Dia Cau Online Mac Than Hoan Tu Chuong 230 Den Het
Chương 233: A Tiên sinh và B Tiên sinh đáng chết!
Trái đất chuyển động từ tây sang đông, mặt trời mọc rồi lặn, ánh mặt trời lặn xuống đường chân trời.18 giờ 00 phút ngày 20 tháng 6, ngày thứ hai trong "Trò chơi truy tìm khó báu của Hắc tháp" đã kết thúc. Khi mặt trời dần buông xuống dưới mặt đất, toàn thế giới, người chơi ở bất kỳ khu vực nào cũng đều kinh hãi nhìn vào tòa Hắc tháp gần mình nhất kia. Rất nhiều người chơi thông minh đã tìm ra khu giao nhau của hai quận, thấp thỏm chờ đợi thế giới sụp đổ ngày hôm nay.Khi khoảnh khắc đó đến, trái đất phát ra một tiếng than khóc, trong tích tắc, một phần bảy thành phố trên thế giới bắt đầu điên cuồng sụp xuống.Rất nhiều người chơi đã có sự chuẩn bị từ hôm trước, khi nhận thấy những tòa Hắc tháp trong khu vực của họ bắt đầu biến mất, họ lập tức chạy sang khu vực lân cận để tránh thảm họa. Nhưng cũng có người chơi ở một số nơi đứng ở điểm giao nhau giữa hai khu vực, nhìn những tòa Hắc tháp bên trái và bên phải, họ mở to mắt tuyệt vọng."Không!!!"Hai tòa Hắc tháp không ngừng bắt đầu sụp đổ cùng nhau. Thành phố ở bên trái, những tòa nhà cao tầng như một trận tuyết lở; mặt đất ở bên phải, rung chuyển và rửa sạch mọi dấu vết của con người trên đó.Nước mắt nhanh chóng tuôn rơi trong mắt bọn họ, họ kêu lên trong đau đớn và tuyệt vọng, điên cuồng muốn rời khỏi hai khu vực này, nhưng đã quá muộn.Một phần bảy thế giới lại biến mất, Hắc tháp phát ra thông báo toàn cầu——"Dinh Dong! Ngày 20 tháng 6 năm 2018, 2118 tòa Hắc tháp đã biến mất..."Giọng nói đột nhiên dừng lại, một lúc sau, Hắc tháp tiếp tục nói: "2118 tòa Hắc tháp đã biến mất." Nói câu này xong, không cho những người còn sống có cơ hội phản ứng, Hắc tháp tiếp tục nói: "Dinh Dong! 18 giờ 01 phút ngày 20 tháng 6 năm 2018, người chơi Nam Á khu 1, thành công thông quan Hắc tháp tòa thứ 2. ""Dinh Dong! Tháng 6 năm 2018......"Thông báo 3 lần liên tiếp, giống như ánh bình minh mang theo hy vọng chợt ló dạng sau ngày tận thế, hơn hai triệu người nghe được thông báo của Hắc tháp, trước khi những giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, nụ cười hạnh phúc và vui mừng hiện trên khuôn mặt của mọi người."Thắng rồi, thắng rồi! Giành thêm một tòa Hắc tháp nữa, lại thắng rồi!""Đếm ngược năm ngày, tổng cộng còn lại ba tòa Hắc tháp, thỉnh người chơi nỗ lực công tháp!"Vào lúc này, thắng lợi của người chơi Nam Á đã trở thành thắng lợi của nhân loại toàn cầu.Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đang lái xe, băng qua vô số tàn tích của các thành phố, đến tỉnh Hà Nam. Dọc theo đường, họ cũng gặp phải một khu vực đang sụp đổ, rất may là họ phản ứng nhanh, Phó Văn Đoạt đã lái xe đưa mọi người thoát khỏi khu vực đó.Nghe Hắc tháp nói, Phó Văn Đoạt nhạy bén phát hiện ra dị thường, hắn cau mày nói: "Hắc tháp lần này không có thông báo người chơi nào tấn công tòa Hắc tháp kia."Đường Mạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Nam Á khu 1, hẳn là Hắc tháp ở New Delhi Ấn Độ. Không có công bố ai thông quan ... Chẳng lẽ là bởi vì có rất nhiều người đã thông quan sao? "Trần San San suy nghĩ một lúc, dưới tình huống tin tức bế tắc, hiển nhiên là họ không biết chuyện gì đang xảy ra ở Ấn Độ, nhưng một ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy ra trong đầu cô bé. Cô bé buột miệng nói: "Có một khả năng nữa là tất cả những người chơi tấn công tòa tháp đó đều đã chết."Đường Mạch sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Trần San San.Trần San San cũng bị chính những gì mình nói dọa sợ. Cô bé muốn nói rằng bản thân không biết tại sao, đột nhiên lại nói ra những lời này. Nhưng mà, cô bé và Đường Mạch đều biết, dị năng siêu tư duy, dưới tình huống không có bất cứ bằng chứng nào, tùy tiện nói ra bất kỳ phỏng đoán nào, xác suất chính xác tối đa là 50%.Trần San San sẽ không phỏng đoán mà không có lý do.Đường Mạch quay đầu nhìn về phía trước, giọng nói bình tĩnh: "Người chơi công tháp Nam Á khu 1, toàn bộ đã chết."Ấn Độ, New Delhi, Cổng Delhi.Mùi máu tanh nồng tràn ngập, không khí trong thành phố như ngừng trôi, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu vào đống máu trải dài khắp mặt đất, phản chiếu một màu vàng rực rỡ. Máu đỏ đem Cổng Delhi nguy nga huy hoàng nhuộm đến lộng lẫy, một bóng người màu đỏ nhỏ bé bị đóng đinh trên Cổng Delhi bằng một ngọn giáo dài.Chiếc vương miện nhỏ tinh xảo rơi xuống đất, Loli tóc đỏ run lên khi cố gắng rút cây giáo ra khỏi ngực, nhưng nàng phun ra một ngụm máu, đã đến lúc sinh mệnh chấm dứt.Dưới chân nàng là một biển xác chết và máu.Người chơi Nam Á đã dùng tính mạng của mình tạo ra một cây cầu cao, dùng máu đổ bê-tông thành một cây giáo dài. Cây giáo giờ phút này đâm thật sâu xuyên qua ngực Vương hậu Hồng Đào khiến nàng không còn sức để phản kháng.Có một điều mà Đường Mạch cùng Trần San San đều đoán sai, người chơi Nam Á tổn thất nặng nề, nhưng không phải là không có người sống sót. Nghe thấy âm thanh thông báo của Hắc tháp, người chơi đầu tiên may mắn sống sót sau khi rơi xuống núi xác sống sững sờ một lúc, tiếp theo tiếng khóc vang lên.Bọn họ gào khóc.Nửa tháng trước, Hắc Tháp cưỡng chế phải công tháp tầng năm, lần đó, tất cả người chơi cấp cao ở Nam Á đều bị diệt sạch, không ai có cơ hội công tháp tầng sáu. Mà bây giờ, họ đã thành công.Vương hậu Hồng Đào mấp máy môi, nàng dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng gần như không còn sức lực để mở mắt. Loli tóc đỏ tức giận đến mức muốn khóc, nàng muốn nói với những kẻ chết tiệt này rằng tấn công tháp không phải chỉ có phương pháp giết người bảo vệ tháp. Có rất nhiều cách để những người chơi cấp cao tấn công tòa tháp. Nhưng nàng chợt nhớ ra rằng đám nhân loại dưới chân nàng người mạnh nhất cũng chỉ mới chinh phục được Hắc tháp tầng bốn, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, không có cách nào mắng ra bất kỳ lời gì nữa.Loli tóc đỏ thậm chí không thể mở mắt, ngay trước khi nàng hoàn toàn nhắm mắt, nàng cảm thấy như thể mình đang được ai đó ôm vào trong ngực. Người này rất thô bạo, không chút dịu dàng trực tiếp rút cây giáo dài ra khỏi ngực nàng. Hắn bất đắc dĩ mà cười nói: "My lady, ngươi vì sao không khéo léo một chút, khiến chúng dùng những phương thức khác để công tháp."Miệng không bao giờ nói được những lời hoa mỹ, Vương hậu Hồng Đào tức giận trong lòng thầm mắng: Vậy thì đám nhân loại hôi hám này ít nhất cũng phải vượt qua tầng thứ năm! Đến cả tầng thứ năm cũng không có, cho dù muốn chơi một trò chơi, cũng không thể làm được.Đoàn trưởng gánh xiếc nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm Vương hậu Hồng đào biến mất phía dưới Hắc tháp."My lady, ta đã cứu ngươi một mạng. Hiện tại ngươi nợ ta mười đóa hoa trăng, không thể trả góp."Vương hậu Hồng Đào: "......"** nhà ngươi!Sáng sớm ngày 21 tháng 6, tòa Hắc tháp thứ ba cũng bị công phá.Sáu người Đường Mạch đến biên giới của Trùng Khánh, Bạch Nhược Dao hì hì cười: "Oa, vậy thì chỉ còn lại hai tòa tháp ở Quảng Châu và Trùng Khánh?"Andre liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Tháp thứ năm là ở kéo, ni dẫn đường."* Ý Andre: Tòa tháp thứ năm ở đâu, ngươi dẫn đường. ('哪里 - nali" ông ấy nói thành "拉里 - lali")Thanh niên có khuôn mặt trẻ con phá lên cười: "Thế nào mà lâu như vậy, tiếng Trung của anh vẫn không tiến bộ chút nào."Andre đấm một phát vào cây cổ thụ phía sau Bạch Nhược Dao, đe dọa muốn người này phải nhanh chóng im lặng. Bạch Nhược Dao dường như không nghe thấy gì, quay đầu lại cười tủm tỉm quấy rối Đường Mạch: "Đường Đường, Phó thiếu tá lái xe không tốt chút nào, để tôi lái xe thì sao?"Đường Mạch lạnh lùng nói: "Cậu dẫn đường."Bạch Nhược Dao tự chuốc vạ vào thân, chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tay.16 giờ 58 phút ngày 21 tháng 6, một chiếc xe jeep đã băng qua cầu Quỳ Môn Phụng Tiết, đi vào huyện Phụng Tiết Trùng Khánh.Khi xe chạy ra khỏi cầu, Phó Văn Đoạt đột ngột nhấn ga, mọi người đồng thời nhìn về phía anh ta. Chỉ thấy anh bỗng chốc quay đầu lại, mắt sáng như đuốc, đồng thời cổ tay cũng chuyển động. Một chiếc phi tiêu đen vèo một tiếng xuyên qua không trung, bắn vào một sạp báo bỏ hoang cách đó không xa.Giống như có thứ gì đó vụt qua sạp báo, phi tiêu bắn xuyên qua sạp báo, sạp báo chẳng mấy chốc đã trở thành đống đổ nát.Phó Văn Đoạt nhanh chóng nói: "Có một cái gì đó trong thành phố này."Mọi người đều nhìn thấy thứ đó, nhưng nó chạy rất nhanh nên không ai có thể nhìn thấy đó là vật gì.Andre nói: "Là một thứ rất nhỏ, cực kỳ lùn, hẳn là không phải con người."Bạch Nhược Dao nhướng mày: "Gấu lớn, tại sao lại không thể là người, ngộ nhỡ là trẻ con hoặc chú lùn thì sao."Nghe được hai chữ "người lùn", trong lòng Đường Mạch vừa động: "Chú lùn?"Bạch Nhược Dao cười nói: "Đúng rồi, không phải trong truyện công chúa Bạch Tuyết có chú lùn sao? Hì hì, Bạch Tuyết ... và bảy chú lùn."Mọi người: "......"Họ là bảy chú lùn!Những nguy hiểm không biết trước luôn là điều đáng sợ nhất.Mọi người bỏ lại xe, vừa đi vừa tranh thủ quan sát thành phố thật kỹ.Nửa năm trước Bạch Nhược Dao tại đây bị cưỡng ép kéo vào trò chơi công tháp của Hắc tháp tầng hai, nhưng hắn chỉ là đi ngang qua, không ở trong thành bao lâu. Phụng Tiết Trùng Khánh là một trong nhiều thị trấn của Trùng Khánh, cũng không dễ thấy. Nó nằm trong vòng ôm của dãy núi, sông Trường Giang ngang qua thành phố, nước sông vỗ vào bờ tung bọt nước trắng xóa, tiếng nước réo rắt vang lên.Mọi thứ ở đây đều giống như trước khi Địa cầu online.Một thị trấn yên tĩnh ẩn mình trong núi, một thị trấn với dân số ít, nước trong và những ngọn núi tươi tốt. Ngoại trừ......Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ: "Mọi người có nhìn thấy người không?"Mọi người đồng thời lắc đầu.Dọc theo đường đi, sáu người không buông tha từng ngóc ngách của thành phố, nhưng không một ai trong số họ nhìn thấy.Phó Văn Đoạt đưa ra kết luận: "Không tính người bị nghi ngờ là chú lùn trên cầu lúc trước, trong thành phố này không có ai cả." Nói xong, hắn nhìn về phía Bạch Nhược Dao.Bạch Nhược Dao vung tay lên: "Đừng nhìn tôi, khi tôi đi ngang qua đây, nơi này không khác gì những huyện khác, có rất nhiều người chơi. Có lẽ nửa năm qua đi, bọn họ công tháp không thành, đều chết ở trong trò chơi? "Khả năng này không phải là không thể.Hắc tháp đã từng mở ra trò chơi loại bỏ người ở vị trí cuối cùng. Nếu những người chơi ở Phụng Tiết tương đối yếu, họ sẽ bị Hắc tháp lựa chọn làm người ở vị trí cuối cùng tiến hành loại bỏ. Vậy toàn bộ khu vực không có một người chơi nào thông quan, cũng không phải không có khả năng. Cũng có thể có những người chơi đã thông quan, nhưng họ đã rời khỏi thành phố, đến những nơi có nhiều tài nguyên phong phú hơn.Tuy nhiên, Đường Mạch vẫn nói: "Không đúng."Tất cả sáu người đều là người chơi cấp cao, thậm chí ngay cả Phó Văn Thanh cũng đã thông quan Hắc tháp tầng bốn. Cả thành phố dường như bị đóng băng, không có dấu vết của giao tranh hoặc là vết máu. Nếu đó là một khu vực đã trải qua trò chơi loại bỏ người ở vị trí cuối cùng thì không thể là như thế này.Họ thận trọng đi về phía trung tâm thành phố.Đột nhiên, Đường Mạch quay đầu lại, nhìn về phía một quán trà sữa trên đường. Đôi mắt hắn dán chặt vào cánh cửa của cửa hàng này, cánh cửa đang mở toang, cửa hàng đen kịt như một con quái vật, đang há to cái miệng khổng lồ để chờ con mồi tiến vào. Đường Mạch nhìn chăm chú vào cửa hàng, một lúc sau cùng Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn nhau.Phó Văn Đoạt gật gật đầu, Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ, nhẹ nhàng đi về phía cửa hàng.Vừa định bước vào cửa hàng, một bóng người đen sì từ bên cạnh xông ra, vung gậy gỗ, hung ác mà hướng Đường Mạch đánh tới. Tốc độ của Phó Văn Đoạt nhanh hơn nó, hắn vừa giẫm chân xuống, vũ khí sắc bén đen nhánh hình tam giác trực tiếp ngăn cây gậy lại.Khi chú lùn nhỏ gầy thấy bản thân bị ngăn lại, hắn nhe răng làm ra một bộ dạng hung tợn. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Phó Văn Đoạt, hắn giật mình. Tương tự như vậy, Phó Văn Đoạt cau mày khi nhìn thấy hắn, anh nhớ lại điều gì đó trong đầu, nhưng không thể nghĩ ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu trước đây.Tương tự, Đường Mạch cũng cảm thấy chú lùn này có vẻ quen thuộc.Ngay sau đó, một giọng nói lanh lảnh vang lên: "A Tiên sinh đáng chết, ngươi là tên A Tiên sinh đáng chết kia, a a a, còn có B tiên sinh đáng chết! Chính là các ngươi, ta đời này sẽ không bao giờ quên hai gương mặt xấu xí các ngươi! Chính các ngươi đã hại ta bị Đoàn trưởng gánh xiếc sa thải, khiến Gánh xiếc thú Kỳ Quái phải đóng cửa, hại ta mất đi công việc, phải quay lại để rửa chân cho công chúa Bạch Tuyết chết tiệt đó! Ta sẽ giết ngươi a a a a !!! "Cây gây lớn vung lên một lần nữa, Hắt Xì Tinh phẫn nộ mà bổ xuống Phó Văn Đoạt.Bạch Nhược Dao cười hì hì, duỗi tay chặn một kích này. Hắn ra vẻ kinh ngạc: "Này, yếu quá, yếu hơn tôi tưởng rất nhiều."Hắt Xì Tinh muốn rút cây gậy ra khỏi tay Bạch Nhược Dao, nhưng sức lực của hắn không thể nào sánh được đối phương.Lúc này, Đường Mạch rốt cuộc nhớ ra, hắn kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt: "Phó bản tập kết "'Đêm tuyệt diệu tại Gánh xiếc Kỳ Quái", đây là chú lùn - thành viên của gánh xiếc - lúc đó giao đồng bạc cho chúng ta, muốn chúng ta phụ trách áp giải con giun đất to lớn kia?"Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz