ZingTruyen.Xyz

Dhtm

Menu

Phong Bụi.nobody will love u as much as yourself…

Đại Hồ Tiểu Muội – Chương 136 – Bắt cá hai tay ̣(Thượng)

6 Votes

Đại Hồ Tiểu Muội136. Bắt cá hai tay ̣(Thượng)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

Đầu bên này, Từ Húc được rảnh, gọi điện cho La Thiếu Thần, “Thứ Thôi Tú bỏ vào trong cốc nước đã có báo cáo rồi.”

La Thiếu Thần trầm giọng hỏi: “Là ma túy à?”

“Không. Là đường.”

“Đường?” La Thiếu Thần hiểu ra, “Thăm dò sao?”

Từ Húc nói: “Rất có khả năng. Cũng may là tôi phát hiện, vốn tôi đã bị bọn chúng nhận ra rồi, chẳng có gì khác biệt.” Nếu như là Thẩm Thận Nguyên phát hiện, vậy thì Thôi Tú và người phía sau cậu ta liền biết Thẩm Thận Nguyên có tâm lý phòng bị với bọn chúng.

La Thiếu Thần nói: “Cậu cẩn thận một chút.”

Từ Húc đáp: “Cẩn thận cũng vô dụng. Đồ Lạc Văn nói phía trên có người muốn tra xét hồ sơ của tôi, hẳn là trò quỷ của Lỗ Thụy Dương.”

La Thiếu Thần nói: “Về phương diện này tôi sẽ nghĩ cách.” La gia và Lỗ gia vẫn luôn giằng co ở phương diện này.

Từ Húc nhìn Thẩm Thận Nguyên đang mặc một cái áo lông cồng kềnh, theo sau thầy chỉ đạo võ  thuật múa máy tay chân, “Nếu như tôi thực sự bị điều đi…”

“Tôi biết.”

Từ Húc nghe giọng nói của La Thiếu Thần, tự giễu cười cười. Anh không ngờ lại dặn dò bạn trai của Thẩm Thận Nguyên chăm sóc Thẩm Thận Nguyên cho tốt… Đúng là làm người đại diện lâu rồi, bắt đầu giống gà mẹ rồi chăng?

Hẳn là do tính cách của Thẩm Thận Nguyên quá giống gà con rồi.

Tiến triển quay phim thuận lợi, quan hệ giữa Lâm Tử Khiếu và Thẩm Thận Nguyên cực kỳ hòa thuận. Sau khi kết thúc, Thẩm Thận Nguyên chủ động hẹn Lâm Tử Khiếu uống rượu, Lâm Tử Khiếu cũng không từ chối. Từ Húc và người đại diện của Lâm Tử Khiếu đóng vai trò tài xế và vệ sĩ, đến một quán bar tương đối yên tĩnh.

Quán bar rất nhỏ, không có phòng bao, chỉ có vách ngăn.

Thẩm Thận Nguyên theo Lâm Tử Khiếu tiến vào ngồi trong một ví trí gần sát trong, nghi hoặc hỏi: “Anh xác định đây là quán bar chứ không phải chỗ nuôi lợn đấy chứ?”

Lâm Tử Khiếu đáp: “Nếu như cậu muốn gọi thức ăn cho lợn tôi cũng không ngại đâu, mời cậu qua bên kia ngồi.”

Thẩm Thận Nguyên bũi môi, sau đó chớp chớp mắt với Từ Húc.

Từ Húc hiểu ý, kéo người đại diện của Lâm Tử Khiếu ngồi sang bàn khác. Người đại diện của Lâm Tử Khiếu không muốn lắm, mắt cứ nhìn dõi theo Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tử Khiếu, có thể nói là trăm nghìn lời muốn nói mà nhìn bọn họ không nói ra nổi.

Thẩm Thận Nguyên đợi bọn họ ngồi ra xa rồi, bắt đầu suy tính xem nên moi thông tin thế nào. Nào ngờ Lâm Tử Khiếu rất phối hợp, không đợi cậu mở miệng đã chủ động hỏi: “Cậu cùng Thôi Tú bọn họ đi chơi thế nào?”

Thẩm Thận Nguyên vội nói: “Cũng được, tôi uống cũng hăng nữa.”

Lâm Tử Khiếu nhìn cậu một cái, rút một cây tăm ra nghịch.

“Anh và bọn họ không hợp à?”

“Ừm.”

“Bởi vì quan hệ giữa chị Củng và anh Bào à?”

Lâm Tử Khiếu chau chau mày: “Cũng coi như vậy.”

“Chuyện của anh Bào, rất xin lỗi.” Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ, quyết định lột bỏ tấm màn che, thẳng thắn nói: “Tôi không biết sẽ có sự điều động nhân sự.” Lâm Tử Khiếu là nam ngôi sao số 1 dưới trướng Bào Quỳnh, Bào Quỳnh nhất định sẽ nói ra nguyên nhân điều động với anh ta.

Lâm Tử Khiếu ngây ra một chút, mới nói: “À, không có gì.” Việc Bào Quỳnh thất thế không gây nên ảnh hưởng gì quá lớn với anh ta. Anh ta dù sao cũng là nam ngôi sao đang nổi của LB, Củng Văn Hiểu và Lưu Đạt Vũ đều muốn lôi kéo anh. Về việc nam chính số 1 biến thành nam chính số 3, Củng Văn Hiểu còn đặc biệt tìm anh ta nói chuyện, sợ anh có suy nghĩ gì khác, lại giúp anh ta tìm hai bộ phim điện ảnh.

Thẩm Thận Nguyên: “…” Đáp lại đơn giản như vậy bảo cậu bước tiếp theo nên nói gì đây?

“Thôi Tú chơi rất phóng khoáng, cậu không chơi được đừng đi lại gần quá.” Đây đã là nhắc nhở có giới hạn lớn nhất của Lâm Tử Khiếu rồi.

“Ý anh là hút ma túy?”

Chiếc tăm trong tay Lâm Tử Khiếu suýt chút nữa cắm vào ngón tay, trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu: “Cậu…”

“Tôi nhìn thấy rồi.” Thẩm Thận Nguyên nói mập mờ.

Câu nói này lọt vào tai Lâm Tử Khiếu tự nhiên được hiểu thành cậu nhìn thấy Thôi Tú hút ma túy, đổi sắc mặt hỏi: “Vào ngày các cậu đi chơi cùng nhau à?”

Thẩm Thận Nguyên không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh có phải không?”

Lâm Tử Khiếu đột ngột đấm mạnh một quyền xuống bàn.

Người đại diện từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát họ lập tức đứng dậy, nhưng bị Từ Húc cản lại: “Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ mà.”

Người đại diện hồ nghi nhìn Từ Húc: “Nói thực đi, Thẩm Thận Nguyên có phải…gay không?”

Từ Húc ngây ra một chút hỏi: “Sao lại… nghĩ như vậy?”

“Có phải cậu ta có ý gì với Tử Khiếu không?” Người đại diện nói thẳng vào vấn đề.

Từ Húc muốn cười cũng cười không nổi, liều mạng lắc đầu.

Người đại diện nói: “Không phải thì tốt, bảo cậu ta sớm từ bỏ ý niệm đó đi. Tử Khiếu là trai thẳng.” Anh ta nói xong, lại rầu rĩ lầm bầm một mình: “Sớm biết xuất thân từ Y Mã Đặc chẳng có ai là bình thường cả mà.”

“Phụt.” Từ Húc ôm miệng nhịn không được phì cười. Tuy rằng kết luận của anh ta là đúng, nhưng mà quá trình dẫn đến kết luận hình như có chút… không khoa học? Hay là, Y Mã Đặc sản sinh ra trai cong đã thành khoa học rồi?

Người đại diện ở bên này suy nghĩ không đứng đắn, đề tài nói chuyện của Lâm Tử Khiếu và Thẩm Thận Nguyên lại rất đứng đắn.

Lâm Tử Khiếu nói: “Tôi có người bạn gái quen từ lúc học cấp 3, bởi vì quan hệ của tôi quen biết với Thôi Tú, sau đó nhiễm phải ma túy.”

Thẩm Thận Nguyên sụt sùi nói: “Bớt đau buồn.”

“Đã chia tay rồi.” Lâm Tử Khiếu uống một ngụm bia.

“Thôi Tú lấy được ma túy từ đâu?”

Tay cầm cốc bia của Lâm Tử Khiếu khựng lại, không hiểu nhìn Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên giải thích: “Tôi nghĩ là, cắt đi nguồn cung cấp ma túy của bọn họ hẳn có thể giúp cậu ta cai ma túy không phải sao?”

Lâm Tử Khiếu phì cười nói: “Tôi dẹp căn tin dưới khu nhà của cậu đi thì cậu không tìm được mì gói ăn sao?”

“Tôi chỉ là nghĩ nghĩ vậy thôi.”

Lâm Tử Khiếu ngẫm nghĩ, vẫn cứ trả lời câu hỏi của cậu: “Tôi nghe Văn nói có người tên là anh Cường, có thể lấy được hàng.”

Anh Cường.

Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ ghi nhớ cái tên này.

Lâm Tử Khiếu nói: “Đừng nói những chuyện làm mất vui nữa, uống đi.”

Ngày mai vẫn phải tiếp tục ghi hình, hai người đều không dám uống nhiều, mỗi người một chai uống xong liền tan.

Lâm Tử Khiếu lên xe, người đại diện căng thẳng hỏi hai người nói những chuyện gì. Lâm Tử Khiếu dựa vào lưng ghế nghỉ một lúc, thản nhiên đáp: “Chẳng có gì, chỉ là nói chuyện đóng phim thôi.”

“Thẩm Thận Nguyên là đối thủ cạnh tranh của cậu, cậu phải đề phòng cậu ta một chút.”

“Cái cậu ta để tâm… có thể không phải là điều này.”

“Hả? Không phải là tình cảm đó chứ?”

Lâm Tử Khiếu khóe mắt liếc một cái, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, xe Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc từ phía bên phải xoẹt qua, trầm mặc một lúc đáp: “Không liên quan đến chúng ta.”

Tên gốc của anh Cường đương nhiên không phải là Anh Cường (Cường Ca), chỉ là trong tên có chữ Cường, nhưng tỷ lệ người có tên Trung Quốc mang chữ Cường đại khái cũng tương đương với người nước ngoài có tên Jonny vậy, Đồ Lạc Văn tìm một vòng mới coi như tìm thấy một người tên Thiết Cường, trên danh nghĩa nằm trong đội xe của LB, thực tế là tài xế riêng của Tiêu Bác.

Đồ Lạc Văn vô cùng vui mừng, “Đầu mối này rất quan trọng. Muốn lật đổ Lỗ Thụy Dương nhất định phải nắm được Tiêu Bác. Tiêu Bác làm người vô cùng thận trọng, nắm bắt rất khó, xem ra Thiết Cường này chính là khuyết điểm.”

Thẩm Thận Nguyên vào LB lâu như vậy vẫn chưa giúp được cái gì, vừa nghe nói tin tức của mình có tác dụng, tâm tình rất tốt, ngay cả cơm tối cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát. Vì vậy, La Thiếu Thần dùng danh nghĩa vận động sau bữa ăn danh chính ngôn thuận đẩy công việc rửa bát cho cậu, bản thân dựa vào cạnh cửa thưởng thức tư thái rửa bát phong nhã của cậu.

Thẩm Thận Nguyên ngâm nga một khúc nhạc.

“Tiểu Chu ngày mai hẹn Tưởng Tu Văn ăn cơm trưa.”

“Ngày mai không phải cuối tuần mà.” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nghiêng đầu: “Anh ta không phải đi làm sao?”

“Tiệm cà phê gần Trương thị.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Lý do là gì?”

“Cô ấy không nói.”

“Anh không hỏi à?”

“Hỏi rồi cũng không nói.”

La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên bốn mắt nhìn nhau, đều hết sức hiếu kỳ với lý do hẹn ăn cơm của cô.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Em có cần xuất hiện không?”

La Thiếu Thần nói: “Không cần, để Lỗ Thụy Dương biết có chuyện như vậy là được rồi.”

“Lỗ Thụy Dương làm sao biết được?”

“Ông ta sẽ biết.”

Thẩm Thận Nguyên không quá tin. Trong suy nghĩ của cậu, thiết lập của Lỗ Thụy Dương là tội ác ngập trời, chứ không phải thần thông quảng đại.

“Gần đây ông ta đang điều tra anh.”

Thẩm Thận Nguyên ngón tay hơi trượt, đĩa trực tiếp rơi xuống nước.

La Thiếu Thần từ phía sau cậu vươn tay ra, mở vòi nước rửa sạch lại đĩa, đặt sang một bên: “Coi như paparazzi phiên bản già là được.” (Bụi: Paparazzi: 狗仔队 Cẩu tử đội)

“Ông ta là sói.”

“Đúng vậy, không chuyên nghiệp bằng paparazzi.”

Thẩm Thận Nguyên quay đầu lại nhìn anh, trong mắt tràn đầy lo lắng.”

La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu, “Yên tâm.”

“Em nhớ anh từng nói, Lỗ Thụy Dương làm bao nhiêu việc như vậy chính là muốn hai mảnh đất Tinh La thành và Trung tâm Văn hóa, ông ta muốn hai mảnh đất đó là vì để một người thăng thiên sao? Em có lúc nghĩ, dứt khoát để ông ta thăng thiên luôn đi. Dù sao trên trời có thần tiên, bọn họ sẽ giải quyết bọn chúng.”

“Em muốn để người đó thăng thiên sao?”

“Thuận tiện mà. Đừng gây họa cho nhân gian là được rồi.”

La Thiếu Thần nói: “Có lẽ như thế cũng không tồi.”

“Chưởng môn của Cát Phụng có tin tức chưa?”

“Tạm thời chưa. Có điều anh đã liên lạc với đại sư lần trước cứu em, người đó đã hứa sắp tới sẽ qua đây.”

Thẩm Thận Nguyên thở phào một hơi, “Vậy thì tốt, thêm một người thêm một phần sức mạnh, đúng rồi, ngày mai Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn hẹn nhau ở đâu?”

“Em muốn đi xem à?”

“Nếu như em đi có khi sẽ làm hỏng kế hoạch mất. Em chỉ là muốn đặt một cái camera siêu nhỏ thôi.”

“Cũng có thể sẽ bị phát hiện.”

Thẩm Thận Nguyên nắm cổ tay, “Tiểu Chu đi coi mắt nhất định rất thú vị.”

“Em muốn đi coi mắt với cô ấy sao?”

“Đương nhiên không phải.”

“Ồ.” La Thiếu Thần quay người về phòng khách.

“Không phải mà!” Thẩm Thận Nguyên ở đằng sau anh nhấn mạnh, “Em không muốn coi mắt với cô ta!”

“Vậy em muốn coi mắt với ai?” La Thiếu Thần quay đầu lại, chậm rãi hỏi.

“…nhất định phải coi sao?”

La Thiếu Thần gật đầu.

“Chắc là anh?”

“…” Dùng ngữ khí nghi vấn? La Thiếu Thần mỉm cười với cậu.

Thẩm Thận Nguyên lập tức cảm thấy mông lành lạnh.

Tiệm cà phê.

Tiểu Chu quay mặt vào cửa sổ thủy tinh tự mình luyện tập tình huống.

“Ngày hôm qua tôi gọi điện nói nhanh quá nên nói sai rồi, tôi không phải biết trước hôm nay ăn cơm không có tiền thanh toán, gọi anh ra thanh toán, tôi là… tôi là muốn cảm ơn anh lần trước ở chợ, hơ, đi qua chào hỏi tôi… Lý do mời ăn này quá kỳ cục rồi, mình không có ai chào hỏi hay sao!”

“Kỳ thực gần đây tôi hơi thiếu tiền, cho nên mới qua đây ăn rình… đây không phải thành đi xin cơm rồi sao?!”

“Kỳ thực tôi rất ngưỡng mộ anh, anh rất mạnh mẽ! Tôi rất sùng bái anh! Thực sự rất mạnh mẽ!… Nếu như anh ta hỏi mạnh mẽ ở chỗ nào thì phải làm sao?”

“Kỳ thực tôi là đến bắt chuyện làm quen. Từ lần chia tay trước, tôi đã nhớ mãi không quên hình bóng anh. Anh không đáp lại cũng không sao, chỉ cần ăn một bữa với tôi là được rồi. Haizz… Chẳng bằng cứ nói thẳng, người anh em à, có hẹn với ai chưa, có đói không? Có cần…”

“Chưa…”

“…”

Tiểu Chu sợ hãi phát hiện ra trên cửa kính có thêm một bóng người!

 Menu

Phong Bụi.nobody will love u as much as yourself…

Đại Hồ Tiểu Muội – Chương 137 – Bắt cá hai tay ̣(Trung)

7 Votes

Đại Hồ Tiểu Muội137. Bắt cá hai tay ̣(Trung)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

Đây không phải là bóng người bình thường, đây là một bóng người nhìn thế nào cũng trông giống Tưởng Tu Văn…

Tiểu Chu chậm rì rì quay người lại, cười khan chào hỏi, “Sớm vậy?”

Tưởng Tu Văn nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, “Hôm nay họp kết thúc sớm. Vừa rồi cô bảo…”

“Tôi vừa nói là… anh họp lâu như vậy rồi, có đói không? Có khát không? Có ăn cơm không?” Tiểu Chu chớp chớp mắt, dùng ánh mắt vô cùng chân thành để tăng thêm độ đáng tin trong lời nói của mình.

Tưởng Tu Văn hỏi: “Cho nên người anh em vừa rồi đích xác là chỉ tôi?”

“…” Cô run rẩy hỏi: “Anh đều nghe thấy hết rồi sao?”

Tưởng Tu Văn cười cười ngồi xuống, cầm menu lên hỏi: “Đúng là tôi có chút đói, cũng có chút khát, cô muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, anh quyết định là được rồi.” Tiểu Chu vì vội gỡ lại hình tượng của mình, sợ anh ta cho rằng mình đến lừa ăn lừa uống hoặc lừa tiền lừa sắc, vội đặt ví tiền lên trên bàn, hào phóng nói: “Tôi mời!”

Tưởng Tu Văn ánh mắt quét qua ví tiền một chút: “Cô mang bao nhiêu?”

Tiểu Chu lập tức cúc hoa căng thẳng! Anh ta chẳng có nhẽ định trả thù mấy lời thất thố vừa rồi của mình, định giở công phu Sư Tử Ngoạm sao? Cô rầu rĩ suy nghĩ về khả năng để La Thiếu bù tiền. “Kỳ thực, cũng không có bao nhiêu.” Cô mở ví tiền ra, đếm từng tờ 100 một.

Tưởng Tu Văn đặt menu trở lại bàn, hứng thú nhìn cô đếm xong tiền mệnh giá to, đếm đến mệnh giá nhỏ, đếm xong mệnh giá nhỏ đếm đến tiền xu.

“Tổng cộng năm trăm sáu mươi ba tệ tám xu.”

Tưởng Tu Văn gọi nhân viên phục vụ lại, “Giúp tôi chọn một bữa ăn trưa năm trăm sáu mươi ba tệ tám xu.”

Tiểu Chu: “…” Mẹ nó! Thật đúng là một xu không bỏ!

Người phục vụ sắc mặt khó xử: “Chúng tôi không có món ăn nào lẻ tám xu.”

Tưởng Tu Văn cười nói: “Hai phần bò bít tết đặc biệt, hai phần mì Ý, hai bát súp Borscht. Sau bữa ăn cho một cốc cà phê Lam Thiên, một cốc kem hai màu, có vị dưa vàng và vị dâu tây, một phần bánh sầu riêng.”

“Vâng.”

Tưởng Tu Văn quay đầu nhìn Tiểu Chu đang tròn xoe mắt nhìn mình: “Còn muốn gọi gì nữa không?”

Tiểu Chu hỏi: “Anh gọi đã tính luôn cả phần của tôi rồi phải không?”

“Đương nhiên.”

“Kem là của tôi hả?”

“Của cô.”

Tiểu Chu rất hài lòng với những món anh ta gọi, đều là những thứ cô thích ăn: “Đổi vị dâu tây thành vị trà xanh.”

Tưởng Tu Văn đợi người phục vụ đi rồi mới hỏi: “Cô không phải thích ăn dâu tây sao?”

Tiểu Chu nhớ lại lần đó gặp nhau tại chợ, mình vừa khéo xách túi dưa vàng và dâu tây, cười nói: “Dây tây là cho mẹ tôi, mẹ tôi thích ăn.”

Tưởng Tu Văn thong thả hỏi: “Khẩu vị của bác gái không giống với cô sao?”

“Rất khác nhau. Trái cây mẹ thích ăn dâu tây, dứa và táo, tôi thích ăn dưa vàng, dưa hấu và đu đủ. Có điều thích ăn hải sản là điểm chung của cả nhà chúng tôi.” Tiểu Chu đang sợ không khí gượng gạo, nghe anh ta hỏi, thao thao bất tuyệt kể, thiếu chút nữa kể tuốt cả thói quen đặt mật khẩu ngân hàng của nhà mình.

Tưởng Tu Văn cười tủm tỉm nghe, cũng không ngại phiền.

Đến tận khi người phục vụ mang súp và bò bít tết lên, cô mới giật mình nhận ra một mình mình đã luyên thuyên thật lâu, “Ngại quá.”

Tưởng Tu Văn nhướn mày nói: “Rất thú vị mà.” Anh ra cúi đầu lấy điện thoại ra, làm tư thế tay với cô: “Xin lỗi, tôi nghe điện một chút.”

Tiểu Chu thức thời cúi đầu, chỉ dựng tai lên chứ không liếc trộm.

Tưởng Tu Văn nghe điện, mày khẽ chau lại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại sớm.”

Tiểu Chu ngẩng phắt đầu lên: “Anh phải đi sao?”

Tưởng Tu Văn bỏ điện thoại vào túi: “Xin lỗi, hôm nay…”

“Có thể ngồi thêm một lúc không?” Tiểu Chu hai tay chấp lại nhìn anh.

“Tại sao?”

“Bởi vì, bởi vì, bởi vì anh vẫn chưa ăn gì cả, sẽ bị đói đó.”

Tưởng Tu Văn hỏi: “Chỉ vậy thôi?”

“Không thể lãng phí đồ ăn… có thể tính là một lý do không?” Tiểu Chu hỏi.

Tưởng Tu Văn cầm dao nĩa cắt một miếng bò bít tết bỏ vào miệng, “Còn cần bao lâu nữa?”

“…Đại khái một lúc?” Tiểu Chu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu khẩn La Thiếu mau xuất hiện.

Sau đó, La Thiếu xuất hiện rồi.

Tiểu Chu nhìn chằm chằm vào bóng dáng La Thiếu Thần đang đi về phía bên này, thiếu chút nữa rơi nước mắt vì cảm động. Thần đèn Aladin cũng không thần đến thế này! Còn không cần chà nữa!

Nhưng kỳ thực La Thiếu Thần đang đi về phía phòng cà phê đang rầu rĩ đầy bụng. Dựa theo kịch bản ban đầu, anh đi qua phòng cà phê nhìn thấy Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn ở bên trong, sau đó có thể tìm Tiểu Chu cãi nhau một trận, thế là được, nhưng vấn đề là…

Tại sao cửa kính phòng cà phê đối với bên ngoài lại không trong suốt chứ?!

La Thiếu Thần vừa bước chậm lại, vừa gọi điện cho Tiểu Chu.

Tiểu Chu nhìn thấy màn hình hiển thị, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ còn phải gọi một cuộc như thật nữa? Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Tu Văn, cứ luôn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mang theo vài phần hiểu rõ và thăm dò, như thể đã biết được điều gì. Cô nghe điện, nhỏ giọng nói: “Alo.”

“Tiệm cà phê dùng cửa kính phản chiếu một chiều.”

“Ồ.”

“Tôi không nhìn thấy cô.”

“Hơ?” Tiểu Chu liếm liếm môi, do dự làm sao để hoàn thành công tác tình báo ngầm mà khiến Tưởng Tu Văn không phát giác được, “Vậy hiện tại là sao?”

“Tôi tiến vào đây.”

Tiểu Chu căng thẳng: “Không tốt đâu?” nhất định sẽ bị Tưởng Tu Văn phát giác! Cô có dự cảm như vậy! Dự cảm của cô từ trước đến nay luôn là tốt không linh, xấu mới linh!

La Thiếu Thần nói: “Thoải mái đi.”

Tiểu Chu: “…” Cô rất “thoải mái” cầm dao nĩa lên, đặt vào trong đĩa, dự định cắt bò bít tết, thịt còn chưa cắt được, đã nghe thấy tiếng nĩa cạch cạch cạch gõ vào đĩa.

Tưởng Tu Văn hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Chu đáp: “Lạnh.”

Tưởng Tu Văn giơ tay gỡ khăn quàng xuống, “Cần không?”

Í? Tình tiết này, tình tiết này…

Tiểu Chu cảm động vươn tay ra nhận, thành khẩn giống như đang nhận khăn Khata (Bụi: khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.) “Cảm ơn.” Nhân gian thượng hữu chân tình tại, lịch tẫn thiên phàm ngộ trực nam. (Bụi: Nhân gian vẫn tồn tại chân tình, trải qua bao nhiêu gian nan cuối cùng cũng gặp được trai thẳng.) Cô lúc trước sao lại có thể cảm thấy đối phương bụng dạ đen tối, cay nghiệt, đầy tính toán, gian kế chứ? Đúng là mắt mù mà!

Tưởng Tu Văn mắt nhìn chăm chăm cái khăn của mình trong tay cô, từ từ, chậm rãi rơi vào bát súp Borscht… hút cạn hơn nửa bát súp, “Tôi sẽ bảo phục vụ chỉnh điều hòa cao lên một chút.”

“Không cần đâu, thế này rất tốt.” Tiểu Chu hào phóng quàng khăn lên!

Tưởng Tu Văn: “…”

Tiểu Chu: “…”

Tưởng Tu Văn lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.

Tiểu Chu rên lên: “Súp của tôi.”

Tưởng Tu Văn câm lặng nhìn quần áo bị dấy bẩn của cô, lặng lẽ đẩy bát súp Borscht vẫn chưa động qua trước mặt mình cho cô.

Cửa kẽo kẹt kêu một tiếng, La Thiếu Thần tiến vào. Tưởng Tu Văn ngồi quay lưng lại với cửa, không chú ý. Tiểu Chu quay mặt với cửa, nhìn thấy La Thiếu Thần mặt càng cứng đờ, tay cầm muỗng khựng lại một chút, thần sắc không tự nhiên, cúi đầu.

Thế này lại rất phù hợp với dáng vẻ bị bắt gian.

Tưởng Tu Văn quay đầu nhìn La Thiếu Thần. Kỳ thực vừa rồi anh ta đã chú ý đến La Thiếu Thần rồi, chỉ là tạm thời không liên hệ anh ta với Tiểu Chu, hiện tại trông ra, là có thể liên hệ rồi.

“Đến uống cà phê sao?” Anh ta chủ động chào hỏi.

La Thiếu Thần gật gật đầu, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh bọn họ, “Hẹn hò?”

Mũi của Tiểu Chu thiếu chút nữa cắm thẳng xuống bát súp! Tuy rằng biết đây là yêu cầu của kịch bản, nhưng vẫn rất là ngại ngùng.

Tưởng Tu Văn cười mà không đáp: “Chỗ này cách phòng làm việc của anh có chút xa.”

La Thiếu Thần đáp: “Cho nên tôi lái xe đến.”

“Có thể gọi chuyển phát.”

“Vậy thì không thể lái xe rồi.”

“…Nói cũng đúng.”

Tiểu Chu: “…” Đây là ngôn ngữ mà thế giới đàn ông tinh anh dùng sao? Hu hu, cô quả nhiên là tầng lớp nghèo bình (thường) lùn, nghe không hiểu.

La Thiếu Thần gọi một phần Sandwich, rõ ràng dự định tốc chiến tốc quyết ăn xong liền đi, nhưng mà, sự việc vẫn luôn người tính không bằng người khác tính lại thêm tính.

Khi Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn ăn đến mỳ ống, La Thiếu Thần ăn sandwich thì cửa lại mở ra. Vừa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên xụ mặt đi vào, tim Tiểu Chu liền thịch một cái.

La Thiếu Thần trên mặt không biểu lộ cảm xúc, trong lòng thì đã lột da rút gân con hồ ly Lỗ Thụy Dương biết mấy lần. Anh đã nghĩ đến việc mình bắt gặp Tưởng Tu Văn và Tiểu Chu sẽ bị Lỗ Thụy Dương biết, nhưng không ngờ rằng ông ta lại trực tiếp đến tận nơi.

Lỗ Thụy Dương vỗ vai Thẩm Thận Nguyên, sâu xa hỏi: “Hôm nay khéo thật nhỉ?”

Tưởng Tu Văn nhìn trận thế, trong lòng mơ hồ đã hiểu ra được phần nào.

Tiểu Chu bắt gặp ánh mắt của Tưởng Tu Văn, càng đứng ngồi không yên. Lần này không cần diễn đã có cảm giác sốt ruột khi bị bắt gian tại giường rồi!

Tưởng Tu Văn đứng lên bắt tay với Lỗ Thụy Dương, “Tổng giám đốc Lỗ, rất vui được gặp ông.”

Lỗ Thụy Dương cười nói: “Đi qua chỗ này, vừa đúng lúc ăn cơm, cho nên tiến vào xem xem, không ngờ lại náo nhiệt thế này. Không làm phiền hai người hẹn hò chứ?”

Tưởng Tu Văn cười, liếc nhìn Tiểu Chu một cái, đáp: “Nào có.”

Tiểu Chu cúi đầu, rụt cổ, nếu như có thể biến thân, cô nhất định sẽ biến thân thành con gián lủi thật nhanh.

———————————–

Bụi: Tiểu Chu đáng yêu quá đi =)))

Menu

Phong Bụi.nobody will love u as much as yourself…

Đại Hồ Tiểu Muội – Chương 138 – Bắt cá hai tay ̣(Hạ)

6 Votes

Đại Hồ Tiểu Muội138. Bắt cá hai tay ̣(Hạ)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

“Hay là chúng ta dứt khoát ngồi chung một bàn đi?” Lỗ Thụy Dương cười tủm tỉm đề nghị.

Đừng!

Tiểu Chu và Thẩm Thận Nguyên đồng thời gào thét trong lòng. Nhưng bọn họ một người không dám lên tiếng, một người không thể lên tiếng, chỉ có thể cầu khẩn Tưởng Tu Văn và La Thiếu Thần lên tiếng từ chối.

Tưởng Tu Văn cúi đầu nhìn thấy khe hở nho nhỏ giữa Tiểu Chu và bàn chậm rãi thò ra một ngón tay, lắc trái lắc phải với tần suất cực nhanh.

“Sao thế?” Lỗ Thụy Dương chú ý đến ánh mắt của Tưởng Tu Văn, cũng nhìn về phía Tiểu Chu.

Ngón tay lay động lập tức thu lại.

Ánh mắt của Tưởng Tu Văn lướt qua đỉnh đầu của Tiểu Chu, nhún vai với Lỗ Thụy Dương đáp: “Hẹn hò chỉ có hai người thì vẫn hơn.”

Lỗ Thụy Dương cười gật đầu: “Cũng đúng.”

La Thiếu Thần ưu nhã nuốt miếng sandwich xuống bụng, dùng nước chanh nhuận họng, ngón tay kẹp hóa đơn đứng dậy: “Chiều tôi phải họp, để hôm khác đi.”

Khuỷu tay của Lỗ Thụy Dương vờ như vô tình huých Thẩm Thận Nguyên một cái, Thẩm Thận Nguyên đang đứng yên lành chốc lát liền bổ nhào vào lòng La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần đỡ vai cậu.

Nếu như đoàn bình thẩm giải Kim Hoa hiện tại ở đây, nhất định sẽ đề cử La Thiếu Thần vào giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất! Bởi vì vào khoảnh khắc này biểu cảm của anh quá đỗi phức tạp trăn trở, áy náy đau lòng ngại ngùng nhào nặn thành một sự chán nản mờ mịt, sự ảo não và thương tiếc nhàn nhạt trong đáy mắt lập tức khiến kịch tình huống trong tiệm cà phê thăng cấp lên đẳng cấp phim nghệ thuật.

Sự yên tĩnh đột ngột khiến trong lòng Tiểu Chu chợt hoảng, nhịn không được ngẩng đầu lên. Ai ngờ còn chưa làm rõ đang xảy ra chuyện gì đã bắt gặp ánh mắt cười mà như không của Lỗ Thụy Dương, trái tim vốn đã run rẩy lại càng run rẩy dữ hơn.

“Thì ra là Chu tiểu thư!” Lỗ Thụy Dương vờ vịt tỏ ra nghi hoặc “Í, cô không  phải là vị hôn thê của La Thiếu sao?”

Tưởng Tu Văn kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Chu.

Tiểu Chu lẳng lặng nhấc khăn quàng lên, che mặt mình. Thần ơi! Tuy rằng cô không nghĩ việc nảy sinh quan hệ vượt quá mức bạn bè với Tưởng Tu Văn, nhưng cũng không muốn bị anh ta cho vào danh sách đen. Kết cục của người có tên trong danh sách đen của Tưởng Tu Văn nhất định rất thảm, cô tưởng tượng ra cảnh tượng thê thảm như thất nghiệp, nợ nần, bị truy sát v.v, lập tức sợ hãi vô cùng.

Chẳng may anh ta biết được mình đang lợi dụng anh ta…

Cô len lén liếc nhìn Tưởng Tu Văn, biểu cảm của Tưởng Tu Văn đã khôi phục bình thường, không nhìn ra bất cức cảm xúc nào. Ôi! Anh ta nhất định đã biết rồi! Cao Cần mỗi lần lập ra âm mưu quỷ kế gì đó đều dùng cái bộ mặt không cảm xúc này!

“La Thiếu?” Lỗ Thụy Dương thấy La Thiếu Thần sắc mặt âm trầm không nói chuyện, tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Chu tiểu thư? Thế này là thế nào?”

Tưởng Tu Văn cũng không biết bản thân bị sao nữa, rõ ràng bị lừa rồi, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tiểu Chu, vẫn nhịn không được giải vây: “Chỉ là ăn một bữa trưa rất bình thường mà thôi.”

Bình thường?

Rõ ràng không thể bình thường mà!

Tuy rằng La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên và Tiểu Chu ánh mắt không nhìn nhau, nhưng trong lòng đều chung một suy nghĩ.

Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng: “Y Mã Đặc dường như không ở gần đây.” Là “tình địch” của Tiểu Chu, cậu khiêu khích ly gián cực kỳ kịp thời.

Tưởng Tu Văn ngoài cười trong không cười đáp: “Trương thị ở gần đây, hoan nghênh đến chơi. Hơ, hôm nay đến đây thôi nhỉ.”

Lỗ Thụy Dương nhìn nhìn La Thiếu Thần lại nhìn nhìn Thẩm Thận Nguyên, tỏ ra đã hiểu: “Thì ra là như vậy.”

Thứ ông nghĩ rốt cuộc là gì chứ?

Thẩm Thận Nguyên hận không thể cầm dao bổ dưa bổ đôi đầu Lỗ Thụy Dương ra xem cho rõ ràng.

La Thiếu Thần cảm nhận được sự mất bình tĩnh của Thẩm Thận Nguyên, ngón tay khe khẽ vuốt ve cánh tay cậu, như thể đang vuốt lông cho mèo.

Cảm xúc của Thẩm Thận Nguyên dần ổn định lại, đang định đổ thêm dầu vào lửa, lại nghe thấy “bộp” một tiếng, Tiểu Chu vỗ bàn đứng dậy, “Tôi hôm nay chính là đến bắt cá hai tay!” Cô đã thông suốt rồi. Sau khi 50 nghìn tệ được chuyển vào tài khoản, cô sẽ lập tức thu dọn đồ đạc đi thật xa, đi đến một nơi không ai quen biết! Nơi này lịch sử đen tối quá nhiều, không cách nào sống được nữa.

“Đồng bọn bắt cá hai tay” Tưởng Tu Văn: “…”

La Thiếu Thần trở lại vẻ thản định: “Ừm, tôi là đến bắt gian.”

“Đồng bọn bị bắt gian” Tưởng Tu Văn: “…”

Khóe miệng Lỗ Thụy Dương dường như co rút, chậm rì rì nói: “Chúng ta đến khéo ghê, phải không?” Ông ta nhìn sang phía Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn, khóe miệng cong lên rất rõ ràng, chỉ thiếu viết lên trên mặt mấy chữ  “mừng trên nỗi khổ của người khác”, “Cách làm này thực sự quá vô liêm sỉ rồi.”

Lỗ Thụy Dương ngây ra một chút: “Cậu nói ai?”

Thẩm Thận Nguyên nghe câu hỏi của ông ta cũng ngây ra: “Hả?”

La Thiếu Thần sợ bọn họ càng làm càng lộ ra dấu vết, dứt khoát quay người đi về phía Tiểu Chu.

Tiểu Chu đồng tử co rút! Không lẽ chuẩn bị diễn một đoạn ăn vả? Kỹ thuật làm giả của La Thiếu Thần có ổn không đó? Giá cả vật chất ngày càng leo thang, 50 nghìn tệ không đủ để phẫu thuật thẩm mỹ đâu!

Tưởng Tu Văn nhìn nhìn Tiểu Chu lại nhìn nhìn La Thiếu Thần, do dự một chút, vẫn cứ đưa tay ra chắn giữa hai người, “Có việc gì ngồi xuống rồi nói.”

La Thiếu Thần hỏi anh ta: “Hai người gặp gỡ bao lâu rồi?” Câu này hỏi đến là khéo, gặp gỡ bao lâu chứ không phải hẹn hò bao lâu.

Tưởng Tu Văn không nói gì. Anh ta nhìn ra rồi, vốn tưởng rằng cái bẫy này là do Tiểu Chu một tay đào ra, chủ yếu dùng để chơi trò nhõng nhẽo với La Thiếu Thần… Hiện tại xem ra, cái bẫy này còn sâu hơn anh ta nghĩ.

“Không liên quan gì đến anh ta!” Tiểu Chu đột ngột quay người, một tay chống cửa kính, ai oán quay đầu 120o, ánh mắt nhìn xuống, cùng mặt đất tạo thành góc 75o, “Anh muốn trách, thì trách em đi.”

Tưởng Tu Văn: “…”

La Thiếu Thần trầm giọng đáp: “Cứ thế đi.”

Tiểu Chu đột ngột quay người lại, kinh ngạc hỏi: “Thế là thế nào?”

“Em có thể tự do theo đuổi hạnh phúc của em.” Ý tức là có thể hạ màn kết thúc được rồi.

Tiểu Chu suýt chút nữa mừng phát khóc!

Thẩm Thận Nguyên nhìn bóng lưng của La Thiếu Thần há miệng định nói, nhưng bị Lỗ Thụy Dương kéo lại. “Xem ra chúng ta phải đổi một tiệm khác để ăn trưa rồi.” Ông ta ra hiệu bằng mắt với cậu, rồi đi ra ngoài.

Ông ta vừa quay người, Thẩm Thận Nguyên liền nhìn chăm chăm La Thiếu Thần chẳng chút giữ ý, vẻ mặt tràn đầy nét không nỡ. Vở kịch này nếu như lâu thêm chút nữa thì tốt quá, đang yên lành đổi cảnh cái quỷ gì!

La Thiếu Thần cầm hóa đơn đi ra ngoài, lúc hai người đi cọ qua nhau, ngón tay kín đáo ngoắc ngoắc tay Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên lập tức lon ta lon ton bám theo sau.

Lỗ Thụy Dương đi đến cửa, quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên đang bám dính lấy La Thiếu Thần như sam. “Đi thôi.”

Thẩm Thận Nguyên nhìn theo bóng lưng của La Thiếu Thần, thở dài, đi theo Lỗ Thụy Dương lên xe.

Lỗ Thụy Dương vỗ vỗ đùi cậu, nói: “Hôm nay đến đúng là trùng hợp.”

Đùi Thẩm Thận Nguyên chỗ bị vỗ cảm thấy nóng rát, trong đầu lại trăn trở lời nói: “Đúng vậy, không ngờ Tiểu Chu lại bắt cá hai tay.”

“Thế nhưng cho dù là Tiểu Chu, cũng sẽ có Đại Chu, Đại Đại Chu, La Thiếu một ngày còn nghĩ đến việc kết hôn, rồi cũng có thể tìm thấy đối tượng kết hôn.”

Tiểu Chu Đại Chu?

Đấy là phúc lợi của Lý Dục phải không. (Bụi: Lý Dục: Hậu chủ của triều Nam Đường (937 – 975) Lý Dục có hai bà vợ là chị em ruột, Tiểu Chu và Đại Chu.)

Thẩm Thận Nguyên thấp giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

Lỗ Thụy Dương hỏi: “Cậu có biết làm thế nào nắm bắt một người đàn ông không?”

“Nắm bắt dạ dày của họ?”

“Đầu bếp cũng đau đầu về việc ly hôn vậy thôi.” Lỗ Thụy Dương nói: “Muốn nắm bắt một người, cho dù đó là đàn ông hay đàn bà, nếu như muốn chinh phục họ, phải để họ thần phục cậu, dựa dẫm vào cậu, phụ thuộc vào cậu, giống như ký sinh trùng vậy.”

Thẩm Thận Nguyên sửng sốt nói: “La Thiếu anh ấy sẽ không…”

“Lúc mà họ không còn gì trong tay sẽ như vậy. Con người trong lúc thất bại cần nhất là quan tâm và an ủi.” Lỗ Thụy Dương nói đến đây, nhận một cuộc điện thoại.

Thẩm Thận Nguyên trong lòng thấp thỏm, ngồi trong xe như ngồi trên bếp lửa. Lỗ Thụy Dương rõ ràng là muốn xuống tay với La Thiếu rồi, có thể là phòng công tác của anh ấy, cũng có thể là La gia, cũng có thể là bản thân…

Lỗ Thụy Dương gác điện thoại, tâm tình rõ ràng trở nên rất tốt: “Chúng ta đi ăn tiệc đi.”

“Đều nghe theo ngài.” Thẩm Thận Nguyên trong lúc lo lắng bất giác sử dụng kính ngữ.

Lỗ Thụy Dương nhìn về phía trước, khóe miệng khe khẽ cong lên.

Trong tiệm cà phê, có hai người bị bỏ lại.

Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu Chu cúi đầu tìm lỗ trên mặt đất.

Tưởng Tu Văn nói: “Vừa rồi là…”

“Chính là như vậy đó!” Tiểu Chu cảm thấy đã đến bước này rồi, giải thích thế nào cũng vô dụng, cũng không sợ hủy thêm một chút, hiện tại khắp đầu chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào để dọa chạy đối phương, từ nay một dao chặt đứt, sạch sẽ. Mà cô, tìm một nơi nào đó trốn khoảng chục năm rồi mới lại ra làm người từ đầu. Việc đã hỏng rồi dứt khoát mặc kệ, cô nói: “Những gì anh nghe thấy đều là thật. Cuộc sống riêng tư của tôi cực kỳ lăng loạn… à không, là người d*m loạn, đúng, không sai, d*m trong d*m đãng!”

“Đây là lời mời sao?”

“Hả?” Tiểu Chu ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Tưởng Tu Văn nói: “Buổi chiều tôi có thể xin nghỉ.”

Tiểu Chu: “…” Đừng nói với cô, ý anh ta là chuyện đó đấy chứ!

Tưởng Tu Văn nhìn nhìn đồng hồ, “Dù sao hiện giờ trở về cũng lỡ buổi họp rồi.”

“…Xin lỗi.”

Tưởng Tu Văn cầm khăn giấy trên bàn lên, muốn giúp cô lau chỗ cổ bị bẩn.

Ai ngờ Tiểu Chu phản ứng quá mức nhảy ra xa: “Tôi không phải người tùy tiện như thế nha!”

Tưởng Tu Văn: “…”

Tiểu Chu cảm thấy bản thân mình quá mâu thuẫn, vội nói: “Ý tôi là, tôi d*m loạn cũng d*m loạn rất có tiêu chuẩn! Tôi chỉ tìm người lùn xấu nghèo để d*m loạn!”

“La Thiếu?”

“Cho nên tôi đá anh ta rồi!”

“Bởi vì anh ta không đủ lùn, không đủ xấu, không đủ nghèo?”

“Đúng thế!” Tiểu Chu nắm lấy khăn quành trên mặt bàn, miệng hùm gan sứa trừng mắt nhìn Tưởng Tu Văn: “Tôi phải trở về rồi.”

Hiếm có Tưởng Tu Văn bị đả kích bao nhiêu lần như vậy vẫn có thể giữ được phong độ: “Tôi tiễn cô nhé?”

“… Không cần.” Tiểu Chu thiếu chút nữa bị cảm động đến nước mắt rơi thành sông, khó khăn lắm mới có được một người bạn trai là thẳng nam cao giàu đẹp, lại cứ thế bị mình hủy đi mất. Cô cúi đầu đi ra ngoài 6-7 bước, lại đột ngột quặt trở về.

Tưởng Tu Văn tưởng rằng cô cuối cùng cũng nhớ ra trả khăn quàng cho mình, vừa định vươn tay ra, liền nghe thấy tiếng cô lí nhí như muỗi kêu: “Cảm ơn bữa trưa của anh.”

“Không cần khách khí.”

“Xin lỗi.”  Cô nói xong, nhanh chóng chạy ra khỏi tiệm cà phê, thuận tay chặn lại một chiếc taxi về nhà.

Vừa vào đến cửa nhà, cô liền sụp đổ, quỳ bên tủ giày đấm xuống sàn nhà.

Mẹ Chu không rõ nguyên nhân, đi ra lo lắng hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy con?”

Tiểu Chu nói: “Con gặp được một thẳng nam cao giàu đẹp.”

Mẹ Chu vui mừng khôn xiết: “Sau đó thì sao?”

“Con nói tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình là lùn xấu nghèo.”

“…” Mẹ Chu lặng lẽ nhìn cô một lúc, quay người đi vào nhà, bắt đầu tìm đồ đập ông chồng. “Lão nương cả đời này chỉ ngu duy nhất một lần, đó chính là gả cho ông! Ai ngờ hại con gái tôi ngu cả một đời!”

Bố Chu: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz