ZingTruyen.Xyz

De Han Dan Luc Nguoi Yeu Tin Don


Mặc dù là ban ngày nhưng tất cả các cửa sổ trên tầng 3 đều được dán giấy che nắng và che bằng rèm dày. Cả tầng đều chìm trong bóng tối, trông thật u ám và ngột ngạt.

Trong tình huống như vậy, ngay cả tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo ở cuối hành lang cũng vô cùng rõ ràng.

Thời gian để trốn là mười phút.

Bởi vì tổ chương trình nói rằng nhiều nhất chỉ có hai người có thể trốn cùng nhau, cho nên ngoại trừ Ngu Thư Hân, những người còn lại cuối cùng đều lựa chọn trốn theo cặp của mình.

Trước khi lên tầng ba, Thịnh Hướng Tình liên tục khẳng định với tổ chương trình: "Các người phải hứa với tôi, chỉ là trốn tìm, sẽ không bao giờ có cơ quan lạ, hoặc là không có nhân viên chui ra từ mật thất giống hôm qua."

Đối với những lời này, đạo diễn không trực tiếp đáp lại mà nở một nụ cười thâm thúy.

Trái tim của Thịnh Hướng Tình lạnh đi.

Xem ra nhất định có.

Khi lên đến tầng ba, vợ chồng Tình Kiện đi thẳng đến khu vực phòng khách và trốn ngay dưới bàn cà phê trước ghế sofa.

Ngu Thư Hân nhìn vị trí rất rõ ràng và cực kỳ dễ tìm của bọn họ, suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Các vị là muốn bị Vương Hạc Đệ bắt được càng sớm càng tốt đúng không?"

"Đương nhiên không phải, làm sao có khả năng, chúng tôi rất có tinh thần chơi trò chơi!"

Hai người lập tức phủ nhận ba lần, thế nhưng mang theo vẻ mặt chột dạ, liền khiến người ta suy nghĩ một chút liền đọc ra nội tâm của bọn họ.

Xem ra hai người này là muốn lập tức bị bắt, sau đó liền bám bên người Vương Hạc Đệ.

Ngu Thư Hân cười nhẹ, cúi xuống nhìn hai người trốn dưới bàn cà phê, quan tâm hỏi: "Có muốn đánh cuộc không?"

Thịnh Hướng Tình chớp mắt, khó hiểu: "Đánh cuộc gì?"

"Cá là Vương Hạc Đệ nhất định sẽ để hai người đến cuối." Ngu Thư Hân nói.

Theo tính cách của anh ta, tám phần mười sẽ nhìn ra nội tâm hai người này, vì thế ngược lại cố tình làm bộ không nhìn thấy, dằn vặt bọn họ.

"..."

Hai người nhất thời im lặng.

Xong.

Nghe có vẻ giống phong cách của Vương Hạc Đệ.

Trịnh Thiên Ý và Tiêu Nhiên cũng nhanh chóng tìm vị trí trốn.

"Tiểu Hân."

Ngay khi Ngu Thư Hân đang định tiếp tục tìm vị trí, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.

Cô dừng chân, quay đầu lại.

Thương Tử Thần đứng sau lưng cô, theo sau là Hứa Trữ Âm, giọng điệu rất ân cần: "Tổ chương trình có rất nhiều âm mưu, một mình cô sẽ rất sợ hãi, hay là chúng tôi giúp cô tìm chỗ trốn trước? Sau đó chúng tôi trốn ở phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi có thể chạy đến giúp đỡ."

Ngu Thư Hân không lập tức trả lời, mà chỉ là nhìn anh ta một cái thật sâu, sau đó cười nói: "Không cần. Trong trường hợp bị bắt được, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của nhau ngay."

"Sao thế được." Thương Tử Thần cười to, "Cho dù bị bắt, tôi cũng sẽ không phản bội cô."

"Tất nhiên là tôi tin anh, nhưng ý tôi là–"

Ánh mắt của Ngu Thư Hân khẽ nhúc nhích, khóe môi giật giật, cười tủm tỉm nói: "Tôi sẽ nhẫn tâm phản bội anh."

"?" Thương Tử Thần không phản ứng lại.

Nói đến đây, cô ấy cũng dựng một ngón trỏ lên, có lý có có tình: "Dù gì thì đây cũng là tinh thần của trò chơi."

Thương Tử Thần hoàn toàn không nói nên lời: "..."

Nhìn thấy phản ứng của anh ta, ý cười trong mắt Ngu Thư Hân không giảm, cô xoay người bước vào chỗ sâu hơn, nhân tiện còn không quên giơ tay nói với ai đó: "Gặp lại sau."

Bởi vì ánh sáng vô cùng yếu ớt, chỉ có mấy ngọn đèn mờ mờ chiếu sáng, Ngu Thư Hân chống tay vào tường đi về phía trước.

Khi cô đi đến cạnh một bức tranh, liền phát hiện bên dưới có một chỗ trống.

Cô dừng lại, quan sát thật kỹ, rồi phát hiện ra có một cánh cửa ẩn dưới bức tranh.

Có điều, dường như phải mở bằng cơ quan.

Ngu Thư Hân nhíu mày, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào bức tranh.

Cô kiễng chân, sờ từng tí một tranh. Cuối cùng, ở phía trên cùng, cô chạm vào một nút bấm.

Sau khi ấn xuống, cánh cửa khuất trước mặt từ từ mở ra, để lộ ra một không gian chật chội và nhỏ bé.

Có vẻ như thích hợp để ẩn náu.

Nhưng Ngu Thư Hân cũng có thể cảm giác được không gian này nhất định không phải chỉ để người ta trốn tìm.

Có thể sẽ kích hoạt tiết mục mà tổ chương trình bố trí.

Ngu Thư Hân ôm cánh tay, nhìn một hồi, sau đó quay đầu, nhìn camera treo trên tường phát sóng trực tiếp, nói: "Tôi trước tiên thanh minh với tổ chương trình."

Tổ chương trình ngồi trước máy quay căng thẳng.

"Tôi biết vào đây không có gì tốt."

Bị đoán trúng cả tổ tiết mục hoảng hốt.

"Nhưng tôi nghĩ nghĩ, nếu tôi không đi vào, có lẽ cơ quan của các vị xem như trang trí." Ngu Thư Hân bình tĩnh phân tích, sau đó chậm rãi nói: "Để tôi phối hợp với tiết mục các vị bố trí cũng được, nhưng đây rõ ràng là công việc khó khăn, hơn nữa còn khổ cực, vất vả không có kết quả, vì thế nên tăng cát xê chứ?"

"..."

Dưới cái nhìn của Ngu Thư Hân, máy quay lên xuống khó khăn, tỏ vẻ đồng ý.

Ngu Thư Hân hài lòng gật đầu, sau đó xoay người anh dũng quả quyết bước vào trong không gian nhỏ chật chội khép kín.

【Hahaha không hổ là bạn gái của Vương Hạc Đệ.】

【Tôi hiểu vì sao hai người bên nhau, rõ ràng là hai người cùng phe.】

【Trước mặt mọi người doạ dẫm khiến tôi cười chết ra hahaha.】

Quả nhiên, mới vào không bao lâu, liền nghe thấy âm thanh của cơ quan chuyển động.

Sau đó Ngu Thư Hân cảm thấy rất rõ ràng không gian nhỏ bé nơi cô đang trốn hiện Tại đang dần chuyển động, giống như sắp dịch chuyển bản thân đến một không gian mới nào đó.

"Răng rắc."

Một lúc lâu sau, âm thanh dừng lại.

Bên ngoài lối đi, phần vách của bức tường di chuyển về phía trước, trở nên bằng phẳng.

Bằng mắt thường, dường như không thể nhìn thấy gì khác lạ.

Sau khi Vương Hạc Đệ bị giam trong phòng kín mười phút, cuộc trốn tìm cuối cùng cũng bắt đầu.

Tổ chương trình đặc biệt đưa cho anh ta một chiếc đèn pin nhỏ, ánh sáng không mạnh, trên đuôi đèn pin còn có một mặt dây chuyền dành riêng cho tổ chương trình, có buộc mấy miếng sắt vào mặt dây, sẽ tạo thành âm thanh "Coong coong coong" khi di chuyển.

Trong không gian tối tăm trên tầng ba, âm thanh này dường như vô cùng kinh dị.

Nó giống như một âm thanh đòi mạng của hiệp sĩ bóng đêm.

Nhưng đối với vợ chồng Tình Kiện quỷ nhát gan hai người mà nói, quả thực như số mệnh an bài được cứu rỗi.

Khi ánh đèn pin xuất hiện trước mặt họ, và khi họ nghe thấy rõ ràng âm thanh "Coong coong coong", hai mắt sáng lên, ánh mắt tràn ngập hy vọng.

Nói thật, hai người ẩn nấp ở vị trí cực kỳ không để ý.

Kết quả Vương Hạc Đệ vừa mới lên tầng, ánh mắt hơi lệch, bị đèn pin quét qua, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt bọn họ.

Đó là cái nhìn đối diện cực kì lâu.

Hai chú gà con trông như nhìn thấy gà trống baba, trong mắt đều là mừng rỡ và tha thiết.

Vương Hạc Đệ ​​đút tay túi quần, đứng cách đó năm thước, cũng không thèm liếc mắt, mặt không cảm xúc nhìn hai người.

Đúng một phút sau, ngay khi hai chú gà con chuẩn bị bò ra ngoài, thì chiếc đèn pin trước mặt chúng đột ngột dời đi, chiếu về hướng hành lang.

Sau đó, Vương Hạc Đệ dưới ánh mắt mong đợi của bọn họ, làm như không nhìn thấy gì, hướng về phía khác.

Tiện thể, còn giấu đầu hở đuôi thuận miệng nói: "Phòng khách không có ai à."

"?"

Diễn xuất của anh quá nổi đấy!

【Mặt nạ của tôi bị cười nứt rồi hahahaha.】

【Cứ diễn, mặc kệ giả cỡ nào chỉ cần tôi nói không nhìn thấy chính là không nhìn thấy.】

【Quả nhiên vẫn là Ngu Thư Hân hiểu rõ anh ta, quỷ nhát gan vợ chồng này quá thảm, lần này chơi trò trốn tìm tuyển thủ phấn đấu chơi đến cuối cùng chính là hai người này.】

Cách âm của căn phòng không quá tốt, xung quanh lại cực kỳ yên tĩnh, nên khi Vương Hạc Đệ ​​đi qua hành lang, những người trốn trong phòng vẫn có thể nghe rõ tiếng va chạm của miếng sắt.

Âm thanh dừng lại trước cánh cửa nơi Thương Tử Thần đang trốn.

Rồi với một tiếng "kẹt kẹt", cánh cửa được đẩy ra.

Trên trán Thương Tử Thần chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh không phát ra tiếng động, nhân tiện hướng về Hứa Trữ Âm làm biểu tượng im lặng.

Thực ra anh ta rất thông minh.

Vị trí trốn chỉ đơn giản là ngăn tủ gầm giường nơi có vật che chắn, kiểu gì cũng tìm ra vấn đề là thời gian.

Cho nên mặc dù Thương Tử Thần trốn ở trong tủ, anh ta cũng chọn một chỗ đặc biệt ——

Tầng cao nhất.

Sau khi vào phòng này, anh ta phát hiện bên cạnh tủ quần áo có một cái bàn đầu giường, liền hướng tủ quần áo đi tới, giẫm lên trèo lên ngăn trên cùng của tủ quần áo.

Sau đó, còn dùng một ít quần áo để che phía ngoài.

Bình thường bắt người đều sẽ xem tủ quần áo, liếc mắt tuỳ tiện nhìn bên trong. Nếu như phát hiện không có ai, sẽ đi tìm chỗ dưới.

Rất ít người nhìn lên và lùi lại để quan sát kỹ phía trên.

Đúng như dự đoán, tủ bị mở.

Ánh sáng của chiếc đèn pin soi sáng cả một vùng nhưng lại khiến cho hai người đang ẩn nấp cảm thấy lo lắng, bồn chồn.

Bọn họ lập tức nín thở, cả người căng thẳng, không dám gây động tác gì.

Sau một thời gian dài im lặng, cánh cửa tủ lại được đóng lại.

Bóng tối đã trở lại.

Những mảnh vỡ sắt vẫn vang lên không ngừng, và có vẻ như Vương Hạc Đệ đang tìm kiếm ở nơi khác trong phòng.

Một lúc lâu sau, Vương Hạc Đệ có vẻ không tìm ra liền rời khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

Thương Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, cử động cơ thể có phần cứng ngắc, môi nhếch lên.

Ồ, Vương Hạc Đệ cũng chỉ đến thế.

Anh đưa tay ra, đè vào cánh cửa tủ, từ từ mở ra rồi nhìn quanh.

Quả nhiên, người đã rời đi rồi.

"Hứa Trữ Âm, hiện tại chắc anh ta sẽ không quay lại, chúng ta đi xuống tìm trong phòng xem có đồ vật bí ẩn nào mà tổ chương trình nhắc đến không."

Vào lúc này, Thương Tử Thần cảm thấy rằng mình đã giành được chiến thắng đầu tiên trong trận đấu với Vương Hạc Đệ, và giọng nói của anh ấy tràn đầy tự tin.

Có vẻ như MVP của trò chơi này không ai khác chính là anh ấy!

Tuy nhiên, sau khi anh ấy nói điều này, ngay khi anh ấy cúi đầu, anh ấy nhận ra rằng–

Tủ giường đâu?

Không có đồ vật sao xuống được?

Cứ nhảy thế này?

Chờ chút.

Thương Tử Thần nhận ra điều gì đó không ổn.

Tại sao cái bàn cạnh giường đột nhiên biến mất, có thể nói là–

Anh quay đầu lại một cách khó khăn và liếc nhìn về phía cửa.

Chắc chắn rồi, Vương Hạc Đệ vẫn chưa rời đi.

Vừa rồi anh cố tình đứng sát cửa nên không nhìn thấy.

Lúc này, Vương tiên sinh đang dựa vào tường, lười biếng ôm cánh tay, Thương Tử Thần nhìn sang, nhướng mày, chậm rãi nói: "Nào, nhảy đi."

Thương Tử Thần: "..."

Đây là loại quái vật độc ác nào?

Một lúc sau, giọng nói của đạo diễn truyền ra qua loa: "Thương Tử Thần, Hứa Trữ Âm đã bị phát hiện, hai người sẽ tự động tiến vào phe thợ săn. Xin hãy cẩn thận."

【Bug của trò chơi quả thật danh bất hư truyền.】

【Thật tệ quá hahaha, tìm thấy người không lên tiếng, sau đó lặng lẽ cắt đường sống của người ta.】

【Vẻ mặt của Thương Tử Thần biến hoá quá phong phú, từ một dũng sĩ kiêu hãnh biến thành một chú gà con sợ hãi.】

【Nói thật, hiện tại ngoại trừ Ngu Thư Hân, không nghĩ ra ai có thể hợp với Vương Hạc Đệ.】

Tuy nhiên, hiện Tại Ngu Thư Hân phải đối mặt với một vấn đề.

Cô được cơ quan đó dịch chuyển đến một căn phòng bí mật mới.

Không gian trong mật thất rất nhỏ, xung quanh là gương, trên gương có một hàng chữ xiêu vẹo—— "Không nên rời đi."

Xung quanh là hoa và búp bê, trông giống như phòng đồ chơi của trẻ con, không biết tại sao nhưng lại khiến người ta cảm thấy không an toàn.

Thậm chí có vài con búp bê, đột nhiên bi bô nói chuyện.

Ngu Thư Hân ban đầu vẫn cảm thấy có chút đáng sợ, dù sao đây cũng là một không gian khép kín, xung quanh sắp xếp kỳ lạ như vậy.

Nhưng sau khi ở lâu, cô ấy cũng từ từ quen thuộc, dần dần thích ứng với nơi này.

Thậm chí bắt đầu chơi Lego trong phòng trẻ em.

Cô cho rằng Lego vẫn thú vị hơn căn phòng giải mã.

Tổ chương trình bí mật quan sát trên mặt toàn dấu chấm hỏi: "Sao mà nó lại trở thành một chương trình dành cho trẻ em?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz