Chương 20
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Vệ Cẩn Chi bỗng nhiên cười chỉnh lại vạt áo của mình, sau đó vuốt vuốt mái tóc của Sầm Lan Chỉ một chút. Gỡ xuống một mảnh lá trúc rơi trên đầu nàng rồi thu tay nói: "Đứng dậy đi."
Sầm Lan Chỉ thấy hắn như vậy, lập tức nỏng nảy, bất đắc dĩ thở dài một hơi ngồi dậy vén vén mái tóc của mình, chống đầu vẻ mặt đưa đám hỏi: "Không được sao? Thật sự không được sao? Muội đều đã làm đến mức độ này."
Vệ Cẩn Chi không trả lời, chỉ là dịch sang bên cạnh một chút, chừa ra không ít chỗ. Sầm Lan Chỉ cũng thuận thế từ trên người hắn bò xuống dưới, cùng hắn cùng nhau ngồi trên ghế bập bênh, bả vai dựa gần bả vai đầu chạm đầu.
Ghế bập bênh lay động lắc lư, Sầm Lan Chỉ cầm một lọn tóc của Vệ Cẩn Chi ở trên tay xoay vòng vòng, đôi mắt nhìn chằm chằm bầu trời xanh cùng bóng trúc đong đưa trên đỉnh đầu, cũng không biết vì gì đột nhiên phụt một tiếng bật cười.
Vệ Cẩn Chi không hiểu nàng vì sao vừa rồi còn vẻ mặt không cao hứng, bỗng nhiên cười rộ lên, "Có chuyện gì cao hứng sao?"
"Thiếu chút nữa đoạt trong sạch của huynh." Sầm Lan Chỉ có chút đắc ý dào dạt nói.
"Không thành công."
"Muội sẽ không từ bỏ."
"Ta biết."
"Đêm nay, muội nói với Quỳnh Chi sẽ không trở về."
"Vậy liền ở lại đi."
Sầm Lan Chỉ nghiêng đầu nhìn Vệ Cẩn Chi, kéo tay hắn đang đặt trên bụng, kéo đến trước mắt. Vệ Cẩn Chi mặc nàng lăn qua lộn lại nhìn một hồi, hỏi: "Nhìn ra cái gì không?"
"Muội nhìn ra một chút." Sầm Lan Chỉ ra vẻ thần bí, dưới ánh mắt dò hỏi của Vệ Cẩn Chi lắc lắc đầu một chút, bắt đầu bịa chuyện, "Muội nhìn ra, đêm nay muội có thể tâm tưởng sự thành, ôm được mỹ nhân về."
Không đợi Vệ Cẩn Chi nói gì, nàng liền nắm lấy bàn tay kia lần nữa dời đi ánh mắt nhìn về phía không trung, tâm tình rất tốt ngâm lên một khúc ca. Nhưng mà ca từ đứt quãng, ngâm vài câu nàng lại hát lặp lại. Nghe trong chốc lát, Vệ Cẩn Chi hỏi: "Khúc hái sen?"
"Ân, giai điệu này hình như là nương muội hát khi dỗ muội ngủ, muội khi đó quá nhỏ, không nhớ rõ bà trông như thế nào, chỉ nhớ khúc ca này một chút. Sau này muội lại nghe được giai điệu quen thuộc này, hỏi người khác mới biết được đây là khúc hái sen." Sầm Lan Chỉ nói, biểu tình khó có lúc có chút phức tạp. Làn điệu này là một chút ký ức duy nhất của nàng về mẹ đẻ, nàng không nhớ cảm giác ôn nhu của mẫu thân, nhưng không biết vì sao, khúc hát ru này lại phá lệ ấn tượng sâu sắc, nhiều năm qua nàng đều không thể quên đi.
Khúc hái sen nói đến thời tiết Giang Nam lúc giữa hè, các cô nương kết bạn chơi thuyền trên hồ vừa hát ca vừa hái sen, đây có lẽ chính là nguyên nhân ban đầu Sầm Lan Chỉ đối với mảnh đất Giang Nam vẫn luôn cảm thấy thực chờ mong.
Mẹ đẻ Sầm Lan Chỉ là người xuất thân thanh lâu ở Ngọc Kinh, tuy rằng là thanh quan nhân bán nghệ không bán thân, nhưng ở cái nơi phố hoa thanh danh nữ tử tất nhiên không dễ nghe, cho dù được một vài nam nhân theo đuổi, cũng trốn không thoát tuổi già sắc suy bị lãng quên, hay là tình cảm ân ái thua bởi vận mệnh lương bạc.
Bà qua đời sớm, chỉ để lại một con gái là Sầm Lan Chỉ, khi rất nhỏ đã không nơi nương tựa, còn suýt nữa bị Sầm phu nhân hãm hại. Sầm Lan Chỉ đối với người mẫu thân này, mặt ngoài trước nay không để ý, trên thực tế trong lòng không thể nói không có khát khao cùng mong đợi, nếu không một giai điệu xa xăm như vậy, nàng vì sao vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cho dù rất ít khi tự nguyện nói ra ngoài miệng, nhưng điều này càng thể hiện nàng để ý.
Chuyện của Sầm Lan Chỉ, Vệ Cẩn Chi biết vô cùng rõ ràng, rất nhiều chuyện nàng đã làm đều có dấu vết để lại, hắn muốn đi tra tự nhiên tra ra.
Biết được càng nhiều, Vệ Cẩn Chi càng cảm thấy hai người bọn họ vô cùng giống nhau. Làm hắn nhớ tới chính mình khi còn nhỏ mất mẹ, trong đầu những ý tưởng điên cuồng đó, hắn đem bản thân che giấu thật tốt, mà trước khi gặp được hắn, nàng hẳn cũng đem bản thân che giấu tốt như vậy. Tuy nhiên bọn họ gặp nhau, giống nhau nhưng lại không hoàn toàn tương đồng, khiến Vệ Cẩn Chi cảm thấy nhìn Sầm Lan Chỉ, giống như đang nhìn một bản thân khác đang đi trên một con đường khác. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, lại làm người quyến luyến.
Đang lặp lại hát hai câu kia, Sầm Lan Chỉ bỗng nhiên kinh ngạc nghe thấy bên cạnh cũng truyền đến làn điệu này. Vệ Cẩn Chi ngâm so với nàng càng trôi chảy, có thể nghe ra hắn cũng không hoàn toàn thuần thục, nhưng có một chất giọng hay, so với giọng nữ ngâm nga lại có một loại dễ nghe khác. Sầm Lan Chỉ dứt khoát không hát, chậm rãi dừng lại nghe Vệ Cẩn Chi ca cho nàng nghe.
"Lan Đình cũng biết hát bài này?"
Vệ Cẩn Chi cười cười, "Mẹ đẻ ta từng là ca nữ nổi danh Giang Nam, có giọng hát hay, thời điểm bà còn chưa qua đời, thường thường ngâm nga giai điệu này dỗ ta ngủ." Sau này bà qua đời, hắn cũng không còn nghe qua làn điệu này nữa, cho đến giờ phút này từ trong miệng Sầm Lan Chỉ lại lần nữa nghe được.
Sầm Lan Chỉ có chút kinh ngạc, ngay sau đó nở nụ cười, kéo hắn tay đến bên môi hôn một cái, "Lan Đình có cảm thấy chúng ta thực giống nhau hay không?"
"Muội là một ta khác." Vệ Cẩn Chi đẩy ra tóc mái rũ xuống bên đôi mắt nàng, ngữ điệu tràn đầy ôn nhu nói.
Sầm Lan Chỉ cũng bình tĩnh nhìn hắn, theo hắn lặp lại nói, "Huynh là một ta khác."
Hai ngữ khí bất đồng, ý tứ biểu đạt lại giống nhau. Mặc kệ là Quỳnh Chi hay là Đông Phong, Nam Phong, khi nghe hai người bọn họ nói chuyện, luôn cảm thấy bọn họ như đang đánh đố, ý tứ bọn họ muốn thể hiện, giống như chỉ có đối phương mới có thể hiểu được thâm ý cùng tình cảm trong đó.
Cái gì cũng không cần nói rõ ràng đối phương cũng có thể hiểu, bọn họ bởi vì hiểu nhau cùng cộng hưởng sinh ra cảm tình, điểm này làm người khác không thể lý giải cũng không thể nắm bắt.
Tư vị trong đó, chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được. Đối diện nhau song song cùng cười khẽ, nắm tay giao nhau càng thêm chặt chẽ. Vệ Cẩn Chi cầm lấy sách đặt ở bên cạnh tiếp tục xem, Sầm Lan Chỉ cũng thò lại gần nhìn, phát hiện hắn thế nhưng đang xem sách về công việc lúc kết hôn đón dâu.
"Lan Đình sẽ không nghĩ cưới muội xong mới cho muội ăn chứ? Nhanh nhất cũng đến vài tháng hoặc là hai năm sau, chờ lâu như vậy quá không phúc hậu." Sầm Lan Chỉ thấy hắn xem xong một trang, thuận tay lật trang sau cho hắn.
Vệ Cẩn Chi đôi mắt vẫn chăm chú xem sách, trong miệng nói: "Lan Chỉ cảm thấy, lễ nghi kết hôn có ý nghĩa gì?"
"Ừmm ~" tiếng Sầm Lan Chỉ kéo dài, "Một vì báo cho trời đất, hai vì báo cho người thân, bạn bè. Báo cho trời đất theo ý ta chỉ là lời nói vô căn cứ, còn báo cho thân nhân bằng hữu, người thân muội mất sớm, bạn bè... Mới vừa rồi cũng đã báo, bởi vậy có phải trải qua cái nghi thức này hay không, muội thật sự không thèm để ý. Nếu muội để ý việc này, đã cùng Ngũ công tử bái đường sẽ không ở đây cùng Lan Đình nói chuyện."
Vệ Cẩn Chi yên tĩnh trong chốc lát sau rồi nói: "Ta chỉ là không muốn Lan Chỉ chỉ có ký ức chuyện một mình bái đường." Hắn mặc dù đối với chuyện đó cũng không để ý, nhưng nghĩ lại lúc trước thấy nàng ở trong ánh mắt mọi người, một mình quỳ bái thiên địa lạy cha mẹ, bị người khác thấy đáng thương hoặc là cười nhạo, Vệ Cẩn Chi cảm thấy, hắn hẳn nên cho nàng một hôn lễ hoàn chỉnh mà nữ tử bình thường đều sẽ có. Có lẽ nàng không thèm để ý, nhưng hắn cảm thấy nên cho nàng.
Hôn lễ này không vì báo cho những người khác, chỉ vì báo cho nàng, hắn thật tình tiếp nhận.
Sầm Lan Chỉ sửng sốt một chút, hắn vậy mà lại để ý chuyện kia? Nàng khi đó cùng Ngũ công tử thành thân, bởi vì Vệ Ngũ công tử như thế nào cũng không muốn quỳ, khiến cho nàng một mình bái thiên địa, lạy cha mẹ. Ở trong mắt người khác, nàng lúc ấy hẳn là nhận hết ủy khuất. Nàng không thèm để ý cũng không cảm giác được cái gọi là ủy khuất, nhưng người quan tâm nàng để ý.
Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, Sầm Lan Chỉ lại xoay người một cái áp lên Vệ Cẩn Chi, còn đem tay thò vào bên trong vạt áo hắn, tiến lại gần khẽ cắn cánh môi hắn.
Mắt thấy nàng lại đối với mình giở trò không tính toán dừng tay, Vệ Cẩn Chi không thể không xoa bóp gáy nàng, tính toán đem nàng từ trên người mình tách ra.
Nhưng Sầm Lan Chỉ giống gấu koala ôm cây, ôm Vệ Cẩn Chi không chịu buông tay, dùng lực một cái ngoắc gáy hắn. "Là chính Lan Đình muốn nói loại lời nói dụ hoặc này, muội không đành lòng! Muội mặc kệ, muội không buông ra."
Nàng vội vàng chơi xấu không có tâm tư ngẩng đầu đi nhìn Vệ Cẩn Chi, nếu nhìn nàng sẽ kinh ngạc phát hiện, Vệ Cẩn Chi thường bình tĩnh thong dong mà bị nàng gắt gao ôm vặn đến vặn đi, hiện tại trên khuôn mặt tái nhợt thế nhưng hiện lên một tia hồng.
Đáng tiếc hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại, vô cùng chuẩn xác ở thịt mềm bên hông Sầm Lan Chỉ chọc một cái, ngay sau đó Sầm Lan Chỉ sống chết không chịu buông tay liền oái một tiếng che lại eo mình nhảy tót lên. Nhìn Vệ Cẩn Chi không nóng không lạnh như cũ, nàng tận tình khuyên nhủ: "Lan Đình, huynh liền tùy muội đi, tội gì giãy giụa đây?"
Vệ Cẩn Chi ho khan một tiếng, dời đi ánh mắt đọc sách, ngữ khí ôn hòa nói: "Lúc trước không phải đã nói, đêm nay lại bàn việc này sao."
Chớp chớp mắt, Sầm Lan Chỉ rõ ràng. Tùy theo nàng có thể, nhưng phải chờ tới buổi tối. Đây giống như ở trước đầu một con lừa treo một củ cà rốt, treo nàng chính là không cho ăn.
Thôi được, nàng liền chờ, tích đủ tinh lực buổi tối mới cường dân nam tốt được. Sầm Lan Chỉ đánh bàn tính đến cạch cạch vang dội, đến nỗi hiện tại ăn không được, vậy trước chiếm chút tiện nghi. Lúc trước nàng còn suy nghĩ ôm hắn ngủ trưa nhất định sẽ thực thoải mái, hiện tại có thể trước tiên đem nguyện vọng này thực hiện.
Đầu gác ở trên vai Vệ Cẩn Chi, ôm cánh tay hắn, chọn một tư thế dễ chịu, Sầm Lan Chỉ không đến một lát liền ngủ rồi. Đợi nàng ngủ say, Vệ Cẩn Chi buông sách trong tay, do dự sờ gương mặt nàng một chút, rồi cũng dựa vào đầu nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một giấc ngủ trưa ngủ đến mặt trời lặn xuống phía tây, Sầm Lan Chỉ mới mở to mắt, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, không có giấc ngủ trưa nào so với lần này làm nàng càng cảm thấy thoải mái. Vừa định duỗi người, động tác Sầm Lan Chỉ liền dừng lại, bởi vì nàng phát hiện Vệ Cẩn Chi cũng dựa vào trên đầu nàng, nghe hô hấp kéo dài, hắn còn chưa có tỉnh.
Cẩn thận giật giật, Sầm Lan Chỉ quay đầu nhìn hắn. Nhắm mắt lại thoạt nhìn cũng rất ngon miệng, kỳ thật Sầm Lan Chỉ hôm nay mới chỉ uống nửa chén canh, đã sớm đói bụng. Tuy rằng không thể thật sự ăn Vệ Cẩn Chi, nhưng là nếm thử hương vị cho đỡ thèm cũng tốt, các loại ý nghĩa để đỡ thèm.
Vì thế Vệ Cẩn Chi bị Sầm Lan Chỉ ở trên mặt bôi nước miếng đánh thức, Vệ Cẩn Chi còn chưa từng trải qua loại tình cảnh này, thời điểm bị liếm tỉnh còn có chút mơ mơ màng màng, cứ như vậy trơ mắt nhìn Sầm Lan Chỉ phi lễ mình, cho đến khi một tiếng ục ục từ trong bụng Sầm Lan Chỉ truyền đến.
"Cho dù ăn ta cũng không đủ no bụng." Vệ Cẩn Chi đỡ trán mình, từ ghế bập bênh ngồi lên.
"Nhưng là đỡ thèm." Sầm Lan Chỉ có chút tiếc nuối dư vị xúc cảm tươi mới ngon miệng kia, sau đó lại đối với hoàng hôn dần buông xuống lộ ra tươi cười chờ mong.
Bữa tối Sầm Lan Chỉ ở U Hoàng Quán ăn cùng Vệ Cẩn Chi, đồ ăn đặt ở trước mặt nàng phần lớn là món mặn, đều là món bình thường nàng tương đối thích ăn, ngay cả hương vị đều là loại nàng quen thuộc. Nhưng trước mặt Vệ Cẩn Chi để phần lớn là thức ăn chay, tuy rằng tinh xảo nhưng nhìn không có một chút thịt vụn. Sinh ra trong một đại gia tộc như vậy lại có khẩu vị thanh đạm đến trình độ này, cũng thật kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz