ZingTruyen.Xyz

De Cho Co Yen Lang Chut Da Mac Nhien Hoi Thu

Chương 23: Xuất trận

Bởi vì vụ thực đơn mà mấy ngày sau cô đều không cho Diệp Thiệu sắc mặt tốt đẹp nào. Nhưng tình hình chiến sự hết sức căng thẳng, hắn phải bận rộn thảo luận cách bày trận với các tướng lĩnh, cũng không có nhiều thời gian gặp mặt cô.

Bạch Khải rơi vào cảnh không trâu bắt chó đi cày bị ép buộc phải lên chiến trường, ngày thường lười biếng luyện tập giờ đều phải bận rộn luyện kiếm từ lúc mặt trời mọc cho đến khi lặn... cùng với đó là mải miết nghĩ cách chạy trốn. Hôm đó trời còn chưa sáng, cô đang ôm cái đuôi ngủ say khò khò, bỗng bên ngoài vang lên tiếng khóc thất thanh. Cho tới khi cô mơ màng tỉnh lại mới biết chuyện Yến tam vương tử bị bắt được. Luận quân pháp, lâm trận bỏ trốn là tội lớn. Tuy Bạch Khải không phải là quân chính quy nhưng chung quy thì ảnh hưởng cũng không tốt lắm. Vì vậy, Diệp Thiệu ở trước mặt toàn quân phạt roi cậu ta 20 quân trượng.

Bởi vì cảnh tượng quá máu me, Diệp Thiệu không cho cô tới xem, chỉ nghe thấy tiếng Bạch Khải tru tréo la hét khóc lóc như tiếng giết heo: "Đừng đánh mông ta, đừng đánh mông ta mà! Cha ta...cha ta còn trông cậy ta nối dõi tông đường đấy!!!"

Một chút lo lắng của cô vì thế mà tan biến sạch sẽ. Được, còn có tâm tư nhớ tới chuyện nối dõi tông đường cơ đấy, hẳn là Diệp Thiệu chỉ giết gà dọa khỉ không đánh cậu ta tới chết đâu.

Sau khi kế sách chạy trốn của Bạch Khải bị sụp đổ, cậu ta vẫn không từ bỏ, chuyển sang hoạt động ngầm. Nhưng khiến cho người ta cực kỳ cảm thông chính là, sau đó hoàn toàn không cần Diệp thái tử ra tay, mà chỉ cần Phục Linh cùng với "ngũ chỉ sơn" của hắn là đã đủ để cậu ta không lật nổi người.

Trong cả đại doanh, người rảnh rỗi ngoại trừ cô, còn có Tông Sở.

Ý thức giác ngộ của Tông Sở đương nhiên là cao hơn Bạch Khải, cùng là tù nhân, thái độ của nó thản nhiên tới mức khiến cô phải nhìn nó với con mắt khác. Cho đến một ngày, khi cô đẩy xe lăn đi ngang qua nó, nhìn nó ngồi xổm ở đó cắn răng nghiến lợi lảm nhảm: "Đánh vào đầu tên tiểu nhân nhà ngươi! Đánh vào chân tên tiểu nhân nhà ngươi! Đánh cho tên Diệp Thiệu nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn, cả đời không cứng được!"

Cô: "..."

Nhận thấy người đến là cô, khuôn mặt vốn đang khẩn trương của nó thả lỏng, giải thích qua quýt: "Đại thẩm, thẩm bỏ qua cho lời nói vừa rồi của ta nhé. Dù sao thẩm cũng có một cái đuôi, hắn có cứng được hay không đối với thẩm mà nói chẳng có ý nghĩa gì."

"..." Cô chậm rãi giơ giấy lên: "Quay đầu."

Tông Sở lộ vẻ mặt thống khổ hối tiếc khôn nguôi, chầm chậm quay đầu.

Diệp Thiệu mỉm cười lạnh lùng, trường thương trong tay hàn quang sáng láng...

Nói năng lỗ mãng với Diệp thái tử, cho nên Tông Sở bị phạt nhịn đói hai ngày. Tuổi của nó bây giờ chính là tuổi ăn tuổi lớn, ăn thì nhiều mà bụng đói lại nhanh, cả buổi tối không có hạt cơm nào vào bụng, nó tê tâm liệt phế đập đập cửa nhà giam: "Đại thẩm!! Thả ta ra ngoài đi!"

"Không cho phép cầu xin tha thứ." Diệp Thiệu gắp cho cô một đũa dưa muối, hiển nhiên là đối với việc không cứng được này, hắn cũng khá để ý.

Cô cắn cắn đũa, nghe Tông Sở kêu "Đại thẩm" hoài không dứt, hầm hừ biết xuống: "Phải giam nó nhiều hơn hai ngày vào."

Diệp Thiệu: "..."

Gào nửa ngày, giọng Tông Sở chuyển từ trong sang khàn, hơi thở mong manh: "Tỷ tỷ...Vân tỷ tỷ...tỷ phu...đệ muốn ăn cơm..."

Cũng không biết có phải mấy lời đó làm lay động số lương tâm còn ít ỏi trong người Diệp Thiệu không, đuôi lông mày hắn khẽ nhích, chỉ thị Phục Linh thả người ra.

Tông Sở bị một tay Phục Linh xách ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngẩn, tinh thần ủ rũ, khịt khịt mũi ra vẻ rất đáng thương.

Diệp Thiệu thản nhiên ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng, ung dung nói: "Hôm nay bản vương giáo huấn ngươi một lần, là vì tốt cho ngươi. Sau này còn ăn nói không chừng mực như vậy nữa, rơi vào tay người khác sợ sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu."

Cô và Tông Sở: "..."

Quá giả dối! Dùng việc công trả thù riêng thì cứ dùng việc công trả thù riêng đi, mắc mớ gì ra vẻ bề trên dạy dỗ nó đạo làm người???

Diệp Thiệu hừ một tiếng, khinh miệt bổ sung thêm: "Bản vương có được hay không, há do những tên phù thủy như ngươi quyết định."

Cô: "..."

Trọng điểm của ngươi chính là lời này phải không!!!!!! Ngươi nhìn cô làm gì! Ngươi nhìn cô làm gì! Mặc kệ ngươi có được hay không! Đối với cô, ngươi chỉ có thể không được!

Diệp Thiệu ra vẻ đạo mạo dạy dỗ Tông Sở được hai câu bất chợt đổi đề tài: "Bản vương nhớ không lầm, Tông thị các ngươi thờ phụng Hải Thần phải không?

Tông Sở vẫn liên tục gật đầu nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"

Tim lỡ mất một nhịp, dự cảm rằng Diệp Thiệu khơi mào đề tài này có liên quan tới cô. Hải Thần, đuôi cá... cô nghiêng đầu nhìn hắn, hắn mỉm cười với cô, nụ cười kỳ quái hết sức. Gân xanh trên thái dương giật giật, liên tưởng tới đoạn đối thoại vừa rồi, tên chết tiệt này không phải là muốn vội vã biến hai chân của cô trở về để chứng minh năng lực cứng hay không cứng được chó má của hắn đấy chứ !!!!

Sắc mặt Tông Sở khẽ biến đổi, những lời này của Diệp Thiệu có lẽ đã gợi ra những hồi ức không hề vui của nó. Nước của nó, nhà của nó, đều bị phá nát trong tay người trước mắt. Cô không biết nội tình lúc ấy như thế nào, nhưng tưởng tượng đến cảnh nếu có một ngày Diệp Thiệu dẫn binh tới tiêu diệt Kinh quốc, cô với hắn...

Mà thôi, chưa biết trừng đám triều thần dưới tay cô còn nhạt nhòa lệ hoan hô: rốt cuộc thì cái cục diện rối rắm khó chịu này cũng có người tiếp quản rồi!

Sắc mặt Tông Sở biến đổi mấy lần, một lúc lâu sau, nó cúi đầu đáp: "Phải."

Diệp Thiệu chống tay đỡ cằm, tay còn lại vỗ vỗ lên đuôi cô: "Vậy người hẳn có biện pháp biến nàng ấy trở về phải không."

Cô: "..."

Bà đây thừa biết lòng ngươi có mưu đồ!

"Không có!" Lần này Tông Sở hồi đáp vừa nhanh lại dứt khoát, cảm xúc ưu thương vừa rồi xung quanh người nó biến mất như chưa từng tồn tại, lý luận với Diệp Thiệu cực kỳ có logic: "Hồi đó mất nước tiểu gia ta mới có mấy tuổi? Làm sao có thể nhớ rõ Hải Thần hay không Hải Thần! Nếu tiểu gia ta thần thông như vậy, làm sao phải rơi vào hoàn cảnh này, để ngươi bắt chẹt."

Nó nói cũng có đạo lý, dù sao thì đâu có đứa trẻ nào từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm như Diệp Thiệu. Từ biểu hiện của Tông Sở có thể thấy, nó cũng chỉ tính là một nửa thiên phú dị bẩm thôi. Cô gật đầu, tốt, ở bên cạnh người Diệp Thiệu, cô cảm thấy làm con cá vẫn tốt hơn~

Diệp Thiệu rõ ràng không tin: 'Thật không thể?"

"Không thể!"

Diệp Thiệu: "À, vậy thì tiếp tục nhịn đói đi." Rồi phất tay ý bảo Phục Linh dẫn người xuống.

"..." Mặt Tông Sở đen như màu đất, lắp bắp: "Đợi, đợi đã! Có lẽ...có biện pháp."

Lần này đến phiên cô mặt như màu đất, khóe miệng Diệp Thiệu vểnh lên, nhìn thấu nỗi sợ trong lòng cô. Hắn nhẹ nhàng, xoa xoa, sờ sờ đuôi cô, mang theo hàm ý khác: "Lo làm chi? Đã là cá trong nồi rồi."

Cô: "..."

A a a a a ! Bà đây nhất định phải tìm cơ hội giết chết hắn! Nhất định!!! CMN, dù không giết chết thi cũng phải khiến cho Tề quốc không có người nối nghiệp!!!!

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Trong cái rủi có cái may, ngày hôm sau, Diệp Thiệu bắt đầu dẫn binh xuất trận. Kẻ "bị thương tàn phế" như cô đây phải ở lại phía sau, Tông Sở tuổi còn quá nhỏ cũng không tiện theo quân. Ngày xuất chinh hôm ấy sắc trời mờ mịt, mặt trăng đơn côi chìm về phía chân trời. Thời tiết khô hanh ở phương bắc khiến cô rất không thoải mái, phần lớn thời gian đều trốn trong lều trại, cho nên Diệp Thiệu cũng không cưỡng ép cô phải đi tiễn hắn.

Đến khi cô mở mắt ra, hắn đã là một thân giáp bạc, đang ngồi bên cạnh giường cô chuẩn bị xuất phát.

Hắn nói: "Vân Ngạn, ta đi."

Không khí hơi đè nén, khác hẳn với khi hai ta ở chung. Vẻ mặt Diệp Thiệu cũng không giống bình thường. Cô vừa mới ngủ dậy nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, xoa mắt nhìn hắn. Hắn nhìn cô chăm chú, trông hắn thật bình tĩnh, bình tĩnh vuốt ve mái tóc dài của cô, bình tĩnh chuyển cái đuôi bị trượt ra ngoài của cô vào trong chăn, giống như bình thường hắn chỉ đi ra ngoài làm việc thôi.

Cô có hơi không thích ứng được sự im lặng khác thường này của hắn, lần đầu tiên cô tới chiến trường cùng hắn cho nên không thể nào đoán ra tâm trạng của hắn trước khi lên chiến trường là thế nào. Nhưng hắn đã ở sa trường hơn 10 năm, chắc cũng quen rồi...

Bỗng Diệp Thiệu mở miệng nói: "Từng nghe ngư dân nói, tiếng ca của người cá sẽ mang tới may mắn." Hắn cười híp mắt nhìn cô, nâng cằm cô lên: "Nào, hát một khúc cho gia nghe đi."

Cô: "..." Cái phong cách này thì đúng rồi! Ép buộc, tùy hứng làm bậy, bệnh thần kinh nơi nơi, đây mới là Diệp thái tử bình thường chứ.

Cô chết lặng nhìn hắn, đáp lại cho hắn một nụ cười vô cảm: ha hả.

Diệp Thiệu cười ha ha, không kịp đề phòng, hôn lên trán cô một cái. Sau khi kéo mạnh cô ôm vào lòng, kèn bên ngoài vang lên, hắn buông tay đứng dậy: "Đi."

Thời điểm Diệp Thiệu rời khỏi lều, đại quân rời khỏi Đồng Quan, cô đều không hề hay biết.

Hồn phách cô rời khỏi cơ thể, tất cả suy nghĩ của cô đều dừng lại trên nụ hôn trán vừa chạm đã rời, tất cả cảm giác của cô đều chỉ tập trung trên trán, cô tỉ mỉ sờ sờ, ấm áp, mềm mại, còn có chút ướt át...

Làm thế nào đây, đuôi của cô không kìm được cuộn tròn lại...

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Đại quân vừa đi, quân doanh trở nên trống trải vô cùng, không có sát thần Diệp Thiệu ở đây, không khí Đồng Quan trở nên dễ thở hơn nhiều. Các tướng sĩ ở lại không cần phải trưng vẻ mặt "bị táo bón" khiến mọi người cảm thấy bất an nữa, lúc tâm trạng vui vẻ còn có thể nướng đồ ăn, huýt sáo.

Sau khi Diệp Thiệu đi, Tông Sở liền đâm đầu vào nghiên cứu học thuật, mỗi ngày đều vùi đầu vào trong đủ thứ dược liệu quỷ quái và mấy tấm da dê. Cô cố gắng tới tán gẫu phân tán sự chú ý của nó...

Nó vô cùng chính nghĩa cự tuyệt: "Không được, đại thẩm, chúng ta không được."

Cô: "..."

Không có Diệp Thiệu, cô chợt phát hiện trong cuộc sống hàng ngày xuất hiện khoảng trống. Không có đấu trí đấu dũng, không có châm chọc khiêu khích, không có cả 16 phương pháp nấu cá tươi ngon...

A, thật là nhàm chán!!! Ôm gối, cô lười biếng xoay người trên giường.

Giơ ngón tay nhẩm tính, Diệp Thiệu hẳn đã tới tiền tuyến, giao chiến với quân đội Kiêu tộc. Nhưng vì sao nhiều ngày như vậy rồi mà một phong thư cũng chẳng gửi về?

Phục Linh nghe xong mối hoài nghi của cô, vô cùng nề nếp nghiêm túc trả lời cô: "Thái tử nói, chiến tranh là chuyện của đàn ông."

Cô: ".."

Ngươi trung trinh với Diệp thái tử như vậy, cha ngươi có biết không??

Chương 24: Cô không thấy chán đâu =_=

Ba ngày sau khi Diệp Thiệu rời đi, quan thủ phủ Đồng Quan xin gặp cô.

Cô cảm thấy hơi bất ngờ.

Một ngày sau khi nhập quan, cô từng gặp mặt vị quan thủ phủ cao lớn thô kệch này cùng với Diệp Thiệu. Nhưng bởi vì nữ quyến theo quân dù sao cũng là vi phạm quân kỷ nên bình thường cô đều hạn chế ra ngoài, về cơ bản cũng không gặp ông ta được mấy lần. Khi ông ta vào trong trướng lại càng khiến cô kinh ngạc hơn, bởi vì sau lưng ông ta còn có một thiếu nữ.

Thiếu nữ này mặt trái xoan, mày mảnh, miệng cười mỉm, hơi thở phảng phất mùi đàn hương. Nàng ấy không mặc váy rộng ngắn tay của thiếu nữ Mục triều bình thường mà là trang phục bó cực kỳ khỏe khoắn, nhìn vô cùng nhanh nhẹn mạnh mẽ.

Hà Nguyên thấy cô, hơi mất tự nhiên một chút, gãi gãi đầu một lúc lâu mới thốt lên được một câu chào cực kỳ hồn hậu: "Bái kiến nương nương!"

Cô: "..."

Hơn 17 năm, cô đã từng được gọi là điện hạ, đại vương, quân thượng..vv..., chưa bao giờ ngờ sẽ có ngày bị gọi một tiếng "nương nương". Đột nhiên, cô phát hiện ra: gả cho Diệp Thiệu, bà đây sẽ từ vương hầu một phương hạ thẳng xuống người nhà vương hầu, cấp bậc thấp xuống hẳn một bậc. Sau này, khi tham gia hoạt động long trọng nào đó, lúc được giới thiệu, ngay cả một danh hiệu chính thức cũng không có, chỉ có thể là "người nhà Diệp Thiệu Tề quốc", chẳng khác nào đồ khuyến mãi được tặng kèm theo khi mua hàng, quá CMN xót xa!

Không được, đợi khi nào Diệp Thiệu khải hoàn trở về, cô nhất định phải thảo luận nghiêm túc với hắn về vấn đề này mới được! Nhưng... nếu cô nói ra, hắn nhất định sẽ cười nhạo cô: "Không giới thiệu nàng là cá cưng của Diệp Thiệu Tề quốc đã là tốt lắm rồi."

Sau một thoáng du hành vào cõi thần tiên, cô phát hiện ra xung quanh thật yên ắng ...

"Nương nương?" Hà Nguyên lúng túng gọi cô.

Cô nghiêm túc ngay trở lại, vung bút viết xuống: Chuyện gì?

Hà Nguyên khẽ thở phào, nghiêng người để lộ cô thiếu nữ kia ra, cất giọng nói to khỏe của mình lên: "Nương nương, cô nương này là con gái của Thẩm Kích thứ sử U Châu."

Cô gái kia theo đó hành lễ với cô luôn: "Thẩm Mộ Lan bái kiến ... nương nương."

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Thẩm Kích, cô có chút ấn tượng với cái tên này. May mà từ nhỏ phụ vương đã dạy cô phải "Tính toán chi li", chính nó đã bồi dưỡng cô trở thành một người có trí nhớ vô cùng tốt, đặc biệt là về tiền! Nếu không nhỡ đâu trong giấy vay tiền với Tề quốc viết nhầm "một vạn lượng" thành "một vạn vạn lượng", lại mắc công hộ bộ thượng thư dẫn đầu bá quan thắt cổ trước cửa Đông Nam điện Dưỡng Tâm của cô.

Cô nhớ Thẩm Kích cũng là bởi vì lão ta có liên quan tới tiền. Hồi ở Tề vương cung chẳng phải Diệp Thiệu luôn kéo cô tới ở bên khi hắn phê tấu chương sao, tình hình bình thường đều là hắn phê, cô tựa vào hắn ngủ, có lần ngủ được một nửa đã tỉnh, vu vơ liếc mắt nhìn vào tấu chương trong tay hắn, lại liếc thấy cái tên Thẩm Kích. Tấu chương do ngự sử đài trình lên, về vị này mà nói, mỗi một tấu chương vị này trình lên về cơ bản đều khiến một người khác phải lao đao. Nếu rơi vào trong tay Diệp Thiệu thì đây chính là một bản thông báo tử vong.

Nguyên nhân khiến cô đặc biệt để ý tới cái tên Thẩm Kích bởi vì trên danh nghĩa thì ông ta chưa được tính là người Tề quốc. U Châu là một địa phương khá đặc biệt, nó từng là vùng đất của Kiêu tộc, sau bị Tề quốc quân thế hệ trước dẫn binh đánh xuống, liền trở thành một vùng đất tồn tại dưới dạng thuộc địa của Tề quốc. Sau này, Mục thiên tử cảm thấy, U Châu này ngoại giáp Kiêu tộc, nội tiệm cận Đế đô. Nhỡ đâu đôi "cẩu nam nữ" Tề quốc – Kiêu tộc cấu kết với nhau, nội ứng ngoại hợp tiêu diệt vị hoàng đế là ông ta vậy thì quá đau trứng rồi. Thế cho nên, Mục thiên tử nhõng nhẽo nài nỉ, dùng một vùng muối ở duyên hải đổi lấy U Châu từ tay Tề quốc. Vì vậy U Châu liền chuyển vào trong phạm vi đế đô, về phần chính trị thì tóm lượng lại là nó cong cong vẹo vẹo như vậy đó. Xem tấu chương của Diệp Thiệu có thể thấy, Thẩm Kích là thứ sử U Châu do Mục thiên tử phong, nhưng trên thực tế lại chính là người Tề quốc.

Ngự sử đài tố cáo tội lớn của Thẩm Kích với Diệp Thiệu, nói lão ta làm quan hơn 10 năm, bòn rút vài chục vạn lượng từ những đợt xây dựng thành. Nếu tham ở đây là tham tiền của Mục thiên tử thì nói không chừng Diệp Thiệu sẽ nhắm một mắt mở một mắt kệ nó đi, nhưng phần lớn tiền xây dựng Đồng Quan đều do Tề quốc bỏ ra, bòn rút tiền nhà, Diệp thái tử quyết đoán sao có thể nhịn!

Nhưng mà lạ kỳ là Diệp Thiệu lại đặt bản tấu này xuống, trước khi xuất chinh còn không coi ai ra gì thưởng cho Thẩm Kích một lễ vật xa xỉ.

Mấy ngày đó, ngự sử đài đều kiên quyết tăng ca làm thêm giờ, tấu chương tựa như bông tuyết thi nhau bay vào thư phòng Diệp Thiệu. Tất cả Diệp Thiệu đều coi như không thấy. Có lần ngự sử đại phu còn hung hãn mang theo dải lụa trắng tới, chắc hẳn là đang chuẩn bị dùng cái chết để can gián đây. Kết quả là Diệp Thiệu đã sớm nghe được tiếng gió, trước khi ngự sử đài tới đã rời khỏi cung trước, giờ vờ giả vịt bảo là đi mua thức ăn cho cá cho cô (= =).

Lão ngự sử mang theo dải lụa trắng tới hua hua trước mặt cô: "Thái tử nhà ngươi đâu!!!"

Cô đáp lại ông ấy ba chữ: "Ta không biết."

Lão ngự sử đương cơn sục sôi, đã chuẩn bị hết chỉ chờ phun trào giờ lại bị từ chối khéo vì thế liền bắt cô chịu trận suốt cả một buổi chiều.

Rằn qua vặt lại, tóm gọn lại là "Thái tử nhà chúng ta chưa bao giờ nhân từ nương tay đối với những kẻ ăn hối lộ làm trái pháp luật như Thẩm Kích, nhưng sao giờ ngài ấy lại thế!" Hoặc là cực kỳ thê lương thốt lên: "Nhất định thái tử đã bị lũ chó ngựa bên ngoài nhiễm bẩn, nhiễm bẩn thật rồi!"

Trong lòng cô cười vang không dứt: thái tử nhà các ngươi cần gì ai nhiễm bẩn, tự hắn đã có đặc thù là "đen tối", đặc điểm nổi bật của hắn chính là "đen tối", đen tối tới một trình độ mới ở Mục triều.

Có lẽ lão ngự sử bị Diệp Thiệu làm tổn thương thật, chỉ thấy ông già tóc trắng đó khóc sướt mướt: "Thân là ngự sử, không thể khuyên can quân thượng làm tấm gương sáng. Không bằng lão hủ treo cổ chết đi!" Dứt lời liền vung dải lụa trắng lên xà ngang ngay trên đầu cô.

Cô: "..."

Mọi người xem đi, đây chính là quốc bệnh của nhà giàu, nhiều tiền quá không có nơi tiêu cho nên quan viên phải tham ô một chút nếu không thì sẽ cảm thấy có lỗi với mấy chục năm phấn đấu của mình. Nếu đặt tình huống này ở Kinh quốc của cô á, thôi, đầu tiên cũng phải có mấy chục vạn cho ngươi tham mới được.

Lão ngự sử cuối cùng cũng không treo cổ bởi vì cô lặng lẽ kéo ống quần ông ấy khi người đã đứng trên ghế rồi, chìa một tờ giấy ra: Thái tử nhà mấy người chuẩn bị tới U Châu đánh nhau rồi đấy.

Thẩm Kích là thứ sử U Châu, nói đến cùng cũng coi như là người của Mục thiên tử. Diệp Thiệu muốn xử lí lão ta vào lúc này thì còn phải viết tấu trình lên thiên tử, mất chừng vài tháng trời. Chiến sự lại không chờ ai, việc này vừa lộ, Diệp Thiệu lại tới U Châu đánh nhau. Cứ tạm bỏ qua khả năng Thẩm Kích cấu kết với Kiêu tộc đối phó với hắn, chỉ cần đâm mấy cái sau lưng, chẳng hạn chậm chuyển lương thảo tới, Diệp Thiệu ở nơi tiền tuyến cũng đủ chết rồi.

Cho nên Diệp Thiệu không phải là không động tới lão ta, mà chỉ là tạm thời không động thôi.

Buổi tối, Diệp Thiệu ôm một hộp đồ ăn đầu ú ụ về, ngó ngó nghiêng nghiêng bên trong, sau khi đã chắc chắn mới yên tâm bước vào: "Không tự sát à?"

Này. Cái giọng điệu tràn ngập tiếc nuối này của ngươi là có ý gì!

Cô đáp lại hắn: Không.

Hắn cũng không hỏi nguyên do, chỉ cười hì hì xoa đầu cô: "A Ngạn thật là giỏi, nào, gia thưởng cho ngươi mẻ bánh bao vừa mới lấy ra khỏi xửng."

Khi đó cô chỉ bận khiếp sợ : "Diệp thái tử vậy mà lại đi mua loại đồ ăn dân dã này, không phải là hắn nên thả ngân phiếu theo gió xuân, mượn gió bấc tản vàng sao, hôm nay rời khỏi tháp vàng xuống làm cường hào chơi hả?" Giờ mới nhận ra, có lẽ từ lúc đó Diệp Thiệu đã bắt đầu hoài nghi cô rồi.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Thẩm Kích không tới, con gái Thẩm Kích lại tới, mục đích chắc chắn không phải là tới tìm một người cá như cô bàn chuyện đời, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt nên thơ rồi. Tìm Diệp Thiệu? Ai mà chẳng biết hắn đang đánh giặc.

Cho nên cô thật hoài nghi: Cô nương tới tìm ai?

Thẩm Mộ Lan mỉm cười ngọt ngào: "Phụ thân nghe nói thái tử xuất chinh để lại nương nương trong doanh, trong doanh đều là nam tử, sợ nương nương cảm thấy nhàm chán cho nên dặn tiểu nữ tới hầu nương nương trò chuyện."

Nàng ta trông rất khí khái, trời sinh cho vẻ vui tươi, hai bên má cùng có lúm đồng tiền, lúc cười lên trông cực kỳ thu hút.

Cô nhàm chán thật đấy nhưng mấu chốt là, cô vẫn chậm rãi viết xuống: Trong quân có lệnh, không được để nữ tử trong doanh.

Nếu chuyện này bị Diệp Thiệu biết được, cô vì quá nhàm chán mà tìm một bạn nữ tới ngày ngày cắn hạt dưa đánh rắm thúi, đem một doanh trại chỉnh tề thành hội trại liên hoan, lúc trở về không thể nào không rút vẩy cá của cô, xức tiêu lên nướng chín.

Thẩm Mộ Lan hơi xấu hổ: "Nương nương, không phải ngài cũng..."

Đúng vậy, cô cũng là một nữ tử mà. Aizzz, ngồi trên vương vị lâu quá, cả ngày bị đám triều thần réo "đại vương, đại vương" mà lâu dần sinh ra ảo giác "thật ra thì bà đây chính là trùm thổ phỉ trên núi mà??"

Từ xưa tới nay, quân doanh không cho nữ tử ra vào. Một là có ý kiến cho rằng mang theo con gái đi đánh nhau sẽ dẫn điềm xấu tới. Hai thì xuất phát từ một vấn đề rất ư là thực tế, lo lắng tác phong quân đội không nghiêm. Ai mà chẳng muốn nói chuyện yêu đương với mấy cô nương, trong quân đội lại là sói nhiều thịt ít, mấy cô nương như hoa như ngọc mà tới, thế nào cũng không tránh khỏi cảnh phóng túng. Thế thì quá là không ổn, ai còn nghĩ tới chuyện đánh nhau đây.

Diệp Thiệu quang minh chính đại dẫn cô vào, chủ yếu là bởi vì thân phận của cô quá đỗi đặc thù. Một người cá, muốn không ổn thỏa, cũng khó... Huống hồ trên danh nghĩa, cô là thái tử phi tương lai của Tề quốc, trước kia, trong lịch sử không phải cũng có ví dụ quân vương và vương hậu cũng xuất chinh sao.

Đến phiên Thẩm Mộ Lan, cô cân nhắc nhiều lần, ngẫm lại vẫn nên từ chối nàng ta thì tốt hơn, cho nên cô viết: "Thực ra, ta cũng không nhàm chán tới mức đó đâu..."

Thẩm Mộ Lan: "..."

"Đại thẩm! Không phải thẩm kêu gào thẩm nhàm chán sao, ta mang thuốc tới cho thẩm thử đây!!!" Tông Sở hứng trí bừng bừng chạy vào trong trướng, cất giọng cực kỳ "đúng lúc".

Cô: "..."

Thẩm Mộ Lan: "..."

Cô nghĩ, cô đã cảm nhận được phần nào tâm trạng cực kỳ muốn đánh thằng nhóc này của Diệp Thiệu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz