[Dịch][Tường Lâm/TNT] Thoát Khỏi Tầng 18 [END]
3. Viên Kẹo Thứ Ba (Hạ)
Đó là năm thứ hai hắn mới đến công ty. Một ngày nọ, không biết Lý Phi nổi hứng gì, đột nhiên tập hợp một đám thực tập sinh bọn hắn lại, nói muốn chơi trò "ba viên kẹo" để làm tư liệu cho chương trình.Ông tuyên bố một cách đầy tự tin rằng đã giấu ba viên kẹo trong tòa nhà, ai tìm được cả ba viên kẹo sẽ có được cơ hội debut.Lúc đó, đối với những đứa trẻ mới mười mấy tuổi như bọn hắn, việc ra mắt vẫn là một giấc mơ xa vời. Dù cảm thấy chuyện tìm đủ ba viên kẹo là có thể ra mắt rất hoang đường, nhưng bọn họ vẫn tin.Khi đó bọn hắn có tổng cộng tám thực tập sinh, Đinh Trình Hâm, Trương Chân Nguyên, Hạ Tuấn Lâm đều ở đó. Tám người được chia thành bốn đội, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm một đội.Tìm ba viên kẹo trong một tòa nhà lớn, tuy không khó bằng mò kim đáy bể, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.Bốn đội bọn họ tìm suốt nửa ngày trời, đừng nói là ba viên, một viên cũng không thấy. Sau đó, đội quay phim nói đã đủ tư liệu và lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại tám đứa trẻ trong tòa nhà.Trời đã rất muộn, cả tòa nhà ngoài tám đứa trẻ bọn hắn ra có lẽ không còn ai khác. Nhưng vì muốn tìm đủ ba viên kẹo, không ai chịu rời đi."Thế này không được, tớ đề nghị 8 người chúng ta tập hợp lại, tìm từng phòng một, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn." Nghiêm Hạo Tường nói."Tớ đồng ý." Hạ Tuấn Lâm hưởng ứng lời của Nghiêm Hạo Tường.Nhưng những người khác lại không nghĩ vậy: "Hai người các hắn là một nhóm, đương nhiên sẽ đồng ý rồi!"Có người còn hùa theo: "Đúng vậy, hơn nữa nếu tám người tập trung lại, lỡ tìm được cả ba viên kẹo, suất ra mắt sẽ thuộc về ai?""Mấu chốt của việc có thể ra mắt hay không là viên kẹo thứ ba. Chúng ta có thể hợp sức tìm hai viên đầu, sau đó ai tìm được viên thứ ba thì suất ra mắt sẽ thuộc về người đó, các cậu thấy thế nào?"Những người khác suy nghĩ một lát, cảm thấy đề xuất của Nghiêm Hạo Tường không hoàn hảo lắm, nhưng hiện tại cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn, đành phải đồng ý.Tám người tập trung lại, hiệu suất quả nhiên tăng lên rất nhiều. Bọn họ nhanh chóng tìm được hai viên kẹo. Nhưng khi muốn tìm viên thứ ba, lật tung cả tầng 18 lên cũng không thấy. Và lúc này, chuyện kỳ quái đã xảy ra.Một thực tập sinh đột nhiên lên tiếng: "Các cậu có thấy không, hình như trong nhóm mình có thêm một người?"Mọi người đều sững sờ, ngay lập tức dừng việc tìm kiếm viên kẹo thứ ba, chuyện ra mắt cũng quên sạch, vội vàng đếm lại số người.Hạ Tuấn Lâm vì sợ hãi mà nắm chặt tay Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường trong lòng cũng sợ, nhưng vẫn bình tĩnh đếm số người xung quanh.1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8... 9!Thật sự có thêm một người!Có đứa trẻ sợ quá bật khóc, những người khác dù không khóc thì nước mắt cũng đã lưng tròng."Ai là người thừa thế."Tất cả mọi người đều nhìn về phía người đặt câu hỏi, cũng chính là người đã nhắc nhở họ có thêm một người. Nhưng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người này!"Cậu, là cậu!"Cả đám hét lên rồi bỏ chạy tán loạn. Nghiêm Hạo Tường đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cố giữ bình tĩnh kéo Hạ Tuấn Lâm đang sợ đến ngây người cùng chạy.Trong lúc chạy trốn, hắn ngoảnh lại nhìn người thừa ra kia. Chỉ thấy người đó đột nhiên nghiêng đầu, rồi bật cười khúc khích.Nghiêm Hạo Tường chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, kéo Hạ Tuấn Lâm chạy thật nhanh khỏi đó.May mắn là, khi cả đám nhóc chạy đến cửa thang máy, bọn họ tình cờ gặp các đàn anh cùng trợ lý quay về công ty lấy đồ.Đám trẻ lập tức vây quanh, ôm chầm lấy các sư huynh vừa khóc lóc ầm ĩ. Sau khi an ủi một hồi, các sư huynh dẫn bọn họ quay lại kiểm tra thì người kỳ lạ vừa xuất hiện đã biến mất.Dù vậy, bọn họ cũng không dám ở lại đó lâu hơn, ai về nhà nấy. Sau đó, mọi người cũng ngầm hiểu mà không bao giờ nhắc lại chuyện này.Còn về viên kẹo thứ ba, Nghiêm Hạo Tường luôn nghĩ rằng đó chỉ là trò đùa của Lý Phi, thực sự chẳng có viên kẹo thứ ba nào cả.Nhưng bây giờ, nhìn viên kẹo trái cây trong tay, Nghiêm Hạo Tường vô cùng chắc chắn, đây chính là viên kẹo thứ ba mà bọn họ không tìm được.Năm đó họ không tìm được viên kẹo thứ ba là vì nó vốn không ở tầng 18, mà là ở trong thang máy tầng 14.Đến khi Nghiêm Hạo Tường nhận ra, cửa thang máy đã đóng lại và bắt đầu đi lên!Nếu không lầm, thang máy sẽ đưa hắn đến tầng 18. Có lẽ các đồng đội mất tích của hắn cũng lên tầng đó theo cách này.Nhưng thang máy lại dừng ở tầng 15. Nhìn cửa thang máy sắp mở, Nghiêm Hạo Tường bất giác siết chặt viên kẹo thứ ba trong tay.May mắn thay, ngoài thang máy tầng 15 không có gì bất thường. Thang máy chỉ dừng lại chốc lát rồi tiếp tục đi lên.Đi được không lâu, nó lại dừng ở tầng 16. Nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, tim Nghiêm Hạo Tường như đã treo lên cổ họng. Nhưng lần này cũng giống tầng 15, vẫn không có ai ở bên ngoài.Hắn không hề thả lỏng, vì biết chắc thang máy sẽ lại dừng ở tầng 17. Cái cảm giác như bị hành hình từ từ này hắn thực sự không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.Ngay khi cửa thang máy sắp mở, hắn lao đến cửa, điên cuồng nhấn nút đóng, giữ chặt cho đến khi cửa đóng lại hoàn toàn.Thang máy cuối cùng cũng từ từ đi lên tầng 18. Nghiêm Hạo Tường thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng, như thể có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.Hắn nhìn quanh thang máy, ngoài hắn ra không có ai khác. Nhưng ánh mắt khó chịu đó vẫn như hình với bóng, khiến người ta không thể phớt lơ.Nếu không phải ở xung quanh, vậy chỉ có thể ở một nơi, trên đầu!Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn lên nóc thang máy. Ngay phía trên đầu hắn, có một cái đầu lìa khỏi cổ, khóe miệng ngoác ra, phát ra tiếng cười khiến người ta sởn cả gai ốc.Nếu Nghiêm Hạo Tường nhớ không lầm, cái đầu này chính là của đứa trẻ kỳ lạ đã thừa ra giữa bọn họ năm đó!Cái đầu của đứa trẻ cười lên một tiếng, rồi rơi thẳng xuống chỗ Nghiêm Hạo Tường...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz