Dien Hy Cong Luoc Truyen Story Of Yanxi Palace
"Đi đi." Ngụy Anh Lạc đưa tay chỉ vào cửa phòng, "Ta ở chỗ này chờ các ngươi, các ngươi nhanh đi đi." Cửa phòng mở rộng ra, gió đêm theo bên ngoài xào xạc thổi vào, bọn họ vừa mới còn nháo nhào ầm ĩ muốn đi cáo trạng, giờ đây dưới chân như bị keo dán dính chặt vào sàn, gắt gao đứng ngây như phỗng. "Ngươi tưởng bọn ta không dám?" Cẩm Tú ngó trái liếc phải hô hào, "Đi!" Nhưng lần này lại không ai nghe theo nàng. Mọi người tuy rằng ghen ghét Ngụy Anh Lạc, nhưng càng kiêng kị nhiều hơn. Dù sao cách đây mấy canh giờ trước, từng có một cô cung nữ bị đuổi, không chờ mặt trời xuống núi liền ôm một bao vải xanh y phục, khóc sướt mướt xuất cung, quãng đời còn lại không còn cơ hội được đặt chân vào cửa cung nửa bước. Ai muốn bắt chước cô ta đâu chứ? Ngụy Anh Lạc đảo mắt nhanh khắp khuôn mặt từng người, trong lòng cười lạnh, bọn họ chẳng khác gì một đám dây leo trên tường, gió chiều nào theo chiều ấy. Ban đầu Cẩm Tú áp đảo thắng thế, các nàng liền hùa theo nàng ta, đến phiên nàng làm khó lại đảo hướng chuyển sang bên này. Ánh mắt ngưng động trên gương mặt Cẩm Tú, Ngụy Anh Lạc thản nhiên nói: "Ngươi thấy ta khoe mẽ lúc nào? Ta chỉ giúp đỡ Cát Tường mà thôi, ngươi cũng có thể giúp cô ấy, bọn ngươi đều có thể giúp cô ấy, chỉ là các ngươi đều không lựa chọn làm vậy. Đến khi ta được ca ngợi, các ngươi liền chỉ nhớ rõ Ngô tổng quản khen ta thế nào. Bản thân không giúp người còn không cho người khác giúp, có đạo lý vậy sao?" "Hai người ăn gian rõ rành rành mà còn dám mạnh miệng?" Cẩm Tú mỉa mai, "Cũng là do ta hiền lành cho nên không vạch trần các ngươi tại trận. Kim kê cái gì mẫu đơn cái gì chứ, Cát Tường lúc trước rõ ràng thêu cá chép vàng..." "Đủ rồi!" Ngụy Anh Lạc xen ngang lạnh lùng nói, "Ta chẳng muốn cùng ngươi đôi co chuyện này nữa. Ngươi hãy nhớ kỹ, ta - Ngụy Anh Lạc - nếu ngươi hôm nay đâm ta một đao, ta sẽ chém lại ngươi mười nhát, ngươi hôm nay đối với ta như thế nào, sau này ta nhất định sẽ hoàn lại ngươi một trăm lần! Được rồi, đi đi, các ngươi đều đi hết đi, mấy người kia nữa đi luôn đi!" "Ngươi!" Cẩm Tú có chút sợ hãi, nhưng vẫn quyết không bỏ qua lại mạnh miệng nói, "Ngươi cho là ta không dám?" Liền thấy Ngụy Anh Lạc nở nụ cười, một bên cười, một bên hướng phía Cẩm Tú bước tới. "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Cẩm Tú bị khí thế nàng dọa sợ tới mức thối lui về sau vài bước, cánh tay liền bị kéo đi, nhịn không được giằng co, "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn mang ta đi đâu?" "Dẫn ngươi đi gặp cô cô." Ngụy Anh Lạc cười tươi như hoa, lôi kéo nàng đi ra ngoài cửa, "Chậm trễ thêm nữa chỉ sợ cô cô đã đi ngủ mất." Cẩm Tú nghe vậy trợn mắt há mồm, nàng ban đầu còn tưởng Ngụy Anh Lạc là cậy mạnh nói vậy thôi, nào biết được nàng thực sự dám nói dám làm, nhịn không được hỏi: "Ngươi, ngươi thật không sợ bị cô cô trừng phạt sao?" "Sợ? Người nên sợ không phải là ngươi sao?" Ngụy Anh Lạc cười mỉm nói, "Còn nhớ rõ lúc trước cô cung nữ kia bị đuổi đi như thế nào không? Chủ tử ghét nhất chính là giả dối thị phi —— lời này Ngô tổng quản mới nói lúc chiều, đừng nói ngươi quên nhanh vậy chứ?" Cẩm Tú nghe vậy run người một cái. Hình ảnh người kia ôm bao y phục màu xanh, bóng lưng tiêu điều rơi lệ dưới ánh tà dương vàng nhạt, lại lần nữa hiện lên trước mắt nàng. "Ta không có làm gì thị phi giả dối hết, chuyện tối nay tất cả đều do ngươi gây ra, ai ai cũng đều nhìn thấy..." Cẩm Tú vội vàng nói. "Sau đó thì sao?" Ngụy Anh Lạc thương cảm ngó nàng, "Ngươi cho rằng chưởng sự như cô cô rảnh rỗi thay ngươi chậm rãi phân trần đen trắng sao! Chỉ mấy người chúng ta cùng ở chung trong gian phòng này, nhưng một khi xảy ra chút chuyện, ai cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị đuổi ra ngoài. Ngươi tin hay không?" "Ta, ta không tin..." Cẩm Tú ngữ khí yếu ớt đáp. "Không tin à, vậy chúng ta liền thử đi xem sao." Ngụy Anh Lạc lại càng cười một cách điềm tĩnh, dắt cánh tay của nàng cùng đi ra ngoài. Cẩm Tú sợ hãi, theo bản năng ôm lấy cây cột không chịu đi. Nhũng người còn lại hai mặt nhìn nhau một hồi, cũng từng người một lao đến ôm tay lại cùng ngăn cản, rồi vội vàng đem cửa đóng kín lại, sau đó bảy mồm tám lưỡi mà cố gắng khuyên nhủ: "Anh Lạc, đừng như vậy, đều đã trễ như vậy còn quấy rầy cô cô nghỉ ngơi, ngươi thực không muốn sống nữa sao?" "Đúng đấy, chỉ là chuyện chăn đệm cỏn con thôi mà, tội gì phải náo loạn như thế?" "Ai, lại nói việc này đều do Cẩm Tú gây ra. Cẩm Tú, cô xin lỗi Anh Lạc đi, việc này liền kết thúc?" Dây leo trên tường đón gió ngược lại, sợ cùng Ngụy Anh Lạc nháo lớn về sau liền liên lụy bọn họ cùng chịu khổ nên nhao nhao chĩa mũi nhọn đâm ngược Cẩm Tú. Ngươi một lời ta một câu từng bước ép buộc chỉ trích khiến mặt Cẩm Tú thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng chịu không được đành ngậm đắng nuốt cay cúi đầu xin lỗi Ngụy Anh Lạc: "Ta biết ta sai rồi, Anh Lạc, ngươi buông tay ra, ta không bao giờ nói chuyện vậy nữa." "Nói lời xin lỗi xong liền phủi sạch mọi chuyện như vậy?" Ngụy Anh Lạc cười nói, "Ngươi thật coi ta tốt như vậy sao?" Cẩm Tú mang một bụng ủy khuất, trong ánh mắt nhịn không được rơm rớm nước mắt, thét to: "Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa, cho ngươi rút mấy ngón tay sao? Nè, ngươi liền rút..." Rầm rầm rầm! Vài tiếng đập cửa đã cắt đứt lời của nàng. "Hơn nửa đêm còn náo loạn cái gì?" Phương cô cô cách một cánh cửa hét to, "Mở cửa!" Một đám cung nữ lập tức bị dọa đến ngây người, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, bất tri bất giác đem nàng trở thành người đáng tin cậy, trông chờ nàng quyết định. "Tới ngay!" Ngụy Anh Lạc lên tiếng, sau đó hạ giọng đối với người trong phòng nói, "Còn đứng đó làm gì, mau giấu thùng gỗ với lau sạch nước trên mặt đất đi, những thứ khác để ta giải quyết." Nàng ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức như được tiếp năng lượng, vội vàng đem thùng nước giấu dưới giường, trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy chổi quét, hai cung nữ liền dứt khoát quỳ trên mặt đất, móc ra khăn tay chà lau sàn nhà sạch sẽ. Đợi các nàng làm xong hết thảy, Ngụy Anh Lạc mới đưa tay nới lỏng búi tóc, bộ dạng lười biếng như vừa từ trong chăn bò ra, kéo mở cửa phòng nói: "Cô cô, muộn như vậy rồi, người tới có việc gì sao?" "Nhốn nháo đến cách mười dặm xa ta còn có thể nghe được, làm sao mà ngủ nổi?" Phương cô cô từ cửa bước vào, ánh mắt một vòng quét quanh phòng, "Nói một chút, đã trễ thế này lại không chịu ngủ mà ồn ào cái gì?" "Không có gì." Ngụy Anh Lạc ánh mắt yên tĩnh nói, "Là nãy ta sơ ý đem ấm trà đổ ướt tấm đệm trên giường, mọi người tụ lại giúp ta tìm cách giải quyết thôi." "Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy?" Phương cô cô sắc mặt trầm xuống, dạy dỗ, "Sáng mai ngươi tự đem chăn đi phơi khô. Còn tối nay tạm thời lật mặt chăn mà đắp, nhớ kỹ, không cho phép lên tiếng nữa, nếu không cùng nhau chịu phạt, nghe thấy chưa!" Mọi người vội vàng đáp: "Vâng!" Lập sập một tiếng, cửa phòng lần nữa đóng lại. Bên trong các cung nữ không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm, người người đều có chút hết hứng khởi, bối rối trực tiếp leo lên giường nằm ngủ. Cẩm Tú cũng vậy, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, vốn định gây khó dễ cho Ngụy Anh Lạc ngờ đâu suýt nữa đem mặt mình cho người ta bôi đen thành tro. Qua chuyện này chẳng những không biết hối cải, ngược lại Cẩm Tú còn ghi hận triệt để với Ngụy Anh Lạc... "Sớm muộn ta cũng sẽ cho ngươi biết tay." Cẩm Tú đang trầm tư suy ngẫm chợt thấy một cánh tay từ đâu thò đến giựt lấy tấm chăn đệm mình đang ngồi. Cẩm Tú lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại nhìn đối phương chất vấn, "Ngụy Anh Lạc, ngươi cầm chăn màn của ta đi đâu?" Ngụy Anh Lạc tiện tay ném xuống miếng chăn đệm ướt sũng nước lên giường Cẩm Tú, sau đó lặp lại lời nói Phương cô cô lúc trước đã dặn: "Sáng mai tự mình đem chăn phơi khô. Còn tối nay ngươi lật mặt chăn lại mà đắp." "Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!" Cẩm Tú thò tay kéo lại tấm đệm, "Trả lại cho ta! Uy... uy... ngươi đi đâu?" Ngụy Anh Lạc căn bản không thèm phản kháng. Cẩm Tú muốn, nàng liền buông tay đem chăn trả lại cho nàng, sau đó thẳng hướng ngoài cửa đi ra: "Ta đi tìm cô cô." Đám cung nữ nghe xong liền giật nảy người, vội vàng nhao nhao trợn mắt với Cẩm Tú: "Gây chuyện chưa đủ sao?" "Còn muốn liên lụy bọn ta?" "Đưa cho Anh Lạc đi!" Cẩm Tú không biết làm thế nào, vô thức cắn môi như muốn chảy ra máu, không tình nguyện đưa chăn màn lại cho Anh Lạc: "Cầm lấy đi!" "Lên giường ta trải lại đàng hoàng." Ngụy Anh Lạc đứng chắp tay, bộ dạng lười biếng sai bảo. Ngươi xem ta là người hầu của ngươi chắc? Cẩm Tú bị chọc giận đến hoa mắt chóng mặt, lồng ngực phập phồng hồi lâu mới miễn cưỡng xuống giường, đem tấm đệm ném mạnh lên giường Ngụy Anh Lạc. Sau đó nàng nhanh chóng trở về giường mình, dùng chăn ướt sũng đắp kín mặt, chăn run nhè nhẹ, cũng không biết có phải vụng trộm khóc không nữa. Ngụy Anh Lạc chậm rì rì trở về giường mình, khóe mắt quét quanh một vòng, không ít người vội vàng né tránh ánh mắt của nàng. Có tấm gương như Cẩm Tú đây, nàng tin tưởng những người này sẽ an phận trong một khoảng thời gian, cũng sẽ không dám gây phiền toái cho nàng. "Anh Lạc." Tắt đèn cầy xong xuối, Cát Tường nằm ở cạnh người nàng, nhỏ giọng cùng nàng thì thầm: "Cô thật là lợi hại." "Người thiện bị người lừa gạt, ngựa thiện bị người cưỡi. Nếu muốn không bị người khác khi dễ, có đôi khi chỉ có thể ác độc một chút." Ngụy Anh Lạc lười biếng trả lời. Cát Tường cái hiểu cái không gật đầu, cũng không biết có nghe lọt tai hay không. Không bao lâu sau, bên tai truyền đến tiếng ngáy nhè nhẹ, Ngụy Anh Lạc đảo mắt nhìn qua liền thấy tiểu cô nương này đã ngủ rồi, bất đắc dĩ cười cười thay nàng đắp lại chăn mền trên người. Đúng thật là con nít, dáng ngủ không yên đem chăn màn đều trượt xuống lưng rồi, cũng không sợ đêm lạnh dễ bị cảm mạo. "Thực hâm mộ ngươi." Nàng sờ khuôn mặt mũm mĩm có chút trẻ con của Cát Tường, giống như vuốt qua khoảng thời gian vô ưu vô lo của ngày trước. Đêm đã khuya, nàng trằn trọc khó ngủ, cuối cùng thật sự là ngủ không được, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà đen như mực, nghĩ thầm: "Muội rốt cuộc vào phường thêu được rồi tỷ tỷ ơi. Nhưng muội nên bắt đầu điều tra từ đâu đây..." Phường thêu cách Hoàng đế thật sự quá xa, nàng không thấy được hắn, chỉ có thể bằng tài nghệ của mình thì may ra, nhưng cái này thì có gì hữu dụng. Mục đích nàng vào đây không phải hiến dâng tay nghề mà chỉ muốn giành lại công bằng cho tỷ tỷ. "Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến." Ngụy Anh Lạc tự nhủ, "Đầu tiên, mình phải thu thập thông tin trước... về hai loại người, một người phải có khoảng thời gian dài sống trong cung, còn lại là người có địa vị cao, vì thông thường những người đó sẽ nắm rõ nội tình nhiều hơn. Mình phải nghĩ biện pháp kết bạn hai loại người này mới được..." Thời gian dài sống trong cung, Phương cô cô. Mà địa vị cao... Trước mắt Ngụy Anh Lạc dần hiện ra hình bóng một người quấn quanh chuỗi tràng hạt phỉ thúy trên tay.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz