Dhcl Lac Hau Truong Xuan Cung Tu
⭐️ Chương 27“Được rồi, Hoàng Hậu không cần nhiều lời, trẫm biết này việc này không phải nàng làm,” Hoằng Lịch nhắm mắt lại, dừng khoảng nửa khắc rồi tiếp tục nói, “Lục A ca mới sinh ra không lâu, những ngày gần đây Trữ Tú Cung bận rộn trong ngoài, nhân thủ có chút không đủ, ngày mai bảo Minh Ngọc qua đó hỗ trợ đi. Nhĩ Tình cũng đi rồi, Hoàng hậu tự mình chọn thêm hai đại cung nữ bên người đi.” Hoàng Thượng đây là đang hoài nghi Minh Ngọc sao ? Chỉ là nha đầu Minh Ngọc có cảm xúc gì, trong lòng có chuyện gì đều sẽ viết hết lên mặt, sao có thể làm ra loại chuyện này ? Hay là nói, Hoàng Thượng đang hoài nghi... Nghĩ đến đây, đôi mắt Dung Âm không tự chủ được mà rụt lại. “Thế nào ? Hoàng Hậu không muốn ?” Qua hồi lâu Hoằng Lịch cũng không nghe thấy Dung Âm nói chuyện, liền hỏi. Giọng nói của Hoằng Lịch kéo suy nghĩ của Dung Âm trở lại, tuy rằng nàng không muốn nhưng vẫn cố mạnh mẽ nặn ra nụ cười tươi, dịu dàng nói: “Nếu bên Trữ Tú Cung nhiều việc quá không lo xuể vậy để thần thiếp bảo Minh Ngọc ngày mai qua đó giúp đỡ.”
……
Buổi trưa ngày hôm sau. “Hoàng Hậu nương nương.” Dung Âm nghe tiếng, thấy Ngụy Anh Lạc vội vã từ ngoài điện đi vào. “Anh Lạc.” Dung Âm buông chiếc đũa trong tay, dịu dàng gọi. “Nương nương, sao người lại bảo Minh Ngọc đến Trữ Tú Cung ?” Ngụy Anh Lạc hỏi. Dung Âm không trả lời ngay. Phỉ Thúy ở một bên phục hồi tinh thần lại, liền thức thời mà lui xuống: “Nương nương, nô tài đi xem Ngự Thiện Phòng làm điểm tâm thế nào rồi.” Đợi Phỉ Thúy ra ngoài rồi đóng cửa lại Dung Âm mới khẽ thở dài một hơi, để Ngụy Anh Lạc ngồi cạnh mình, nghiêng đầu, đem đoạn tóc mà mình đã giấu kỹ đưa cho Ngụy Anh Lạc. “Nương nương, đây…” Ngụy Anh Lạc nhìn thấy đoạn tóc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Dung Âm giải thích: “Đêm qua Hoàng Thượng phát hiện đoạn tóc này, nghi ngờ là việc Minh Ngọc làm.” Đương nhiên, Dung Âm không có nói ra đối tượng thứ hai mà bản thân hoài nghi. Ngụy Anh Lạc cứng họng. Nhưng hiện nay người tiếp xúc bên người Dung Âm chỉ có hai người là Minh Ngọc và cô, nếu như cô biện giải hoặc là bất bình cho Minh Ngọc vậy không phải là càng tăng thêm hiềm nghi về phía mình sao ? Dung Âm giả vờ liếc mắt một cái liền nhìn ra băn khoăn của Ngụy Anh Lạc. Nàng thấy tay Ngụy Anh Lạc đặt trên bàn liền thả tay mình lên trên tay cô, dịu dàng nói: “Bất luận có phải có người dụng tâm kín đáo quấy phá từ bên trong hay không, cho dù thật sự là Minh Ngọc làm ta cũng sẽ không oán nàng, ít nhất thì --- nàng đã từng làm ta rất vui vẻ.” Đôi mắt Ngụy Anh Lạc đầu tiên là lóe lên, sau đó lại có chút né tránh mà rũ thấp xuống. Nương nương, nếu như có một ngày người phát hiện ta vẫn luôn lừa gạt người, người có tha thứ cho ta giống vậy không ? “Anh Lạc.” Dung Âm lại kêu lần nữa. “Nương nương.” Ngụy Anh Lạc nâng đôi mắt có chút ướt át lên đối mặt. “Ngươi là một nha đầu tốt, vẫn luôn là hy vọng của ta. Trước kia khi Hoàng Thượng chưa phong ngươi làm phi tần, ngươi hồ nháo, gieo mầm họa xuống với rất nhiều người. Lúc ấy ta còn có thể bằng vào thân phận mình mà bảo hộ ngươi chu toàn, nhưng hiện tại ——” Dung Âm nói đến đây, đột nhiên có chút nghẹn ngào, “Ta không còn là Phú Sát Hoàng Hậu trước kia nữa, ngươi cũng không còn là Ngụy Anh Lạc trước kia. Nếu như sau này ngươi lại gặp rắc rối, ta vẫn sẽ dùng toàn lực bảo hộ ngươi, nhưng mà có thể để ngươi toàn thân mà lui như trước hay không, ta không chắc nữa, cũng không có tự tin để bảo đảm.” Trong mắt Ngụy Anh Lạc như có bọt nước đảo quanh, cô cố nén xúc động ôm lấy Dung Âm, nghiêng đầu không nhìn nàng. Cô sợ nếu như nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Dung Âm sẽ nhịn không được mà nhào lên ôm lấy nàng vào trong ngực. “Có đôi khi ngẫm lại, cảm thấy bản thân rất ích kỷ.” Dung Âm nói rồi lại cười.
⭐️ Chương 28“Rõ ràng biết thâm cung này hiểm ác, vạn sự đều cần ứng biến, nhưng lại hy vọng xa vời ngươi có thể vĩnh viễn làm chính ngươi.” Nghe vậy, tay Ngụy Anh Lạc không tự chủ được mà nắm thật chặc. Lúc này, Trân Châu từ ngoài điện đi vào, hành lễ với hai người: “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Lệnh Tần nương nương, Lý công công mang theo mấy cung nữ tới, đang chờ ở ngoài cửa.” Ngụy Anh Lạc vội vàng rút tay mình đang bị tay Dung Âm nắm ra, thu hồi lại cảm xúc, đứng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Dung Âm ra xa hơn một chút. “Vào đi.” Nói đoạn Dung Âm cũng đứng dậy, giương lên nụ cười như thường lệ. Chỉ chốc lát sau, Lý Ngọc liền mang theo mấy cung nữ tiến vào điện. “Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Lệnh Tần nương nương.” Mấy người cùng nhau kêu lên. “Đứng lên đi, không cần đa lễ.” Dung Âm nói. Lý Ngọc ngồi dậy, mới bắt đầu nói lên ý đồ mình đến đây: “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng nói cung nữ bên người ngài quá ít, vì thế Hoàng Thượng đã tự mình chọn cho ngài vài người biết nghe lời, mời ngài tự mình chọn lựa, để các nàng lưu lại Trường Xuân Cung chăm sóc ngài.” Từ lời nói của Lý Ngọc, Dung Âm tất nhiên nghe ra ý đồ của Hoằng Lịch. Nếu đều là phái tới giám thị ta, vậy lưu ai lại không phải cũng đều giống nhau sao ? “Làm phiền Hoàng Thượng lo lắng rồi, xin Lý công công thay bổn cung cảm tạ ý tốt của Hoàng Thượng.” Dung Âm nói xong lại đánh giá mấy cung nữ kia một chút, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người một cung nữ nhỏ gầy. Cung nữ kia cảm nhận được ánh mắt của Dung Âm, hơi cúi đầu cúi thấp người. “Từ trước đến nay bổn cung không thích nhiều người, lưu vị này lại đi.” Nói rồi Dung Âm nhẹ nhàng nâng ngón tay chỉ cung nữ kia. Từ ngày ấy, Đào Hoa liền lưu tại Trường Xuân Cung. Sau đó những cuộc đối thoại giữa Dung Âm và Ngụy Anh Lạc bắt đầu có cố kỵ, thời gian Ngụy Anh Lạc dừng lại ở điện của Dung Âm cũng càng ngày càng ít. Thẳng đến một ngày...
*****
“Vô sỉ !” Hoằng Lịch xem xong tờ giấy trong tay, tức giận đến đứng lên đập bàn. Lý Ngọc ở một bên tức khắc hoảng sợ. Hoàng Thượng này vừa rồi rõ ràng còn dễ chịu như thế, sao lại đột nhiên phát hỏa như vậy ? “Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận, ngàn vạn lần đừng tức giận hại long thể !” Lý Ngọc vội vàng khuyên nhủ. “Đi Trường Xuân Cung!” Hoằng Lịch cắn chặt răng nói. Lý Ngọc vội vàng cúi người gật đầu: “Vâng vâng vâng.” Tới trước cửa Trường Xuân Cung, Lý Ngọc do dự: “Hoàng Thượng, chúng ta đi đến chỗ Hoàng Hậu nương nương, hay là chỗ Lệnh Tần ?” “Đến chỗ Hoàng Hậu.” Hoằng Lịch nhắm mắt lại, tức giận vẫn chưa hoàn toàn biến mất. “Vâng.” Lý Ngọc đáp. “Từ từ đã,” Hoằng Lịch mở to mắt, vẫy vẫy tay, “Đến chỗ Lệnh Tần trước đi.”
……
“Không có khả năng, Hoàng Hậu nương nương tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.” Ngụy Anh Lạc chau mày lại. Hoằng Lịch hừ lạnh một tiếng: “Đây là tin Đào Hoa truyền cho trẫm, chẳng lẽ còn có thể là giả ?” Quả nhiên. Thấy Ngụy Anh Lạc không nói lời nào, Hoằng Lịch lại tiếp tục nói: “Những ngày gần đây Hoàng Hậu hiếm khi rời khỏi Trường Xuân Cung, ngoại trừ ngẫu nhiên chăm sóc hoa nhài ở ngoài sân ra, phần lớn thời gian đều ở trong điện. Mà thời gian ở trong điện, ngoại trừ tiếp các phi tần đến thỉnh an ra, nàng sẽ đọc sách, hoặc là cầm xem khóa trường mệnh của Vĩnh Liễn đến xuất thần.” “Hoàng Thượng đã điều Minh Ngọc đến Trữ Tú Cung, Hoàng Hậu nương nương thậm chí đã không còn người nào có thể nói chuyện cả. Chẳng lẽ tự mình đọc sách, nhớ lại một ít chuyện cũ cũng là có tội sao ?” Ngụy Anh Lạc tức giận bất bình nói. “Nếu như chỉ có vậy ta cũng sẽ không tin tưởng, Hoàng Hậu có thể làm ra loại chuyện này. Nhưng Đào Hoa tận mắt nhìn thấy, Hoàng Hậu thỉnh thoảng lại cầm một hình nhân bị đâm đầy kim từ dưới giường ra, nhìn nửa ngày trời, rồi lại thả trở về.” Con ngươi Ngụy Anh Lạc lóe lên, hỏi: “Nếu Hoàng Thượng đã chắc chắn, vì cái gì còn phải tới đây tìm thần thiếp mà không phải trực tiếp đến điện của Hoàng Hậu nương nương ? Cho nên… Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn nói cái gì ?”
……
Buổi trưa ngày hôm sau. “Hoàng Hậu nương nương.” Dung Âm nghe tiếng, thấy Ngụy Anh Lạc vội vã từ ngoài điện đi vào. “Anh Lạc.” Dung Âm buông chiếc đũa trong tay, dịu dàng gọi. “Nương nương, sao người lại bảo Minh Ngọc đến Trữ Tú Cung ?” Ngụy Anh Lạc hỏi. Dung Âm không trả lời ngay. Phỉ Thúy ở một bên phục hồi tinh thần lại, liền thức thời mà lui xuống: “Nương nương, nô tài đi xem Ngự Thiện Phòng làm điểm tâm thế nào rồi.” Đợi Phỉ Thúy ra ngoài rồi đóng cửa lại Dung Âm mới khẽ thở dài một hơi, để Ngụy Anh Lạc ngồi cạnh mình, nghiêng đầu, đem đoạn tóc mà mình đã giấu kỹ đưa cho Ngụy Anh Lạc. “Nương nương, đây…” Ngụy Anh Lạc nhìn thấy đoạn tóc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Dung Âm giải thích: “Đêm qua Hoàng Thượng phát hiện đoạn tóc này, nghi ngờ là việc Minh Ngọc làm.” Đương nhiên, Dung Âm không có nói ra đối tượng thứ hai mà bản thân hoài nghi. Ngụy Anh Lạc cứng họng. Nhưng hiện nay người tiếp xúc bên người Dung Âm chỉ có hai người là Minh Ngọc và cô, nếu như cô biện giải hoặc là bất bình cho Minh Ngọc vậy không phải là càng tăng thêm hiềm nghi về phía mình sao ? Dung Âm giả vờ liếc mắt một cái liền nhìn ra băn khoăn của Ngụy Anh Lạc. Nàng thấy tay Ngụy Anh Lạc đặt trên bàn liền thả tay mình lên trên tay cô, dịu dàng nói: “Bất luận có phải có người dụng tâm kín đáo quấy phá từ bên trong hay không, cho dù thật sự là Minh Ngọc làm ta cũng sẽ không oán nàng, ít nhất thì --- nàng đã từng làm ta rất vui vẻ.” Đôi mắt Ngụy Anh Lạc đầu tiên là lóe lên, sau đó lại có chút né tránh mà rũ thấp xuống. Nương nương, nếu như có một ngày người phát hiện ta vẫn luôn lừa gạt người, người có tha thứ cho ta giống vậy không ? “Anh Lạc.” Dung Âm lại kêu lần nữa. “Nương nương.” Ngụy Anh Lạc nâng đôi mắt có chút ướt át lên đối mặt. “Ngươi là một nha đầu tốt, vẫn luôn là hy vọng của ta. Trước kia khi Hoàng Thượng chưa phong ngươi làm phi tần, ngươi hồ nháo, gieo mầm họa xuống với rất nhiều người. Lúc ấy ta còn có thể bằng vào thân phận mình mà bảo hộ ngươi chu toàn, nhưng hiện tại ——” Dung Âm nói đến đây, đột nhiên có chút nghẹn ngào, “Ta không còn là Phú Sát Hoàng Hậu trước kia nữa, ngươi cũng không còn là Ngụy Anh Lạc trước kia. Nếu như sau này ngươi lại gặp rắc rối, ta vẫn sẽ dùng toàn lực bảo hộ ngươi, nhưng mà có thể để ngươi toàn thân mà lui như trước hay không, ta không chắc nữa, cũng không có tự tin để bảo đảm.” Trong mắt Ngụy Anh Lạc như có bọt nước đảo quanh, cô cố nén xúc động ôm lấy Dung Âm, nghiêng đầu không nhìn nàng. Cô sợ nếu như nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Dung Âm sẽ nhịn không được mà nhào lên ôm lấy nàng vào trong ngực. “Có đôi khi ngẫm lại, cảm thấy bản thân rất ích kỷ.” Dung Âm nói rồi lại cười.
⭐️ Chương 28“Rõ ràng biết thâm cung này hiểm ác, vạn sự đều cần ứng biến, nhưng lại hy vọng xa vời ngươi có thể vĩnh viễn làm chính ngươi.” Nghe vậy, tay Ngụy Anh Lạc không tự chủ được mà nắm thật chặc. Lúc này, Trân Châu từ ngoài điện đi vào, hành lễ với hai người: “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Lệnh Tần nương nương, Lý công công mang theo mấy cung nữ tới, đang chờ ở ngoài cửa.” Ngụy Anh Lạc vội vàng rút tay mình đang bị tay Dung Âm nắm ra, thu hồi lại cảm xúc, đứng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Dung Âm ra xa hơn một chút. “Vào đi.” Nói đoạn Dung Âm cũng đứng dậy, giương lên nụ cười như thường lệ. Chỉ chốc lát sau, Lý Ngọc liền mang theo mấy cung nữ tiến vào điện. “Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Lệnh Tần nương nương.” Mấy người cùng nhau kêu lên. “Đứng lên đi, không cần đa lễ.” Dung Âm nói. Lý Ngọc ngồi dậy, mới bắt đầu nói lên ý đồ mình đến đây: “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng nói cung nữ bên người ngài quá ít, vì thế Hoàng Thượng đã tự mình chọn cho ngài vài người biết nghe lời, mời ngài tự mình chọn lựa, để các nàng lưu lại Trường Xuân Cung chăm sóc ngài.” Từ lời nói của Lý Ngọc, Dung Âm tất nhiên nghe ra ý đồ của Hoằng Lịch. Nếu đều là phái tới giám thị ta, vậy lưu ai lại không phải cũng đều giống nhau sao ? “Làm phiền Hoàng Thượng lo lắng rồi, xin Lý công công thay bổn cung cảm tạ ý tốt của Hoàng Thượng.” Dung Âm nói xong lại đánh giá mấy cung nữ kia một chút, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người một cung nữ nhỏ gầy. Cung nữ kia cảm nhận được ánh mắt của Dung Âm, hơi cúi đầu cúi thấp người. “Từ trước đến nay bổn cung không thích nhiều người, lưu vị này lại đi.” Nói rồi Dung Âm nhẹ nhàng nâng ngón tay chỉ cung nữ kia. Từ ngày ấy, Đào Hoa liền lưu tại Trường Xuân Cung. Sau đó những cuộc đối thoại giữa Dung Âm và Ngụy Anh Lạc bắt đầu có cố kỵ, thời gian Ngụy Anh Lạc dừng lại ở điện của Dung Âm cũng càng ngày càng ít. Thẳng đến một ngày...
*****
“Vô sỉ !” Hoằng Lịch xem xong tờ giấy trong tay, tức giận đến đứng lên đập bàn. Lý Ngọc ở một bên tức khắc hoảng sợ. Hoàng Thượng này vừa rồi rõ ràng còn dễ chịu như thế, sao lại đột nhiên phát hỏa như vậy ? “Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận, ngàn vạn lần đừng tức giận hại long thể !” Lý Ngọc vội vàng khuyên nhủ. “Đi Trường Xuân Cung!” Hoằng Lịch cắn chặt răng nói. Lý Ngọc vội vàng cúi người gật đầu: “Vâng vâng vâng.” Tới trước cửa Trường Xuân Cung, Lý Ngọc do dự: “Hoàng Thượng, chúng ta đi đến chỗ Hoàng Hậu nương nương, hay là chỗ Lệnh Tần ?” “Đến chỗ Hoàng Hậu.” Hoằng Lịch nhắm mắt lại, tức giận vẫn chưa hoàn toàn biến mất. “Vâng.” Lý Ngọc đáp. “Từ từ đã,” Hoằng Lịch mở to mắt, vẫy vẫy tay, “Đến chỗ Lệnh Tần trước đi.”
……
“Không có khả năng, Hoàng Hậu nương nương tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.” Ngụy Anh Lạc chau mày lại. Hoằng Lịch hừ lạnh một tiếng: “Đây là tin Đào Hoa truyền cho trẫm, chẳng lẽ còn có thể là giả ?” Quả nhiên. Thấy Ngụy Anh Lạc không nói lời nào, Hoằng Lịch lại tiếp tục nói: “Những ngày gần đây Hoàng Hậu hiếm khi rời khỏi Trường Xuân Cung, ngoại trừ ngẫu nhiên chăm sóc hoa nhài ở ngoài sân ra, phần lớn thời gian đều ở trong điện. Mà thời gian ở trong điện, ngoại trừ tiếp các phi tần đến thỉnh an ra, nàng sẽ đọc sách, hoặc là cầm xem khóa trường mệnh của Vĩnh Liễn đến xuất thần.” “Hoàng Thượng đã điều Minh Ngọc đến Trữ Tú Cung, Hoàng Hậu nương nương thậm chí đã không còn người nào có thể nói chuyện cả. Chẳng lẽ tự mình đọc sách, nhớ lại một ít chuyện cũ cũng là có tội sao ?” Ngụy Anh Lạc tức giận bất bình nói. “Nếu như chỉ có vậy ta cũng sẽ không tin tưởng, Hoàng Hậu có thể làm ra loại chuyện này. Nhưng Đào Hoa tận mắt nhìn thấy, Hoàng Hậu thỉnh thoảng lại cầm một hình nhân bị đâm đầy kim từ dưới giường ra, nhìn nửa ngày trời, rồi lại thả trở về.” Con ngươi Ngụy Anh Lạc lóe lên, hỏi: “Nếu Hoàng Thượng đã chắc chắn, vì cái gì còn phải tới đây tìm thần thiếp mà không phải trực tiếp đến điện của Hoàng Hậu nương nương ? Cho nên… Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn nói cái gì ?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz