ZingTruyen.Xyz

De Ta Lam The Than


Tuấn Tú ngồi trước gương, chăm chú nhìn dung nhan bản thân được phản chiếu lại, ngơ ngác đến sững sờ.

.

Cả đêm qua, cậu không hề chợp mắt, chỉ miên man suy nghĩ rất nhiều chuyện. Ta đương nhiên biết mình không nên đòi hỏi Hữu Thiên quá nhiều, bởi vì ngay từ đầu ta minh bạch Hữu Thiên chỉ yêu mình Tại Trung ca, và huynh ấy đã nói không thương Kim Tuấn Tú!

.

Thế nhưng, biết thì sao? Ta có thể cam lòng chấp nhận chuyện đó ư?

.

Ta rất muốn được cảm nhận sự ôn nhu của Hữu Thiên, dù chỉ trong khoảng khắc thôi ta cũng hạnh phúc lắm rồi! Vậy mà vì sao tiểu quan kia có thể dễ dàng nhận được nhãn thần ôn nhu đó của huynh ấy, còn Kim Tuấn Tú ta một lần cũng chưa từng hưởng qua? Chẳng lẽ chỉ đơn giản vì người kia có đôi mắt giống Tại Trung ca thôi sao?

.

Tuấn Tú cẩn thận tỉ mỉ nhìn bản thân được phản chiếu qua gương, đến cuối cùng lại yếu ớt thở dài một hơi. Rõ ràng ta và Tại Trung ca là huynh đệ ruột thịt, vậy mà vì lẽ gì mà ta chẳng có điểm nào giống với huynh ấy hết? Nếu như ta lớn lên có thể có điểm nào đó giống với Tại Trung ca, biết đâu Hữu Thiên sẽ thích Kim Tuấn Tú hơn một chút?

.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tuấn Tú đột nhiên lóe sáng. Kỳ thực nếu tỉ mỉ suy ngẫm, tiểu quan kia cũng đâu giống với Tại Trung ca, chỉ có đôi mắt là lộ ra thần thái tương tự với huynh ấy. Nếu đơn giản như vậy, Kim Tuấn Tú ta cũng có thể làm được!

.

Ta và Tại Trung ca sống cùng nhau hai mươi mấy năm, mọi hành vi, cử chỉ của huynh ấy, ta đều thập phần quen thuộc! Ta tự tin bản thân có thể bắt chước giống hệt biểu cảm của Tại Trung ca!

.

Nghĩ như vậy, Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn lại gương, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng không hề có tiếu ý nào được lộ ra, mà ẩn sâu trong đáy mắt lạnh lùng, chậm rãi mới lan tỏa ra, dần dần không chỉ khuếch tán trên khuôn mặt, mà còn trở nên sâu sắc, để đến cuối cùng, tiếu dung băng lãnh tà mị kia như nuốt trọn nhân tâm. Đây mới là dáng tươi cười của Tại Trung ca!

.

Tuấn Tú thỏa mãn nhìn gương mặt trong gương kia, một tay nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc rủ bên tai, dần dần thu hồi lại tiếu dung. Bộ dáng đó, nhất cử nhất động, có thể nói là giống như động tác thường ngày của Kim Tại Trung. (Bi kịch rồi =.=|||)

.

Hữu Thiên! Ta minh bạch huynh không thể yêu thương một người tên là Kim Tuấn Tú!

.

Nếu đã như vậy, ta sẽ biến chính bản thân mình thành cái bóng của Tại Trung ca, để ta làm thế thân thay Tại Trung ca! Như vậy, huynh có đúng hay không sẽ yêu ta nhiều hơn một chút?

...

.

"Tuấn Tú?"

.

Thanh âm của Hữu Thiên từ ngoài cửa truyền vào, cắt ngang mạch suy nghĩ của Tuấn Tú. Cậu vẫn ngồi yên trên ghế, không hề có ý định đứng lên "Hữu Thiên chỉ đến để gọi ta đi dùng bữa sáng mà thôi!" Trước đó, hạ nhân đã ba lần gọi cửa, thế nhưng Tuấn Tú chỉ một mực nói cậu không muốn ăn, cũng không muốn rời khỏi phòng. Ta làm như vậy không phải vì muốn thoái thác, mà thực sự ta không muốn ăn! Vừa nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng chỉ còn hoảng loạn và vỡ vụn, đâu còn tâm tình để thưởng thức điểm tâm nữa!

.

"Tuấn Tú? Mau mở cửa!" – Hữu Thiên gấp gáp đập cửa, ngữ điệu có bao nhiêu thúc giục.

.

Tuấn Tú hờn giận, vẫn thủy chung không chịu ra mở cửa, trong lòng không khỏi suy nghĩ"Nếu như đổi lại là Tại Trung ca, khẩu khí của Hữu Thiên khẳng định không những ôn hòa đi rất nhiều, mà còn rất kiên nhẫn nữa!?" (Càng edit càng muốn đâm cho kẻ nào đó mấy phát! Phân biệt đối xử vậy???)

.

Hữu Thiên đứng ở bên ngoài đâu hiểu được những suy tư đa cảm kia của Tuấn Tú, lông mày gắt gao nhíu lại.

.

Ta biết là ngày hôm qua ta đã lỡ tay đánh Tuấn Tú, khiến người kia ủy khuất, nhưng đâu phải ta vô duyên vô cớ động thủ chứ!? – Thoáng nhớ lại tình cảnh tận mắt gã chứng kiến ở Ngân Nguyệt lâu ngày hôm qua, lửa giận của Hữu Thiên lại mơ hồ dâng lên. Cho dù ta không nên đánh Tuấn Tú, cho dù trong những ngày gần đây ta quả thực đã lơ là, không quan tâm đến Tuấn Tú, khiến người kia khổ sở là ta sai! Nhưng Tuấn Tú đến Ngân Nguyệt lâu là lỗi rất lớn!

.

Hữu Thiên biết bản thân tối hôm qua đã khiến Tuấn Tú thực sự ủy khuất, cho nên gã không nỡ nói những lời nặng nề thêm nữa "Tính tình của Tuấn Tú chẳng chịu trưởng thành gì hết, thức dậy rồi mà cư nhiên không muốn ăn sáng! Cho dù Tuấn Tú có giận dỗi ta đi nữa, cũng không được đùa giỡn chính thân thể mình như vậy? Nếu như để đói bụng, nhỡ dạ dày bị tổn thương thì biết làm sao? Chuyện đó có điểm gì tốt lành chứ!?"

.

"Tuấn Tú! Mở cửa mau! Đừng để ta phải phá cửa!" – Hữu Thiên trầm giọng quát.

.

Bên trong phòng vẫn như cũ, không hề có chút động tĩnh nào, sắc mặt Hữu Thiên đã âm trầm đến cực điểm. Hạ nhân bưng khay điểm tâm đứng ở bên cạnh thấy Hữu Thiên mặt đầy hắc tuyến, sợ đến không dám ngẩng đầu, ở trong lòng âm thầm kêu "Xui xẻo a! Không hay rồi!"

.

Hữu Thiên chờ một lát, thấy Tuấn Tú không hề có ý định mở cửa, tung chân đạp một cước thật mạnh vào cánh cửa. Tuy chỉ đá một cước, nhưng bên trong gia tăng thêm nội lực, thành ra cánh cửa không còn nguyên dạng, bay khỏi bản lề. Cánh cửa chắn ngang đường đã không còn, Hữu Thiên rảo bước vào trong phòng. Hạ nhân vội vàng theo vào rồi để khay điểm tâm lên bàn, rồi vội vàng chẳng kém lui xuống.

.

Thấy Hữu Thiên đạp cửa xông vào, Tuấn Tú tâm tình đã không tốt lại càng thêm ủy khuất, đứng lên trở lại nội thất nằm trên giường, không nói năng cũng không thèm để ý đến Hữu Thiên.

.

Hữu Thiên trông thấy thế, lại nhíu mày, đi tới bên giường khẽ lay Tuấn Tú.

.

"Đứng lên, đi ăn một chút gì đi! Ngươi cho dù có giận ta đến mấy, cũng không được bở bữa như thế a!"

.

"Ta không muốn ăn!" – Tuấn Tú rầu rĩ trả lời.

.

"Tuấn Tú! Đừng như tiểu hài tử tùy hứng nữa! Sáng dậy không chịu ăn uống sẽ khiến dạ dày bị thương tổn, mau dậy đi!" – Hữu Thiên vừa giảng giải, vừa vươn tay muốn kéo Tuấn Tú dậy.

.

Bị kéo như vậy khiến Tuấn Tú nổi nóng, cậu "Phắt" cái ngồi thẳng dậy, trong mắt hàm chứa lệ nhìn Hữu Thiên.

.

"Phác Hữu Thiên! Huynh phải chăng là nghĩ người như ta nhất định không có lúc nào tâm tình bất hảo? Huynh cũng cho rằng ta làm chuyện gì cũng phải nhất nhất nghe lời huynh? Có đúng là huynh chưa từng để ý đến cảm xúc của ta hay không?! Nếu như đổi lại là Tại Trung ca, huynh có ép buộc Tại Trung ca làm những việc huynh ấy không muốn như thế này không?!"

.

"Ta..." – Hữu Thiên nhất thời nghẹn lời, một lát sau, mới thì thầm "Ta chỉ là lo lắng cho ngươi!"

.

Tuấn Tú nghe xong, má lúm đồng tiền câu dẫn ra tiếu ý nhàn nhạt, sau đó nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy thủy quang vô cùng ôn nhu, cất giấu bao nhiêu đau thương cùng buồn bã.

.

"Huynh thực sự... lo lắng cho ta sao?" – Cùng với thanh âm vạn phần yếu đuối, còn có hai hàng thanh lệ tuôn rơi.

.

Nhìn Tuấn Tú, chỉ sau chớp mắt Hữu Thiên liền thất thần. Thần thái của Tuấn Tú lúc bấy giờ, chẳng khác gì Tại Trung của năm năm trước, khiến người nhìn thấy mà đau lòng không thôi. Giờ khắc này, không hiều vì sao, khuôn mặt của Tuấn Tú và Tại Trung thay phiên chồng chéo lên nhau, Hữu Thiên nhịn không được ôm chầm lấy Tuấn Tú, giữ chặt thân thể kia vào trong lòng.

.

"Ta đương nhiên là lo lắng cho ngươi! Ta biết ngày hôm qua... ta đã khiến ngươi phải ủy khuất, cũng là do ta quá mức nóng nẩy cho nên mới mất bình tĩnh như vậy! Ta biết là ngươi không phải cố ý đến Ngân Nguyệt lâu, thế nhưng khi ta trông thấy tiểu quan kia và ngươi dây dưa cùng một chỗ... Ta..." – Nói đến đây, Hữu Thiên có cảm giác bản thân không biết phải giải thích thế nào.

.

Kỳ thực Tuấn Tú có đi tầm hoan tố nhạc đi chăng nữa, ta cũng không có quyền can thiệp, thế nhưng tình cảnh ngày hôm qua, đã khiến ta vô cùng khó chịu "Nói chung, cho dù ngươi tức giận đến mấy, cũng không được giày vò bản thân mình, có biết không?"

.

Tuấn Tú vùi đầu vào lồng ngực của Hữu Thiên, trầm mặc không nói.

.

Thật hiếm thấy, Hữu Thiên có thể ôn nhu kiền trì như vậy, dỗ dành ta? Thế nhưng huynh nghĩ ta không nhận ra sao, sự ôn nhu này kỳ thực đâu phải dành cho Kim Tuấn Tú! Chẳng phải vừa nãy, khi ta tận lực mô phỏng thần thái của Tại Trung ca, chỉ sau nháy mắt huynh đã thất thần sao? Huynh là thấy cái bóng của Tại Trung ca ở trên người ta sao?

.

Quả nhiên là vậy! Cho dù Kim Tuấn Tú có nỗ lực đến mức nào, vẫn thủy chung chẳng thể so được mảy may với Tại Trung ca!

.

Hữu Thiên! Nếu như đây là phương pháp duy nhất để khiến huynh yêu thương ta, Kim Tuấn Tú ta sẽ không màng đến chuyện đánh mất bản thân đâu!

.

Hãy để ta làm một kẻ thế thân!

_________________________

Ai! Tú ca nhịn có một bữa thôi, ối người nhịn trường kỳ đây này!

Đau dạ dày, huyết áp thấp... cả đống bệnh ý chứ!

Sắp tới còn ngược nhiều, mọi người chuẩn bị sẵn khăn giấy là vừa a T^T

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz