ca của y. Y liền cố đứng dậy bằng bốn chân của mình. Bước chậm rãi đi đến vòng qua chân hắn, đầu dụi vào chân hắn mà làm nũng.

- Vân ca... Ta rất nhớ huynh... Huynh trở về cùng ta đi...

Diệp Đỉnh Chi bật cười đặt bát sữa ấm xuống mà bế Bách Lý Đông Quân,ôm vào tay vuốt ve.

- Ngươi thật sự rất biết làm nũng... Để xem nào, tính cách này thật có chút rất giống Đông Quân... Hay ta gọi ngươi là Tiểu Quân Nhi nhé.

Bách Lý Đông Quân có chút không đồng ý mà vẩy đuôi đập nhẹ lên tay hắn

- Ta không phải Tiểu! Ta là Đại. Phải gọi ta là Đại Quân Nhi!

Bỗng nhiên Tử Y Hầu bước đến hành lễ bái kiến hắn. Bách Lý Đông Quân nhìn mà có chút không vui nhìn theo.

- Tông Chủ! Phía Bắc Ly chưa có động tĩnh gì, chúng ta có nên chờ đợi một tí hay không ạ?.

Bách Lý Đông Quân nhớ ra Tử Y Hầu rồi. Là kẻ năm xưa truy sát Diệp Đỉnh Chi. Nhờ Tử Y Hầu mà Diệp Đỉnh Chi mới rơi vào Cảnh Ngọc Vương Phủ, rồi gặp kiếp nạn của hắn.

Bách Lý Đông Quân không thích hơn thua. Nhưng thua thì lại không thích. Y bắt đầu rầm gừ không muốn nhìn mặt Tử Y Hầu.

- Grừ!!!....

Diệp Đỉnh Chi thấy cáo tuyết ngoan ngoãn khi nãy vừa gặp Tử Y Hầu liền cáo gắt thì có chút nhíu mày nhìn Tử Y Hầu. Hắn không muốn bé con này vừa mới đỡ bệnh liền quá sức mà bệnh lại liền cho Tử Y Hầu lui ra.

- Ngươi lui ra trước đi. Nó không thích ngươi, ngươi ở đây cũng chỉ làm nó quạo hơn

Tử Y Hầu hành lễ rồi bước ra ngoài. Bách Lý Đông Quân thấy vậy như nhìn thấy mình lập chiến công mà cười khanh khách

- He he....

Diệp Đỉnh Chi gõ nhẹ đầu y.

- Sao lại hung dữ thế này! Con rất ranh mãnh nữa. Đặt tên là Tiểu Quân Nhi có hơi sai rồi? Đông Quân đâu có ranh mãnh thế này.

Y tức giận vẫy đuôi đập vào tay hắn. Hắn bật cười mà bế y đến bát sữa nóng.

- Ngươi đói lắm rồi đúng không? Uống đi!

Bách Lý Đông Quân có chút nghi ngờ nhìn hắn, vươn lưỡi ra liếm nhẹ.

- Ngon quá!!!!

Y sáng mắt lên mà liếm liên tục. Nhìn thấy vậy, Diệp Đỉnh Chi vui vẻ chống tay nhìn y uống. Nhưng bởi vì còn quá nhỏ, y còn đang chúi người để uống liền mất thăng bằng ụp thẳng đầu vào bát sữa.

Diệp Đỉnh Chi hốt hoảng bế y ra khỏi bát đựng sữa. Nhìn thấy gương mắt y dính toàn là sữa, miệng không hẹn mà vẫn liền nhẹ quay miệng mà bật cười.

- Hậu đậu đến vậy!!! Nào, ta lau cho ngươi.

Hắn nhẹ nhàng lau đi sữa trên mặt y. Y vẩy vẩy đầu nhẹ, rồi tiếp tục hành trình uống sữa của bản thân.

Bên ngoài, Tử Y Hầu - Tử Vũ Tịch buồn bã dựa đầu vào vai Bạch Phát Tiên - Mặc Kỳ Tuyên.

- Ta cũng rất thích cáo nhỏ... Nhưng nó lại ghét ta... Hic...

Tử Y Hầu buồn bã dụi đầu vào vai Bạch Phát Tiên. Bạch Phát Tiên nhíu mày xoa thái dương rồi vuốt ve đầu hắn mà nói.

- Ai biểu ngươi cứ hay mặt lạnh! Kể cả ta còn ghét!

Tử Y Hầu buồn bã rên rỉ.

Tối đến, Diệp Đỉnh Chi chỉ mặc một lớp y phục mỏng bên ngoài. Bách Lý Đông Quân nhìn thấy thân hình của hắn thì liền đỏ mặt lấy tay che đi đôi mắt của mình.

- Chết tiệt!!!... Huynh không biết giữ giá hả!!!

Bách Lý Đông Quân không tự chủ mà liếc nhìn cơ thể bản thân. Trắng muốt như tuyết, chẳng có khí thế của một con cáo mạnh mẽ gì cả.

Diệp Đỉnh Chi nhìn cáo tuyết che mặt mà không hẹn chọc chọc vào lớp lông mềm mại mà trêu ghẹo

- Tiểu Quân Nhi, ta nhớ ngươi là giống đực. Sao hả? Nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ của ta thì liền ghen tị à?

Bách Lý Đông Quân đẩy tay hắn ra mà rầm gừ nhìn hắn:

- Ghẹn tị cái rắm ấy!!!

Diệp Đỉnh Chi bật cười rồi liền bế cáo tuyết vào trong lòng mà bước lên giường. Hắn phẩy nhẹ tay, nến trong phòng liền tắt đi.

Bách Lý Đông Quân vùng vẫy đạp vào cơ bụng hắn thì liền căng cứng người.

- Ta dù gì cũng có luyện võ... Tại sao hắn có được nhiều cơ hơn ta!!!

Diệp Đỉnh Chi vỗ nhẹ vào lưng của cáo nhỏ. Bách Lý Đông Quân quậy phá quyết định cho hắn bài học.

Y liếm nhẹ vào khe ngực hắn. Hắn bất ngoác nhìn xuống cáo tuyết này.

- Ngươi...!!!

Bách Lý Đông Quân làm bộ mặt ngơ ngác nhìn hắn. Hắn liền xoa xoa thái dương.

- Chậc! Dù gì cũng chẳng có suy nghĩ... Bỏ qua vậy!

Bách Lý Đông Quân đạt được mục đích thõa mãn lăn ra ngủ. Diệp Đỉnh Chi nhìn tướng ngủ của cáo tuyết mà lắc đầu ngao ngán.

- Giống Đông Quân cả cách ngủ...

Hắn liếc nhìn cánh cửa, tâm hắn bỗng nhiên dao động mà nhớ đến ái nhân.

- Đông Quân... Đệ có ổn không?!

////////

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz