ZingTruyen.Xyz

Điên Khùng - Phù Hoa

Chương 40

BHtTiu087


Bích Nguyệt sớm đã chạy tới gần bên sườn xe ngựa, cùng Nam Phong bên ngoài đánh xe nói chuyện, thường thường luôn phải hỏi một câu chỗ này là chỗ nào, Vô Danh trang như thế nào đủ vấn đề linh tinh.

Mặc kệ nàng ấy hỏi cái gì, Nam Phong đều mỉm cười từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ giải thích cho nàng ấy nghe, Nam Phong thành thục, thanh âm tính tình đều ôn hòa, đặc biệt là đối với Bích Nguyệt, vô cùng tinh tế, kiên nhẫn.

Quỳnh Chi vốn dĩ cũng không phát hiện điều gì, sau đó thời điểm ở lại Tịnh Thủy Am, Nam Phong thỉnh thoảng sẽ thay Vệ Cẩn Chi truyền đạt tin tức cho Cơ Lâm Lang, thường xuyên qua lại mỗi lần đều phải đến xem Bích Nguyệt. Tuy lấy danh nghĩa Sầm Lan Chỉ, nhưng hiển nhiên là làm chỗ dựa cho Bích Nguyệt, nhân tiện đả kích tình địch tiềm tàng Thượng Trung Hạ tam Võ, nàng ta chỉ là người nhân tiện được lợi ké. Kể từ đó, Quỳnh Chi còn cái gì không rõ.

Lại thêm một đôi, tiểu thư nhỏ tuổi hơn nàng ta coi trọng Tứ công tử theo đuổi một hồi đã bắt được người, tiểu nha đầu Bích Nguyệt tuổi so với nàng ta cũng nhỏ hơn, thậm chí còn chưa có lớn đã có người nhìn chằm chằm nàng ấy, ví dụ như tên Nam Phong vừa nhìn đã biết khôn khéo này, lại như tên Trung Võ kia nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin cậy.

Cũng chỉ có nàng ta vẫn lẻ loi một mình, Quỳnh Chi theo bản năng đem vị thế tử điện hạ thân phận tôn quý kia quên luôn. Nàng ta còn nhớ vị thế tử kia lúc trước không thích nàng bao nhiêu, còn bị nàng hại rơi xuống hồ phát bệnh nặng một thời gian, sao có thể bỗng nhiên lại thích nàng. Quỳnh Chi vẫn luôn tin tưởng vững chắc đây là thế tử chuẩn bị trả thù nàng, cho nên nếu nàng ta đem việc này coi là thật nàng liền thua, tuyệt đối sẽ bị đối phương cười nhạo cực kỳ bi thảm.

Cho nên mới nói nam nhân luôn mặt lạnh lại không biết nói chuyện là tệ nhất, cho dù đi con đường bá đạo, vừa cuồng vừa ngầu, cũng không có biện pháp công lược loại em gái như Quỳnh Chi. Nghĩ tới nghĩ lui hình như cũng chỉ có Hoàng Oanh giống nàng ta còn lẻ loi, Quỳnh Chi không khỏi cảm thán vỗ vỗ Hoàng Oanh đang ngồi bên cạnh phát ngốc.

"A, Quỳnh Chi tỷ làm sao vậy?" Hoàng Oanh đang ngây người, bị Quỳnh Chi vỗ một cái như vậy lập tức phục hồi tinh thần, ngơ ngác hỏi làm sao vậy. Quỳnh Chi lúc này mới phát hiện nàng ấy khác thường, ngẫm lại nha đầu này bình thường luôn ríu rít thì thầm lại thích cười, rất ầm ĩ, lần này hình như vừa lên xe đã bắt đầu không tập trung, vẫn luôn ngây ngốc không nói lời nào.

Nghĩ đến mình lúc trước bị say xe ngựa, sắc mặt Quỳnh Chi không khỏi hòa hoãn lại hỏi: "Hoàng Oanh, muội vừa lên xe đã không nói chuyện, có phải ngồi xe ngựa cảm thấy không thoải mái phải không? Chỗ ta có... Người khác đưa ta thuốc, trị say xe ngựa rất hiệu quả, muội thử một chút không?"

Viên thuốc này, là vị thế tử điện hạ kia cho nàng ta, cái chuyện gọi là vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*, tuy rằng rất cảm ơn loại thuốc này, nhưng Quỳnh Chi lần nữa xác định thế tử điện hạ chuẩn bị dùng viên đạn bọc đường tới làm mềm thái độ nàng ta. Quan niệm nào đó một khi hình thành liền vô cùng khó thay đổi, chỉ có thể nói con đường của thế tử điện hạ còn rất dài rất lâu.

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là trộm. Tóm lại là không có ý tốt.

Nghe xong lời nói quan tâm của Quỳnh Chi, Hoàng Oanh liên tục xua tay, ánh mắt có chút lấp lánh còn có chút khẩn trương, ngay cả nói chuyện đều hơi lắp, "A? Không, không, muội không say xe ngựa, chỉ là, chỉ là có chút mệt mỏi."

Nhìn như vậy càng không thích hợp nha, Quỳnh Chi còn chưa từng thấy nha đầu này dáng vẻ khẩn trương như thế đâu, phải biết rằng ngay cả tiểu thư nhà nàng đều nói nha đầu Hoàng Oanh này thực nhanh nhẹn thông minh, nào có chuyện gì có thể làm nàng ấy khẩn trương ngay cả nói đều không rõ.

Quỳnh Chi hơi do dự muốn truy hỏi hay không, nếu Hoàng Oanh có chuyện gì khó xử, nói ra nhỡ đâu nàng ta còn có thể giúp đỡ, nhưng nếu là việc tư gì đó khó nói, nàng ta nhất định muốn hỏi Hoàng Oanh khẳng định sẽ cảm thấy khó xử. Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, bên ngoài tiếng Nam Phong nói: "Tới thôn trang chân núi rồi, Vân tổng quản ở phía trước chờ."

Hoàng Oanh nghe vậy, bỗng nhiên cứng đờ một chút, trên tay cũng không tự giác kéo tay áo Quỳnh Chi.

Đây là, làm sao vậy?

Rất nhanh Quỳnh Chi liền biết được, bởi vì sau khi các nàng xuống xe ngựa, nhìn thấy bên cạnh chiếc xe ngựa phía trước đứng một nam tử mặc áo dài, nam tử kia liếc mắt nhìn hướng bên này một cái, Hoàng Oanh liền đỏ bừng mặt, theo bản năng trốn phía sau nàng ta. Xem phản ứng này, đây là thái độ thẹn thùng bình thường nhất khi tiểu cô nương nhìn thấy người trong lòng. Quỳnh Chi đã thật lâu không ở bên mình nhìn thấy cô nương có hành vi bình thường như vậy, sau khi phản ứng lại có chút cảm thán.

"Công tử một đường vất vả, hiện giờ lên kiệu vào trong trang đi." Vân Thanh Thu trên mặt mang theo mỉm cười ôn hòa thấm vào tận ruột gan, vô hình làm người khác cảm thấy thân thiết, nói xong lời này ông chuyển hướng tò mò nhìn Sầm Lan Chỉ trong xe ngựa cũng đang nhìn lại ông, cũng không có cố ý tránh hiểu lầm, mà thẳng thắn nhìn sau đó gật đầu nói: "Nói vậy vị này chính là phu nhân trong thư của công tử đi, tại hạ là tổng quản Vô Danh trang Vân Thanh Thu, phu nhân nếu có yêu cầu gì, chỉ cần phân phó Vân mỗ là được."

Sầm Lan Chỉ kỳ thật lúc này còn đè trên người Vệ Cẩn Chi, tay chân cùng sử dụng quấn lấy hắn không buông, hơn nữa trên người Vệ Cẩn Chi khoác một chiếc áo choàng lông xù xù, nhìn qua Vệ Cẩn Chi như đại lão gia sắp bị nàng ôm thành quả bóng. Đối mặt tư thế ái muội lại quái dị như vậy, Vân Thanh Thu còn có thể mặt không đổi sắc, chào hỏi như nói chuyện bình thường, cũng là một người kỳ quái.

Đầu Sầm Lan Chỉ liền dựa vào bên cổ Vệ Cẩn Chi, đối với vị Vân tổng quản cười cười, "Sau này, xin chiếu cố nhiều hơn, Vân tổng quản."

Vệ Cẩn Chi đồng thời cũng không vì tư thế này cảm thấy xấu hổ, mang theo tươi cười cực kỳ tương tự Vân Thanh Thu nói: "Thanh Thu tiên sinh, ngoại trừ thế tử ta đã nói trong thư, còn có quận chúa cũng cùng tới đây, không nên chậm trễ."

"Thật không, còn may Vân mỗ phân phó người mang nhiều hơn một chiếc nhuyễn kiệu." Vân Thanh Thu nhìn bên cạnh ba chiếc kiệu nhỏ bọc vải xanh được bố trí thoải mái. Vô Danh trang ở trong núi, lấy tình trạng thân thể Vệ Cẩn Chi hai mùa đông xuân đều phải ở chỗ này, hắn căn bản không cách nào tự mình leo núi, đương nhiên cần kiệu mềm, bởi vậy nhuyễn kiệu này ở Vô Danh trang luôn có dự phòng.

Ba chiếc kiệu một cho Vệ Cẩn Chi, một cho Sầm Lan Chỉ, một cái khác để cho quận chúa Cơ Nhã Tự. Những người còn lại tất nhiên đi bộ lên, thế tử cũng giống vậy. Ở giữa là bậc thang đá cẩm thạch thông đến tận cửa thôn trang, tuy rằng hơi cao nhưng rất tiện lợi, hơn nữa dọc theo đường đi cảnh sắc tuyệt đẹp, nhìn cũng coi như là hun đúc tình cảm.

Bên này mới nói xong, bên kia Đông Phong Nam Phong đã sớm chờ ở bên cạnh, thấy công tử không mở miệng nữa, liền mang theo chút thần sắc ngưỡng mộ nhìn Vân Thanh Thu, trong miệng gọi: "Cha nuôi."

Ngay cả Hoàng Oanh cọ tới cọ lui lôi kéo hai người Quỳnh Chi, Bích Nguyệt đi lên, cũng đỏ mặt âm thanh như muỗi kêu gọi một tiếng: "Cha nuôi."

Quản sự Vân Thanh Thu nhìn qua nhiều nhất hơn hai mươi tuổi, nhưng kỳ thật đã hơn ba mươi gần 40 tuổi, lúc trước là một vị tiên sinh Ẩn Sơn thư viện, sau không biết vì nguyên nhân gì rời khỏi Ẩn Sơn thư viện, lại tới thôn trang này của Vệ Cẩn Chi làm tổng quản. Vân Thanh Thu cùng Vệ Cẩn Chi xem như anh em kết nghĩa, có đôi khi còn đảm đương nhân vật trưởng bối, nếu Vệ Cẩn Chi hiện tại còn thừa nhận người nào đó là trưởng bối, thì chỉ có duy nhất Vân Thanh Thu.

Đông Phong, Nam Phong, Hoàng Oanh, cùng với hiện tại còn mấy người ở bên ngoài thay Vệ Cẩn Chi chạy việc, đều là Vân Thanh Thu một tay dạy dỗ lớn lên, xem như cha nuôi cùng sư phụ của bọn họ.

Vân Thanh Thu có chút sủng ái duỗi tay sờ sờ đầu Hoàng Oanh, cảm thán nói: "Tiểu Hoàng Oanh nhi một năm không thấy, đã trưởng thành thành đại cô nương."

Hoàng Oanh thường ngày tiến lùi khôn khéo, thông minh, ngẫu nhiên còn lộ ra chút cường thế, lúc này ngoan giống như cừu con, cúi đầu khuôn mặt nhỏ khi nghe gọi một tiếng liền hồng, hai người Quỳnh Chi cùng Bích Nguyệt nhìn thế là đủ rồi. Chuyện cô nương này yêu thầm Vân Thanh Thu, đoán chừng nơi này không ai không nhìn ra, Vân Thanh Thu cũng tỏ vẻ không có gì, chắc hẳn cảm thấy nàng ấy vẫn là đứa trẻ nên không để ý. Ngay cả Quỳnh Chi đều cảm thấy việc này quá khó tin, tuy rằng nàng cũng cảm thấy nam nhân thành thục như Vân Thanh Thu rất được người thích, nhưng cùng Hoàng Oanh tuổi tác chênh lệch quá lớn.

Cơ Lâm Lang cũng đi tới, cũng đối với Vân Thanh Thu rất tôn kính, mấy người tán gẫu vài câu, liền lên đường hướng lên trên núi. Bước trên thềm đá trong rừng, một đường đều có tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim hót làm bạn. Ngẫu nhiên ở ven đường còn có loài hoa không biết tên đang nở, cũng không vì gần vào đông mà héo tàn, trên thềm đá lá rụng nhưng cố ý không dọn dẹp sạch sẽ, nhìn có vài phần hiu quạnh lại có một loại ý vị khác nói không rõ.

Đi đến một nửa quay đầu nhìn lại, còn có thể thấy núi non nhấp nhô trùng điệp từ xa đến gần, mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu lên đỉnh núi cùng khoảng ruộng rộng lớn dưới chân núi, nơi nơi đều là sắc vàng, cùng lửa đỏ của rừng phong đan xen nhau, cảnh đẹp đến kinh người.

Hai bên đường núi nhiều thân cây đã rụng hết lá, ngẫu nhiên có màu đỏ lá phong điểm xuyết, ngược lại có loại cảm giác động tĩnh giao hòa, vừa không làm người thấy đơn điệu vừa không làm người cảm giác ồn ào náo động, rất dễ dàng thả lỏng tâm tình tới cảm thụ thiên nhiên. Quãng đường nhìn qua không có gì đặc biệt, tinh tế đánh giá lại có thể phát hiện có không ít tạo hình độc đáo do cố ý sắp đặt, cùng cảnh sắc tự nhiên hỗ trợ lẫn nhau.

Vệ Cẩn Chi ngồi trên nhuyễn kiệu nhẹ giọng cùng Sầm Lan Chỉ nói chuyện ở thôn trang, quận chúa ngồi trên kiệu mềm ngây người, đoán chừng mới rời đi một ngày đã có chút không nhịn được nhớ tới con lừa trọc cố chấp nhà nàng.

Những người còn lại đều vây quanh ở bên cạnh Vân Thanh Thu, khí chất trên người Vân Thanh Thu đặc biệt làm người dễ dàng tin tưởng, lại vô cùng tri kỷ, mới vừa leo núi vừa nói chuyện như vậy không lâu, ông đã nhiều thêm hai người sùng bái, Quỳnh Chi cùng Bích Nguyệt.

Ông lúc này đang đích thân giới thiệu Vô Danh trang cho Quỳnh Chi, Bích Nguyệt, rốt cuộc các nàng nhìn có vẻ sẽ ở lại chỗ này một đoạn thời gian không ngắn. Vân Thanh Thu ánh mắt sắc bén, nhìn người rất chuẩn, hơn nữa Vệ Cẩn Chi viết cho ông một vài tin tức, đối với vị tân phu nhân này cùng tâm phúc mà nàng để ý, tất nhiên có chút khác biệt.

"Những cái cây đó phần nhiều là cây đào, cây mận cùng một ít cây ăn quả ra hoa, mùa xuân là thời điểm cảnh trí đẹp nhất, đến lúc đó con đường này tất cả đều phủ kín cánh hoa hồng nhạt, bên cạnh dòng suối nhỏ cũng tất cả đều là cánh hoa rơi. Đứng ở trên gác mái tòa lầu bốn tầng trong sơn trang nhìn xuống, cả ngọn núi như bị mây hồng che phủ. Vào đông tuyết bắt đầu rơi, chỗ này cũng có điểm đặc sắc khác. Sau núi khoảng rừng còn rất nhiều cây mai, ở trong sơn trang đều có thể ngửi được mùi hương, năm ngoái có mấy loại mới trồng do thuyền từ hải ngoại đưa về, nói là hương bay mười dặm cũng không quá."

Vân Thanh Thu nói đến chuyện này, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng. Ông thích nhất là chăm sóc các loại hoa cỏ, Vô Danh trang cảnh sắc độc đáo mỹ lệ có thể nói đều là ông xây nên.

Thôn trang diện tích rất lớn, cũng không đơn điệu giống U Hoàng Quán của Vệ Cẩn Chi ở Vệ gia, mười phần thì cả mười phú quý, tráng lệ, huy hoàng, tinh xảo, thanh nhã, hơn nữa loại phú quý này không phải chỉ ở mặt ngoài, mà là vừa thấy liền biết có nội hàm. Ngay cả từ trước cửa đi vào chủ viện chỗ bọn họ nghỉ ngơi, Sầm Lan Chỉ đã đối với hoàn cảnh vị công tử bệnh tật nhà mình có hiểu biết mới. Ồ, điều kiện rất đầy đủ.

Ở chỗ này người hầu hạ cũng nhiều hơn, dáng vẻ đều cực kỳ quy củ, nhìn ra được bị Vân Thanh Thu dạy dỗ rất tốt. Cả đoàn người vào ở nhưng một chút luống cuống cũng không có, rất nhanh đã sắp xếp xong.

Tiếp theo chính là cơm chiều, cơm chiều dùng chính là rau dưa cùng gạo nông trang dưới chân núi trồng ra, ở trong rừng ăn đồ rừng, cá là câu từ trong hồ sau núi, còn có thỏ hoang gà rừng vừa sai người săn, đầu bếp trong Vô Danh trang cũng là hạng nhất, làm đồ ăn hương vị ngon không thể tả.

Kết quả Sầm Lan Chỉ ăn quá nhiều, ngay cả Vệ Cẩn Chi đi ngâm thuốc tắm suối nước nóng, cũng không có biện pháp đi theo đùa giỡn, thật sự làm nàng hận đến bóp tay.

LLKK: Sorry mọi người, mình tìm đc truyện mới để edit nên dành mấy ngày cày convert, không edit kịp để đăng chương mới. Truyện kia khá hay, có nhà khác đã edit 3 chương nhưng drop lâu lắm ko đăng mới. Xong bộ này mình sẽ đào hố đấy, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz