ZingTruyen.Xyz

Dhcl Lac Hau Truong Xuan Cung Tu

⭐️ Chương 9

“Nương nương…” Nhĩ Tình nhìn Dung Âm ngồi trên ghế phượng có chút thất thần, muốn an ủi nàng rồi lại không biết nên nói từ đâu, chỉ đành nhẹ gọi một tiếng.

Dung Âm hoàn hồn, ôn nhu nói: “Bổn cung không sao. Anh Lạc, hầu hạ bổn cung tắm gội đi. Minh Ngọc, Nhĩ Tình, các ngươi lui xuống trước đi.”

Minh Ngọc cả kinh. Ngụy Anh Lạc cũng cả kinh.

Việc tắm gội của Dung Âm từ trước đến nay đều do Minh Ngọc hầu hạ, chuyển biến này lại đến đột ngột như vậy khiến Minh Ngọc có chút không biết làm sao.

Minh Ngọc bĩu môi, dùng ngữ khí gần giống như làm nũng kêu: “Nương nương, này…”

Nhĩ Tình là người hiểu lý lẽ nhất, thấy tình hình như vậy nàng vẫn như thường lệ mà kéo kéo ống tay áo Minh Ngọc, nhẹ giọng nói: “Minh Ngọc, đi thôi.”

“Hừ.” Minh Ngọc hừ một tiếng, lại trừng mắt nhìn Ngụy Anh Lạc một cái mới theo Nhĩ Tình cùng lui ra ngoài.

Đóng cửa lại, Minh Ngọc có chút tức giận mà oán trách nói: “Ngụy Anh Lạc này , không biết đã cho nương nương ăn phải mê hồn thang gì. Cô ta chỉ vừa mới vào Trường Xuân Cung không bao lâu mà nương nương đã sủng cô ta thành như vậy.”

Nhĩ Tình đáp: “Minh Ngọc, đừng nói nữa. Nương nương thích Anh Lạc, tất nhiên là có đạo lý của người.”

Mà bể tắm trong điện đã tràn ngập nước ấm, trên mặt nước có các loại cánh hoa lơ lửng.

Ngụy Anh Lạc hầu hạ Dung Âm cởi y phục ra, lại nhìn Dung Âm từng bước một bước vào bể tắm.

Tóc dài như thác nước, da trắng nõn như bạch ngọc, vai thẳng như dao, eo như cành liễu, mày như liễu xanh, môi trắng như ngọc, đầy đặn cao vút, tuyết trắng mê người.

Ngụy Anh Lạc ở một bên nhìn, nhịn không được nuốt nước miếng.

Đến khi Dung Âm hoàn toàn vào trong nước rồi, chỉ lộ ra mỗi cái đầu trên mặt nước Ngụy Anh Lạc mới hồi phục lại tinh thần, nói: “Nương nương, người chờ nô tài một chút.”

Dung Âm không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu, ôn nhu nói: “Được.”

Ngụy Anh Lạc một đường chạy về phòng mình, lấy ra một cái tay nải, từng lớp từng lớp mà mở nó ra. Trong bao quần áo có một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, bên trong đựng một viên màu đen. Viên đó chỉ lớn cỡ một ngón tay.

Ngụy Anh Lạc cầm lấy viên nhỏ, giấu trong lòng bàn tay mình, lại chạy nhanh trở về.

Nương nương, xin hãy cho phép Anh Lạc ích kỷ lần này.

Khi Ngụy Anh Lạc trở về, Dung Âm vẫn dựa vào bên bể tắm như cũ, thoải mái hưởng thụ sự ấm áp mà nước ấm mang lại cho nàng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Dung Âm mở bừng mắt. Thấy Ngụy Anh Lạc, Dung Âm lộ ra nụ cười dịu dàng, thân thể dịch lên trên một chút nhẹ giọng nói: “Làm gì vậy ? Chạy nhanh như vậy, mồ hôi đầy mặt cả rồi, mau đi lau trước đi.”

Ngụy Anh Lạc nghe lời mà lấy khăn tay ra lau mồ hôi, rồi mới ngẩng đầu lên che che giấu giấu mà nói: “Nô tài… Mới vừa rồi nô tài có chút... Quá mót.”

Cùng lúc đó, rơi vào trong mắt Ngụy Anh Lạc chính là phong cảnh như ẩn như hiện trước ngực Dung Âm.

Dung Âm thấy khi Ngụy Anh Lạc nói lời này lỗ tai đều đỏ bừng cả lên, nghĩ là nữ nhi gia thẹn thùng, khẽ cười ra tiếng.

“Nô tài… Nô tài hầu hạ nương nương tắm gội trước.” Dứt lời, Ngụy Anh Lạc đi ra sau lưng Dung Âm.

Nhúng đôi tay vào nước, viên nhỏ trong tay Ngụy Anh Lạc cũng theo đó dần dần chìm vào trong bể tắm. Theo thời gian trôi đi càng ngày càng nhỏ.

Đương nhiên, Dung Âm chưa từng chú ý tới thứ này.

“Nô tài có một câu muốn nói nương nương.”

“Chuyện gì ?” Dung Âm khó hiểu.

“Nô tài cho rằng, không tới ba ngày, Hoàng Thượng nhất định sẽ lâm hạnh Cao Quý phi.”

“Anh Lạc, Hoàng Thượng là vua của một nước, mặc kệ hắn làm ra hành động gì cũng đều có thể lý giải. Ngươi phải nhớ kỹ, bổn cung là Hoàng Hậu.” Nói rồi Dung Âm hít sâu một hơi, lại tiếp tục nói: “Chỉ cần bổn cung vẫn là Hoàng Hậu, vậy thì vẫn phải ủng hộ Hoàng Thượng vô điều kiện, không nên có chút tư tâm nào.”

Ngày thường nhắc tới Hoàng Thượng khóe miệng Dung Âm luôn không tự giác được nhướn lên. Nhưng lần này, vẻ mặt Dung Âm lại bình đạm, ánh mắt thậm chí còn có chút né tránh.

Trong mắt Ngụy Anh Lạc hiện lên một tia đau lòng, nhưng chỉ chớp mắt một cái mà thôi.

“Nô tài nhiều lời rồi.”

Xem ra, lựa chọn của Anh Lạc không sai.











⭐️ Chương 10

Dung Âm đứng ở cửa Trường Xuân Cung, có chút chờ đợi mà nhìn phía trước cung.

Nhĩ Tình đứng ở bên người Dung Âm, có chút sốt ruột nói: “Hoàng Thượng nói tối sẽ tới, đã tới giờ này rồi vẫn chưa thấy tới.”

“Khụ khụ.” Nhĩ Tình vừa mới dứt lời, Dung Âm liền ho khan.

Thấy thế, Nhĩ Tình hơi nhíu mày, quan tâm nói: “Nương nương.”

Dung Âm nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta chờ thêm một chút.”

Ngụy Anh Lạc từ trong cung đi ra, đem áo choàng trong tay khoác lên người Dung Âm:

“Nương nương, ban đêm gió lớn, thân mình người không tốt, chúng ta trở về đi, đêm nay Hoàng Thượng sẽ không tới đâu.”

Dung Âm quay đầu nhìn Ngụy Anh Lạc , cười nói: “Anh Lạc, Hoàng Thượng nói sẽ đến, thì nhất định sẽ đến.”

Đúng lúc này, Lý Ngọc khom người đi tới.

“Nô tài thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”

“Đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng Hậu nương nương,” Nói rồi Lý Ngọc đứng thẳng người, lộ ra một nụ cười có chút xấu hổ:

“Hoàng Hậu nương nương, đêm nay Hoàng Thượng sẽ không tới, thỉnh nương nương nghỉ ngơi trước đi.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Dung Âm dần dần biến mất, lại vẫn muốn tự an ủi mình hỏi: “Có phải Hoàng Thượng có việc gấp gì không, hay là có công vụ phải xử lý ? Ta muốn chờ hắn thêm một chút.”

“Này……” Lý Ngọc có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật bẩm báo: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng di giá Trữ Tú Cung.”

“Nhĩ Tình, gió ở đây lớn quá, đỡ Hoàng Hậu nương nương đi vào nghỉ ngơi đi.” Ngụy Anh Lạc nháy mắt ra hiệu cho Nhĩ Tình.

Nhĩ Tình hiểu ý, phụ họa theo: “Nương nương, thân thể quan trọng.”

Dung Âm nghiêng thân, mặt không cảm xúc mà nhìn Ngụy Anh Lạc .

Tim Ngụy Anh Lạc thắt lại.

Chịu đựng xúc động muốn xông lên ôm Dung Âm một cái, Ngụy Anh Lạc giương lên một nụ cười ngọt ngào với Dung Âm.

“Anh Lạc…” Dung Âm muốn nói lại thôi.

“Hoàng Hậu nương nương.”

Dung Âm thu hồi cảm xúc phức tạp, mạnh mẽ mỉm cười, nói: “Chúng ta trở về đi.”

Đi vào điện, Dung Âm xoay người, chậm rãi nói: “Nhĩ Tình, ngươi lui xuống trước đi, thuận tiện nói cho Minh Ngọc, đêm nay không cần đến đây hầu hạ bổn cung.”

“Vâng, nô tài cáo lui.” Nhĩ Tình hành lễ xong liền lui xuống.

“Nương nương, nô tài hầu hạ người nghỉ ngơi.” Nói xong Ngụy Anh Lạc liền tiến lên nâng Dung Âm.

Dung Âm nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay đang đỡ mình của Ngụy Anh Lạc.

Một cảm giác lạnh lẽo từ mu bàn tay chạy thẳng tới đáy lòng Ngụy Anh Lạc, khiến cả người Ngụy Anh Lạc run lên.

“Anh Lạc, ngươi nói đúng, hắn là một quốc quân trước, sau mới là một trượng phu. Có điều, có ngươi ở đây, bổn cung rất vui vẻ.”





……

“Là do ngươi lấy lòng Hoàng Hậu như thế nên nàng mới yêu thương ngươi như vậy đi.”

Ngụy Anh Lạc thoa dược cho Hoằng Lịch, một bên bình thản ung dung mà trả lời:

“Hoàng Hậu nương nương đối xử thật tâm với nô tài, nô tài tự nhiên phải thật tâm hồi báo.”

“Trẫm hung ác với ngươi như vậy, chẳng phải ngươi hận trẫm lắm sao.”

Tất nhiên rồi, ta không ngừng hận ngươi, còn muốn lột da ngươi ra.

“Nô tài sao dám.”

“Hừ,” Càn Long hừ lạnh một tiếng, “Hoàng Hậu có thể bị ngươi lừa, là do Hoàng Hậu thiện lương. Trẫm mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi. Theo như trẫm thấy, ngươi chính là thấy người sang bắt quàng làm họ.”

“Hoàng Thượng lo lắng nhiều rồi, nô tài tuyệt không có ý này. Nô tài chỉ nghĩ luôn có thể ở Trường Xuân Cung, luôn ở bên người Hoàng Hậu nương nương.” Dứt lời, Ngụy Anh Lạc đặt dược đã dùng xong qua một bên.

Hoằng Lịch thấy dược đã thoa xong rồi, đứng dậy cầm quần áo sửa sang lại, mở miệng nói

“Trẫm lại càng không để ngươi được như ý !”

Ngụy Anh Lạc hiểu rõ, nhưng vẫn làm bộ trưng ra vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn sau lưng Hoằng Lịch.

Hoằng lịch từ trong gương đồng thấy được vẻ mặt giật mình của Ngụy Anh Lạc, thầm nghĩ một câu diễn xuất thật tốt, ngoài miệng thì gợi lên một nụ cười nhạo, nói:

“Từ giờ trở đi, ngươi chính là Ngụy Thường tại.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz