ZingTruyen.Xyz

De Tam Tri Tong Tra

Tác giả: Trì Tổng Tra

Edit: Cánh Cụt

Úc Tùng Niên hoàn toàn không ngủ được, Thẩm Thứ thì vùi mặt ở trong chăn, lộ ra non nửa khuôn mặt, lông mi rất dài, bây giờ đang nhắm hai mắt, trông thì ngoan nhưng cũng có thể ác tới tột cùng.

Đương nhiên hắn biết hiện tại Thẩm Thứ nói đi ngủ sớm một chút là để trả thù việc ban nãy hắn thất thần.

Úc Tùng Niên duỗi tay muốn kéo Thẩm Thứ ra khỏi chăn, việc này phải nói rõ, cái gì mà hiện tại mới biết hắn với Thẩm Nguyên không có gì?

Được nâng phần dưới nách, bế ra khỏi chăn bằng tư thế ôm em bé. Áo ngủ trên người Thẩm Thứ trượt xuống hết, lộ ra phần lớn bả vai.

Cảnh xuân xuất hiện cũng không hấp dẫn nổi sự chú ý của Úc Tùng Niên, ngược lại còn bị đối phương sửa sang lại quần áo như cũ với vẻ mặt nghiêm túc, sau khi sửa sang xong cho cả hai thì lấy tư thế đàm phán mà nói: "Rốt cuộc chuyện là như nào?"

Sau khi Thẩm Thứ trả chút thù nho nhỏ thì nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi không ít.

Thấy vẻ ngoài nghiêm túc của Úc Tùng Niên, trong lúc nhất thời anh cũng hơi khó để mở miệng, nhưng có khó mở miệng thì cũng phải nói. Giống như nếu anh không biết trên cái khăn quàng cổ kia có dòng LEV, thì đời này anh sẽ không thể biết năm đó Úc Tùng Niên từng tới tìm anh.

Nếu anh không chủ động mở miệng, có lẽ đời này Úc Tùng Niên sẽ không vì sao năm ấy anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại luôn không thân thiện với Úc Tùng Niên.

Trong lòng đối phương chưa chắc đã không còn nghi ngờ, nếu không cũng không hỏi ở trong phòng tắm rằng anh nói yêu từ cái nhìn đầu tiên có phải để dỗ hắn hay không.

Nghe giống như những lời đường mật không thể tin, hay là những lời nói dối trên giường khi đang mặn nồng.

Đúng là vì cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm.

"Năm đó em thường xuyên tới nhà Thẩm, có một lần anh đưa điểm tâm cho hai đứa thì thấy em với Thẩm Nguyên hôn môi bên bể bơi." Thẩm Thứ rũ mắt, đúng là anh hiểu lầm chuyện này: "Anh cũng không chứng thực, chỉ đơn phương nhận định em ở bên Thẩm Nguyên."

"Cho nên khi đó thái độ của anh với em cứ luôn không tốt như vậy, bởi vì nếu em đã ở bên em trai anh thì chúng ta nên giữ khoảng cách."

Tổng kết hiểu lầm năm đó cũng chỉ cần mấy câu, thậm chí dù hiểu lầm có được giải quyết xong, nhưng vẫn bởi vậy mà bỏ lỡ suốt nhiều năm.

"Tình cảm giữa em với Thẩm Nguyên chưa từng vượt quá bạn bè." Úc Tùng Niên thấp giọng nói, hình như cũng cảm thấy thật hoang đường: "Càng không thể hôn môi, em thề!"

Thẩm Thứ vội nói: "Anh biết, chuyện này là do anh hiểu lầm."

Tỏng lòng mang theo day dứt, nhưng lại sợ Úc Tùng Niên sẽ bởi vậy mà tức giận. Thẩm Thứ ôm eo Úc Tùng Niên, vừa giống như nũng nịu, vừa giống như giam cầm đối phương: "Rất xin lỗi."

Úc Tùng Niên ôm bờ vai của anh, kéo anh vào trong lồng ngực của mình: "Vì sao phải xin lỗi?"

"Đều là vấn đề của anh, anh đơn phương hiểu lầm, rồi lại tự tiện quyết định rời xa em." Thẩm Thứ nhíu mày nói.

Uất ức khiếp đảm, giậm chân tại chỗ, chính anh cũng biết, thật sự anh như vậy thì không ai có thể thích nổi.

Úc Tùng Niên xoa tóc của anh, rồi đè sau gáy anh: "Đừng nói như vậy, nếu anh cảm thấy rằng em cùng Thẩm Nguyên ở bên nhau, vậy anh lựa chọn xa cách em cũng là chuyện thường tình."

Thẩm Thứ ngước mắt lên: "Em không tức giận à?"

Dường như Úc Tùng Niên cảm thấy mạch não của Thẩm Thứ hiện tại càng thêm kỳ quái: "Vì sao phải tức giận?" Hắn dừng một chút, lại nói: "So với tức giận, cảm giác hiện tại là phức tạp thì đúng hơn."

Thẩm Thứ tăng thêm sức lực trên tay, ôm Úc Tùng Niên chặt hơn: "Chán ghét anh không?"

Úc Tùng Niên lắc đầu: "Chỉ là khi biết anh ghen trộm lâu như vậy thì cảm thấy anh rất đáng yêu," hắn xoa xoa đầu Thẩm Thứ: "Cũng...... rất xót xa."

Thẩm Thứ ngẩn ra, không ngờ Úc Tùng Niên sẽ cảm thấy xót xa, anh đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng mà Úc Tùng Niên sẽ có.

Có thể là cảm giác oan uổng buồn bực, hay tức giận vì bị hiểu lầm, nhưng chưa từng nghĩ rằng, Úc Tùng Niên sẽ cảm thấy xót xa.

"Em nghĩ khi trước anh cho rằng em ở bên Thẩm Nguyên thì liệu có đau buồn không."

Một câu đơn giản thôi, lại khiến phần mềm mại nhất trong lòng Thẩm Thứ như bị đánh mạnh vào.

Dường như Úc Tùng Niên thấy được vành mắt ửng hồng của anh nên cúi đầu hôn trán anh: "Nếu tỏ tình với anh sớm một chút thì tốt rồi."

Thẩm Thứ nắm lấy cổ áo Úc Tùng Niên, gắt gao vùi mặt vào cổ đối phương: "Rất xin lỗi."

Đêm nay anh đã nói rất xin lỗi nhiều lần, một lần lại đau khổ hơn một lần, mà Úc Tùng Niên chưa bao giờ muốn anh đau khổ.

Úc Tùng Niên ôm anh lên giường nằm, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Đừng nói xin lỗi nữa, anh đã làm đủ tốt rồi."

"Nếu là em thì sẽ không dám cầu hôn anh vào ngày gặp lại đó." Úc Tùng Niên nói.

Thẩm Thứ đã hiểu rõ ràng, rốt cuộc hôm đó Úc Tùng Niên đã mang tâm thái gì để tới buổi tiệc, so với anh cứ mạnh mẽ lao thẳng đến thì Úc Tùng Niên lại thật cẩn thận. Khi đối mặt với lời cầu hôn đột ngột của anh, cũng phải châm chước thật lâu, do dự mãi.

Thẩm Thứ ngẩng đầu từ trong lồng ngực của Úc Tùng Niên: "Vậy sao em lại đồng ý lời cầu hôn của anh?"

Úc Tùng Niên nhớ lại tình hình khi đó: "Lúc ấy em thấy anh nói rất nhiều lý do, bởi vì yêu cầu của việc làm, bởi vì muốn liên hôn này, nói đến nói đi thì đều không liên quan gì đến cảm tình, cho nên lúc ấy không muốn đồng ý với anh."

Thẩm Thứ thẹn thùng mím môi, lại hôn hôn cổ Úc Tùng Niên để lấy lòng.

"Nhưng sau này nghĩ lại, nếu em không đồng ý anh, liệu anh sẽ cầu hôn người có điều kiện tốt hơn, thích hợp hơn không?" Dường như Úc Tùng Niên tưởng tượng đến hình ảnh kia nên giọng nói trầm thấp hơn không ít.

Thẩm Thứ nghĩ thầm, anh nào có tuỳ ý như vậy, nhưng hắn kia sẽ ở Úc Tùng Niên trong mắt hình tượng, xác thật cũng rất tùy tiện.

Không tùy ý thì làm sao lại cầu hôn với một người chưa gặp nhiều năm, thậm chí còn không được tính là bạn cũ.

"Nếu em không đồng ý, rồi anh đi tìm người khác thì em càng không thể chấp nhận được." Úc Tùng Niên nói: "Em nghĩ rằng kể cả anh có không thích em đi chăng nữa thì cũng có thể đồng ý kết hôn trước. Sau khi kết hôn thì ở chung sớm chiều, thời gian dài như vậy, kể cả ban đầu có không thích thì về sau cũng sẽ thích."

"Ai biết sau này lúc anh lấy đơn đăng kí kết hôn thì lại làm cả hợp đồng!" Khi nói lời này, bỗng Úc Tùng Niên thấy hơi bực mà cắn một cái lên mặt Thẩm Thứ, cho dù không đau thì Thẩm Thứ vẫn hoảng sợ.

Bụm mặt nhìn Úc Tùng Niên với ánh mắt vô tội, lại bị đối phương nhìn chằm chằm đến mức phải chậm rãi buông tay xuống, Thẩm Thứ đành thương lượng nói: "Nếu không em cắn tay anh đi, trên mặt thì có thể bị khách hàng nhìn thấy, không tốt lắm."

Úc Tùng Niên nhìn cánh tay đang duỗi đến trước mặt mình của Thẩm Thứ, hắn không cắn: "Khi đó em không muốn kết hôn cùng anh, thậm chí còn rất muốn xuống xe."

Đến chính Thẩm Thứ cũng cảm thấy thời điểm xuất hiện của bản hợp đồng trước kết hôn không ổn, anh nghiêm túc nói: "Lẽ ra anh phải ký bản hợp đồng trước kết hôn sớm hơn, nếu đến lúc lấy đơn đăng ký kết hôn mới ký thì không công bằng cho em."

Úc Tùng Niên ngậm cánh tay Thẩm Thứ, dùng hàm răng mài: "Thôi xong em rồi, đến dáng vẻ nhầm trọng điểm của anh mà cũng cảm thấy đáng yêu."

Thẩm Thứ định giải thích cho chính mình: "Nhưng anh với luật sư đã bàn bạc kĩ về bản hợp đồng trước kết hôn kia nên sẽ không có bất kì điều khoản nào bất lợi với em. Thậm chí bên trong còn một điều khoản, nếu trong thời kỳ kết hôn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tài sản cùng với bảo hiểm của anh sẽ dành cho em."

Mặt Úc Tùng Niên đen đi: "Em muốn tài sản của anh làm cái gì!"

Thẩm Thứ nghĩ đến di sản Úc Tùng Niên có thể kế thừa sau khi bọn họ kết hôn thì lại ủ rũ hơn: "Cũng đúng, có vẻ em cũng không thiếu tiền."

Nhưng đối một người thực tế mà lại không thú vị như Thẩm Thứ mà nói, thì việc làm xong di chúc, điền tên người yêu lên mục người được hưởng tài sản cùng bảo hiểm là sự bảo đảm đáng tin cậy nhất dành cho Úc Tùng Niên.

Vốn Úc Tùng Niên muốn tính toán mấy khoản nợ lúc trước với Thẩm Thứ, nhưng sau khi nghe những điều này thì lại không còn cách nào để tính sổ tiếp nữa.

"Em chỉ giận vì thời hạn hợp đồng có một năm, em giận vì anh đã quyết định là hôn nhân của chúng ta nên kết thúc lúc nào, nhưng lại chưa từng hỏi được mong muốn của em."

"Nếu em không ký hợp đồng này, liệu anh có huỷ lễ cưới rồi tìm người tiếp theo đồng ý ký bản hợp đồng này không."

Thẩm Thứ nghe đến những điều này thì mau chóng nói: "Anh không làm vậy đâu!"

"Khi đó em không thể chắc chắn về tấm lòng của anh, nên em giận lắm." Úc Tùng Niên dùng ngón tay đè lên nơi bị hắn cắn của Thẩm Thứ, làn da trắng quá, kể cả khi cắn không dùng lực mà vẫn hiện dấu vết.

Thẩm Thứ cảm thấy đêm nay quả đúng là đại hội xin lỗi của anh. Anh đã hiểu rõ ràng rành mạch rằng mình đã làm biết bao chuyện ngu xuẩn.

Nếu không phải Úc Tùng Niên cũng thích anh, thì bọn họ cũng chẳng có cuộc hôn nhân này. Thẩm Thứ sẽ bị đào thải từ lúc mới bắt đầu, bởi vì thật sự anh không đủ đủ tư cách.

"Cảm ơn em vẫn nguyện ý kết hôn cùng anh." Thẩm Thứ trịnh trọng nói.

Úc Tùng Niên lại một lần nữa bị Thẩm Thứ làm cho dở khóc dở cười: "Vào thời điểm này chẳng phải anh nên nói ' anh yêu em ' để dỗ em hay sao?"

Thẩm Thứ yên lặng mà kéo chăn lên, chùm cả hai lại, còn cẩn thận dịch góc chăn chỗ Úc Tùng Niên, hoàn thành nhiệm vụ nói: "Anh yêu em."

Răng Úc Tùng Niên lại hơi ngứa, muốn cắn Thẩm Thứ, cũng muốn đánh mông Thẩm Thứ để dạy dỗ lại.

Thẩm Thứ hoàn toàn không biết tronh lòng Úc Tùng Niên đang suy nghĩ gì, anh trở mình, đôi tay giao nhau đặt ở trên bụng: "Anh ngủ đây."

Trước khi ngủ, anh nói với Úc Tùng Niên: "Ngày mai đến sớm một chút, vào buổi chiều anh sẽ tới trường đón em. Trước khi ăn cơm chúng ta sẽ tới văn phòng luật sư một chuyến."

Tay Úc Tùng Niên đè trên chăn, khi đang hơi có cảm giác xúc động muốn kéo Thẩm Thứ lên ngủ tiếp thì nghe được lời nói của đối phương, hắn ngẩn người: "Tới văn phòng luật sư để làm gì?"

Thẩm Thứ mở mắt ra: "Để huỷ điều khoản của hợp đồng trước hôn nhân."

Úc Tùng Niên đã hiểu: "Có phải anh biết mình đã quá xúc động, không nên đưa hết mọi thứ cho em đúng không."

Thẩm Thứ nhìn Úc Tùng Niên một cách kỳ quái: "Em là người chồng hợp pháp của anh, chẳng lẽ giao hết mọi thứ cho em không hợp lý à?"

Úc Tùng Niên nghe vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thẩm Thứ lại nói: "Hợp đồng không thay đổi, anh chỉ muốn sửa lại thời hạn." Anh muốn sửa thời hạn một năm thành cho đến khi sinh mệnh anh chấm dứt, lúc ấy thời hạn hiệu lực của cuộc hôn nhân này mới ngừng hẳn.

Nhưng nếu nói thẳng ra như vậy thì khiến người ta cảm thấy thật nặng nề.

Bởi vậy Thẩm Thứ quyết định, trước tiên sửa lại thời hạn hiệu lực là một năm đã, rồi lại đợi một thời gian nữa, có lẽ lúc mà tâm trí Úc Tùng Niên không được tỉnh táo, anh có thể lừa hắn ký thêm một phần hợp đồng.

Thời hạn của hợp đồng kia, là cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz