ZingTruyen.Xyz

De Ta Lam The Than


Tịch dương tà tà, hoàng hôn nặng trĩu, đến khi tia sáng cuối cùng hoàn toàn khuất về phương tây để trời đất chìm vào bóng đêm, bên ngoài tường vâu của Minh trang, hiện lên một thân ảnh, cô tịch mà bi thương.

.

Ngẩng đầu nhìn tường vây cao cao bao bọc Minh trang, Hữu Thiên chỉ có thể cười khổ.

.

Ba tháng! Đã tròn ba tháng rồi! Đêm nào gã cũng tìm cơ hội "lẻn" vào Minh trang, đi tìm Tuấn Tú! Thế nhưng lần nào cũng giống nhau, mỗi lần Tuấn Tú đều dành cho Hữu Thiên nhãn thần dành riêng cho người xa lạ, song song hỏi một câu mà khiến gã đau đớn thấu tâm can...

.

Ngươi là ai?

.

Ngươi là ai?Chỉ có ba chữ ngắn ngủi, thế nhưng chúng chẳng khác gì tam dao sắc bén chém lên trái tim ta, rồi găm sâu vào đó chẳng thể rút ra! Khiến trái tim không còn chỗ nào lành lặn mỗi giây mỗi khắc đều đau đớn đến không muốn hô hấp! Ta vốn tưởng rằng thời gian trôi qua, lâu dần sẽ thành tập quán, chỉ là vạn phần bất đắc dĩ không nghĩ rằng, một lần lại một lần càng khiến ta đau đớn càng sâu!

.

Hữu Thiên thậm chí đã sợ, sợ xuất hiện trước mặt Tuấn Tú, sợ nhãn thần xa lạ của cậu, sợ phải nghe thấy ba chữ thể hiện sự thật tàn khốc đó!

.

Ta thực sự không biết bản thân còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, vậy mà tựa hồ hết thảy dũng khí ta còn sở hữu đã khô cạn... Tuấn Tú! Ta thực sự đau lắm! Đau đến mức không còn sức lực để tiếp tục tồn tại nữa!

.

Tân lực lấy lại tinh thần, cố gắng trấn tĩnh, Hữu Thiên hít sâu một hơi, nhún chân lướt qua tường vây, khinh xa thục lộ thẳng tiến đến sương phòng của Tuấn Tú.

.

Giống như mọi khi, cửa sổ nơi sương phòng của Tuấn Tú luôn mở rộng. Đó là một thói quen không thể từ bỏ, bởi Tuấn Tú không thích bản thân ở trong không gian hoàn toàn đóng kín, kể cả thời gian cậu ở Yên Vũ các cũng như vậy. Ngay cả mùa đông ngoài trời bão tuyết, cửa sổ luôn được mở rộng, cho dù có ngủ cũng không bao giờ đóng lại.

.

Vì chuyện đó mà ta đã nhắc nhở Tuấn Tú không biết bao nhiêu lần, chỉ là chưa từng thấy đệ ấy sửa lại thói quen! Chẳng thể làm gì khác hơn là cố ý phân phó hạ nhân lưu tâm, căn dạn bọn họ khi thấy Tuấn Tú ngủ say thì nhớ đóng cửa sổ!

.

Bản thân thỉnh thoảng chẳng thể yên lòng, không thể đếm được có bao nhiêu lần nửa đêm canh ba, có một bóng đen nhón chân khe khẽ đến phòng đệ ấy thăm dò! Hiện tại ngẫm nghĩ lại, nguyên lai bản thân từ lúc đó đã vô thức quan tâm đến Tuấn Tú như vậy, càng buồn cười hơn chính là bằng đấy thời gian ta không hề nhận ra! (Tội anh!!! Thôi, cố mà chịu đi)

.

Khẽ thở dài một tiếng, Hữu Thiên vịn vào cửa sổ, nhảy vào trong phòng. Vừa đặt chân xuống, gã liền trông thấy thân ảnh khắc sâu trong tâm can, nhãn thần chỉ sau nháy mắt trở nên nhu hòa.

.

Nếu như có thể, ta thực sự muốn ôm người ấy vào lòng rồi cấp tốc quay về Giang Nam! Đáng tiếc, Phác Hữu Thiên, ngươi không thể!

.

Tuấn Tú ở trong phòng loay hoay làm chuyện gì đó, đột nhiên trông thấy có người lạ hoắc xông vào phòng đương nhiên cảm thấy kinh hãi, thế nhưng cậu rất nhanh đã trấn tĩnh được bản thân, biểu tình không có lấy một tia kinh hoảng, chỉ còn nghi hoặc quan sát Hữu Thiên.

.

"Ngươi là ai?" – Tuấn Tú nhíu mày hỏi.

.

Tuy rằng ta chưa từng trông thấy người kia, thế nhưng thực kỳ quái a? Sao ta một chút khẩn trương cũng không thấy nhỉ? Trực giác nói cho ta biết, người đang đứng trước mắt sẽ không làm chuyện gì thương tổn đến ta! Thế nhưng, loại trực giác mạc danh kỳ diệu đó từ đâu đến vậy?

.

Hơn nữa khi nãy ta một mình ở trong phòng, không hiểu vì sao lại cảm thấy một loại phiền muộn, bất an chẳng thể nói tên, tựa hồ mong muốn có một người nào đó bất ngờ xuất hiện! Hiện tại nhìn thấy người trước mắt, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, ta đột nhiên lại cảm thấy bình tĩnh hơn mới quái lạ chứ?!

.

"Ngươi không nhận ra ta sao?" – Hữu Thiên nhìn thật sâu vào mắt Tuấn Tú, thanh âm trầm đầy kìm nén.

.

"Chúng ta đây là gặp nhau lần đầu tiên? Ta thế nào nhận ra ngươi a!" – Tuấn Tú bĩu môi, trả lời.

.

Hữu Thiên nghe xong câu đó, chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ "Tuy rằng đã nghe đệ ấy nói câu đó suýt soát trăm lần, vậy mà trái tim ta vẫn thấy đau đớn, thậm chí so với ngày hôm qua còn muốn trầm trọng hơn!"

.

"Nếu không nhận thức vậy vì sao ngươi không hô hoán người tới đây, không sợ ta làm chuyện gì bất lợi với ngươi sao?"

.

Tuấn tú lắc đầu "Ta có thể cảm nhận được, ngươi sẽ không thương tổn ta!"

.

Mỉm cười cay đắng, Hữu Thiên cố sức trừng mắt, tận lực áp chế lệ ngân, không cho phép chúng tràn mi "Tuấn ! Đệ ngốc lắm! Ta chính là đã khiến đệ chịu rất nhiều thương tổn đó, có biết hay không?"

.

"Trông ngươi có vẻ rất khổ sở, nửa đêm ngươi lẻn vào phòng ta rốt cuộc vì nguyên nhân gì?" – Tuấn Tú vẫn nhíu mày, gần như chất vấn Hữu Thiên.

.

Không biết vì sao, nhìn thấy nhãn thần bi thương của người kia, ta lại mạc danh kỳ diệu đau lòng mới lạ chứ!

.

"Đêm trường buồn chán, ta chỉ là muốn tìm một người để nói chuyện phiếm thôi!" – Hữu Thiên vừa nói vừa tùy ý ngồi xuống.

.

Tuấn Tú nghe xong thiếu điều trợn to hai mắt, nhãn thần lộ vẻ kỳ quái nhìn Hữu Thiên "Ngươi mỗi lần buồn chán đều giống thế này, tùy tiện xông vào phòng người khác sao? May mà ngày hôm nay ngươi xông vào phòng ta đó, nếu như ngươi đặt dù nửa bước vào phòng Hi Triệt ca... Hừ! Ta dám khẳng định là ngươi chết chắc rồi!"

.

Hữu Thiên không nhịn được bật cười, nhãn thần vô hạn sủng nịch nhìn Tuấn Tú, chỉ là nơi đáy mắt, chẳng thể che giấu được tia bi thương.

.

"Ngươi..." – Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên "Ngươi thoạt nhìn rất không vui, ngươi cười mà khiến người khác thấy khổ sở đi!" – Cậu nhíu mày, tỏ ý không hài lòng.

.

"Ta chưa bao giờ biết nguyên lai ngươi cũng có thể quan sát tỉ mỉ đến vậy!" – Khóe môi Hữu Thiên mơ hồ cong lên.

.

"Chưa bao giờ biết? Lần đầu tiên gặp đương nhiên là không thể biết được a! Ngươi nói chuyện nghe thực kỳ quái!" – Biểu tình của Tuấn tú có chút nghi hoặc. (Cứ nhắc đi nhắc lại lần đầu tiên gặp... Nghe mà mệt =.=!!!)

.

Ôn nhu mỉm cười, Hữu Thiên buông rèm mi, che đi đau thương trong mắt "Ngươi có thể nói chuyện với ta một lát không?"

.

"Được a! Dù sao đi nữa ta một mình trong phòng cũng cảm thấy thực buồn chán!" – Tuấn Tú vừa nói vừa ngồi đối diện với Hữu Thiên "Ngươi nói đi, ta nghe!"

.

Hữu Thiên nhìn cậu cười cười, vươn tay cầm lấy bình trà, rót vào chén cho bản thân và cho Tuấn Tú "Ngươi thực không sợ người lạ!"

.

"Cũng không phải a! Chỉ bất quá... Ngươi đem đến cho ta một cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa ngươi đối ta cũng không có địch ý! Tuy rằng với thân phận là sát thủ Minh trang, có thể nói là ta không đạt điều kiện, thế nhưng ta cũng không phải là không biết cảnh giác nha! Chỉ là... Ai~~ Nói đi nói lại thì ta có cảm giác ngươi không phải là người xấu!" – Tuấn Tú biểu tình đầy vẻ ngây thơ, phóng khoáng trả lời.

.

Nghe Tuấn Tú nói xong, thân thể Hữu Thiên không khỏi cứng đờ, chỉ là rất nhanh đã khôi phục như cũ "Như thế nào là người tốt, mà như thế nào mới là kẻ xấu? Nếu như tỉ mỉ mà nói, ta cũng không được tính là người tốt a!" – Gã nhàn nhạt lên tiếng.

.

"Vì sao nói như vậy?" – Tuấn Tú chớp chớp mắt.

.

Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn cậu, một lúc sau mới chậm rãi nói "Ngươi có muốn nghe chuyện của ta một chút không?"

.

Tuấn Tú gật gật đầu.

.

"Đại khái là chín năm trước, ta trên đường từng cứu một nam tử bị trọng thương đe dọa đến tính mạng! Y có dung mạo tuyệt mỹ vô song, có thể nói là đẹp đến không giống người phàm trần..."

.

"Bởi vậy mà ngươi yêu người đó sao?" – Tuấn Tú đột nhiên xen vào một câu.

.

Hữu Thiên mỉm cười, gật đầu "Đúng vậy! ta đã đem lòng yêu y! Thế nhưng không chỉ bởi vì y có bao nhiêu xinh đẹp, mà còn vì tính cách cứng cỏi cùng lãnh ngạo vốn có ấy! Đáng tiếc, trong trái tim người đó không có chỗ trống dành cho ta, người y yêu nhất chính là một nam nhân đã cùng y trưởng thành! Chỉ là nam nhân đó không biết quý trọng y, bởi vậy y đã theo ta đi Giang Nam!"

.

"Giang Nam?" – Tuấn tú không khỏi thốt lên.

.

"Đúng, là Giang Nam, nhà của ta cũng là ở Giang Nam!" – Hữu Thiên cười cười, nói tiếp "Dưới sự bao hộ của ta, y đã trải qua hai năm bình an tại Giang Nam! Đáng tiếc, nam nhân kia không chịu buông tha y, cuối cùng đã biết được y đang ở Giang Nam, rồi mạnh mẽ ép buộc y theo hắn trở về! Lúc đó y vì bảo hộ ta, cho nên đã tự nguyện cùng nam nhân kia ly khai, còn nói rằng ta đừng đi tìm y..."

.

"Thế nhưng ngươi khẳng định đã đi tìm ngươi đó, đúng hay không?" – Tuấn Tú không giấu được sự khẩn trương, hiển nhiên cậu đã bị câu chuyện của Hữu Thiên hấp dẫn.

.

Gã gật đầu "Thế nhưng ta tình nguyện ngày đó không đi tìm y!"

.

"Vì sao?" – Tuấn Tú không giải thích được hỏi.

.

"Bởi vì... Bởi vì nếu ta không đi tìm y, sẽ không khiến mâu thuẫn ngày đó giữa y và nam tử đó càng thêm sâu sắc, cũng sẽ không gây ra chuyện khiến y thiếu chút nữa là mất mạng! Và nhất là sẽ không..." – Hữu Thiên nói đến đây, quay sang nhìn thật sâu vào mắt Tuấn Tú "Sẽ không gặp gỡ đệ đệ của y! Là người ta thiếu nợ thực nhiều, thế nhưng cũng là người mà ta yêu nhất!"

.

"Ngươi yêu đệ đệ của người kia sao?" – Tuấn Tú kinh ngạc.

.

"Đúng vậy! Ta chưa từng quan tâm đến một người giống như vậy, cho dù có là ca ca của đệ ấy đi chăng nữa, cũng không lưu ý đến thế! Bởi vì đệ ấy, mà ta tựa hồ đã biến thành một người khác, không còn là bản thân ta nữa! Ngươi biết không? Ta từng vì đệ ấy mà tàn nhẫn hủy hoại một tiểu quan, chỉ đơn giản là vì tiểu quan kia dám dựa vào người đệ ấy! Ta không thể chịu đựng được chuyện ngoại trừ ta, sẽ có một kẻ nào khác chạm vào đệ ấy, bất kể kẻ đó là ai, vô luận là nam nhân hay nữ nhân! Ta tuyệt không cho phép!" – Hữu Thiên nói mà trong mắt lộ ra hàn quang.

.

"Ngươi như vậy thật đáng sợ..." – Tuấn Tú lộ ra vẻ sợ hãi.

.

"Ta cũng biết ta không nên làm như vậy, thế nhưng ta không thể kiềm chế được bản thân! Nhất là cái ngày đệ ấy nói muốn ly khai ta, trong lòng ta không biết đã dâng lên bao nhiêu lo lắng bất kham! Ta vẫn không từ bỏ được người ca ca kia, sở dĩ đã đối xử lãnh đạm với đệ ấy, cũng khiến đệ ấy phải chịu bao nhiêu thương tổn! Thế nhưng đợi đến khi ta minh bạch được chân tâm, mọi chuyện đã quá muộn!" – Hữu Thiên càng nói càng yếu ớt.

.

"Người đệ đệ đó... Tức giận cho nên không để ý tới ngươi sao?" – Tuấn Tú cẩn cẩn dực dực hỏi.

.

Hữu Thiên buồn bã cười, ngẩng đầu nhìn Tuấn Tú "Đệ ấy đã quên ta, vĩnh viễn quên ta! Hiện tại, cho dù ta có ngồi trước mắt đệ ấy nói chuyện giữa hai chúng ta đi chăng nữa, một chút phản ứng đệ ấy cũng không có! Thậm chí còn giống như đang nghe chuyện quá khứ của một người xa lạ, vốn không liên quan đến đệ ấy!"

.

"..."

.

Chứng kiến bộ dạng kia của Hữu Thiên, Tuấn Tú nhất thời không nói gì, cũng không phải nói cái gì cho phải. Chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như bị kim châm, hô hấp cũng muốn khó khăn, chỉ là cậu không thể hiểu được nguyên nhân bản thân lại lâm vào tình cảnh đó.

.

"Ngươi..." – Một lát sau, Tuấn Tú mới chậm rãi lên tiếng "Ngươi cũng đừng cho rằng mọi chuyện quá khó khăn! Ta nghĩ... Chính là vì người đệ đệ đó quá yêu ngươi, cho nên mới oán hận sâu sắc đến như vậy! Bởi vậy chỉ cần ngươi kiên nhẫn không từ bỏ đối phương, ta tin tưởng sẽ có một ngày nào đó, người kia sẽ nhớ ra ngươi, chịu tha thứ cho ngươi!" – Tuấn Tú nói với biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

.

"Thực sự?" – Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú, vô lực cong khóe môi "Chỉ mong như vậy a!"

.

"Ngươi không nên mất tinh thần như vậy chứ! Được rồi, ngày mai tại Vãn Thu trấn có lễ hội, chúng ta cùng đi dạo chơi được không, sẽ náo nhiệt lắm đó!" – Tuấn Tú nói là tinh thần cao hứng bừng bừng.

.

"Ngày mai?" – Hữu Thiên khẽ thở dài một tiếng "Ngày mai sợ là ngươi sẽ không nhận ra ta!"

.

"Sao có thể a? Trí nhớ của ta không có kém đến vậy đâu! Chúng ta giao hẹn, ngày mai ta và ngươi sẽ gặp nhau trước Phẩm Minh cư trong Vãn Thu trấn, không gặp không về!" – Tuấn Tú vừa cười vừa nói.

.

"Được, một lời đã định! Ta vẫn sẽ chờ ngươi!" – Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú, một chữ lại một chữ, vô cùng nghiêm túc nói.

.

"Yên tâm, ta sẽ không thất hứa a!" – Tuấn Tú vỗ vỗ ngực, cười đến xán lạn.

.

Hữu Thiên không nói, chỉ quan sát đối phương, tiếu ý nhàn nhạt vưng bên khóe môi.

.

Tuấn Tú, đệ quả thực không bao giờ thất hứa! Vậy mà, một lần lại một lần, đệ vẫn quên mất ta, triệt để quên đi giao hẹn của chúng ta! Thế nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, ta vẫn chờ đệ, vẫn luôn chờ đợi đệ!

.

Du đăng yếu ớt trong phòng thắp đến tận khuya, bên ngoài, nhất hồng nhất bạch, hai thân ảnh đứng cách đó không xa, tầm mắt chăm chú nhìn vào phòng Tuấn Tú!

.

"Phác Hữu Thiên lại đến nữa rồi!" – Nhìn hai bóng người hắt lên cửa sổ, Hi Triệt nhàn nhạt lên tiếng, nghe không ra cảm xúc.

.

"Huynh hiện tại có muốn đem gã đuổi khỏi trang không?" – Tại Trung quay sang hỏi Hi Triệt.

.

"Ta không nghĩ tới cái tên kia lại chấp nhất đến mức độ này! Đối mặt với một người mỗi ngày đều quên đi chính mình, ta thực sự không biết gã làm thế nào để chịu đựng được!" – Hi Triệt trả lời, yếu ớt thở dài một hơi.

.

Ngay từ đầu, nếu chuyện Phác Hữu Thiên lẻn vào Minh trang để tìm Tuấn Tú bị ta phát hiện, ta nhất định không chỉ đánh đuổi gã ra ngoài, mà còn hung hăng dùng trường tiên quật cho gã một trận thừa sống thiếu chết!

.

Chỉ là không biết tự lúc nào, ta chẳng còn sức lực nâng trường tiên quen thuộc trong tay lên nữa?! Chứng kiến nhãn thần càng ngày càng trở nên ảm đạm của Phác Hữu Thiên, ta cũng càng ngày càng không không đành lòng! Bị chính ái nhân bản thân yêu thương nhất lãng quên, loại thống khổ đó, ta thực sự không dám tưởng tượng đến!

.

Nếu như có một ngày, Hàn Canh bỗng giống như Tuấn Tú của hiện tại, ta dám khẳng định không quá ba ngày, Kim Hi Triệt sẽ phát điên! Chẳng thể tin được, Phác Hữu Thiên cư nhiên chịu được ba tháng!

.

"Thật không nghĩ ra, huynh cũng có thời điểm mềm lòng!" – Tại Trung mơ hồ cười nửa miệng.

.

"Lẽ nào trong ngực đệ, ta thực sự là một người tàn nhẫn vô tình sao?" – Hi Triệt quay sang nhìn Tại Trung.

.

Y trầm mặc không nói, khép hờ hai mắt, chủ yếu để che đi tình tự trong lòng.

.

"Đệ có đúng hay không vẫn còn vì chuyện năm đó..."

.

"Chuyện năm đó không phải do lỗi của huynh!" – Tại Trung cắt ngang lời Hi Triệt "Ta vẫn luôn minh bạch, chuyện quá khứ giữa ta và Duẫn Hạo không thể trách huynh! Thế nhưng ta chính là không khống chế được bản thân, đối với huynh nảy sinh oán hận! Bởi vì trừ huynh ra, ta thực sự không biết bản thân có thể đem oán hận trút lên người nào khác! Hơn nữa, nếu tinh tế suy nghĩ, kỳ thực phải là huynh hận ta mới đúng! Hi Triệt, ta biết, huynh có yêu Duẫn Hạo!"

.

Thân thể Hi Triệt không khỏi chấn động, cúi đầu không nói.

.

"Kỳ thực ta không có tư cách hận huynh!" – Tại Trung tiếp tục nói "Thế nhưng vì tình yêu của bản thân, chẳng thể để ý đến nhiều chuyện như vậy! Ái tình, chính là ích kỷ! Chứng kiến Tuấn Tú của hiện tại, ta mới hiểu được tâm tình năm xưa của huynh! Đại ca, thực xin lỗi!" – Thanh âm của Tại Trung trở nên dị thường trầm thấp.

.

"Sự tình đã qua nhiều năm như vậy rồi, hà tất canh cánh trong lòng a! Huống chi giữa huynh đệ chúng ta, không nên nói đến những chuyện đó! Tuy rằng ta không có đủ khả năng để chiếu cố đệ nhiều như giống đối với Tuấn Tú, thế nhưng đối với ta, đệ và Tuấn Tú, đều là đệ đệ quan trọng nhất của ta!" – Hi Triệt hiếm khi nói mà biểu tình nghiêm túc giống lúc này.

.

"Ân! Đại ca nói rất đúng!" – Tại Trung cười cười gật đầu "Đều đã là quá khứ rồi, chúng ta đừng nên nhắc lại nữa! Ta hiện tại chỉ hy vọng Tuấn Tú không dẫm lên vết xe đổ của ta năm đó, cũng đừng giống ta là tốt rồi!" (Ý của Tại ca chắc là mong Tú Tú không "xiên" kiếm như xiên táo qua người Hữu Thiên a! Ai~~~~~)

.

"Chỉ mong như vậy!"

.

Hi Triệt cùng Tại Trung song song thở dài một tiếng, trong mắt là lo lắng bất tận.

.

Tuy rằng tình cảnh ngày hôm nay giữa Hữu Thiên và Tuấn Tú chẳng khác gì Tại Trung và Duẫn Hạo năm xưa, thế nhưng có vẻ Tuấn Tú so với Tại Trung trong quá khứ còn muốn tuyệt quyết hơn! Cho dù Hữu Thiên có chấp nhất đến đâu, chỉ sợ cũng uổng công vô ích mà thôi! Dù sao ký ức đâu phải cứ chấp nhất là có thể khôi phục trở lại, sợ là Hữu Thiên có dành cả đời nỗ lực, đến tột cùng chỉ có thể cách nhai mà nhìn.

.

Quá khứ đã qua, như nước vô ngân, chẳng lưu lại vết tích, người vĩnh viễn là xa lạ!

.

Chỉ là Tuấn Tú, đây thực sự là kết quả đệ mong muốn sao?

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz