Di Trong Suong Mu Thuong Nghien Ch 1 Ch 176
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 82
Đúng là hơi đáng tiếc
Truyện được đăng hoàn toàn miễn phí tại wattpad Thanhdauquan và blogspot Thanh Dâu Quán.*****Mặc dù giai đoạn điều tra cơ bản của vụ án này cơ bản đã kết thúc, tội phạm sa lưới quy mô lớn nhưng công tác thẩm vấn của Cục Công an thành phố còn cần phải tiếp tục thêm một thời gian nữa. Từ tính chất phạm tội tập thể ác liệt, kéo ra một chuỗi danh sách những người có giao dịch với nghi phạm, phần lớn là các "khách hàng" ở tỉnh khác. Những người này đều bị nghi ngờ có liên quan đến việc mua người làm tay sai đi giết người. Mà công tác điều tra liên tỉnh gặp rất nhiều khó khăn. Lượng công việc của Cục Công an thành phố tăng lên rõ rệt. Trước mắt, cảnh sát cần thu thập các bản tường trình của các nghi phạm, đối chứng lẫn nhau, còn phải thẩm tra đối chiếu với ghi chép dòng chảy nguồn tiền của bọn họ, xác định thân phận và thông tin "khách hàng". Sau đó, bọn họ phải thông báo các cơ quan công an tỉnh ở địa phương để tiến hành công tác điều tra tiếp theo. Mỗi hạng mục đều không phải công trình nhỏ. Lâm Tái Xuyên gần như cả đêm không chợp mắt. Sáng hôm sau, Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch cũng đến Cục Công an thành phố hỗ trợ, tùy tiện gọi nghi phạm chưa được thẩm vấn vào phòng thẩm vấn. Hạ Tranh cầm đầu nhóm cảnh sát hâm mộ nghe tên mà đến, vây trong phòng quan sát, xem Giang Bùi Di thẩm vấn. Phong cách thẩm vấn của Giang Bùi Di và Lâm Tái Xuyên là hai loại hoàn toàn khác nhau. Lâm Tái Xuyên do tính cách bản thân nên anh thoạt nhìn luôn nội liễm mà trầm tĩnh. Còn Giang Bùi Di lại bộc lộ mũi nhọn, thậm chí không thèm che giấu vẻ lạnh băng. Anh chỉ ngồi ở đó liền tạo ra áp lực mạnh mẽ từ trên cao nhìn xuống. Khí tràng cũng có tính công kích rõ ràng. Tội phạm ngồi đối diện nhìn thấy Giang Bùi Di liền như chuột thấy mèo, không dám thở mạnh một hơi, hỏi gì đáp nấy, từ đầu đến cuối thành thật khai báo. Hạ Tranh nhìn màn hình chằm chằm không chớp mắt. Sau một lúc lâu, cậu tán thưởng nói: "Khi nào tôi mới có thể được như Trưởng Ban Giang. Chỉ cần ngồi ở đó liền tự mang khí tràng hai mét tám. Quá ngầu!""Sao thế? Cậu là người hâm mộ số một của đội trưởng Lâm mà lại định đổi thần tượng à?"Hạ Tranh lập tức khẳng định lập trường: "Không thể nào! Tôi đối với đội trưởng Lâm là tuyệt đối trung thành và tận tâm! Tôi chỉ nhất thời ngồi xổm đầu tường lén nhìn người khác một chút mà thôi!"Cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh vừa đi làm được một năm nói: "Trưởng Ban Giang đúng là ngầu thật! Lúc ấy một mình vác súng máy đi lên, đơn độc dũng mãnh bắn loạt đạn khiến mười mấy tên tội phạm không dám thò đầu ra. Tôi khi đó nhìn đến choáng váng. Hoặc là, người ta là tinh anh Sở Công an tỉnh đặc phái đến để hỗ trợ nên đúng là không giống chúng ta!"Nghe mọi người nói chuyện, không biết vì sao, vẻ mặt Chương Phỉ đột nhiên hơi tỏ vẻ đau lòng. Cô cúi đầu thở dài, cảm xúc trong giọng khó tả bằng lời: "Mấy cậu đều còn trẻ, vừa nhìn đã biết chưa trải qua việc lớn trong đời". Thấy năng lực tác chiến một mình của Giang Bùi Di đã được mọi người khen là lóa mắt, Chương Phỉ lại không thấy chấn động lắm. Bởi vì nhiều năm trước, cô đã nhìn thấy một người dũng cảm đơn độc mạnh mẽ chiến đấu, biết được rằng có thể dùng một địch trăm đúng là có tồn tại. Chương Phỉ nói: "Để chị kể cho các cậu nghe chuyện xưa". Sa Bình Triết giống như biết cô muốn nói gì, châm điếu thuốc nói, "Hành động năm 05, đúng không? Tôi đến giờ vẫn còn ấn tượng". Nghe hai người nhắc đến hành động trước đây, rất nhiều cảnh sát vừa đi làm mấy năm gần đây, chưa đủ thâm niên để được trải qua liền dựng thẳng lỗ tai lắng nghe. "Đúng vậy. Là chuyện mười mấy năm trước. Lúc ấy, tôi còn là cớm nhỏ vừa mới chuyển đến Cục Công an thành phố, ngoại trừ một thân công phu mèo cào thì không biết gì. Một buổi sáng trời trong nắng ấm, đột nhiên, tôi và mọi người trong Cục bị một thông báo khẩn kéo ra ngoài tập hợp. Lên xe chúng tôi mới biết mục tiêu nhiệm vụ lần này là hang ổ của tập đoàn tội phạm lớn Bò cạp Sa mạc. Mà đối phương có khoảng hơn 200 người". Chương Phỉ giọng trầm bổng nói: "Khi đó, Bò cạp Sa mạc so với hiện tại kiêu ngạo hơn nhiều. Quy mô bắn nhau như ngày hôm qua căn bản không tính là gì. Lúc ấy, Cục Công an thành phố xác định được vị trí hang ổ của Bò cạp Sa mạc, liên hợp với quân đội vũ trang địa phương cùng hành động, định giăng một lưới bắt hết tổ chức này. Tiến công của chúng tôi bị đối phương dựa vào nơi hiểm yếu đánh trả. Bọn họ vứt lại mấy xác chết trên mặt đất để kéo dài thời gian. Mấy người còn lại chạy khỏi đường hầm, phân thành hai nhóm, chạy trốn theo hai hướng khác nhau. Cho nên, lúc đó, lực lượng chúng tôi cũng chia làm hai đường. Lực lượng chính đi theo nhóm chính của đối phương. Tiểu đội chúng tôi có 17 người, đuổi theo nhóm nhỏ. Tôi đi theo chỉ huy hành động lúc đó, một đường đuổi theo nhóm người đối phương, đuổi vào một tòa nhà đổ nát. Chúng tôi không ngờ bọn họ có viện quân ở đó. Tiểu đội chúng tôi chân trước vừa bước vào, cửa ra tầng một phía sau lưng lập tức nổ tung. Tầng hai bắt đầu sụp xuống. Người bên ngoài không vào được, chúng tôi cũng không ra được, bị nhốt ở hành lang tầng một cùng mười mấy tên tội phạm và đồng bọn tiếp ứng". Tình tiết này đúng là lên xuống nhấp nhô quá căng thẳng, có người hít sâu một hơi: "Sau đó thì sao?""Trên hành lang cơ bản không có công sự che chắn. Chúng tôi bắn nhau kịch liệt với đối phương trong một không gian nhỏ hẹp. Cuối cùng, cảnh sát hết đạn". Chương Phỉ nói: "Tôi đã nghĩ nhất định mình sẽ chết ở đó. Lúc đó, chúng tôi thật sự đã rơi vào đường cùng. Tôi cũng đã chuẩn bị để cùng chết với nhóm tội phạm đó. Không chỉ mình tôi, cả tiểu đội đều rơi vào trạng thái hết đạn cạn lương, đứng ở đó chính là bia ngắm sống cho kẻ địch, cơ hội để vật lộn cũng không có. Tất cả chúng tôi đều lấy đao ra, xác định có chết cũng phải kéo theo mấy tên chịu tội cùng. Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị cùng nhau lao ra..."Chương Phỉ giữa ánh nhìn chăm chú, sáng quắc của mọi người, thở ra một hơi, "Thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nổ mạnh. Bức tường phía sau đối phương nổ ầm một cái! Tòa nhà sụp lần thứ hai. Đất đá bay lả tả, bụi còn chưa kịp rơi xuống, tôi liền nhìn thấy đội trưởng Lâm tay bưng súng máy đứng ngay sát bức tường vừa nổ mạnh khi nãy, từ ngoài đi vào, bắn bùm bùm mấy tên tội phạm..."Chương Phỉ giơ tay lên, làm động tác bắn phá, "Đối phương căn bản còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt đã đổ một loạt! Tôi không hề nói quá. Chúng tôi lúc ấy đều sửng sốt, đứng ngơ tại chỗ, không biết nên làm gì, không khác gì đội cổ động viên, đứng nhìn đội trưởng Lâm bắn hết cả băng đạn. Sau đó, hai tay lại đồng thời thay hai băng đạn của cả hai súng, mỗi tay một băng".Chương Phỉ thề thốt khẳng định: "Những gì tôi miêu tả tuyệt đối không có thêm bất kì gia công nghệ thuật gì. Mọi người không tin có thể hỏi lão Sa. Không hề quá khi nói mạng cả tiểu đội chúng tôi khi đó đều nhờ đội trưởng Lâm cứu. Đội trưởng Lâm từ lúc đi vào đến lúc kết thúc trận chiến chưa đầy một phút. Cậu ấy dẫn chúng tôi ra khỏi tầng một. Giây tiếp theo, cả tòa nhà đổ nát đó hoàn toàn đổ sụp trước mắt chúng tôi, "ầm" vang một tiếng lớn. Sau đó, chúng tôi mới biết lực lượng chủ lực của Cục Công an thành phố khi đó cũng bị cuốn lấy, căn bản không thể chi viện. Đội trưởng Lâm là một mình quay lại cứu chúng tôi. Sau chuyện này, đội trưởng Lâm từ cảnh sát bình thường được đề bạt đặc cách, trở thành đội phó đội điều tra hình sự". Chương Phỉ nói: "Hiện giờ, đội trưởng Lâm đã là đội trưởng. Mà tôi vẫn là một cảnh sát bình thường".Sa Bình Triết nói: "Tôi cũng vẫn là một cảnh sát bình thường, còn chuẩn bị về hưu". Chương Phỉ cảm thán: "Các cậu có thể hình dung được cảnh tượng khi ấy không? Trần nhà trên đầu sụp xuống, bụi mù bay đầy Trời, đá bắn văng lung tung. Không khác gì phim tận thế. Chúng tôi súng không còn đạn, đã chuẩn bị tốt để anh dũng hy sinh. Kết quả, đột nhiên có một thiên thần hạ phàm mang đến chấn động khắc sâu trong tâm hồn còn non nớt của tôi khi đó! Đó là chấn động khó có thể tưởng được! Khi đó, tôi đã hiểu được ý nghĩa của xoay chuyển tình thế là như thế nào". Chương Phỉ tạm dừng một lát, vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Nhưng sau đó...."Sau đó...Không ai sẵn lòng nhắc đến trận hành động 5 năm trước. Hiện giờ đứng ở đây, cơ bản đều là những người may mắn sống sót vì không tham gia trận hành động kia. Tín Túc khẽ dựa lưng vào tường, một tay cắm túi quần, lắng nghe giọng kể sinh động và tình cảm phong phú của Chương Phỉ khi nhớ lại chuyện xưa. Cậu có thể tưởng tượng được hình ảnh Chương Phỉ miêu tả. Chính mắt Tín Túc đã chứng kiến thân thủ của Lâm Tái Xuyên. Cậu cảm thấy Lâm Tái Xuyên bây giờ đã rất đẹp trai, rất lợi hại. Có điều đúng là hơi đáng tiếc...Lâm Tái Xuyên một tay cầm súng máy nhất định cũng rất ngầu. Tiếc là cậu không có cơ hội được nhìn thấy.
Hết chương 82
Đến chương 83
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz