De Ta Lam The Than
"Ca! Có phải ta đã quên mất chuyện gì hay không?".Quay trở lại Minh trang, Tuấn Tú với biểu tình đầy nghi hoặc, bắt đầu chất vấn mọi người..Sau khi gặp Hữu Thiên trước Phẩm Minh cư, Tuấn Tú không còn tâm tư đi xem lễ hội nữa, trông đầu chỉ tràn ngập những lời gã đã nói "Ta có thể khẳng định bản thân chưa từng nhận thức nam tử kia! Thế nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lòng dạ ta lại dâng lên một loại cảm giác hết sức mạnh mẽ! Tựa như ta cảm nhận được trong trí nhớ, từng có sự hiện diện của người kia! Chỉ là không biết vì sao, bản thân lại quên! Hơn nữa, phản ứng né tránh của mọi người thực sự kiến ta chắc chắn thêm vài phần!"."Đệ nói điều ngốc nghếch gì vậy? Nếu như đệ thực sự quên chẳng nhẽ bản thân đệ không nhận ra sao?" – Hi Triệt kiên quyết phủ nhận.."Thế nhưng..."."Được rồi Tuấn Tú! Người kia nhất định là nhận sai người, đệ không nên suy nghĩ nhiều như vậy!" – Duẫn Hạo cũng lên tiếng.."Thế nhưng tất cả mọi người đều nhận ra người kia, không phải sao?" – Tuấn Tú nhíu mày quan sát tất cả một lượt "Không lý nà mọi người đều nhận thức mà một mình ta lại không biết người kia a?! Mấy ngày gần đây, ta luôn có cảm giác trong đầu như thiếu một thứ gì đó, mỗi ngày tỉnh dậy đều có cảm giác bản thân đã quên mất điều gì vô cùng quan trọng! Thế nhưng có cố gắng đến mấy ta cũng không thể nghĩ ra, ta... Ta có đúng hay không bị sinh bệnh rồi?"."Sinh bệnh cái gì a! Từ nhỏ đến lớn, đệ đều khỏe mạnh đến bẻ gãy sừng trâu đi! Đệ mà sinh bệnh trừ phi thái dương mọc từ đằng tây kia! Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, Hách Tại, mau dẫn Tuấn Tú ra hậu viện chơi xúc cúc đi! Đừng để đệ ấy nhàn nhã quá rồi lại nghĩ vớ vẩn!" – Hi Triệt vừa nói vừa nháy máy liên tục với Hách Tại.."Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta đi chơi đi! Tuấn Tú, đi nào!" – Hách Tại hiểu ý vội vã tiến đến ôm lấy vai Tuấn Tú, mặc kệ cậu có đồng ý hay không, một mạch kéo đối phương đi theo mình, không cho dù chỉ một cơ hội phản bác..Tuấn Tú trong lòng mặc dù còn rất nhiều nghi vấn, thế nhưng không tránh được sự lôi kéo của Hách Tại, cố từ chối thế nào cũng thất bại, cuối cùng bị người kia lôi theo mất dạng..Bóng lưng Tuấn Tú vừa khuất, Tại Trung từ đầu đến cuối vẫn một mực yên lặng ngồi một bên bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Đông Hải "Luôn luôn quên đi toàn bộ ký ức của ngày hôm trước đối với Tuấn Tú liệu có gây ra nguy hiểm gì không? Đệ ấy hiện tại đã cảm nhận được điểm bất thường rồi, ngươi dám khẳng định Nhiếp Hồn Thuật thực sự không gây ra mảy may thương tổn đối với Tuấn Tú không?"."Chuyện đó..." – Đông Hải cúi đầu "Ta không biết..."."Không biết?!" – Tại Trung vỗ mạnh xuống bàn, đứng bật dậy "Không biết mà ngươi dám dùng loại oai môn tà đạo đó lên người Tuấn Tú sao?! Ngươi muốn biến đệ ấy thành thứ gì?! Ngươi đến tột cùng là đang giúp đệ ấy hay hại đệ ấy đây?!" – Tại Trung không giấu được vẻ giận dữ.."Ta... Bởi vì trước đây chưa từng xuất hiện người hành xử giống với Phác Hữu Thiên, biết rõ đối phương đã quên lãng mình, vậy mà vẫn khăng khăng một mực, liên tục xuất hiện trước mặt người ta, sở dĩ..."."Đủ rồi!" – Tại Trung cắt ngang lời Đông Hải "Ta chỉ hỏi ngươi, thuật này rốt cuộc có thể giải trừ được hay không?"."Tại Trung! Lẽ nào đệ muốn Đông Hải giúp Tuấn Tú khôi phục lại ký ức sao?" – Hi Triệt nhìn về phía Tại Trung.."Chẳng lẽ không nên ư?" – Tại Trung cực kỳ nghiêm túc "Trốn tránh vĩnh viễn không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì! Nếu cứ tiếp tục như thế này, bất kể là Tuấn Tú hay Hữu Thiên đều không tốt! Tuy sự thực, Hữu Thiên đã gây ra rất nhiều sai lầm, thế nhưng có đồng ý tha thứ cho gã hay không, đều phải do bản thân Tuấn Tú quyết định!Duy trì như hiện tại, thực sự là quá tàn nhẫn đối với Hữu Thiên! Là do từ đầu, người gã nặng lòng là ta, Hữu Thiên không hề cố ý gây ra những thương tổn mà Tuấn Tú từng gánh chịu! Đối với yêu, và được yêu, vốn dĩ đã không tồn tại thứ gọi là công bằng! Chúng ta không nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Hữu Thiên mới phải!"."Tại Trung nói không sai!" – Hàn Canh nghe xong liền gật đầu tán thành "Hữu Thiên thực sự đã làm một số chuyện khó mà tha thứ được! Bất quá, tình cảm là chuyện mà bản thân dù muốn cũng không có khả năng khống chế, Tuấn Tú cũng nên cho gã một cơ hội để giải thích!".Nghe Hàn Canh nói như vậy, Hi Triệt hơi nhíu mày, nhìn về phía Đông Hải "Thực sự không thể giải trừ sao?".Đông Hải lắc đầu "Tuy rằng khi đó Tuấn Tú yêu cầu ta không nói ra ám ngữ, thế nhưng ta đã không nghe theo lời cậu ấy! Chỉ bất quá, người có thể giải trừ ám thuật không phải là ta, mà là Phác Hữu Thiên!"."Hữu Thiên?" – Tại Trung nhướng mày "Có ý gì?"."Mấu chốt để giải trừ ám thuật chính là Phác Hữu Thiên phải nói với Tuấn Tú một câu!" – Đông Hải chậm rãi giải thích.."Nói câu gì?" – Hi Triệt truy vấn..Đông Hải nhìn thoáng qua mọi người, nhẹ nhàng phun ra ba chữ..Mọi người nghe xong không khỏi sửng sốt.."Thực sự đơn giản như vậy sao?" – Duẫn Hạo có cảm giác không thể tin được "Vậy có thể..."."Không thể nói cho gã biết! Phải để gã xuất phát từ tận nội tâm không vướng bận bất cứ mục đích gì, chân thành nói với Tuấn Tú, bằng không sẽ không có hiệu quả!" – Đông Hải cắt ngang lời Duẫn Hạo, tường tận giải thích với mọi người.."Thế nhưng..." – Tại Trung nhíu mày "Hữu Thiên là người rất khó có thể chính miệng nói ra ba chữ đó! Hơn nữa tình huống hiện tại còn là..."."Chính người thắt chuông phải là người cởi chuông, kết cục của chuyện bản thân tự gây ra, phải do gã đích thân hóa giải! Nếu như Phác Hữu Thiên thực sự yêu Tuấn Tú, gã hoàn toàn có khả năng giải trừ Nhiếp Hồn Thuật, có được cơ hồi bù đắp cho cậu ấy! Nếu như đó chỉ là lời đầu môi, gã không có tư cách níu giữ Tuấn Tú, không xứng với tình yêu của cậu ấy! Đó cũng là nguyên nhân mà khi đó ta nghĩ ra ám ngữ kia, ta... Ta cũng chỉ muốn giúp Tuấn Tú!" – Đông Hải vừa nói vừa cúi đầu.."Nói như thế, tất thảy chỉ có thể phụ thuộc vào bản thân Hữu Thiên rồi!" – Nhãn thần Tại Trung lộ ra lo lắng..Mọi người trầm mặc không nói thêm gì, đại đường nhất thời một mảnh vắng vẻ..Tình cảm thực sự là chuyện mà ngoại nhân cho dù muốn giúp đỡ đến đâu, cùng vô pháp nhúng tay!_____________________________Chương sau, Thạch... a nhầm Thiên ca sẽ hạ quyết tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz